Phần 82
– Giời ạ! Làm gì mà phi xuống tận đây thế, xa bỏ mẹ! – Tôi ngước nhìn tòa nhà cao tầng sừng sững.
– Đang rượu chè, đi đường nhỡ trúng gió thì sao? Bạn đưa mày tới đây giải nhiệt đã, với lại lâu lâu thằng bạn mới về chơi, phải kiếm chỗ nào hay hay tí chứ – Lâm ngoác miệng cười.
“Chắc lại bar chứ gì”, tôi thầm nghĩ vậy rồi cũng tặc lưỡi gửi xe theo chúng nó. Chúng tôi bước vào tòa nhà, vừa bước vào sảnh có một anh chạy ra đón.
– Các anh đi bốn người ạ?
– Ừ! – Lâm trả lời.
– Các anh dùng vé thường hay Vip ạ?
– Vip chứ.
– Vâng, mời các anh theo em ạ!
Anh ấy bước lại ấn thang máy, đợi một lúc thang máy xuống, anh ấy mời chúng tôi vào rồi cũng bước vào nhấn tầng 6. Lên đến tầng 6, chúng tôi đi ra, nhìn bên phải thấy một quầy lễ Tân. Có một chị đứng tuổi đang ngồi chăm chú ghi ghi chép chép.
– Chị ơi, 4 Vip đầy đủ nhé! – Anh dẫn chúng tôi gọi lớn, rồi cúi đầu chào chúng tôi.
– Chúc các anh vui vẻ.
Sau đó anh ấy vào thang máy đi xuống.
– Ơ, tao tưởng lên bar? – Tôi quay sang Lâm thắc mắc.
– Lát nữa lên, bar nằm tầng trên cùng cơ mà, giờ phải chăm sóc sức khỏe đã rồi tí mới có sức mà nhảy chứ – Lâm nháy mắt.
– Nhưng chỗ này…
– Mày thắc mắc nhiều làm quái gì, mệt quá – Hòa ngắt lời tôi.
– Vé của anh đây! – Chị lễ tân xé 4 cái tích kê đưa cho Lâm.
– Của anh hết 2 triệu 400 nghìn ạ.
– Hả! – Tôi giật nảy người. Quái gì mà hết nhiều thế?
Lâm đang loay hoay rút ví thì thằng Sơn bước tới đập toẹt hai tờ 100 đô xuống bàn.
– Chết, mới đi chơi lần đầu ai lại để cậu làm vậy, mất mặt bọn tớ – Lâm định cầm hai tờ 100 đô đưa lại cho Sơn thì bị Sơn chặn lại.
– Gì mà lằng nhằng thế, tối các cậu mời tớ nhậu thì giờ đến lượt tớ mời lại. – Giọng Sơn có vẻ dứt khoát.
– Không phải thối lại đâu – Nó quay lại nói tiếp với chị lễ tân.
– Vâng! Cảm ơn anh ạ! Ra đưa khách vào đi em – Chị ngoái lại căn phòng sát quầy gọi to.
– Dạ! – Một giọng con gái miền trong khẽ cất lên, rồi một cô gái tầm khoảng 19, 20 gì đó bước ra, nhìn khá xinh. Cũng ăn vận theo kiểu lễ tân.
– Mời các anh theo em ạ! – Cô gái bước tới nhỏ nhẹ, rồi hướng dẫn chúng tôi đi vào một căn phòng được bày trí khá sang trọng, với ánh đèn màu hồng dìu dịu.
Sau khi mời chúng tôi ngồi xuống bộ ghế sofa. Cô gái tiếp tục hỏi:
– Các anh xông trước hay xục trước ạ?
– Xục trước đi – Lâm trả lời.
– Ấm hay lạnh vậy anh.
– Ấm em à!
– Vâng đợi em chút xíu nha.
Cô gái liền bước ra đóng cửa, một lúc sau cô quay lại nhỏ nhẹ tiếp.
– Bể chuẩn bị xong rồi ạ, các anh qua bên này với em.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Ai chà! Nhẹ hết cả người – Hòa tựa vào thành bể thở một hơi dài khoan khoái.
– Sao! Thế nào cu? – Lâm hất hàm nhìn tôi.
