Mùa anh đào năm ấy – Phần 33

Phần 33
Tại cái ông già sửa thuyền bữa nay, cả ngày ung dung như một vị chúa đảo từng trải, mà ngay cả lúc chụp tấm hình đẹp nhất cho nó cũng không thèm khen chê hay tỏ thái độ gì một chút nào. Thật ra thì Tuấn cũng thấy cô giáo Trúc đẹp. Nhưng đâu có nhu cầu gì phải gấp gáp tán tỉnh đâu, giờ cũng tạm đủ chỗ ra vô rồi. Ngoại trừ thấy là con Dung đẻ là sẽ sang chòi bên kia sống cho gần bờ, nhà tắm toilet khép kín, tiện xe cộ ra bệnh viện, nên chòi này sẽ phải có người khác giữ để duy trì dịch vụ du lịch và chụp hình cưới, mà cô giáo Trúc là ứng viên phù hợp thôi.
Tuấn chụp hình từ hồi còn nhỏ, qua châu Âu còn chăm chỉ mua tạp chí và nghiên cứu nên mấy tay thợ vườn làm sao so được chứ. Ngay như mấy cái cảnh ở đây đâu phải tự nhiên dựng như vậy đâu, mà đã phải tính sẵn phông đằng sau ra sao, ánh sáng ven chỗ nào, chụp lên là đẹp luôn. Cho nên thợ ảnh mới kéo vô rằm rằm như vậy. Chứ chỗ check in và cảnh độc lạ để chụp ảnh cưới ở Sa Đéc này thiếu giống, mắc mớ gì phải kéo vô chỗ này không tiện đường mà còn phải gọi con Dung chèo ghe qua đón, hay bữa nào nó bận thì phải mướn chẹt của mấy người trong xóm đẩy qua.
Sáng sớm còn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng bé Dung gọi. Con nhỏ bữa nào cũng dậy sớm là chuyện này chuyện kia nên chỉ có mình Tuấn nằm trong buồng. Ngồi dậy kéo quần xỏ dép bước ra thì cô giáo Trúc đang đứng chờ. Bữa nay mặc một cái váy đỏ đậm hơi tím tím như màu rượu Bourdeux, giống hệt màu môi, xẻ ngực hình chữ V không sâu lắm vừa đủ để khoe vai trắng và bờ ngực căng, bên dưới ngắn ngang đùi vừa đủ để hút mắt người ta nhìn vào đường cong mỹ mãn ngay chỗ eo lưng. Kéo theo một vali chắc là quần áo và đồ trang điểm.
Khi đã yên vị bên ly cà phê nóng thì Trúc mở điện thoại ra cho coi mấy tấm hình chụp nude không ưng ý. Có gì khó đâu. Tuấn đưa cái tách cà phê của mình cho Trúc, đứng bên cạnh nâng lên tạo tư thế uống. Rồi tiện tay kéo cánh tay váy bên kia xuống, hở luôn một bên ngực ra. Chưa hết. Rà lưỡi vô thì đầu vú săn cứng lại, cả bộ ngực như chuyển động, căng lên, chĩa ra trước. Vậy rồi xoay nguyên người qua một bên. Lúc đó Tuấn mới cầm cái máy ảnh lên bấm cái chóc. Bên ngoài thì xấu òm, chỗ bụi tre mà khuất sau đó là cây cầu cá cho người ta đi ỉa. Bên này là vách lá của cái sàn nước rửa chén nấu cơm. Vậy mà lên hình chao ôi là nó lung linh, mờ ảo xanh vàng trộn lẫn màu trời và chút ít sông nước. Mà người mẫu thì mới thật là đẹp bất ngờ chứ. Xoay người làm các cơ căng cứng lên, bờ môi chạm hờ vô tách cà phê thật là hấp dẫn, đối trọng lại với một chút ngực lộ ra bên dưới. Dù đã nghĩ là Tuấn chụp ảnh giỏi nhưng thấy như vậy Trúc cũng không kềm được xuýt xoa vì thán phục.
Tuấn mở tủ lấy thêm cái boom bự, tức là tấm phản quang, cùng một cái chân cho nó, rồi dắt Trúc ra mé sông bên kia. Toàn là những cảnh tầm thường thôi, nhưng mà lên hình thật là vô cùng tuyệt vời. Trúc cho coi tấm chụp với áo yếm trong ao sen thì Tuấn cười kêu thay bộ bà ba lội xuống mé nước có mấy cây lục bình trổ hoa xanh xanh tím tím nhạt. Lên hình nó đẹp gì đâu luôn. Lúc sáng còn không giật mình với màn liếm vú, giờ thì biểu sao mà không theo chứ.
