Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 34

Phần 34
Tôi lờ mờ tỉnh dậy, tai vẫn ù ù. Đầu nhức như búa bổ chân tay bải hoải rã rời, hơi men vẫn chếnh choáng, tôi cố hé đôi mắt ra để định hình lại cảnh vật xung quanh mình… nhưng tất cả vẫn nhoè đi dưới ánh đèn ngủ leo lắt… tôi nghiến chặt răng, cố gắng chống tay ngồi dậy. Chiếc cavat quấn vào cổ thật khó chịu, tôi giật ra, rồi đưa tay lên dụi mắt, cảnh vật dần hiện ra rõ rệt hơn… và tôi lại dụi mắt một lần nữa… không phải là phòng của mình… tôi có đang nằm mơ không… nơi đây là… tôi đưa tay dụi mắt thêm một lần nữa… và lần này tôi trợn ngược mắt lên trong nỗi hoang mang tột cùng… dây rõ là phòng của Jenny.
Tôi bàng hoàng nhìn khắp xung quanh phòng, không có ai cả??? Cảnh vật lại nhoà đi… tôi đứng dậy cởi chiếc áo khoác Comple ra, rồi lảo đảo bước vào phòng tắm… trong hoàn cảnh như thế này tôi tự biết là phải thật tỉnh táo đã rồi mới có thể tính tiếp được… cảnh vật trong phòng vẫn nhảy múa nghiêng ngả sau mỗi bước đi… khiến tôi phải vịn tay vào tường mới có thể đứng vững… bước đến của phòng tắm. Tôi thấy lờ mờ một thân hình thiếu nữ mảnh mai… tôi đưa tay dụi mắt… nhíu mày, rồi lại căng mắt ra để nhìn…
– Jenny! Chị… – Tôi hồn phi phách tán khi thấy đó là Jenny, chị đang ngồi co ro dưới sàn phòng tắm, úp mặt vào đầu gối, trên sàn vứt vương vãi bao nhiêu là tàn thuốc lá, vỏ bao thuốc lá, mấy tấm hình bị xé te tua, rồi cả trang sức, xăng – đan cao gót, váy đầm… trời ơi! Tôi đưa tay dụi mắt một lần nữa, chị ấy chỉ bận trên người mỗi một bộ đồ lót…
– Jenny… – Tôi thét lên, trong đầu đang nghĩ đến một tình huống cực kỳ xấu có thể xảy ra… Nhưng rồi tôi lại khẽ thở phào nhẹ nhõm. Chị ấy ngước lên nhìn tôi, hai hàng phấn mascara chảy dài trên đôi má theo dòng nước mắt khiến gương mặt xinh tươi diễm lệ trở nên tiều tuỵ, đôi mắt chị đỏ hoe… có vẻ như là chị đã vừa khóc… khóc nhiều lắm… không còn vẻ lộng lẫy kiêu sa như đêm qua, đôi mắt của chị ánh lên sự đau khổ và tuyệt vọng…
– Chị! Chị… làm… sao vậy? Chị làm… sao… vậy? – Gạt bỏ những e ngại, tôi loạng choạng đến nắm vai chị khẽ lay nhẹ.
– Superman! – Vẫn nhìn tôi, chị khẽ nói.
– Dạ?
– Chị có xấu không?
Thoáng sững người trước câu hỏi của chị, nhưng tôi cũng vội vã trả lời.
– Không… Không… hề, chị… đẹp, chị… đẹp lắm!
– Vậy hãy ôm chị đi…
Tôi thảng thốt đứng dậy và khẽ lùi lại… Bỗng chị bật cười khanh khách, một nụ cười hàm chứa biết bao sự chua chát và thê lương… không biết có chuyện gì đã xảy ra lại khiến cho chị suy sụp đến vậy. Hay là do buổi gặp hôm nay với gã đàn ông kia… tôi liếc nhìn những tấm ảnh bị xé tan nát… Bỗng nhiên tận đáy lòng tôi dậy nên một niềm thương cảm xen lẫn một chút đồng cảm…
– Chị… đừng… ngồi… ngoài này… nữa! Lạnh… lắm – Tôi thu hết can đảm bước tới, rồi nhẹ nhàng bế chị lên. Cơn say vẫn vật vã hành hạ, tôi cố trụ vững bước ra phòng ngoài, đi đến rồi đặt chị lên giường.
