Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 36

Phần 36
– Đánh đi! Làm gì mà ngẫm nghĩ lâu thế cậu?!
– Hay để tao ngủ một giấc vậy, lúc nào thằng Hiếu đánh xong thì gọi tao dậy nhé!
– Đang cây chốt phải từ từ đã chứ – Tôi đỏ mặt tía tai. Rồi rút bừa ra một con.
– Này thì ăn đi mà ù!
– Ờ, suýt ăn – Thằng Thanh cười khề khà, rồi rón rén rút một quân trên nọc.
– Ối, Q sót, ù rồi ù rồi!!! Hé hé, hết hội rồi, thằng Hiếu rửa bát! – Nó hạ bài xuống rồi nhảy cẫng lên.
– Số ông em vẫn chưa hết đen – Anh Kiên nhìn tôi cười.
– Tại cậu rửa bát sạch nhất nhà ý mà – Hoà nhìn tôi tỏ vẻ thương hại.
– Ôi giời! Đen thì phải chịu vậy chứ biết làm sao – Tôi ngán ngẩm nhìn mâm bát đũa vứt ngổn ngang dưới đất.
– Thôi không nói nhiều! Rửa luôn đi, rửa luôn đi! Đêm nay về làm tiếp hội giặt quần áo nữa nhỉ. Còn đống quần áo vứt ngâm trong nhà tắm mấy hôm roài… Hiếu nhỉ! – Thằng Thanh liếc liếc tôi rồi nhe răng cười.
– Đánh thì đánh chứ tao sợ đếk gì! Tối nay sẽ là mày đấy – Tôi vừa cắm cúi dọn bát đũa vừa bực bội gắt.
– Thôi sắp qua trưa rồi, anh làm giấc đây chiều còn đi học. – Anh Kiên ngả lưng xuống.
– Ờ, ra mạng cái đã! – Thằng Thanh đứng dậy khoác cái áo lạnh.
– Chờ tao với – Hoà cũng bật dậy theo.
– Hiếu chút nữa có ra đó không?
– Không! Chúng mày cứ đi đi, chiều tao còn đi làm.
– Uhm…
– Cậu là đảm nhất phòng đấy, sau này con nào lấy phải cậu cũng sướng…
Tiếng cười khoái trá của hai thằng bạn chết dẫm xa dần… Tôi thở dài với tay vặn vòi nước rồi vục tay vào chậu bát… lạnh thật! Đã đầu tháng 12 rồi…
Vậy là tôi lại đón thêm một mùa đông nữa ở Hà Nội với cuộc sống sinh viên bộn bề những lo toan đèn sách, những quyết tâm và cả những trăn trở khi lo nghĩ về tương lai… Cuộc sống tự lập đôi khi thiếu thốn đủ đường, nhưng cũng nhờ vậy mà tôi cảm thấy mình ngày càng bản lĩnh hơn… và không phải thiếu thốn là cũng thiếu đi niềm vui, trái lại niềm vui đã được nhân lên gấp bội những khi 4 thằng cùng chen chúc trong một tấm chăn mỏng, hay xì sụp ăn chung một gói mỳ tôm sống qua ngày…
Bốn thành viên trong phòng mỗi người một tính, tôi thì không cần phải giới thiệu thêm nữa làm gì.
Hoà thoạt nhìn lúc đầu thì có vẻ hơi trầm tính và khá nghiêm túc, nhưng nếu đã thân quen rồi thì cũng rất xởi lởi và gần gũi, trong phòng thì tôi hay tâm sự và nói chuyện với cậu ta nhất.
Thằng Thanh thì cái mồm lúc nào cũng oang oang, có vẻ nó hơi kỹ tính mang hơi hướng gia trưởng và bảo thủ, nhưng cũng rất nhiệt tình với bạn bè.
Hoà với Thanh đều bằng tuổi và cùng là đồng hương với tôi.
