Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 36: Thở dài
Nhìn thấy con trai từng bước tới gần đây, trái tim của Ôn Uyển Đình suýt chút nữa nhảy ra ngoài, thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình. Hung khí giết người chôn sâu trong lồng ngực thăng trầm, nếu hôm nay Ôn Uyển Đình mặc trên người không phải áo choàng tắm mà là khăn tắm, e rằng lúc này sợi dây liên kết bị đứt, khăn tắm sẽ bung ra và rơi xuống rồi. Dì ấy thật sự rất sợ, sợ Từ Béo đột nhiên bộc phát, điều này đồng nghĩa với việc hình ảnh người mẹ hoàn hảo trong tâm trí của Từ Béo có thể sụp đổ trong một lần sa ngã này. Dì ấy có thể không quan tâm những gì người khác nghĩ, nhưng dì ấy không thể không quan tâm đến đứa con trai duy nhất của dì ấy, mà sao uống thuốc có tác dụng phụ lớn như vậy dù biết vẫn phụ thuộc thế, tuy biết tác dụng phụ của thuốc đáng sợ dì ấy cũng không có hối hận, chẳng phải là muốn cho con trai không biết việc xấu của dì ấy thôi sao? Dì ấy biết mình có tội nặng nhưng dì ấy đã không còn cách nào khác nữa, dì ấy cũng không biết có thể giấu bao lâu nhưng có thể giấu một ngày, dì ấy sẽ cố gắng hết sức để giấu trong một ngày. Bí mật trong lòng kia không người mẹ nào để con trai bản thân biết, đặc biệt là nếu bí mật này bị lộ, thì tất cả những gì dì ấy có bây giờ, bao gồm cả con trai của dì ấy, có thể cứ vậy bị mất. Hơn nữa người bị dì ấy dụ dỗ lên giường lần này không ai khác chính là bạn thân của con trai dì ấy, người bạn chơi từ nhỏ đến lớn của con trai. Cho nên Ôn Uyển Đình thật sự sợ hãi, nếu con trai của bà thật sự chứng kiến cảnh bà và những người đàn ông khác có quan hệ tình dục thậm chí người đàn ông đó là người anh em tốt nhất của mình. Ôn Uyển Đình thật sự không đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ con trai bà sẽ vì chuyện này mà phát điên, biết con trai, với sự hiểu biết của Ôn Uyển Đình, có khả năng 100% là điên, hoặc tệ hơn…
Bước chân của Từ Béo từng bước tới gần, mỗi khi Từ Béo cất bước, tim Uyển Đình run lên. Sắc mặt dì ấy càng tái nhợt hơn, biểu cảm cả người nghiêm trọng đến mức sắp chảy ra nước.
Cách không có mấy bước, giống như đã nhiều thế kỷ trôi qua, đối với Ôn Uyển Đình, lúc này Từ Béo đã đi tới trước mặt bà, Từ Béo có nhìn thấy hay không, Ôn Uyển Đình muốn tranh giành lấy dấu vết may mắn kia. Vì vậy, bà cố ép ra một nụ người gượng gạo: “Tiểu Khải đã về rồi? Mẹ nghe dì Lan nói, buổi chiều con đã rất vội vàng chạy ra ngoài, có chuyện gì vậy?”
Xét cho cùng, Ôn Uyển Đình là một người phụ nữ mạnh mẽ trong xã hội, dù trong hoàn cảnh không dễ chịu vẫn có thể giữ vững lý trí. Ngoài ra còn có một sự ngụy trang tốt, mà không bị ảnh hưởng bởi sự căng thẳng trong lòng của bản thân chút nào. Thậm chí có thể buộc những suy nghĩ không thoải mái của riêng mình nghĩ theo hướng hy vọng tốt đẹp, dù sao kết quả cũng chưa công bố, điều này khiến bà càng bình tĩnh hơn.
