Mối tình giữa vợ với anh xe ôm – Phần 6

Phần 6
Vợ chồng tôi trêu ghẹo qua lại với nhau xong thì cả hai đều lên giường đi ngủ, trước khi đi ngủ thì Ngọc Sương vợ tôi muốn tôi kể lại những kỷ niệm trong đời của một cô gái và một chàng trai, quen nhau và yêu nhau rồi đi đến hôn nhân như hai đứa tôi bây giờ. Tôi nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của vợ, nhìn hai bờ môi đỏ mọng nước quyến rũ của cô ấy như hơi ngây dại đi một chút, và tôi nâng khuôn mặt vợ tôi lên rồi nói:
– Vậy bà xã của anh muốn kể về chuyện nào trước nè! Hì hì…
Tôi vừa nói vừa trêu ghẹo bà xã mình thì vợ tôi hí hửng lên tiếng:
– Em muốn vợ chồng mình ôn lại kỷ niệm lúc hai đứa về quê Ngoại của em cơ! Hì hì…
– Vậy à! Hì hì… Nhưng sao lại kể về quê Ngoại hả vợ yêu! Hi hi…
– Tại em… Tại em muốn nhớ lại… chuyện này… ưm… ghét anh quá đi à…
Vợ tôi trả lời nhưng đầy e thẹn và bẽn lẽn, bởi vì cô ấy mắc cỡ lắm hễ mỗi khi nhớ về chuyện lúc đó, cũng tại chuyện đó mà hai bên bờ vai của tôi đều in hằn dấu răng của Ngọc Sương để lại cho tới tận bây giờ vẫn chưa hề phai mờ, cũng có thể gọi là hai dấu tích tình yêu cũng không ngoa chút nào…
… Năm đó tôi hai mươi mốt tuổi còn vợ tôi thì mười chín, tôi thì đã là năm thứ ba “Đại học” còn Ngọc Sương thì cũng học hoàn thành xong năm thứ nhất. Lần nghỉ hè đợt này, ba mẹ tôi và ba mẹ của Ngọc Sương muốn hai đứa tụi tôi về thăm quê Ngoại vợ tương lai chơi, sẵn tiện cho bà biết luôn mặt đứa cháu rể mà hai gia đình đã nhất quyết làm thông gia. Tôi có chiếc xe ô tô bảy chỗ riêng của cá nhân tôi, bởi tôi muốn cứ dịp cuối tuần hay dịp lễ thì tôi sẽ tự chạy về quê An Giang thăm ba mẹ của tôi, và thăm ruộng vườn của tôi nữa. Gia đình tôi thì ở ven bờ con Sông Hậu hiền hòa, nước thì trong xanh, riêng chỉ có mùa nước đổ thì nó cuồn cuộn chảy và làm cho nước trở nên đục ngầu mà thôi. Quê Ngoại vợ của tôi thì ở Hòn Chông Kiên Giang, nói là hòn chứ thật ra nó ở trong đất liền rồi vì người ta hay quen gọi là Hòn Chông luôn, người miền xuôi hay miền ngược thì họ nói An Giang quê tôi là vùng bảy núi, nhưng tôi thì lại nghỉ khác vì Kiên Giang họ cũng có núi nữa, tuy gọi là hòn nhưng bây giờ chúng đã dính vô với đất liền rồi còn đâu.