– Chị… hãy ngủ… một chút… chị! Chị cũng… đã… đã… uống… nhiều… rồi! – Tôi khẽ nói.
– Superman!
– Dạ…
– Chị có đẹp không?
– Chị… chị… đẹp, chị đẹp lắm…
– Vậy sao không ôm chị?
– Sao… ạ!
– Ngoài đó lạnh… vào trong này cũng thấy lạnh… ở đâu cũng lạnh! Thế giới này không còn chỗ nào ấm áp dành cho chị hết… – Jenny bật khóc.
– Chị!? – Tôi bối rối vô cùng. Không biết nên nói thế nào nữa cả.
Khuôn mặt chị đẫm nước mắt… tôi bỗng thấy chạnh lòng và xót xa… chắc chị đã phải chịu nhiều uất ức lắm… có lẽ cuộc sống hào nhoáng bên ngoài chỉ là cái vỏ bọc để chị che đậy cuộc sống nội tâm phức tạp đang giằng xé bên trong… bất giác tôi đưa tay khẽ quyệt những giọt nước mắt đang lăn dài trên má chị. Như tìm được sự sẻ chia, chị ngồi bật dậy dụi vào lòng tôi thổn thức… lúc này không còn vẻ tự tin mạnh mẽ cá tính thường ngày nữa, giờ đây tôi thấy chị mới thật yếu đuối và cô độc làm sao… bất giác tôi đưa tay lên ôm lấy chị… ôm thật chặt… tôi đã không còn đủ tỉnh táo nữa để có thể nhận biết được rằng mình đang ôm một cơ thể đàn bà gần như là trần trụi…
Chị vẫn khóc, nước mắt chị thấm đẫm ngực áo tôi… tôi khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của chị… chị ngước đôi mắt nhòa lệ lên nhìn tôi, hơi thở của chị phả nhẹ lên mặt tôi… nóng hổi… lúc này tôi mới cảm nhận thấy lớp da mịn màng cùng cơ thể mềm mại của chị đang nằm trong vòng tay mình… tôi thấy lòng rạo rực, cảm xúc từ đâu bỗng nhiên ùa về như dòng thác lũ… không thể ngăn lại được… tôi hoảng hốt định buông tay ra, nhưng chị vẫn xiết chặt lấy… hơi thở chị lướt nhẹ trên cổ lên má, rồi lần tìm xuống đôi môi của tôi…
– Không… Jen… – Chưa kịp nói hết câu thì tôi đã bị chặn đứng bởi làn môi của chị. Tôi muốn vùng dậy… nhưng chân tay cứ bủn rủn… như không còn là của tôi nữa… tôi cảm nhận từng dòng máu nóng của mình đang cuộn chảy trong huyết quản, như muốn phá tung cơ thể… từ tận trong sâu thẳm có một cái gì đấy thật bức bối, ngày một lớn dần lên… rõ rệt… dấy lên một niềm khao khát mãnh liệt. Tôi khát… tôi cảm thấy khát… tôi muốn uống… nhưng không phải là uống nước… mà là… người phụ nữ này… tôi… tôi muốn uống cô ta!!.. Tâm trí dần rơi vào trạng thái vô thức… tôi cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn nóng bỏng ấy… một bàn tay mềm mại run rẩy luồn vào trong áo mơn trớn khắp cơ thể tôi… rồi tôi bị đẩy nằm ngửa xuống giường… người tôi căng cứng… hổn hển khi đôi môi ấy lướt nhẹ lên ngực… rồi xuống bụng… bàn tay mềm mại ấy luồn nhẹ vào trong quần… tôi nghiến chặt răng… thế rồi khi chiếc quần được kéo xuống… tôi thấy như được giải thoát khỏi sự bức bối… chưa kịp thở phào thì bỗng nhiên tôi lại há hốc mồm… bỗng nhiên tôi cảm thấy cơ thể mình đang bị hút vào một nơi chật chội, nóng ấm và ẩm ướt… chưa kịp kêu thét lên thì tôi đã bị chặn lại cũng bởi đôi môi ngọt ngào ấy… bất giác tôi vòng tay ôm lấy thây hình mềm mại đang run rẩy trên người mình… rồi tôi vỡ oà… từng dòng thác lũ đang cuộn chảy trong cơ thể như đã được giải phóng, tuôn ra ào ạt… người tôi cứ nhẹ dần… nhẹ dần… và tôi lại thiếp đi trong cơn mê man tưởng như bất tận…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
