Mẹ kế tuổi đôi mươi – Phần 2

Phần 2
Sau lễ tổng kết năm học, Hiền cầm trên tay phần thưởng là chục cuốn vở kèm với giấy khen học sinh giỏi. Lớp ba lăm đứa cả thảy hết đều học giỏi cả. Nhưng nó vẫn vui lắm. Nó hớn hở khoe với mẹ kế.
“Mẹ Mai ơi, mẹ thấy con giỏi không?”
“Con giỏi quá. Mẹ vui lắm”.
Mẹ kế khen nó, giọng mới dịu ngọt làm sao, nó thấy sướng rên trong tận đáy lòng.
Rồi bất chợt, mẹ kế chợt lia mắt nhìn quanh nó, rồi lại gần, đứng làm động tác so sánh chiều cao với nó.
“Con cao gần bằng mẹ rồi đó! Lát mẹ chở con đi mua đồ mới về mặc…”
Mẹ kế của nó cao hơn một mét sáu, mỗi lần đứng cạnh những người phụ nữ khác thì bao giờ mẹ kế vẫn nhỉnh hơn nửa cái đầu. Nó lấy làm tự hào lắm.
Nhưng nó nào biết lý do sắm đồ là gì? Đâu phải vì nó học giỏi hay lãnh thưởng gì, dăm ba cuốn vở giấy đâu phải gì đó to lớn.
Mà là vì sáng nay, Mai nghe nó bảo đồ nó mặc đã dơ bẩn cả, cần phải đi giặt sạch.
Mai mở cửa phòng nó ra, đồ đạc để có phần hơi lung tung, kệ sách để đầy những quyển truyện tranh cả, dưới sàn thì quần mặc có để một hai cái… May thay đồ dơ vẫn để gọn trong giỏ.
Mai khệ nệ ôm giỏ đồ đi xuống nhà, rồi đặt giỏ đồ ngay cạnh máy giặt. Từng động tác nhanh gọn, từng ngón tay lanh lẹ bỏ quần áo dơ vào nắp lồng, đổ nước giặt vào, Mai tính bấm nút thì chợt nhận ra mình bỏ sót một cái.
Là cái quần của nó mặc lúc sáng, nó đã tinh ý nhét vào thật là sâu để không bị phát hiện.
Nhưng nó đâu hiểu Mai lúc nào cũng tỉ mỉ công việc, làm từng thứ một. Giờ đây ngón tay trắng muốt của Mai đang cầm cái quần ấy lên, trước mặt Mai là một vết loang ở giữa đũng quần, tò mò Mai để nó sát vào sóng mũi của mình, một mùi tanh nồng bốc lên, xộc thẳng vào mũi, Mai lè lưỡi làm bộ khó chịu, rồi ném thẳng vào lồng máy giặt. Bấm nút, tiếng nước chảy xồ xồ vang lên. Vậy là xong xuôi công việc. Mai nghĩ bụng:
“Lớn rồi mà vẫn còn đái dầm, con trai con lứa… gì đâu”.
Nhưng rồi Mai cũng không nhắc đến nữa, là vì Mai vốn như vậy, tính tình rất ôn hòa, dễ chịu. Mai chấp nhận người đã có con, lại còn lớn tuổi hơn nữa, gia đình phản đối lắm nhưng Mai đã quyết rồi. Mai thương cha con nó lắm, “gà trống nuôi con”, Mai cảm thông cho chồng mình. Và thương yêu Hiền như là con ruột của mình.
Nó được mẹ kế chở đi mua đồ, nó sướng lắm, cứ đi chỗ này chỗ kia. Lựa hết cái kia lại đến cái khác.
Nhưng không lâu lắm, bởi nó chỉ cần mặc đồ vừa là được, tuổi của nó đâu cần đồ đẹp.
Nó thấy mẹ kế ra quầy tính tiền. Chợt cô bán hàng thì thầm to nhỏ, rồi mặt mẹ kế giãn ra, nhìn nó.
