Phần 21
Một chiếc ghe bán đồ tạp hóa mở nhạc Lệ Thủy với cỗ máy đuôi tôm tạch tạch trờ tới, trên mui trưng đủ kiểu cây cảnh màu sắc rực rỡ. Tuấn kêu lại coi cần mua thêm thứ gì cho cái chòi này thì mang lên, đỡ phải ra ngoài kia chở về. Vợ chồng anh chủ mau lẹ bưng đồ rồi nhận chuyển khoản luôn trên iphone. Thời buổi bây giờ người kinh doanh cũng nhanh nhạy lắm. Coi vậy thôi mà trên ghe có đủ hết, kể cả bình gas hay xi măng và luôn cả nồi nước lèo nóng hổi đang bốc khói. Tò mò, Tuấn kêu luôn một tô hủ tíu rồi xin lên ngồi trên mui ngắm cảnh sông nước, kêu bằng quá giang, chừng nào ra tới sông lớn thì ngoắc xe ôm về. Hồi chưa có đường thì gọi tắc ráng, tức là một kiểu taxi trên sông, là một chiếc vỏ lãi chạy siêu tốc độ có khi về tới nhà trước xe máy luôn. Sẵn rồi bàn chuyện giới thiệu khách vô trong này chơi, ăn phần trăm, mà cũng là giúp nhau cùng knh doanh. Ở dưới này người ta rất hiểu quy luật phải mua bán cùng nhau thì mới lâu bền được, chứ cái sự mắc rẻ thì vô chừng lắm.
Kêu thêm ly cà phê đá bỏ bịch, Tuấn bước lên bến thả bộ chơi. Ở miền Tây, hay kể cả ra tới ngoài Quảng Trị nữa, và trước kia ở mấy thành phố lớn như Hà Nội nữa, chợ thường là một lối đi từ dưới bến sông lên tới đường cái lớn, ví dụ như chợ Bến Thành hồi chưa lấp con kênh lớn làm đường Nguyễn Huệ, hay chợ Cầu Muối hồi chưa giải tỏa xây cầu lớn. Người dưới bến mua bán hay chờ đò dọc đò ngang, còn trong chợ là đủ mọi kiểu hàng hóa mà tới ban đêm mấy cái sạp bán thịt có miếng gỗ bự chảng là chỗ ngủ cho các đoàn hát lỡ đường. Văn hóa sông nước là đây, mà phải tình cờ thì bây giờ người ta mới gặp được, chứ không phải mấy chiếc thuyền chở du khách đi coi chợ nổi lúc người ta ngưng mua bán hết trơn rồi. Ghe bầu thay dần bằng xà lan sắt có chiếc cả chục tỷ đồng, vỏ dày 10 – 12mm, mũi bọc thép, đủ để biết hàng hóa được vận chuyển tới cỡ nào. Mấy chiếc xe công – ten – nơ chạy trên đường lộ chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, chủ yếu là các loại nông sản người ta bán qua biên giới bên Trung Quốc, chứ so làm sao được với sức chở của đội xà lan trọng tải 2 – 3.000 tấn chạy dưới sông, thỉnh thoảng lại có mấy chiếc 5 – 6.000 tấn dài 7 – 80 mét nữa. Trên mạng youtube hay facebook có nhiều thanh niên thích canh giờ mở cửa cống ngăn mặn coi xà lan chở khẳm chống lại dòng nước chảy ngược để thấy được sức mạnh của máy móc nhiều khi cũng phải chịu thua dòng chảy nhẹ nhàng của con nước.
