Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 74

Phần 74
Loanh quanh đã 5 ngày nữa trôi đi, đối với tôi cái từ “loanh quanh” ấy nó dài đằng đẵng vậy, nó là những nhấp nhổm, hồi hộp chờ đợi tin tức của nàng, nhưng mà mỗi lần gọi, nhắn tin, chat chit hỏi tình hình thì nàng cứ úp mở, thế mới điên chứ lị.
Hôm nay tôi về nhà, chán ở dưới này rồi, cứ ăn rồi nằm, tối lại đi hộ tống bê vác đồ với anh Hùng, thậm trí còn làm xe ôm đưa đón mấy em người mẫu, ca sĩ đi đến các tụ điểm diễn lẻ trong nội thành nữa mới khổ, mà các em ấy thì có vẻ bạo dạn kinh lên được, ngồi tót lên xe là ôm eo, không thì cũng hồn nhiên tựa vào người như là bạn trai vậy. Hòa với Lâm thì khoái ra mặt, tôi thì… cũng khoái (nói không thích thì cũng chẳng phải với lòng), nhưng chỉ lúc đầu thôi, sau cũng thấy ngài ngại… nhất là những khi vô tình thấy ánh mắt khó hiểu của Mai.
Bạn ấy dạo này có vẻ xa lánh tôi thực sự, tất nhiên rồi, anh Hùng cũng đã buôn chuyện của tôi với hội cái Yến sau khi bị chúng nó lẽo đẽo tra khảo. Tôi nghĩ vậy là quá ổn cho cả hai chúng tôi để có thể cân bằng lại mối quan hệ, giúp tôi thoát khỏi những suy nghĩ lệch lạc đang nhen nhúm phát sinh… Thúy và Yến cũng ý tứ không trêu ghẹo gán ghép nữa vì sợ Mai và tôi khó xử.
Nhưng… tôi đến phát mệt với cái từ ‘nhưng’ này lắm rồi. Vấn đề là mỗi khi tôi chở các em mẫu hoặc cười đùa với mấy cô ca sĩ, thì cảm giác như đang bị ai xoáy tia nhìn vào mình, đôi lúc tôi bất ngờ quay lại và tóm được ánh nhìn đó… từ phía Mai. Mỗi lần như vậy tôi lại tảng lờ đi chỗ khác… thực sự cái cách bạn ấy nhìn tôi cứ như là tôi đã làm điều gì đó có lỗi với bạn ấy vậy, điều đó làm tôi khó chịu ghê gớm…
Đã đang sốt ruột với nàng rồi lại còn cứ phải đi suy diễn mấy chuyện không liên quan khiến tôi phát ốm. Nên đành tranh thủ cuối tuần về ăn vạ mẹ mấy hôm vậy.
– Alo! Mẹ về chưa?
– Chưa!
– Chết, con quên chìa khóa nhà dưới Hà Nội rồi.
– Về tới nhà rồi à?
– Vâng!
– Thế ra chỗ mẹ lấy chìa khóa rồi cầm tiền ra chợ mua gì về nấu ăn đi, hôm nay mẹ về muộn.
– Vâng ạ!
Tôi quay xe ra cơ quan mẹ lấy chìa khóa và tiền, rồi vòng ra chợ.
– Cá chép bán thế nào u ơi?
– 45 Con zai ạ.
– U mổ luôn cho con nhé, lát con quay lại lấy – Tôi đi chợ có bao giờ mặc cả đâu, chỉ đại một con rồi đi lại chỗ bán rau.
– Cho cháu 2 quả cà chua, ít hành, thì là, rau ngổ!
– Đây – Bà bán rau chọn rồi nhét tất cả vào túi đưa cho tôi.
– Bao nhiều tiền cô?
– 5 Nghìn.
Tôi móc ví ra trả…
– Soạt!! – Bỗng có một bàn tay mau lẹ giật ví của tôi.
– Đệch! – Tôi giật mình la hoảng, những cũng ngay lập tức đuổi theo thằng đó.
– Đứng lại!!! – Tôi quát lớn. Nhưng thằng chết tiệt ấy vẫn cắm đầu cắm cổ chạy.
Tôi bậm môi đuổi theo, nó chạy nhanh thật, cứ thoăn thoắt nhảy vọt qua những gánh hàng rau, luồn lách qua mấy dãy hàng thịt, rồi chui tọt vào khu quần áo ở tòa nhà chính giữa trung tâm chợ…
– Bỏ mẹ! Mất dấu rồi! – Tôi thầm than thở.
Chạy vào khu này thì bó tay rồi, những hàng quần áo sát nhau, treo lung tung. Người thì ra vào đông đúc nữa, biết nó chạy hướng nào mà tìm. Tôi hoang mang đứng ngoảnh nhìn tứ phía, mồ hôi vã ra như tắm. Đang lúc chắc mẩm là mất ví quả này rồi thì nhìn thấy nó đứng phía đằng cửa chính, quay lưng về phía tôi, dù người đi qua đi lại đông, nhưng cái áo màu đen in hình đầu lâu xương chéo sau lưng thì không lẫn đi đâu được vì trong lúc đuổi tôi cố gắng ghi nhớ đắc điểm nhận dạng mà. Ô kìa! Thằng khốn còn giơ giơ cái ví ngoe nguẩy lên như muốn trêu ngươi tôi.
– Lần này tao cho mày chết. – Tôi nghiến răng ken két, lao về phía nó.
Nó lại tiếp tục phóng vụt đi khi tôi đang định áp sát khiến tôi lại phải tiếp tục màn rượt đuổi.
– Dừng lại, cướp! – Tôi hét toáng lên, mong có ai đứng ra chặn nó giùm cái. Nhưng chợ chiều mọi người cũng đang mải, khi họ vừa kịp định nghĩa cái câu nói của tôi thì tôi và thằng đó đã vọt qua rồi.
