Mùa hạ đầu tiên – Phần 39

Phần 39
Khu nhà ku Liêm là một khu cấm địa của bọn xóm tôi lúc nhỏ. Bao quanh toàn nghĩa địa, lại có lò mổ bao năm, âm khí tích tụ vất vưởng lang thang trên làn khói sương buổi sớm chưa tan hết. Nhưng không có sự lựa chọn khác. Sau khai mạc là chấm trại lần thứ nhất. Nếu không có lều chính, coi như mất trắng điểm hệ số 2 này.
Hai đứa cầm hai cây rựa, đi băng băng vào bóng tối. Ánh đèn đường vàng vọt bên ngoài không thể nào với tới con xóm nhỏ đầy ma mị mang tên “xóm mít”. Tôi nhớ không nhầm hôm đó vừa hay trúng 14 âm lịch. Trăng non tỏa ánh sáng liêu trai xuống con đường đất bé nhỏ, liu xiu.
Dù lo lắng cho công việc phải hoàn thành làm tôi bất chấp nhiều thứ, lại thêm thằng Minh gan to đi bên cạnh, tôi vẫn không tài nào xua hết cảm xúc sợ hãi dâng trào trong lồng ngực. Xiết tay nắm chặt cây rựa hơn, tôi nghiếng răng lao vào vườn trúc bách quỷ. Ánh trăng ma mị vẫn chênh chếch xuyên qua từng lá trúc đung đưa trong gió sớm. Tiếng chó sủa ma vẫn lang thang đâu đó rồi bất chợt táp vào tai tôi những âm thanh khô khốc.
Quay lại khều ku Minh chỉ nó cây cần chặt, nhưng khều mãi thấy nó vẫn im re, tôi bất chợt lạnh toát xương sống… “Minh ơi, Minh, có đó không mi?” Tôi hỏi mà không dám quay lại, vì sợ nhìn thấy điều gì đó kinh khủng trong đầu óc đang tưởng tượng…
– Đang tè, mẹ, từ từ chứ bạn.
Hú cả hồn. Chỉ cần chặt hai cây. Tôi với nó mỗi đứa một cây. Trúc dễ chặt nên hai ba phát đã xong. Gọt nhẹ phần đầu rồi chặt đôi ra. Vậy là có 4 cây. Tôi với nó vác lên vai đi về phía nhà ku Liêm. Thấy bên trong đã có ánh đèn, nhìn lại đồng hồ, chưa tới 4h, chắc nó cũng rạo rực như bọn tôi nên không ngủ được. Về lại nhà, đo đạc lại rồi cưa ra cho vừa kích cỡ. Vác hết đồ lên để ngoài mặt đường đợi lát ku Liêm đưa xe tới chở cho nhanh.
Hẹn 5h30 qua nhà Vi bỏ trại lên. Trước đó phải qua nhà ku Nhân bỏ loa với âm ly nữa, nên tôi hẹn ku Liêm 4h45 phải có mặt. Đúng giờ, tôi với ku Minh cứ đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy ánh đèn xe nào. Ráng thêm 5ph, vẫn chưa có. Tôi lật đật chạy vô nhà nhấc điện thoại lên alo. Chuông reo cả chục hồi mới thấy ba nó ngái ngủ bắt máy.
– Liêm hả con, nó ngủ chưa dậy… À, sáng nay cắm trại hả, để chú gọi.
Value thằng này. Nó ngủ quên. Nói ku Minh ở lại trông đồ, tôi tất tả chạy băng băng vô nhà nó. Đến nơi thấy xe đã đứng đợi bên ngoài, ku cậu thì lật đật kéo giày mang áo. Điên lên tôi xả cho nó một trận rồi lên xe, ra đón ku Minh đã 5h hơn.
Chạy men theo quốc lộ đến nhà ku Nhân. Bình thường tôi đã ít vô nhà nó, nay trời lại tối như mực, không biết đi đường nào, cứ thấy ngờ ngợ một con hẻm “quen quen” tôi chỉ luôn lái xe vào. Đi thêm một đoạn, đúng ra phải tới nhà nó rồi nhưng tôi thấy sao lạ quá thể. Cái thời chưa có điện thoại di động đúng là khó khăn muôn trùng. Nhìn lại đồng hồ, đã 5h20, vẫn chưa đón được ku Nhân thì lúc nào mới qua nhà Vi đây. Tôi ngồi xuống đất, để hai tay vô hai bên thái dương cố ép đầu óc thức trắng hơn 24h qua tập trung suy nghĩ. May sao tôi đi lạc nhưng không xa lắm, vừa hay con hẻm tôi lạc lại thông qua phía sau nhà nó. Nó cũng vừa đợi vừa lo lắng nhìn đồng hồ như tôi, lúc vô nhà uống nước, nghe tiếng xe phía sau nó mới chạy ra thử, vừa hay gặp nhau.