Anh Kiên hơn chúng tôi 2 tuổi, hiền nhất phòng. Tính tình khá hoà đồng, nhưng hình như anh ấy sống hơi nhu nhược và cam chịu, có lẽ cũng do xuất thân từ một làng quê nghèo xứ Kinh Bắc nên cái vẻ khắc khổ và chịu khó đã ăn sâu vào bản tính rồi, trước khi tôi khởi xướng điều luật phân chia công việc trong nhà bằng… oánh tá lả thì anh ý luôn là người làm hết tất cả mọi việc, chẳng bao giờ kêu ca phàn nàn gì cả, khiến đôi lúc chúng tôi hay trêu đùa ví von anh ý như một bảo mẫu vậy.
Rửa xong đống bát, tôi quay lên nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 1h chiều rồi.
– Dậy đi học ông anh ơi! – Tôi vừa khoác chiếc áo rét vừa gọi anh Kiên dậy.
– Uhm… mới chợp mắt được tí… mấy giờ rồi? – Anh Kiên uể oải ngồi dậy, vẫn chưa hết ngái ngủ.
– 1 Rưỡi chiều rồi! Em đi làm trước đây. – Tôi loay hoay dắt chiếc xe đạp ra.
– Uhm…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Mùa đông! Khi những cơn gió heo may đã ngừng thổi, bầu không khí ảm đạm một màu sương lạnh. Những con đường ngập tràn xác lá vàng rơi, kỷ vật duy nhất của mùa thu còn để lại. Từng thân cây khẳng khiu với những nhánh cây trơ trọi, thê lương.
Rúm mình trong cái rét cắt da cắt thịt, tôi cố gắng đạp thật nhanh cho người nóng dần lên. Sáng đi học, chiều thì làm thêm công việc bưng bê tại một nhà hàng ngay trung tâm thành phố, mỗi ngày trung bình cả đi cả về tôi phải đạp dễ đến vài chục cây số. Nên đối với tôi thì mùa đông còn dễ chịu hơn nếu so với mùa hè. Bởi cái rét có thể vận động để làm nóng, như vậy thì một công đôi việc. Chứ còn cái nóng thì càng vận động càng nóng, mà tôi lại rất ghét phải đến lớp học hay chỗ làm với cái áo nhớp nháp mồ hôi.
Bụng bảo lòng vậy, chứ thực tế thì… rét quá cũng khổ thật.
Trên đường lớn, đường nhỏ, ngóc ngách, và mọi không gian dường như đều chìm trong cái không khí âm hàn đang bao trùm lên vạn vật. Nhưng lẫn trong đấy là một bầu không khí nô nức tưng bừng khi đất nước đang diễn ra những sự kiện trọng đại, mà tiêu biểu đó chính là đại hội thể thao Đông Nam Á lần thứ 22 được tổ chức lần đầu tiên tại Việt Nam.
Sea Games 22 – Đi đâu cũng thấy cờ hoa, băng rôn, khẩu hiệu tuyên truyền. Khiến lòng bỗng dậy nên một niềm kiêu hãnh và tự hào dân tộc. Dù chỉ là tầm khu vực. Nhưng nếu đại hội được tổ chức thành công tốt đẹp thì sẽ là một cơ hội lớn để khuếch trương hình ảnh của nước ta đếnvới bạn bè trên khắp năm châu.
– Việt Nam vô địch!
– Hú ú ú…
Một đoàn xe máy với cờ hoa rợp trời phóng vụt qua, từng tiếng hô hào cứ vọng đến rồi lại vọng xa… Mấy ngày nay, đi trên đường phố Hà Nội ta đều rất dễ bắt gặp những hình ảnh như thế. Ấy là cả nước còn đang rất kỳ vọng vào đội tuyển U23 Việt Nam sẽ làm nên lịch sử tại kỳ Sea Games này.
Đâu đó văng vẳng bài hát chủ đề: “Vì một thế giới ngày mai”
Tôi vừa đạp xe vừa gật gù lẩm nhẩm hát theo…
– Anh chị dùng món gì ạ?
– Cho một nồi lẩu ếch, một nầm dê nướng, 2 ngô chiên và một đĩa dưa chuột ra trước đã! Có gì gọi sau.