Vấn đề là chụp ảnh khỏa thân có nhiều trường phái, khác nhau rõ ràng như người mẫu trên Playboy và Penthouse vậy. Hay như tranh nghệ thuật có cái gọi là nude có cái lại xếp thành khiêu dâm. Ở bảo tàng tranh số một thế giới Louvre treo bức tranh có cái ông kia vẽ nguyên cái lồn đầy lông đang chĩa mặt ra không biết cười hay nháy mắt với người xe, không hiểu muốn nói gì luôn. Vấn đề nữa là hình chụp đẹp là do người mẫu thấy đẹp hay người chụp thấy đẹp. Đa số thợ ăn tiền thường có một số hình mẫu nhất định, cho người mẫu đứng đúng chỗ đó, xoay đúng như vậy, chiếu sáng y hệt vậy. Nhưng cảnh thì sáng chiều nắng khác nhau, người mẫu cũng mập ốm cao lùn khác nhau, như 100 cặp vú thì khác nhau hết cả trăm vậy.
Tuấn chỉ có một số cảnh mà những lúc lang thang trên cồn đã nhắm trước, giờ chỉ đúng hướng nắng thì tới thẳng đó thôi. Còn ngực và mông của cô giáo Trúc thì hôm qua vừa nói chuyện vừa ngắm hết rồi, như là vuốt ve bằng mắt vậy. Việc của bữa nay chỉ là bỏ đồ cô giáo ra thôi. Thường thì quần áo tạo cho cơ thể con người một đường nét khác, cho nên khi cởi đồ ra người ta không quen với đường nét thật của mình. Trúc thì không ngượng ngập lúng túng vì chụp một lần rồi, nhưng chưa biết tạo dáng ra làm sao.
Có thể tạo dáng theo kiểu người mẫu chuyên nghiệp, nhưng có thể chỉ đơn giản là tạo ra một mối dây liên hệ nào đó – giới chuyên nghiệp còn gọi là chemistry, hóa chất – với người chụp hình, tức là khách coi hình sau này. Ví dụ ngồi cái tự nhiên thấy mình tơ hơ nên nhẹ tay che che đám lông lại, vậy là ăn điểm liền. Người thợ chụp hình giỏi chỉ cần tóm đúng cái khoảnh khắc đó thôi chứ không phải như mấy chỗ chụp thời trang người mẫu một phút phải thay đổi cả chục kiểu dáng khác nhau.
Tuấn cứ vừa chụp, vừa ngắm người mẫu. Không phải như kiểu đạo đức không động chạm vô hiện vật. Nhưng mà cũng không vồ vập tận dụng. Lúc cần vuốt cho đám lông lồn xuôi xuống thì cũng vuốt. Khi cần nắm đùi hay cánh tay kéo nhè nhẹ cho đúng tư thế thì cũng nắm. Nhưng rồi lại quay về chỗ chụp, để lại cô người mẫu ngơ ngác đê mê thể hiện hết qua ánh mắt si tình được ghi lại qua ống kính.
Hai tiếng đồng hồ buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Cũng đã chụp được vài chục tấm hình ưng ý rồi. Nhiều hơn mấy tấm hình mẫu xấu òm mà Trúc yêu cầu. Tuấn dẫn cô giáo tới một cái chòi lá ngay cạnh cái đìa nhỏ nhưng ăn sâu vô trong, dừa nước bao quanh. Mát rượi. Tha hồ chụp tiếp. Lắp tấm phản chiếu hắt ánh nắng từ bên ngoài vô thành một vệt đẹp như đèn pha trong phim trường. Rồi kêu Trúc lội xuống. Lúc thì mò ngao sò ốc hến ở chỗ sâu, Lúc thì tìm tôm bắt cá khúc nước cạn. Rồi mình cũng từ từ xuống nước để lấy góc chụp ngang mặt nước. Bộ hình này chắc chắn là chưa có thợ ảnh nào chụp bao giờ. Trúc thích thú vì sắp có hàng độc để khoe với mấy cô bạn. Con gái học khoa ngoại ngữ đa số là dân chơi mà.