Tôi với Ngọc Sương lên xe ô tô đi về quê ngoại của cô ấy, chúng tôi không đi theo tuyến QL1A mà đi theo đường tắt về cho nhanh và ít bị ùn tắc giao thông nữa, xe chúng tôi chạy qua con sông Vàm Cỏ Đông rồi đi qua sông Vàm Tây ngược lên Thạnh Hóa – Long An, rồi chạy thẳng ra Đồng Tiến và chạy ngược lên bến đò để qua Chợ Vàm – Phú Tân. Trên những tuyến đường hai đứa tôi đi qua thì sông xanh, không khí thì trong lành chứ không có ô nhiễm như bây giờ, thậm chí tôi bị vợ tôi lúc đó la mắng tôi vì uống nước lung tung, bởi tôi thấy nước trong veo như mắt mèo nên thèm vì nhớ quê hương nên tôi mới ngụm một chút nước vào miệng để uống, chứ tôi đâu có thèm khát đâu. Các chị em phụ nữ miền tây sông nước đều hay có thói quen là ra bờ sông giặt áo và để tắm mát, bởi vậy các Nhạc Sĩ sáng tác bài hát nào về miền quê sông nước đều có hình bóng phụ nữ giặt áo ở bờ sông.
Xe chúng tôi qua được một con phà rồi đi lên Tân Châu rồi rẻ về Châu Đốc, đến đây chúng tôi phải qua thêm một lần đò nữa đó là bến phà Châu Giang. Lúc đó Châu Đốc chỉ là Thị Xã đang trong giai đoạn phát triển, kể cả Long Xuyên cũng vậy rồi TP. Cần Thơ trực thuộc tỉnh Cần Thơ chứ chưa thuộc Trung ương quản lý như bây giờ. Thời đó đường thì nhỏ hẹp nhưng lại ít xảy ra tai nạn như ngày nay, loài người có một cái tật xấu là hễ có cuộc va chạm nào thì họ đều đổ lỗi cho tai nạn, nhưng họ đâu biết được rằng hai tiếng “Tai nạn” là chỉ dùng cho những tình huống xảy ra ngoài ý muốn với mình, chứ đâu phải họ cố tình đua xe rồi cố tình mọi thứ dù họ biết là sai mà vẫn cố chấp, thì đâu thể gọi là tai nạn được, có thể gọi là “Tai hại” thì chính xác hơn…
Khi xe chúng tôi qua được tới Thị xã Châu Đốc thì chạy vô Nhà Bàng – Tịnh Biên, tôi với Ngọc Sương chạy xe đi về cầu Cây Me – Tri Tôn rồi theo tỉnh lộ chạy dọc theo con kinh Tám Ngàn về QL – 80, đến đây tôi phải lụy thêm một lần phà nữa vì thời điểm đó chưa có bắt cầu. Khi qua được QL – 80 thì xe chúng tôi rẻ phải về hướng Kiên Lương rồi chạy thẳng vô tới ngã ba Ba Hòn, tại đây xe chúng tôi tiếp tục rẽ trái về Hòn Chông – Bình An. Trên đường đi về Hòn Chông thì đường lại gồ ghề có nhiều ổ gà đang rình rập, nên tôi phải thận trọng đi chậm cho an toàn, bởi ở đây có nhiều xe tải công trình họ hoạt động rất nhiều nên khói bụi thì mù trời và hơi có phần ô nhiễm khó thở, nhưng khi có trời mưa thì không khí lại sạch sẽ và trong lành trở lại.
Tôi chạy được một lúc thì cũng tới được Hòn Chông quê ngoại của Ngọc Sương, nhưng khi tới cổng công ty xi – măng Hà Tiên – Kiên Giang hiệu con Cá Sấu thì chúng tôi rẽ trái vô đây đi nhờ rồi. Bởi vì giờ này công ty còn mở cửa nên đi đường này cho nó gần chứ đi đường chính nó xa xôi và cũng chạy vòng lại thôi, như vậy sẽ tốn thời gian và rất bất tiện. Nói là cổng công ty xi – măng nhưng là cổng xuất nhập nguyên vật liệu hàng hóa ở bến chứ hông phải là cổng vô nhà xưởng, vì con đường này chúng sẽ đi men theo triền núi mà nhà ngoại của Ngọc Sương thì ở triền núi phía bên này, nếu đi theo đường kia thì không vô được.