“Cháu nó cũng lớn rồi, cao gần bằng em rồi… Ở cái tuổi này con nít mau lớn lắm, một hai năm nữa là trổ mã đẹp trai ngay…”
Từng lời nói ra cứ như mật ngọt rót vào tai nó vậy. Nó thấy vui lắm. Chưa hết đâu, cô còn nói thêm:
“Em mua cho cháu nó mấy cái quần lót đi… Nó đang tuổi dậy thì đó… tập cho nó quen dần đi”.
Nó sững người, quần lót là cái gì?
Rồi thì mẹ kế gật đầu, nhìn nó mỉm cười. Cô bán hàng cúi xuống, mò tay vô tủ kính, lấy ra một xấp đồ màu xám lẫn trắng.
“Xem nào… cháu nó lớn nhỉ, cao gần mét sáu đấy… lớp bảy mà như vầy là hơn mấy đứa cùng lứa rồi…”
Rồi nhanh chóng, tay đưa ra vài chiếc quần mỏng dính ngắn củn, khoảng bốn năm cái.
“Em lấy loại này đi…”
Mẹ kế cầm lên, ngó nghiêng rồi gật đầu.
“Em cảm ơn chị”.
Cái cách cảm ơn ấy toát lên vẻ trang nhã làm sao. Mẹ kế đẹp nhất trần. Chỉ sau mẹ ruột nó thôi.
Về tới nhà, nó chạy như bay, hướng đến tủ lạnh. Nó mở ra cầm chai nước uống một hơi hết sạch. Vẻ mặt thỏa mãn lắm.
“Con ơi… ra mẹ bảo”.
“Dạ con tới liền…”
Nó lững thững bước tới, mẹ kế nó đang ngồi xếp đồ mới mua, chuẩn bị đem đi giặt. Mặt ngẩng lên, mẹ kế nhìn nó:
“Ngày mai con nhớ mặc quần lót khi ra đường đấy, ở nhà không cần mặc cũng được!”
“Quần lót là quần gì hở mẹ Mai?”
“Là quần trong đấy con, mặc vô giúp con không bị hở mông đó”.
Nó nhớ ra, giờ học thể dục có một lần nó bị lũ bạn tụt quần, lộ cả cái mông đít ra, khiến nó quê mặt trước lũ con gái. Nó mới gật gù, ra vẻ hiểu thấu.
“Con biết rồi mẹ Mai…”
Mẹ Mai cười tươi với nó. Ba nó hôm nay lại vắng nhà. Tối đó nó ăn cơm với mẹ kế rồi lên giường ngủ một mình.
Ngày hôm sau, thằng Hiếu rủ nó đi chơi đá banh. Nó mặc quần lót vào, cảm giác ban đầu hơi cộm, bởi quần bó sát háng quá, khiến cho chim với hai hòn dái cứ dồn vào nhau, cộm lên thành một cục tròn. Tuy khó chịu, nhưng nó vẫn lờ đi, trước lạ sau quen mà.
Đá banh xong xuôi, cả người đổ mồ hôi. Nó với thằng Hiếu về nhà.
Nó tắm rửa qua loa, hầu như chỉ xối nước rồi gội đầu thôi. Lý do là hôm nay có chương trình nó thích, để không bị trễ giờ nó cần phải tắm vội.
Mẹ kế ngó thấy hết, chỉ trách nhẹ qua loa rồi cứ thế mà dọn bữa tối ra ăn. Nó vừa ăn vừa coi TV. Chốc chốc lại phá lên cười đùa.
Nó mặc quần lót được ba hôm thì đến hôm thứ tư, nó sa sầm mặt mũi. Nó bước ra từ nhà tắm, khẽ cất giọng:
“Mẹ Mai ơi…”
“Sao vậy con?”