Công việc kinh doanh cũng như vậy. Nếu chỉ đơn thuần là lợi nhuận thì không có gì đáng hứng thú cả. Người ta bỏ cả trăm triệu trên những con tàu hàng tỷ để ra khơi đánh cá mà xui rủi không được mẻ nào thì lỗ nặng, hay thậm chí thuyền về đầy cá mà đắm chìm trong giông bão hay một tích tắc chủ quan thì còn gì đau khổ hơn. Nhưng cũng giống như là thú đam mê trên bàn bài, người thành công là người vượt qua được nỗi lo sợ trong chính bản thân mình, và một chút may mắn nữa. Tuấn dạo dạo trong chợ, mua mấy thứ quần áo vui mắt cho những người phụ nữ ở nhà, thêm chút gia vị cùng một túi mắm, rồi rảo bước ra đón xe buýt về nhà. Dưới này bây giờ Phương Trang đã mở ra quá trời tuyến xe buýt, chạy thẳng về Cần Thơ hay lên tuốt Hồng Ngự, tạo ra trục đường giao thông vô cùng nhộn nhịp, hứa hẹn nhiều sự phát triển cho hai bờ sông Tiền trên đò dưới ghe, tấp nập trong những ngày giáp Tết. Không chỉ có hàng xuất đi đâu, mà ngay cả nông sản cũng nhập về đó, như là những chiếc xà lan chở bắp hay đậu nành từ trên Sài Gòn, tức là cảng Phú Mỹ về, ăn hàng cặp mạn thuyền từ những con tàu lớn vượt biển Thái Bình Dương và kênh đào Panama ăn hàng từ hai bên bờ con sông Amazon tải lên.
Về tới nhà đúng lúc Ánh Lan đang đi giáp vòng để kiểm tra các thùng rượu đã ủ. Trên 100 thùng tất cả đều đạt chất lượng, và chọn ra được vài thùng khá nhất sẽ dành để tiếp khách trong mấy ngày Tết, sẵn để quảng cáo tiếp thị luôn. Về chuyện làm rượu thì đầu tiên là khâu ủ men phải đúng tiêu chuẩn kỹ thuật thì mới đạt chất lượng cao nhất. Máy đo đường, nhật ký kiểm tra nhiệt độ, nước sạch v. V. Tất cả đều đã được Ánh Lan lo chu đáo. Nhưng còn khâu thứ hai, là phải biết nếm rượu, thì chỉ có Tuấn mới đủ kinh nghiệm thử đủ mọi loại rượu ngon dở trên đời mà thôi. Mỗi lò rượu có một bí quyết riêng cho mình, như ở Pháp có truyền thống cho các cô gái còn trinh trần truồng vào đạp nho lúc ban đầu để gửi lại mùi hương trong ly rượu sau này. Sake thì uống khi hâm nóng, cho nên mùi hương nằm ở chất liệu mà nhà sản xuất sẽ trộn vô lúc đóng chai. Bây giờ là lúc trải bạt ra quanh gốc cây anh đào để hứng cánh hoa vừa rụng rơi, mà lại chưa kịp hỏng, mang vô ngâm trong nước sôi liu riu cho bốc hơi, rồi chiết lấy những giọt nước tinh khiết có chứa chút xíu tinh dầu chầm chậm rơi xuống. Công việc không tốn sức, nhưng lại cần tỉ mỉ và cần mẫn, cho nên tất nhiên không còn ai hợp hơn là Ánh Lan.
Đốt bằng củi cho đỡ tốn, và cũng không cháy quá to, mà chỉ cần giữ lửa đều cho nồi nước nhỏ, Ánh Lan thỉnh thoảng lại bỏ một nắm cánh hoa vô rồi châm thêm nước, mồ hôi lấm tấm trên trán, trên cổ, trên ngực. Mặc quần ngắn không những khoe hết nguyên cặp chân dài đẹp tuyệt, mà còn mỏng để mông không mặc quần lót căng ứ lên, Ánh Lan lắc lắc đầu để mái tóc dài buộc sơ sơ hất sang một bên, phơi làn da ngực nõn nà bên dưới làn áo mỏng ngắn tay. Tuấn ngồi ngắm một lúc lâu, rồi bước tới liếm vô cổ cô gái, nếm cái vị mặn mặn của mồ hôi pha lẫn với mùi hương thiếu nữ, chưa uống rượu mà say say trong men tình ái.
