Mùa hạ đầu tiên – Phần 66

Phần 66
Ngồi thẫn thờ trước cánh cổng màu tím tôi miên man nhớ về những ký ức êm đềm. Chỉ cách đây hơn tuần thôi, ngay tại chỗ này, tôi đợi em đi ra dưới tán bàng trơ trọi xơ xác lá. Cảnh vật ủ rũ nhưng trong tôi lại ăm ắp những niềm vui rộn rã, tinh khôi. Còn bây giờ, những nhánh bàng non đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, gió xuân cuộn trong mình những bồi hồi, da diết, tươi trẻ đang tung tăng xung quanh, còn trong tôi lại mệt mỏi u sầu.
Chỉ vỏn vẹn hai ngày. Một buổi tối tôi đợi Diệp ở quán quen cũ nhưng chẳng gặp. Còn sáng nay, tôi thẫn thờ đợi em trước cổng khi cảm giác như đã chạm đến thật gần cơ hội được gửi đến em lời xin lỗi chân thành, tha thiết, được giải thích với em bằng ánh mắt đượm buồn, xa xăm… Nhưng… tôi cũng chẳng được thỏa lòng…
Giá như khi nãy, lúc em vừa đứng dậy tôi vội vã đuổi theo chứ không phải đắn đo được mất. Đôi khi, chúng ta chỉ chậm một bước chân thôi nhưng đánh mất cả tuổi xuân khát khao mơ mộng… đánh mất cả những đợi chờ vào sâu thẳm, mông lung…
Chiếc bóng lẻ loi của tôi từ nghiêng ngả đã vỏn vẹn nằm tròn dưới chân. Gần ngọ rồi, em vẫn chưa về… Tôi bật chân chống quay xe trên đường cũ. Sẽ lại là một cái tết buồn. Cơ hội tốt nhất đừng nên có nếu chỉ nhấp nhả để ta quay cuồng.
Mùng bốn tết năm đó tôi đi chơi với lớp như kế hoạch đã lên từ trước. Gần bốn mươi thành viên. Tôi với bé Phương cũng không ngờ rằng số lượng năm nay lại đông ngoài dự tính như thế. Ngoài vài đứa phải về quê ở các tỉnh khác, còn lại, tất cả gần như tụ họp đông đủ. Mà cũng đúng thôi. Khi con người ta nhận ra sắp phải chia xa, họ đều vội vàng như vậy.
Thấy Diệp đến sớm với miếng băng trên mắt trái tôi chợt muốn lại hỏi han. Nhưng đắn đo suy nghĩ lại thôi. Điều đặc biệt hơn khi Bảo Trâm lại đến cùng Diệp và thằng Đông theo sau. Cuối cùng mọi chuyện là sao nhỉ? Nghĩ được tới đó, không có thời gian để nghĩ thêm nhiều, tôi nhẩm nhẩm tính toán rồi phân công ra cho mấy đứa thực hiện.
Tết năm nay lớp tôi quyết định chinh phục bán đảo Sơn Trà nằm phía Đông Nam thành phố. Vì nằm ở ngoại ô nên đường đến đó cũng gần 20 cây. Một vài đứa đã có xe máy, vài đứa thì chạy xe điện như Diệp, nhưng tính tổng số lượng vẫn không thể đủ cho tất cả, hơn nữa, đồ ăn thức uống Diệp với Ngân chuẩn bệnh cũng lỉnh kỉnh nên sau khi thu tiền tất cả, tôi quyết định thuê ba chiếc 7 chỗ chở đồ và mấy đứa còn lại.
Đúng 8h30, địa điểm đã có, cả bọn bắt đầu khởi hành. Tôi chở Trinh sau xe. Diệp chở Bảo Trâm, ku Thành chở bé Thiết, Tuyển chở bé Hà, thằng Đông chở bé Minh. Bon bon trên con đường nhựa sạch sẽ, nhẹ nhàng, êm ái, tôi cảm thấy tinh thần có phần thoải mái, phấn chấn hơn rất nhiều so với những ngày qua:
– V thích Diệp hở? – Trinh thỏ thẻ phía sau.
– … Ơ, không… Sao Trinh hỏi vậy?
– Thì Trinh thấy vậy. Mà ai cũng thấy vậy mà.
– Thật ra thì… đã từng vậy…
– Rồi sao dừng lại?