“Đúng thế, cậu chủ Tiểu Khải, khi thấy cậu chạy ra ngoài, tôi đã lo lắng cả buổi chiều”, dì Lan xen vào. Đì ấy đã là người hầu trong nhà Ôn Uyển Đình kể từ khi Từ Béo được sinh ra. Nghe nói Từ Béo có thể béo được như vậy, dì Lan có công lớn ấy, từ trước đến nay bà luôn coi Từ Béo là con của dì. Vì vậy đối với Từ Béo, dì Lan có khi còn căng thẳng hơn cả Ôn Uyển Đình.
“Không có chuyện gì, chỉ là có chút chuyện gấp”, trước sự quan tâm của mẹ và dì Lan yêu quý nhất của cậu ta, Từ Béo cười cười, không nói rõ mình làm gì. Nhìn dáng vẻ của Từ Béo, gánh nặng của Ôn Uyển Đình liền như được trút bỏ, đương nhiên với kinh nghiệm của bà, có thể thấy, biểu hiện của Từ Béo nhất định không phải là ngụy trang, tuy rằng trong mắt cậu ta có cái gì đó, nhưng không phải là về bà, mà là một vấn đề khác. Còn tại sao Ôn Uyển Đình lại tự tin như vậy, hehe, nếu một cậu nhóc hơn 10 tuổi có thể che đậy tâm trạng của mình một cách hoàn hảo đến mức thậm chí không thể nhận ra, thì dì ấy sẽ thực sự nghi ngờ liệu người trước mặt có phải là con trai của dì ấy không, hay một người nào đó xuyên không linh hồn dùng vẻ ngoài của con trai dì ấy.
“Con có thể có chuyện gì, ngay cả Tiểu Phong cũng bị gạt sang một bên?” Quả nhiên là Ôn Uyển Đình khi biết Từ Béo có lẽ không thấy sau khi buông viên đá lớn, dì ấy đã nhanh chóng trở lại với thiên chức làm mẹ.
Bị Ôn Uyển ĐÌnh hỏi, Từ Béo không còn cách nào khác, đành phải cười rạng rỡ: “Không có chuyện gì, chỉ là có chuyện, vốn cho rằng con sẽ về sớm, không ngờ lại bị trễ như vậy”.
Thấy Từ Béo né tránh câu hỏi của bà, cuối cùng Ôn Uyển Đình cũng không tiếp tục hỏi, bà cũng đã không làm tốt nghĩa vụ của một người mẹ, đối mặt với Từ Béo, bà ấy cảm thấy tội lỗi và thiếu tự tin sau tất cả.
Vì vậy Ôn Uyển Đình tự mình đi vào phòng bếp, dì Lan cũng về nghỉ ngơi. Đột nhiên từ béo đang đi lên lầu, nhớ ra điều gì đó.
“Đúng rồi, mẹ, Tiểu Phong đã về chưa?”
“Đã về lâu lắm rồi. Con cho leo cây lâu như vậy, còn muốn Tiểu Phong chờ con muộn như vậy à”. Phòng bếp truyền tới giọng nói của Ôn Uyển ĐÌnh, nhưng Từ Béo lúc này không thấy, Ôn Uyển Đình có chút uất ức.
“Ồ”
Sau khi nhận câu trả lời, Từ Béo cũng đi lên lầu, nhưng vẻ mặt của cậu ta không tốt lắm. Nó giống như bị cắt thịt và giết chết cha mẹ vậy. Mỡ trên mặt cứ run lên bần bật.
Ranh giới phân chia của tất cả tôi ác.
Tôi đã không về nhà cả đêm, tôi nghĩ mình sẽ bị mẹ nghiêm hình, nhưng khi tôi về nhà vào ngày hôm sau, ra mở của thì tình cờ gặp mẹ chuẩn bị đi ra ngoài.
Tôi sẵn sàng để bị răn dạy, nhưng không ngờ rằng mẹ tôi chỉ nhìn tôi một cách lạnh lùng, không nói gì, cúi đầu đi giày vào.