Khi chúng tôi chạy nhờ vô con đường của công ty xi – măng thì rút ngắn được khoảng cách nên thời gian hai đứa tôi đến nơi được sớm hơn, ước chừng 20 phút thì chúng tôi cũng đến được nhà ngoại của cô ấy và kết thúc cuộc hành trình lượt đi. Ở đây, tức nhà ngoại của Ngọc Sương, không khí trong lành mát mẻ vì do có nhiều cây xanh bao phủ và ít khói bụi hơn, nên tôi với vị hôn thê của tôi đều rất ưa cái nơi này, tuy rằng không đẹp bằng vùng bảy núi An Giang quê tôi, bởi quê tôi còn có biệt danh là “An Giang Huyền Bí” nên những danh lam bí hiểm chưa ai dám khai phá bởi vì tâm linh. Khi tôi mở cửa xe và vòng qua phía bên cửa sổ phía ngoài để mở cửa xe cho Ngọc Sương, tôi vừa mới mở cửa xe thì cô ấy chạy òa vô nhà nơi có một người bà đang nằm võng nhai từng miếng trầu quấn vô miến cau đỏ hỏn trước nhà, cô ấy hô hoan:
– A… Ngoại, ngoại của con! Hi hi…
– Ơ… Đứa nào vậy bây…
Do ngoại của Ngọc Sương đã lâu không gặp được cháu và ngược lại cô ấy cũng vậy, nên bà ngoại cứ hết hồn và bất ngờ vì tự nhiên có một con bé xinh đẹp òa vào lòng mình như thế. Tôi nhìn cử chỉ của Ngọc Sương và bà ngoại thì cũng hông kèm được sự buồn cười mũm mĩm trên môi, tôi đi vô và trêu ghẹo Ngọc Sương:
– Ủa? Cháu là ai vậy ta… Hi hi…
– Ơ, anh trêu em, anh xấu lắm! Em ghét anh! Hì hì…
Bà ngoại thấy hai đứa tôi hồn nhiên như vậy thì bà cũng rất vui, vì dù sao thì bà cũng từng trải qua thời kỳ con gái yêu đương nam nữ mà, nên bà nói chen vô:
– Thôi hai đưa đừng trêu ghẹo nhau nữa, bà nhận ra rồi, cháu gái bà bây giờ lớn và xinh đẹp quá. Nhưng còn cháu là người mà mẹ Ngọc Sương nói đến đúng hông?
– Dạ! Nhưng mà nói đến, là nói đến điều gì ạ! Hì hì…
Tôi đúng là hết nói nổi luôn mà, người bà mà tôi cũng trêu được nữa nên mới trả lời như vậy. Vị hôn thê của tôi khi nghe chồng tương lai mình nói như vậy thì cũng xen vào nói:
– Anh hay quá hen! Ngoại em mà anh cũng trêu luôn, đây em cắn anh này… bỏ tặc trêu này… Hì Hì… Chụt! Chụt…
– Ơ, ưm… em! Ngoại nhìn thấy kìa… Hì Hì…
Ngọc Sương nói lời xong thì cô ấy nhào tới ôm hôn tôi một nụ hôn nồng cháy, nụ hôn cô ấy trao cho tôi ở bờ môi, đôi gò má rất mạnh nên in hằn lõm vô da thịt của tôi luôn. Bà ngoại thấy hai đứa tôi như vậy thì khuyên xen vào:
– Thôi hai đứa đi đường xa nên mệt rồi, vô đi tắm cho khỏe đi cháu?
– Dạ! Cháu cảm ơn ngoại. Hì Hì…
Tôi trả lời xong thì chạy nhanh vô nhà tắm để lột bỏ lớp bụi bẩn trên đường, tôi cởi chiếc áo chiếc quần ra và cả quần lót nữa, tôi đang định mở vòi sen thì bên ngoài cửa nhà tắm có tiếng động và tiếng nói của Ngoại cô ấy:
– Ê! Này, cháu làm gì vậy? Phúc đang tắm bên trong đó, cháu vô đó làm gì?