Series hình này thì không cần Tuấn chỉ dẫn tư thế gì mà cứ mò tự nhiên thôi. Thỉnh thoảng đứng thẳng dậy vuốt tóc cho ngay thì cũng làm từ từ vì máy ảnh lúc nào cũng bám sát từng tư thế của người mẫu. Cũng không cần nhắc nhỏ mà ánh mắt càng lúc càng thêm liên kết với thợ ảnh, đơn giản là mỗi khi bắt được con gì giơ lên cho coi, hay tự nhiên tay chạm con gì bên dưới nước giật mình. Lên chỗ cạn thì càng thêm hưng phấn. Có chỗ người dính bùn, có chỗ vẫn trắng nguyên phải nói là nó khêu gợi gì đâu luôn đó. Tuấn đứng chụp mà thằng nhóc bên dưới giật giật. Tất nhiên là cái sự động đậy nhẹ nhàng đó không qua mắt được Trúc rồi. Cô giáo lại càng tạo thế, như là kéo chân lên, rồi lại cho ngón tay vô miệng mút, hay xoay người khoe lưng rồi lại quay đầu lại nhìn v. V.
Một hồi Tuấn lùi dần ra chỗ nước sâu. Thì Trúc cũng bước sát ra đó. Cầm cái máy chụp hình, rồi áp lưng vô ngực Tuấn. Nắm bàn tay Tuấn đặt vô vú mình. Nắm bàn tay kia cho xuống dưới. Tuấn cũng im lặng kéo quần xuống áp cu vô giữa cặp mông tròn lẳn của Trúc. Tay vuốt ve. Miệng hôn lên cổ lên môi người đẹp. Cô giáo cứ đứng nguyên đó mà giơ cái máy ảnh lên cao cho khỏi ướt. Cảnh này mà có ai đó chụp thì mới thiệt gọi là tình. Nhưng mấy đôi vợ chồng Việt Nam chụp hình cưới chắc chưa dám chơi bạo như vậy.
Nhưng còn chờ gì nữa chứ. Tuấn đẩy Trúc vô trong bờ một chút. Bẻ gập nhánh dừa nước xuống máng cái máy lên, rồi tay bám vô thân cây dừa bên cạnh, lùi chân ra cúi người xuống để Tuấn đâm lút cán từ đằng sau tới. Sóng nước đánh ầm ầm vô bờ như ngoài khơi có chiếc tàu cá chạy máy 8 lên ga hết cỡ. Mé bên kia sình lầy, còn chỗ này lại cát mịn, nước không đục, nên giống như một cái hồ bơi ngoài trời vậy. Nếu ai đó ngồi trên chòi nhìn xuống thì tha hồ ngắm. Mấy đai gia Sài Gòn giờ cũng có một thuê chiếc chẹt bự bự làm cái lều bạt gọi gái lên nhậu, nhưng hổm rày cũng bớt vì có vụ ông kia say xỉn sao đó xuống tắm chỗ nông choẹt cũng chết queo.
Nhưng giờ đây Trúc không uống bia mà say sưa trong men tình. Người rã rời vì sướng. Mỗi lần con cặc đâm lút cán vô trong là kéo theo một luồng nước vuốt ve từ mông lên tới bụng. Thêm bàn tay điệu nghệ bóp vú nữa. Mèn đét ơi phải nói là không có từ ngữ nào tả được hết nữa. Cô giáo không chỉ đứng chịu, mà còn lựa thế cây dừa đàn hồi ủi người ngược lại đằng sau. Giống như trên sông người ta hay lấy một chiếc ghe nhỏ làm tàu kéo nhưng lại ủi từ đằng sau tới đẩy đít nguyên chiếc ghe bầu bự chảng luôn. Ở đây thì chiếc ghe ủi bự hơn nhưng cái máy khoan thì nhỏ xíu cần mẫn chọc sâu vô chiếc ghe tròn lẳn ngoài đằng trước, lắc lư sóng sánh cùng sông nước.
Cái máy khoan đó chắc chạy bằng thủy lực chứ không phải điện, nên dưới nước mà vẫn hoạt động bình thường. Càng về sau giống như đầy hơi càng bơm mạnh hơn. Có cái gì đó giống như hai cái ngạnh. Không đúng. Chắc phải cả chục cái ngạnh luôn. Đặt tùm lum ở nhiều vị trí khác nhau. Đâm ra đâm vô liên tục. Lồn từ ngứa tới run bần bật, chân lẩy bẩy bắn khí ra tung tóe bên trong. Không còn sức mà trụ nữa.
