Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 27

Phần 27
Tiết học thứ 4 sắp qua đi. Trong giảng đường, những đôi mắt mở to trên những khuôn mặt đang rất chăm chú với từng bài giảng của thầy, tôi cũng vậy. Nhưng thực tế ra những lời nói của thầy chẳng thể lọt vào tai tôi một chút nào cả. Trong đầu tôi lúc này ngổn ngang những suy nghĩ, rối bời… và cả sự mệt mỏi vì một đêm mất ngủ khiến cho tôi chẳng thể nào tập trung được.
Chú và người đàn bà kia có quan hệ như thế nào? Sáng nay họ dậy sớm và đi ra ngoài trước khi tôi dậy để đảm bảo là tôi sẽ không hề hay biết gì cả. Nhưng họ đâu biết là nhất cử nhất động của họ đều nằm trong tầm quan sát của tôi. Buổi sáng nay tôi có thể nhìn thấy dung mạo của người phụ nữ kia, tuy không rõ lắm. Nhưng cô ấy chắc cũng phải ngoài 30 và cũng có chút nhan sắc. Lúc đầu tôi nghĩ có thể đó là một cô gái ăn sương, nhưng nghe cách nói chuyện giữa 2 người thì có vẻ như họ là nhân tình của nhau thì đúng hơn, tôi thật không nghĩ một người yêu thương vợ con rất mực như chú lại có thể có những mối quan hệ ngoài luồng như vậy.
Liệu tôi có nên nói với cô Mến về mối quan hệ này không? Nhưng nếu nói ra thì gia đình của cô chú sẽ ra sao? Mà liệu cô có tin tôi không hay lại nghĩ tôi đơm đặt chuyện, rồi còn nhiều vấn đề nữa khiến tôi khó có thể mở miệng, mà không nói thì tôi cũng chỉ là một thằng bao che, dung túng cho chuyện chú ngoại tình… mà sao tôi lại cứ phải suy nghĩ mãi về chuyện này nhỉ? Thực tế đó cũng đâu phải là việc của tôi? Với lại… quan trọng hơn cả là từ tối qua đến giờ từ trong thâm tâm tôi đang nhen nhúm một ngọn lửa đã tắt từ lâu, nay bỗng nhiên lại cháy âm ỉ trở lại, nó khiến tôi bức bối và khổ sở vô cùng… trời ơi, tôi phải làm sao đây..??
“Reeng… Reeng…” – Tiếng chuông báo hết buổi học vang lên làm tôi giật mình.
– Các cô các cậu nhớ về làm cho tôi bản đề cương này nhé, ngày kia nộp. – Thầy thu dọn tài liệu giáo án vừa quay xuống nhắc nhở.
– Vâng ạ! – Cả lớp đồng thanh.
– Đề cương gì vậy ông, sao mới vào học mà đã phải làm vậy? – Tôi quay sang thằng Hùng ngồi kế bên.
– Ui giời, đề cương cái khỉ gì, bài test thôi mà, hệ thống lại những kiến thức đã học. Mà mày ngồi đần mặt ra nãy giờ mà không nghe thấy gì à?
– Không! Tao không nghe rõ lắm… – Tôi quay đi trước ánh mắt khó hiểu của nó:
– Tao về trước nhé!
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Vừa đạp xe vào khuôn viên khu tập thể, tôi đã thấy xe của chú đỗ ở đó. Chú đã về rồi sao? Còn người phụ nữ kia, chắc cũng ở trên đó rồi. Nghĩ đến đó tôi ngán ngẩm quay xe phóng đi, lại làm một chuyến dạo phố ngắm cảnh cho tinh thần nó thoải mái hơn một chút vậy. Tự nhiên tôi cảm thấy ghét căn phòng đó kinh khủng.
– Ê cu! Đi đâu đấy – Bỗng giọng chú gọi từ phía sau vang lên, tôi dừng xe ngoảnh lại thấy chú đang bước từ trên cầu thang xuống, chú bận một bộ comple khá là sang trọng, vừa cười vừa đưa tay vẫy vẫy tôi.
