Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 76

Phần 76
Hai thằng đi về nhà tôi, dọc đường tôi tạt qua chợ cóc gần nhà mua chai rượu và thêm ít đồ nhậu nữa, rồi về nấu nướng. Hôm nay mẹ tôi phải họp rồi đi ăn cùng cơ quan luôn nên chắc về muộn.
Nấu xong, dọn đồ ra, trong cuộc nhậu hai thằng lại tiếp tục tám chuyện trên trời dưới bể, nhưng chủ yếu toàn chuyện của tôi, và chuyện linh tinh khác, chứ mỗi lần tôi quay qua hỏi chuyện của nó thì nó toàn lảng đi.
– Ái chà! Đại ca thay đổi kinh, ngày xưa có bao giờ dụng đến giọt rượu nào đâu mà giờ uống vãi thế – Nó đặt cạch chén rượu xuống, khề khà.
– Dòng đời xô đẩy thôi – Tôi mặt đỏ gay, vừa gắp thức ăn vừa nói.
– Nghe truyện của đại ka và sếp, em hâm mộ quá trời.
– Hâm cái gì? Có ai muốn rơi vào hoàn cảnh như vậy đâu – Tôi thở dài.
– Thì cũng phải trải qua thử thách mới trân trọng những thứ mình giành được chứ!
– Ê! Mày cũng văn hoa gớm nhỉ?
– Đại ca cứ nghỉ em chỉ là thằng cục xúc thôi à? Sau vụ cùng đại ka chạy đuổi theo sếp ra Ga, em cũng ước mình gặp được một tình yêu đẹp như vậy, để mà tôn thờ, để mà hy vọng vun đắp – Nó với chai rượu rót.
– Nghĩ được thế là tốt, thế mà không tìm được sao?
– Thì môi trường có đâu mà tìm, toàn gái Tây, gái Việt bên đó nó cũng khác gì Tây đâu, chúng nó chỉ thỏa mãn mình về mặt sinh lý, chứ còn để nghiêm túc cho một tình yêu đẹp thì vô vọng thôi.
– Vậy sao không tranh thủ về lâu lâu một chút, kiếm 1 em!
– Đại ka cứ đùa, tiếng tăm em ở đây lẫy lừng từ ngày xưa, đứa nào dám yêu!?
– Mày bi quan quá đấy, cứ thay đổi chỉn chu trong phong cách sống, thì lo gì không có.
– Em biết thế đã!
– Tao cũng thấy mày thay đổi nhiều mà! – Tôi nâng chén lên.
– Theo chiều hướng nào? – Nó cụng với tôi rồi nốc cạn.
– Có vẻ tích cực hơn, vì cách nói chuyện của mày không bộp chộp thô thiển như xưa nữa!
– Vậy à? – Nó cúi gằm mặt xuống, nhạt giọng.
– Ờ! Ăn đi chứ, uống hết chai này thôi nhá – Tôi rót nốt chỗ rượu còn lại vào hai chén.
– Vâng cứ kệ em! À mà đại ka với sếp có dự định gì cho tương lai chưa?
– Dự tính gì giờ này hử mày, giờ trước mắt lo học cho xong đã, sau này có thể tự quyết định được kinh tế, có tiếng nói trong gia đình, lúc ấy mới nghĩ đến những điều xa xôi hơn.
– Vậy cũng còn lâu lắm – Nó lắc đầu ngán ngẩm.
– Thì biết làm sao được!
– Em chỉ mong được một ngày nhìn thấy đại ka và sếp sánh bước cùng nhau bước vào thánh đường, chắc chắn là một đôi tân lang – tân nương tuyệt đẹp – Nó gắp miếng thịt bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm, vừa nhai vừa ngước mắt lên tưởng tượng.
– Èo! Tao cảm động quá cơ, thôi uống nốt đi rồi ăn.
Hai thằng chốt hạ nốt, ăn qua loa bát cơm rồi pha ấm trà, ra hè bật điện trải chiếu ngồi hóng gió cho thoáng. Buổi tối mua thu, tiết trời mát mẻ. Cây hoa sữa trước nhà tôi tỏa hương thơm nồng, từng cơn gió nhẹ quyện hương bay vào nhà mang lại cảm giác dễ chịu vô cùng.
– Mát thật đấy – Sơn rút bao thuốc ra châm, rồi ngửa mặt lên phả luồng khói, tỏ vẻ khoan khoái.
– Ờ, ở Hà Nội không được thoáng đãng thế này đâu. – Tôi cầm ấm trà rót.
– Thành phố lúc nào chả ngột ngạt, mà giờ cái thị trấn mới lên thị xã này cũng có vẻ không còn được như xưa nữa, em về thấy thay đổi hẳn.
– Thì tất nhiên rồi, cũng phải phát triển lên chứ.
– Dù sao em vẫn thích cái không khí thanh bình như ngày xưa hơn.
– Ơ, thằng này! Tao tưởng mày ưa náo nhiệt lắm cơ mà.
– Trải nghiệm đủ cái náo nhiệt rồi thì mới thấy quý làm sao cái sự tĩnh lặng và yên bình đại ka ạ. – Nó rít thuốc trầm ngâm.
– Mày đúng là khác xưa nhiều quá, mấy lời vừa rồi tao mà không chứng kiến tận mắt thì cũng không tin là nó có thể văng ra từ mồm mày. – Tôi nhấp ngụm trà cười.
– Thì như đại ka vừa nói lúc nãy, dòng đời xô đẩy mà – Nó cũng cười.