– V đâu có dừng…
– Chứ đầu năm tới giờ thấy hai người ít nói chuyện hẳn. Mà chính xác là từ cuối năm ngoái, năm 11.
– Thì vậy đó… – tôi nói vẻ cam chịu – V không dừng… nhưng người ta dừng.
– V thích Thương hở?
– Thương nào?
– Còn Thương nào, Thương 12/10.
– Ơ… ai nói…
– Bé Thu, bạn Trinh nói, nhà nó gần nhà bé Thương.
– … – Tôi mím mối chẳng biết trả lời sao.
– Hôm trước tết bé Thu nói thấy V đợi trước nhà Thương cả buổi sáng.
– À… V có việc nên ghé qua. – Tôi ngượng ngập.
– Lúc đó Thương ở nhà bé Thu đó.
– … – Tôi như đứng hình. Thương ở đó, Thương thấy tôi đợi em nhưng em không ra gặp…
– V thích Phượng nữa hả?
– Ơ, Phượng nào, làm gì có?
– Chứ cô bé hay đứng đợi V trước cửa lớp với phong bánh Oreo đó, không thích thì Phượng đội V làm gì?
– Không có, tuyệt đối không! – Tôi dứt khoát thanh minh.
– Vậy cô bé đó thích V!
– Cũng không có đâu, tại V có chuyện cần nhờ thôi.
– Nhờ thì đến nhờ chứ làm gì có ai đến cho người khác nhờ.
– Ơ…
– Tình cảm người ta sao V biết được!
– Im lặng được lúc tôi hỏi ngược – Mà sao Trinh biết nhiều vậy, thám tử à?
– Cần gì thám tử, cả trường biết chứ riêng gì Trinh?
Tôi ngồi tư lự với hàng tá suy nghĩ trong đầu. Tôi thích Diệp à? Thích Thương chăng? Hay thích Phượng? Cả trường đều biết à? Hóa ra… khi quen tôi, các bạn phải chịu áp lực đến vậy sao…
Ngồi bên dãy chòi lá trong khu suối Nai. Đây là khu du lịch sinh thái hoàn toàn mới nên dù tết nhất vẫn không có quá nhiều người tham gia dã ngoại khám phá tại đây. Thuê liền ba căn chòi cho cả lớp, để mấy đứa tự do khám phá, vui chơi, tá lả, tôi yên vị tại góc lều ngồi quan sát. Thằng Minh liên tục chọc bé Quyên la oai oái, cu Tuyển gom lá, bẻ cây nhóm lửa, Liêm lõm đang thắt dây cho vài cái võng mới thuê, thằng Đông thì đứng trải thịt ra vỉ nướng bên cạnh Diệp, Danh máy ủi khệ nệ bê từng hòn cuội quây thành cái lò, Nhân ca sĩ đảm đang cắt chả với bé Ngân, cu Sen ngồi phe phẩy cái quạt giấy hò hét chỉ đạo, Mạnh nặng với mấy đứa khác ngồi chơi bài. Tôi bật cười với không gian và cảnh vật đó. Bên cạnh những nỗi đau đang cố nén, những nỗi lo chất chứa trong đầu, những muộn phiền tính toan hơn kém, đầu óc tôi bỗng giãn ra rất nhiều khi thấy lớp tôi là một tập thể đầm ấm, yên vui và đoàn kết đến lạ kỳ…
– Uống bia bí thư nhé. – Thằng Đông ở đâu bê ra thùng bia hỏi ý kiến tôi.
– Không. Đem vô đi. – Tôi từ chối thẳng. Sợ lát nữa về anh em đi xe đường xa, lại thêm quan điểm tôi lúc đó, vì chưa bao giờ uống bia nên nghĩ rằng bia vào lời ra, lại gây gổ quậy phá rối ren cả lên.
– Uống chút cho vui. – Thằng Đông cố nài…
– Uống xíu cũng được chứ có sao đâu mi? – Cu Thành ngồi cạnh tôi nãy giờ lên tiếng.
– Ta nói không là không!
– Nghe tôi nói vậy, thằng Đông để luôn thùng bia xuống đất – Vậy mi đem vô đi, bắt ta vác ra vác vô mệt người.
– Ai nói mi vác ra?
