Mùa hạ đầu tiên – Phần 2

Phần 2
Bước vào cấp 2, ngay buổi đầu tiên đi xếp lớp tôi đã vô cùng hồi hộp và lo lắng. Hồi hộp vì hồi cấp một nhà tôi ở dưới CL nên học trường NQ, còn bây giờ nhà tôi chuyển lên HC. Hầu hết những đứa bạn của tôi đều theo học trường cấp 2 TQC, còn tôi thì lại học trường HT. Tôi hồi hộp mong muốn trong lớp sẽ có ít nhất một đứa nào đó tôi quen và đặc biệt là được gặp lại em, một niềm hy vọng to lớn của tôi vào lúc đó. Còn lo lắng thì các bạn có thể hiểu. Mười một tuổi, bước chân vào một môi trường hoàn toàn mới với tất cả những người bạn mới, hẳn, sẽ hụt hẫng và buồn lắm.
Mọi chuyện đúng như tôi suy nghĩ, trong lớp không hề có một người bạn nào mà tôi quen trước đó, hơn thế nữa, vì trước khi nhập học ba tôi có đăng ký cho tôi thi vào đội bồi dưỡng toán của trường, tôi múa may thế nào lại đứng thứ 3 trong danh sách 20 đứa được chọn nên vào luôn lớp chuyên. Điều này ứng vào cái tôi còn lo lắng hơn – lớp học càng giỏi thì càng ít con gái đẹp. Lo lắng lắm ấy! Động lực không có thì học hành gì được nữa. Sĩ khí không lên thì làm sao mà ra trận.
Ấy là tôi nói vậy chứ cho ăn gan hùm tôi cũng không dám lơ là nếu không muốn ba tôi cho một đống lươn vào mông. Thuở ấy, cái thời tôi còn học cấp 2, nếu không có ba tôi chăm lo kỹ càng, kiểm tra học hành đầy đủ thì chắc tôi cũng trở thành thành phần cá biệt của trường vì bản tính vốn ương bướng và ham chơi. Chứ không thể nào có một thằng V đủ trình độ để đánh nam dẹp bắc, bá chủ cả một vùng trời cấp 3 sau này.
Hai năm học đầu tiên thời cấp 2 của tôi trôi qua khá lặng lẽ và tẻ nhạt. Ôi cái lớp gì đứa nào cũng vục mặt vào học, chả biết trời trăng mây gió ăn chơi đàn hát gì cả. Học tầm tôi chỉ đứng thứ 9 trong lớp.
Top 3 đứa giỏi nhất lớp cũng là top 3 đứa giỏi nhất khối với tổng phẩy lần lượt 9. 9, 9. 8 và 9. 8. Mấy đứa vị thứ cao hơn tôi cũng bá đạo không kém. Riêng tôi vốn cũng chẳng chăm chỉ gì mấy nhưng bị ba kèm cặp ghê quá nên cũng lẹt đẹt lên top.
Đến năm lớp 8 bọn tôi phải học thêm một môn tự nhiên nữa là Hóa. Nghe đâu môn này khá khó nhằn nên ba tôi cho đi học thêm ở nhà một người cô trước đây chị tôi đã từng học và trở thành học sinh chuyên hóa sau này.
Lớp bọn tôi thời đó khá ít đi học thêm. Ngoài giờ học chính khóa chủ yếu là tự học. Ai lo lắng cho con quá hoặc đi làm nhiều không có thời gian chăm sóc chuyện học hành của con thì gửi nó cho thầy cô quen biết kèm cặp.
Tôi lúc đó vì nhà gần một cô giáo dạy toán rất giỏi, phần lại là thành viên của tuyển toán nên ba tôi cho học kèm toán từ năm lớp 6, nhờ vậy mà khi học thêm môn thứ 2 tôi cũng không lấy gì làm bỡ ngỡ… Và định mệnh đời tôi bắt đầu chuyển biến từ đây…
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: https://gaigoi.city
Sau khi đã nhét đầy vào đầu 5 tiết học chính khóa ở trường, lê những bước chân mệt mỏi đi bộ tầm 800m thì đến lớp học thêm. Vì là buổi đầu tiên nên thấy đứa nào đứa nấy đều tỏ vẻ e dè và úy kỵ. Ngoại trừ vài cặp, có lẽ rủ nhau đi học chung nên đang trò chuyện có phần tự nhiên hơn.
