Mùa hạ đầu tiên – Phần 63

Phần 63
Bản thân chúng ta có những nhớ thương đôi khi chỉ tưởng rằng đó là khoảnh khắc, nhưng không, nó là cả cuộc đời. Kẻ nào đó bản lĩnh có thể lấy tình cảm ra làm trò đùa thì tôi không được biết. Còn với cá nhân tôi, mối tình dù nhẹ, khi đã nắm cũng đều thật khó để buông.
Thương đang giữ trong mình những nỗi đau tôi mang tới. Có lẽ vậy.
Diệp cũng đang giữ trong mình những nỗi niềm ồn ả như sóng reo. Chắc chắn vậy.
Và tôi, dù đáng chê hay đáng trách, đáng trân trọng hay quý mến, cũng chẳng thể nào chia sẻ cùng ai… Vì họ đều không nói với tôi những gì trong lòng họ đang chất chứa.
Một chiều thứ 6 cuối năm, không khí mùa xuân đang tràn về trên từng nhánh cây, ngọn cỏ. Đứng tựa lan can nhìn những chiếc lá phượng lả tả rơi, nhìn đàn em khối dưới cười đùa vui vẻ đá cầu, đọc sách, tôi lại mơ hồ lo lắng đến tương lai trước mắt.
Tháng một đã đi được nửa chặng đường của nó. Vậy là tôi cùng những đứa bạn thân, cả ai kia nữa, chỉ còn khoảng 4 tháng nữa thôi cho những giận hờn, cho những chuẩn bị… Tôi phải làm gì đó, ngay bây giờ. Phải làm. Dù đúng hay sai đi nữa, tôi đã cân nhắc suy tư quá nhiều rồi. Tôi không muốn ai cũng âm thầm và ai cũng gánh chịu. Tôi muốn thích một ai đó, yêu một ai đó sẽ trở thành động lực để cùng nhau hoàn thiện hơn, cùng nhau phát triển hơn chứ không phải cùng nhau buồn bã, cùng nhau đau khổ, rồi cùng nhau dang dở… đặc biệt, khi nó còn ảnh hưởng đến tương lai sắp tới.
Bước vào lớp học, ngồi một mình trầm tư quan sát về dãy bàn sát tường. Diệp đang lẩm nhẩm ôn bài với cuốn sách trước mặt. Từ sau nụ hôn đầy say mê hôm nọ, mỗi lần nhìn thấy em, tim tôi như có sợi dây buộc vào, luôn gấp gáp trong từng hơi thở. Ánh mắt vui tươi, nụ cười tỏa nắng ngày nào. Tôi thật chẳng thể nào không mềm lòng trước những điều đó. Rồi lại nghĩ về câu nói em đã nói với tôi ngày xưa… Những giây phút bên bờ biển hôm nào, bên bờ suối ngày cũ, lòng tôi lại đau như cắt. Quay lưng lại, cố gắng kìm nén cảm xúc để nước mắt không rơi, em chẳng thể là của tôi nữa… Nhưng… em đang buồn khổ vì điều gì…
“Có người gọi bí thư ơi.” Lấy tay xoa xoa hai bên cánh mũi để những cảm xúc cuộn trào vừa nãy lắng xuống, nhìn về phía cửa lớp, sau tiếng gọi của bé Tâm là Linh đang tựa lan can phía bên ngoài, tôi đứng dậy bước ra.
– Có chuyện gì vậy Linh?
– Quay lại nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn tóe lửa, Linh dằn từng câu “Thật nếu không phải ở trường tôi đã cho ông cái tát. Loại người như ông sao vẫn ung dung nhởn nhơ vậy được nhỉ?” – Vừa nói Linh vừa nhét vào túi áo tôi một mẩu giấy gấp tư – “Bé Thương gửi. Tôi cũng chả hiểu nó nghĩ gì…”
Chưa kịp thanh minh, cũng chẳng kịp cảm ơn, Linh quay đi vùng vằng bước về lớp trong sự bực dọc khó kiềm chế. Đi vào trong, tôi đưa tay lấy tờ giấy ra nhìn ngắm không dám mở. Liệu có gì bên trong nhỉ… Mà Thương với Linh đã biết mình tham gia đôi nhảy đẹp với Diệp hôm qua rồi sao?
“Đàn ông là vậy hả V? Làm người khác đau khổ là bản chất của họ hay sao? Hay đâu đó trong suy nghĩ của ai Thương chỉ là người thừa? Vậy ra lâu nay, tất cả những gì Thương nghĩ đến đều do Thương tưởng tượng mà ra hay sao? Cuốn sách mà Thương gửi, ở trang 14, V đã đọc nó chưa? Nếu chưa thì V đừng đọc nữa nhé. Còn nếu rồi, xin cho Thương được xóa đi những gì đã ghi trong đó… Mất đi một người bạn để thay vào đó một người Thương quý mến. Mất đi một người Thương quý mến lại thay vào đó là…”
Đầu óc tôi lại quay cuồng. Bi kịch cuối cùng cũng đẩy đến cao trào. Một niềm đau thêm một niềm đau bỗng chốc hóa thành hố sâu ngăn cách không thể nào khỏa lấp được.