– Dạ vâng! Anh chị có dùng thêm đồ uống gì không ạ?
– 5 Bia, Hà Nội nhá, và cho thêm 3 bò húc!
– Vâng ạ! Anh chị đợi một chút đồ ăn sẽ mang ra ngay! – Tôi cúi đầu chào rồi đi vào trong gian bếp.
– Một ếch, một nầm, 2 ngô, một chuột! Bàn số 6 – Tôi gọi vọng vào trong.
– Ok! Đã nhận – Anh Đạt bếp trưởng nói với ra.
– Thắm ơi!
– Nghe!
– Cho tớ 5 Hà Nội và 3 bò húc ra bàn số 6 nhé!
– Uhm.
Giao công việc xong xuôi tôi ra chỗ quầy đứng ngáp dài! Vắng khách quá, có lẽ do ảnh hưởng của trận khai mạc giải bóng đá vô địch Sea Games U23 giữa Việt Nam với Thái Lan, nên người ta tập trung hết về các quán bia và cafe cho nó không khí, ngay cả ông bà chủ ở nhà hàng ẩm thực chỗ tôi đang làm cũng hăng hái đi cổ động. Mấy cậu nhân viên vắng chủ cũng tót ngay sang quán cafe bên kia đường mang mâm chảo khua gõ ầm ĩ, mặc dù nhà hàng cũng có tivi, nhưng có lẽ xem bóng và cổ động thì phải thật đông thì mới thích.
Mặc dù cũng khoái bóng đá, nhưng tôi không nhiệt lắm với giải này. Không biết có tiêu cực quá không nhưng với tôi thì chỉ có C1, Ngoại hạng, Liga, Seria mới là bóng đá đích thực. Nói chung với Sea Games thì tôi vẫn rất háo hức và vui sướng trước ngày hội thể thao lớn đang diễn ra tại nước nhà, nhưng còn riêng bóng đá thì tôi lại chẳng kỳ vọng cho lắm.
Ấy vậy mà cũng bị chúng nó gán cho cái tội phản động, không yêu tổ quốc mới sợ. Và rồi bị bắt ở lại trông nhà với 2 cô bé và bác đầu bếp bất di bất dịch.
– Sao nhìn anh buồn thỉu buồn thiu thế! – Cái Nếp, làm thu ngân. Hơn tôi một tuổi nhưng cứ nằng nặc gọi tôi là anh. Mới đầu hơi ngại vẫn cứ gọi nó là chị là nó lại xị mặt ra, sau thì kệ mặc nó muốn xưng hô thế nào thì xưng, tôi cũng chả quan trong dăm ba cái chuyện lẻ tẻ đó.
– Buồn ngủ chứ thiu thỉu cái giề – Tôi chống tay lên cằm nhìn vu vơ.
– Sao không đi xem cùng với mấy anh cho vui? Đang vắng khách để hai đứa em trông cho.
– Ôi giời! Biết là sẽ thua rồi xem làm chi cho mệt!
– Ai bảo anh thế, Việt Nam năm nay sẽ vô địch cho mà coi!
– Xì! Em thì biết cái gì về bóng đá chứ!?
Thấy tôi nói vậy nó cau có quay sang lườm:
– Vậy chứ anh biết chắc? Cái đồ tinh vi!
– Ít ra là biết hơn em – Tôi bĩu môi.
– Vì anh biết nhiều quá nên mới bị các anh ý mắng cho là cái đồ phản…
– Cho thêm một khoai tây chiên nữa em ơi – Tiếng khách gọi thêm đồ ăn chặn ngang họng nó.
– Vâng! Có ngay ạ! – Trả lời xong tôi quay sang nó nháy mắt trêu. Rồi bước đi.
– Anh cứ chờ mà xem!
Tôi quay lại thấy nó lè lưỡi rồi dứ dứ nắm đấm… Bỗng tôi sững người lại, ngơ ngẩn… chao ôi! Hành động ấy thật khiến tôi nhớ đến…
– Làm gì mà như người mất hồn thế, vào bưng hộ em cái bếp và nồi ra đi! Số 6 xong rồi đấy! – Giọng cái Thắm vang lên khiến tôi giật mình.