Ánh Lan ngồi yên, vẫn chăm chú vào công việc bên chiếc bàn chưng cất, chỉ hơi dạng háng ra thêm nữa để bàn tay của ông Tuấn dễ dàng luồn xuống và cho ngón tay cà cạ ngoài bên ngoài rồi từ từ chạy vô trong. Vú bự thì sướng lúc bóp thấy nó căng hết cả bàn tay, còn vú nhỏ thì sướng lúc bóp vô thấy cứng hết mu bàn tay, như lúc này đây. Và mỗi khi chạm vô cái đầu ti nhỏ li ti là ở đầu cu cũng như có một luồng điện chạy giật giật tê tê. Tuấn áp hết hạ bộ vô lưng cô gái, cảm thấy như hơi nóng từ bên kia cũng xuyên qua tới bên này. Âm thanh trong gian phòng rộng tĩnh lặng, chỉ có tiếng củi thính thoảng lách tách và những giọt nước chầm chậm rớt từ đầu vòi xuống bình chứa. Một mùi thơm nhè nhẹ thoang thoảng trong không trung.
Đúng lúc cô gái nhổm người lên để thao tác trên bàn lab, thì Tuấn lột quần mình ra, ngồi xuống ghế. Rồi lột tiếp quần Ánh Lan xuống, đặt ngồi lên người mình. Hai làn da thịt ấm áp ôm lấy nhau trọn khít. Vòng đầu ra trước ngoạm lấy bờ vú, dùng lưỡi và môi kẹp lấy đầu nhũ hoa, Tuấn đánh một vòng khiến cô gái sởn hết gai ốc. Tay vẫn mân mê bên dưới, thỉnh thoảng lại dìm đầu dương vật vô thành âm hộ, đập đập xoay xoay. Mấy lần đầu thì còn mềm oặt, nhưng chỉ sau vài ba cái là cứng ngắc lên rồi, khiến Ánh Lan cũng ngoáy mông lựa thế để kẹp nó vô nhưng cứ trượt trượt ra ngoài.
Lại thêm một lần chồm tới để châm nước và thêm cánh hoa. Khi ngồi xuống trở lại thì toàn bộ cái đường âm đạo đã bao lấy dương vật mà chạy xuống cái ót. Ánh Lan thở hắt ra vì đã. Ngực tê tê vì hai bàn tay điêu luyện của tình nhân đang vê vê đầu vú. Cổ thì dựng hết tóc gáy lên vì cái lưỡi thiện nghê đang liếm dọc từ dưới lên. Lan chống tay vô bàn nhấp người lên rồi từ từ hạ xuống. Đầu xoay vòng vòng như lên cơn vã thuốc. Tuấn kéo hai tay xuống ôm hông, vuốt ve cái eo thon, lưng cong, mông lẳn, rồi bụng chắc, và từ từ quay ngược lên vú, ghì xuống dẫn nhịp cho Lan.
Đứa con gái vật vã, mồ hôi vã thêm ra, gân cốt cơ bắp căng lên đẹp như một con ngựa đua đang chạy nước rút về đích. Anh nài quất nhẹ tay vô mông nhưng đủ đau để cặp chân dài vừa hạ xuống phải nảy lên ngay nhưng rồi liều sau đó bị đôi tay bóp trên ngực ghị xuống trở lại. Thật là phải ở trong cái tình thế như vầy mới biết rằng làm tình là sướng tới như thế nào. Không còn phải giữ ý gì nữa, Ánh Lan gầm gừ thở hồng hộc trong cổ họng, rồi hét ra ngoài thành những tiếng la bải hoải đầy nhục dục.