Tuấn thấy vậy nhấc luôn hai chân Trúc lên. Mặc kệ ở đằng trước người đẹp xoay sở ra sao cho khỏi ngợp nước. Dập hết cỡ vô. Vừa thân mình đâm mông tới. Vừa tay mình kéo hông cô giáo về. Vài cái thật mạnh như vậy rồi bắn tinh trùng thẳng sâu vô bên trong. Kệ mẹ nó có bầu thì có thôi. Sẵn còn hộ chiếu châu Âu, đẻ con ra thì đứa bé tự động mang quốc tịch nước ngoài còn mẹ nó thì có giấy tờ định cư để nuôi nó thôi. Trời sinh voi sinh cỏ, không có gì phải lo hết. Cả Trúc cũng hiểu như vậy. Nên bình thản đón nhận từ tối hôm qua rồi. Mọi chuyện đi nhanh hơn dự tính nhưng mà không có điều gì vượt quá giới hạn hết. Cô giáo thích coi phim Eo Biển Xanh, cho nên thích những gì đến tự nhiên mặc kệ những lề luật chật hẹp do con người đặt ra.
Trúc yêu người đàn ông này. Yêu mảnh đất Cồn Khoai này, qua những góc chụp hình mà ông ấy vừa dẫn mình qua. Một thứ tình yêu lạ kỳ chưa đọc thấy từ tác phẩm văn học nào hết. Một thứ tình yêu mà hễ cảm rồi là chỉ muốn lột đồ mình xuống mà tay còn ngượng không dám phải chờ chừng nào người đàn ông chủ động làm thì thôi. Thật ra cái tình cảm đó sách truyện phim ảnh có nói nhiều – chính là người ta đưa nhau tới những chỗ lãng mạn để tìm cơ hội hôn nhau và đè nhau ra làm tình đó thôi. Chỉ là không dạy đúng cái khoảnh khắc đó thì nói gì làm gì để bước vào động tiên, hay làm sao để vượt qua cơn run lẩy bẩy mà xung phong vô. Với Tuấn thì chỉ là thêm một ly cà phê sáng ngon miệng nữa thôi.
Tuấn lên bờ ngồi dựa lưng vô cái cột trong chòi. Châm điếu thuốc thơm vừa hút vừa chụp thêm mấy tấm lúc Trúc đứng đúng giữa luồng sáng mà rửa người, kỳ cọ mấy chỗ dính sình cho sạch. Tóc sợi khô sợi ướt. Mặt và cổ vài chỗ vẫn còn vết bùn. Nhìn vừa dân dã, lại vừa sang đẹp một cái man dại, giống như mấy bức tranh của Gaugain vẽ những người tình thổ dân bên Tahiti vậy.
Một hồi hai người đưa nhau quay trở lại cái chòi, mà sắp tới đây sẽ có Trúc giúp quản lý và tiếp khách. Buổi trưa thẳng từ trường về đây ăn, phụ nửa buổi, còn cuối tuần thì ngủ lại luôn. Mọi thứ đã được đưa vô quy trình gọn nhẹ. Thịt cá tôm cua đã đóng gói theo khẩu phần hết, chỉ có rau là chừng nào nấu cho khách mới lặt lên rửa thôi. Nhưng mấy thứ như dưa leo hay cà chua thì mọc ngay cạnh bàn, khách tự hái ăn rồi trả tiền theo bảng giá treo trên quầy. Vừa có tiền tiêu vặt sắm sửa, mà quan trọng hơn là ngày nào cũng nói tiếng Anh với du khách. Đúng với mục đích ban đầu của cô giáo Trúc khi theo tụi con nít về nhà.
… Bạn đang đọc truyện Mùa anh đào năm ấy tại nguồn: https://gaigoi.city
Mọi việc dần đi vào quy củ. Con Dung đã sắp xếp chu toàn chỉ cần vỡ ối là gọi xe ra thẳng bệnh viện luôn, có người thay thế hết. Nhưng nó vẫn tham công tiếc việc do thói quen từ suốt những năm tháng nghèo khổ. Bớt gọi một công là lời thêm một chút tiền vô ngân hàng, dù rằng con bé đã được ông Tuấn hứa là sinh ra sẽ nhận con, sẽ không phải lo lắng tìm chồng Hàn quốc mới được ra nước ngoài chơi.
