Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 57

Phần 57
– Tỉnh rồi!! – Có giọng con gái, rồi một bàn tay mềm mại cầm khăn ấm chấm chấm lên trán tôi. Là nàng ư… Tôi hé mắt nhìn… đôi mắt đang nhòa dần hiện ra khuôn mặt chị Nhung cùng xóm trọ. Tôi uể oải ngồi dậy.
– Cứ nằm yên em – Chị lấy tay chặn nhẹ lên người không cho tôi ngồi dậy, rồi nhúng vắt khăn thấm nhẹ lên mấy chỗ đau trên mặt.
– Chắc không phải đi viện đâu, ông lang lúc nãy bảo xương cốt không làm sao, chỉ chấn thương phần mêm và ngấm lạnh thôi mà – Giọng thằng Thanh.
Tôi mệt mỏi đảo mắt nhìn, thấy cả Hòa và anh Kiên đứng xung quanh giường, rồi cái Hồng và mọi người trong khu trọ cũng đang đứng lố nhố cả trong phòng lẫn ngoài sân xì xào bàn tán.
– Cậu có sao không? – Hòa sốt sắng.
– Người cảm thấy thế nào em? – Anh Kiên nhìn tôi đầy lo lắng.
– Em, em ổn… – Nói vậy nhưng tôi lại nhăn mặt, khắp người nhức nhối tê rần. Chân tay cảm giác chẳng thể nhấc lên nổi nữa.
– Thằng Quỳnh đi đổi ga thấy cậu nằm ngoài ngõ, nên hô hoán mọi người ra, tớ với Thanh đang ngoài hàng net chạy về định gọi taxi đưa cậu đi viện, nhưng mưa quá chẳng gọi được cái nào, nên đưa cậu về đây, rồi nhờ chị Phương (chủ dãy trọ) gọi cho ông lang ở gần đấy đến xem tình hình thế nào, may mà cũng không nặng lắm, chỉ có điều cậu ngất xỉu làm bọn tớ lo sốt vó – Hòa ngồi xuống giường cầm tay tôi vừa bóp nhẹ vừa nói.
– Ờ, có bao nhiêu thằng gọi hết, mang cả đồ theo nữa! – Giọng anh Long oang oang ngoài cửa.
– Cái gì thế? – Tôi quay sang hỏi Hòa.
– Ông thầy lang bảo không phải cậu bị tông xe, mấy vết thương trên người cậu là bị đánh, chúng nó là bọn nào? Ở đâu? – Hòa nhìn tôi nghiêm trọng.
– Hội Nghệ An bạn anh sắp đến rồi, khoảng 2 chục thằng – Anh Long bước vào nhìn tôi.
– Tỉnh rồi à chú, thằng nào đánh chú ra nông nỗi này, gần đây có mâu thuẫn với đứa nào không!
– Không… em không sao! Bọn nó… – Đang định trả lời anh ý thì bỗng như sực nhớ ra điều gì, tôi ngồi bật ngay dậy, quên hết đau đớn.
– Mấy giờ rồi, bây giờ mấy giờ rồi?? – Tôi cuống quýt hỏi.
– Gần 9 rưỡi, cậu thiếp đi khoảng tầm 2 tiếng gì đấy – Hòa rút điện thoại ra xem rồi trả lời.
– Điện thoại… điện thoại… tớ đâu?? – Tôi hốt hoảng.
– Tớ vứt trên bàn kia kìa, lúc thay quần cho cậu lôi ra thấy nó ngấm nước, chắc tạch nguồn rồi!
– Đưa tao mượn chìa khóa xe, nhanh… – Tôi vịn vào thành tường đứng dậy rồi lảo đảo bước tới tủ lấy cái áo khoác.
– Trời! Đau vậy mà còn đi đâu em? – Chị Nhung ngạc nhiên nhìn tôi.
– Em phải tới một nơi! Em phải tới ngay lập tức… – Tôi vừa mặc áo vừa làm nhảm.
– Mày bị điên à! – Thằng Thanh bước lại kéo áo tôi.
– Chú đang đau thì cứ nằm đấy, anh sẽ lo việc này hộ chú, chú chỉ cần nói cho anh biết bọn nó là bọn nào, và ở đâu – Anh Long nhìn tôi xua tay.