Vậy là đúng 5h30 bọn tôi bắt đầu di chuyển đến nhà Vi. Ở trên xe ku Nhân cảm thán – Chưa biết cắm trại có giải gì không chứ khởi đầu trắc trở đủ thứ rồi đó.
– Nhất toàn đoàn, mi khéo lo. – Tôi phán chắc nịch dù không biết tương lai ra sao. Mà cũng kệ, ít nhất có lòng tin cái đã.
Gần 20ph sau mới đến nhà Xuân Vi. Tụi thằng Đông, ku Thành ku Tuyển ku Mạnh… đã đứng đợi nhấp nhổm từ hồi nào.
Vừa thấy tôi bọn nó mừng như tìm ra châu Mỹ. Cả bọn lật đật khuân trại lên xe rồi cùng nhau leo hết lên hò hét.
Dọc theo con đường Phạm Hùng, đến ngã tư Cẩm Lệ, xe rẽ phải lên hướng Cách mạng tháng 8 rồi đi thẳng tầm 4km nữa thì đến nơi. Trên xe bọn bạn hò hú ầm ỉ như bộ đội giải phóng về làng. Tôi ngồi trên nóc, nhìn tụi nó bỗng thấy yêu đời tợn.
6h30 bọn tôi mới đến đất trại. Hạ cổng trại xuống, thấy các lớp khác đã dựng tự lúc nào, có lớp còn sắp xong.
Cũng chả phải lo, tất cả tôi đã lên kế hoạch đâu vào đấy.
Nhảy xuống xe, tôi nói King và Mạnh theo dấu sơn đỏ tôi tô hôm qua mà đóng cọc. Sơn, Ân, Quang, Đức phụ thằng Đông dựng trụ bên kia. Minh, Thành, Tuyển, Danh phụ tôi dựng trụ bên này. Nhân, Huy, Phước Hà, Quân dựng lều chính…
Loay hoay gần 30ph, tất cả đã thành hình. Tôi ngồi xuống nghe cái mệt lan đến từng ngóc ngách. Không chỉ một ngày thức trắng với bao nhiêu việc, tôi còn chưa kịp ăn sáng. Đang cúi xuống lau mồ hôi, Trinh tới đội lên đầu tôi chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ – “mang vô cho đỡ nắng nè Vương”.
Ở ngay phía sau, Diệp mang đến cho tôi một ly nước dừa.
– Uống vào cho đỡ mệt bí thư ơi.
Nhận ly nước từ tay em, liếc thấy ku Đông đang nhìn xuống, tôi đứng dậy nhấp một ngụm rồi đưa lên cho nó. Nó cầm lấy và cười tươi.
– Đồ ăn sáng chưa tới hả Diệp?
– V đợi xíu nha. Bánh mì với sữa đang ở ngoài cổng đem vào.
Ra phía trước lấy cây tre cái vào làm lều phụ, tôi bỗng giật mình khi thấy vóc dáng thân quen. Nhìn kỹ, hóa ra là Thương. Hôm nay em đeo thêm đôi kính viền hồng bản mỏng trên mắt. Nhìn sâu qua lớp kính đó, tôi chợt thấy đôi mắt đỏ hoe của em cũng đang nhìn tôi.
Tôi khựng lại, làm rơi cả thanh tre đang cầm trên tay xuống, rồi vội vàng lảng đi, tim vẫn đập thình thịch. Không. Đã quyết định rồi. Đã quyết định rồi. Nhặt lại thanh tre, gọi thêm ku Minh ra cùng vác, tôi quay lưng không chút vấn vương những gì đang diễn ra sau lưng mình.
Cột dây, phủ bạc, rồi dựng lên, sau đó trải bạc xanh bên dưới. 7h20, tất cả đã xong một cách hoàn hảo. Diệp mang đến cho tôi một ổ bánh mì kèm bịch sữa rồi ngồi xuống bên cạnh. Bây giờ mới có dịp nhìn em thật kỹ. Vẫn phong cách quen thuộc, quần jean và áo thun trắng ôm dáng, nụ cười em nếu sánh với ánh nắng mai đang chói chang ngoài kia có lẽ cũng vừa hay bằng nhau về sự lấp lánh.