Tính ra thì Tuấn bây giờ cũng không phải lo lắng tính toán gì thêm nữa, mà thảnh thơi chơi đùa với hai con tàu cũ. Chiếc ghe bầy đã yên vị trên mặt đất, nhưng cũng cần đóng đà qua lại để giữ cho chắc chắn. Khối lượng đất đè nghiêng ra ngoài cũng nhiều, thêm sau này có thể trẻ con đu bám nữa, cho nên càng chắc càng tốt. Chỗ này vốn sình lầy trước giờ không trồng được gì, nay tự nhiên thành miếng vườn trồng các loại hành mà còn thêm góc chụp hình đẹp nữa. Nên Tuấn chăm chút lắm. Nhưng mà không chỉ vậy. Từ nhỏ đã mê chơi mô hình, vậy mà giờ đây có nguyên một cái mô hình bự chảng kích thước thực tế để tháo ráp, sao không thích cho được chứ.
Nhưng mà bữa nay thì hơi rối. Sáng sớm đã phải ngồi họp hội quán, hay gọi là hợp tác xã cũng được, Bà con tính năm nay trồng lúa bên cồn nên kế hoạch ghê lắm. Người muốn mua mạ về cấy cho năng suất cao, người lại muốn sạ, cho nên cũng phải tính rồi chia đôi ra. Dù rằng đất của mỗi người là một thửa riêng, nhưng tính toán chung như vậy sẽ có lợi hơn. Tuấn không có miếng ruộng nào, nên không quan tâm cho lắm. Chỉ hứa là sẽ bảo đảm bơm nước vô đầy đủ theo đúng kế hoạch, mà ông Năm sẽ xếp giờ lọc cát cho phù hợp. Và nhận mua trước hết rơm rạ luôn, tập kết về vườn nhà ông Tài để ủ nấm rơm. Có điều đó là chuyện của mấy tháng nữa. Còn bây giờ phải đón Hà và mấy người bạn.
Bốn nàng mỹ nữ nhà giàu đi trên hai chiếc xe 7 chỗ, nhưng chật kín vì chở theo cả con nít lẫn người giúp việc. Phóng ào ào trên đường cao tốc, nghỉ chút ăn sáng là tới nơi rồi. Tuấn ngồi họp chút cho có mặt rồi rút. Đã góp hai thùng bia và một thùng rượu đế rồi. Thường thì mỗi lần họp bà con đều góp gà vịt rau củ quả, nhưng ít ai có tiền mặt chi ra mua thêm gì khác. Thực ra thì tiền là từ quỹ của hội quán, nhưng Cúc luôn giới thiệu là của Tuấn. Mà vậy cũng đâu có sai.
Mấy người đẹp xuống dưới này để hái rau bồ công anh. Bây giờ đang là mốt. Bên Đức người ta trồng làm cỏ ở giữa đường. Tuấn rải quanh hồ sen xen với cỏ mật để cho đẹp. Trước Tết cắt cho bằng nên giờ đua nhau trổ hoa vàng và lại tiếp tục bung hạt trắng ra chung quanh. Một số chỗ đã cắm củ tulip và mấy loài địa lan, cùng thủy tiên trắng, nên đâm lên chút màu tím và đỏ hồng nhìn cảnh sắc vô cùng tuyệt vời. Các cô gái hết chổng mông cúi xuống nhặt lại ngồi xoài ra bứt, thỉnh thoảng lại chụp hình cho nhau. Mấy đứa trẻ con được một chị giúp việc trông coi, kéo theo thằng Huy đi câu cá.
Hồi nãy vừa mới gặp nó đã khoe mấy cây sen ở nhà bắt đầu chen nhau ra lá, còn nó thì có thầy tới nhà dạy piano rồi. Thằng nhỏ dễ thương. Tuấn sắp sẵn thêm một chai khoai lang đâm chồi về làm bonsai trên bệ cửa sổ. Nó thích quá trời. Mẹ nó thì chơi với bạn nhưng cứ thỉnh thoảng lại nhìn ra chỗ cái móc bữa trước treo hai cái võng. Mấy con bạn này tinh quái lắm. Không cho chúng nó biết được. Nhưng mà vẫn phải he hé để giải quyết cái khâu oai.
