Phần 30
– Sao cơ? – Chú Phong trợn mắt nhìn tôi.
– Vâng! Cháu phải về chú ạ, chú và 2 chị cứ đi ăn đi, cháu cũng không thấy đói lắm.
– Mày cứ lý do lý trấu – Chú có vẻ bực mình.
– Cháu có việc mà chú!
– Sao không đi cùng với mọi người được hả? – Chị Diễm ngạc nhiên quay sang nhìn tôi.
– Việc gì thì cũng gác lại đi, mày cứ vớ vớ vẩn vẩn – Chú Phong gắt.
– Cháu… – Tôi cúi gằm mặt xuống, bực thật. Chú tự cho mình cái quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi lúc nào vậy? Nghĩ vậy nhưng tôi cũng chẳng biết phản ứng như thế nào nữa cả.
– Thôi anh đừng mắng, tội nghiệp Hiếu mà – Jenny cất giọng nhẹ nhàng, khiến cơn bực trong tôi bỗng nhiên tan biến.
– Em cứ đi cùng mọi người cho vui, rồi lát chị kêu taxi chở em về, ok!
– Em… – Tôi bối rối vô cùng, thật khó từ chối trước những lời nói ngọt ngào và dịu dàng như vậy.
– Superman – Chị lại cất giọng tha thiết hơn nữa. Tôi ngẩng lên nhìn, bắt gặp đôi mắt quyến rũ chết người đang nhìn tôi đầy hy vọng. Lập trường của tôi bỗng mềm nhũn như bún, tôi lại cúi đầu lí nhí.
– Vâng ạ.
“Kíng koong” – Cánh cửa thang máy mở ra, đã đến tầng trệt rồi. Chúng tôi bước ra khỏi thang máy rồi đi ra ngoài cửa đại sảnh. Chú vòng ra đằng sau lấy xe rồi quay lại đón mọi người. Trời đã tối hẳn, chiếc xe sang trọng phóng đi hoà lẫn vào dòng xe đông đúc trên đường. Mang theo cả tâm trạng lạc lõng và rối bời của tôi…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Người nhạc sĩ say xưa bên cây đàn dương cầm, thả hồn vào giai điệu nhẹ nhàng và lãng mạn. Đó là âm hưởng của bài hát “Tonight, I celebrate my love for you”. Toàn khung cảnh nhà hàng toát lên vẻ sang trọng cổ điển, từ màu sắc, cách bày trí và bố cục đều mang phong cách rất Âu. Thực khách rất đông, đa số là người nước ngoài. Họ nói chuyện với nhau rất nhẹ nhàng, tuyệt nhiên không có một chút ồn ào huyên náo nào cả. Thi thoảng mới có một vài tiếng cụng ly lách cách và những tràng vỗ tay tán thưởng giành cho người nhạc sĩ.
– Cho anh Menu 11, bỏ món sò đi! – Chú Phong đưa lại quyển thực đơn cho người phục vụ.
– Dạ vâng, xin hỏi anh dùng đồ uống gì ạ!
Chú Phong nhìn chị Diễm và chị Jenny.
– Sao nào các người đẹp?
– Để Jenny chọn đi – Chị Diễm cười.
– Sao lại là em chọn? Bộ 2 người nghĩ em bợm nhậu lắm hả? – Jenny khẽ chu mỏ phụng phịu như một đứa trẻ con, rồi chị ấy ngước lên nói với anh phục vụ:
– Cho một Rose Vermouth, Ok!
– Rất tuyệt thưa chị, xin mời anh chị tiếp tục thưởng thức âm nhạc. Đồ ăn sẽ được mang ra ngay ạ – Anh phục vụ cúi người chào rất lịch sự rồi quay đi.
– Hiếu! Sao nãy giờ ít nói quá vậy? – Jenny quay sang tôi.
– Dạ không! Em ổn mà chị – Tôi gượng cười.
– Thằng này nó trầm tính lắm, em cứ kệ nó đi. – Chú Phong khẽ liếc tôi rồi quay sang Jenny cười cười.
Dường như chẳng hề để ý đến lời nói của chú Phong, Jenny vẫn không rời mắt khỏi tôi:
– Có vẻ như là em không quen với những chỗ như thế này.
– À không! Nó…
– Đúng là như vậy chị ạ! – Tôi cắt ngang lời chú Phong định xen vào. Khiến chú sửng sốt nhìn tôi.
– Em nghĩ là em không thích hợp cho lắm. Trước khi khoác lên mình bộ comple này thì em chỉ là một sinh viên mới từ quê lên, ngay cả cuộc sống ngoài kia cũng có thể khiến em thấy lạ lẫm chứ đừng nói là vào đây… – Tôi mặc kệ ánh mắt bực dọc của chú, cứ thế tuôn một lèo.
– Không thích hợp hay là chưa thích hợp? – Jenny mỉm cười.
– Thì em… – Tôi ngập ngừng.