– À ờ… – Tôi lúng túng quay đi… trong lòng chợt ùa về những kỷ niệm miên man không bao giờ dứt, những hồi ức không bao giờ nguôi ngoai…
Vậy là đã 2 năm 6 tháng 18 ngày rồi… thời gian vẫn trôi đi thật nhanh trong cuộc đời, những thật chậm trong nỗi nhớ khắc khoải của một mối tình dang dở… một thời…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Việt Nam vô địch!
– Việt Nam muôn năm!
– Thái Lan nhà quê đi dép lê.
– Việt Nam vô đối!
– Hú… ú… ú… ú…
– Đi tiếp nào anh em ơi! – Cậu thanh niên cởi trần cuốn lá cờ trên đầu, đứng hẳn lên yên chiếc xe máy dẫn đầu đoàn cổ động phất cờ. Đoàn xe hàng trăm chiếc đằng sau bấm còi inh ỏi hoà nhịp với những tiếng la hét náo loạn cả một vùng. Hai bên lề đường cũng đứng đông nghịt người, rồi cả trên các ban công của những ngôi nhà mặt phố cũng thấy người là người với nồi niêu xoong chảo đập inh ỏi. Khuôn mặt muôn người như một, đều ánh lên vẻ rạng rỡ, phấn khích và tự hào. Cái rét mướt của mùa đông như đã bị xua tan hoàn toàn bởi cái không khí hừng hực nóng bỏng này.
Cố chen lấn để thoát khỏi đám đông cuồng nhiệt, tôi bê hẳn chiếc xe đạp cà tàng của mình giơ lên đầu, vừa lách, vừa chen, vừa lấn. Sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng cũng lọt vào một con phố nhỏ vắng người đi lại. Đặt chiếc xe xuống rồi nhảy lên, ngoái nhìn lại phía sau, thấy đoàn người ngày một đông hơn. Bởi có rất nhiều dòng xe khác ùa đến nhập hội, tiếng hò hét ngày càng dữ dội hơn. Nhìn khắp chỉ thấy một sắc màu đỏ rực và không khí náo nhiệt trải dài bất tận.
– Mới hoà có 1 – 1 thôi mà! Có gì mà phải ăn mừng dữ vậy? – Tôi nhảo chân đạp xe đi, miệng khẽ lẩm bẩm. Nhưng trong lòng cũng thấy vui vui, tuy không xem trận này nhưng nghe mọi người kể lại thì Việt Nam đá cũng hay, nếu không bị Thái Lan gỡ hoà ở phút 79 nhờ một quả đá phạt thì có lẽ chúng ta đã có được niềm vui trọn vẹn hơn ở trận ra quân này. Dù sao cũng mừng khi đội nhà đã có một trận đấu phải nói là trên cơ người Thái.
“Có lẽ trận sau mình sẽ xem” – Tôi tự nhủ với lòng mình.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Tầm này cũng gần 11 giờ đêm rồi, xóm trọ vắng tanh vắng ngắt. Có lẽ mọi người hoặc đã yên giấc nồng trong chiếc chăn ấm cúng, hoặc đang theo những đoàn người cổ vũ, hò hét ngoài kia. Thấy mỗi phòng tôi là còn để điện sáng.
Vừa dắt xe vào tôi đã thấy Hoà đang lúi húi ở dưới bếp. Trên thì mặc cái áo rét to sù sụ, dưới thì… độc chiếc quần chip. Nom thật khôi hài. Ngoài tôi và anh Kiên ra thì hai nhân vật còn lại của phòng vẫn hay có thói quen ăn mặc “bát ngát bao la” như vậy. Mới đầu tôi còn thấy hơi kỳ dị, sau thì cũng quen dần, với cuộc sống sinh viên phong phú với rất nhiều chuyện oái ăm thì như thế âu cũng là phình phường như cân đường hộp sữa.
– Đã về rồi đấy à? – Chẳng cần quay lại nhìn mà nó cũng đoán là tôi.