Như thường lệ, tôi quẳng cặp vào bàn cuối rồi ngồi xuống bắt đầu quan sát. Mà cũng lạ là khi tôi vừa bước vào lớp, hàng đám con gái cứ nhìn tôi xì xào về điều gì đó nghe loáng thoáng kiểu như “thằng V cũng học ở đây kìa”… Tôi học ở đây thì sao, ảnh hưởng gì đến ai???
Đang loay hoay với mớ suy nghĩ vớ vẩn 2 4 6 thì Toán, 3 5 7 thì Hóa, vậy là toi mất những trận banh đầy gió và cát trên sân thể thao quận… Tôi nghe tiếng ồn ào bên ngoài rồi một nhóm khoảng 4 5 đứa con gái vừa đi vào lớp vừa rôm rả trò chuyện. Chắc một nhóm bạn rủ nhau đi học thêm, vừa nghĩ vừa đưa mắt quan sát, tôi bỗng cứng đơ trước cô gái đi cuối cùng của nhóm – quần jean, áo thun trắng khoác thêm chiếc áo gió ngắn tay màu hồng bên ngoài, tóc đuôi gà buộc cao lên sau gáy, khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt đen tuyền tinh nghịch… Nhìn đến đây tôi chợt nhận ra đôi mắt đó cũng đang chăm chăm quan sát tôi với ánh nhìn như xuyên thấu người đối diện, có lẽ cô bạn đang thắc mắc “ông là ai tự nhiên nhìn tôi dữ vậy”, điều này làm tôi bối rối vội quay mặt đi hướng khác.
Buổi học đầu tiên của ngày hôm đó trong tôi là hình ảnh gần như choáng ngợp của cô bé đó. Cá tính, xinh xắn, vui tươi, hồn nhiên, đầy ma lực thu hút… Phải chăng chính cô gái này đã làm cho tôi mãi về sau, dù cố gắng hơn bao nhiêu đi nữa vẫn không thể nào giỏi lên được ở môn này, chỉ biết cố gắng lấy trình toán lý thượng thừa bù đắp cho trung bình 3 môn được trên 9 chấm.
Sau hôm đó tôi bắt đầu tìm hiểu thông tin về em thì biết được em tên Trâm, lớp trưởng lớp 8/6, hết. Bởi khi biết thông tin về tên tuổi cũng như địa chỉ, tôi chẳng biết phải làm gì tiếp theo nữa. Hồi đó, nói về việc tán tỉnh một đứa con gái đối với tôi cũng giống như bắt tôi suy nghĩ về việc cứu thế giới thoát khỏi cảnh tận thế, hai thứ đều có một điểm chung đơn giản, đó là những điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Vậy là gần tháng sau đó tôi đến lớp học hóa mà trong tâm khảm cứ lơ ngơ tơ tưởng về cô bạn này, lòng chỉ thầm ước gì được một lần nói chuyện với em nhưng thấy sao xa vời quá thể…
Ấy vậy mà thánh nhân vốn đãi kẻ khù khờ. Vào một ngày đầu tháng 10, chắc chắn hôm đó cũng là một ngày đẹp trời không kém lúc tôi còn học lớp 4, trong lúc đang lơ ngơ đi bộ dưới cái nắng chiều đã có phần hanh hao thì một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau “ông quá giang không, lên xe tui chở”.
Tôi quay lại, phải mất đến 10s sững sờ vì không tin vào mắt mình khi câu nói đó xuất phát từ đôi môi khả ái của người con gái tôi thầm để ý lâu nay.
– Sao, có lên không hay thích đi bộ nè?
– … Ờ, lên, lên. Nói rồi tôi ra yên sau và ngồi lên một cách ngoan ngoãn.
– Ông lên thiệt á hả???
– Ờ… thì Trâm nói V lên để… Trâm chở…
– Ừ thì lên mà ông để con gái chở thiệt hả???
– Ôi đệch, vui quá mất khôn luôn. – À, không, Trâm để V chở… – Nói xong tôi cúi gằm mặt hướng về phía ghi – đông.
Tôi lúc này giống như một đứa phê thuốc, vừa quê quê lại vừa khoái chí cứ cười mỉm mỉm cắm đầu đạp xe quên mất luôn đường vào lớp.
– Ê ê rẽ lối này nè, ông không nhớ đường hả?
– À, uhm, V quên mất…
– Ôi, đường cả tuần đi tới 3 buổi mà cũng quên.
– À… uhm… V…
– Ông cứ cà lăm hoài vậy, chở tôi bộ khó thở lắm hả? Tôi nặng quá hay sao?