Rồi nó vạch quần ra, con chim của nó đang đỏ âu. Nó thấy mặt mẹ kế hoảng hốt. Rồi nó cũng sợ theo, nhưng rồi mẹ kế ôm nó, vỗ vai nó nhè nhẹ. Mùi hương thơm quá.
“Không sao, của con không sao hết…”
Từng lời nói dịu dàng làm sao, nó không còn lo âu nữa. Thế rồi, nó thấy mẹ kế rút iphone ra. Nói chuyện gì đó. Vẻ mặt hài lòng lẫn mừng rỡ lắm. Thở phào nhẹ nhõm, mẹ kế mới đáp chuyện với nó:
“Con ăn cơm xong rồi mình đi…”
“Đi đâu hả mẹ”.
“Đi thăm bạn của mẹ”.
Mai nói như vậy bởi biết nó sợ đi khám bệnh lắm, người Mai mới nói chuyện là bạn học của Mai, giờ đang là nữ bác sĩ khoa da liễu. Tên Ly.
Xe dừng bánh, trước mặt nó là căn nhà lớn, để biển khám bệnh. Nó mới nhận ra mình bị lừa. Nó hoảng lắm nhưng cũng không chạy đâu được. Phải mất lúc lâu sau nó mới lấy can đảm bước vào. Mẹ kế phải hứa với nó nhiều lắm nó mới chịu vô.
Sau giờ khám…
“Mai nè, con mày nó không bị gì đâu. Chỉ là mặc quần lót kín hầm hơi với không chịu vệ sinh thôi”.
“Tao lo lắm…”
“Không sao đâu… mày về nhà rồi rửa cho nó là được… nó đang dậy thì nên cũng hơi khó đấy… tuổi này con trai nó lớn mà, mọc lông nữa…”
“Sao mày rành thế?”
“Tao học bên y mà…”
Cả hai ngồi nói chuyện hồi lâu lắm, nó thì ở ngoài sân đi đi lại lại, hóa ra khám không cực như nó tưởng, mà nó xấu hổ, người phụ nữ khác không phải mẹ Mai thấy chim của nó. Nó cố lấy tay che lại nhưng cũng đành chịu. Nó lớn rồi, không muốn khoe chim nữa. Với lại nó để ý, thấy phần dưới đang mọc lên nhúm lông nhỏ, tuy không nhiều lắm. Nó thấy lạ nhưng thôi. Nó lờ đi. Chim của nó mỗi khi cương lên giờ cũng to hơn trước, nó hãnh diện lắm, có lần nó lấy thước đo được mười cm. Cầm hết cả một bàn tay. Nó sướng làm sao.
Chợt nhiên nó thấy mẹ kế bước ra, vẫy tay chào bác sĩ. Nó mới làm bộ xấu hổ, im im, mắt nó cứ cúi gằm xuống đất. Giả bộ.
“Hiền, mẹ con mình về nhà thôi”.
“Rồiiiii…”
Tiếng nó ồm ồm phát ra, bất giác khiến mẹ kế bật cười.
… Bạn đang đọc truyện Mẹ kế tuổi đôi mươi tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Tối đó nó không lên giường ngủ sớm như thường lệ. Mà giờ nó đang ở trong nhà tắm với mẹ kế.
Nó đang trần như ngỗng. Nó cảm thấy xấu hổ quá, mặt nó đỏ như gấc. Giọng mẹ kế lo lắng:
“Con đứng yên nào, bỏ tay ra mẹ xem nào”.
Bất đắc dĩ nó mới rời tay ra, chim của nó đang cương lên thẳng đứng. Mẹ kế đang nhìn chằm chằm chim nó.
… Bạn đang đọc truyện Mẹ kế tuổi đôi mươi tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Mai hơi lúng túng, nhưng rồi cũng nghiêm lại.
Mai nhớ lại lời nói của bạn mình.
