Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 87

Phần 87
Ngày hôm sau tôi để Sơn ở nhà đi chơi với bọn thằng Hòa với Lâm. Hẹn gặp thằng Thanh bàn chút công việc của nó.
– Cái gì?? Mày suy nghĩ kỹ chưa? – Tôi sững người nhìn Thanh.
– Kỹ rồi, xác định làm chung mà có thằng luôn tỏ ra hơn người, bố đời thế này thì éo ổn đâu?
– Nhưng tao thấy anh Bằng có gì đâu, mày có lầm không?
– Mày không ở cùng nên không hiểu được, tao với ông Phương và ông Thành nhịn nhiều rồi.
– Thế giờ gạt ông Bằng ra thì như thế nào? Cổ phần ông ý 25% đúng không?
– Ừ, cũng không phức tạp lắm đâu, ông ý thích làm thì ông ý làm, 3 anh em tao tách ra làm riêng… với cả mày nữa?
– Sao lại lôi tao vào?
– Ngoài mày ra giờ tao cũng có tin tưởng được ai nữa đâu, nhưng chắc chắn là ông Bằng sẽ tự rút thôi, bởi không thể trả được 75% còn lại cho 3 thằng được.
– Thế giờ ý mày là muốn tao đớp 25% của ông ý?
– Ờ, bạn chỉ được cái nhanh hiểu ra vấn đề!
– Nhưng tao lấy đâu ra tiền! – Tôi thở dài.
– Về nhà xoay bà già chứ, tao cũng thế! Bà già mày làm ngân hàng thì ắt sẽ nhạy cảm hơn với chứng khoán, càng dễ thuyết phục chứ éo như ông già tao, năn nỉ gãy lưỡi mới được.
– Nhưng quan điểm của bà già tao là trước khi ra trường thì tốt nhất không dính dáng đến làm ăn gì cả! – Tôi gãi đầu.
– Mày đã thử hỏi chưa?
– Chưa, nhưng tao thừa biết câu trả lời rồi, bà già tao bảo thù lắm. Với lại tao giúp mày được như thế nào thì tao giúp, chứ bảo tao tham gia vào thì nói thật chưa tính tới tiền bạc mà tâm lý tao cũng chưa có sự chuẩn bị gì cả.
– Mày cũng là hội viên từ lúc mới sáng lập, cũng là một trong số ban quản trị diễn đàn, có éo gì mà bỡ ngỡ – Nó châm thuốc rồi khẽ nhíu mày nhìn tôi.
– Làm quản trị thì cũng chỉ viết bài cho chúng mày chứ có làm quái gì đâu, giờ bảo tao tham gia vào với tư cách cổ đông thì nó lại là vấn đề khác.
– Thôi được rồi, mày cứ suy nghĩ kỹ đi! Cuối năm nay là sàn giao dịch OTC của VNF sẽ chính thức đi vào hoạt động, bọn tao đang cần ổn định nội bộ trước rồi mới có thể triển khai tiếp được, chứ giờ đấu đá nhau thế này, mệt lắm. Tao cần một đứa đủ tin cậy và có khả năng như mày tham gia vào, vì tao chỉ tin được mày! – Nó thở dài.
– Ờ, để tao xem nào đã – Thực ra thì tôi cũng máu lắm, nhưng nghĩ tới tháng nào cũng phải đem tiền nhà đi bù lỗ như nó và hai ông kia cũng thấy kinh kinh.
– Ừ, hy vọng mày sẽ thông suốt được vấn đề, trước mắt khởi đầu bao giờ cũng khó khăn, nhưng tiềm năng là trông thấy rõ ràng, chỉ cần có thời gian thôi.
– Ờ! Tao hiểu!!
– Mà sắp sửa đến ngày Ngọc ra Bắc rồi còn gì nữa! – Bỗng nó chuyển ngay đề tài.
– Ừ! Còn 5 ngày nữa!
– Đã dự tính gì chưa?
– Thôi, tao mệt với chúng mày quá, đừng tham gia vào chuyện của tao nữa, kệ đi! – Tôi hơi gắt lên.
