Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 89

Phần 89
11h trưa ngày 28/8/2004.
Tôi đứng bối rối nhìn xung quanh, tính ra từ Phúc Yên nhà tôi mà tới sân bay chỉ có hơn chục cây, vậy mà đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến nơi này. Cũng tầm gần trưa, lượng người qua lại mỗi lúc một đông, loanh quanh chạy lên chạy xuống hỏi mãi mới tìm được chỗ cửa đến nội địa để đón người. Mà tầm này nàng phải xuống máy bay rồi chứ nhỉ? Nãy giờ sốt ruột gọi thì toàn thấy tắt máy ngoài vùng phủ sóng thôi.
Bỗng chuông điện thoại reo, tôi vội rút ra xem, là thằng Sơn gọi, không phải của nàng. Tôi khẽ chép miệng rồi bật nghe.
– Gì thế?
– Đón được sếp chưa?
– Chưa, đang sốt ruột đây!
– Cứ bình tĩnh đại ka, còn chờ lấy hành lý chán.
– Ờ!
– Bọn em đợi cơm hai người nhé!
– Thôi chúng mày cứ ăn trước đi!
– Trước làm sao được, đợi hai người về cùng ăn cho vui.
– Ừ! Cũng được, thôi nhé!
Tôi ngắt máy, rồi lại bấm gọi số của nàng, vẫn cứ “thuê bao” mới bực mình chứ.
Ôi! Mong mỏi mãi mới tới ngày hôm nay, hy vọng đừng có chuyện gì đột xuất xảy ra làm lỡ kế hoạch chứ, lạy trời cho cái đầu óc giàu tưởng tượng của tôi bớt nghĩ đi được không nhỉ. Mà trước lúc ra sân bay nàng cũng điện cho tôi báo giờ đi rồi mà, nên chắc không vấn đề gì đâu… tôi tự trấn an mình thế, rồi bước lại chỗ dãy ghế chờ ngồi xuống.
Nhìn đoàn người đi từ cửa ra, xúc động ôm chầm lấy những người thân đang chờ đón. Mà bóng dáng thân thương vẫn chưa thấy đâu cả… mỗi khi có một bóng dáng cô gái trẻ nào đó loáng thoáng lẫn trong đám người đang đi ra, tôi lại đứng bật dậy ngó ngó, rồi lại thất vọng ngồi phịch xuống.
Ngồi một lúc lại bấm máy gọi, vấn cứ “thuê bao”!! Hỏng rồi, tôi đứng dậy đưa mắt nhìn xung quanh tiếp.
Bỗng thấy một bé gái chạy ngang qua vấp ngã sóng soài dười đất. Ô! Đó chẳng phải em bé tôi đã gặp ở siêu thị đó sao? Tôi vội vàng bước lại đỡ bé dậy.
– Cháu sao không?
– Đau!!! – Thấy có người hỏi han bé gái ngẩng lên mếu máo, nước mắt lưng tròng.
– Ui, để chú đánh chừa con chuột nhé, làm ngã bé này! – Tôi đập đập tay xuống nền, rồi rút khăn ra chấm chấm nước mắt cho bé.
Em bé thôi khóc mà cứ đứng trân mắt nhìn tôi, hình như bé đã nhận ra tôi chăng? Tự nhiên sao tôi lại thấy có một cái gì đó thân thương quá dỗi trong đôi mắt trong veo ấy.
– Bố mẹ cháu đâu? Sao lại chạy lung tung một mình thế này? – Tôi dịu dàng hỏi.
– Hổng bít! – Em bé lại mếu máo.
– Thế lúc nãy cháu chạy từ đâu tới đây?
– Con hổng có nhớ!
– Thôi được rồi, đừng khóc, để chú dắt cháu đi tìm ba mẹ nha!
– Chú bế cơ… Con mỏi chân quá à! – Em bé đưa tay lên.
Nhìn khuôn mặt dễ thương phụng phịu, khiến tôi bất giác không thể chống lệnh được. Tôi mỉm cười bế bé lên, rồi đi lòng vòng quanh sảnh xem có ai đang bị lạc trẻ con không, đi hết tầng 1 lại lên tầng 2, rồi lại xuống tầng 1, vẫn chẳng có ai tới nhận cả, cơ mà em bé này cũng kỳ quá, tôi là người lạ mới gặp có lần thứ 2 mà bé đòi bế, rồi cười nói tíu tít cứ như người quen vậy…
“Thôi kiểu này chắc phải qua chỗ bảo vệ, nhờ họ thông báo trên loa thôi” tôi đang tính cách cuối cùng thì bỗng em bé reo lên.