7h30, tiếng còi Morse của anh Sanh từ trại chỉ huy vang lên âm thanh tập hợp.
Đã huấn luyện và lý thuyết cho cả lớp từ trước, 15 giây sau lớp tôi có mặt đầu tiên với bảng lớp đưa cao. Những lúc tập trung sẽ chấm điểm cộng thêm vào phần kỷ luật trại. Đứng phía trước, hét to: 2 hàng dọc đằng trước thẳng, bắt đầu từ bạn Bích, điểm danh 1, 2, 3… 47 hết.
Báo cáo: Tiểu trại 11/4, sĩ số 49, tập hợp 47, đủ, hết!
Mỗi lớp để lại hai đứa giữ trại, ngoài ra phải tập hợp đầy đủ. Tập trung xong báo cáo số lượng, chuẩn bị làm lễ khai mạc.
Hơn nửa tiếng đồng hồ với phát biểu của thầy Thị Hiệu Trưởng, phát biểu khai mạc của cô Ngọc, đọc nội quy trại của anh Sanh, bọn tôi về lại chuẩn bị cho lần chấm cổng lều trại thứ nhất.
(Sẽ có tổng cộng 5 lần chấm cổng lều trại. Lần thứ nhất sau khi khai mạc, lúc này sẽ có thuyết minh về cổng trại của lớp mình, đây là thời điểm truyền tải đến BGK ý nghĩa của kết cấu trại cũng như hình thức tổng thể. Lần thứ hai sẽ chấm trại vào 7h tối, xem vệ sinh thế nào, kỷ luật ra sao, lúc lên đèn có đẹp không. Lần 3 là vào sáng sớm hôm sau, cũng chấm về vệ sinh và kỷ luật. Lần 4 chấm lần cuối trước khi dở trại để xem sự kiên cố, bền chắc đến đâu, có xảy ra vấn đề gì trong lúc dựng hay gút dây và một ngày vui chơi không. Lần cuối là sau khi dở trại xong, phải làm sao cho đất trại của mình sạch sẽ như lúc chưa đến.)
Sáng và chiều hôm đó diễn ra hầu hết các trò chơi nhỏ.
Đầu tiên là đổ nước vào chai. Thí sinh sẽ dùng tay bụm nước từ xô của mình mang qua đổ vài chai 1,5l. Đội nào đầy trước thì thắng.
Trò này tôi thi. Tôi đã tập thử nhiều lần ở nhà. Nếu vội vàng chạy lăn xăn, nước sẽ đổ ra ngoài hết, tới chai chẳng còn là bao. Khi tiếng còi hoét lên, tôi khép hai bàn tay to bè của mình lại và múc đầy một bụm, rồi đi vừa phải, thật chắc chắn, cố không để rơi vãi nhiều ra ngoài, mặc cho mấy đứa kia cứ nhảy lên như ngựa. Chưa đầy 2ph, tôi đã đầy nước. Vừa đủ giải 3.
Tới phần thi nhảy bao bố. Phần này ku Danh với bé Quyên phụ trách. Thi đôi nam nữ. Sắp xếp sao đó tùy chiến thuật mỗi lớp. Khi có hiệu lệnh, người trong bao nhảy đến vạch đích rồi ra ngoài. Người tiếp theo vào trong nhảy lại về vị trí cũ. Lớp nào hoàn thành phần thi tốn ít thời gian nhất sẽ chiến thắng.
Phần này trong hạng mục giật giải của lớp tôi nên bé Ngân nói ku Danh với bé Quyên luyện tập lúc ở nhà. Khi tiếng còi vang lên, ku Danh bật như một cái lò xo, vượt mấy đứa lớp khác đến 2,3m. Vừa chạm đích, đẩy nhanh bao bố xuống, bé Quyên nhảy vào và cũng bật như một cái lò xo khác.