– Điên thật! – Tôi tiếp tục cố tăng tốc…
– Bộp!
– Ối – Đang cứ mải nhìn nó không để ý, tôi va phải một bà chị vừa bước từ trong cửa hàng dép ra, cả tôi và chị ngã sóng soài.
– Chết, em xin lối, chị có sao không? – Tôi luống cuống đỡ chị ấy dậy.
– Mắt với mũi để đi đâu vậy em! Chị ấy nhăn nhó!
– Dạ em đang đuổi theo thằng vừa giật ví của em, em xin lỗi chị ạ!
– Thế à! Chết, nó đâu?
– Nó vừa chạy hướng kia kìa, một lần nữa xin lỗi chị – Tôi cúi gập đầu chào chị, rồi lại xoay người đuổi tiếp.
Quả này thì mất dấu rồi, nó mất hút thật rồi. Đen thật, dạo này mình đang bị sao quả tạ chiếu vào hay sao ý, toàn việc chả đâu vào đâu cả ám vào người, nếu không có chuyện nàng chuẩn bị ra Bắc thì tôi cũng đến não mất thôi.
Tôi vừa chạy vừa nhìn xung quanh, cuối cùng cũng chạy ngang qua cổng chính rồi… mẹ kiếp, có khi nó chuồn khỏi chợ rồi cũng nên!! Vừa chạy ngang qua cổng thì bỗng tôi khựng lại, rồi giật lùi lại ngoảnh ra phía cổng nhìn… Ơ! Chẳng phải thằng chết tiệt kia nó đang đứng giữa cổng đó sao, nó đứng xoay mặt ra ngoài nên tôi vẫn chưa thể nhìn được mặt nó. Nhưng cái áo thì lẫn thế quái nào được.
Tôi dón dén bước lại gần nó cách khoảng 2 mét, tay nắm sẵn cú đấm, định táng cho phát vào đầu. Nhưng bỗng trong đầu nảy sinh dấu hỏi, tại sao nó có cơ hội chạy thoát mà không chạy? Hay nó muốn giở trò gì với tôi? Phải cẩn trọng mới được, kinh nghiệm… xem phim hành động nhiều không cho phép tôi sơ xuất, có thể nó đang thủ sẵn hàng trong người, chờ tôi xuất thủ là bất ngờ ám toán luôn.
– Đưa trả lại ví cho tao, hoặc ra công an – Tôi cất giọng dò xét.
– Chạy khỏe đấy, vẫn đá bóng đều chứ hả! – Nó khẽ trả lời tôi, mặt vẫn không quay lại.
– Mày nói gì… thằng… – Tôi đang định chửi, thì bỗng nhận ra giọng nói của nó khá quen thuộc.
– Quay mặt lại đây – Tôi bước lại gần ngoái ngoái dò xét.
Nó tủm tỉm xoay người lại… tôi ớ người… há hốc mồm.
– Sơn!!! – Tôi xúc động mạnh khi nhận ra thằng bạn nối khố từ thuở học sinh. Nó béo hơn trước nhiều, ăn mặc bụi bặm lại còn để tóc dài nữa, hèn chi tôi nhìn không ra cũng phải.
– Tưởng đại ca định tẩn thằng em này chứ – Nó dang tay ra.
– Thằng chó này – Tôi mừng rỡ nhảy bổ lại ôm chầm lấy nó.
– Về lúc nào? Mà sao mất tích không thấy liên lạc gì với bạn bè cả? – Tôi cầm vai nó lắc mạnh. Mắt rơm rớm, không xúc động sao được khi gặp lại cái thằng trời đánh này chứ. Những trò nhất quỷ nhì ma, những kỷ niệm rách giời, và đặc biệt là cái nắm tay an ủi của nó ở nhà ga buổi chiều hôm ấy… làm sao mà tôi có thể quên được.
– Em cũng vừa về được mấy hôm, đang định tối nay qua nhà đại ca hỏi thăm tin tức, thì lại gặp đại ca ở chợ này!
– Mẹ kiếp, cái thị xã này vốn dĩ vẫn quá nhỏ bé cho tao với mày rồi! – Tôi cười cười, đập tay với nó.
– Đại ca càng lớn càng phong độ, chả bù cho em! – Nó nháy mắt.
– Phong cái khỉ gì, kiếm chỗ nào nói chuyện đi!
– OK.
– Đâu!!! Là thằng nào? – Bỗng một đám lố nhố từ trong chợ đi ra, cô bán rau, u bán cá và cả bà chị tôi va vào dẫn theo hai ông bảo vệ chợ cùng với một cơ số người tò mò đi theo hóng chuyện.
– Kia, thằng áo đen ý, tôi thấy nó giật ví của chú kia – Cô bán rau chỉ.
– Đúng rồi, thấy nó chạy em ấy đuổi theo mà.
– Gô cổ nó lại.
– Cho nó lên phường!
– Nhìn giống thằng Sơn nhà bà Định thế?
– Không phải chứ?
Đám người vừa nhao nhao vừa sấn sổ bước tới.
– Cái gì thế? – Tôi tròn mắt nhìn họ.
– Thằng này nó cướp ví của cháu à? – Một ông bảo vệ chĩa dùi cui về phía Sơn.
– Không… à mà có! Nhưng trong lúc chờ mọi người đến cháu với nó đã kịp giải quyết, kịp làm quen, rồi thân nhau luôn rồi ạ!! – Tôi quàng vai lên cổ nó, rồi cả hai thằng cùng xoay người bước đi, vừa đi vừa cười ha hả trước những cặp mắt tròn xoe của tất cả mọi người…

To top
Đóng QC