– Dạ, cháu… cháu quên chưa đi chợ – Tôi lắp bắp nói bừa ra một lý do cho có vẻ hợp lý.
– Thôi trưa nay không phải nấu cơm đâu, cất xe đi rồi đi với chú, có chương trình này hay lắm, đảm bảo mày sẽ thích.
– Đi đâu ạ? Thôi chú cứ đi đi, chiều nay cháu phải ra thư viện mà.
– Ôi trời! Mớ kiến thức vớ vẩn ngoài đó không giúp ích gì được cho mày đâu, mày học về quản trị kinh doanh đúng không? Tao sẽ dẫn mày đến chỗ này bảo đảm là sẽ có nhiều thứ khiến cho đầu óc của mày mở mang hơn là cứ vùi đầu vào mấy đống sách vở đó, nào lên thay… úi giời!
Đang nói thao thao bất tuyệt, bỗng chú trợn mắt nhìn tôi:
– Mày có bộ comple hay vest nào không thế?
Tôi lắc đầu nguây nguẩy:
– Cháu không có, với lại cháu mặc mấy thứ đó làm cái giề?
– Chết thật, thế này thì không ổn. – Chú chép miệng rồi chau mày ra vẻ suy nghĩ lắm. Rồi bỗng mắt chú sáng lên, chú chạy lại kéo tay tôi:
– Lên đây, lên đây thử xem nào.
– Gì ạ? – Tôi ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
– Cứ lên phòng đã. – Rồi không để tôi nói gì thêm chú lôi tôi đi xềnh xệch, chiếc xe đạp chưa kịp dựng chân trống đổ kềnh ra.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Hơi rộng một chút nhưng mà nom ra dáng lắm. – Chú chỉnh lại vạt áo trên bộ comple tôi đang mặc, thít lại cái cavat rồi gật gù tỏ vẻ rất hài lòng.
– Cái này thì… – Tôi nhìn lại mình trong gương, thấy quả thật… cũng không đến nỗi tồi.
– Bộ này chú may cách đây 2 năm, giờ chật rồi không thể mặc được. Tưởng nhà chú mang về quê cho ông già vợ rồi, may quá vẫn còn. Thôi chú sang tên cho mày nhé, mang ra tiệm may sửa lại một chút là vừa zin. – Chú vừa nói vừa cười rất khoái trá, đôi má núng nính rung rinh.
– Nhưng mà cháu… – Tôi ngập ngừng.
– Thôi không nhưng gì cả, nhanh lên muộn giờ của tôi rồi ông ơi, cầm cái này vào phòng tắm vuốt lại cái đầu tổ quạ của ông đi cho tôi nhờ! – Nói xong chú quẳng cho tôi lọ keo bọt. Tôi cầm lấy mà vẫn còn tần ngần chưa biết phải làm sao nữa.
– Nhanh lên, tao xuống dưới nhà trước đấy, nhớ khoá cửa cẩn thận nhá! – Chú luýnh quýnh giục tôi rồi bước vội ra ngoài. Tôi chậc lưỡi rỗi cầm lọ keo bước vào phòng vệ sinh…
– Thôi kệ! Cứ đi vậy, có phải xuống địa ngục đâu mờ…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Ái chà, dạ em mời sếp lên xe! – Nhìn thấy tôi bước từ trên cầu thang xuống, chú cúi mở cửa xe rồi làm ra vẻ khá là trịnh trọng kính cẩn khiến tôi cũng phải phì cười. Khi đã ngồi yên vị trên xe, chú quay lại ngắm nghía tôi lần nữa:
– Chà, ông cháu cứ như vừa lột xác vậy, nom tướng tá lắm.
Tôi đỏ mặt cười trừ:
– Cháu chả quen ăn mặc kiểu này bao giờ cả.
– Vậy thì làm quen dần đi nhóc, sau này lên sếp đừng có quên chú nhá! Mà đi thôi, giờ này chắc người ta cũng bắt đầu rồi!
