Phần 66
Bước sang tháng 8 thời tiết đã dịu nhẹ bớt báo hiệu mùa thu đang mon men gõ cửa Hà Nội. Mặc dù nhiệt độ trong tháng này vẫn còn cao nhưng vẫn có những cơn gió nhẹ thổi qua khiến không khí cũng trở nên mát mẻ và đỡ ngột ngạt hơn nhiều.
Sau khoảng thời gian nghỉ dưỡng ở nhà, rồi tranh thủ về quê ngoại, tôi lại xuống Hà Nội, còn hơn tháng nữa là bước vào năm thứ 3 rồi. Nên cũng bảo mẹ xuống còn chuẩn bị, với lại thằng Thanh cũng đang giục nhặng lên.
Vắng tôi có hơn hai ngày mà diễn đàn cứ lộn xộn hết vì không có người viết bài, cơ cấu lọc bài, về nhà còn mò ra hàng net được, chứ từ lúc về quê thì chịu chết. Bởi quê ngoại tôi nằm giữa một vùng hẻo lánh sông nước, núi đồi miền trung du.
– Bao giờ chú đi học? – Anh Long châm điếu thuốc rồi nhìn tôi hỏi.
– Dạ! Đầu tháng sau anh ạ!
– Thế không đi làm ở nhà hàng kia nữa à?
– Vâng! Đợt thi hết kỳ bận quá, rồi ông ngoại em mất nữa, nghỉ nhiều quá nên em nghỉ luôn.
– Thế không về nhà à?
– Có chứ! Thì em cũng vừa mới từ nhà lên đây, đang định về phòng thì thấy bác đi trên đường nên em gọi! – Khi nãy tôi từ nhà lên, trên đường về chỗ trọ thì gặp anh Long nên gọi anh ấy rồi rủ vào cafe hàn huyên tí.
– À! Thảo nào mà tay nải nhiều đồ thế, mà về được bao lâu rồi?
– Em về cũng được hơn 3 tuần anh ạ!
– Ơ mà anh tưởng chú có lịch vào Nam hè này cơ mà? Chưa triển khai à?
– Thì kinh phí chưa có nhiều – Tôi gãi đầu cười.
– Sao thấy chúng nó đồn chú với Hòa phe vé kiếm được một mớ cơ mà?
– Thì qua tết dương, tết âm, rồi từ đó đến giờ cũng ăn tiêu hết, còn lại được bao nhiêu đâu anh.
– À ừ, thanh niên anh em mình khó giữ tiền lắm.
– Vâng!
– Mà ở chỗ mới này thế nào? Đợt chú điện bảo qua chơi mà anh cũng bận quá.
– Chán lắm anh, chẳng vui như ở chỗ mình ngày xưa.
– Sao thấy Hòa bảo có nhiều cái hay ho lắm?
– Hay cái gì mà hay, nó nói linh tinh đấy.
– Thấy bảo suốt ngày ngắm các em chân dài thích thế còn gì!
– Thích gì đâu! Mà mọi người ở xóm dạo này thế nào anh? – Tôi chuyển chủ đề.
– Phòng chú chuyển được mấy tháng thì phòng thằng Quỳnh cũng chuyển, phòng chú có cặp vợ chồng mới vào, suốt ngày cãi nhau. Mấy lần anh tức suýt tẩn cho thằng chồng kia một trận.
– Vậy ạ, buồn nhỉ? Giá như quay lại thời anh em mình quây quần ngày xưa có phải vui không?
– Ừ, thôi lúc nào rủ bọn thằng Kiên, Thanh, chú và Hòa về làm bữa ôn lại đi.
– Vâng, có gì em điện trước bác một hôm để bác chuẩn bị đăng cai.
– Ok chú, giờ anh về không chị đợi cơm.
– Vâng! Tính tiền em ơi – Tôi gọi bồi bàn.
– Để đấy anh trả cho!