– Ờ! Cũng… được. – Tôi cầm ly trà gừng mật ong đặt trên thành bể lên nhấp một ngụm.
– Thế mà mấy lần rủ đi éo đi!
– Tao biết đâu! Cơ mà có mỗi tắm xục xông hơi mà sao đắt thế? – Tôi thắc mắc.
– Đâu chỉ có vậy đâu.
– Vậy còn gì nữa? – Tôi tò mò.
Ba thằng nó nhìn nhau cười cười, rồi thằng Sơn quay sang tôi bĩu môi:
– Đại ka sống ở thành phố hai năm mà vẫn còn tồ lắm.
– Tớ đã bảo rồi, nó là số 1 mà – Hòa ngoác miệng cười.
– Còn gì lát nữa khắc biết – Lâm nháy mắt. Rồi vục tay xuống bể xục hất nước té lên người kỳ cọ.
– Nom cậu hổ báo thế này, cởi trần ra đường khối thằng sợ vỡ mật – Hòa lè lưỡi nhìn mấy hình săm và vết sẹo trên người Sơn.
– Dọa được thằng nào mà sợ! – Sơn khẽ cười khẩy.
– Sao không săm rồng, hổ hay đại bàng mà lại săm con sói.
– Tùy đẳng cấp thôi… với lại tớ là fan cuồng của Bắc Kiều Phong mà!
– Tớ cũng khoái săm trổ lắm, nhưng mà về nhà ông bà già đè ra lóc thịt luôn á. – Lâm tỏ vẻ hâm mộ.
– Hay ho gì đâu cậu. – Sơn với ly trà gừng làm hớp rùi nói.
Xông được khoảng hơn 20 phút, thì cô gái ban nãy lại bước vào.
– Ối! – Tôi đang tồng ngồng ngồi trên thành bể vội nhảy thụp xuống nước.
– Vào phải gõ cửa chứ em! – Tôi cau mặt.
– Dạ… – Cô bé trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên.
– Em thông cảm, thằng bạn anh nó là hàng nguyên tem – Lâm ha hả cười.
– Vâng… – Cô bé bụm miệng cười thú vị rồi hỏi tiếp.
– Các anh xong chưa, phòng xông đã chuẩn bị rồi ạ!
– Ok! Anh vẫn là Thu Linh nhé! – Lâm vừa nói vừa đứng dậy với khăn quấn vào người.
– Còn 3 thằng bạn anh thì sắp xếp cẩn thận vào nha!
– Vâng ạ! Mời các anh qua.
Hòa với Sơn cũng đứng dậy quấn khăn vào người rồi bước ra cửa.
– Ê! Còn ngồi đó làm gì mày?
– Nhưng… – Tôi ái ngại nhìn cô gái vẫn đứng đó.
Cô ấy hiểu ngay ra vấn đề liền tủm tỉm cười đi ra ngoài để tôi đứng dậy quấn khăn vào…
Chúng tôi tiếp tục theo cô gái nói giọng miền Nam ấy đi tới một dãy phòng mà lúc nãy chúng tôi vào thay đồ và cất đồ trong đó.
– Các anh vào xông hơi đi, em gọi các bạn ý qua liền ạ! – Cô gái lễ phép rồi xoay người bước đi.
Đợi cô gái đi xa, Lâm khẽ thì thào với chúng tôi.
– Này! Vé bao gồm tất cả rồi, nhưng thoải mái thì bo thêm cho các em ấy khoảng một hai lít nhá.
– Nghĩa là sao? – Tôi đứng ngẫn ngờ.
– Thôi vào phòng đi ông! Hỏi nhiều mệt quá! – Lâm nói xong đi vào phòng của nó đóng cửa lại.
Tôi lại tiếp tục đưa đôi mắt khó hiểu sang nhìn Hòa với Sơn.
– Đại ka bảo trọng! – Sơn tiếp tục điệu cười nham hiểm, rồi cũng vô phòng cạnh phòng Lâm.
– Có gì gọi bạn nhé! – Hòa nháy mắt rồi bước vào phòng đối diện với phòng tôi.
Ba thằng nó vô hết, chỉ còn mỗi tôi đứng như trời trồng. Kể ra thì tôi cũng không đến nỗi ngu lắm mà không hiểu ra vấn đề, giờ rượu cũng đã tỉnh rồi. Nhưng mà mọi thứ nó diễn ra đột ngột quá… thế quái nào mình lại vô đây cùng chúng nó được mới tài chứ???