– Mà tao bảo này – Tôi quay sang nó.
– Dạ?
– Sao không cố làm thêm 1 năm nữa rồi về hẳn, đỡ tốn tiền đi lại. Về có 1 tháng rồi lại quay lại làm thêm 1 năm nữa, tao nghe bất tiện quá.
– Thì em đã bảo còn nhiều việc phải giải quyết mà.
– Mày nói từ giải quyết nghe trầm trọng vãi, cứ như là mày làm boss to lắm ở bên đó không bằng! – Tôi bĩu môi.
– Không, cũng là công việc thôi mà – Nó nhún vai.
– Lúc nãy mày bảo phức tạp… phức tạp quá thì nghỉ mẹ đi nếu cảm thấy không hiệu quả, về nhà tính hướng khác.
– Tóm lại là em cũng khó nói lắm. – Nó rít hơi thuốc thật sâu.
– Đây chỗ bạn bè tao khuyên vậy thôi, đi nước ngoài có thể dễ thành công, nhưng yếu tố rủi ro nó cũng không ít đâu. Tóm lại là không đơn giản chút nào cả.
– Đại ka vừa nói cái điều mà em chiêm nghiệm ra khi mới đặt chân đến đó được mấy tháng.
– Vậy sao?
Nó chẳng nói gì thêm nữa, mà nhếch mép cười rồi vạch vai áo ra để lộ những hình săm chi chít ở vai và một vết sẹo to tướng kéo dài từ bả vai phải xuống tận ngực.
– Cái gì thế? – Tôi thất kinh.
Nó thuận tay cởi luôn áo ra, cả người nó chẳng chịt vết sẹo, giữa ngực xăm một cái đầu sói đang nhe nanh nhìn phát khiếp.
– Mày… – Tôi trố mắt nhìn, lắp bắp không nói nên lời.
– Có những điều vượt qua cả sự tưởng tượng của em nữa mà, nên nói đại ka cũng khó hiểu – Nó bình thản.
– Mày qua đấy không phải làm cho chú, mà đi làm xã hội đen à?
– Đai ka nói gì nghe kinh thế, nhưng cả hai đều đúng một phần – Nó giơ ngón tay cái lên, mắt hấp háy cười nhăn nhở.
– Mẹ mày cũng đồng ý sao?
– Mẹ em sao biết được, vốn dĩ em chả muốn nói với ai cả, vốn định giấu cả đại ka, nhưng giờ em nghĩ không biết trước thì cũng biết sau thôi, huống chi đại ca với em ngoài tình bạn còn thân như anh em.
– Vậy những vết sẹo và hình xăm mày giấu kiểu gì?
– Phải từ bỏ thói quen cởi trần khi ở nhà, và luôn mặc áo có cổ thôi. Cùng lắm nếu bị phát hiện thì bảo bị tai nạn, con xăm hình là sở thích, ai biết đấy là đâu.
– Tao không thể hiểu nổi, thế rốt cuộc câu chuyện nó là như thế nào từ khi mày qua đó? Mày nói tao nghe xem?
– Có thời gian em sẽ nói mà, giờ em về cái đã, bà già đang gọi. – Nó mặc lại áo rồi đứng dậy rút điện thoại ra, máy đang báo rung cuộc gọi đến. Nó tắt trả lời rồi lại đút vào túi.
– Vẫn biết mày coi trời bằng vung, nhưng tao éo tưởng tượng ra mày lại… – Tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
– Làm gì mà nghiêm trọng thế? Về đây thì em vẫn mãi là thằng Sơn của sếp, là đàn em của đại ca thôi mà! – Nó cười cười xua tay. Rồi bước ra ngồi lên xe, tôi cũng chạy ra mở cổng cho nó.
Nhìn nó.
– Ok! Khi nào đại ka xuống Hà Nội?
– Chắc mấy hôm nữa!
– Mai em đưa bà già đi về bên nội thăm họ hàng mấy hôm, khi nào em xuống Hà Nội em sẽ alo.
– Được rồi, lúc nãy tao nháy máy sang, lưu chưa đấy.
– Em lưu rồi mà!
– Ừ! Thôi về đi.
– Ok, chào đại ka.
Nó vê ga phóng đi, tôi cứ đứng nhìn theo, trong đầu bao nhiêu là những thắc mắc. Quái thật, tính ra chưa đầy hai năm mà thằng bạn thân lại có thể thay đổi kinh khủng đến như vậy sao? Chú nó ở bên đấy làm công việc gì mà sao cả bố mẹ nó cũng không biết? Mà quan trọng nhất là vai trò của nó bên đó là làm cái quái gì?
Đứng ngẫm nghĩ một lát rồi tôi cũng tặc lưỡi, bước vào nhà dọn dẹp. Thôi, có gì sẽ bắt nó kể rõ ràng mọi chuyện sau. Nếu sự việc nó dấn sâu vào những thứ nghiêm trọng quá thì tôi dứt khoát sẽ can thiệp, cùng lắm nó không nghe thì nói với bố mẹ nó giữ nó ở nhà không cho sang nữa là xong…
Chắc chắn là tôi sẽ không bao giờ có thể khoanh tay đứng nhìn nó tiếp tục đi vào con đường xấu.
Vì đơn giản dù hai thằng tính nết trái ngược nhau hoàn toàn, dù nó có là thể loại người nào đi chăng nữa…
Nhưng với riêng tôi, nó còn hơn cả một người bạn thân.

To top
Đóng QC