– Ngoại nói ngộ hôn! Cháu vô để tắm mà!!!
Bà ngoại chưng hửng ngớ người ra vì cái tính nết của đứa cháu ngoại mình, bà nói tiếp:
– Hổng lẻ cháu muốn vô tắm chung luôn hả? Thời của bà là cấm kỵ lắm đó, chỉ khi nào trở thành là vợ là chồng mới được.
– Trời!!! Ngoại nói kỳ à! Thời của ngoại khác, thời của chúng con khác mà ngoại. Hì Hì… Anh ơi! Em nói đúng hôn anh, sau còn chưa chịu mở cửa ra để cho em vào tắm chung với nè! Hì Hì…
Bà ngoại ngán ngẫm lắc đầu rồi quay sang nhai trầu tiếp tục, mặc kệ cho cháu ngoại của mình tình tứ với vị hôn phu tương lai của nó. Bà hướng mắt ra nhìn ngoài đường thì nó yên lặng làm sao, cái con đường này ít bị khai thác nên không có ồn ào xô bồ như ở công ty hay ở ngoài chợ. Bây giờ thì trời cũng sắp xế chiều rồi nên bà cũng chuẩn bị cúng kiến để đi ngủ, vì ở thôn quê miền núi thì họ ngủ sớm lắm, cứ khoảng 7 giờ tối là họ đi ngủ hết rồi mà đặc biệt là những người già như ngoại của Ngọc Sương đây.
Bên trong nhà tắm thì hai đứa tụi tôi nô đùa hắt nước vào nhau cười giỡn rộn ràng, tôi nhìn trên thân hình của cô ấy từ đỉnh đầu xuống tới gót chân người con gái 19 tuổi đầy mê mẩn, tôi lướt qua cái bầu ngực căng tròn trịa trắng ngần, tôi thấy hai núm vú của cô ấy hồng hồng nhưng vẫn lõm vô chứ chưa có nhô ra, tôi lướt mắt xuống tới rốn rồi tới cái vòng eo thon gọn, sau đó thì tiếp đến bẹn vùng tam giác bí hiểm, nơi đó có một nhúm lông tơ thưa thớt chứ chưa có mọc nhiều vì lứa tuổi đang phát triển mà. Tôi đang ngớ nga ngớ ngẩn thì đột nhiên Ngọc Sương bất ngờ hôn tôi, tay của cô ấy thì mân mê cái đầu cu to của tôi, còn tay còn lại thì cô ấy xoa lên bụng sáu múi và tấm lưng săn chắc của tôi từng hồi. Cô ấy ôm hôn tôi nhưng âm thanh “Ưm Ưm” cứ phát ra đều đặn, bàn tay của cô ấy xoa cu tôi thì cũng càng lúc một nhanh dần theo nhịp thở, cô ấy thì càng áp sát vào cơ thể tôi thì càng làm cho tôi nóng ran trong người, tôi cũng thở “Phì phò” rồi lại thở “Huơ huơ” ngắt quãng. Bây giờ thì tôi xoay người Ngọc Sương quay lại để lưng cô ấy áp vào ngực và bụng tôi, để mông to tròn nhô cao của cô ấy áp sát vào bẹn tôi và cái mu cu rồi con cu to của tôi nữa. Tôi vòng hay tay ra phía trước người cô ấy, một bàn tay thì tôi xoa bóp nắn nót cái bộ ngực, cái đầu vú vì bây giờ cái đầu vú của cô ấy nó to và nhô cao lên rồi, còn bàn tay còn lại thì tôi óp vào cái mu bướm múp míp nhô cao của người con gái trẻ, tôi xoa bóp chỗ này nhè nhè vì Ngọc Sương chưa có quan hệ tình dục lần nào nên tôi phải thận trọng từng động tác hay cử chỉ của mình, nếu không sẽ làm cho cô ấy bị tổn thương mặc dù cơ thể của tôi và cô ấy đang rất muốn làm tình và đang đòi hỏi dữ dội. Chúng tôi đang xoa bóp và nắn nót cho nhau, âm thanh “Huơ huơ” và “Ưm Ưm” nó cứ tiếp tục phát văn vẳng trong nhà tắm thì đột nhiên có tiếng gọi của bà ngoại vang lên:
– Hai đứa làm gì mà tắm lâu thế? Tắm nhanh lên kẻo bị cảm lạnh đó? Haizz thật là hai đứa này…
– Dạ! Chúng con ra ngay ạ!!!
