Phần 13
Nếu như tôi giúp thằng Thành ngày càng hoàn thiện bao nhiêu, thì nó cũng giúp tôi hoàn thiện bản thân mình lên bấy nhiêu.
Tôi bớt đi được sự kiêu ngạo của thằng V luôn xem mình là nhất. Tôi bớt đi việc nói thẳng vào tim đen đối thủ để chứng tỏ ta hiểu tâm lý rất tốt. Bớt đi cái tôi của một kẻ ăn sóng nói gió. Và đặc biệt hơn tất cả, tôi trang bị thêm cho mình sự kiên trì, nhẫn nại, chờ đợi thời cơ chín mùi như đôi chân không mệt mỏi của nó đạp xe đi học hằng ngày.
Rong chơi bay nhảy với nó đâu được hai tuần, tôi lại trở về bắt đầu việc học của mình với các môn Toán, Lý, Hóa – định hướng học lệch để thi đại học khối A.
Và rồi, tình cũ – không rủ – cũng tới…
Hè năm lớp 11 là mùa hè huấn luyện để hè năm lớp 12 sẽ chính thức chạy đua cho mùa giải Đại Học mở rộng.
Tôi nghe mấy đứa xung quanh nói thế. Tôi nghe mấy đứa con gái xì xào như vậy. Tôi nghe giáo viên dạy thêm ca tới ca lui hoài câu đó. Và tôi chẳng quan tâm mấy.
Học là học thôi. Chẳng việc gì phải tạo áp lực cho nhau và cho chính mình. Vậy nên tôi học cũng như chơi mà chơi cũng như học, thoải mái, chẳng cày cuốc, chẳng so đo, chẳng áp lực.
Cái tính lãng tử đó nó làm tôi có lắm thời gian rảnh. Tôi bắt đầu lên mạng học đòi chat chít. Thời đó Yahoo thịnh hành như mốt thời thượng của giới trẻ. Nhà tôi lại có máy tính nối mạng nên việc tôi làm quen nó là điều gần như không thể tránh khỏi. Đầu tiên phải lựa chọn cho mình một nick name thật kêu, thật đẹp, thật độc đáo. Rồi lên mạng, vào những group chat để tìm bạn. Sau đó nói chuyện kiểu 222222222222,333333333333 hay “Hi” “Chào bạn”… Nếu hợp thì tiếp tục tán dóc, còn không hợp thì next.
Tôi chọn cho mình cái nick khá gợi đòn: Nguoiditim – kiniem, vào group chat của khu vực Đà Nẵng, lân la trò chuyện khắp các ngõ ngách. Trong hàng trăm cái nick phát sáng, tôi ấn tượng với cái tên cobe – muathu. Phong cách nói chuyện cá tính và dí dỏm, nhà lại ngay khu vực CL gần nhà tôi, vậy là 2 đứa trò chuyện với nhau suốt, rồi cuối cùng, hẹn nhau ở quán chè Dạ Viên ngay ngã tư CL để gặp mặt.
Tối hôm đó, áo quần chỉnh tề, tôi canh giờ và phóng xe đi mà trong lòng đầy hồi hộp như lần đầu hẹn hò với bạn gái. Tới nơi, áo hồng, quần jean xanh, mũ lưỡi trai xanh, tôi tiến lại khẽ cười chào và ngồi xuống. Chưa kịp ngồi ngay ngắn, cô bé ngước lên chào lại làm tôi cứng đơ quai hàm gần 30s… Là Trâm. Cái gì nữa đây? Trong chừng đó lần nói chuyện, mặc dù tôi không xin được webcam của cobe – muathu nhưng tôi đã share webcam tôi cho cô bé mà. Chẳng lẽ Trâm không nhận ra? Hay lại là một trò đùa của tạo hóa?
Sau thoáng ngạc nhiên tôi lấy lại bình tĩnh:
– Sao Trâm ngồi đây?
– Sao Trâm không được ngồi đây? – Vẫn kiểu nói chuyện dồn ép đối phương của năm xưa. Nhưng khác cái là tôi không phải thằng V của năm xưa nữa.
– Vậy Trâm ngồi đi nha, V có hẹn nên qua kia trước.
– V hẹn ai?
– Trâm hỏi chi á?
– Có khi nào V đang hẹn Trâm không?
– V… không biết. V hẹn gặp một người bạn mới. Nếu đó không phải là một người bạn mới thì V không hẹn.
– … vậy nếu một người bạn cũ muốn làm một người bạn mới?
– V không muốn bỏ đi những người bạn cũ.
– …
Tôi mỉm cười và khâm phục mình quá. Trong cuộc đấu khẩu này tôi đang thắng thế. Phải chăng tôi đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều nên khả năng giao tiếp với con gái cũng có phần bá đạo hơn. Hay chỉ đơn giản là khi đối diện một người con gái mình không đặt nặng tình cảm tôi thấy thoải mái trong lòng, và sự thoải mái đó làm đầu óc bỗng trở nên tinh anh một cách lạ thường??? Tôi không biết. Tôi cũng chẳng quan trọng điều đó, vì tôi cơ bản chẳng muốn hơn thua với con gái gì cho lắm.