– Bọn nó… – Bỗng nhiên tôi nhớ lại cái xe bật đèn pha chiếu vào tôi, dù đang chói nhưng tôi vẫn nhìn thoáng qua cái biển, rất quen… nhưng rồi tôi cũng chẳng muốn nghĩ thêm nữa, tôi cần phải đi, đó là điều quan trọng nhất đối với tôi lúc này.
– Không! Không phải em đi tìm bọn nó, anh không phải lo chuyện này đâu… Hòa! Chìa khóa xe chỗ nào?? – Tôi luống cuống đi tìm trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người cả trong phòng lẫn ngoài sân.
– Cậu cứ nằm nghỉ cho khỏe hẳn đã rồi sáng mai đi, chẳng có gì quan trọng hơn…
– Ở chỗ nào??? – Tôi quát váng lên ngắt lời, mắt trừng trừng nhìn, rưng rưng như muốn khóc.
– Cậu… – Hòa trố mắt. Nhưng dường như thấy sự quyết tâm không thể lung lay của tôi, nó cho tay vào túi rút chìa khóa ra:
– Thôi được! Cậu muốn đến đâu tớ đưa cậu đi, chứ có chết tớ cũng không để cậu ra ngoài một mình vào giờ này được, anh Kiên! Giúp nó thay quần áo ấm vào.
– Ơ mày làm sao thế, nó như vậy còn đi đâu? – Anh Kiên ái ngại can ngăn.
– Có em đi cũng rồi anh không phải lo! – Hòa trấn an.
– Thôi được rồi, phiền chị em ra ngoài giùm cái – Nói xong anh Kiên bước tới tủ lấy đồ cho tôi.
Chị Nhung và cái Hồng nhìn tôi ái ngại rồi bước ra ngoài, sau khi thay đồ xong, tôi bước ra thì thấy Hòa đang đợi sẵn, cũng với cả bác Long, thằng Quỳnh, với mấy anh em ở xóm… cũng đang tư thế sẵn sàng đi cùng, xe thì kẹp ba, xe thì kẹp bốn.
– Cái gì thế này? – Tôi ngán ngẩm.
– Bọn anh sẽ đi cùng, lát nữa ở đâu thì gọi hội Nghệ An tụ tập – Anh Long nhìn tôi cương quyết.
– Ôi trời ơi! Em đã bảo là không mà – Tôi lắc đầu nguây nguẩy.
– Anh em sống chết có nhau mà, lên xe đi, cậu phải ngồi giữa đấy – Thằng Thanh vẫy.
Đang vội mà cứ phải nhùng nhằng với đám này thì đến bao giờ mới đi được, trời thì đã tạnh mưa, nhưng lại tăng độ rét, nàng thì… nghĩ tới đó tôi cũng chẳng thể chần chừ thêm được nữa.
– Thôi kệ mọi người đấy! – Tôi chán nản trèo lên xe Hòa, Thanh cũng trèo lên ngồi sau. Cả đám cùng nổ máy và phóng vụt đi, những người ở lại đứng nhìn theo với những ánh mắt đầy khó hiểu…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Lên Hồ Tây à? Bọn đánh cậu nó ở…
– Đã bảo là không phải mà, cậu cứ đi đi – Tôi ngắt lời Hòa.
– Tao chả hiểu gì cả, đang đau ở nhà nằm đắp chăn cho sướng có phải hơn không? – Thằng Thanh ngồi sau run bắn người, khi một đợt gió táp vào. Xe đang đi nhanh, cộng hưởng với gió nữa khiến cái rét như nhân lên gấp bội.
– Ê, chỗ nào thế? – Anh Long đuổi lên đi song song với chúng tôi quay sang hỏi.
– Hồ Tây anh! – Hòa đáp.
– Chúng nó ở chỗ nào Hồ Tây? – Thằng Quỳnh, đi ngay sau cũng hỏi với lên. Tôi chán chả buồn trả lời thêm nữa.
Bỗng có tiếng nẹt pô ầm ầm, thêm khoảng 6 xe nữa từ phía Ngọc Khánh phi vào nhập cùng với đoàn. Xe nào cũng cân 2 với 3 người.
– Làm gì mà lâu thế? Tưởng tụi mày không qua? Mà gầm ga vừa vừa thôi cơ động nó chộp hết cả lũ bây giờ – Anh Long bắt chuyện.
– Bọn em phải mươn thêm xe, có mỗi 3 xe thôi anh ạ – Một cậu dáng cao cao gầy gầy đi chiếc Wave tàu trả lời.
Hòa với Thanh quay lại gật đầu cười làm quen.
