Phần 3
Tối đó tôi về nhà, không ăn uống rề rà như mọi khi mà và đại chén cơm rồi tót lên phòng khóa cửa lại. Nếu các bạn vừa trải qua những cảm giác hân hoan kèm vui thích nhưng khó có thể thể hiện nó ra ở những chỗ đông người, thì khi bạn một mình, cảm giác bạn đang cố gắng kìm nén gần như cả ngày hôm đó sẽ được bung ra, thăng hoa đến không ngờ. Lúc đó, tôi nhảy lên giường, nằm yên lặng tận hưởng chút cảm giác lúc chiều tôi vừa trải qua, vâng, vô cùng yên lặng, như cứ sợ rằng nếu một thanh âm gì đó phát ra vào lúc này thì cái cảm xúc tôi đang tận hưởng cũng sẽ vì thế mà mất đi những ngọt ngào, những mê đắm.
Em không hề ngại, cũng không giận tôi. Ngược lại còn nói bữa sau đi học cứ đợi ở cổng trường, em sẽ tới cho tôi quá giang. Còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ. Đầu tiên tôi chỉ xác định cố gắng tìm cơ hội để gặp gỡ, còn bây giờ, không chỉ gặp gỡ mà còn được trò chuyện cùng em mỗi khi đi học, đoạn đường tuy không dài, nhưng bước đầu tiên hoàn mỹ đến như thế thì còn gì bằng. Và trên tất cả, trải qua bao chuyện, em vẫn chẳng tỏ vẻ gì là ngại ngùng hay xấu hổ trước bao ánh mắt dị nghị của tụi bạn… Khi em nó làm vậy thì hình như em nó cũng đã bật đèn xanh cho mình rồi, phải không ta?
Nằm phởn một hồi, tôi bật dậy làm hết sạch đống bài tập hôm đó rồi ngồi tơ tưởng mình sẽ làm gì để ngỏ ý đến em. Vắt óc một lúc, tôi chợt nhận ra còn khoảng 2 tuần nữa là đến ngày 20/10, ngày phụ nữ Việt Nam. Mà em đã là “phụ nữ” đâu nhỉ? Mặc kệ, cứ có dịp để tặng quà cho em là có cơ hội để thể hiện rồi.
Ngày 20/10 năm đó là ngày mà trong nhật ký về cuộc đời mình được tôi viết ra, tôi tô một dấu son thật đỏ, thật đậm nét. Vì đây không chỉ là lần đầu tiên trong đời tôi tỏ tình đến một người con gái, mà đây còn là ngày đánh dấu cho cái sự ngu kinh điển của tôi bước sang trang mới, điều này có ảnh hưởng một cách sâu sắc đến cả quãng thời gian mà tôi học cấp 3 sau này.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://gaigoi.city
Hôm đó tôi đến lớp thật sớm. Chuẩn bị sẵn một bông hoa hồng nhung kèm tấm thiệp được lựa chọn tỉ mỉ, tôi còn nhớ như in hình ảnh bên ngoài thiệp là một người con gái đang câu cá, còn người con trai thì lặn bên dưới đang móc trái tim vào lưỡi câu và giật giật. Bên trong thiệp được tôi nắn nót ghi duy nhất dòng chữ, một dòng chữ mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu sao thằng V của năm đó lại đủ trình độ để nghĩ ra một câu tỏ tình mà đối với cá nhân tôi là hay nhức nhối ấy: “V biết, nếu đem bông hồng nhung tặng Trâm thì có hơi đường đột, nhưng… thật sự, nếu tặng một bông Ly hay Cẩm Chướng thì lại không đủ để thể hiện tình cảm V muốn gửi đến Trâm.”