Hai đứa tôi khi nghe bà gọi thì dừng hôn nhau, ve vãn nhau, ôm ấp xoa bóp nhau lại, rồi đồng thanh trả lời “Dạ” rồi tranh thủ tắm và mặc đồ đi ra ngoài. Ngoại có hỏi tụi tôi về việc ăn cơm nước gì chưa, chúng tôi cũng nói là chưa ăn, nên tôi với Ngọc Sương và ngoại của cô ấy cùng nhau nấu nướng rồi cùng nhau ăn cơm, một bữa cơm ấm cúng của miền thôn quê. Khi dùng cơm xong thì hai đứa tôi cùng bà ngoại tâm sự đêm khuya luôn, Ngọc Sương thì cười tươi rói hễ mỗi khi ngoại nhắc tới những tặc xấu lúc còn lên ba lên năm của cô ấy, đến nổi tôi thấy khuôn mặt xinh đẹp trái xoan có hai mặt trời ửng hồng trên đôi gò má dưới ánh sáng của bóng đèn tròn sợi tóc trong nhà. Trò chuyện với ngoại được một chút thì chúng tôi đi ngủ, tôi chủ động nói với Ngọc Sương:
– Đêm nay, em ngủ với ngoại đi, anh thì ngủ một mình nha! Bởi vì em với ngoại lâu ngày mới gặp nên em ngủ với ngoại cho bà đỡ nhớ…
– Em hông chịu đâu! Em muốn ngủ chung với anh cơ!!! Anh… Anh…
Ngọc Sương nói với tôi kiểu nũng nịu, cô chúm chím đôi môi chu ra kiểu làm duyên như mách bảo cho tôi biết ý nguyện của lòng mình. Ngoại thấy biểu hiện của Ngọc Sương không muốn ngủ riêng với tôi nên ngoại cười rồi nói:
– Thôi! Thôi… Bà ngủ một mình quen rồi, hai đứa cứ ngủ chung đi, vì dù gì sau này hai đứa cũng là vợ là chồng rồi mà!!! Ha Ha…
– Dạ! Nhưng mà!!!
– Nhưng mà gì nữa hả anh yêu! Ngoại đã nói rồi mà! UM… OA… Chụt Chụt…
Tôi đang lưỡng lự thì cô ấy trả lời vô rồi ôm hôn tôi thắm thiết “Chụt! Chụt” phát ra thành tiếng, thế là tôi cũng đồng ý mà ngủ chung luôn. Do đi một chặng đường xa từ thành phố về tới đây gần 10 tiếng đồng hồ, mà từ thành phố về tới quê tôi là 5 tiếng còn từ quê tôi về tới quê ngoại của Ngọc Sương thêm 5 tiếng nữa, nên hai đứa mệt nhồi người ra và khi lên giường nằm ngủ là ngủ một giấc tới sáng luôn. Tôi có thói quen dậy sớm lúc 5 giờ sáng để tập thể dục, cho dù hông tập thì tôi cũng thức chứ nằm ngủ nướng tôi hông có quen. Tôi nghỉ chỉ có một mình thức sớm ai ngờ ngoại của cô ấy còn thức sớm hơn cả tôi nữa, tôi thấy ngoại đứng trước cái bàn thờ cầu nguyện, rồi lại qua bàn thờ của ông ngoại thì tôi thấy bà thoáng vẻ buồn rười rượi trong lòng, mặc dù chỉ có mỗi một bóng đèn sợi tóc hình trái cà na nhưng tôi vẫn thấy rõ khi bà hướng mắt về di ảnh ông ngoại. Tôi không muốn làm ngoại bị phân tâm khi đang nhớ về ông nên tôi đi ra phía sau nhà đi tới đi lui cho khuây khỏa, vì đi bộ rất tốt cho sức khỏe, tốt hơn chạy bộ rất nhiều, bởi chạy bộ sẽ bị tới xương khớp, còn đi bộ thì tạo cho con người ta có tính kiên trì và nhẫn nại không hấp tấp hay vội vã, mà đi chân không thì lại càng tốt hơn nhiều nữa vì chúng xoa bóp các dây thần kinh giúp máu được lưu thông tốt hơn và kể cả kéo dài tuổi thọ.