– Tụi Hấn ở mô? – Cậu đi chiếc Dream trọ chẹ hỏi.
– Chịu chết, chưa có thông tin gì cả – Thằng Minh cũng dãy trọ với tôi nói.
– Vậy ai bị đánh?
– Thằng em anh – Anh Long hất hàm về phía tôi.
– Từ từ, dừng lại đã! – Tôi liền bảo Hòa đỗ lại. Hòa vừa tạt vào vỉa hè vừa ra hiệu đoàn người tạt vào theo.
– Đỡ, đỡ tao xuống cái – Tôi bảo Thanh.
– Gì vậy em? – Anh Long tắt máy, rồi bước lại phía tôi.
Đến lúc này thì phải nói rõ ràng quan điểm thôi, dù đang rất sốt ruột, những không thể lên gặp nàng cùng với cả một đám bậu xậu thế này được. Dù biết mọi người đang rất quan tâm, nhưng mà trong cái tình huống này đúng là dở khóc dở cười, tôi chưa nghĩ đến chuyện truy xét xem đám người kia là ai, và cũng chẳng có gì trả thù gì cả, mọi vấn đề tôi quan tâm nhất lúc này, họ đâu thể hiểu được??
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Mưa đã tạnh từ lâu, nhưng nàng vẫn cầm chiếc ô đứng tần ngần nhìn về khoảng hồ nước mênh mông trước mặt, tâm trạng trống rỗng.
Có tiếng chuông reo, nàng vội cầm máy lên xem, sự thất vọng lại ánh lên trong mắt, chị lại gọi, gọi nhỡ mười mấy cuộc nàng không dám nghe. Nàng nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 10h rồi. Kể ra thì giờ về nói đại một lý do nào đấy là xong, nhưng nàng vẫn chần chừ…
Mọi tiếng bước chân rồi tiếng xe máy đỗ lại, nàng đều quay lại nhìn bằng đôi mắt hy vọng, nhưng rồi lại thất vọng, lúc thì người bán hàng rong, rồi chị lao công, hoặc một vài khách du lịch đi qua…
Nàng chờ đợi một bàn tay bịt mắt, hoặc một cái hôm nhẹ nhàng từ phía sau kèm thèm câu xin lỗi… để nàng có thể trút những bực bội, tủi hờn, để nàng có thể đấm thùm thụp rồi dụi đầu vào ngực người ấy… hoặc nàng có thể khóc ngon lành mặc kệ người ta dỗ dành…
Nàng vô thức rảo bước thất thểu men theo hồ, mỗi một đợt gió qua, nàng lại rùng mình…
Nàng muốn khóc, đôi mắt đã rưng rưng rồi, nhưng lấy ai xoa dịu vỗ về đây??
– Em ơi!!! – Bỗng một tiếng gọi cất lên.
– Đồ đáng ghét! – Nàng vừa lẩm nhẩm vừa quay lại. Nhưng đấy không phải là người mà nàng muốn dành lời trách đó, hai gã đang ngồi trên chiếc xe vừa đỗ lại đang nhìn nàng. Hỡi ôi, lúc này nàng cũng chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra giọng nói của ai cả, sự mong đợi nhớ nhung khiến nàng phản xạ theo một bản năng vô điều kiện như vậy, bất cứ một cái gì có thể hy vọng, nàng đều bấu víu vào đó.
– Đi chơi với bọn anh nhé! – Một gã xuống xe tiến lại gần, miệng nồng nặc mùi rượu.
– Không! Tôi… – Nàng sợ hãi lùi lại, rồi nhìn quanh. Mấy bác lao công vừa loanh quanh ở đây lại đi đâu rồi? Phía ngoài đước cách một khuôn viên thi thoảng cũng có một vài chiếc xe đang lao đi vội vã. Nhưng thật khó để họ có thể để ý và dừng lại được.
– Đi với bọn anh đi, đứng đây một mình làm gì cho chết lạnh ra – Hắn bước tới gần hơn, giọng khê đặc nát rượu.
– Không! Tránh ra! – Nàng hốt hoảng tránh cánh tay hắn đang quờ tới, rồi vụt chạy.
– Đi đâu cưng, chiều bọn anh đi, muốn bao nhiêu anh cũng cho. – Không kịp rồi, gã còn lại đã xuống xe từ lúc nào, chạy ra chắn ngang đường nàng.
– Các anh… Cút ngay, không tôi la lên bây giờ… – Nàng xụp chiếc ô xuống rồi run rẩy đưa ra chắn phía trước, nước mắt lưng tròng.
