Phần 22
Nói ra có lẽ cũng hơi dư thừa. Nhưng chắc các bạn cũng biết, lứa 9x đời đầu trở về trước, có điện thoại di động hay internet tại nhà là điều hơi xa xỉ. Vì vậy, việc liên lạc với nhau vào thời điểm đó đa phần vẫn là thư từ qua lại. Việc viết một lá thư gửi đến ai đó vốn đã khó lắm lắm rồi. Vì để thực hiện điều này bạn cần phải có một trình độ viết văn khá bá. Bên cạnh đó, bạn phải tìm được cho mình một “con chim xanh” thật gần gũi để tiện bề thông tin.
Tôi đánh giá khá rỏ tình hình lúc đó. “Con chim xanh” – tôi đã có Linh đảm nhận. Thật không thể tuyệt vời hơn. Trình độ viết văn – tôi vốn ham đọc sách nên trình độ văn chương tạm ổn. Nhưng rút kinh nghiệm sâu sắc từ “lá thư đầu tiên” gửi Trâm bị cô Ngọc phát hiện, tôi phải làm một điều gì đó thật khác. Cụ thể là không để lá thư đó lộ ra ngoài. Vậy nên tôi mượn sách cho ai kia để đảm bảo điều này. Lá thư sẽ được kẹp trong sách nhằm hướng tới việc khi nhờ Linh gửi cho ai kia, dù có hời hợt đến đâu vẫn không để đứa khác thấy.
Và cuốn “Cô gái đến từ hôm qua” là cuốn đầu tiên giúp tôi thực hiện “phi vụ” này.
Như đã hứa, chiều hôm đó tôi mời Linh và Nga đi ăn ở quán bánh kẹp sau lưng trường. Địa điểm này bây giờ không còn nữa vì đã chuyển đi nơi khác nhưng vào thời điểm đó, đây là quán duy nhất xung quanh trường tôi, hơn nữa, lại rất ngon nên hầu như mọi học sinh của trường đều chọn làm điểm hẹn cho những việc riêng hoặc chỉ đơn giản là đi ăn hàng cho thỏa sở thích. Tôi hẹn Linh ở đó lúc đầu cũng khá ngại. Vì sợ nhiều đứa sẽ đồn đoán tôi và Linh thế này thế nọ. Nhưng có thêm Nga nữa, vậy nên tôi cũng bớt lo phần nào.
Chiều hôm đó, tôi cố tình tới sớm một tí để có thêm thời gian cân nhắc về kế hoạch sắp đến. Lúc sau Linh và Nga đi trên chiếc xe đạp điện xanh dương cũng tới. Bật chân chống xong, thấy tôi vẫy tay, Linh đến ngồi và cũng chẳng ngại ngần vô thẳng luôn câu chuyện:
– Nga là bạn thân của Linh nên V cứ thoải mái nha.
– Tôi hiểu luôn. Đơn giản là trong kế hoạch này, Linh biết thì Nga cũng biết. Vậy nên tôi không ngại ngùng gì cho lắm vì sắp tới, tôi hướng đến cả trường sẽ biết điều này. Tôi thong thả: Hai bạn ăn gì cứ gọi đi, còn sớm mà, 5h mới học thêm.
Gọi đâu đó vài món xong, tôi chìa cho Linh 2 tập của cuốn “cô gái đến từ hôm qua”: Cũng không có gì, nghe Linh nói Thương cũng thích đọc truyện nên V gửi Thương cuốn này, của Nguyễn Nhật Ánh, hay lắm, Linh gửi Thương giúp V nha.
– Ông cũng tâm lý ghê ha. Tưởng ông nhờ vả gì, cho mượn truyện thì chuyện nhỏ mà.
– Ấy, tôi nhỏ giọng, Linh đưa tận tay giúp V xíu. Vì bên trong còn có vài dòng V gửi nữa.
– À À, hiểu rồi. Hihi, lát nữa Linh gặp Thương nè, gửi luôn ha.
– Nếu vậy thì càng tốt. Cố gắng giúp V nha. V sẽ hậu tạ.