Nhưng tôi thắng thế chả được lâu. Thấy tôi nói chuyện có phần hời hợt và không hề nhường nhịn em như xưa, em im lặng, cúi mặt xuống đất, trong một thoáng, hình như tôi thấy một giọt nước vừa rơi xuống đất. Hai giọt, ba giọt, tôi không nhầm, chắc chắn em đang khóc. Điều gì đang xảy ra? Tại sao ông trời ngày đó đã vô tình tách em ra khỏi tôi, rồi bây giờ, bằng một sự tình cờ của năm tháng, ông lại xui khiến tôi gặp em.
Tôi chẳng phải một hành giả đầy sự bao dung mà có thể quên hết không chút nào gợn trong lòng những ký ức đau buồn năm nào em mang đến cho tôi. Tôi cũng chả phải chú mèo con ngoan ngoãn luôn đi theo tiếng gọi của ái tình mà gạt đi lòng tự trọng bản thân. Nhưng tôi cũng không phải một ninja máu lạnh có thể dửng dưng thờ ơ khi đối diện một người con gái xưa cũ đang ủ rũ trong tim một nỗi buồn.
Tôi ngồi xuống, hỏi lên khe khẽ: “Trâm… sao vậy?”
Và trong khoảnh khắc đó, với đôi mắt ngấn lệ, em ngước lên nhìn tôi, những cơn gió mùa hè khô hanh bỗng trở nên dịu dàng trước đôi mắt ấy. Em thốt lên, cũng thật khẽ: “Trâm đã sai rồi…”
Tôi chẳng lấy gì làm bất ngờ trước câu nói đó mà dần đánh giá tình hình, có lẽ em vừa chia tay Hùng, em buồn, muốn gặp tôi như một nơi em có thể tựa vào, có thể sẻ chia và có thể hy vọng. Khi dùng yahoo có lẽ em biết tôi là ai rồi. Nhưng điều đó không làm em dừng những cuộc nói chuyện với tôi lại, ngược lại, còn làm em muốn nói chuyện hơn, vì khi những nỗi buồn sâu sắc ùa đến, len lỏi tràn ngập trong tim, con người trở nên yếu ớt và cần một chỗ dựa đến vô cùng.
Tôi không cho phép mình tàn nhẫn. Trước nước mắt con gái, đặc biệt là người con gái mình đã từng dành thật nhiều tình cảm, có lẽ hầu hết đàn ông trên thế giới đều trở nên yếu mềm. Tối đó, sau khi rời khỏi quán chè, tôi đi bên em dọc con đường sông thơ mộng. Những cơn gió sông về đêm mát lạnh thổi mái tóc em tung bay dưới ánh trăng đêm đầy ma mị. Vẻ đẹp đó đã một lần khiến tôi phải nghiêng ngã. Đã một lần khiến tôi phải xanh xao. Tôi chẳng muốn thêm một lần nào nữa nó khiến tôi chao đảo.
Quay mặt đi, tôi nhìn về phía con đường dài hun hút trước mặt. Lý trí không cho phép con tim tôi mềm yếu, nhưng con tim cũng không cho phép lý trí của tôi vô tình. Tôi tự nhủ, mình sẽ là một điểm tựa, sẽ là một nơi em có thể chia sẻ, nhưng không mang sứ mệnh của một người che chở, không mang sứ mệnh của một người có thể vì em mà quay lưng với thế giới. Vì, đã một lần tôi mong muốn điều đó mà em đã không đồng ý. Phải không em – cô bé mùa thu?!
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://gaigoi.city
Cuối mùa hè năm đó tôi dành hai tuần nghỉ xả hơi trước khi vô năm học mới bằng việc đăng ký tham gia lớp thi huấn luyện viên cấp 1 thành phố.
Nếu các bạn thường hay tham gia sinh hoạt đoàn sẽ biết rằng, cuộc thi này là một cuộc đánh giá tổng hợp các khả năng của một thủ lĩnh thanh niên với 24 bộ môn phối hợp. Nào là morse, semapho, mật thư, gút dây, dấu đi đường, dựng lều nhanh, tổ chức trò chơi, hoạt náo, khiêu vũ, múa hát tập thể, sơ cấp cứu, xác định phương hướng, chạy bền, lăn lê bò trường… ùm bà lằng các thứ. Nó diễn ra bằng hội trại 3 ngày 2 đêm để tạo thời gian, không gian và làm thước đo đánh giá.
Kết thúc cuộc thi, tôi xuất sắc nắm hạng 3 trong hơn 140 thí sinh khắp toàn thành.
Sau đó tôi lại tiếp tục đăng ký tham gia nhóm sinh hoạt kỹ năng của đoàn trường.