Nói xong chú nổ máy, chiếc xe lướt đi. Tôi chống cằm nhìn ra phía ngoài đường, cũng gần giữa trưa rồi.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Alo, mày đang ở đâu rồi?
– …
– Mày ra cửa đón anh đi. Anh không có thẻ đâu.
– …
– Ờ! Nhớ mang 2 cái nhá, anh đến nơi rồi đây.
Chú cho xe quặt vào, tôi nhìn qua cửa kính xe, thấy mình đang đi vào một khách sạn rất sang trọng. Tôi ngước nhìn lên lẩm nhẩm đọc:
– Ha Noi Horison Hotel.
Chú vòng xe ra phía bãi rồi đỗ lại.
– Xuống xe đi ku, chỉnh lại quần áo ngay ngắn vào. – Vừa nói chú vừa đẩy cửa ra ngoài. Tôi cũng ra khỏi xe, nhìn xung quanh bãi gửi thấy “tứ đại gia” đủ thể loại màu sắc đều tập trung tại đây. Chỗ này là… Cách đây hơn một tháng, hồi mới xuống tìm phòng trọ tôi có đi xe Bus qua đây mấy lần, nhưng cũng chỉ ngắm mà suýt xoa chứ không nghĩ là có ngày lại được bước chân vào.
– Nào đi thôi, còn đứng đấy. – Chú kéo tay tôi đi về phía cửa đại sảnh. Có một thanh niên cũng ăn vận rất lịch sự chạy ra đon đả.
– Ôi đại ca, em chờ đại ca mãi – Người thanh niên hồ hởi bắt tay chú rồi quay sang tôi:
– Đây là…
– Ờ, thằng cháu anh, nó làm bên… Hoà Phát.
– Dạ vâng, em chào anh ạ. – Gã thanh niên lại ríu rít quay sang bắt tay tôi mà chẳng hề để ý đến khuôn mặt đang thộn ra của tôi, sao chú lại nói…
– Anh tên gì ạ?
– Dạ em! Hiếu ạ… – Tôi đỏ mặt gãi đầu.
– Nó ít tuổi hơn mày, cứ gọi nó là em thôi, thôi nào lên đi. Đã bắt đầu chưa? – Chú nói chen vào.
– Xong rồi anh ạ, đang Party – Văn nghệ, này anh đeo cái này vào! – Gã thanh niên lúi húi rút ra 2 cái thẻ có dây đeo, đưa cho mỗi chú cháu một cái. Rồi ba người bước vào đại sảnh, có rất nhiều người cả nam lẫn nữ đều ăn vận theo phong cách công sở rất lịch lãm cũng đang đứng từng nhóm trong đây, bàn tán, nói chuyện. Chúng tôi đi đến một cầu thang cuốn, tại đây có 2 người kiểm tra thẻ ra vào. Tôi nghe phía trên có tiếng phát biểu hùng hồn và tiếng vỗ tay rào rào, khiến tôi càng thêm bối rối xen lẫn sự hồi hộp và lo âu. Kiểm tra thẻ xong chúng tôi đi lên tầng trên, theo tiếng ồn ào ngày càng rõ hơn chúng tôi bước vào một hội trường rộng lớn. Có hai cô gái rất xinh đẹp và cao như người mẫu mặc áo dài rất duyên dáng đứng chào ở cửa. Tôi bước vào trong và…
Thực sự tôi đã bị choáng ngợp bởi khung cảnh lộng lẫy, hoành tráng và rất sang trọng mà tôi chỉ có thể được thấy trên tivi hay qua các bộ phim của nước ngoài. Một dãy bàn tiệc kéo dài suốt hội trường, chất đầy những món ăn mà tôi chỉ được chiêm ngưỡng qua những chương trình truyền hình hay những tạp chí về ẩm thực. Hội trường đứng đông nghịt người, đàn ông thì lịch sự còn đàn bà thì duyên dáng và quý phái, ai cũng cầm một ly rượu với khuôn mặt niềm nở và những lời chúc tụng thăm hỏi nhau. Tôi nhìn lên sân khấu hội trường được bày trí rất cầu kỳ có dòng chữ: “Hội Thảo Doanh Nghiệp Việt – Tháng 10/2002”, và mắt tôi càng trợn ngược hơn nữa khi nhìn thấy trên sân khấu có một ca sĩ rất Hot vào dạng nhất nhì Show Biz Việt đang say xưa biểu diễn…
– Này… này! – Chú huých nhẹ vào người khiến tôi giật mình.