– Ông yên tâm!
Ngồi nói chuyện vu vơ, một suy nghĩ thoáng đi qua trong đầu, tôi hỏi tiếp:
– Mà lâu nay có ai nhờ Linh kiểu như vậy chưa?
– Như nhớ lại, Linh im lặng một chút rồi trả lời “Cũng có, nhưng cho mượn truyện như ông thì chưa. Mà cuốn này có hay không?”
– Hay lắm. V đọc nhiều truyện của bác Ánh rồi nhưng nếu xét ra, cuốn này hay nhất. Linh gửi Thương đọc xong cũng nên đọc đi, hay thật đó.
– Uhm. Vậy Linh đọc trước rồi gửi Thương nha.
– … À… Cái này… cái này thì cũng được nhưng Linh…
– Ông yên tâm, tôi không đọc thư ông gửi Thương đâu. Hihi…
– Chỉ là vài dòng làm quen thôi chứ cũng không có gì đâu. Nếu sau này được viết thư tình gửi đi thì tốt.
Như cởi bỏ được gánh nặng, tôi cười tươi, ngồi tám chuyện đoàn đội, học thêm học bớt với Linh và Nga tí nữa rồi gọi tính tiền và lấy xe qua lớp học Hóa.
Lớp học Hóa cô Bích Sơn nằm trong một con hẻm nhỏ gần trường. Cô Bích Sơn dạy Hóa “có lẽ” rất giỏi. Tôi cho là như vậy vì học trò bọn tôi theo học cô rất đông. Tôi thật ra cũng chả muốn học thêm môn này làm gì vì Hóa là môn tôi bị ám ảnh từ những năm lớp 8. Ám ảnh về cả mối tình dở dang lẫn ám ảnh về những dung dịch, dung môi, Bazơ, Axit… Nhưng chị tôi một mực bắt tôi phải học cô vì cô dạy những kiến thức rất căn bản, có thể lấy lại được phần nào những gì tôi rơi rớt trong mấy năm qua bỏ bê môn này. Vậy nên tôi cũng bấm bụng đăng ký.
Đây là buổi học đầu tiên. Tôi đến sớm hơn 15ph nên mới chỉ có lác đác vài đứa còn mặc động phục, đang ăn nhanh ổ bánh mì dang dở. Có lẽ học chính khóa xong ghé qua học thêm luôn nên không kịp thay đồ. Nhìn ổ bánh mì trên tay tôi đánh giá, có lẽ học Hóa xong sẽ học thêm một môn nữa tới tận tối mới về, vậy nên ăn để lót dạ. Cũng đúng thôi, chạy đua để năm sau nước rút vô Đại Học mà.
Bước đến bàn cuối, đặt cặp xuống, tôi lấy cuốn sổ tay chi đoàn ra xem xét có tiếp nhận được thêm thông tin gì mới trong cuốn sổ quý báu này không. Đang loay hoay thì có đứa vô chỗ ngồi của tôi và đặt cặp xuống. Tôi nhận ra ngay, thằng này là thằng Vũ, học lớp 11/6 bên cạnh, vậy nên tôi chào hỏi làm quen:
– Học ở đây lâu chưa mi?
– Như nhận ra tôi từ trước, nó thoải mái trả lời ngay “Được 3 tuần rồi mi. Lâu nay học ở đâu sao hôm nay chuyển qua học cô Bích Sơn?”.
– Lâu nay ta không học, thành ra bây giờ dốt hóa quá mới đi đây. Lớp này có đặc điểm gì không cho ta thỉnh giáo với. Buổi đầu nên cũng hơi căng thẳng đây.
– Có gì đâu. Cô Bích Sơn hiền khô hà, ai vô học thì nói cô một tiếng, tới tháng thì đóng học phí thôi. Tự giác là chính chứ cô cũng chả nhắc.
– Có vậy thôi hả? Trong lớp có bé nào dễ thương không?
Cho dù ở bất cứ đâu, có lẽ “có bé nào dễ thương không” vẫn là chủ đề mà tôi quan tâm nhất. Về cơ bản thì cũng chả để tán tỉnh gì, nhưng trong lớp có nhiều ngôi sao tất nhiên lớp học sẽ thêm phần lung linh và rực rỡ rồi.