Tuấn đứng dậy xô đổ cái ghế ra đằng sau. Ôm chặt lấy hông Lan vô người, đứng thẳng mà dọng vô như người ta phải đóng nêm vô mộng làm nhà. Không có cái bàn nào chịu nổi sức đóng mà chính là vòng tay đang siết vô bụng cô gái kéo giữ lại. Chỉ hai cái là con nhỏ đã vã rồi, vậy mà ba, rồi bốn, rồi năm, rồi một chục… không còn biết bây giờ là buổi sáng hay buổi tối nữa, hay nơi đây là trần gian địa giới hay thiên đường hoan lạc. Ánh Lan xoay vai lại tìm môi người tình nút chặt lấy, tay vịn lấy mép bàn cho khỏi té xỉu vì mệt.
Con cu mềm xuống trở lại, rơi ra, bao quanh bằng những đốm trắng lấm tấm, chính là thứ nước sướng mà phụ nữ phun ra khi lên đỉnh. Tuấn dựng cái ghế lại ngồi châm nước và bỏ cánh hoa vô nồi chưng cất hương liệu. Ánh Lan chun vô giữa, ngồi quay ngược lại, áp hết bộ ngực trần vô mặt người tình xin được liếm láp, kéo dài cơn sướng đang lâng lâng tiếp tục âm ỉ phía bụng dưới. Thò tay xuống kéo dương vặt lên cho áp vô mu, cô gái áp chặt háng vô thêm nữa, hai chân trụ ở đằng sau. Chân dài lợi thế là ở đây.
Giờ đây chỉ có chạm vô bên ngoài mu thôi mà cũng sướng tê tê. Lời đồn con gái Phú Yên no – hair, tức là không có lông rậm quanh âm hộ, có lẽ là để khuyến khích đờn bà đi triệt lông để cho sướng những lúc như thế này. Mà chưa tính gì sướng, mấy bà sồn sồn đi thẩm mỹ viện dùng laser đốt lông lồn cho khỏi mọc lại, tốn cả chục triệu cho thằng kép trẻ thích là cũng ̣đáng kể rồi. Chưa tính tới các tiểu phẫu cắt bỏ mép ngoài hay tẩy đen, bác sĩ nam làm xong tới bữa tái khám là cũng nứng lên mà đè ra nắc luôn, dĩ nhiên thường là do chính bệnh nhân khơi mào trước để coi hiệu quả thẩm mỹ ra sao. Mấy cái dịch vụ này giờ trúng lắm, vì nhiều tiền hơn, mà không khó khăn như cắt mắt hay bơm ngực và hút mỡ bụng nguy hiểm chết người.
… Bạn đang đọc truyện Mùa anh đào năm ấy tại nguồn: https://gaigoi.city
Đấm chìm trong cơn sung sướng hoan lạc, Ánh Lan ríu rít như con chim câu suốt cả buổi, kể lại những tài liệu đã đọc trong những ngày qua. Cái luận văn thạc sĩ coi như đã xong với nghiên cứu ứng dụng loại men sacharomyces do cô giáo hướng dẫn ở Đại học Cần Thơ đăng ký bản quyền vào sản xuất rượu khoai tím chắc chắn sẽ nhanh chóng được hội đồng khoa học thông qua vì sản phẩm đã quá rõ ràng. Cái mà Ánh Lan đang làm là theo gợi ý của Tuấn làm luôn luận án tiến sĩ.
Ở Việt Nam cũng có Đại học Mở, nhưng không hề giống được hệ thống Open University ở nhiều nước trên thế giới. Mở tức là sinh viên học ở nhà, không cần phải tới trường ngoại trừ trong ngày bảo vệ luận văn. Nhiều môn thi chỉ cần làm qua mạng, hay chủ yếu là viết thành báo cáo khoa học đăng trên các tạp chí chuyên ngành. Tuấn đã hứa sẽ cho tiền học bên Open University của Philippines, rẻ hơn khá nhiều so với trường bên Anh, và chi phí qua lại cũng không mắc, lại được xếp hạng cao hơn Thái Lan trong ngành nông nghiệp. Ánh Lan sẽ tiếp tục lấy địa bàn cồn khoai làm khu vực nghiên cứu, tập trung vào các loài vi sinh có lợi cho đất.