“Mày kéo cái bao quy đầu lên, vuốt nhè nhẹ thôi, lột sạch ra rửa ráy chất cặn dính trên đó là sạch sẽ… Nhớ vuốt nhè nhẹ thôi, từ từ lên xuống… tuy hơi ngại nhưng mày cứ tự nhiên đi là con mày nó sẽ bình thường như không có chuyện gì hết”.
… Bạn đang đọc truyện Mẹ kế tuổi đôi mươi tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Cứ thế nó thấy mẹ kế sờ vào chim của nó, cả bàn tay mẹ kế nắm vừa khít. Mềm mại làm sao.
Rồi tay còn lại khẽ kéo bao quy đầu của nó, rồi từ từ lớp da ấy được kéo lên.
Mẹ kế lấy vòi xịt nước lên đầu chim của nó, từng ngón tay lẹ làng tụt bao quy đầu xuống, để lộ đầu đỏ hỏn, nhưng vẫn chưa tụt xuống hết. Không dừng lại, ngón tay mẹ kế khẽ xoa đều chim của nó, vuốt lên xuống nhẹ nhàng.
Mẹ kế ngồi đối diện nó, đầu mẹ hơi cúi xuống, nó đứng thẳng người. Nó bắt đầu cảm thấy hông mình run run, như có dòng điện tê giật. Cảm giác sướng rơn theo từng nhịp vuốt ve của mẹ kế.
Giọng nó run run:
“Mẹ Mai ơi con mắc tiểu”.
Mẹ kế mở miệng trấn an, giọng ấm áp làm sao:
“Mẹ sắp rửa xong rồi… con ráng chờ chút đi”.
Nhưng không kịp nữa rồi… Nó rên rỉ, chim nó bắn ra từng dòng trắng đục nóng hổi, dính đầy lên khuôn mặt thanh tú của mẹ kế, chim nó co giật, từng đợt màu trắng tuôn chảy ra, đọng lại ướt sũng tay mẹ kế.
Run rẩy, mẹ kế vội đứng dậy, múc nước tạt vội lên gương mặt, rồi rửa tay, tiếng nước xối xả vang lên.
Nó đứng chết lặng không hiểu chuyện gì.
“Con xin lỗi, con lỡ tiểu trúng mẹ Mai… Con xin lỗi…”
Nó thấy mẹ kế quay mặt lại, tươi cười nhìn nó.
“Không sao đâu con, con ra ngoài đi…”
“Dạ… con ra liền”.
Hiền bước ra ngoài, vừa đi vừa nhìn xuống, nó kéo quần ra, nhìn chim mình, giờ xìu xuống còn một mẫu. Nó lấy tay sờ sờ, tay nó quẹt phải chất lỏng màu trắng còn sót lại, tò mò nó đưa tay lên ngửi. Một mùi tanh nồng bốc lên, nó nhăn mặt, chùi chùi.
Mẹ kế bước ra, nó lo lắng quá.
“Mẹ Mai có sao không?”
“Không sao đâu con… Nhưng lần sau nhớ bảo mẹ biết chưa?”
“Dạ… con biết rồi”.
“Thôi con lên lầu ngủ đi”.
“Dạ…”
Sau hôm đó nó đã biết tự rửa ráy chim. Mỗi khi nó thấy người rạo rực, thì nó bắt đầu vuốt chim lên xuống cho đến khi bắn ra mấy dòng trắng đục. Những lúc ấy sướng lắm, cơ thể nó tê rần rần, chim nó xìu xuống. Nhưng lâu lâu nó mới làm, bởi mỗi khi bắn xong nó cảm thấy chim mình nhói đau, nên nó sợ lắm.
Ba nó mua cho nó chiếc xe đạp. Cứ trưa ăn cơm xong nó thường hay đạp xe với thằng Hiếu, cả hai thường dạo quanh mấy khu nhà với chạy theo mấy con dốc lên núi, cảm giác như phiêu lưu chinh phục vậy.