– Sao ạ chú? – Vẫn chưa giấu được khuôn mặt ngơ ngác tôi quay sang.
– Mày làm quái gì mà đứng như thằng mất hồn thế, phải tự tin vào!
– Vâng! Cháu..! – Tôi đỏ dừ mặt.
Bỗng có người phục vụ bưng một khay rượu bước qua, chú nhón lấy 2 ly, rồi đưa tôi một ly:
– Cầm lấy này, đừng đứng co ro như thế, thẳng người lên.
– Vâng ạ… Ơ! Cái anh lúc nãy đâu rồi ạ – Tôi ngoảnh nhìn xung quanh thấy gã thanh niên vừa đón tôi với chú đã lượn đi đâu mất tiêu.
– Nó còn việc của nó, nó bên ban tổ chức mà. Kệ nó đi! Mà mày phải bám theo tao đấy nhé, kẻo lạc lại không biết đâu mà tìm, nhớ là mặt phải tự tin lên nhé, vênh vênh một chút cũng được. – Nói xong chú bước đi, hoà vào đám đông quý phái. Tôi hốt hoảng bước vội theo sau…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Ôi! Xin chào những người đẹp! – Tôi nhìn phía trước, thấy chú đang chào hỏi 3 người phụ nữ, cả 3 đều ăn vận khá là điệu đà, toàn váy dạ hội và cũng đều có nhan sắn rất mặn mà. Có một người tôi nhìn rất quen, tôi khẽ nhíu mày. Rồi bỗng nhiên mở trừng mắt ra… trời ơi!! Đó chính là cô ta, người phụ nữ đêm qua…
– Đẹp cái gì! Sao anh đến muộn thế, hội này chờ mãi – Người phụ nữ đó bĩu môi ra vẻ hờn dỗi.
– Dạo này càng ngày anh càng phát tướng ra đấy – Cái cô thứ 2 cao nhất hội, nhìn nổi nhất trong 3 người lên tiếng.
– Anh già rồi thì ngày càng xấu đi, có ai như các em càng ngày càng đẹp ra. – Chú cười cười rồi nói.
– Đúng rồi! Anh xấu đi, nhưng cái miệng của anh thì ngày càng dẻo hơn đấy – Cô thứ 3, người hơi đậm một chút cũng xen vào góp chuyện.
– Ấy! Em lại nói anh thế… – Chú ngửa mặt lên trời cười ha hả.
– À quên… – Bỗng chú quay lại phía tôi đang đứng đực mặt ra:
– Lại đây, lại đây ku… à chết! Lại đây cháu, xin giới thiệu với mọi người đây là cháu của anh. – Chú kéo tôi lại đứng cạnh 3 người rồi giới thiệu.
– Cháu anh đây hả? – Người đàn bà của chú đêm qua nhìn tôi với ánh mắt dò xét, rồi khẽ liếc qua chú. Khiến tôi đỏ dừ cả mặt.
– Ờ ờ! Đây là chị Diễm… 31 tuổi, công tác trong ngành bảo hiểm và hiện đang sống tại… Hà Nội – Chú cũng tỏ vẻ bối rối.
– Cháu chào…
– Gọi là chị thôi – Chú ngắt ngang lời tôi.
– Vâng, em chào chị ạ – Tôi cúi gập đầu xuống chào rất lễ phép, người phụ nữ… à không, chị Diễm đó nhìn tôi khẽ gật đầu cười.
– Đây là chị Thuỳ, 34 tuổi, làm cho một công ty cho thuê tài chính, cũng đang sinh sống tại Hà Nội – Chú chỉ tay qua cái cô đậm người.