Không trả lời, nó hất mặt rồi đi thẳng. Tôi cũng chả quan tâm, bia bọt chỉ làm hư người. Ấy vậy mà thằng Nhân lại làm mọi tính toán trong tôi đi ngược hết. Trưa hôm đó, trong giờ ăn, nó thình lình đứng dậy tổ chức một trò chơi.
Lớp mình năm nay cuối cấp rồi, sẵn ở đây có 5 cái ống hút, ta tổ chức một trò chơi gọi là “bú sữa bò”, anh em ai hưởng ứng giơ tay.
Nó vừa nói xong, cu Sen hí hửng chạy lên kéo theo cả Minh chui, thằng Quang, thằng Ân, rồi cả thằng Danh cũng lên nốt. Xong đâu đó nó chạy lại thùng bia lấy ra 5 lon bia, khui ra sạch sẽ, cắm ống hút vào từng lon: “Đứa nào dùng ống hút hút hết bia trong lon nhanh nhất được bí thư lì xì 50k”. Đệch, thằng này gắp lửa bỏ tay người à? Nhưng sự việc diễn ra nhanh quá tôi cũng không kịp lên tiếng. Chỉ biết sau khi nghe nói hô bắt đầu, 5 thằng ra sức hút lấy hút để. Ngoại trừ thằng Ân có vẻ quen hơi bia ra, 4 thằng còn lại mặt mày đỏ hồng dần lên, nhắm mắt nhắm mũi hút mãi vẫn không hết.
Ba phút trôi qua, thằng Ân dốc ngược lon bia đã cạn trước ánh mắt ngỡ ngàng của mấy đứa. Rồi lần lược đến thằng Danh, thằng Quang, sau đó là Minh chui, Sen tiểu thư. Đúng là bia vào lời ra, buổi tiệc bắt đầu xôm hẳn lên. Mấy đứa trò chuyện thật thà cởi mở thân mật hẳn. Thằng Đông thấy mọi thứ được khơi mào, chạy qua lấy bia bày hết ra sạp rồi chia cho mấy đứa, đứa nào đứa nấy cũng tiện tay cầm lấy. Rót đầy ra ly, thấy nó mang thêm một ly nữa đến chỗ Diệp:
Uống với Đông một ly nhé!
Tôi cười cười nghĩ nó mơ hay sao mà Diệp lại đi uống với nó. Ấy vậy mà nó không cần mơ. Không cần đợi nó mời lần hai, Diệp đưa tay cầm lấy cốc rồi hai đứa cụng nhẹ và… cạn ly. Value. Tôi dụi ngay mắt không muốn tin cũng chả được. Rồi thấy bé Phương cũng cầm lấy ly bia đứng lên hắng giọng:
Lớp mình chỉ còn vài tháng bên nhau nữa thôi. Hôm nay, Phương, mặc dù chưa bao giờ uống một giọt bia nào nhưng sẽ chung vui cùng các bạn! – Nói xong nó nhắm mắt làm một hơi hết veo ly bia vừa rót còn nguyên bọt.
Và điều tôi vừa chớm nghĩ trong đầu trở thành hiện thực ngay sau đó:
Bạn V! Bạn làm bí thư, lại là con trai, bạn phải mời cả lớp một ly. – Bé Phương ném quả bóng trách nhiệm sang.
Phía sau là mấy đứa hô hào hưởng ứng. Tôi muốn từ chối cũng chẳng được nữa, đành cầm lấy lon bia lên rót đầy vào ly bò húc vừa cạn, miệng cười méo xệch, làm một nốc sạch sẽ.
Từng giọt bia mát lạnh đi đến đâu, trí óc tôi như “bừng tỉnh” đến đó. Thấy cuộc đời thật thi vị và lũ bạn thật đáng yêu. Thấy trời đất như lung linh hơn và ánh nắng chợt rực rỡ đến lạ. Thấy bàn tay thật gần gũi bàn tay và đôi vai thật gần gũi đôi vai. Đã không thì không cho trót, chớ đã dại dột thì dại dột cho luôn. Tôi vỗ mạnh vai cu Liêm nói như hét:
Hôm nay lỡ rồi, chúng ta chơi tới bến!
Được lời như cởi tấm lòng, thằng Ân mau mắn chạy ngay vào trong khiêng thêm hai thùng bia. Lũ bạn bên ngoài này thì khui tạch tạch liên tục. Ngay cả mấy đứa con gái hiền lành rụt rè như bé Tú, bé Bích, hay ngoan hiền đạo mạo như Ngân, Trinh cũng lên lon xuống ly không ngần ngại.