– Kệ sao được, như thế người ta lại nói bạn bè không biết đường bảo ban nhau! – Nó cười khà khà.
– Bảo ban cái con khỉ ý! Quan điểm của tao không giống chúng mày.
– Rồi mày sẽ phải thay đổi cách nghĩ thôi bạn ạ! – Nó nháy mắt.
– Nếu chúng mày đã trải qua chuyện của tao, thì chính chúng mày mới phải thay đổi cách nghĩ – Tôi nghiêm giọng vặn lại nó.
– Ờ, thôi thì tính cách do môi trường, quan điểm do dòng đời xô đẩy, ý bạn là thế phải không?
– Nó cũng chỉ đúng ở một góc độ nào đó, chứ không thể bao trùm để thành một châm ngôn sống được… còn nhiều thứ phức tạp lắm.
– Đệch, nói chuyện với mày đau đầu quá. Thôi thì tao kệ, mày cứ làm những thứ mà mày cảm thấy là đúng với lý tưởng của mày. – Nó vội xua tay.
– Tao cũng đâu có muốn nói, tại mày đả động đấy chứ! – Tôi cười.
– Thôi được rồi! Giờ tao qua trường đón “vợ” đây! – Nó đứng dậy với tay lấy cái cặp laptop.
– Ừ! Để tao trả tiền cafe, tao còn ngồi một lát đã.
– OK! Mày cứ suy nghĩ đi, có gì alo cho bạn sớm nhé!
– Ừ, được rồi!
– Mà hôm nao Ngọc ra thì mấy anh em rủ cả người yêu tụ tập một bữa nhé, bác Kiên dạo này cũng có ‘gì gì’ rồi đấy!
– Thế hả? Vậy mà mấy lần ngồi uống trà đá có thấy ông ý tâm sự gì đâu?
– Được rồi, hôm nào gọi ông ấy mà tra khảo sẽ rõ, thôi bạn đi trước đây. Bye.
– Bye.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Sơn đâu rồi? – Vừa bước vào quán cơm, thấy có mỗi Lâm với Hòa, tôi vội hỏi.
Lâm vừa nhai vừa quay qua tôi trả lời.
– Không biết, thấy nó mượn xe tớ đi lúc nãy, bảo đi có việc gì đấy!
– Thái và anh Hùng đâu?
– Ăn xong về trước rồi, cậu gọi cơm đi, ăn đĩa cho nhanh!
– Ờ! – Tôi bước lại chỗ quầy. Gọi một suất cơm, rồi bưng lại chỗ bọn nó ngồi xuống.
– Thấy từ sáng cứ nhấm nháy nhắn tin cho em nào ý, rồi trưa gọi điện tí toáy gì đó, sau đấy xuống mượn xe Lâm đi luôn, có nghi vấn hẹn hò bạn ạ! – Hòa gật gù ra vẻ khám phá.
– Cơ mà nó có quen đứa nào dưới này đâu? – Tôi ngạc nhiên.
– Biết thế nào được! Thôi kệ đi, dù sao cũng phải mừng cho nó chứ, làm tí bia không? – Lâm cao hứng.
– Thôi, bia bọt gì, suốt ngày bia rượu mệt lắm, ăn đi! – Tôi lắc đầu.
– Sáng nay thằng Thanh nó kêu qua có chuyện gì thế? – Hòa tò mò.
– Chuyện công việc của nó ý mà!
– Nó định rủ cậu làm chung à?
– Sao cậu biết? – Tôi dừng ăn ngẩng lên nhìn Hòa.
– Có gì mà tớ không biết, dẹp đi, không phải dể nuốt đâu – Hòa gàn.
– Tớ cũng đã quyết định đâu, mà thực tế ra tớ cũng chả hào hứng lắm, nó làm được cơ thì mới nói, đằng này toàn thấy thâm vào máu. Nên nói thật tớ cũng đâu có ham.
– Ừ! Vậy là tốt!
– Quan trọng là nếu là tiền của mình thì dám mạo hiểm, nhưng tiền xin bà già, rủi lỡ xảy ra cái gì thì mất hết lòng tin, sau này muốn quyết định việc gì cũng khó!
– Chuẩn đấy!
