Phần 24
Hôm nay là thứ 5. Tôi thong dong trên con xe trắng đen của mình với tâm trạng cực kỳ vô tư và thoải mái. Đầu óc của một thời vô lo vô nghĩ nó thảnh thơi, an nhiên đến lạ thường. Đạp xe ngang qua chợ, tôi ghé mua hộp xôi rồi đến trường. Qua lớp A2 thấy tụi thằng Nguyên đang túm lại xì xào nhỏ to gì đó. Chắc lại bàn chiến thuật lật đổ đây. Nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì đâu mấy đứa ơi. Vào lớp, thấy Diệp đến sớm trực nhật, tôi để cặp rồi phụ Diệp lau bảng, giặc khăn.
Vô tiết học, Diệp tháo chiếc nhẫn đưa ra phía sau cho tôi. Nhận lấy, tôi mỉm cười trong ánh nhìn của thằng Sen, thằng Nhân, nhưng thằng Thành lại lắc đầu cảm khái “Đuổi thỏ một con chưa biết bắt được chưa. Đuổi thỏ hai con, không bắt được con nào thì hoài công vô ích, đến lúc được cả hai thì tính thế nào?”
– Nghĩ xa quá mi, người tính không bằng trời tính đâu, đuổi hai con, bắt con nào trước thì về, không đuổi nữa. Cứ để tự nhiên thế nào thì thuận theo thế ấy.
Kết thúc tiết một, đang cà khịa ku Sen tiểu thư, bé Tâm ngồi ngay cửa lớp kêu lên ong ỏng “Bí thư ơi có người tìm.”
Nhìn ra cửa lớp, một tốp khoảng 5, 6 đứa A1 đang đứng bên ngoài. Việc lớp này gặp lớp kia vốn không phải chuyện gì đáng nghi ngại. Nhưng một tốp con trai lớp này đi đến lớp khác thì hầu hết là tìm cớ choảng nhau. Tôi vừa tỏ vẻ đề phòng vừa thoáng nghĩ “từ sau đợt thằng Vỹ, lâu nay mình chả đụng chạm ai. Tụi này rõ ràng cay cú bữa ngậm hành vừa rồi nên qua kiếm kèo báo thù đây.” Nghĩ đoạn, tôi đi ra khỏi lớp, thằng Khánh lên tiếng đầu tiên:
– Lát nữa ra làm tiếp vài trận.
– Lát nữa có kèo với A2 rồi bạn.
– Mi cứ đánh với A1 đi, tụi ta từ từ cũng được. Như nhận ra sự chênh lệch, sau một hồi bàn bạc và có lẽ máu nóng hôm qua của thằng Phú đã tan biến, thằng Nguyên lớp bên lọt tọt đế vô.
– Sao? Vậy lát đánh với bọn ta chứ?
– Cũng được. Kèo gì đây, hay giải trí cho vui thôi.
– Kèo 3 vs 3,20k mỗi đứa.
– Nghĩa là 3 đứa lớp ta đánh với 3 đứa lớp mi, 60k?
– Uhm. 1 trận thôi, 60k. 3 vs 3.
– Không để thoáng chút lưỡng lự trong suy nghĩ lộ ra bên ngoài, tôi OK ngay lấy khi thế áp đảo quần hùng “Lát cứ vậy mà triển thôi.”
Hết tiết hai, mấy đứa dọn dẹp sách vở, thằng King, Liêm, Hoàng chạy xuống chỗ tôi. Thằng King lên tiếng trước:
– Chọn ai 3 vs 3 đây mi, tụi nó đánh tốt đó.
– Thằng Liêm cũng tỏ vẻ lo lắng: Thằng Khánh, thằng Phương, với thằng Tuấn lớp nó đánh tốt lắm, ít nhất thằng nào cũng hơn ta.
Đánh mắt qua ku Thành tôi hỏi: Sao mi, nhắm đủ sức tham gia chứ?
– Mi kiếm thêm 1 đứa nữa đi. Thằng Thành tự tin.
Suy nghĩ một lát, tôi nói thằng Liêm “ta, mi với thằng Thành đánh. Trình cỡ thằng Khánh trở xuống thì chắc mình ta chấp 3 cũng được. Nhưng đề phòng bất trắc, lát ta nói gì cứ y vậy mà làm theo. Đi thôi chứ tụi nó đợi.”