Nhưng được hơn nửa tháng là nó chán, nó chỉ lấy xe đạp những lúc cần ra ngoài mua đồ với sang nhà bạn. Giờ là mùa thả diều, nó hứng thú với diều hơn. Chiều tối nó mới lủi về nhà, tay cầm con diều trên tay mà phe phẩy.
Tối đi tắm nó chà rửa cơ thể, rồi kéo bao quy đầu ra mà rửa sạch. Nó sợ bị bệnh lắm.
Cứ thế mà mùa hè trôi qua nhanh chóng.
Nó đã lên lớp bảy.
Và giờ thì nó không còn gọi cái đó là chim nữa. Bởi lũ bạn đã gọi bằng cách khác – con cặc. Còn lũ con gái thì bọn nó gọi – cái lồn.
Nó không thích chửi tục. Nhưng bọn bạn trong lớp đứa nào cũng xưng hô như vậy, đứa nào cũng ra vẻ lớn hết. Thằng Hiếu cũng không ngoại lệ, nó hay văng tục lắm. Có vẻ nó sớm hòa nhập hơn hẳn, chẳng bao lâu nó cũng bắt đầu bập bẹ vài câu chửi thề.
Trường học cũng không xa, nên buổi sáng nó tới trường bằng xe đạp. Nó không muốn mẹ kế chở đến trường nữa. Nó ngại lắm.
Ngày đầu tiên dự họp phụ huynh, mẹ kế nó trở nên nổi bật hẳn so với dàn phụ huynh trong lớp. Là người trẻ nhất, lại xinh đẹp. Khi xưa nó tự hào nhưng giờ nó thấy quê mặt lắm. Bởi đứa nào trong lớp cũng ệch mặt ra hỏi nó mẹ kế nó là ai, người mẫu hay diễn viên?
Dạo gần đây mẹ kế thường xuyên đi tiệm spa dưỡng da hơn hẳn. Phần vì ba nó thường xuyên vắng nhà. Phần vì ông chỉ muốn có mình nó là con một thôi. Nó cũng thấy vui lắm. Mà chuyện đi học nó đều đi xe đạp cả, nên mẹ kế dư dả thời gian cũng dễ hiểu.
Mẹ kế giờ lại càng xinh đẹp hơn trước nhiều.
Trưa hôm đó ba nó ngồi ăn cơm, ông ở cũng được tuần lễ rồi. Lâu rồi ba nó mới về ở lâu như vậy. Nó thấy hạnh phúc lắm.
Nó giờ đang ngồi làm bài tập. Cũng dễ lắm, bởi mẹ kế hay chỉ giảng cho nó.
Chợt nhiên, ba nó nhăn mặt, thở dốc, ôm bụng rên rỉ. Trán ông đổ mồ hôi. Nom thấy sợ lắm.
“Mẹ Mai ơi! Ba con…”
Hiền cố nói nhưng không thành chữ.
Chốc lát mẹ kế đã chạy đến kế bên ba nó, đỡ ông ngồi dậy rồi chăm sóc. Rồi chẳng mấy phút sau, xe cứu thương hụ còi inh ỏi trước nhà nó. Ba nó được người ta dùng cán đưa đi trước mắt. Hiền run rẩy.
“Con ở nhà chờ mẹ về! Ba con vẫn ổn cả… con đừng sợ!”
Tiếng mẹ kế nhỏ dần theo tiếng còi xe cứu thương. Nó nhìn theo bóng xe, chẳng mấy chốc đã mất hút. Chỉ còn mình nó trơ trọi đứng đó.
Sẫm tối mẹ kế mới về nhà.
“Ôi con có sao không? Ở nhà vẫn ổn chứ?”
Nó ấp úng:
“Con không sao, ba con sao rồi mẹ Mai?”
Mai đáp gọn, giọng lạc quan:
“Ba con khỏe rồi… mai mẹ con mình đi thăm ba nghen!”
