Phần 2
Thuyền đi ngược dòng, phải mấy ngày sau mới đến nơi, bà Hứa nắm tay Doanh Doanh cùng trở về nhà. Vừa vào nhà, bà gọi Hứa Đông đến:
– Hứa Đông, chắc con cũng biết nhà mình rất nghèo, nên lần này đến Hàng Châu mẹ chỉ có thể tìm được cho con người phụ nữ khoảng 28 tuổi thôi.
Hứa Đông là một người con hiếu thảo, lập tức đáp:
– Mẹ đừng lo, chỉ cần cô ấy bằng lòng lấy con là được rồi, tuổi tác đối với con không quan trọng.
Nhìn đứa con trai ngoan ngoãn của mình, trong lòng có chút nghèn nghẹn, bà nói:
– Được rồi, nhà mình nghèo, không có tiền tổ chức lễ thành hôn cho con, nay con với vợ con quỳ xuống tạ lễ là được rồi.
Hứa Đông và Doanh Doanh nhanh chóng quỳ xuống.
– Nhất bái thiên địa.
– Nhị bái cao đường.
Nhìn cô bạn cũ đang quỳ trước mặt, bà Hứa có chút xấu hổ, vội nói lớn:
– Phu thê giao bái.
Sau khi hành lễ xong, vợ chồng được đưa luôn vào buồng tân hôn.
Thực ra nhà họ Hứa rất nghèo, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Đôi vợ chồng mới cưới ngủ trong phòng ngủ, còn bà Hứa nằm ngoài phòng khách, hai căn phòng này chỉ cách nhau một tấm rèm, bất cứ âm thanh nào của vợ chồng trẻ bà cũng nghe rõ.
Sau tấm rèm, ban đầu chỉ là sự im lặng chết chóc, bà Hứa không khỏi lo lắng:
“Liệu Doanh Doanh có quan hệ với Hứa Đông không? Phải chăng nàng ta chỉ đồng ý cưới chứ không đồng ý quan hệ? Như vậy có thực sự ổn không?”
Đang lo lắng thì chợt bà Hứa nghe đến tiếng “sột soạt” phía sau tấm rèm.
“Ừm… có vẻ hai bọn họ đang cởi quần áo.”
Phía sau tấm rèm, lại có âm thanh “nhóp nhép…”
“Hai người họ chắc đang hôn nhau. Ai hôn trước nhỉ? Hứa Đông thật thà như thế chắc Doanh Doanh là người chủ động.”
Phía sau tấm rèm, nụ hôn ngày càng nồng cháy…
“Hai đứa chúng nó động tình thật rồi.”
Lát sau, từ bên kia phát ra tiếng “cạch” nho nhỏ.
“Chà, chúng nó bắt đầu quan hệ rồi.”
“Cót… két… cót… két…” âm thanh nhịp nhàng từ bên kia truyền đến.
“Ái chà, Hứa Đông quả là một chàng trai khỏe mạnh”.
Cùng với tiếng “cót… két…” là tiếng thở dốc của đứa con trai, cộng với tiếng thở dốc không ngừng đó là âm thanh rên rỉ nho nhỏ của người phụ nữ.
“Sắp xong rồi… Doanh Doanh 10 năm không nếm mùi đàn ông… Đêm nay nàng rên rỉ không khác gì một trinh nữ…”
Tiếng rên càng ngày càng nhiều và to hơn…
Tiếng va đập từ giường phát ra ngày càng chát chúa.
Đứa con trai không còn thở dốc nữa mà bắt đầu gầm gừ rồi.
Tiếng rên của cô nàng trở nên đầy mê hoặc.
“Nàng ta rên rỉ dâm đãng thật… Chồng nàng ta trước đây hẳn rất thích tiếng rên của nàng…”
Tiếng rên của nàng càng ngày càng lớn, cô nàng trở nên mất kiểm soát, tiếng rên của nàng đã trở thành những tiếng hét lớn.
Tiếng gầm gừ của con đực cũng trở thành những tiếng rít điên cuồng.
Rồi chợt mọi thứ im lặng… không còn âm thanh nào nữa…
Đột nhiên, Hứa Đông vươn đầu ra khỏi tấm rèm, sợ hãi nói:
– Vợ con chết rồi…
Hứa Đông với vẻ mặt đầy sợ hãi, run rẩy cầu xin mẹ giúp đỡ.
Bà Hứa giật mình, vội mở vén rèm bước vào phòng.
Trong phòng, ngọn nến đã cháy gần hết, trên giường, Doanh Doanh nằm bất động.
Bà Hứa tim đập thình thịch, nhìn Doanh Doanh trần truồng nằm ngửa, da thịt trắng nõn nà hiện ra trước mắt. Dù đã là một phụ nữ trung niên ngoài 30 tuổi, nhưng Doanh Doanh vẫn toát lên vẻ hấp dẫn quyến rũ: Cặp đùi thon thả hững hờ tách ra khiến đám lông đen nhánh giữa hai chân cũng trở nên lớn hơn, khuôn mặt nàng trắng hồng đầy đáng yêu, hai bầu vú trắng nõn đang vểnh lên dù nàng đang nằm ngửa…
Nhìn cảnh này, bà Hứa biết ngay Doanh Doanh chưa chết, chỉ là mệt quá mà ngất đi thôi.
Bà Hứa bước đến bên giường, ngồi cạnh Doanh Doanh, khẽ lay nhẹ Doanh Doanh.
Một lát sau, Doanh Doanh rên rỉ, khẽ thở dài một hơi rồi tỉnh dậy.
– Doanh Doanh, bà bị gì thế? – Bà Hứa quan tâm hỏi.
Doanh Doanh đỏ mặt nhìn bà Hứa:
– Tui bị ngất thì phải.