– Ờ! Sao mà để cửa toang hoang thế, nhỡ có em nào sang chơi nó lại chết ngất ra đấy thì khổ!
– Tầm giờ này tụi con gái nó ngủ hết rồi, sợ qué gì!
– Mà đang làm gì vậy?
– Rang cơm! Ăn không? – Nó quay lại nhe răng cười, rồi tiện đưa một muôi cơm to tướng lên miệng nhai nhồm nhoàm.
– Có! Tớ mang một chút đồ ăn về nè!
– Đâu! Đâu – Mắt nó sáng lên như sao.
– Sườn chua ngọt và gà nướng! Rán lại đi – Tôi gỡ bọc đồ ăn quẳng cho nó.
– Ngon quá, giá như ngày nào cậu cũng mang nhiều đồ ăn thế này về cho anh em được nhờ!
– Thi thoảng thôi! Lấy đâu ra mà nhiều thế? – Tôi chép miệng, thực ra tôi cũng đâu có chủ động cầm về. Lúc ra lấy xe đã thấy túi đồ ăn treo sẵn ở tay lái rồi, chắc là cái Nếp hay cái Thắm, hoặc bác Đạt đầu bếp tốt bụng. Trong quán thì có vẻ như 3 người họ là hay nói chuyện và có thiện cảm với tôi nhất, còn những người khác thì bình thường.
– Anh Kiên và thằng Thanh đâu?! Chờ 2 người về ăn luôn một thể – Giờ tôi mới nhìn quanh nhà.
– Ông Kiên đi với hội cùng lớp rồi, còn thằng Thanh thì “vợ” nó vừa qua đón!
– Đi đâu? Diễu hành hở?
– Thế giờ này còn đi đâu nữa? Thôi cứ ăn trước đi rồi để phần lại.
– Uhm.
– Ăn xong rồi tớ với cậu cũng đi luôn, tầm giờ này mà chết dí ở nhà thì thật bức xúc lắm!
– Đi bằng gì? Tớ mệt lắm không nhấc nổi chân nữa đâu. – Tôi cởi cái áo khoác ngoắc lên rồi nằm phịch xuống giường.
– Có ai bắt cậu đi bằng xe đạp đâu?
– Đi bộ lại càng không! – Tôi ngán ngẩm.
– Ơ hay! Sao lại đi bộ!? Thế cậu không nhìn thấy con Dream ‘chiến’ dựng ngoài kia à?
– Không thấy!
– Bỏ mịe! – Nó tái mét mặt, đặt cái chảo xuống rồi cuống cuồng chạy ra cửa ngó.
Tôi vừa cười thầm vừa ngạc nhiên. Quả thật khi nãy về thấy có chiếc xe máy dựng ngoài đấy, nhưng nghĩ là của ai đến chơi ở phòng nào đó trong dãy trọ, nên tôi cũng chẳng quan tâm.
– Tổ bà nhà cậu! Cứ làm tớ sợ! – Nó thở phào quay lại sút vào chân tôi đau điếng. Rồi lại bước xuống lúi húi dưới bếp.
– Xe ai vậy?
– Xe ông già tớ đấy, vừa về mượn chiều nay!
– Tự nhiên về nhà lấy xe xuống làm gì? Đừng nói là cậu cũng có hứng đi bão đấy nhé!
Nó cầm 2 cái âu cơm ngồn ngộn đồ ăn ra đưa tôi một cái, rồi nháy mắt:
– Không! Có việc cần dùng đến mà!
– Việc gì thế? – Tôi vừa xúc cơm ăn vừa tròn mắt nhìn nó.
– Làm ăn!
– Cái gì cơ? – Mắt tôi trợn ngược lên, cố nuốt miếng cơm đang nghẹn ở cổ.
– Làm ăn hả? Cậu có đùa không đấy?
– Tớ đùa làm gì? Nghiêm túc mà!
– Nhưng làm gì mà lại cần đến xe?
– Cậu cứ ăn đi đã, lát nữa tớ với cậu sẽ bàn vụ này, hay lắm!