“… Anh hư lắm…”
“… Anh nhiều tội lắm đó, biết không…”
Một giọng nói quen thuộc cứ văng vẳng bên tai… lúc gần… lúc xa…
– Ngọc!! Đừng đi..!! – Tôi hét lên rồi mở trừng mắt ra. Định gượng dậy, nhưng tôi thấy người nặng trĩu… định thần lại… tôi bàng hoàng khi nhận ra một cơ thể đàn bà đang nằm xoã trên người mình… cả hai đều không một mảnh vải che thân… trong cơn hoang mang tột cùng, tôi đầy người đó qua một bên… vùng dậy lao vào phòng tắm…
Đây là tôi sao?.. Nhìn lại mình trong gương, tôi không thấy có nét gì gọi là quen thuộc??? Một gương mặt đờ đẫn, tiều tuỵ và suy sụp… cơ thể vẫn đượm mùi hơi hớm nhục dục…
“Không! Không phải, đây là một giấc mơ… chỉ là một giấc mơ” – Tôi đấm mạnh vào gương, thấy tay đau buốt mà cái gương vẫn không suy chuyển… tôi với sang gạt vòi hoa sen. Từng dòng nước lạnh xả xuống người tôi… tôi cố gắng nhìn lại một lần nữa… vẫn không thấy một nét gì quen thuộc ở bóng hình đang phản chiếu trong gương… vẫn cái bản mặt xấu xa ấy…
– Không! Không thể nào!! – Tôi thét lên, đấm liên hồi vào gương trong cơn tuyệt vọng. Tôi muốn khóc lên thật to, nhưng không thể nào khóc nổi, dường như những giọt nước mắt cũng cảm thấy xấu hổ nếu phải nhỏ xuống cho những tội lỗi của tôi…
Bỗng tôi sững lại khi nhìn thấy một đôi bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn mềm mại khẽ luồn từ phía sau lưng, vòng qua ôm lấy người tôi, xoa nhẹ lên ngực tôi… qua làn nước lạnh vẫn đang xả xuống, tôi cảm nhận rõ một cơ thể mềm mại trần trụi đang áp sát vào sau lưng mình…
– Tôi sai rồi!! – Nghiến chặt răng, tôi khẽ thốt lên. Nhưng đôi bàn tay ấy vẫn vuốt ve lên ngực tôi, rồi khẽ luồn xuống bụng.
– Xin chị đấy Jenny – Tôi mím chặt môi…
Không có câu trả lời, cảm giác mềm mại mơn trớn đi dần xuống dưới… Tôi liền gạt ra rồi quay lại nắm lấy đôi vai trần gào lên…
– Mỹ Trâm! Là tôi sai rồi!
Jenny dường như không chú ý đến những lời nói của tôi, đôi mắt chị ấy nhắm nghiền. Khuôn mặt bình thản đến lạ lùng… từng dòng nước lạnh vẫn xả chảy dài trên gương mặt kiều diễm ấy rồi chảy xuống cơ thể nuột nà lướt qua những đường cong tuyệt mỹ… Không muốn nói thêm một điều gì nữa cả, tôi với tay tắt vòi hoa sen, vơ lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người chị, rồi tôi bế thốc chị lên bước ra ngoài, đặt chị lên giường. Sau đó tôi mặc lại quần áo, rồi bước vội vàng ra cửa…
– Superman! Ngoài trời đang mưa to lắm, em định đi đâu??
Tôi sững người lại… không phải bởi câu nói của chị vừa cất lên. Mà là tôi đang nghĩ đến một thứ gì đấy… đã gắn bó với những kỷ niệm cả ngọt ngào xen lẫn đắng cay xuyên suốt cuộc đời mình… và hôm nay… một ngày tội lỗi… nó lại xuất hiện như một định mệnh… như một sự cứu rỗi cho một tâm hồn lạc lối… một sự cứu rỗi??? Phải… là mưa… còn gì tốt hơn nữa đây… tôi quay lại nhìn chị lần cuối. Bóng dáng chị nhoà đi, cuối cùng thì hai hàng lệ cũng đã tuôn trào…
– Jenny! Tôi đi tìm lại…
Một câu trả lời và cũng là một lời chào giành cho chị. Tôi mở cửa bước ra ngoài…

To top
Đóng QC