– Không… không phải, ý V là… V quên thôi… Tôi chẳng thể nghĩ nổi trong đầu ra câu trả lời nào có thể lấy cho mình chút ít nhuệ khí. Còn em thì cứ cười khúc khích như việc quay được tôi là niềm hứng khởi đầy thú vị mà bao lâu nay em đã vô tình bỏ sót.
Khốn nạn thân tôi, lần đầu giáp mặt với người con gái mình thầm thương trộm nhớ đã bị quay như quay dế. Vẫn thường đọc đâu đó ở độ tuổi này, con gái thường phát triển sớm và nhanh hơn con trai nên trưởng thành hơn trong suy nghĩ cũng như tính cách.
Phải chăng điều này đã làm cho không chỉ riêng tôi mà biết bao nhiêu cậu học trò ở vào độ tuổi đó luôn bị các cô nàng dắt mũi hay lâu lâu treo lên mà quay mòng mòng một cách không thương tiếc. Hoặc giả chăng có thể trong suy nghĩ của tôi lúc đó đã mười phần yêu mến nên khi đối diện tôi cảm thấy bối rối, còn nàng chỉ đơn giản như cho một người bạn qua giang đến lớp và có phần vô tư hơn.
Hoặc cũng có thể chính vì tôi lúc đó bối rối lơ ngơ đến tội nên nàng chẳng ngại gì lấy luôn thế thượng phong mà bông đùa vùi dập một đời trai cho bỏ ghét…
Tôi cũng chả biết phương án nào là chính xác, chỉ biết lúc ấy, sau khi buổi học gần kết thúc mà không một lời giảng nào đi vào tai. Đúng lúc cô Ngọc đang dạy nốt đoạn cuối của một công thức hóa học khó nhằn nào đó. Tôi thì thấp thỏm lo sợ khi hết giờ cũng mất đi cơ hội ngàn năm có một này. Chuyện là khi đưa nàng vào lớp trong tiếng xì xào của lũ bạn lớp học thêm, trong đầu tôi sau vài phút đê mê như chợt bừng tỉnh, cố vắt óc tìm mọi cách để được cùng nàng đến lớp thật tự nhiên như lúc chiều, bên cạnh đó cũng là dịp để có thể tiếp cận nàng một cách đàng hoàng vì đây gần như là cơ hội duy nhất. Với sau gần 1 giờ đồng hồ suy nghĩ, lựa chọn, cân đo đong đếm các kiểu tôi mới mạo muội viết ra một mảnh giấy, rồi lấy hết sức can đảm bình sinh của một thằng học trò lớp 8, tôi khẽ gọi con bé ngồi ngay phía trước, nhờ nó chuyền giúp mảnh giấy tới tay em. Để rồi ít phút sau đó tôi mới nhận ra đây là một trong những hành động cực kỳ ngu ngốc vào lúc này…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://gaigoi.city
Tôi ngồi bàn cuối còn Trâm ngồi bàn đầu, cách nhau 5 dãy bàn, đường trung chuyển xa lơ xa lắc, lại qua đến 4 trạm thu phí mà tôi chưa kịp đóng phí, đứa nào cầm lấy tờ giấy cũng chầm chậm uể oải trao qua tay đứa kia, không kín đáo giùm tôi lấy 1 tí ti ông cụ…
– Cái gì đó? Cô Ngọc hỏi đứa cuối cùng khi mảnh giấy sắp đến tay Trâm…
– Tôi giật bắn cả mình… Ôi đệch, chết mịa rồi…
– Con bé kia rụt rè im lặng không dám hé môi trước vẻ mặt ngạc nhiên có phần bực bội của cô Ngọc khi giảng đến đoạn cuối mà vẫn có đứa làm việc riêng.
– Đưa cô xem!
Khốn nạn thân tôi, đây là câu nói mà thanh âm của nó dù chỉ đủ để cả lớp nghe nhưng tôi cứ tưởng tượng sau lưng cuồng phong bão táp đang cuồn cuộn tiến tới và vừa rồi là 1 tiếng sấm rền trời nổ ngay bên cạnh tai mình, choáng váng, chới với…
– “Bữa sau đi học Trâm cho V quá giang đến nhà cô với nhé, đi bộ xa quá.” Cô đọc lên trước cả lớp, và trong lúc tôi đang đợi nộ hỏa kình lôi giáng xuống thân mình thì cô Ngọc chỉ đơn giản nói: “Đi xa thì nhờ bạn chở cũng được, nhưng lát hết giờ rồi nói, đang trong giờ học đừng em nào làm việc riêng nữa nhé.”