Nhớ nhung nên phải lái xe bao nhiêu dặm đường về đây. Nhưng giờ chỉ còn cách nhau vài mét sao không thể nào chạm được vào nhau dù chỉ là một chút xíu lướt qua. Mấy con bạn thì vô tư trầm trồ cho lên mạng nguyên bao tải rau bồ công anh, mang về tha hồ nấu một nồi canh bự chảng bỏ ngăn đá uống dần cho bổ da. Rồi xúm xít qua mé chuồng heo vặt mấy cành rosemary là thứ cây lá kim hay dùng để ướp thịt cừu, rất mắc. Tuấn cười. Heo này được ướp lá này từ khi còn sống luôn, vì thỉnh thoảng vẫn trộn vô các loại rau cho thịt thơm ngon. Hôm thì xoài chín quá. Bữa thì ổi ngon nhưng bị ruồi chích. Vụn cá. Vỏ và mắt mía. Nói chung toàn là những thứ ngon. Chuồng trại rộng, thoáng mát, có chỗ đi dạo và tập thể thao nữa. Làm sao không ngon cho được.
Mấy cô lựa được một con vừa ý chia nhau. Rồi cùng đám con nít xúm xít dắt ra cái quán bờ sông làm thịt. Mấy bà giúp việc còn tính lấy đầu làm giò thủ, não hấp, còn lòng thì làm sạch rồi nướng luôn tại chỗ. Thịt heo phân luôn vô hộp đông lạnh ngay về nhà ăn tới đâu bỏ ra tới đó thôi. Tươi nguyên như mới mổ. Vui như cái chợ rộn ràng ngoài kia. Nhưng từ lúc dắt con heo ra khỏi chuồng thì Hà đã nắm lưng áo Tuấn giật nhè nhẹ làm hiệu rồi.
Bữa nay Hà mặc váy ngắn. Cũng loại một thân từ trên xuống, nhưng chưa tới gối. Ở trên thì chỉ quấn quanh ngực, hở trọn hai vai và cánh tay gầy thon thôi. Đám đông vừa đi khuất là Hà kéo áo xuống. Bên trong không mặc coóc – xê. Hà bóc hai miếng băng keo dán che đầu ngực ra. Bước tới ngẩng lên hôn Tuấn say đắm cho thỏa lòng nhớ mong. Cái vòi tắm heo tự động bỗng xịt ra, làm đàn heo đang kéo tới chắc để nhìn hai người đang làm chuyện con người, sợ hãi kêu eng éc chạy vòng quanh rồi lại sung sướng quay trở lại lim dim mắt hưởng thụ.
Ngoài này thì Hà cũng đang từ từ tận hưởng những rung động đang mãnh liệt trào dâng từ những vùng da thịt mà Tuấn chạm vào. Tính ngồi xuống mút cu nhưng Tuấn giữ tay lại. Xoay Hà ra phía trước. Chống tay vô chuồng heo. Váy bị cuốn ngược lên trên thành một cái vòng quấn quanh bụng che mất hoàn toàn vết sẹo. Quần xì loại chạy dây chọc khe chỉ có chút xíu tam giác phía sau cho nên hai mông cảm nhận được toàn bộ khúc bên dưới của Tuấn.
Tập múa, cho nên hai chân và cả thân người Hà rất uyển chuyển mềm dẻo. Lúc thì kiễng đầu ngón chân lên. Lúc lại hạ xuống, day qua day lại. Coi như là mát – xa cu bằng mông. Nhiều lúc kẹp mông lại luôn, cảm thấy một một khúc gân đang cứng dần lên. Vòng tay xuống kéo dây quần xì lịp qua một bên. Hà tự xoa luôn vô cái hột le của mình, sướng rên ư ử, mặc kệ đàn heo đang đứng nhìn.
Thấy dương vật đã đủ cứng, đang giương thẳng ra trước, Tuấn đâm tới một cái ót. Vậy thôi, rồi Hà tự xoay xoay chuyển chuyển nhấp nhấp cho âm hộ nhấp nhấp ra vào, nhóp nhép nước bôi trơn như máy nổ xì nhớt vậy, chỉ thiếu điều bắn luôn ra ngoài. Mấy tuần nhung nhớ, thêm mấy tiếng kìm hãm, giờ phải gấp gáp đi cho kịp đoàn, nên cơn sướng hối cả kéo tới không cách chi kìm hãm nổi. Giờ mà có ai đó quay lại tìm thì cũng kệ người ta như mấy con heo đang đứng coi dưới kia thôi.