– Ờ! Nhưng mà… – Tôi bỗng chộp lấy một cái đùi gà trong âu cơm của nó.
– Trả tớ đây!!! – Nó hốt hoảng nhoài người ra định giật lại. Nhưng tôi tránh được rồi lỉnh ra cửa.
– Không trả! Cậu tham vừa vừa thôi, có hai cái thì cậu ăn cả hai, thế mà lúc nào cũng xa xả nào là bạn bè đồng cam cộng khổ, chia ngọt xẻ bùi. – Tôi nhe răng cười rồi đưa lên cắn một miếng.
– Nhưng cậu làm ở đấy ngày nào chả được ăn sơn hào hải vị! – Nó gân cổ lên.
– Ăn cái vào mắt! Nếu ngon thế sao cậu không vô mà làm đi – Tôi vẫn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc cái đùi nuột nà chỉ còn trơ lại khúc xương.
– Trả cậu này! – Tôi dứ dứ về phía nó.
– Mịe nhà cậu! Đứng lại! – Mặt đỏ gay, nó hùng hổ vùng dậy đuổi theo tôi. Tôi co giò chạy tót ra ngoài, những tưởng nó ăn mặc như vậy thì sẽ không giám đuổi theo nữa, ai dè nó cũng bám theo luôn. Khiến tôi vừa hoảng vừa tức cười. Hai thằng dồn nhau chạy vòng quanh khu trọ.
– Có chuyện gì vậy? Trộm à? – Bỗng một cửa phòng hé mở, cái Hồng ló đầu ra với cặp mắt kèm nhèm và giọng điệu ngái ngủ.
– Không! Bọn anh… – Thằng Hoà dừng lại định giải thích, nhưng bỗng bắt gặp đôi mắt ngày một mở to hơn của cái Hồng thì nó… mới… như… sực… nhớ… ra… một… điều… gì… đấy… rất chi là..!!
– Á… á… á… á… á… a… a… a… a!!! – Tôi bịt chặt tai lại trước hai cái mồm đang ngoác ra hết cỡ, chẳng biết trong 2 đứa nó, đứa nào kêu to hơn!!
– Rầm..!! – Cái Hồng đóng sầm cánh cửa lại.
Còn thằng Hoà thì kéo sụp cái áo rét xuống chạy thẳng một mạch về phòng.
– Anh Hiếu ơi! Anh Hoà bị làm sao vậy?? Anh Hoà bị làm sao vậy?? – Từ trong phòng cái Hồng run run hỏi vọng ra, nghe có vẻ hoảng loạn lắm thì phải.
– À không! Hihi, nó uống hơi quá chén ấy mà! Thôi em đi ngủ đi – Tôi cố nín cười.
– Chúng mày làm cái trò gì thế? Có định cho người khác ngủ hay không vậy? – Bác Long “trưởng thôn” già đời nhất trong đám sinh viên trọ ở đây mở cửa ra quát.
– Đây em ngủ đây! Sao hôm nay đại ca mộng sớm thế, không đi cổ vũ à? – Tôi cười xoà.
– Đi suốt từ tối, rồi về sớm! Mệt bỏ mẹ ra, mai còn phải đi làm mà!
– Thế chúc bác ngủ ngon nhé!
– Uhm!
– Chúc Hồng ngủ ngon nhé! – Tôi cố nói vọng vào trong phòng của cái Hồng.
– Vâng… – Vẫn cái giọng run run, nó lí nhí trả lời.
Tôi bước về phòng, thấy Hoà đang nằm trên giường trùm chăn kín mít…
– Ôi! 20 năm gìn giữ nay còn đâu! – Tôi thở dài thườn thượt ra vẻ đồng cảm lắm.
– Cậu im ngay cho tớ! Tại cậu hết! Tại cậu hết! – Nó gào lên thảm thiết trong chăn.
– Thôi đi ông! Ông cố tình phô ra đấy, giờ lại đổ cho tôi à!
– Cậu im giùm cái đi, không thì biến đi cho khuất mắt!