Đi bộ được 60 phút thì bây giờ trời cũng ửng sáng, từ trong nhà bước ra sân sau, Ngọc Sương bây giờ cũng thức dậy và đi ra chỗ tôi, cô ấy đến ôm sau lưng tôi, nép cái khuôn mặt xinh như mộng vô lưng tôi và nói:
– Anh nè! Anh thức lúc nào sao hông gọi em dậy cùng chứ?
– Anh thức lúc 5 giờ sáng em yêu à! Vì anh thấy em ngủ say mà trời thì chưa có sáng nên anh mới để cho em ngủ thêm chút nữa đó! Hí Hì…
– Anh… Em ghét anh… Hi Hi…
– Vậy thì em ghét anh đi! Bởi vì ghét càng nhiều thì yêu càng nhiều mà đúng hông ta!!! Hì Hì…
– Xí!!! Ai mà thèm thương anh cơ chứ!! Nhìn anh thấy ghét quá đi à! Liu… Liu… Hì Hì…
Hai đứa tôi trêu nhau qua lại thì thời gian cũng qua nhanh lúc nào hông hay, tôi với Ngọc Sương dành giật đi chợ với ngoại vì ngoại già rồi đi theo dễ bị say sóng, bởi ngoại Ngọc Sương muốn đi chợ thị trấn Kiên Lương nên phải đi bằng vỏ tàu cho nó nhanh, chứ đi bằng xe thì phải đi vòng lên Ba Hòn lận, như vậy thì rất mất thời gian. Hai đứa tôi nài nỉ mãi thì ngoại mới chịu, bởi chúng tôi đi chợ là phụ còn mục đích chính là được xem con kinh xanh trong veo bởi nước phèn, chúng tôi cũng muốn được tắm một lần xem sau, coi mùi vị của nước phèn thế nào…
Lượt đi thì chúng tôi chạy rất là nhanh, nhưng lượt về thì chạy rất là chậm rãi để ngắm nhìn cảnh yên bình của vùng quê. Nơi đây ít ai sinh sống, bởi thời điểm đó còn hoang sơ lắm, nhưng cái nào càng hoang sơ thì nó trong lành chứ không ô nhiễm như bây giờ. Hai đứa tôi dạo quanh một chút thì cũng tìm ra được chỗ nước trong ít ghe thuyền qua lại để mà tắm mát, tới đây tôi mới biết ra một chuyện bất thường không ngờ tới là Ngọc Sương không biết bơi, tôi nói:
– Em cũng là gái miền tây sông nước mà không biết bơi sao? Như vậy cũng đòi theo anh tắm sông nữa?
– Anh đừng la người ta mà! Vì từ thuở nhỏ em tắm trên nhà không à, nên em ít khi tập bơi lắm! À, bây giờ anh tập bơi cho em đi nhé! Hi Hi…
– Em thật gan dạ hết biết! Hông nói sớm để anh còn đem theo áo phao cho em chứ! Nếu em có mệnh hệ nào thì anh chết theo em luôn chứ hông dám về gặp mặt mẹ của em đâu!