Hóa ra ba nó bị đau ruột thừa. Ca mổ đã xong xuôi.
Nghe xong tự dưng nó cảm động lắm. Mắt mũi xì xụp nước dãi.
Tối đó nó cố ăn cơm, đúng hơn là nó không có tâm trạng ăn cơm. Dù đồ ăn trước mặt ngon lắm, mẹ kế đã cất công nấu cho nó mà, nhưng nó vẫn đành chịu thôi. Xin lỗi mẹ Mai.
Hiền ăn cơm xong rồi ngồi coi phim, sau đó là đánh răng súc miệng. Rồi lững thững đi lên lầu vào phòng ngủ. Nhưng nó không chợp mắt được. Nó cứ mở mắt thao láo. Cứ lăn qua lăn lại. Sau cùng nó thấy sợ quá. Bấm bụng nó đi xuống lầu, rồi nhè nhẹ gõ cửa phòng.
Tiếng cửa kêu vang lên, khẽ hé ra.
Mẹ kế nhìn nó, giọng ấm áp:
“Con không ngủ được à?”
“Dạ, con khó ngủ… Mẹ Mai cho con ngủ chung với…”
“Ừm… con vào đây ngủ với mẹ…”
Nó lẽo đẽo theo sau, mẹ kế đang mặc váy ngủ mỏng tanh, nó có thể thấy đồ lót của mẹ kế lồ lộ. Nó ngã lên giường, mẹ kế nằm sát bên nó. Cả hai nhìn nhau chằm chằm, bất giác mẹ kế ôm nó vào lòng, mùi thơm dâng lên sóng mũi nó. Nó cảm thấy thoải mái quá.
“Tội nghiệp con… con sợ lắm chứ gì… Ráng ngủ đi… ba con khỏe rồi… không sao hết…”
Mẹ kế vuốt ve nó, ôm sát đầu nó vào bầu ngực trắng trẻo. Mùi thơm ngày càng nồng hơn.
Nó sướng quá, rồi bất giác tay nó đặt lên ngực mẹ kế, làm động tác sờ sờ. Mẹ kế giật mình.
“Đừng sờ ngực mẹ… Con ngủ đi!”
Nó nghe thế, giọng nghiêm khắc lắm. Nó sợ. Rồi tay nó rụt lại. Bỗng nhiên nó chợt thút thít. Mẹ kế vỗ về nó:
“Nín đi con… đừng khóc… Ôi tội nghiệp con… con có nhớ mẹ ruột không?”
Im lặng lúc lâu, rồi nó đáp:
“Con nhớ mẹ con lắm… hồi đó con vẫn còn bú vú mẹ…”
Mẹ kế im lặng. Rồi đột nhiên khẽ nâng bên áo lên, để lộ bầu ngực trắng trẻo. Rồi mẹ kế nhìn nó, khẽ ra dấu. Mừng rơn, nó khẽ lấy tay sờ vào bầu ngực, đầu ti của mẹ kế hồng hào quá, rồi nó đưa miệng tới, hơi thở nóng hổi, nó ngoạm chặt lấy mút lấy mút để.
*Chụt… chụt… chụt… *
Vị ngọt lịm thơm nồng sánh lên đầu lưỡi nó. Cảm giác như thuở ấu thơ vẫn còn đây. Nó thấy mẹ kế nhắm nghiền mắt, hàng lông mày khẽ chau lại, môi mím chặt. Rồi bàn tay mẹ kế đưa lên run run đẩy đầu nó nhè nhẹ sang một bên. Tay kéo áo che bầu ngực đã ướt sũng. Mặt mẹ kế đỏ ửng, giọng có phần gấp gáp:
“Được rồi đó con…”
Nó mãn nguyện, đáp gọn lỏn:
“Con ngủ đây”.
Rồi cứ thế nó nhắm mắt lại, lim dim đi vào giấc ngủ.

To top
Đóng QC