– Thui mà! Có gì đâu mà phải nghiêm trọng thế? Biết đâu trong cái dở lại có cái hay, nhân duyên lại nẩy nở chỉ sau một cái nhìn đắm say thì sao nhỉ?
– Say cái tiên sư nhà cậu! Giờ tớ còn mặt mũi nào nhìn nó nữa mà say với chả xưa!
– Cậu đừng phủ nhận nữa, chẳng thích bỏ xừ ra ấy chứ!
– Ờ thích! Thích lắm! Thích bằng chết! Vậy cậu đã im được chưa? – Nó gắt lên bực dọc.
– Hehe! Im thì im, nhưng mà xe của cậu…
– Thôi chết!! – Nó la toáng lên ngắt ngang lời tôi, rồi tung chăn bật dậy như một con tên, lao ra hé cửa ngó nghiêng, rồi lại thở phào.
– Sao cậu hay đùa dai thế? Nhỡ mất thật thì biết quái đâu mà lần??? – Nó bực bội quay lại.
– Ai đùa? Cậu điên nó vừa vừa thôi chứ! Thần hồn nát thần tính à? Tớ đang muốn hỏi là có định dắt xe vào nhà không thôi mà.
– Ờ thì… Thế không đi à?
– Đi đâu? Muộn xừ nó rồi, cũng vãn vãn rồi, ra đó làm gì cho chết rét! – Tôi lắc đầu nguây nguẩy.
– Nhưng anh Kiên và thằng Thanh đã về đâu, ít nhất phải 1, 2 giờ sáng mới tan mà!
– Kệ 2 ông ý – Tôi vừa lúi húi thay quần áo vừa nói.
– Nhưng ngoài đó…
– Vậy cậu đi một mình đi! Tớ xin kiếu!
– Thế thì nói làm cái quái gì – Nó xị mặt.
– Mệt với cậu quá, cậu cứ làm như ngoài hôm nay ra sẽ không còn hôm nào để đi nữa hay sao ý. Mới đá có trận khai mạc thôi mà, còn bao nhiêu trận ở phía trước, rồi cả lễ khai mạc nữa. Chỉ sợ cậu không đủ sức mà đi mà gào thôi – Tôi tủm tỉm cười.
– À mà chẳng phải lúc nãy cậu bảo là có gì muốn bàn với tớ hay sao?
– Úi chết! Tí thì quên… – Mắt nó sáng trưng lên, bộ mặt đang tiu nghỉu bỗng trở nên rạng rỡ và háo hức lắm.
– Đây đây, cậu dỏng tai lên mà nghe nè! – Nói vậy nhưng nó lại cúi xuống thầm thì vào tai tôi ra vẻ bí mật lắm.
– …
– Cái gì cơ! – Tôi bật ngửa người ra, sững sờ nhìn nó.
– Phe… phe… phe vé??? – Tôi lắp bắp.
– Be bé cái mồm chút đi cha nội! – Nó đưa tay bịt miệng tôi.
– Cậu không đùa đấy chứ? – Tôi hạ giọng xuống, nhưng khuôn mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên với phi vụ mà nó đang đề xuất.
– Cậu nghĩ tớ có vẻ đùa cợt lắm hả?
– Nhưng…
– Cậu không phải lo gì cả! Không bao giờ sợ lỗ hết, tớ bảo đảm với cậu sau Sea Games này tớ với cậu sẽ để ra được một món kha khá! Tin tớ đi!
– Đơn giản vậy sao? – Tôi cất giọng ngờ vực.
– Quan trọng là có cửa lấy vé, và vốn thôi. Cửa thì tớ có rồi, còn vốn thì tớ với cậu mỗi thằng cố gắng xoay lấy khoảng từ 3 đến 4 củ.
– Nhiều thế thì lấy đâu ra? – Tôi trợn mắt.
– Thế thì mới cần cậu phải động não một chút! – Nó nháy mắt, rồi rút trong túi áo ra một sấp tiền. Quẳng xuống trước mặt tôi.