Ra quán, bên “ban tổ chức” đã chiếm sẵn 3 máy 2 bên đối diện nhau, tôi ngồi giữa, ku Liêm và Thành ngồi 2 bên. Trận chiến nhanh chóng diễn ra. Trận này tôi nằm giữa. Mở đường được một lúc thì thấy bên kia, thằng Phương ở giữa, thằng Khánh cánh ku Thành, thằng Tuấn cánh ku Liêm. Nhìn kinh tế 3 thằng bên đó xem ra trình độ quả thật khá ngang nhau, tầm một 8 một 10. Bên này ku Thành cũng nhanh tay lẹ mắt nhưng lối đánh không bài bản, thiếu tính toán. Ku Liêm thì quyết định đi cắm cọc phá kinh tế để tôi tiện phát triển. Định lên tiếng chỉ đạo nhưng ngẫm lại thấy cũng chả cần thiết, trình cỡ thằng Khánh trở xuống, tôi chấp 5 thằng còn được chứ huống gì 3. Vậy là mặc cho ku Liêm và ku Thành đánh theo kiểu “thuận tự nhiên”, tôi âm thầm rào nhà phát triển mạnh kinh tế và quân. 25ph trôi qua, kinh tế tôi gấp đôi ku Thành với ku Liêm cộng lại. Nhìn qua thì thấy nhà ku Thành đang bị tàn phá ác liệt, còn nhà ku Liêm thì đã chẳng còn gì, đang lấy dân chạy qua nhà tôi mong muốn “làm lại từ đầu.”
Thấy chiến sự có phần nghiêng về đội bạn, thằng Liêm lo lắng phát cáu “mi làm gì mà không đi đánh vậy V?”. Thằng Thành cũng đang vất vả chống đỡ lên tiếng thúc giục “Ử chưa đủ chín hả mi, ra quân đi?”
Nhìn quân của 3 thằng kia tôi cười cười, để đội bạn phấn khích tí nữa đi. Tôi chơi chiến thuật 100 Paladin vì rơi trúng vào nước Pháp, đúng phút thứ 34, khi ku Thành và ku Liêm đã nấp kỹ trong nhà tôi, khi mà tụi kia đang đưa quân sang làm thế gọng kiềm sau trước. Tôi dẫn một đội Paladin max nâng cấp bắt đầu đi càn. Xác chết như rạ, máu chảy như sông, đội kỵ binh huyền thoại cuốn đi như một cơn lốc, mạnh mẽ, tốc độ, không kịp trở tay, không kịp phòng thủ, cơ ngơi của 3 thằng như biến thành bình địa khi ngựa tôi cứ liên tục chạy tới chạy lui đuổi cùng giết tận.
“You are Victory” – dòng chữ bạn đã chiến thắng kèm tiếng nhạc hoành tráng vang lên. Kẻ tụi bay gặp, đơn giản đó là đại tướng bất bại, đó là “nhà thiết kế ảo thuật.”
Sáng hôm đó, lần lượt thằng Phú, rồi thằng Khanh, thằng Long, tụi chuyên toán bên A2 rủ tôi solo. Tôi hạ từng đứa một, không chút sơ hở, không chút khó khăn. Và trong 3 năm tôi học cấp 3, riêng về Đế chế, tôi nhận số 2 không ai dám nhận mình số 1. Đơn giản là vì tôi chưa từng đánh thua một trận nào trong suốt những năm tháng đó. Cho dù về sau này, bọn kia vất vả rèn luyện đủ kiểu để mong một lần được hạ bệ tôi nhưng tụi nó chả bao giờ làm được.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://gaigoi.city
Chiều hôm đó, sau buổi học Hóa, Trâm cố tình đi song song với tôi trên đường về. Đến đoạn sắp tách ra, Trâm dừng xe lại, mở cặp lấy ra một chiếc hộp chìa về phía tôi “chúc mừng sinh nhật V nhé.”