– Em chào chị Thuỳ – Tôi lại cúi người lịch sự.
– Uhm! Chào em, ngoan lắm!
– Còn đây là chị Jenny Thi Sơn, 29 tuổi, là Việt kiều mới hồi hương, kinh doanh về thời trang và bất động sản, hiện đang sống tại Vũng Tàu – Chú kéo tôi lại gần cô cao cao giới thiệu nốt.
– Em chào… – Chưa kịp nói hết câu, cũng chưa kịp cúi chào thì chị ý đã ôm chầm lấy tôi, vỗ vỗ nhẹ vào lưng. Mùi nước hoa sực nức và thân hình đàn bà mềm mại áp sát vào người khiến tôi bủn rủn cả chân tay.
– Gọi là chị Trâm thôi, Sơn Thị Mỹ Trâm, Jenny là tên tiếng Anh của chị. – Chị buông tôi ra, mỉm cười nói:
– Cháu anh Dũng đẹp trai quá nhỉ!
– Chuyện! Nó giống chú nó mà – Chú Phong quay sang tôi nháy mắt. Tôi thì vẫn chưa định thần sau màn chào hỏi hơi bị sock của bà chị Jenny có cái tên tiếng Việt cũng khá kỳ cục kia. Có lẽ đấy là kiểu chào của người phương Tây chăng?
– Giống anh à? Em thấy chẳng liên quan – Chị Diễm bĩu môi gườm gườm chú, rồi nhìn tôi:
– Em tên gì?
– Dạ em… em tên là Hiếu ạ! – Chẳng hiểu sao mỗi khi bắt gặp anh mắt của chị ấy là tôi lại bối rối và hoang mang vô cùng, có lẽ do vẫn bị chuyện đêm qua ám ảnh.
– Em bao nhiêu tuổi rồi? – Chị Jenny cũng tỏ vẻ quan tâm đến tôi.
– Dạ em mười…
– Nó 24 tuổi! – Chú cắt ngang lời tôi. Tôi sửng sốt quay sang chú, thấy chú khẽ liếc tôi ra hiệu im lặng.
– Oh my god! Em baby thiệt đó, chị nghĩ em chỉ trên dưới 20 thôi! – Chị Jenny tròn mắt nhìn tôi.
– Thế đã đã đi làm ở đâu chưa?
– Nó đang làm ở phòng dự án bên FPT – Chú đỡ lời luôn cho tôi.
– Giỏi quá, chắc em siêu về máy tính lắm hả. – Chị Thuỳ nãy giờ ít nói nhất cũng thốt lên.
– Vâng! – Tôi cúi gằm mặt xuống không giám nhìn thẳng ai, khi nãy thì Hoà Phát, giờ lại FPT, còn gì nữa không? Tôi cũng chẳng phải đứa thật thà, nhưng nói dối phô như thế này thì thật là… “Quỷ tha ma bắt nhà chú đi” tôi bực bội lẩm nhẩm trong lòng.
– Thôi mọi người vào ăn đi – Anh bắt đầu thấy đói rồi đấy, có vẻ như chú nhận thấy sự bối rối đó của tôi nên chú lảng ngay sang chuyện khác.
– Uhm! Vừa ăn vừa nói chuyện cũng được, đi nào mọi người – Chị Diễm vừa bước theo chú vừa quay lại giục.
Chị Thuỳ nhìn tôi và chị Jenny, nâng ly rượu lên:
– Mọi người cứ vào ăn đi, chị phải quay lại chỗ công ty của chị đang đứng đằng kia, có gì xin phép mọi người trước nhé, có chương trình gì Alo sau ha!
– Ok chị, có gì hay phone cho em nha – Chị Jenny cũng nâng ly rượu lên.
– Nào em, mới gặp nhau chưa nói chuyện được nhiều, nhưng ngày xưa chị cũng mê mấy anh công nghệ lắm đó. – Chị Thuỳ đưa ly rượu sang phía tôi cười lúng liếng.
– Vâng… vâng… em chào chị ạ! – Tôi lắp bắp đưa ly rượu lên cụng với cả 2 chị.