Vì lượt đầu ku Danh nhảy tốt quá nên lượt về, bé Quyên như ngược dòng thế giới. Đúng lúc còn 1,5m nữa đến đích, nó rướn hết mình nhảy thật mạnh. Ai dè vấp phải bao, té đập mặt xuống sân, hai tay đang nắm chặt bao nên không kịp đưa ra đỡ. Không quan tâm đến giải gì nữa, tôi lao ra từ sau dây phân cách đỡ nó lên. Ai dè nó hất tay tôi ra rồi bật về đích, sau đó đưa tay lên ôm mặt, máu chảy ra đỏ thẫm.
Bối rối, không kịp nghĩ nhiều, tôi đưa tay vào túi lấy chiếc khăn mùi xoa Trâm tặng nói nó đè chặt vết thương cầm máu, từ từ rồi giở ra. Thầy Hưng cũng gọi bên y tế tới hỗ trợ.
May mắn cũng không bị gì. Chỉ là khi mặt va phải nền, răng của nó tán trúng môi trên nên tóe máu. Buồn cười một cái là sau phần thi đó, cho tới tận bây giờ, khi đã sinh đứa con đầu lòng, răng nó vẫn còn nguyên một vệt mẻ của năm xưa.
Thấy nó lấy tay không che miệng đi từ phòng y tế về, tôi vội hỏi:
– Có sao không Quyên?
– Nó lắc đầu ra vẻ không sao.
– Chiếc khăn ta đâu rồi?
– Nó trợn mắt lên ra kiểu giật mình, rồi đưa tay lục túi, sau đó dáo dát tìm – Ô, ta để đâu rồi, để chạy lên phòng y tế thử có quên không.
Nghe vậy tôi bỏ lại trò chơi của mấy đứa, theo nó lên phòng y tế tìm kiếm. Mãi hơn nửa tiếng vẫn không ra được. Tôi cứ nghĩ mãi, nó có thể để quên đâu được nhỉ, tất cả các chỗ nó đến đều đã tìm hết rồi. Ngay cả nhà vệ sinh nữ tôi cũng bắt nó lục tới lui vài lần.
Ra về tiu nghỉu. Tôi bỗng thấy tiếc chiếc khăn vô hạn. Đó là món quà cuối cùng Trâm tặng tôi. Vì sau này, Trâm với Hùng quay lại, hai đứa cũng không còn trò chuyện nữa.
Đối với tất cả những món quà mà ai đó tự tay làm tặng mình, tôi đều giữ như kỷ vật. Vì nó không đơn giản chỉ là một món quà, nó còn là tâm huyết, là sự gửi gắm, là tình yêu thương, trân trọng, quý mến…
Chiếc khăn năm đó mãi sau này, trong một lần nói chuyện với bé Như bạn của Trâm, vô tình tôi kể về nó, Như nói Trâm đang giữ. Hôm cắm trại Trâm tình cờ thấy được chiếc khăn mình thêu ngày nào đầy những máu, Trâm vội vã chạy qua trại tôi, thấy tôi đang cổ vũ reo hò trò chơi cho mấy đứa trong lớp, em buồn bã quay về, rồi giặt thật sạch, gấp lại, cất vào quá khứ…
Nghe xong tôi chỉ biết mỉm cười thật buồn. Có những chuyện đã trôi qua trong hoài niệm. Bây giờ, lật giở lại từng trang, muốn giải thích, vốn đã không còn ý nghĩa nữa…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://gaigoi.city
Về phần ăn uống trong trong hội trại, một tay Diệp lo tất cả. 2 buổi sáng, 2 buổi trưa và 1 buổi tối.
Trưa hôm đó lớp tôi ăn cơm hộp. Nhưng riêng tôi, Diệp mang cho một hộp nhựa riêng biệt, đầy ắp su xào, món mà tôi rất thích.
Xong buổi trưa, vừa chợp mắt lại tôi đã say sưa lúc nào không hay. Mở mắt ra đã hơn 3 giờ. Thấy Ngân đang sắp xếp mấy đứa kéo co dưới nước. Phần này cũng có tôi tham gia. Chắc thấy tôi ngủ say quá không nỡ gọi. Thôi để anh em khác thi cũng được. Lớp tôi ngoài ku Mạnh với Danh chắc nịch, còn lại, toàn ốm đói cò con. Tham gia vui là chính chứ dồn sức cũng chả tới đâu.
Tiếp theo chơi đập niu. Để Ngân quản lý, hơi mệt, lại sẵn mấy đứa vừa thi dưới nước xong, tôi rủ anh em tắm táp luôn cho khỏe.