– Vậy thì bất quá hai đứa mình như cá chết trôi sông vậy thôi!!! Hi Hi…
– Anh bó tay với em luôn… Haizz…
Dù muốn hay không thì tôi với Ngọc Sương cũng nhảy xuống con kinh xanh để tắm, ở đây nước trong veo đến nổi thấy người tắm dưới nước luôn, và dòng nước thì cũng lớ lớ lờ lợ chứ hông có chua như phèn thường hay thấy để ở trong bếp nhà. Tôi neo chiếc vỏ tàu vô gần bờ, rồi tôi buộc dây lên một cây bạch đàn khá to ở mé bờ kinh, sau đó tôi tìm chỗ hơi cạn để đứng mà làm điểm tựa cho Ngọc Sương bơi cho an toàn. Chiếc vỏ tàu chiều ngang một mét rưỡi còn chiều dài thì bảy mét rưỡi, chiếc vỏ tàu có một ca – bin sau cũng khá rộng rãi có thể nằm ngủ được nhưng đứng lên sẽ bị đụng đầu nếu ai đó cao từ một mét sáu trở lên, còn người nào cao một mét rưỡi trở xuống thì đứng vô tư.
Tôi hiện tại đang ở dưới con kinh nước xanh trong, nhưng Ngọc Sương thì vẫn ở trên vỏ tàu chưa có xuống, cô ấy mếu máo khuôn mặt nhìn tôi như thầm gọi điều gì đó hông dám nói vì sợ tôi la, nên cô ấy bảo rằng:
– Anh ơi! Nước ở đây sâu không anh, em sợ lắm, vì anh cao hơn em mà anh đứng thì nước nó dâng tới cằm thì em chắc qua đầu em luôn quá! Hu Hu… Hay anh đến gần bế em xuống với!!!
– Điều đó là tất nhiên rồi, anh sẽ bế em mà! Nhưng mà em nhìn cái gì dữ vậy, hay trên cơ thể anh có gì hả?
– Hì Hì… Anh biết là em nhìn gì rồi còn hỏi sao ta? Hi Hi…
Tôi thấy làm khó hiểu nên mới nhìn lại cơ thể mình thì tôi vẫn thấy bình thường, duy nhất là hiện giờ tôi chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc quần lót màu đen che đậy con cu to của tôi mà thôi, còn những phần còn lại thì trần truồng như con nhộng. Tôi ngước mặt lên nhìn thì Ngọc Sương đi đâu mất hông có tiếng động, vả lại còn hông cho tôi hay biết gì cả nên tôi lo lắng và hô to:
– Ngọc Sương em ơi! Em đâu rồi! Em ơi!!!
– Anh yêu ơi! Em đây nè!! Em trong ca – bin thay đồ nè!! Hi Hi…
Tôi vui vẻ lên hẳn khi nghe được tiếng nói của Ngọc Sương đáp lại, tôi đang lí nhí ngụm một ngụm nước xanh trong vào miệng rồi từ từ tôi phùng hai bên má mà thổi mạnh ra làm cho nước ở trong miệng phun ra như vòi rồng, kiểu mà hồi lúc nhỏ tôi thường hay chơi hay vui đùa ở bến sông khi tắm. Tôi tự cười một mình hồi tưởng lại thời tuổi mục đồng thì bất chợt tắt hẳn nụ cười mà lo lắng, tôi hốt hoảng nói lên:
– Trời ạ! Sau em hông mặc đồ mà cởi ra hết vậy?
– Anh yêu nói kỳ hôn! Người ta có mặc đồ mà bảo rằng hông có mặc đồ! Hì Hì…
Tôi nghe cô ấy nói mà tim tôi như vụng dại nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, tôi vẫn nói với cô ấy thêm vài lời nữa.