– Tớ nói với ông bà già đây là tiền học thêm tiếng anh ở Newstar, còn cậu! Tìm lý do đi! Không thì lấy ý tưởng của tớ cũng được! – Nó nhe răng cười.
– Cái này thì… – Tôi hết nhìn nó rồi lại nhìn sấp tiền, đầu óc suy nghĩ lung tung, rối loạn không chủ đích.
– Mạnh dạn lên một chút đi! Chẳng phải cậu luôn nói với tớ về một ước mơ lớn trong đời sao? Dù tớ không biết đó là gì, nhưng thấy cậu lăn lộn kiếm tiền sớm như thế, ắt hẳn cậu cũng đã có những dự tính riêng. Nhưng với đồng lương vài trăm nghìn một tháng ở cái nhà hàng đấy, nuôi cái mồm cậu còn không đủ, nói gì đến chuyện khác. Tớ thiết nghĩ đã đến lúc cậu nên có sự đột phá trong cuộc sống! Có vậy mới rút ngắn được quãng thời gian để đi đến cái đích mình muốn nhắm đến.
– Nhưng còn phải đi học, rồi đi làm nữa! Tớ sợ không có thời gian! – Tôi ngập ngừng.
– Nghỉ mấy hôm thôi mà, nhờ anh Kiên hoặc thằng Thanh đi điểm danh hộ. Còn chỗ làm thì cậu còn tính cái gì nữa? Nếu vẫn muốn tiếp tục làm ở đấy thì để tớ ra báo cho cậu xin nghỉ ốm là ổn thôi?
… Tôi ngồi bần thần một lúc. Dần dần những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đã được chắp nối lại thành một khối tư tưởng thống nhất…
2 năm 6 tháng 18 ngày, và mình còn phải phấn đấu trong bao lâu nữa..? Nếu để khẳng định mình thì tôi chưa tính đến, nhưng nếu có thể sớm gặp lại…
Phải! Luôn có một ước mơ cháy bỏng, hiện hữu trong trái tim tôi…
– OK! Sáng mai tớ sẽ về nhà – Tôi ngẩng lên nhìn Hoà, đôi mắt thể hiện rõ sự quyết tâm.
– Có vậy mới là bạn tớ chứ!! – Nó nhảy cẫng lên rồi lao đến ôm chầm lấy tôi hét vang.
– Việt Nam vô địch!
– Việt Nam vô địch! – Tôi cũng phấn khích hét theo nó.
– Ngày đó ngày đó sẽ không xa xôi! Và chúng ta là người chiến thắng… – 2 thằng cùng nghêu ngao hát vang một bài hát rock Việt quen thuộc.
– Thắng cái gì mà thắng??? – Bỗng có tiếng nạt lớn từ bên ngoài vọng vào khiến 2 thằng giật mình.
– Lạch cạch… – Cánh cửa hé mở. Thằng Hoà cuống quýt lao lên giường đắp vội cái chăn.
– Bài vở giấy bút đâu roài! Làm tiếp hội giặt quần áo! – Thằng Thanh ngó vào cười nhăn nhở.
– Không đi theo đoàn mà lại ở nhà tự sướng hả hai thằng em? – Anh Kiên mở toang cửa ra cười cười.
– Hjx! Thôi con lạy hai bố! Hết cả hồn – Hoà thở phào.
– Sao mà hết hồn! Tưởng mày trơ lắm mờ! – Thằng Thanh vắt cái áo khoác lên, rồi khề khà cái giọng quen thuộc.
– Hai bác không biết đấy thôi, ku Hoà nhà ta vừa có một vài chuyện rất chi là hoành tráng – Tôi tủm tỉm.
– Chuyện gì vậy?
– Mai ra hỏi em Hồng sẽ biết liền à – Tôi không nhịn được nữa phá lên cười.
– Cậu… – Hoà tái mặt, nhưng rồi nó cũng phì cười theo tôi.
Thế rồi hai thằng đều bò lăn ra cười ngặt nghẽo trước con mắt khó hiểu của cả thằng Thanh và ông Kiên…

To top
Đóng QC