– Có!
– Có? Bé nào vậy, lớp mấy?
– Bồ mi chứ lớp mấy? Bé Trâm 11/1 đó.
– Đệch…
Chưa kịp thanh minh tôi đã thấy Trâm cùng một đứa bạn nữa dắt xe vô bãi gửi và lục tục đi vô lớp. Có lẽ mới học ra nên nhìn dáng vẻ hơi mệt mỏi, ngẩng mặt lên chạm phải ánh mắt tôi, tôi như thấy được trong ánh mắt Trâm bỗng hiện lên một niềm vui bất ngờ. Rồi không chút ngại ngùng, em bước đến chào và hỏi nhè nhẹ:
– Sao hôm nay V học ở đây vậy? Có ai giới thiệu hả?
– Tôi cười tươi chào lại rồi đáp “Nghe mấy đứa trong lớp nói cô Bích Sơn dạy tốt nên V đăng ký học thử, Trâm học đây lâu chưa?”
– Trâm học từ hè năm lớp 10 kia, theo cô cũng hơn 1 năm rồi. Hihi, Thôi tới giờ rồi, Trâm về chỗ đã, lát ra rảnh mình đi ăn bánh kẹp nha, có bé Giang bạn Trâm nữa nè.
Chưa kịp trả lời Trâm đã quay lại đi lên dãy bàn đầu. Thằng Vũ bên cạnh tranh thủ cà khịa:
– Sướng nha. Bạn gái rủ đi ăn bánh kẹp kìa.
– Tôi đổ quạu “bạn gái ở đâu ra vậy bạn, ai nói mi Trâm bạn gái ta?”
– Cần gì ai, cả khối đều nói vậy.
– Tụi bay điên hết rồi…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://gaigoi.city
Nhác thấy cô vô, dù muốn hỏi tiếp gì đó nhưng thằng Vũ lập tức im lặng lôi sách vở ra. Buổi học chán chường như dài lê thê, tôi ghi ghi chép chép và cố gắng nhớ mớ công thức hóa học dài nhằng, thằng Vũ cũng ngáp ngắn ngáp dài rồi quay qua hỏi:
– Điên là sao mi?
– Thì tụi bay điên hết chứ sao? Ta với Trâm chỉ bạn bè thôi, yêu đương bồ bịch gì ở đây!
– Chứ ta nghe mấy đứa nói tụi bay hay đi chung, rồi tình cảm này từ cấp 2 tới giờ?
– Ôi đệch… Mi nghe ai nói?
– Nghe vậy thôi, ai nhớ ai nói, lớp ta có mấy đứa hồi trước học cấp 2 với mi mà.
– Chả muốn dài dòng phân bua gì thêm, tôi kết “Nghe tin đồn hay nghe ta thì tùy mi. Bạn bè thì ta nói bạn bè, vậy thôi!”
Buổi học hôm đó kết thúc, tôi lấy xe rồi đợi Trâm ở đầu hẻm. Ít phút sau Trâm và Giang đến, tôi nói mình đi ăn chè tí rồi về, cũng trễ rồi. Vậy là bọn tôi chạy đến quán chè Dạ Viên ngay ngã tư. Lúc này tôi với Trâm đã trở lại thành bạn bình thường. Ít nhất những suy nghĩ và tình cảm trong tôi là vậy. Có đôi khi, cũng hơn bình thường một chút. Vì tôi đã từng tự tưởng tượng ra những viễn cảnh, nếu Trâm và một người bạn “bình thường” nào đó của tôi lâm vào rắc rối gì đó cần tôi giúp, dù sao tôi sẽ vẫn ưu tiên Trâm hơn.
Cô bạn của Trâm khá dễ gần. Khuôn mặt chữ điền làm cho vẻ nữ tính trong cô bớt đi phần nào, nhưng bù lại, giọng nói dễ nghe, cách nói chuyện gần gũi, tính tình cởi mở, thân thiện làm tôi thấy khá thoải mái dù chỉ là lần đầu gặp gỡ.