– Đây là đồ lót của em mà! Đồ lót thì khá là mỏng, đặc biệt là chiếc quần lót nếu mà bị ướt thì thấy hết trơn, lúc đó thì mặc đồ cũng như hông mặc vậy, em biết chưa?
Hi Hi… Em biết chứ! Nhưng ở đây chỉ có một mình anh thôi chứ ngoài ra đâu có ai đâu mà sợ, với lại ở đây vắng người qua lại hông ai nhìn thấy đâu, mà còn khỏi phải sợ ướt đồ. Hì Hì…
– Anh bó tay với em luôn! Ơ… Haizz…
Nói xong thì tôi cũng lắc đầu mà chịu thua với suy nghĩ của vị hôn thê luôn, tôi đến bên vỏ tàu để bế cô ấy xuống dòng nước xanh trong mát rười rượi, cô ấy hai tay choàng qua cổ tôi, hai cái bầu ngực căng đầy của tuổi xuân xanh phơi phới làm cho tôi thêm râm ran trong người. Cô ấy cứ thể hiện cái vô tư hồn nhiên kèm sự ngây ngô nhưng dễ thương và đáng yêu lắm, tôi nâng cơ thể lên và dìu cô ấy vô gần bờ để đứng cho an toàn, và luôn tiện tập cho cô ấy bơi lội để sau này có gì cũng biết khả năng sinh tồn ở dưới nước. Ngọc Sương nói:
– Anh ơi! Anh dùng hai tay nâng cơ thể em lên đi, để làm mảnh nổi rồi em mới giữ thăng bằng mà tập bơi được, nhanh lên đi anh? ỪM… Chũm Chũm… Phập phập… Hi Hi…
– ỪM… Anh làm đây em! Em cứ thả lỏng cơ thể trước đã… Chũm Chũm…
Tôi nghe theo lời của Ngọc Sương nên tôi để hai cánh tay nâng lên cơ thể của cô ấy, trong đó một bàn tay tôi để dưới bộ ngực, còn một bàn tay tôi để dưới eo ngang với cái rốn, nhưng do sự vận động tay chân của Ngọc Sương càng mạnh nên bạn tay tôi nó cũng di chuyển theo. Bàn tay phía trên thì tôi ốp vô cái bộ ngực, còn bàn tay còn lại thì tôi ốp vô cái mu tròn tròn to to và múp múp của Ngọc Sương từng hồi, đến nổi cô ấy cũng phản ứng mà ửng hồng lên hai bên má. Cứ như vậy được một lúc thì Ngọc Sương nói với tôi:
– Anh ơi! Em muốn đứng xuống, anh đừng buông em ra nhé! Hi Hi…
– Ừm… Để anh níu giữ cho, em cứ đứng đi…
Khi Ngọc Sương vừa đứng được nhưng hai bàn chân của cô ấy chưa có chạm đất vì nước vẫn còn sâu chỉ có tôi là đứng tới đất mà thôi, bất ngờ cô ấy choàng hai cánh tay qua cổ tôi rồi hôn tôi ngấu nghiến, cô ấy hôn mãnh liệt và nói lời thầm thì:
– Anh, anh ơi! Em khó chịu quá! Mình làm đi anh… Anh ơi! Ưm Ưm…
– Hông được, em bình tĩnh lại đi, mẹ em biết thì sẽ hông vui đâu, vì anh đã hứa là cùng nhau giữ gìn đến ngày cưới mà, chứ anh cũng thèm lắm…
– Nhưng em… em khó chịu quá anh ơi!!! Hay mình làm bên ngoài thôi cũng được mà, chứ có đút vô trong đâu, vả lại mẹ em làm sao biết được nếu anh hông nói em hông nói. Đi mà anh… Chìu em đi mà… Anh…

To top
Đóng QC