– Vẫn còn rất nhiều việc phải làm mà, đúng không? Chị nghĩ rằng nếu em nỗ lực cố gắng phấn đấu thật nhìu, thật nhìu. Thì sẽ có một ngày em tự tin bước vào đây với một tầm vóc khác, lúc ấy em sẽ có câu trả lời! OK.
– Dạ vâng ạ. – Tôi hơi bất ngờ trước những điều chị nói. Tự nhiên thấy thiện cảm hơn với chị, tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và chị đã được thu hẹp đi rất nhiều.
– Thằng này nó vẽ đẹp lắm đó, tiếc là không đi theo nghiệp hoạ sĩ – Chú Phong lên tiếng chữa ngượng.
– Anh đến chết không bỏ được tật – Chị Diễm quay sang lườm.
– Ôi! Trưa nay anh chỉ đùa một chút thôi mà – Chú ngoác miệng cười ha hả:
– Ô! Đồ ăn mang ra rùi kìa!
Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy anh bồi khi nãy đang đẩy ra một cái xe quầy Inox, ở trên là mâm đồ ăn được đậy lồng bàn cẩn thận. Bên cạnh là chai rượu được để trong một hộp đá lạnh trang trí hoa văn rất đẹp và 4 cái ly, trên mỗi thành ly đều để một lát chanh.
– Đây là món khai vị, súp hải sản nhân sò Thượng Hải ạ!
– Salad tam sắc.
– Gỏi cá hồi.
– Bò sốt Newziland.
– Sườn cừu nướng.
– …
Anh ta xướng tên thêm mấy cái món lạ hoắc tôi chưa từng nghe trong đời. Sau khi đồ ăn đã bày gọn lên bàn, anh khéo léo mở chai rượu, đi một vòng rót cho cả 4 người rồi đặt hộp đá đựng rượu lên cái ghế đôn cạnh bàn.
– Chúc quý khách ngon miệng! – Anh ta cúi đầu chào lại lần nữa rồi đẩy xe vào trong.
– Nào, chúng ta cùng nâng ly. – Chú Phong nhấc ly rượu lên.
– Lý do gì đây – Chị Diễm cười!
– Cho một mùa đông… ấm áp đang gần kề – Chú nháy mắt tình tứ với chị Diễm.
– Mời em! – Jenny cầm ly rượu hướng sang tôi.
– Vâng… em… – Tôi ngập ngừng.
– Cầm lên đi, rượu này nhẹ ý mà, uống giống như Coca thôi, nào… nào… – Chú Phong giục.
– Vâng ạ! – Tôi cầm ly lên.
– Cho một mùa đông ấm áp – Chú Phong xướng tiếp.
– Cho một mùa đông ấm áp – 2 bà chị cũng khúc khích cười nói theo.
Jenny đưa ly rượu lên môi và khẽ liếc sang tôi… Tôi không giám nhìn lại chị ấy. Mắt chị thật đẹp, nụ cười mê hồn, nhưng hỡi ôi… đó lại là những điều tôi sợ. Tôi lúng túng đưa ly rượu lên làm một ngụm, một mùi thơm sực lên mũi, hơn men có vị ngọt và đắng thấm tan nơi đầu lưỡi… tôi chép miệng, quả là ngon thật. Từ nhỏ đến giờ, bia thì tôi cũng uống được một chút, nhưng cứ nghĩ đến rượu là tôi thấy sợ, bởi tôi thấy ai uống rượu vào cũng đều say khướt, khổ sở vật vã. Hôm qua làm một chén mà cho đến bây giờ nhớ lại tôi vẫn sởn gai ốc bởi cái mùi vị cay nồng đó. Nhưng giờ đây, cái hương vị ở loại rượu có cái tên rất đẹp này đã khiến tôi thay đổi hoàn toàn quan điểm về rượu… mùi thơm, vị ngọt và đắng… như một bông hoa hồng đẹp và có gai… hay như hương vị của tình yêu vậy… ôi Rose Vermouth… Bât giác tôi đưa chén rượu lên ực tiếp một hơi hết sạch.
– Ôi cái thằng… – Chú Phong ngán ngẩm:
– Tao bảo mày uống giống Coca chứ đâu có bảo mày uống như uống Coca, phải từ từ mà tận hưởng chứ!
– Thôi anh im đi, sao cứ bắt bẻ nó thế – Chị Diễm nhíu mày quay sang nạt.
– Thôi nào, mọi người dùng súp đi cho nóng, ăn đi em – Jenny nhìn tôi, vẫn đôi mắt và nụ cười ấy.
– Vâng ạ, em mời chú và hai chị!
– Uhm! Mời em – Chị Diễm nhẹ nhàng, tự nhiên tôi bớt đi một chút ác cảm với bà chị này.
– Rồi, ăn đi, ăn đi! Đói lắm rồi – Chú Phong đưa bát súp lên miệng.
Bốn người chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Toàn bộ không gian vẫn đắm chìm trong tiếng dương cầm du dương với những bản nhạc không lời bất hủ…