Phê quá. Hà muốn dành cho tình nhân một tư thế đặc biệt. Cô đứng thẳng dậy. Rồi từ từ giơ chân lên. Bám lấy cổ Tuấn xoay đúng một vòng. Tư thế này trong múa hay nhảy twist chỉ là một động tác kỹ thuật thôi. Nhưng trong làm tình thì nó sướng kinh khủng, vì khiến cho dương vật xoay đúng một vòng quanh âm hộ. Mà chính xác là âm hộ tự quay. Cho nên đối với người nữ thì đã thật là đã.
Nhấc chân. Gác lên vai Tuấn. Rồi quay xuống đứng trụ. Âm hộ vẫn bám chặt quanh dương vật. Rồi Hà ngửa người ra sau. Hai tay chống ngược xuống đất. Chân vẫn ở đằng trước dạng háng thiệt rộng ra cho Tuấn có thể đâm sâu vô hết cỡ.
Đã quá. Hưng phấn vì tư thế lần đầu tiên được thử trong đời. Tuấn đâm vô bịch bịch rồi bắn xối xả vô trong. Hà mãn nguyện, từ từ đứng thẳng người lên cho tinh trùng từ bên trong ục ra rơi lã chã xuống nền đất. Rút khăn giấy ướt trong túi ra lau rồi kéo váy ngay trở lại, chỉ hơi nhăn chút đỉnh. Hà kéo Tuấn qua mé cây táo xanh Grane Smith vít cành vặt luôn mấy trái to bự, rồi nắm tay Tuấn kéo ra ngoài quán.
Đám mổ heo đã xong, bắt đầu nấu đồ ăn trưa. Tụi con nít từ lâu đã được dọn món khoai lang đông lạnh chiên như khoai tây, đòi mấy bà mẹ chút nữa mua nguyên một thùng về lâu lâu thích lại ăn nữa. Thằng Huy từ đầu tới giờ không thấy chơi ipad. Mà hôm nay cũng không đòi mẹ mang theo. Khung cảnh rộn ràng êm đềm sông nước. Bữa trưa thật là ngon với những món ăn chế biến nhanh từ bộ đồ lòng, và rau trái tự nhiên.
Ăn xong các cô mang chiếu vô chỗ hồi sáng ngủ la liệt. Mấy đứa nhỏ mê câu cá nên lại tiếp tục thả mồi giật giật. Chỉ có Huy hôm bữa được câu trong ao thôi, chứ bữa nay cả hội câu ngoài sông hay mương nước mé bên ngoài, nên chỉ được vài con cá bống bơi lửng lơ trong thùng rộng. Tuấn bữa nay không câu cũng móc được một con cá vũ công sướng đê mê. Hà không ngủ mà cứ ngồi bên bờ sông. Thấy Tuấn châm thuốc thì thỉnh thoảng cũng cầm lấy bập bập, gọi là để cảm nhận được vị nước bọt của người yêu.
Xế chiều là tụi con nít được cho qua bên cồn tắm sông. Có thêm đám học trò của Trúc nữa. Chỉ nhau cách chơi, hay mò hến, và bước trên cây cầu ván ra ngoài sâu rồi nhảy ùm xuống. Tuấn kêu Dung hái ổi xanh làm một hũ xá lị cho Hà chở về ăn. Mấy cô bạn kia thì đi vòng vòng chơi trong xóm đã mua quá xá trời rồi, chất đầy xe, nhét chặt hết mấy cái gầm ghế. Lúc này thì Hà đang ngồi gần Tuấn trong cái chòi bên cồn. Tuấn ngó chừng tụi con nít đang chơi vì Trúc bận đưa mấy bà chị vô xóm mua đồ, không còn người lớn nào khác bên này. Vậy mà Hà vẫn không dám ngồi ôm Tuấn từ đằng sau, chỉ nắm tay thõng thõng xuống rồi dựa dựa mà thôi.
Trời dịu mát cũng là lúc phải lùa tụi con nít qua bên kia, lẹ lẹ lên xe để các bà mẹ mau chóng về Sài Gòn, chắc lên nhà rồi thì các ông chồng đi nhậu vẫn chưa về.

To top
Đóng QC