Có lẽ đã hết thật rồi những hy vọng níu kéo trong tôi. Cuộc sống vẫn là nó, vẫn có những thứ chúng ta chẳng thể nào giải thích được… Tôi chán nản thở dài nhắm mắt lại ngả lưng tựa hẳn ra ghế…
Tối đó về đến nhà, tôi lên giở vội từng trang sách. Đến trang 14, tôi ngấu nghiến đọc từng chữ…

Bao giờ Hồng Lĩnh hết cây…
Sông Lam hết nước thì đó đây mới hết tình…

Ngày em tặng tôi quyển sách cũng là ngày tôi đang tay trong tay bên Diệp trong những điệu khiêu vũ lả lơi. Nhưng ngày đó, không hiểu sao em bảo tôi phải trả lại nó cho em. Rồi sau này, khi tất cả dường như đã an bài, em lại một lần nữa tặng tôi cuốn sách đó và nói rằng nhớ đọc trang 14. Có lẽ hai câu thơ ở trang này em cũng là lời em muốn gửi gắm đến tôi sau những chặng đường dài hai đứa đã đi trên… Có những tin tưởng đã thành hình. Có những mong chờ tưởng đã đến hồi kết… Để rồi cuối cùng… cuối cùng… Mà cũng đúng thôi. Nếu tôi là em, tôi cũng muốn xóa nó đi…
Cây Hồng Lĩnh chẳng bao giờ hết. Nước sông Lam chẳng bao giờ cạn. Còn tình hai đứa chúng tôi… liệu sẽ về đâu…
Đành là vậy. Có lẽ tôi với em có duyên không nợ. Chuyện tôi đã làm là chuyện tôi không thể không làm. Dẫu muốn giải thích, tôi cũng chẳng biết nói sao cho em hiểu. Và… thật ra tôi cũng không có cơ hội để giải thích nữa…
Chẳng còn gì khi một người nhẹ nhàng sâu sắc như em đã dùng đến những lời thẳng thừng day dứt đến vậy. Dắt xe lang thang trên con dốc dài trên đường về nhà, tôi cười nhạt bản thân mình. Chẳng còn gì cả! Chỉ còn lại toàn những buồn bã trong lòng nhau! Tình cảm thật phức tạp! Tình yêu thật điên rồ! Nó quá sức đối với những đứa trẻ con mới lớn như bọn tôi đây… Tôi lại miên man. Rồi chợt nghĩ về Diệp. Nếu nó quá sức tôi thì hẳn, đối với Diệp, Diệp chắc cũng đang buồn khổ rất nhiều về chuyện này. Nhưng… tôi cũng chẳng thể làm gì… Khi đối diện tôi, em chỉ khóc chứ không chia sẻ dù chỉ một ít…
Còn hai tuần nữa sẽ tới tết. Lũ chúng tôi dù đè nặng trên vai những lo âu cho kỳ thi trọng đại phía trước vẫn không quên đem về cho mình thật nhiều những kỷ niệm học trò. Những môn thi học kỳ đã kết thúc. Trừ những môn khối A bọn tôi vẫn duy trì sự tập trung và giáo viên cũng không chút lơ là, còn lại những môn khác, có những tiết học bọn tôi được thoải mái xả hơi vì chương trình cơ bản đã đi quá tiến độ hoặc cũng không lấy gì làm nặng nhọc.
Đây cũng là giai đoạn tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Có những đêm trăn trở mải miết những suy tư về ai kia nhưng cũng nhận ra tôi chẳng thể làm gì được nữa. Việc mà tôi phải tập trung bây giờ là học. Những dự định, kế hoạch, mong muốn níu kéo mà tôi cố công nghĩ ra đã không còn có thể thực hiện được nữa. Vì tôi không dám gặp em, không dám đối diện đôi mắt đó để nói lên một điều gì. Tâm trạng này khiến tôi không thể nào thoải mái vui đùa với anh em trong lớp được dù ku Thành hay ku Sen, ku Nhân cứ liên tục chạy qua rủ chơi trò này trò kia.
Một tuần trôi qua. Không khí tết đã về tràn ngập các góc phố. Những cây mai, cây đào, cây Quất được bày bán dọc các vệ đường. Những chậu vạn thọ, cúc, hướng dương… cũng đua nhau khoe sắc vàng rực rỡ. Mấy đứa trong lớp cũng đem bài lên, tranh thủ các tiết nghỉ lấy ra chơi trò đánh bài sai khiến. Trò này khá đơn giản, có thể là tiến lên hay bài cào, ai thua chót sẽ phải chịu người cao điểm nhất hoặc về nhất sai khiến một điều bất kỳ.