Chuyện là như vầy. Ngành sinh học thập niên 1950s của thế kỷ trước phát hiện ra ba loại chất cơ bản cần cho cây phát triển là Nitơ, Phốt – pho và Kali, cho nên dùng công nghệ hóa chất để tạo ra những bịch phân bón có chứa 3 loại hợp chất này, gọi chung là N – P – K để bán ra cho nông dân bón cho cây. Đúng là có thêm chất bổ dưỡng thì cây lớn nhanh như thổi. Nhưng mấy cái chất này lại khiến cho đất bị xơ cứng. Và vài chục năm trở lại đây các phát hiện của một ngành chuyên nghiên cứu rễ cây mới phát hiện thấy rằng mọi chuyện phức tạp hơn nhiều. Không phải chất bổ dưỡng nào cây cũng hút vô được mà phải thông qua một hệ thống vô số loài vi sinh nối kết nhau chuyền tải chất bổ dưỡng cho nhau, kiểu như cái của loài này thải ra là cái mà loài kia cần tới, hay như phải cộng sinh với nhau mới cùng hấp thụ được các loại chất bổ béo. Nhưng bón phân vô cơ nhiều quá rồi thì đất bạc màu, cằn cỗi, năng suất cứ vậy mà giảm dần bất kể người ta nghĩ ra ngày càng thêm nhiều loại giống tốt hơn. Đó là chưa kể sức đề kháng của cây ngày càng kém, dễ chết trụi vì dịch bệnh. Những điều kiểu như vậy được một ông tiến sĩ người Nhật viết thành cuốn sách Cuộc cách mạng của một cọng rơm, rất nổi tiếng.
Ví dụ đơn giản chút thôi. Thay vì tìm ra mỏ phân đạm – Nitơ thì người ta dùng các loại phân đạm hữu cơ, như xác cá basa sau khi chỉ cắt lấy khúc phi lê xuất khẩu, hay vỏ hột đậu nành, đầu tôm v. V. Nhưng nếu biết sử dụng các loại hợp chất hữu cơ giàu đạm này để nuôi vi sinh thì sẽ còn ích lợi hơn rất nhiều cho cây trồng, bởi vì suy cho cùng cái mà cây cối cần nhứt không phải là những thứ chất bổ dưỡng hút từ dưới đất lên, mà chính là lượng nắng dùng để quang hợp tạo ra các chuỗi Các – bon, tức chính là hợp chất lấy từ… không khí: CO2. Như loại phân vi sinh mà Ánh Lan đang nuôi trong cái bình nước 5 lít kia là như vậy. Chỉ một chút xíu nước mắm, tức là đạm lấy từ cá lên men, quậy với bột ngọt, tức là hợp chất Glutamat Natri, thêm mấy trái trứng có nồng độ lưu huỳnh cao, pha ra chờ tới khi chuyển sang màu hồng, là phun sương cho lá tỏi kích thích quang hợp, dồn các chuỗi cạc – bon xuống rể làm cho củ to ra, chứ hầu như không cần phân bón gì bên dưới gốc hết. Bây giờ chỉ cần tạo ra được quy trình ngâm ủ công nghiệp, sử dụng loại đạm rẻ tiền nhất, là xong ngay một báo cáo khoa học để gửi đi dự hội thảo bên Thái Lan hay Malaysia rồi.