– Giờ la ai để ý đâu cưng, lát nữa đi cùng bọn anh em khắc được la thoải mái… há… há. – Gã đằng sau ôm chầm lấy nàng.
– Khốn nạn! Buông ra! – Nàng hoảng loạn giãy giụa, cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn. Nhưng không thể được.
– Ui chao, thơm quá! Tự nhiên lại vớ được bảo vật, đời nào anh buông – Gã cười phá lên đầy khả ố, rồi dũi cằm vào gáy nàng.
– Hự! – Bỗng gã la lên, buông nàng ra rồi lùi lại, thụp xuống ôm hạ bộ. Thì ra nàng đã thúc cán ô vào chỗ hiểm của hắn.
– Á à! Con đĩ này, mày đừng tưởng mày xinh mà có quyền kén chọn khách nhé, bọn bố mày không thương hoa tiếc ngọc đâu. – Gã kia tức giận xấn sổ lao đến.
– Các người không lùi lại, tôi sẽ nhảy xuống! – Nàng liền nhoài người bước lên lan can chắn ven mặt hồ, gương mặt hoảng sợ đến tột cùng.
– Ấy đừng, cô em, bình tĩnh nói chuyện, thế rốt cuộc cô em muốn bao nhiêu?? – Gã kia e dè giơ tay trấn an.
– Cút ngay – Nàng nức nở thét lên, rồi tuyệt vọng xoay người bước nốt chân kia lên, định gieo mình xuống.
“Anh… sao anh không tới! Sao anh tắt máy, anh bảo là không lỗi hẹn với em… tại sao?”
Nàng nhắm nghiền mắt lại, khuôn mặt thân thương của người ấy hiện lên trong tâm trí nàng, mỉm cười…
– Ê, ê đừng làm thế… đừng… hự – Gã kia chưa nói hết câu, bỗng cảm thán đau đớn.
– Bốp! Bốp! – Rồi liên tiếp tiếng kim loại đập vào thịt.
– Tau đánh chết mi! Thằng chó – Giọng một người miền trung chửi bới.
– Đừng làm thế bạn gì ơi! – Một người nữa la lên.
Nàng khựng người quay lại. Thấy 5 người đang cầm tuýp lao vào đánh hai gã sàm sỡ. Một người đang rụt rè tới gần đưa tay định kéo nàng xuống.
– Ngọc!!! – Một giọng nói thân yêu mặc định trong tim nàng cất lên. Nàng nhìn về phía giọng nói ấy, thấy một đoàn xe vừa dừng lại…
Tôi cuống cuồng nhảy vội ra khỏi xe, nhưng cái chân đau không có lực khụy xuống, cơ thể vẫn đang bải hoải làm tôi ngã vật ra…
– Bình tĩnh nào! Bạn! – Thanh đưa tay đỡ lấy tôi, rồi dìu tôi bước lại phía nàng. 5 người kia dừng tay không đánh, nhưng vẫn khống chế hai tên đốn mạt.
Tôi tập tễnh vịn vào người Thanh, đến gần nàng. Nàng vẫn đang đứng trên lan can nhìn tôi, sửng sốt, ngỡ ngàng… hai hàng nước mắt tủi thân tuôn trào.
– Anh không thất hứa mà!! – Tôi nghẹn giọng, rời khỏi tay vịn thằng Thanh rồi tập tễnh đi đến ôm lấy nàng.
– Anh! Em đã nghĩ là không còn được nhìn thấy anh nữa… em… em..!! – Nàng ôm lấy đầu tôi òa lên khóc, bao nhiêu tủi phận nãy giờ bộc phát ra.
– Anh xin lỗi vì đã tới trễ, để em phải chịu nhiều ấm ức! – Tôi dụi đầu vào lòng nàng, để mặc nước mắt tuôn rơi.
– Hòa giúp Hiếu đỡ bạn ấy xuống đã, ngã bây giờ – Anh Long lo lắng nói.
Hòa bước lại, cùng tôi đỡ nàng xuống khỏi lan can. Rồi dìu tôi, cùng nàng bước lại ngồi xuống ghế đá.
– Em! Sao em ngốc nghếch vậy, em định làm gì? Chẳng lẽ muốn anh đợi 200 năm thật sao? – Tôi quay sang lau nước mắt cho nàng trách móc.