Thoáng chút bất ngờ, tôi vui vẻ nhận lấy món quà từ tay Trâm. Trong khoảng hơn 4 năm 2 đứa quen biết nhau, tôi tặng Trâm khá nhiều quà. Nào là sinh nhật, 8/3, 20/10, noel… Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận được một món quà Trâm tặng. Cảm giác lúc đó trong tôi không chỉ đơn giản là niềm vui khi tôi nhận một món quà bất ngờ từ một người bạn, mà còn là cảm giác thỏa mãn một điều gì đó tôi đã chờ đợi rất lâu rồi. Mặc dù, món quà này đến trễ…
Về đến nhà, sau bữa cơm tối, tôi lên phòng mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc khăn tay, kiểu như khăn mùi xoa. Quay ngược thời gian một chút, nếu các bạn đã từng nghe bài Chiếc khăn tay Cẩm Ly hay hát, trong đó có những đoạn như “mỗi mũi kim thêu nghĩa thêu tình, tình yêu thương anh, tình yêu non nước”, các bạn sẽ cơ bản hiểu được ý nghĩa của một chiếc khăn tay. Nói về lịch sử, trước đây, khi Đất Nước ta còn trong thời chiến, các thanh niên khi lên đường tòng quân, lên đường ra mặt trận, những cô gái có lẽ vì nhung nhớ, có lẽ vì thương yêu, và cũng mong muốn chàng trai khi lên đường sẽ luôn mang theo tình cảm của mình bên cạnh, nên rất hay tặng khăn tay. Trong Hương Thầm cũng có đoạn “dấu một chùm hoa, trong chiếc khăn tay, cô bé ngại ngùng, sang nhà hàng xóm, bên ấy có người, ngày mai ra trận, bên ấy có người, ngày mai đi xa… Và trên mặt trận, ranh giới giữa sống chết mong manh như một hơi thở, bao lớp người ra đi, bao nhiêu người trở lại, dấu chân đi về vẫn như xưa hay chỉ là một “vết chân tròn trên cát”, vậy nên, ông bà ta cũng vì thế mà vô cùng hạn chế tặng khăn tay. Như lo lắng những dự báo buồn, như lo lắng sự chia ly sẽ đến. Vậy nên sau này, việc tặng một chiếc khăn tay, ý nghĩa bao hàm trong nó không hề đơn giản. “Khăn” trong “khó khăn” và “tay” trong “chia tay”.
Trong bài Giận Hờn, Ngọc Sơn có hát “trả lại em yêu chiếc khăn ngày nào, ngày còn bên nhau, ái ân tràn đầy, trả lại em yêu, tháng năm học trò, những đêm hẹn hò, ngày ta có nhau…”. Có lẽ đó là một đơn cử cho việc chia ly khi nhận lấy chiếc khăn.
Nhưng đó là những chiếc khăn chưa vượt qua được những khó khăn. Hàng ngàn, hàng vạn chiếc khăn được tặng nhưng chỉ có 1, 2 lời hát chia ly, vậy có bao nhiêu người đã đoàn tụ, bao nhiêu người đã nhờ nó mà đỡ đi những nhớ nhung, đỡ đi những buồn tủi. Lúc đó, tôi chỉ hiểu một cách đơn giản nhất, tặng tôi chiếc khăn tay nghĩa là Trâm thầm ngụ ý “khi không có Trâm bên cạnh, chiếc khăn tay này sẽ chăm sóc V, sẽ cùng V chia sẻ những mệt nhọc, những khó khăn trong cuộc sống. Và trên tất cả, đó là lời gửi gắm yêu thương, gửi gắm nhớ nhung…”
Tôi lấy chiếc khăn ra đưa lên trước mặt, ở một góc, Trâm thêu hình một cây hoa xanh đỏ với bông hoa đang nở rộ, vươn cao, bên dưới là dòng chữ bằng những nét chỉ vàng “Gửi Baka, bạn thân of me.”
Sau này nghe Trâm giải thích tôi mới hiểu, baka theo tiếng Nhật nghĩa là “đồ ngốc”. Còn vì sao Trâm gọi tôi là đồ ngốc thì Trâm không nói. Tôi cũng không muốn nghĩ. Vì tôi ngốc là sự thật.
Bên trong chiếc hộp còn có một lá thư, vẫn bằng những nét mực tím đầy mộng mơ. Viết đến đây, quay lưng mở “chiếc hộp thần kỳ” của tôi ra và đọc lại từng dòng thư Trâm viết năm đó. Quả thực, thời học sinh trong sáng, hồn nhiên như một khối thủy tinh trong suốt. Chiếc khăn năm đó tôi giữ như vật bất ly thân, luôn mang bên mình trong mọi trường hợp, mọi tình huống.
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: https://gaigoi.citymua-ha-dau-tien/
Tháng đầu tiên của năm lớp 11 trôi đi như tiếng chim ca ríu rít ngoài cửa sổ mỗi khi tôi thức dậy. Đầy giai điệu, thật nhẹ nhàng, thật tươi vui, như báo hiệu cho những khởi đầu mới mẻ đầy hứng khởi, đầy hy vọng.