Dắt Ánh Lan lên lầu, mặc cho cô nàng tròn xoe mất lần đầu tiên bước vào một không gian được thiết kế theo kiểu phương Tây, Tuấn lấy mấy loại pho – mai trong tủ lạnh ra cắt thành những miếng nho nhỏ ăn thử. Từng học về các loài vi sinh ăn sữa để tạo ra thứ món đồ ngon đặc trưng của châu Âu, nhưng lần đầu tiên trong đời Ánh Lan mới biết thế nào là mùi khai đặc trưng của Camembert, hay vị mềm dịu ngọt bùi của Brie, mà loại mềm nhất được đóng nhãn hiệu đầu bò thường gặp ở Việt Nam, cho đến cheddar trứ danh của Anh. Rồi loại pho mai mới ủ có những đường chỉ xanh lá cây chạy bên trong, hay dòng gouda của Hà Lan là những cục pho mai nặng hàng chục ký lô cẩt trong kho hàng chục năm. Mỗi thứ lẽ ra phải uống với một loại rượu khác nhau, nhưng Tuấn có sẵn chai chablis ướp lạnh mang ra nhắm, cùng cọng cần tây và lá rocket với cải đắng dặm vô. Thêm mấy que bánh mì khô của Ý nữa. Cả một khung trời mới mở ra trước mắt cô gái trẻ đầy tham vọng cho tương lai.
Cả hai vẫn trần truồng như Tây, vừa ăn vừa uống lại vừa hôn hít khắp người nhau. Mùi pho mai quyện với mùi người và sự kích thích của rượu vang trắng ướp lạnh khiến miệng người ta muốn làm những điều quái lạ. Ánh Lan ngồi lên chiếc bàn bếp mát lạnh bằng đá hoa cương trắng đặt giữa nhà, mở hai chân ra cho Tuấn đặt lưỡi vào giữa âm hộ, ngoáy một vòng rồi chạy lên trên phía hột le, sướng té đái. Tuấn thì ̣đã nếm thử đủ mùi vị Tây, Phi, Á, cho nên bữa tiệc pho mai trưa nay chỉ là thêm một lần nữa mà thôi. Tuy nhiên, dáng vẻ lần đầu của Ánh Lan cũng rất kích thích, nửa như ngại ngại sợ sợ, nửa như chỉ muốn chụp tay vô đầu người đàn ông ấn sâu vô háng mình, cơ háng run lẩy bẩy, nhìn thấy thương gì đâu.
Suy cho cùng thì cơ chế mùi hương nơi con người cũng là vi sinh. Mùi thúi phát ra chính là các loại hợp chất sản sinh ra trong quá trình phân rã các loại chất. Cứt tức là các loại thức ăn nhét vô đường miệng được các loài vi sinh trong bụng phân hủy kèm theo là những thứ mùi đặc trưng. Ăn thịt nhiều xì hơi sẽ khác ăn rau, hay hột mít. Lông mọc quanh âm hộ, dương vật, hay cả lỗ đít nữa, một phần là để giữ lại mùi hương do tinh trùng hay dâm thủy tiết ra để đối phương biết tìm tới mà giao hợp. Có loại nước hoa gây kích thích động dục chính là lấy từ tinh trùng của loài ngựa, mà có người lại khó chịu vì thấy tanh tưởi hôi thúi. Cũng giống như mùi sầu riêng vậy. Và nhiều người cũng không thể nào ngửi được đậu hũ thúi, hay pho mai thúi.
Giờ đây, sự kết hợp của mùi pho mai với vị rượu vang làm cho lưỡi khi cạ vào mồng đốc thấy sương sướng, khiến cho da thịt bên kia cũng bị kích thích tột độ. Bạn nên nhớ rằng da cũng là một nơi chứa đầy các loại tế bào cảm giác, mà nhạy nhất là bên trong ngón tay, có thể phân biệt được khoảng cách dài bằng đường kính sợi tóc. Da quanh âm hộ cũng vậy, nhưng ngày thường bị quần lót và sự xấu hổ che đậy đi, đè nén xuống. Giờ đây nó được tự do khoe ra, rồi được từng cái đốt ở trên lưỡi chạm vô, rồi chạm vô, rồi chạm vô. Cảm giác không chỉ được giải phóng mà còn phóng đại lên gấp nhiều lần. Toàn bộ hệ thần kinh chỉ tập trung vào một vài xăng – ti – mét vuông ở chỗ đó mà thôi, giống như mắt nhìn bao quát hết nguyên một chiếc Boeing Jumbo Jet 747 đang xếp cánh từ từ lăn vô một cái ống nhỏ vậy.