Tất nhiên tôi sẽ không nghĩ rằng mẹ tôi để tôi đi, đây là mẹ tôi, nếu mẹ thực sự để tôi đi dễ dàng như vậy, bà ấy sẽ không phải là hiệu trưởng vô nhân đạo đáng sợ nhất ở tp rồi.
Chỉ là kỳ quái, theo tính cách của mẹ trước đây, bà ấy sẽ không im lặng như vậy, lần này tôi đã ở ngoài cả đêm không về, mặc dù tôi có thể lấy lý do ở nhà của Từ Béo, nhưng dù nói thế nào, tôi cũng là không về trong một đêm. Lúc này mẹ nên nhìn tôi như lửa đốt, trách mắng tôi một hồi rồi dạy tôi một bài học. Treo tôi ra ngoài vài ngày mà không nói chuyện với tôi.
Tại sao lại bỏ qua tất cả các bước trước đó và không nói chuyện với tôi cho đến khi kết thúc. Kỳ lạ, nụ cười trên mặt thậm chí kỳ lạ hơn đối với tôi. Xảy ra chuyện khác thường, nhất đinh phải có quỷ, đây là suy nghĩ trong long của của tôi lúc này.
Dường như mẹ còn đang suy nghĩ về chuyện lần trước, cũng đúng, mẹ và con trai phát sinh quan hệ là chuyện lớn. Nó phi đạo đức, đi ngược lại đạo đức con người. Đối với việc tiếp nhận nền giáo dục truyền thống từ khi còn nhỏ, cả bên ngoài và bên trong đều cực kỳ thận trọng đối với mẹ, đó chắc chắn là một cú sốc lớn, mất mát là chuyện bình thường đối với mẹ.
Ngay cả chính mình cũng đau khổ lâu như vậy, không dễ dàng gì tối hôm qua mới nghĩ thông được, mẹ thì càng không phải nói.
Lúc này, khi nhìn thấy mẹ, tôi không biết phải nói gì. Thường thì giao tiếp giữa mẹ và tôi khá tốt, khi tôi không làm gì sai mẹ vẫn rất quan tâm đến tôi. Nhưng bây giờ, thật xấu hổ khi gặp, rốt cuộc là kẻ nào đang khiêu khích kẻ nào chứ.
Tôi không nhịn được nữa, trong lòng tôi hận Lý Hợp Thanh chết đi được, nếu không phải ông ta thì mẹ con tôi sao thành ra thế này? Nhưng nghĩ kỹ hơn một chút, nếu không có ông ta, tôi sẽ không có cơ hội nếm thử tư vị của mẹ, chỉ dựa vào bản thân, có lẽ cả đời không thể thực hiện được bước đó.
“Mẹ,” tôi vẫn là không bỏ cuộc mà gọi một tiếng.
Mẹ mặc kệ tôi, chỉ nhìn tôi một cách lạnh lùng. Dường như mẹ vẫn im lặng nhưng trong lòng vẫn rất bất mãn với việc tôi cả đêm không về, nhưng vì một số nguyên nhân mà không nói tôi mà thôi.
“Bang”, cánh cửa đóng lại.
Căn nhà trống vắng chỉ còn lại một tiếng thở dài. Chắc trong vài ngày tới, mỗi lần gặp mẹ, tôi sẽ cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của mẹ đang chiếu vào. Nó gần giống như sẽ đâm vào tôi, nhưng mỗi lần tôi nhìn vào mẹ tôi, mẹ tôi sẽ tỏ ra cái nhìn phức tạp. Ánh mắt ấy lấp lánh, muốn nói gì đó với tôi nhưng lại không thể mở miệng.
Cho đến khi có kết quả kiểm tra hằng tháng, kể từ khi một lần đó với mẹ, tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều, lẽ nào thực sự là con trai chỉ có thể trưởng thành sau khi phá vỡ?? Ngoài ra, tôi đã nghĩ rất nhiều trong đêm bên bờ biển đó, mặc dù, không thể làm cho tôi cảm nhận được chỉ bằng cách này, nhưng ít nhất tôi đã trưởng thành rất nhiều.