Đáng ra tôi phải thờ phào nhẹ nhõm vì câu nói này, nhưng tôi chợt nhận ra, cô Ngọc chỉ là cửa ải đầu tiên mà tôi phải đối mặt. Vì có thể cô không hiểu ngụ ý của tờ giấy đó, hoặc giả có hiểu cũng không quan tâm làm gì để tiếp tục bài giảng, nhưng còn gần 20 đôi mắt đang nhìn về phía tôi và chừng đó gương mặt còn lại trong lớp biết tỏng cái ý định mà tôi đang manh nha trong mảnh giấy kia. Hơn thế nữa, khi nhìn lên thấy Trâm cũng đang cúi gằm mặt ra chiều cực kỳ xấu hổ phía trên, lòng tôi tự biết kế hoạch hơn 1 giờ đắn đo của tôi đã nát bét, nát bét như 1 tờ giấy bị xé đến cả ngàn lần… Ôi! Thế là hết… Tóc đuôi gà “của tôi”…
Vậy là thứ 5 tuần đó, tôi bước ra khỏi trường rồi tiếp tục lủi thủi đi bộ đến lớp Hóa trong một tâm trạng không thể nặng nề hơn… Phần vì đã mất đi cơ hội được tiếp cận cô bé mà tôi thầm để ý, phần lại lo lắng khi sắp nữa đây, tới lớp Hóa tôi sẽ phải đối diện với bao ánh mắt săm soi và những lời xì xào bàn tán… Tôi không buồn nghĩ cách giải thích với bất kỳ ai vì nếu có một lời giải thích tuyệt vời nào đó tôi cũng chẳng có cơ hội để nói ra. Trong lớp Hóa tôi không không quen thân ai cả. Hoặc nếu “chớm” quen thân thì cũng hết thân rồi…
– Ông làm gì mà mặt mày bí xị vậy, lo tôi không cho ông quá giang nữa chứ gì? Hì hì. – Giọng nói đó lại một lần nữa vang lên bên cạnh như kéo tôi ra từ vũng bùn lầy tăm tối rồi soi sáng, đưa tôi đến với ngưỡng cửa của nơi mà những thiên thần thường hay trú ngụ. Và ngay lúc này đây, với đôi mắt đen lay láy tinh nghịch, nụ cười tươi như hoa 10h giữa nắng chiều hanh hao, tóc đuôi gà nhí nhảnh đung đưa qua lại dưới tán phượng làm tôi tin rằng, bên cạnh tôi đang có một thiên thần vừa từ nơi cao xa kia xuống thật.
– Tôi quay lại, cố kìm nén cảm xúc vui sướng đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực, nặn ra một vẻ mặt nhăn nhó cho vừa với tình hình lúc này: Trời nắng mệt quá, Trâm đi học đó hở?
– Oh. Chứ 5h30 vô học giờ này không đi học thì đi đâu? Chẳng lẽ đi chơi?
– Em kê nguyên vào miệng tôi cái tủ đứng làm tôi lúng búng – vậy, vậy Trâm đi nha… Tôi nói mà cũng không tin rằng lúc ngu lên, tôi ngu gần như vô địch.
– Ông không quá giang hở? Trâm mở to đôi mắt vẻ ngạc nhiên khi nghe tôi… thều thào.
– … Ủa… Trâm… Trâm không ngại hả, hôm trước… hôm trước… Ôi thiên linh linh địa linh linh hú 3 hồn 7 vía của thằng V mồm mép thường ngày cho nó nhập lại vào cái xác phàm đang ú ớ này giúp con.
– Hì, ông lên xe đi… Có gì đâu mà ngại? Trâm nói và không đợi tôi trả lời, chuyền cái ghi đông xe qua tôi rồi lui xuống yên sau.
Tôi nắm lấy tay lái mà như nhận lấy tấm giấy thông hành cùng suy nghĩ, với tấm giấy này, tôi sẽ dễ dàng thông quan qua cánh cửa sắt đen sì nặng nề vừa mở toang cho công cuộc lên kế hoạch để tán tỉnh một ai đó. Vâng, tôi, thằng V của năm lớp 8, 13 tuổi, đã lần đầu tiên trong đời lên kế hoạch tán tỉnh một người con gái, vượt lên trên nỗi sợ hãi của cảm xúc, nỗi ngượng ngập của con tim và niềm kiêu hãnh của 1 thằng con trai lớp chuyên đi tìm cọc.

To top
Đóng QC