Lưỡi của Tuấn đúng là đang chui vô trong cái lỗ nhỏ đang bóp chặt lại. Lỗ lồn mỗi người phụ nữ có khác nhau. Cái lỗ của Ánh Lan đúng là như một cái lỗ tròn vậy, nhìn hay lắm. Mà quét lưỡi vô thì còn đã hơn nữa. Chạy hết một vòng chung quanh, rồi chun vô giữa. Căng hết lưỡi ra đè sâu vô trong. Rồi lại rút ra. Rồi lại cho vô. Ánh Lan căng người nằm bệt xuống bàn, hai tay chụp lấy đầu lấy cổ người tình níu kéo quờ quạng loạng choạng. Chưa hết. Ngón cái người đàn ông tự nhiên lại vét dọc từ âm hộ xuống ngang qua lỗ đít chạy xuống ái khe bên dưới. Khiến con nhỏ giật nẩy mông lên hét ra một tiếng. Thở hắt. Dâm thủy rịn rịn ra bên ngoài. Ngòn ngọt. Kê lưỡi vô nếm một miếng rồi hớp một ngụm rượu. Đã thật là đã.
Con nhỏ quay tròn người trên bàn chụp môi vô miệng người tình, nhét lưỡi vô trong như muốn nút hết rượu còn đang trong miệng Tuấn. Thích thì chiều thôi. Tuấn cắn vụn một miếng Parmigiano rồi nốc đầy rượu vang vô miệng, xoay qua mớm cho Lan, đổ trọn cả trăm cc xuống cái miệng đang thèm khát nút vô. Sướng quá. Con nhỏ vòng trọn hai tay ôm lấy cổ Tuấn, siết chặt.
Ở người đàn ông, thì xuất tinh là khi được thỏa mãn, và rồi sau đó thì muốn đi tìm bạn tình khác. Nhưng còn ở nhiều người đàn bà, như tình trạng của Ánh Lan hiện ngay lúc này, thì khoái cảm lên đến đỉnh điểm khi được thăng hoa, khi tử cung nở ra căng nhứt đế mở cửa cho tinh trùng chạy vô, và khiến cho người phụ nữ dính chặt với bạn tình không muốn rời kể cả khi người này đau ốm bệnh tật. Vì không thể mổ bụng phanh thây người sống ra coi hoạt động của hormone chạy bên trong ra sao, cho nên người ta chỉ có thể đưa ra giả thiết này diễn giải nọ để lý giải cho những câu hỏi kiểu như tại sao mà thôi. Ví dụ như tình thương của mẹ dành cho con có thể là vì lúc đứa bé bú thì cơ thể người đàn bà tiết ra horrmone yêu thương khiến não tự kỷ ám thị rằng sẽ yêu đứa bé đến trọn đời, bằng bất cứ mọi giá. Hay phân tâm học của Freud thì cho rằng mọi thằng con trai đều muốn làm tình với mẹ đẻ, hay suy ra là có trong đầu hình mẫu người vợ lý tưởng cũng như vậy. Phải trái đúng sai có lẽ chờ tới khi nào chết mỗi người trong chúng ta chắc cũng chưa có câu trả lời hợp lý. Tất cả chắc chỉ có đám vi sinh là thực sự biết mà thôi, nhưng lại không có cách nào viết thành sách cho con người đọc.
Nhưng mà lúc này thì Tuấn đang nằm trên nền gạch men mát lạnh, với chiếc gối trên giường xuống ngủ một giắc ngon lành. Ánh Lan cũng làm theo, nằm gối đầu lên tay người tình chợp mắt. Tiếng chim cu đâu đó trong vườn kêu gù gù dưới tán lá cây quýt hồng đang trĩu quả mừng Tết.