Là thế, vâng, lãng mạn đến thế cơ đấy. Nhưng tính kỹ tính lâu rồi cày sâu cho chết lúa, tôi quên mất khi đã có tất cả thì làm sao để mang món quà này trao cho em nó… Chẳng lẽ chạy qua lớp, gọi em ra rồi cầm một bông hồng mà trao vào tay em??? Không được, chưa nói đến em ấy chứ tôi thì chắc chết vì quê mất. Vậy làm sao để tặng đây… Hay để mai đi học thêm? Cũng không được, mai quá ngày rồi, mất hết ý nghĩa rồi, và lúc đó thì hoa cũng đã héo…
Suy nghĩ một hồi tôi đánh liều, lát tới giờ ra chơi qua lớp gọi em ra rồi tặng vào tay em, xong chạy một mạch về lớp. Có nghĩ gì đi nữa thì cũng chả còn cách nào khác, tôi vừa tự nhủ vừa lẩm bẩm một mình. Và nếu các bạn đã hoặc đang trải qua thời học sinh của mình nhưng chưa bao giờ nghe bài hát Phượng Hồng của Đỗ Trung Quân thì đó là thiếu sót cực kỳ nghiêm trọng. “Mối tình đầu của tôi, là cơn mưa giăng ngoài cửa lớp, là áo ai bay, trắng cả giấc mơ, là bài thơ, còn hoài trong vở, giữa giờ chơi, mang đến lại mang về…” Tôi của ngày hôm đó, ngay cả việc lấy bông hồng ra khỏi hộc bàn còn không dám huống hồ là bạo dạn chạy qua tặng như tôi nghĩ lúc nãy, vậy nên đoạn cuối của bài hát trên đã gần như ứng hẳn vào tôi, mà thực sự là ứng thật, vì giờ chơi, tôi mang đến, nhưng không thể nào tặng được, chỉ khác là thật may mắn khi hôm đó… tôi đã không phải mang về.
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: https://gaigoi.citymua-ha-dau-tien/
Tôi từng đọc ở đâu đó rằng khi bạn tuyệt vọng, mọi thứ dường như đều phản đối lại chính bạn, mọi ngả đường gần như vô lối, mọi tia sáng gần như tắt lịm, đừng gục ngã, hãy cố thêm một bước nữa, đứng vững thêm một giây nữa, đó là lúc điều kỳ diệu sẽ xảy ra, và chỉ những kẻ đứng vững đến phút cuối cùng mới có cơ hội nhìn thấy.
Buổi chiều hôm đó, bầu trời như xanh hơn sau cơn mưa mùa thu đến rồi đi bất chợt, mấy tán phượng cũng như reo vui sau khi được gột rửa khỏi mình những bụi bẩn của chuỗi ngày dài uể oải đứng lặng thầm thì thào với gió. Tôi, thằng V của 13 tuổi đứng tần ngần trong bãi xe cùng đóa hồng được giấu dưới lớp bao ni lông đen với hy vọng cuối cùng khi thấy chiếc đờ – mi màu hồng của em vẫn còn ở trong bãi. Em chưa về, thật may mắn khi gần như cả trường đã về hết thì em vẫn ở lại. Phải chăng em có giác quan thứ 6 để biết được rằng, hôm nay sẽ có một thằng khờ đợi em để trao đến cho em một món quà kèm lời tỏ tình ngọt ngào mà nó phải nghĩ gần như cả đêm mới nắn nót ghi ra được… Phải chăng…
– Hù…
– Tôi giật mình quay lại thấy nhỏ Phương, một người bạn trong nhóm em cũng trong lớp học hóa cô Ngọc vừa hét thật to vào tai tôi từ phía sau. – Ơ… Sao Phương chưa về?
– Hehe, lớp tui ở lại chơi trò chơi ngày 20 – 10 nên về trễ. Ông làm gì đứng đây?
– À… Tôi… tôi đợi… À tôi đợi ba đến đón. (Suýt chút nữa tôi đã thốt ra rằng tôi đợi Trâm)
– Zời ơi, đúng là đồ quý tử. Xe đạp không đi cứ đưa với chả đón.
– Hì. – Tôi cười trừ 1 cách nhăn nhở khi đối diện với con bé lắm chiêu nhiều chuyện này.
– Ủa, sao ông chưa về nữa?
– Dù đã chuẩn bị trước từ lâu nhưng tôi giật bắn người khi nghe giọng nói quen thuộc đang ngân lên phía sau. Tôi đơ ra, chẳng biết phải trả lời ra sao.
– Bữa nay tui hỏi ông không thèm trả lời luôn hở?