Ku Nhân rủ tôi bơi thi. Chả dại gì đua với nó. Nhà nó gần sông Cẩm Lệ, từ nhỏ đã theo ba đi đặt tủ kéo lưới, bơi như rái cá. Tôi quay qua rủ ku Liêm. Hai thằng giao kèo rồi nhảy ùm xuống quẫy đạp về đích. Được nửa đường, chân tôi bỗng đau nhói, cảm nhận được sắp chuột rút, tôi đứng chân vịt lại tại chỗ nhưng không kịp, bắp chân căng cứng, không chịu được tôi gập người lại, một tay cố ôm chân kéo căng, ngụp lặn giữa hồ gần 2ph vẫn không sao tới bờ được, chưa kịp vẫy tay, thằng Nhân đã đến bên cạnh. Nó cút dưới nước như con rái cá rồi đưa tay kẹp cổ tôi lại nói lớn “để ta kéo vào”. Vừa lên bờ, tôi nằm thở hổn hển như chết đi sống lại.
Vừa rồi nguy hiểm quá. Bình thường không bị nhưng chắc hai hôm nay tốn sức nhiều đâm ra đuối. Nghỉ thêm một lúc, anh em cũng quây quần giẫm nước thư giãn ngắm gái. Nhìn đồng hồ thấy đã hơn 5h, tôi đứng dậy ra hiệu cả bọn qua khu nhà tắm.
Ai dè vừa đứng dậy, chân tôi bị lại. Bắp chân căng cứng. Vì hay đá bóng nên biết được cách xử lý. Trừ trường hợp đang giữa dòng nước, còn lại tôi tự căng cơ được. Chỉ ngại cứ đi vài ba bước lại bị. Đành nhờ thằng Mạnh cõng trên vai.
Tắm táp thay đồ xong về trại, tôi vẫn chưa thể đi thoải mái được. 6h30 phải thi đôi nhảy đẹp, tôi bỗng lo lắng cho cái chân dở chứng này quá thể.
– Có đau lắm không bí thư ơi? – Diệp lo lắng.
– Không đau đâu Diệp, chỉ rút cơ lại thôi. Lo là lo lát nữa đang khiêu vũ nó rút lại thì… khỏi nhảy.
– Hay để Diệp thoa dầu lên xoa bóp nha?!
– Ô, không được, đau cơ mà xoa dầu thì còn bị nặng nữa. Thôi Diệp qua nhà bé Hiền coi chuẩn bị đi, cũng sắp tới giờ thi rồi.
– Suy nghĩ cân nhắc gì đó một lát, Diệp tiếp – Uhm, Diệp đi đây, lát nữa nếu V còn đau thì thôi, không thi cũng được.
– Trời. Phải thi chứ. Hihi. Đi đi cô nương. Lo lắng cho tại hạ quá thiên hạ người ta dòm ngó bây giờ.
Tối hôm đó hội trại diễn ra 4 phần thi, lần lượt gồm đôi nhảy đẹp của tôi và Diệp, sau đó đến văn nghệ của ku Nhân lồng ghép với thời trang của thằng Mạnh và bé Trang lùn, cuối cùng là nhảy lửa của ku Đông với Xuân Vi.
Đây là 4 phần thi tôi đều đặt nặng thành tích. Vì so về sức, ngoại trừ ku Mạnh solo ra, lớp tôi khó bì với các anh chị khối trên. Còn nếu so về trí, tôi tự tin mình đủ sức đưa ra kế hoạch, chiến lược để cạnh tranh với tất cả.
Nằm nghỉ ngơi ở lều phụ cho cái chân sớm bình phục, ở cổng trại thằng Minh gọi vào ơi ới:
– V, có người tìm kìa.
Ai tìm nhỉ? Tôi vừa nghĩ trong đầu vừa cà nhắc đi ra. Thấy Thương đang đứng bối rối ở cổng, chột dạ, tôi không biết nên quay vô hay ra tiếp. Suy nghĩ một đoạn, đằng nào Thương cũng đến đây rồi, mình quay vô không gặp thì làm tổn thương người ta quá, tôi không đành, hơn nữa, chưa biết Thương gặp có chuyện gì, biết đâu Thương vừa nhặt được chiếc khăn thì sao, vì Thương có biết chiếc khăn này.
– V nè, sao vậy Thương? – Tôi hỏi mà cố tỏ ra vẻ lạnh lùng dù trong lòng đầy gợn sóng. Không hiểu sao tự nhiên hôm nay thấy em đeo kính, ánh buồn từ đuôi mắt cũng vì thế mà đậm hơn, sâu hơn.