– Bà bị bệnh à, sao lại ngất đi.
– Tui không bị bệnh, là do tui sướng quá, nên mới ngất đi.
– Sướng quá, ngất đi…
Bà Hứa không tin điều đó. Bởi vì thời đó, phụ nữ luôn tuân theo lễ giáo phong kiến, trên giường không dám hưởng thụ quá nhiều. Bà Hứa kết hôn mấy năm cũng chưa từng trải qua khoái cảm, tất cả chỉ là cố phục vụ chồng. Bà không thể tưởng tượng một người phụ nữ lại ngất đi vì sướng. Vì thế bà nắm lấy tay Doanh Doanh:
– Tui không tin đâu, làm sao mà sướng đến ngất đi được.
– Thật mà…
Hai mắt Doanh Doanh sáng lên, như thể cô đang hồi tưởng lại cảm giác lúc nãy:
– Anh Hứa Đông “chuyện ấy” rất giỏi.
– Vô lý, Hứa Đông lần đầu quan hệ thì làm gì có kinh nghiệm mà bà dám nói là nó giỏi.
– Anh ấy trời sinh đã thế rồi, cứ hùng hục làm tui chết mê chết mệt, không những thế mà anh ấy còn dai nữa, chơi mãi mà không thấy ra, tui ra đến lần thứ 3 rồi, không chịu nổi nữa, nên…
Bà Hứa nghe xong không khỏi mừng thầm trong lòng.
– Này Doanh Doanh, tui vẫn không hiểu, bà lấy chồng mấy năm, có…
– Ừ, tui lấy chồng 7 năm, chưa lần nào bị ngất như thế cả, không ngờ lại bị con bà…
Doanh Doanh vừa nói vừa ngồi dậy mặc quần áo vào:
– Được rồi, Ngọc Mai, tui đi đây.
Bà Hứa sửng sốt:
– Cái gì? Đi? Đi đâu?
– Trở lại Hàng Châu.
Bà Hứa càng ngạc nhiên:
– Này, không phải bà đã gả cho con trai tui sao?
– Đúng rồi, nhưng mọi chuyện đã xong rồi, tui đã cưới con bà, giờ tui phải quay về.
– Cái gì, bà tính trốn à?
– Cái gì mà trốn, tui đã giúp bà rồi mà, còn ở đây làm gì nữa.
Bà Hứa không khỏi lo lắng, mới cưới vợ cho con xong, chỉ trong một đêm, cô dâu lại bỏ đi…
– Doanh Doanh, bà không thể đi được.
Bà Hứa van nài, thiếu điều quỳ xuống.
– Nếu bây giờ mà tui nói với con trai là vợ nó bỏ đi rồi, tôi sợ nó không chịu nổi mất.
Bà Hứa rơm rớm nước mắt vì lo cho đứa con trai.
Doanh Doanh thấy bà Hứa lo lắng như thế, không khỏi cười lên:
– Ngọc Mai, bà muốn tui không đi cũng được, nhưng bà phải hứa với tui một điều kiện.
Vừa nghe Doanh Doanh sẽ ở lại, mừng quá, bà Hứa liền gật đầu:
– Được rồi, tui hứa. Điều kiện là gì?
– Bà phải lấy con trai tui.
– Cái gì?
Bà Hứa không khỏi bối rối.
– Không giấu gì bà, hoàn cảnh tui cũng giống bà, con trai tui năm nay cũng 20 tuổi, nó tên Diệp Chính. Thế nào? Bà có đồng ý lấy nó không?
– Không… không… – Bà Hứa đỏ mặt, xua tay.
– Tại sao lại không?
– Tui năm nay đã 36 tuổi rồi, làm sao lại có thể lấy một anh chàng 20 tuổi?
– Tại sao không, tui cũng bằng tuổi bà, không phải tôi vừa lấy Hứa Đông, chàng ta cũng 20 tuổi đấy thôi.
– Đúng thế, nếu bà đã lấy con tui, tức là con dâu của tui. Giờ tui lấy con bà, biết gọi bà bằng cái gì đây?
Doanh Doanh chợt thở dài:
– Người nghèo như chúng ta, quan tâm mấy chuyện đó làm gì?
Bà Hứa ngồi mép giường suy nghĩ…
– Ngọc Mai, bà gả về nhà tôi, cách đây hàng vạn dặm, ở đó không ai biết bà cả, bà còn lo cái gì nữa.
– Cái này… – Ngọc Mai hơi giao động.
– Chúng mình đều vì con cái của mình. Bà cưới thằng Chính, thay tui chăm sóc nó. Tương tự với anh Đông, tui sẽ thay bà chăm sóc chàng. Hai chúng ta cùng chăm sóc chồng mình, để 2 đứa con của chúng ta được yên tâm học hành, sau này ắt hẳn sẽ đỗ đạt làm quan.
Lời nói của Doanh Doanh khiến Ngọc Mai cảm động.
– Hơn nữa…
Doanh Doanh tinh quái ôm lấy Ngọc Mai:
– Tui với bà đều là quả phụ nhiều năm… chăn đơn gối chiếc… cũng cần một người đàn ông để thỏa mãn nhu cầu… nay tôi đã có chàng rồi, còn bà…
– Tui không nghe, không nghe thấy gì hết… – Ngọc Mai đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu xuống.
Doanh Doanh biết Ngọc Mai đã đồng ý với cuộc hôn của con trai nàng. Nàng vui vẻ nói:
– Thôi mẹ chồng yêu quý, ra ngoài đi.
– Tại sao?
– Bà quên mất đêm nay là đêm tân hôn của tui với Hứa Đông sao. Hiện tại chàng vẫn đang đợi ngoài nhà đấy.
Ngọc Mai cười khúc khích, lập tức ra khỏi phòng.