Mới hơn một giờ trưa. Không khí tết ở vùng núi rừng Sơn Trà se lạnh làm buổi tiệc bia và đồ nướng thêm phần thi vị. Vì mới uống bia lần đầu nên mau say, vài đứa bắt đầu ra võng nằm nghỉ. Còn lại gần hai mươi đứa chắc tửu lượng cao, vẫn ngồi rôm rả. Diệp bỗng đứng dậy cầm ly đến bên cạnh tôi:
– Uống với Diệp một ly bí thư nhé! – Em nói rõ ràng từng chữ, không chút gì có vẻ ngà say.
– Tôi cười gượng nâng ly. – Vâng, uống một ly. – Rồi không hiểu sao men bia đưa lời thế nào đó, tôi nói thêm – một ly giữa hai người lạ.
– … – Em thoáng chút lặng im rồi tiếp lời – Thật ra, hôm đó Diệp có đến…
– Diệp đến lúc nào?
– Lúc V vừa ngồi vào chiếc ghế sát cây me đó.
– Sao Diệp không gặp V?
– Diệp… sợ…
Nói rồi em uống cạn ly bia của mình xong quay lại chỗ ngồi. Sẵn hơi men trong đầu, tôi như bừng tỉnh, những tình huống tôi luôn mường tượng mơ hồ bỗng hiện lên rõ nét – Diệp sợ kẻ kia! Đúng rồi. Em thích tôi là thật, em yêu tôi là thật, nhưng em không thể đến bên tôi cũng là thật. Lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi chợt hiểu ra vấn đề. Hóa ra nút thắt bao lâu nay đưa tôi vào dang dở là đây. Chắc hẳn em và ai kia đã từng có tình cảm. Nhưng khi nhận ra con người đó không như em vẫn tưởng, cũng có thể như tôi ngày xưa với Trâm, dại khờ, ngu ngơ, rồi vu vơ để lỡ làng. Nhưng em khác, em biết sai nhưng em không thể sửa sai. Em biết sai nhưng em không biết phải làm sao để thoát ra khỏi sai lầm đó. Chắc chắn em đã đau khổ rất nhiều, đã buồn bã, đã xanh xao… đã…
– Chắc ta đi ngỏ lời mi ạ! – Ku Thành bá vai cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu tôi.
– Ngỏ lời ai? – Tôi bất ngờ.
– Bé Trinh!
– Bé Trinh?
– Ừ.
Và chẳng đợi tôi nói thêm, nó cầm ly đi ngay. Đi ngay như nếu không đi, nó sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. Vì dũng khí trong nó chỉ chợt bùng lên giây phút đó thôi.
Tôi cũng nốc hết ly bia mình cầm. Lớp tôi là một lớp đoàn kết với những học trò ngoan. Tôi khẳng định điều đó. Vì mặc dù đây là lần đầu uống bia nhưng cả bọn vẫn luôn chừng mực trong ứng xử, trong lời nó. Chỉ duy có điều quan trọng, quan trọng là bọn nó không giấu diếm gì nữa cả. Ku Thành đi qua tỏ tình với bé Trinh. Thằng Tuyển thỏ thẻ gì đó với bé Hà. Nhân ca sĩ thì đi lại bé Phương. Tôi chợt bật cười. Mọi chuyện sau này, cứ để sau này hãy tính. Hôm nay tôi rất vui.
Chiều hôm đó, khi taxi dừng lại ở điểm tập trung cũ, tôi rủ cả bọn đi xem phim, đi cafe, xong lại tiếp tục ghé Tượng Đài ăn ốc hút rồi mới về hết nhà tôi đánh bài đến 3 giờ sáng. Lúc cả bọn nằm xuống giật qua giật lại cái mền nhỏ xíu, thằng Liêm vô thu lu một góc bên cạnh tôi thì thầm:
Hôm nay vui quá bí thư ơi. Lần đầu tiên ta uống bia. Lần đầu tiên ta đi xem phim. Lần đầu tiên ta uống café. Cũng là lần đầu tiên ta… ta khóc.
Cảm ơn bạn hiền. Đó cũng là lần đầu tiên ta nhận ra…
Quen em anh đâu biết…
Những buồn khổ em mang…
Trái tim sầu nặng trĩu…
Tâm tư ướt hai hàng…

To top
Đóng QC