Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 86

Phần 86
Ra khỏi vũ trường, tôi gọi taxi cho nhóm Yến, bảo Sơn ngồi lên taxi luôn, rồi tôi lấy xe máy đi theo. Cả bọn lượn ra Phùng Hưng rồi tạt bừa vào một quán lẩu. Hằng cũng đã ổn định tâm lý, khổ thân con bé, mới đi diễn cho anh Cường được mấy buổi mà đã gặp phải tình huống oái ăm vậy, chẳng biết có còn cảm hứng với sân khấu vũ trường nữa hay không?
Gọi một nổi lẩu rồi thêm mấy món, có thêm chút rượu vào, chuyện trò bắt đầu rôm rả hơn. Sơn lại quay trở về là cái thằng hoạt náo, pha trò các kiểu khiến mấy em cười tít cả mắt. Gần như là quên luôn cái vụ lúc nãy.
Ngồi được một lúc thì hội anh Hùng, Hòa, Lâm và Thái cũng tới nhập bọn.
– Trời ơi! Có sao không em? Mọi khi đâu có xảy ra vụ việc như thế đâu cơ chứ!! Nghe thằng Hiếu điện mà anh sốt hết cả ruột! Vừa chửi thằng Toàn ‘Pê đê’ (Quản lý) một trận, mẹ nó chứ! – Anh Hùng vừa bước vào phòng đã trút một tăng bực dọc.
– Không em không sao! May có anh Hiếu với anh Sơn đây nên mọi chuyện không đến nỗi đi quá xa. – Hằng lén nhìn sang Sơn đầy cảm kích.
– Trong đấy dạo này láo nháo lắm anh, chúng nó thuốc vào ảo bựa lắm! – Lâm nói thêm vào.
– Em nghĩ chắc mình phải buông điểm này thôi anh, đã có dớp rồi thì kiểu gì chẳng có lần 2! – Yến nhìn anh Hùng ái ngại.
– Ờ! Mai anh lên làm việc lại với chúng nó. Không chấn chỉnh thì mình lướt vậy chứ biết làm sao – Anh Hùng ngồi xuống với tay cầm chai rượu. Hòa, Lâm, Thái cũng ngồi nhập mâm luôn.
– Mời chú em, tên Sơn à? – Anh Hùng nâng chén lên.
– Vâng, em Sơn ạ! – Sơn cũng nâng cụng với anh Hùng.
– Ờ! Thôi thì chén rượu này coi như thay lời cảm ơn đến chú nhé. – Anh Hùng cười.
– Không có gì, mời anh ạ! – Sơn nốc cạn.
Anh Hùng cũng uống cạn. Sau đó cả mâm đồng khời. Và tiếp tục truyện trò.
– Thế là chú mới về nước à? – Anh Hùng châm điếu thuốc nhìn sang Sơn hỏi.
– Vâng!
– Về lâu không? Hay về hẳn luôn?
– Không, em chỉ về một tháng thôi.
– Thế à? Chắc bên đó làm ăn được hả?
– Cũng không tệ anh ạ – Sơn liếc tôi rồi trả lời anh Hùng.
– Có ngon không bảo lãnh tớ sang với – Lâm cười cười nửa đùa nửa thật.
– Cậu sẽ không thích đâu – Sơn đáp bâng quơ rồi cầm chai rượu rót tiếp.
– Thôi bọn em đủ rồi. – Yến giơ tay chặn.
– Ok – Sơn bỏ qua chén của mấy em.
– Mấy đứa mệt thì về trước đi cũng được, hội anh còn ngồi hàn huyên chán, cũng muộn rồi đấy. – Anh Hùng nhắc nhóm Yến.
– Vâng! Thế các anh ngồi đây nhé, hôm khác gặp nhau sau.
Yến nói xong, Thúy và Hằng cũng đứng dậy chào. Rồi cả ba cô bước ra ngoài vẫy taxi.
– Ra vẫy hộ cho mấy em đi! – Thấy Sơn cứ ngoai ngoái nhìn theo, tôi nhấm nháy.
– Thôi! – Nó bẽn lẽn quay lại, mặt đỏ bừng. Trời đất, cái điệu bộ này từ lúc chơi với nó tới giờ tôi đâu có thấy.
– Nãy ngồi cùng taxi có bắt chuyện rồi chứ? – Tôi hỏi.
– Có!
– Thế thì sao phải ngại?
– Đại ka buồn cười nhỉ? Thôi uống đi – Nó vội cầm ly lên.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Tan cuộc rượu, mấy anh em về nhà. Pha ấm nước trà ngồi hàn huyên thêm một lúc rồi đi ngủ.
– Vào tắm đi cho mát – Tôi bước từ phòng tắm ra vừa lau người vừa nhắc thằng Sơn.
– Vâng! – Nó nằm trên giường chăm chú vào cái điện thoại bấm bấm.
– Giờ này còn nhắn tin cho em nào thế?
– Không! – Nó quẳng điện thoại xuống giường rồi cởi áo bước vô nhà tắm.
– Máy đại ka vừa báo rung trên bàn đấy, hình như sếp gọi – Nó vừa xả nước vừa nói với ra.
Tôi giật mình vội lại bàn cầm máy lên xem, thấy đúng vừa có 1 cuộc gọi nhỡ, chết thật, nãy bảo về tới nhà gọi cho nàng mà quên béng đi mất, rượu với chả chè, tôi vội bấm gọi lại cho nàng luôn.
– Giờ mới về tới nhà hử? – Giọng nàng hơi ngái ngủ.