– … lại 30s im lặng nữa, và khi thấy tôi cứ đứng bất động vẻ như chẳng có ý định gì muốn trả lời câu hỏi của em, em dợm bước định quay đi tôi mới vội vã thốt lên “Tr nè” rồi rút thật nhanh đóa hồng kiêu hãnh đầy gai góc, không giấy gói, không cắt tỉa, 1 đóa hồng được trân trọng giữ lấy vẻ đẹp nguyên sơ, thuần khiết, giữa thân đóa hồng được buộc 1 tấm thiệp – “tặng Tr nhân ngày 20 – 10″… Tôi nói và dúi nó vào tay em như sợ em không thèm nhận, hoặc nếu thời gian nhận quá lâu tôi sẽ vì xấu hổ mà chết.
Lúc đó, lúc trao đóa hồng vào đôi tay nhỏ xinh đó, tôi cảm giác như thời gian đã cô đọng lại tạo thành một áp suất khí nén ép vào lồng ngực khiến tôi vô cùng khó thở. Tôi cảm nhận như trên thế gian lúc này chỉ còn lại hai đứa, một em, một tôi, đang đứng giữa một thảo nguyên bao la ngát xanh vô tận, bầu trời trong trẻo, gió vi vu khúc nhạc không lời bất hủ, đây đó, những chú dế đang cùng nhau tạo nên đoạn hợp âm du dương đầy cảm xúc, mãnh liệt, êm đềm, lặng lẽ…
– Ông V ghê quá nha.
– Thấy hết rồi nghe.
– Hoa hồng luôn mới chịu.
– …
Tôi như bừng tỉnh. Nhảy ra khỏi thế giới tôi vừa mới chìm đắm rồi chợt nhận ra, đây vẫn là ở trường, và ở trường thì không thể chỉ có hai đứa với không gian cùng những thanh âm kia được. Không chỉ riêng Trâm chưa về mà cả lớp Trâm vẫn còn đó. Lũ bạn thân của Trâm đang cười tíu tít phía sau, vài đứa vẫn còn đợi phụ huynh đón về đang nhìn hai đứa tôi chăm chú… Tránh trời không khỏi nắng, chạy tiếng vẫn còn nghe… Phía đối diện, em cầm trên tay đóa hồng tôi vừa tặng như muốn trả lại nhưng không đành, hoặc không nỡ để món quà mà tôi khó nhọc lắm mới có thể trao đến em bây giờ thành vô chủ, khuôn mặt em đỏ bừng lên, đôi mắt cứ nhìn xuống đất, hai tay đan ríu vào nhau, rồi em quay đi thật nhanh về xe mình…
Tôi vẫn đứng đó, trơ ra nhìn em đạp xe theo hướng cổng mà cảm thấy nếu học được ulti invi của Rikimaru trong dota thì tôi sẽ invi đến suốt phần đời còn lại cho đỡ nhục…
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: https://gaigoi.citymua-ha-dau-tien/
Trưa hôm sau lên trường, đúng như tôi lo lắng suốt đêm qua. Sự kiện tôi tặng hoa hồng cho Trâm được gần như cả khối biết và đồn ầm ỉ. Đi từ cổng vào lớp cứ nghe xì xào chỉ chỏ này nọ. Vừa đặt cặp vào chỗ thì bé Diễm, con bạn thân ngồi phía trước tôi quay xuống cười một điệu cười đầy ma mãnh chọc ghẹo “biết yêu sớm quá nghen”.
– Ta biết từ năm lớp 1, tôi sẵn giọng và chợt nhận ra mình nói hớ.
– Hì hì, hóa ra là kinh nghiệm từ năm lớp 1 đến giờ.
Khốn nạn thân tôi, con bé này mặc dù tôi chưa nói ra ở phía trên nhưng đã gián tiếp đề cập đến nó – vâng – nó chính là đứa top 1 của lớp tôi với số phẩy 9. 9, Học chuyên 2 môn toán, anh và là chi đội trưởng của lớp.
Nhắc tới con bé này, riêng cá nhân tôi chẳng thấy nó có gì thu hút. Đơn giản nhìn được mắt. Và được cái nó không như kiểu mọt sách cắm đầu vào học như hai đứa top kia mà học ra học, chơi ra chơi. Học giỏi mà chơi cũng nhiều, tính tình cũng được nốt, viết văn thì bá đạo (có lẽ nó top 1 cũng vì văn gì mà toàn 10đ), ứng biến thì nhanh nhạy. Trong lớp tôi thì gần một nửa số con trai đều thầm thương trộm nhớ con bé này.