Tôi cũng khoái trò này, vì những mối tình trong lớp nảy nở lắm lúc cũng nhờ nó mà ra. Lúc thì sai đứa này phải đến trước mặt nói với bé nào đó rằng “mình thích bạn”, lúc lại bảo đứa kia đến nắm tay cho được bé nào đó trong 5 giây. Vâng, chỉ nắm tay thôi, như vậy đã là một cái gì đó hơi quá lên rồi. Nhưng không hiểu sao, hôm đó, tụi thằng Đông, Ân, Quang, Sơn nghĩ gì, lúc thằng Đông thua, nó bị sai lên hôn vào má Diệp một cái. Đắn đo hồi lâu nghĩ lợi nghĩ hại thế nào đó rồi nó cũng mạnh dạn bước lên. Có lẽ, với cá tính của nó, đã chơi là phải thực hiện đúng luật chơi. Thêm nữa, chắc nó cũng thích làm điều này. Vậy nên trong lúc Diệp đang tập trung ôn bài, nó từ phía sau hôn nhẹ lên má Diệp rồi lật đật chạy về trong ánh mắt sửng sốt của cả lớp.
Nhưng điều mà nó không ngờ tới là cảm xúc của Diệp phản ứng lại điều này. Đối với Diệp, đó tuyệt đối không thể nào là một trò có thể đùa được. Nhưng Diệp cũng chẳng thể bước đến và giáng một cái tát vào mặt thằng Đông được. Em chỉ giật mình, sững sờ, rồi úp mặt xuống khóc. Khóc lâu thật lâu.
Và bước ngoặt đời tôi bỗng mở ra từ đây…
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: https://gaigoi.city
Thằng Đông bị đánh. Bị đánh ngay chiều qua, sau khi học xong và trên đường đi về. Một tốp bốn năm thằng gì đó me nó ở đoạn vắng người chỗ lò vôi rồi đạp ngã xe, lao vô đánh tới tấp. Cũng may chỉ xây xát vài chỗ trên mặt.
Bé Phương bô bô kể tôi nghe từ đầu tới cuối rồi chốt câu xanh rờn: “Mi coi làm gì thì làm, cuối cấp rồi, hạnh kiểm yếu thì nghỉ thi tốt nghiệp, nhé!”
– Ủa, vụ đánh nhau này liên quan gì đến ta?
– Không liên quan đến mi nhưng liên quan đến thằng Đông với bé Diệp, hai đứa này chỉ mi nói nó mới nghe.
– Tự nhiên bị ném quả bóng trách nhiệm vào người, tôi ném trả ngay – Ta chẳng liên quan. Mà cuối cấp rồi, như vậy cũng hay.
– Hay chỗ nào? – Bé Phương đanh lại.
– Còn chút gì để nhớ! – Tôi làm bộ thong thả.
– “Không đùa được đâu!” – Nó bực mình lườm tôi sắc lẹm rồi đứng dậy ra về.
Đúng là không đùa được thật. Mặc dù nói là nói vậy nhưng trong lòng tôi cũng bộn bề những suy tính. Vốn biết Diệp bản lĩnh từ những ngày mới quen. Nhưng nét bản lĩnh cá tính đó là sự cá tính dễ thương chứ không phải chua ngoa chanh lá, đội đá vá trời. Tôi tin tôi nghĩ đúng. Vì dù không thấu đáo trong tình cảm nhưng tôi lại khá sáng suốt trong nhìn người. Diệp tuyệt đối không thể làm vậy. Và người đánh thằng Đông chưa chắc liên quan đến Diệp? Vì nếu xét ra, nó bị đánh ngay chiều hôm đó. Giả như Diệp vì ức chế bực dọc mà đem về kể với anh Toàn thì chí ít, ngày hôm sau thằng Đông mới bị đánh chứ? Đem hết những thắc mắc chưa lời giải, sau hai tiết học vu vơ nhạt nhòa trôi qua trong cái nhìn liên tục của tôi về dãy bàn sát tường, giờ chơi hôm đó tôi xuống gặp bé Phương:
– Nhưng ai đánh thằng Đông???
– Người yêu bé Diệp chứ ai nữa V? – Bảo Trâm, cô bạn ngồi bên cạnh Phương ra vẻ bực tức trả lời tôi ngay.
– Ơ, sao Trâm biết?
– Có muốn khẳng định không, Trâm dẫn V qua hỏi nó. – Cô bạn vừa nói vừa liếc về dãy bàn bên cạnh đầy bực dọc.
– Để V tự hỏi. – Tôi xua tay.
Nói xong tôi quay lưng về chỗ. Định qua hỏi Diệp thật nhưng suy xét tới lui lại thôi. Đợi lát ra về hỏi ku Nhân chắc rõ. Và thằng Nhân làm tôi rõ thật. Rõ sạch sẽ.

To top
Đóng QC