– V cho Thương mượn thẻ ưu tiên với, Thương về nhà chút rồi lên. (Vì cắm trại trong khuôn viên công viên nước nên không thể ra vào cổng tự nhiên được. Chỉ có Trại chỉ huy và ban chấp hành như tôi mới có thẻ ra vào phòng lúc cần đến)
– V không có. – Tôi trả lời dứt khoát mà nghe lòng mình cũng chợt đau nhói. Nhưng đúng là tôi không có thật, vì vừa đưa Diệp rồi.
– Nghe tôi trả lời xong, đôi mắt em bỗng cụp xuống – Thương biết V có mà… Nếu không thực sự cần, Thương đã… đã không gặp V đâu.
Rõ ràng là vậy. Vì với cá tính của mình, lại là một cô gái khiến bao nhiêu chàng trai trong trường phải tơ tưởng, mơ mộng, ngay chính tôi lần đầu gặp gỡ cũng bị lạc mất một nửa thần hồn vào trong đôi mắt ấy, em chắc chắn đang cần nó. “Thương theo V nhé.” – Tôi dẫn em qua lớp 10/2 của Minh Vũ rồi mượn thẻ của Vũ đưa cho Thương.
Không hiểu sao lúc đưa thẻ, tôi lại buộc miệng “Thương đi cẩn thận”.
Em quay lại nhìn tôi, ánh nhìn của sự dửng dưng, nhưng chắc chắn còn có chút gì đó, chút gì đó tôi không thể nào tả được. Có lẽ em vẫn chưa thôi oán trách tôi từ dạo đó…
Đêm đó, lớp tôi thành công rực rỡ hơn cả những gì tôi dự tính với giải nhất đôi nhảy đẹp, nhất nhảy lửa, nhì văn nghệ và giải ba hóa trang.
Lúc ku Nhân cầm mic, với bộ đồ bộ đội đã sờn, chiếc ba lô và một vài cây lá cột bên trên, chiếc gậy trên tay, mũ tai bèo trên đầu, giọng hát nó cất lên, cả sân khấu như thành dãy Trường Sơn hùng vĩ, mênh mông. Nó hát tới đâu, bọn tôi reo hò cổ vũ khản cổ tới đó. Đặc biệt là những đoạn “Trường Sơn ơi”, bọn tôi bên dưới hét lên bằng tất cả sức lực có thể “Ơi iii”. Tiết mục thành công rực rỡ nên dù chỉ đơn ca, nó vẫn nhảy lên chiếm vị thứ nhì bên cạnh bao tiết mục dàn dựng công phu khác. Tiết mục hò kéo pháo của tụi chuyên lý 11/3 giải nhất thì khỏi phải bàn. 3 Đứa hát, 10 đứa phụ họa.
Tụi 11/3 trong đợt trại lần này chơi trội vô cùng. Lớp nó phần lớn con nhà đại gia, kinh phí ủng hộ của phụ huynh dồi dào. Lại có vài đứa con em cán bộ, nên lều bạc tre nứa được mấy anh bộ đội lo hết. Thêm thầy Nhiệm quản lý, vô cùng nhiệt tình và “chịu chơi”. Trong lần cắm trại này, tôi đánh giá lớp nó khá đáng gờm.
Chỉ “khá” thôi vì bên cạnh nguồn lực dồi dào, lớp nó không có đầu tàu. Kiểu như đứa đủ khả năng chi phối và bản lĩnh áp đặt. Thành ra bị chia rẽ chứ không đoàn kết một khối như lớp tôi.
Xong phần nhảy lửa, tôi về trại mà cơ thể gần như không còn chút sức lực sau một ngày bung lụa. Đặt lưng xuống nền trại, gối đầu lên đống ba lô của tụi bạn, tôi bỗng muốn gọi Diệp ra một khoảnh vắng nào đó trò chuyện.
Tôi và em đã có với nhau quá nhiều kỷ niệm, có với nhau quá nhiều mến thương. Chỉ còn một chút nữa thôi, một lời xác nhận nữa thôi, hãy để tôi được phép trao trọn tình cảm này. Và điều đó, có thời điểm nào thích hợp hơn bây giờ nữa chứ? Nhưng trời vốn phụ lòng người…

To top
Đóng QC