Tôi biết điều đó vì ngồi gần nó 2 năm nay, mọi chuyện cũng khá ổn. Nhưng đến năm lớp 8, bắt đầu có vài đứa nhờ tôi làm con chim xanh để thành cầu nối thư từ tỏ tình cho em Diễm này. Tôi nhận tất.”Cứ yên tâm và tin ở tao.” Bởi vì cái sự nghiệp làm con chim xanh nó cũng khấm khá lắm. Đứa thì hứa cho tôi cây đao hút sinh lực trong Võ Lâm, đứa thì nói cho tôi nguyên bộ cá chép trong Gunbound, có thằng còn rủ tôi xuống căn tin hằng ngày chỉ vì muốn tôi giúp nó tạo ấn tượng tốt với nhỏ này. Chuyện tình cảm của tụi con trai lớp tôi với nó, rồi của nó với tôi, rồi của tôi với tụi bạn kể ra cũng lắm phần kịch tính. Sau này tôi sẽ viết đến đoạn này trong phụ lục.
Quay lại vấn đề chính. Tôi nhục không biết bao nhiêu mà kể khi chuyện tôi tặng hoa cho Trâm giữa sân trường như lời tỏ tình khiến lũ bạn cứ đồn đại liên hồi. Ra chơi tôi cũng chẳng dám vác mặt xuống căn tin uống ly nước dù khát khô cả họng. Và vấn đề làm tôi phải bứt tóc suy nghĩ kèm lo lắng hơn nữa là chiều nay em có cho tôi quá giang nữa không… Mà nếu có thì khi đến lớp học hóa, nơi có cả tôi và em ở đó tôi sẽ như thế nào…
Chiều hôm đó, cố bỏ ngoài tai những lời chọc ghẹo của lũ bạn, tôi vẫn đợi em nơi cổng trường như em đã hẹn với tôi từ trước. Được khoảng 5ph thì em xuất hiện, vẫn vẻ đẹp đầy tinh nghịch và cá tính, em dừng xe trước mặt tôi rồi nhẹ nhàng lui ra yên sau.
– Chào… chào Trâm – Tôi mở lời phá tan sự yên lặng.
– …
– Ngồi vững V đạp nhé?
– …
Đi được một đoạn dài, hai đứa vẫn im lặng, tôi tiếp tục lân la:
– Trâm… Trâm vẫn ổn chứ…
– …
– V… V… thật sự V rất xin lỗi. – Vẫn mình tôi độc thoại.
– …
– Có gì thì Trâm nói đi chứ cứ im lặng hoài vậy? Bỏ qua hết tâm trạng ăn năn hối lỗi, tôi bắt đầu bực.
– …
– …
– … V ngốc lắm! Như nhận ra đầu tôi bắt đầu bốc hỏa và không gian đã bị kéo căng như một dây đàn sắp sửa đứt đến nơi, em nói câu đầu tiên mà tôi nghe sao cứ xa xăm dịu vợi quá…
– … V xin lỗi…
– Nếu hôm qua V không làm vậy, có lẽ chúng ta sẽ có một tình bạn thật đẹp…
Em đổi cách xưng hô rồi, không còn ông và tôi nữa mà xưng hẳn tên họ… Tôi nghe như khoảng cách giữa hai đứa không phải trên cùng một chiếc xe nữa mà là ở hai thái cực hoàn toàn riêng biệt, thật khó để đồng điệu cùng nhau dù có vẻ đã từng đồng điệu. Lấy hết can đảm, tôi tiếp:
– … Trâm sẽ… không cho V quá giang nữa… Đúng không?
– …
– Haizzz. Tôi thở dài rồi dừng xe lại. V thật sự rất xin lỗi Trâm… V đường đột quá… Gần tới lớp rồi, Trâm đạp vô trước đi.
Nàng ngạc nhiên khi thấy tôi dừng xe lại rồi bước hẳn xuống. Và cũng dường như không biết phải làm gì, nàng đạp xe đi thẳng vô lớp sau khi quay lại nói đúng một câu, chỉ một câu thôi nhưng khiến tôi mất ngủ mấy đêm liền sau đó cũng như mãi đến bây giờ, khi hồi tưởng lại, giọng nói đó, khung cảnh đó, vẫn như nguyên vẹn trong ký ức:
– V thích ai đó, liệu đã hiểu gì về ai đó chưa???