– Anh về từ nãy, nhưng ngồi uống nước với mấy anh em dưới nhà, giờ mới chuẩn bị đi ngủ nè!
– Lúc này mới sực nhớ ra có ai đó đang nằm chờ, buồn ngủ díp hết cả mắt mà không dám ngủ sao? – Giọng nàng có vẻ hờn dỗi.
– Hihi, anh xin lỗi mà, lâu lâu mấy anh em mới tụ tập đông đủ ngồi tán dóc… mà sao em không đi ngủ trước đi?
– Ai mà ngủ được khi mà chẳng biết anh uống rượu đi đứng về nhà thế nào chứ? – Nàng phụng phịu.
– Thôi mà, anh biết rồi!
– Biết cái gì, em đã bảo anh uống ít thôi, mà từ lúc chuyển ra ở với cái anh gì Hùng ý là lúc nào cũng thấy anh uống – Nàng trách móc.
– Anh cũng đâu có uống nhiều đâu, với lại cũng tại nhớ em quá, nên phải bấu víu vào một cái gì đấy cho đầu óc nó đỡ phải trăn trở nhiều. – Tôi nói huyên thuyên chữa cháy.
– Nè, giờ lại xoay sang đổ lỗi cho người ta nữa? – Nàng tỏ vẻ gay gắt hơn.
– Cũng đúng mà, em thử đếm từng giây từng phút xem có mệt không? – Tôi già mồm.
– Thôi đi chàng, mệt với cái lưỡi không xương của anh thì đúng hơn! – Nàng phì cười.
– Anh nói thật mà, sắp sửa qua ngày mới tính ra là còn 5 ngày nữa thôi!
– Ukm… 5 ngày nữa – Nàng cũng có vẻ háo hức.
– Mà anh quên chưa hỏi lịch trình em ra được bao lâu?
– Làm gì?
– Thì để anh còn tính kế hoạch đi chơi chứ?
– Trời, gì mà quan trọng hóa vấn đề thế? Đơn giản thôi anh!
– Đơn giản như nào chứ?
– Em chỉ cần đi dạo phố cổ, ngồi tựa vai anh ngắm hoàng hôn buông xuống Hồ Tây… thế là đủ cho những ngày bên nhau. Cần gì phải đi đâu mà kế với chả hoạch, nghe trịnh trọng quá à!
– Được rồi, em thích như nào thì sẽ như thế, đối với anh cũng chẳng quan trọng bởi nơi nào có em nơi ấy chính là “wonderland” của anh! – Tôi mỉm cười.
– Ukm, chúng ta sẽ có hơn một tuần nhé..!!
– Hả!! Cái gì! – Tôi ù hết cả tai khi nghe nàng nói vậy.
– Một tuần!!! – Nàng nhắc lại.
– Trời, sao mà xin đi được lâu vậy!
– Không phải tại em, tại kế hoạch của chúng nó còn về nhà bé Tư ở Cần Thơ chơi nữa, nên bất đắc dĩ em phải theo thôi chứ biết làm sao?
– Bảo với bố mẹ rùi hả?
– Thì tất nhiên!
– Ui chao, sao không đi luôn bé Năm, bé Sáu nào nữa cho tròn 1 tháng lun đi! – Tôi hào hứng hét lên đầy phấn khởi, tiện chân đạp luôn cái cửa nhà tắm.
– Rầm!!!
Sơn đang xoa xà phòng, giật bắn người loạng choạng suýt ngã, may nó kịp vịn vào bồn cầu, hình như phản xạ của dân xã hội đen khiến nó luôn đề phòng trong mọi tình huống thì phải, nó tròn mắt nhìn tôi, rồi ngoác mồm.
– Mẹ kiếp đại ka làm gì thế!
– Một tuần, một tuần!!! – Tôi giơ ngón trỏ lên nháy mắt với nó.
– Cái gì mà một tuần!?
– Thôi tắm tiếp đi! – Tôi cười cười với tay đóng sầm cửa nhà tắm lại.
– Gì vậy anh? – Giọng nàng qua điện thoại có vẻ khó hiểu.
– Hả, không, anh trêu thằng Sơn ý mà!
– Trời, đang nói chuyện với em mà còn giỡn được nữa!! Mà Sơn cũng chưa ngủ hả?
– Chưa, hôm nay nó là anh hùng cứu mỹ nhân đấy!! Ngủ sao nổi!
– Là sao?
– Ui, chuyện dài lắm, hôm nào ra đây anh sẽ kể cho mà nghe!
– Vâng, thế anh đi ngủ đi, khuya rồi!
– Ukm, ngủ ngon nhé, yêu em…
– Yêu anh…
Tôi thả mình xuống giường nằm, thở một hơi dài đầy khoan khoái!
Trời! Những một tuần, hơn cả những gì mình có thể mong đợi. Có lẽ ông trời thương cảm tình duyên lận đận của chúng tôi nên tạo thêm lý do để chúng tôi có thể có thêm những khoảng thời gian bên nhau chăng?? Dù gì đi chăng nữa thì cũng là cơ hội để chắt chiu thêm những yêu thương, những kỷ niệm gắn bó với nhau…
Tôi nghĩ ngợi lung tung một lúc rồi mắt cứ díp dần…
– Đại ka, đại ka nói gì mà một tuần…
Giọng thằng Sơn từ nhà tắm bước ra văng vẳng, nhưng tôi đã gáy khò khò rồi…
Thêm một đêm nữa ngon giấc.

To top
Đóng QC