– Thôi, em gọi bác cơ mà, lúc nào bác mời em lại, có gì đâu! – Tôi nhìn anh cười rồi rút tiền đưa cho cậu phục vụ, sau đó hai anh em bước ra ngoài.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– A cu em! Xuống rồi à, về quê lâu quá, bọn anh nhớ chú chết đi được! – Vừa thấy tôi đỗ xe trước cửa, anh Hùng đang lúi húi với mấy ba lô đựng đồ diễn dừng tay ngẩng lên cười.
– Vâng anh! – Tôi chào anh ý rồi xách đồ bước vào.
Trong nhà cái Thúy cũng đang phụ giúp anh ấy soạn đạo cụ.
– Trời, đi tít mít vậy anh? Chị Mai nhắc anh suốt đấy – Nó nháy mắt trêu.
– Nhắc gì mà nhắc… mà sao hôm nay chuẩn bị sớm thế anh, lại đi tỉnh à? – Tôi rất dị ứng với mấy kiểu trêu vớ vẩn này nên chả muốn nói với nó nữa, nên quay sang hỏi anh Hùng.
– Ừ, hôm nay bọn anh đi Sơn Tây. Chú đi chơi không?
– Không, em ở nhà thôi.
– Ơ hay, cả nhà đi hết, chú mới xuống chẳng lẽ lại để chú ở nhà một mình.
– Không sao mà anh! – Tôi cầm balo vắt lên vai rồi định bước lên phòng thì đụng ngay thằng Hòa với Lâm đang đi xuống.
– Ơ bạn! – Lên lúc nào đấy. Thấy tôi Hòa mừng rỡ.
– Vừa lên xong.
– Đi chơi đi – Lại đến lượt thằng Lâm rủ.
– Thôi tao vừa mới xuống mệt bỏ cha.
– Đi ô tô mà cậu!
– Chịu…
– Hình như từ hồi đến đây ở anh Hiếu chưa đi theo đoàn lần nào thì phải – Cái Thúy thắc mắc.
– Ờ, mời chú còn khó hơn mời tổng thống – Anh Hùng nhìn tôi lè lưỡi.
– Thôi hôm nay đi đi, vẫn đang nghỉ hè, có phải học hành gì nữa đâu bạn. – Lâm khoác vai tôi.
– Đấy, lần trước chú toàn viện cớ học, lần này hết lý do nhé, tối nay có nhiều tiết mục chương trình hay, diễn xong anh mời các chú đi ăn thịt cò, ngon lắm. – Anh Hùng ra sức thuyết phục tiếp.
– Nhưng… – Tôi gãi đầu lưỡng lự.
– Không nhưng gì cả… – Anh cầm lấy balo của tôi rồi đưa cho Hòa.
– Chú cầm lên vứt vào phòng cho nó, nhân tiện giục hai con kia trang điểm nhanh lên, từ nãy giờ mà chưa xong!
– Vâng! – Hòa cầm balo chạy lên.
– Anh ơi xe đến rồi! – Thằng Thái từ đâu chạy về ngó vào gọi.
– Ờ ờ! Đi ra nhanh lên… còn phải đi mấy điểm đón người nữa cơ.
– Hiếu cầm anh túi đồ diễn nhé – Anh vứt cái bụp vào lòng tôi rồi bước lại cầu thang ngoác mồm gọi to.
– Hai mẹ ơi, hai mẹ có nhanh lên cho con nhờ không?
– Vâng ạ, bọn em xuống ngay – Giọng cái Yến vọng xuống.
– Thôi nào ra xe đi không người ta đợi… kệ chúng nó ra sau – Anh khoát tay giục.
– Đi thôi, còn đứng tần ngần đấy làm gì – Lâm huých tôi.
– À ừ!
Sau chút lưỡng lự rồi tôi cũng ôm đồ bước theo mọi người ra chiếc xe 16 chỗ đang đợi ngoài đầu ngõ… thôi thì cứ đi một lần cho biết.
Khi nãy có bảo với nàng xuống tới nơi thì điện, mà lại gặp anh Long buôn chuyện, rồi về đây chưa kịp gọi thì lại… đành để lát nữa lên xe nhắn tin cho nàng yên tâm vậy.