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: https://gaigoi.citymua-ha-dau-tien/
Cuộc sống vốn là một cuộc đua. Và khi là cuộc đua thì bên cạnh những người chiến thắng sẽ có những kẻ thất bại. Có kẻ vì vội vàng mà thất bại, có kẻ vì vô tri mà thất bại, có kẻ lại quá chần chừ để thất bại… Còn tôi, tôi đã đánh giá sai cục diện, tình hình “chiến sự”, dẫn đến đưa ra phương án hành động thiếu chính xác rồi hứng lấy thất bại não nề.
Quả thực tôi chưa hề hiểu gì về em cả. Chỉ biết thích là làm. Làm mà không hề suy nghĩ về kết cục cũng như hậu quả… Đây là điều mà mãi về sau này, khi là một chàng sinh viên đại học đầy mơ mộng tôi mới nhận ra, rất nhiều người yêu đơn phương gần như cả tuổi thanh xuân của mình nhưng không dám ngỏ vì sợ rằng, khi lời tỏ tình đã thốt ra, nếu không đúng lúc, không đúng thời điểm, sẽ khiến ta mất luôn tình bạn vốn có với người kia.
Còn về chuyện tôi với em, suốt buổi học hôm đó đầu tôi cứ não nề với bộn bề suy nghĩ. Em đã là gì của tôi đâu cơ chứ. Chưa đầy hai tháng gặp mặt, chưa một lần thực sự nói chuyện cùng nhau, chưa hiểu gì về nhau cả, đâu phải như Đàm Vĩnh Hưng – chưa nắm tay nhau, chưa ngồi sát lại, mà sao năm tháng như là của nhau. Mà nếu có yêu thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên thì em cũng chưa hoàn toàn sẵn sàng đón nhận những thứ kiểu như thế. Vậy mà tôi đã quá vội tin rằng em đã cho tôi một cơ hội, cho tôi một chỗ đứng trong lòng em. Tôi đã một lần làm em phải khó xử trong lớp Hóa. Em không những không đem tôi ra xử lại còn bỏ qua, coi như chưa có gì xảy ra và vẫn cho tôi quá giang đến nhà cô. Vậy mà tôi cứ vin vào đó để tin rằng em đã xiêu tôi rồi đấy… Nếu có xiêu thì xiêu vì cái gì??? Tôi có cái đếch gì để người ta xiêu cơ chứ… Nhưng mà, cũng tại em…
Anh đã nói, từ khi vừa gặp gỡ:
“Anh rất ngoan, anh không dám mong nhiều”
Em bằng lòng cho anh được phép yêu…
Anh sung sướng với chút tình vụn ấy.
Em đáp lại: “Nói gì đau đớn vậy!”
Vừa gặp anh em cũng đã mến rồi…
‘Em phải đâu là ngọn nước trôi xuôi…
Chưa hy vọng sao anh liền thất vọng?’
Lời nói ấy về sau đem gió sóng…
Cho lòng anh đã định chỉ yêu thôi…
Anh tưởng em là của của anh rồi…
Em mắc nợ, anh đòi em cho được…
Đấy, ai bảo em làm anh mơ ước!
Lúc đầu tiên anh có mộng gì đâu!
Tưởng có nhau ai ngờ vẫn xa nhau…
Em ác quá! Lòng anh như tự xé…
Suốt nguyên cả đêm hôm đó những câu thơ trong bài Hẹn Hò của Xuân Diệu cứ bám riết lấy tôi. Phải chăng chính tác giả ngày xưa cũng bị một cô bé dễ thương cá tính nào đấy vùi dập cho tơi bời, để rồi – em ác quá, lòng anh như tự xé…
Tâm trạng tôi đi qua đi lại nhiều cung bậc của xúc cảm. Buồn chán có, bực bội có, tiếc nuối có, rồi lại buồn chán, rồi lại bực bội, và cuối cùng là tiếc nuối… Tiếc nuối một cơ hội đã bị đánh mất, tiếc nuối sự vội vàng đến ngu ngốc, tiếc nuối đóa hồng nhung trao vội, cánh hoa chưa tàn mà lòng người đã rơi rụng… Nhưng quan trọng nhất tôi bỗng lớn hơn một chút trong suy nghĩ. Những gì các bạn nhìn thấy, nếu không suy xét thật kỹ, đôi khi nó sẽ trở thành những điều hại chính các bạn đấy!