Mà thôi kệ, cứ vào xông hơi đã… đằng nào cũng chưa hết cơn mệt với trận rượu lúc nãy mà. Tôi tặc lưỡi rồi cũng bước vào phòng mình.
Nhìn căn phòng khoảng hơn chục mét vuông, gần bằng phòng tôi, có cả điều hòa, giữa phòng đặt một cái giường đủ cho một người nằm, phía đầu gường khuyết một cái lỗ chỉ để vừa mặt một người úp xuống, và dưới cái lỗ ấy là một chậu sứ thả những bông hoa hồng trên mặt nước, ngoài ra còn có một cái bàn như bàn cafe, trên có một lọ sáp thơm và 2 chiếc khăn to cùng với mấy lọ tinh dầu, dầu gội, sữa tắm gì đó tôi cũng không rõ lắm. Cạnh bàn là một cái tủ nhỏ mà khi nãy tôi cất quần áo vào trong. Cuối phòng là một nhà tắm kính mờ mờ, chắc để xông hơi.
– Cộc cộc..! – Đang đứng chống tay nhìn xung quanh phòng thì có tiếng gõ cửa.
Tôi giật mình vội chạy lại mở tủ lấy quần mặc vào…
– Cộc cộc! – Tiếng gõ lại tiếp tục.
– Đợi tí! – Tôi cuống quýt kéo quần lên rồi bước ra mở cửa.
– Chào anh! – Lại là cô gái lễ tân lúc nãy. Lúc hướng dẫn chúng tôi thì cô ấy mặc bộ đồng phục khá chỉn chu như tiếp viên hàng không ý, nhưng giờ đã thay bằng một chiếc váy hai dây mỏng tang như váy ngủ, mái tóc buộc túm sau gáy gọn gàng.
– Em vào được không ạ? – Thấy tôi cứ đứng trân mắt nhìn, cô ấy khẽ nhíu mày dò hỏi.
– À… ừ! Được! – Tôi nuốt nước bọt đánh ực cái rồi đi lại giường ngồi xuống, tim đập thình thịch.
– Em tên gì nhỉ? – Tôi gượng cười.
– Dạ tên Thơ! – Cô gái xưng tên xong liền đi vào đóng cửa chốt lại.
– Ukm.
– Ủa! Anh không xông hơi à? – Bỗng cô ấy nhìn tôi tròn mắt.
– Ờ… không… à mà có! – Tôi bối rối như gà mắc tóc.
– Sao đã mặc quần vào rồi dzậy?
– À… mình… – Tôi đỏ bừng mặt gãi đầu.
– Hihi! Lần đầu tiên anh tới đây à?
– Ừ!
– Anh đừng sợ, em không ăn thịt anh đâu! – Thơ mỉm cười, rồi bước lại bàn đặt hai chiếc khăn ướt và cái túi xách nhỏ lên bàn, sau đó cầm khăn tắm đi vô nhà tắm bật xả khí xông.
– Anh cởi quần ra đi, mặc dzô đây là lát không có đồ mà thay đâu nha! – Thơ nói với ra.
– Ờ! – Tôi cứ ngồi bần thần.
– Em không nhìn nữa đâu… – Tiếng cười lảnh lót lại vọng ra.
Lưỡng lự thêm chút nữa rồi tôi cũng cởi quần dài ra, giữ lại cái quần chip đề phòng có biến… cơ mà lý do thực tế hơn là cái “thằng quỷ nhỏ” nó đang muốn bật tung ra ngoài vì cái váy sexy để lộ những mảng da trắng bóc mà Thơ đang mặc từ nãy giờ rồi, thế nên tôi không thể để cho nó toại nguyện được… Trái khoáy vậy không biết nữa… Tôi thầm than thở khi trên thì muốn kìm mà dưới lại cứ thích xông pha…
Tôi quấn lại khăn rồi… tiếp tục đứng như trời trồng. Hoang mang kinh khủng.
– Ơ, anh không vào xông à? – Thơ ngó ra sốt ruột.
– Có… mà… em đi ra ngoài đi đã – Tôi cười như mếu.