– Anh! Sao anh lại bị như thế này? – Lúc này nàng mới nhìn kỹ và nhận ra những vết bầm trên mặt tôi.
– Giờ hai thằng này tính sao đây? – Một bạn trong nhóm Nghệ An hỏi.
– Đánh chết con mẹ chúng nó đi!!
– Cho bố mẹ nó khỏi nhận ra luôn! – Nhóm người đang khống chế hai tên nhao lên, định đánh tiếp.
– Các anh cho em xin, cho em xin – Hai gã hốt hoảng giơ tay ôm đầu kêu van.
– Thôi không! Đừng đánh người nữa! – Nàng sợ hãi xua tay.
– Em muốn tha cho chúng nó à? – Tôi cố kiềm chế hỏi lại nàng, thực sư nếu người ngợm không bị đau chắc tôi đã lao vào tẩn hai thằng khốn đấy chết đi sống lại thì mới hả được cơn giận đang bùng phát. Dù có bất kỳ hệ quả nào xảy đến thì tôi cũng bất cần.
– Vâng! Họ cũng say rượu quá, với lại họ chưa làm gì được em cả, chúng ta đã gặp nhau rồi, với em giờ đó là điều quan trọng nhất, em cũng không muốn thấy đánh nhau… anh nhé!! – Nàng khẩn khoản.
– Thôi các bạn cho chúng nó đi đi – Tôi quay sang nhóm bạn ý, gượng cười.
– Ơ!
– Đệch mẹ!
– Cút!
Mọi người có vẻ vẫn chưa hả giận, đá vào người hai gã kia vài cú nữa, rồi né đường cho hai gã vùng dậy chạy ra xe nổ máy phóng trối chết.
– Sao không ở chỗ hẹn lại đi loanh quanh ven hồ làm gì, anh tới không thấy đâu, lại phải đi tìm, may mà đến kịp, nếu không… – Tôi cầm lấy tay nàng, chẳng dám nói tiếp điều gở trong đầu nữa.
Nàng rụt tay lại rồi đưa lên xoa nhẹ những vết đau trên mặt tôi, chẳng quan tâm đến câu hỏi của tôi.
– Giờ anh nói em biết, sao anh lại như thế này đi?
– Anh… à! Anh bị tông xe… – Tôi ngập ngừng.
– Sao?? – Nàng hốt hoảng sờ nắn khắp người tôi.
– Không phải bị tông, mà là… – Thằng Thanh lên tiếng giải thích.
– Bị đâm xe! – Tôi vội ngắt lời nó, rồi khẽ nháy mắt.
– Cảm ơn anh Long, cảm ơn các bạn, giờ cho chúng em nói chuyện một chút nhé! – Tôi quay ra cảm kích nói với tất cả.
Khi nãy tôi đã dừng lại nói thẳng ra vấn đề là lên đây gặp nàng, nhưng mọi người vẫn bí mật bám theo xe Hòa, lúc đến nơi không thấy nàng, lúc tôi đang hoang mang không biết làm thế nào thì họ xuất hiện và tỏa đi tìm giúp tôi, may mà có họ không thì…
– Ờ! Được, ra kia ngồi tý đi chúng mày, vứt anh điếu Thăng Long Quỳnh ơi!
– Thôi anh và các bạn về trước cũng được, hôm nào rủ tất cả đến xóm làm bữa để em có dịp cảm ơn ạ!
– Có gì mà phải cảm ơn!
– Bạn anh Long thì cũng như bạn tụi này thôi mà – Cả hội xua tay trước sự khách sáo của tôi.
– Chú cứ ở đây nói chuyện với bạn, bọn anh ra đằng kia hút mấy điều thuốc cho ấm người rồi lát nữa tất cả cùng về, anh hộ tống được chú ra đây thì cũng phải có trách nhiệm đưa chú về tận phòng, Oké – Anh nhìn tôi cười, rồi khoát tay ra hiệu cho tất cả ra chỗ xe, chia nhau thuốc hút.
– Ơ còn hai thằng này… – Thấy Thanh với Hòa vẫn đang đứng tần ngần.
– Không nghe tớ nói gì à? – Tôi trừng mắt nhìn hai thằng bạn.
– À… ừ!!
– Cậu đang ngấm lạnh, trời hình như có sương, nhanh về sớm không ốm đấy – Trước khi chạy ra chỗ hội Anh Long, Hòa quay lại nhắc tôi.
– Được rồi bạn! Tớ không sao mà! – Tôi trấn an nó.

To top
Đóng QC