Trường tôi 3 năm sẽ tổ chức cắm trại một lần. Để lên công tác tổ chức và xây dựng đội ngũ các đoàn viên có kỹ năng tốt tham gia quản lý hội trại năm đó, cô Ngọc, bí thư đoàn trường có mời anh Sanh, là huấn luyện viên cấp một quốc gia về tổ chức các lớp huấn luyện cho các bạn yêu thích công tác đoàn. Sau đợt tập huấn này, trong đầu tôi bỗng nảy lên một ý tưởng táo bạo. Trước đây tôi có tiếng mà chưa có danh, có khả năng mà chưa có quyền hành. Vậy nên việc bá đạo của tôi chỉ có vài đứa trong lớp biết. Nếu tôi làm bí thư của lớp thì khi đó, cả trường sẽ phải biết đến tên tôi, ôi, trường mình thiếu gì hot girl, có khi lúc đó mấy em theo không kịp đuổi ấy chứ. Nghĩ đến đâu mặt tôi phê đần ra đến đó. Vậy là tôi quyết định, mình sẽ là bí thư của lớp A4 này.
Tất nhiên, điều đó chỉ mới có riêng tôi “quyết định”. Để thực hiện cho quyết định bộc phát kia, tôi bắt đầu lên kế hoạch cụ thể. Mình có gì? Kỹ năng đoàn cực tốt, khả năng lãnh đạo tốt, óc phán đoán tốt, khả năng lên kế hoạch và điều hành công việc tốt, quan hệ tốt.
Nhưng ở cái xã hội này, năng lực không phải lúc nào cũng đi đôi với chức vị. Đặc biệt là khi mọi người đều nghĩ rằng, một đứa làm bí thư của một lớp, dứt khoát hạnh kiểm nó phải tốt và học lực nó phải khá trở lên. Tôi không có những điều đó. Hạnh kiểm từng bị kém, học lực trung bình. Con đường phía trước cứ như đâm đầu vào một bức tường, vì tôi thấy tôi không có cửa, không có cửa làm bí thư của một lớp chuyên.
Nhưng trong tôi chưa bao giờ xuất hiện ý định bỏ cuộc. Đã đặt ra là phải làm cho được. Càng khó tôi càng thích. Khi mọi người càng nói tôi làm không được, tôi lại càng làm để chứng tỏ tất cả đã sai. Con đường càng chông gai bao nhiêu thì khi đến đích, thành công càng vinh quang bấy nhiêu. Và những kế hoạch của tôi bắt đầu.
Vào năm học mới, cô Yến tiếp tục chủ nhiệm lớp chúng tôi năm nay. Cô bước vào lớp, nội quy lớp vẫn như cũ, chỉ có điều là năm học mới cô muốn bầu lại ban cán sự. Có lẽ qua một năm làm chủ nhiệm, cô dần đánh giá được năng lực, thế mạnh và điểm yếu của mấy đứa bọn tôi nên cô muốn giao chức trách thật phù hợp cho những đứa có khả năng. Điều này nhìn ra thì có lợi cho tôi vì chức vụ được bầu lại chứ không giữ nguyên, vậy là tôi có cơ hội. Nhưng điều này cũng gây bất lợi lớn cho tôi, vì nếu cô đánh giá theo năng lực, với cách nhìn của cô, tôi hoàn toàn rớt ngay vòng gửi xe.
Chức lớp trưởng cô giao cho bé Phương. Tuyệt vời. Nó học như trùm, lại tỉnh táo, biết lo lắng, không ham chơi, người đầy trách nhiệm. Duyệt.
Bé Ngân làm luôn lớp phó học tập và kỷ luật. Cũng tạm ổn. Nó học cũng thường nhưng chăm chỉ, lại thích thể hiện quyền hành, nắm giữ 2 chức này coi như lớp tôi sẽ cực kỳ ổn định về học tập và kỷ luật với cô nàng nghiêm khắc này.
Minh vẫn giữ chức lớp phó văn thể mỹ, kiêm luôn thủ quỷ. Mấy khoản này tôi không thông thạo lắm, khỏi bàn.
Về bộ máy cán bộ đoàn thì cô tạm chưa bầu vì còn phải đợi đại hội chi đoàn. Vậy nên trước mắt, Trinh vẫn là quyền bí thư của lớp.
Lúc này tôi bắt đầu định hình được rõ ràng hơn cơ hội của mình. Tôi quan sát trong lớp, nếu không có gì thay đổi thì Trinh sẽ lại là bí thư. Vì Trinh học khá tốt, lại chuyên Anh, ngoại hình thuộc hàng top, năm qua Trinh nắm giữ chức vụ, tuy không có gì gọi là xuất sắc nhưng tạm ổn. Và đáng lo là cô Yến, với phương châm việc học là trên hết, cô ủng hộ sự “tạm ổn” đó.
Vậy nên bước đầu tiên trong kế hoạch là phải “lật đổ” vị trí này.