– Giời ơi là giời, đàn ông chi mà nhát dữ dzậy? – Thơ liền bước ra ngoài.
– Nè, nghi ngờ giới tính của anh rùi đó nha! – Cô ấy đứng khoanh tay nhìn tôi có vẻ nghi hoặc lắm.
Mặc kệ Thơ nói, tôi cũng chẳng buồn trả lời, lủi thủi bước vào trong nhà tắm, kéo cửa chốt lại. Rồi ngồi xuống cái ghế gỗ đặt ở giữa, thở phào… đến là mệt…
Ngồi chắc được khoảng vài phút thì hơi nóng hầm hập bốc lên khó thở vô cùng, tôi vội xích ghế ra phía cửa, ghé mặt lại cái ô thoáng để thở…
Cố thêm tí nữa thì tôi cũng không thể chịu nổi, vội mở toang cửa bước ra ngoài…
– Xong rồi à anh? – Thơ ngồi chỗ bàn, chống tay lên cằm nhìn tôi.
– Ừ!
– Có cần tắm không?
– Không!
– Vậy lau mồ hôi đi rồi nằm lên giường… – Thơ cầm khăn đứng dậy đưa cho tôi.
– Nằm… Làm gì? – Tôi chột dạ.
– Trời! Bực mình với anh rồi đấy, nằm lên em mát – xa cho chứ còn làm gì nữa! – Thơ nhíu mày nhìn tôi như sinh vật lạ.
– À ờ! – Tôi luống cuống lấy khăn lau người rồi bước lại giường nằm xuống.
– Nằm úp cơ!
Tôi lại lật bật xoay người, mặt úp vào cái lỗ khuyết trên đầu giường, nhìn xuống chậu hoa hồng phả lên hương thơm thoang thoảng.
“Ra công dụng của cái này là như vậy” giờ tôi mới hiểu kiểu cách thiết kế đặc biệt này.
Thơ cầm lọ tinh dầu lại thoa khắp tay và lưng tôi, rồi bắt đầu làm các bài mát – xa, bấm huyệt. Ô, bàn tay cô ấy đi đến đâu là tôi cảm thấy dễ chịu đến đó, hay thật. Thế mà giờ tôi mới được trải nghiệm, tự nhiên cái sự hối hận vì đã theo bọn thằng Lâm vô đây lại dần tan biến theo sự khoan khoái đang lan tỏa khắp toàn thân, căn phòng tỏa điều hòa mát mẻ cộng với mùi hương thơm khiến tôi dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết…
Đang thiu thiu nửa tỉnh nửa mê, thì một bàn tay vỗ nhẹ vào mông tôi, chẳng biết mình vừa thiếp đi bao lâu nữa. Tôi hé mắt ngoái cổ lên… Thơ đang nhìn tôi lúng liếng.
– Xoay người lại đi chàng! – Cô ấy thẽ thọt, khiến mệnh lệnh ấy trở nên khó cưỡng vô cùng.
Tôi vội xoay người lại, bỗng hoảng hồn khi thấy cái khăn tôi quấn quanh người biến đâu mất tiêu, chỉ còn độc mỗi chiếc quần chip trơ trọi.
Tôi thảng thốt định bật ngồi dậy, thì bị bàn tay Thơ dí nhẹ xuống.
– Nằm yên – Thơ khẽ lườm tôi, rồi với lọ tinh dầu thoa lên ngực.
– Chu choa, anh có tập thể hình không?
– Có!
– Thảo nào… – Cô ấy khẽ suýt xoa, rồi thoa xuống bụng, mắt cô ấy hơi chăm chú nhìn vào… phía dưới bụng tôi giây lát, sau đó lại thoa tiếp xuống đùi và chân.
“Chết…” – Tôi thầm la hoảng, cắn chặt răng. Mồ hôi rịn ra lấm tấm trên trán. Người nóng phừng phừng theo từng cái lơn mơn khơi gợi của bàn tay ấy, cứ lướt nhẹ xuống chân rồi từ chân lại quay trở lại đùi, và cứ xoay quanh khu cấm địa. Bỗng táo bạo hơn, bàn tay khẽ luồn nhẹ vào cạp quần…
– Ối! – Tôi không thể chần chừ được nữa, vội chộp tay Thơ giật lại.