– A anh hai, anh hai!!!
Theo hướng bé vẫy vẫy, tôi thấy cậu nhóc hôm nọ đang chạy tới.
– Trời ơi! Trà My chạy đâu để hai tìm hết cả hơi dzậy? – Cậu nhóc buông lời trách yêu cô em gái.
– Lần sau để ý em vào nha! – Tôi đặt em bé xuống rồi nhìn cậu nhóc ấy cười.
– Dạ, cảm ơn chú! – Cậu nhóc nhìn tôi ra vẻ biết ơn lắm.
Bất giác tôi nhìn cậu nhóc ấy không chớp mắt, giờ nhìn gần tôi mới để ý… sao giống thế nhỉ..??
– Ba ơi! Má ơi! Bé My ở đây nè!
– Đâu, trời ơi, bảo má đưa đi mua kem, mà loanh quanh chạy biến đi mất tiêu, làm má hết cả hồn à!
– Anh đã bảo nó chỉ chạy loanh quanh đây thôi mà!
Tôi nhìn lên thấy một người đàn ông trung niên và một phụ nữ nom còn khá trẻ đang đi tới. Cả hai đều ăn mặc rất sang trọng.
Bỗng một ánh chớp lóe lên trong đầu… tôi đưa tay dụi mắt, rồi thảng thốt đứng bật dậy, quay ngoắt người lại bước vội đi ngay lập tức…
– Gì mà nước mắt kèm nhem thế này, sợ lắm không con? – Giọng người phụ nữ tỏ vẻ lo lắng.
– Lần sau không được chạy lung tung nữa nhé gái cưng của ba! – Người đàn ông nạt nhẹ.
– May mà có chú kia bế đi tìm! – Tiếng cậu nhóc.
– Chú ấy dễ thương… – Bé gái bi bô.
– Đâu?
– Chú ấy đi rồi, chú mặc áo xanh xanh kia kìa!
– Còn chưa kịp cảm ơn nữa!
– Chắc cậu ấy đang vội!
– Mà thôi ra chỗ làm thủ tục nhanh lên kẻo hết giờ – Người đàn ông sốt sắng giục cả nhà.
– Tạm biệt miền Bắc nha, hẹn gặp lại!
Đợi họ đi xa rồi tôi mới ngoảnh lại nhìn, toàn thân run lẩy bẩy, một cái gì đó dồn lên nghẹn ứ ở cổ, rồi lại lan tỏa xuống ngực khiến tôi cảm thấy tức và khó thở… và nước mắt cứ thế tuôn rơi… từng giọt nóng hổi lăn dài trên má…
Cậu nhóc đó, giống hệt tôi lúc còn nhỏ!!!
Và người đàn ông ấy… ông ta già đi đôi chút, nhưng gương mặt đó sao tôi có thể quên được, vào ngày mưa… tại tòa án… năm ấy…
Tôi đưa tay lên bưng miệng cố chặn tiếng nấc nghẹn đang chực phát ra…
Mọi thứ chao đảo nhòa dần…
Chợt một đôi bàn tay mềm mại dịu dàng bịt mắt tôi…
– Đang ngắm ai vậy? – Giọng nói thân thương mà tôi đang mong chờ khẽ vang lên.
– Ơ! Anh khóc đấy à? – Nàng vội bỏ tay ra khi đôi tay cảm nhận những giọt nước mắt đang chan hòa trên má tôi, nàng vội xoay người tôi lại.
– Sao nào anh, gì mà xúc động đến vậy? Chờ em lâu không? Khổ quá máy hết pin, nên cũng phải đi tìm anh chứ, đang định ra chỗ quầy dịch vụ gọi nhờ điện thì nhìn thấy anh… Giờ Mai Ngọc của anh đã về rùi nè! Thôi mà!! Cười lên, cười lên coi nào!!! – Nàng véo nhé vào má tôi, lay lay, nhưng mắt nàng cũng rơm rớm.
– Sao mặt anh tái nhợt đi vậy?
– Anh ốm à?
Nàng đưa bàn tay đặt nhẹ lên trán tôi, lo lắng.
Tôi bần thần cầm lấy tay nàng, áp vào má… rồi kéo nàng ôm vào lòng… ôm thật chặt…
– Anh..! – Nàng cũng ôm lấy tôi. Vòng tay mềm mại khiến cơn nhói trong tim dịu bớt đi phần nào.
Bỗng dưng tôi muốn khóc…
Muốn khóc giữa hỗn loạn cuộc đời đang nghẹn ngào rối bời những vui buồn đan xen…

To top
Đóng QC