Tối đó về nhà, trong đầu tôi chỉ vơ vẩn xung quanh lá thư tôi vừa gửi.
“Tình bạn là một cái cây mọc chậm và phải chịu nhiều thử thách, nghịch cảnh trước khi được gọi bằng danh hiệu đó.”
Gửi Thương!
Chuyện học hành, chuyện đoàn đội, chúng ta sẽ còn gặp nhau và trao đổi thật nhiều. V xin lỗi vì 2 lần gặp trước không được nhiệt tình, thoải mái lắm. Không phải vì V không thích điều đó mà là vì V chưa thể… Và cũng thật đặc biệt điều này chỉ xảy ra khi đối diện Thương. Lạ thật. V mong ngày mai, hoặc một ngày mai nào đó thật gần, V có thể đối diện Thương và thoải mái như 2 người bạn thân thiết.
Truyện này V mượn ở thư viện trường mình. Thấy rất hay nên gửi Thương đọc. Nhà V còn nhiều truyện khác nữa. Nếu Thương thấy thích, lần sau V sẽ cho mượn thêm nha.
Thư không dài. Cũng không có ý gì đặc biệt. Chỉ đơn giản muốn hướng đến sự tự nhiên khi gặp gỡ. Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi đã quá đủ cho lồng ngực tôi gấp gáp hơn, đầu óc tôi phải suy nghĩ nhiều hơn, và tôi mong đợi ngày mai mau đến hơn. Vì ngày mai khi gặp Linh, tôi sẽ đánh giá được những bước đi “rón rén” đó của tôi có thực sự thích hợp hay không.
Sáng hôm sau, chưa kịp vô lớp, đang ăn bún bên ngoài trường thì thấy Thương cũng vô quán. Tim tôi bất chợt nhảy lên loạn xạ và gõ thùng thùng trong lồng ngực. Vận dụng hết 8 thành công lực, tôi cố giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại, miệng nặn ra một nụ cười thật tự nhiên chào hỏi. Thương thấy tôi cũng cười chào rồi lại gọi món. Và điều tôi không ngờ nhất lại xảy ra khiến toàn thân tôi như bị trời trồng mà bất động. Thương bê tô bún đến ngồi ngay bàn tôi. Giật mình suy nghĩ, tôi thầm đoán “lẽ nào lá thư này công hiệu như thần dược vậy sao ta? Mới gửi chiều qua thì hôm nay đã có kết quả rồi. Một ngày mai nào đó thật gần chẳng lẽ nó gần đến vậy?! Nếu vậy thì chắc chắn một điều Thương ít ra cũng phải có ý gì đó với mình chứ không thể đơn giản như vậy được. Nghe Linh nói mình giống mẫu người Thương thích mà…” Mãi vu vơ tôi như đơ ra cho đến khi nghe Thương gọi:
– V suy nghĩ gì sao ngẩn ra luôn vậy?
– Định thần lại, với suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu khi cho rằng Thương cũng có ý với mình, tôi thoải mái hẳn ra “À, hihi, Thương mặc áo dài xinh hơn hẳn các cô bạn khác nên V ngẩn ra luôn.”
– Trời. V nói cứ như thật. Lo ăn nhanh đi chứ sắp vô tiết rồi đó.
– Thương mới lo đó. Giờ mới gọi ra, còn 15ph nữa vô lớp rồi, ăn sao kịp?
– Không kịp thì trễ. Có gì đâu. Hihi.
– Uhm. Vậy trễ thì hai bí thư trễ luôn.
– V thiệt tình…
Cô gái của năm đó, một tay vén mái tóc dài đen mượt qua một bên, tay còn lại cầm đũa, đầu hơi nghiêng nghiêng. Không gấp gáp, không vội vã. Ánh mắt lung linh như hai ngôi sao mai, vì mãi rong chơi mà quên luôn bình minh đã ló dạng. Không môi son, không má phấn. Tất cả làm tôi càng củng cố thêm quyết tâm phải chinh phục của mình.