Bàn có bốn chỗ ngồi được tôi họp lại và thành lập ra hội “bộ tứ đa tài”. Mỗi thằng một tài lẻ, cộng lại thật bá đạo không thể tưởng. Thằng Thành trùm Toán, Hóa, tôi trùm Lý, ku Sen thì chuyên Anh và các môn xã hội, ku Nhân học cũng chăm, hơn nữa hát như ca sĩ. Vậy nên biệt danh của nó là Nhân Ca Sĩ. Nó lại mang đôi chân lắc léo và cái chân trái điệu nghệ, tiền đạo sắc bén nhất của đội bóng lớp tôi bên cạnh ku Thành.
Về chuyện của Thương, tôi làm theo phong cách Nguyễn Nhật Ánh, nghĩa là theo tình tình đuổi, đuổi tình tình theo. Tôi không dám quá manh động, hấp tấp, chỉ đơn giản hay lên thư viện mượn truyện về đọc, sau đó cho Thương mượn lại. Tầm 2, 3 lần gì đó tôi lại kẹp vào bên trong một phong thư. Nội dung cũng không đả động gì đến tình cảm một cách mạnh mẽ, chỉ là những bài thơ tôi tự sáng tác một cách đầy ẩn ý và những dòng tâm sự vu vơ tuổi học trò.
Tôi muốn vẽ cảnh biển…
Để chờ đợi bình minh…
Tôi muốn những mối tình…
Đều làm nên cổ tích…
Ôi những ngày tháng tôi im lìm trong tĩnh lặng…
Ôi những mối tình của một thuở hồn nhiên…
Ôi những muộn phiền như muôn trùng sóng biển…
Ôi thuở học trò thuở tím biếc mộng mơ…
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: https://gaigoi.citymua-ha-dau-tien/
Còn đâu nữa ngày tháng như dòng thơ…
Còn đâu nữa mối tình xưa chờ đợi…
Còn đâu nữa muộn phiền bạc sóng biển…
Còn đâu nữa thời áo trắng ham chơi…
Tôi muốn vẽ cảnh biển…
Để chờ đợi hoàng hôn…
Tôi muốn mỗi tâm hồn…
Đều không còn đơn lẻ…
Thời gian còn lại tôi dành cho việc học. Tôi phải cố gắng nâng điểm số của mình lên để xứng đáng với vai trò đầu tàu của lớp, hoặc ít nhất, không làm mất đi hình ảnh của tôi trong mắt ai kia.
Những buổi học thêm lý, chở Diệp phía sau xe, tôi cảm thấy con đường hơn 8 cây số sao lại gần quá thể. Trò chuyện chỉ một chút, thư thái chỉ một chút, vậy mà đã đến nơi. Có những buổi trên đường về, tôi và Diệp rủ nhau ăn chè hay ăn bánh kẹp, càng thân với Diệp hơn tôi càng nhận ra, tình cảm và sự quan tâm Diệp dành cho tôi không chỉ đơn giản là tình bạn. Còn việc tình cảm đó trên tình bạn bao nhiêu, tôi không tài nào biết được.
Tôi của thời Hoa Vàng đó dù xuất sắc bao nhiêu trong phong trào công tác đoàn, dù khéo léo bao nhiêu trong ứng xử xã giao, hay tinh tế bao nhiêu trong việc gom lớp lại thành một khối đoàn kết, tôi cơ bản vẫn là thằng V “baka” chính hiệu trong chuyện tình cảm như Trâm nói. Tôi có thể dễ dàng hiểu được nhiều điều thông qua ánh mắt, thông qua cử chỉ, hay những lời nói, những cảm xúc của đối phương, nhưng nếu dính dáng tới tình cảm lứa đôi, dù chỉ là một chút xíu, tôi cũng không thể nào đánh giá được đối phương “yêu” mình, “thích” mình, hay chỉ đơn giản chỉ là “mến” mình mà thôi.
Ngày 20 – 10 rồi cũng đến. Tôi không tặng bất kỳ ai món quà nào cả. Chỉ gửi đến những người bạn gái xung quanh một vài tấm thiệp cùng những lời chúc vui vẻ. Đây là giai đoạn tôi ngập tràn trong tình cảm bạn bè. Những thằng bạn chí cốt luôn bên cạnh. Những buổi đá cầu đầy hào hứng. Tối về, buổi thì học thêm với Trâm, buổi thì học thêm với Diệp, chủ nhật họp bí thư toàn trường lại được gặp Thương, lo toan công việc đoàn đội.
Thật đúng như câu châm ngôn tôi đã từng đọc ở đâu đó: Hạnh phúc là khi có một việc để làm, có một người để yêu và có một điều để hy vọng.
Tôi đang hạnh phúc!