Ba thằng tiếp tục ăn, sau khi xong bữa trưa, thì tạt ngay quán nước đầu ngõ ngồi trà đá một tí.
Lâm cầm điếu thuốc lào rít một hơi dài, rồi nhả khói ra, thấy nó hơi rùng mình, mắt trợn ngược rồi chống tay vịn vào gối, đầu cúi gằm xuống.
– Mẹ! Giờ còn chơi cả thể loại này nữa? – Tôi trố mắt.
– Nước… cho… tí nước – Nó đưa tay quờ quờ.
Tôi với cốc trà đá đưa cho nó, nó tợp ngụm rồi nhắm mắt một lúc, sau đó mở ra thở khoan khoái…
– Đã thật… Làm tí không? – Nó đưa điếu cho tôi.
– Không! – Tôi vội đẩy ra.
– Mày thì sao? – Nó lại đưa sang Hòa.
– Éo thèm! – Hòa lắc đầu lè lưỡi.
– Mà thằng Sơn nó có bảo đi mấy giờ về không? – Tôi băn khoăn.
– Không, kệ nó, để thả rông một buổi xem cu cậu có câu được con cá nào không? – Lâm cười.
– À, thấy sáng nay Sơn nó bảo nghe cậu kể là Ngọc ra đây một tuần à cậu? – Hòa sực nhớ ra liền hỏi lại tôi.
– Ừ!
– Ngon quá còn gì nữa! – Lâm vỗ tay đánh bốp.
– Thế thì để tớ đặt lịch làm chuyến phượt Mộc Châu nhé! – Hòa sáng mắt lên.
– Từ từ đã, chúng mày làm gì mà cứ nhắng hết cả lên thế – Tôi xua tay.
– Cậu cứ suy nghĩ đi, ý tưởng không tồi đâu – Hòa nháy mắt.
– Được rồi, còn 5 ngày nữa cơ mà! Tính trước làm quái gì!
Đang nói chuyện thì một chiếc taxi đỗ xịch ngay trước ngõ, một bóng hình kiều diễm mở cửa sau bước xuống xe.
– A! Chào người đẹp! – Lâm liền đưa tay vẫy khi nhận ra đó chính là… Mai.
– Ngọn gió nào đưa bạn quay lại đây thế? – Hòa cũng bắt chuyện luôn.
– Ô! Sao hôm nay lại ngồi hết ngoài này vậy? Tớ qua gặp anh Hùng có chút việc – Mai cười đáp lại Lâm và Hòa.
Tôi cũng định mở lời chào, nhưng dường như Mai không hề quan tâm tới sự có mặt của tôi thì phải. Hình như tôi vô hình trong mắt bạn ấy hay sao ý.
– Ừ! Bọn tớ vừa ăn cơm xong ngồi trà đá hóng gió chút, anh Hùng đang ở phòng ý – Lâm nói.
– Tớ biết rồi, trước khi đến có điện cho anh ấy rồi mà. Thôi mọi người cứ ngồi chơi nhé, tớ xin phép! – Mai vẫy tay chào rồi bước vào ngõ. Cũng chẳng buồn nhìn tôi lấy nửa con mắt nữa.
Bóng Mai khuất hẳn trong ngõ, mà mùi nước hoa hàng hiệu vẫn thoang thoảng.
– Chà! Nom càng ngày càng xinh! – Lâm chép miệng.
– Tiếc cho ku Hiếu thế không biết – Hòa cũng suýt xoa.
Tôi chẳng nói gì, với bao thuốc lấy một điếu châm hút, nhả khói ra nghĩ ngợi…
Nhìn Mai giờ khác quá, không nói về ngoại hình sang trọng và quý phái ấy. Mà cái thái độ gặp tôi cũng đã quay ngoắt 180 độ, cứ như chưa hề quen nhau, có lẽ trái tim đã thôi gợn sóng rồi chăng?
Kể ra vậy cũng tốt, bởi nếu sự thay đổi ấy có thể khiến bạn ý hạnh phúc hơn, thì cũng sẽ khiến tôi đỡ phải khó xử và áy náy phần nào…

To top
Đóng QC