– Gì thế? – Tôi ngồi dậy luôn, thở hắt ra, tròn mắt nhìn Thơ. Trống ngực đánh thình thịch.
– Coi nào, đau tay em, nằm xuống đi để em thư giãn cho. – Thơ nhoẻn cười.
– Thư giãn??? – Mắt tôi trố to hơn nữa, nhưng trong đầu thì đã nảy sinh câu trả lời rồi.
– Không! Không! Anh không có nhu cầu – Tôi vội xua tay.
– Trời, anh đã thoải mái rùi thì phải để cho nó thoải mái nữa chứ, tội nghiệp nó mà – Thơ nũng nịu nhìn xuống phía… dưới của tôi.
– Không… – Tôi vội nhảy khỏi giường, bước tới mở tủ lấy quần.
Bỗng có tiếng chuông reo. May quá, chắc bọn nó xong rồi, tôi thở phào rút máy ra xem… bỗng mặt tái dại đi… nàng đang gọi… thôi xong, xong rồi! Tôi cuống cuồng mặc quần vào, chưa kịp kéo lên cũng nhảy lò cò vội ra cửa, mở toang cửa lao ra ngoài… rồi bấm máy nghe gấp…
– Đây, anh..!!
– Bốp!! – Chưa kịp nói thêm thì tôi va vào một bóng người cũng đang hớt hải mở cửa nhao ra. Hai cái đầu cụng vào nhau tóe lửa, nẩy hết cả đom đóm. Cả hai cùng ngã lăn quay ra đất, hai cái điện thoại văng tung tóe cả pin lẫn vỏ…
– Mẹ… – Tôi nhăn nhó lồm cồm bò dậy kéo lại quần, nhìn kỹ lại, hóa ra thằng bạn Hòa chết dẫm, nó còn thê thảm hơn là chưa kịp mặc gì chỉ quấn mỗi cái khăn.
– Làm cái éo gì mà chạy ra như ma đuổi thế – Nó đứng dậy ôm trán suýt xoa đau.
– Tao cũng đang định hỏi mày…
– Thì đang… ấy, thì cái Hồng nhà tao nó gọi…
– Chết rồi! – Nó vừa nói tới đó thì hai thằng lại đồng thanh hoảng hốt la lên, rồi cuống cuồng vồ lấy máy với pin lắp vào…
Hòa lắp xong trước tôi. Nó vội gọi luôn cho cái Hồng.
– Đây, đây… đang nghe thì làm rơi máy xuống cầu thang.
– …
– Anh đang ở nhà mà…
– …
Tôi lắp xong cũng bấm số nàng luôn.
– Làm gì vừa nghe đã tắt máy thế? – Giọng nàng có vẻ bực.
– À, bị… máy… bị sụp nguồn! – Tôi lúng túng tuôn ra lý do thông dụng nhất.
– Thật không? Sao có ai vừa hét vậy?
– Ôi, bọn thằng Hòa với Lâm nó đang đùa nhau ý mà – Tôi vừa nói vừa bước ra chỗ góc đặt mấy cái chậu cảnh.
– Anh đang ở nhà à?
– Ừ!
– Sơn xuống chưa?
– Nó xuống rồi, anh vừa đón nó chiều nay xong.
– Ukm, nhớ em không?
– Có chứ!
– Thế mà cả tối chả thèm điện, nhắn tin gì cả – Nàng phụng phịu.
– Ôi, anh xin lỗi, mấy thằng vừa nhậu xong! – Tôi đỏ bừng mặt, bỗng nhiên thấy hổ thẹn và ghê tởm mình kinh khủng.
– Uống ít thôi đó nha.
– Anh biết rồi mà, giờ có uống nữa đâu! Thôi anh dọn dẹp rửa bát đã, lát anh gọi lại nhé.
– Lại thua bài à?
– Không, chúng nó say rồi, nên ngoài anh ra còn ai nữa đâu!
– Ukm, xong gọi lại cho em đó, iu anh!
– Yêu em.
Nàng vừa tắt máy cái là tôi liền tự tát vảo mặt mình hai phát, vừa để cho tỉnh táo lại, và cũng vừa tự xỉ vả mình vì mấy lời nói dối trắng trợn vừa rồi.