Ít nhất là về mặt học hành, tôi đã bắt đầu biết hoạch định con đường tương lai của mình. Học hành có thể không phải là con đường duy nhất, nhưng nếu không học thì vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được, bố mẹ không thể nuôi tôi cả đời được, tương lai vẫn là phải dựa vào một mình bản thân mà đi tiếp.
Vì vậy, tôi, người chưa bao giờ vượt qua bài kiểm tra, thực sự đạt điểm trung bình hơn 70 điểm lần này. Bạn cùng bàn của tôi bị dọa sợ, mọi người đều nói rằng bật hợp theo loài, và bạn cùng bàn của tôi chắc chắn cũng giống như tôi. Đều là thứ không có tiền đồ, thi thố chưa bao giờ đạt, lần này thấy tôi thế mà lại đạt, bọn họ có thể không kinh ngạc sao??
Đừng nói đến bọn họ, ngay cả tôi cũng có chút choáng váng, hiển nhiên tôi không hoàn toàn tin rằng mình có thể nhận được kết quả như vậy, khi tôi đưa bảng điểm cho mẹ xem, mẹ tôi đã cười, tuy tôi lén đặt bảng điểm vào bàn làm việc phòng mẹ chờ mẹ kiểm tra, nhưng cũng đủ khiến tôi vô cùng kích động khi trốn ngoài cửa.
Đây là lần đầu sau khi tôi có mối quan hệ không thể giải thích đc với mẹ tôi, đã thờ ơ trong hơn một tháng. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đôi mày mẹ không còn buồn nữa, phải biết rằng mẹ tôi tuy nghiêm khắc nhưng cũng không lầm lì. Hơn một tháng nay, tôi gần như phát điên, mấy lần tôi thà bị mẹ mắng còn hơn ngày nào cũng gặp tôi ở trường, hay ở nhà, hai mẹ con ngại ngùng khi gặp nhau. Bầu không khí đó chỉ đơn giản là để buộc mọi người phải tự sát.
Điều này cũng chứng tỏ rằng mẹ vẫn quan tâm đến tôi rất nhiều, nhưng điều này thật vớ vẩn, trên đời này ai là người mẹ thân yêu không quan tâm đến con trai của họ, mặc dù so với lòng nhân từ của những người mẹ khác, mẹ có vẻ nghiêm khắc hơn, nhưng cuối cùng tất cả đề vì tốt cho bản thân, nghĩ mà xem, nếu không có sự động viên của mẹ từ nhỏ thì tôi có được như bây giờ không? Đúng là điểm số trước đây của tôi hơi tệ, nhưng đó chỉ là tính của tôi không thể tập trung và học hành chăm chỉ, về các khía cạnh khác, không hút thuốc hay uống rượu, nghĩ mới đầu, đến av là gì còn không biết, ở thế kỷ thứ 21 này, bạn có tìm được người thứ 2 không? Đừng nói những thế hệ 2000 sau đó, các đứa trẻ mẫu giáo đã bắt đầu yêu và nhận cậu em trai rồi. Ngay cả những người xung quanh tôi, những người trẻ hơn tôi, hút thuốc và uống rượu, đánh nhau, ma túy, thì gì chả có. Tôi tự hỏi bản thân rằng nếu không có sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ thì có lẽ tôi cũng đã ở cùng những đứa con trai thối nát vậy thôi.
Tin tốt là cuối cùng tôi đã miễn cưỡng mở đc khiếm khuyết trong trái tim mẹ, vì vậy muốn thu hẹp khoảng cách mối quan hệ mẹ và tôi dường như sẽ không còn xa, không có hy vọng trong tầm mắt như trước nữa. Chỉ là nó có thể được khôi phục về mức độ như trước hay không thì tôi không tự tin lắm. Nhưng ít nhất có thể nhìn thấy bình minh của hy vọng, phải không?