Trấn tĩnh lại một chút rồi tôi quay trở lại phòng, thấy Hòa vẫn đang đứng năn nỉ ỉ ôi với cái Hồng. Cũng phải thôi, tư cách của nó hết bảo hành lâu rồi mà…
Tôi nhìn nó khẽ chép miệng, lắc đầu rồi mở cửa bước vào phòng.
– Bạn gái vừa gọi hử? – Thơ vẫn cái điệu ngồi chống tay lên cằm, ngồi chỗ bàn nhìn tôi hỏi.
– Ừ! – Tôi chẳng dám nhìn cô ấy nữa, bước lại chỗ tủ mở lấy nốt cái áo mặc vào, rồi rút ví lấy ra 2 tờ 100k đặt xuống bàn, sau đó đi ra cửa luôn.
– Chẳng có gã đàn ông nào vào đây mà giống anh cả! – Thơ lại cất giọng.
Tôi khựng người quay lại.
– Là sao?
Thơ chẳng trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy lấy trong túi xách ra một bao thuốc, rút một điếu ra rồi bật lửa châm, thả khói, lim dim mắt nhìn tôi đầy thú vị.
Tôi còn đang khó hiểu thì bất ngờ Thơ cầm hai tờ tiền tôi đặt trên bàn lên dí tiếp mồi lửa vào. Tiền cháy xèo xèo dúm lại bốc mùi khét lẹt của chất liệu polymer, rồi cô ấy quẳng xuống nền nhà, thản nhiên rít hơi thuốc nữa.
– Sao cô lại… – Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn.
– Ít ra chúng ta cũng có một điểm chung, sự khác người… phải không nào? – Thơ tủm tỉm cười.
– Không! Chẳng có điểm chung gì hết! – Tôi nghiêm giọng rồi bước ra đóng sầm cửa lại.
“Cái thằng chết toi Lâm, làm bố mày phí mất 200k” tôi vừa đứng vừa rủa thầm trong lòng. Mà sao một đứa con gái ở trong môi trường này lại chê tiền nhỉ, tằn tiện thì cũng bằng tôi ăn cả tuần chứ có ít ỏi gì đâu. Kể ra cô ấy cầm thì cũng chả tiếc, đằng này cư xử một cách kỳ cục… Càng nghĩ càng buốt hết cả ruột.
– Cạch! – Hòa mở cửa phòng đối diện tôi bước ra, quần áo cũng đã mặc chỉnh tề.
– Tí nữa thì vỡ mồm, may mà văn vở được. – Nó nhìn tôi lè lưỡi.
– Chúng mày cứ đi linh tinh kiểu này thì có ngày nhặt răng chứ ở đấy mà vỡ với chả mồm – Tôi nguýt dài nó, rồi bước lại chỗ thang máy.
– Ê! Ê! Không đợi hai thằng kia à? – Hòa chạy vội theo.
– Đợi thì xuống nhà đợi, tao không muốn nấn ná ở đây thêm một giây nào nữa. – Tôi đưa tay nhấn nút xuống.
– Không lên bar nữa à?
– Éo bar với chả bủng gì hết, về ngủ cho lành!
– Chán nhỉ… ô, mà kia không phải là em lễ tân xinh xinh đó sao? Em ấy làm cho cậu à? – Hòa ngoái về phía phòng tôi thốt lên tỏ vẻ ghen tị.
Tôi cũng nhìn theo nó, thấy Thơ vừa bước ra.
– Ủa! Không đợi các bạn sao hai anh? Qua phòng chờ bên này nè! – Thấy hai thằng tôi đang đứng chờ thang máy Thơ bước tới hỏi.
– Hay là… – Hòa quay sang tôi, nhưng nó chưa kịp nói gì thì cửa thang máy mở, tôi hằm hằm bước vào mặc xác nó.
– Ôi đợi tao – Nó vội chạy vào theo.
– Chào người đẹp nhé! – Nó cố nhoai ra vẫy.
– Vâng, lần sau các anh lại tới nha! – Thơ bước qua chỗ thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô ấy vẫn kịp quẳng cho tôi một cái nhìn lúng liếng như lúc trong phòng khiến tôi sởn hết cả gai ốc.