– Uhm! Chào em! Thế nhé Jenny, có gì tối nay chị sẽ Alo cho em – Nói xong chị đưa ly rượu lên khẽ nhấp một chút rồi quay bước về phía đám người đang đứng ở giữa hội trường.
Chị Jenny quay sang tôi nháy mắt:
– Giờ chỉ còn mỗi hai chị em mình thôi! Mời em!
– Vâng ạ! Em mời chị!
Tôi lầm lũi bước theo sau chị, lòng càng thấy thêm rối bời. Bước về phía bàn tiệc, thấy chú Phong và chị Diễm đang đứng cạnh nhau, mỗi người cầm một đĩa đồ ăn, vừa ăn vừa ăn vừa cười nói ra vẻ rất tâm đắc.
– Ơ! Thuỳ đâu rồi? – Thấy chỉ có tôi và chị Jenny đi vào, chị Diễm bỏ lửng câu chuyện quay sang thắc mắc.
– Chị ấy busy rồi – Chị Jenny trả lời.
– Thế hả? Uhm! Bà ý đi cùng công ty mà! Thôi kệ, nào ăn đi các em!
– Ủa, sao không có ghế vậy? Sao ăn tiệc mà phải đứng thế hả chú. – Tôi thốt lên trước kiểu ăn uống lạ đời.
Cả 3 người sững lại tròn mắt nhìn tôi như một sinh vật lạ. Chú Phong mặt đỏ gay nhưng cố cười ha hả:
– Ây da! Thằng này nó vui tính lắm, thỉnh thoảng nó vẫn hay đùa ý mà!
– À! Ra vậy! – Hai bà chị như hiểu ra vấn đề bum miệng cười khúc khích. Chú Phong nhích lại gần huých tôi, vừa gườm vừa khẽ gằn giọng:
– Ông nội, đừng có phát biểu cái gì nữa nhé!
Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả, nhưng nghe chú nói vậy cũng làm tôi chột dạ. Quả thật là tôi chưa thể thích nghi được với cái thế giới xa hoa lộng lẫy và… lạ lẫm này.
– Nào đi lấy đồ ăn đi em!
Thấy chị Jenny bước lại chỗ cái bàn chất đầy những cái đĩa, dĩa, thìa, được xếp rất gọn gàng sạch sẽ, tôi cũng đi theo. Rồi chị ý cầm lấy một cái đĩa, một cái dĩa và một cái thìa, tôi cũng làm theo y như vậy. Tôi quay sang để ý đến những người khác, thấy họ bước đến những khay đồ ăn đang bốc khói nghi ngút lấy thức ăn cho vào đĩa, ai thích ăn gì thì tự chọn, cả hội trường bàn tiệc với hàng trăm món ăn được trưng bày hoa hết cả mắt. Bỗng nhiên bụng tôi sôi sùng sục… Tôi quay lại phía chị Jenny, thấy chị ấy đã chọn xong món ăn cho mình, một chút rau, thịt xông khói và salat. Chị đưa ly rượu lên nhấp một ngụm rồi nhìn tôi mỉm cười:
– Cứ tự nhiên kưng nhé, xong rồi quay lại chỗ anh Phong nha!
– Vâng ạ!
Tôi nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của chị bước đi, tự đáy lòng cũng phải thầm suýt xoa công nhận là chị đẹp thiệt: Quyến rũ, gợi cảm, sắc sảo, hiện đại và rất Tây. Còn từ nào để diễn tả nữa không nhỉ…
Mà thôi, để ý đến những điều đó làm gì chứ? Bởi thực tế ra tôi cũng chẳng mấy quan tâm, vì đã từ lâu trong tâm trí tôi luôn tôn thờ một vẻ đẹp mộc mạc, trong sáng và thuần khiết như giọt sương sớm mai. Một nụ cười, ánh mắt ấm áp và yên bình như ánh hoàng hôn ban chiều… Đó chính là những chuẩn mực của vẻ đẹp, đã in sâu trong trái tim tôi không gì có thể thay thế được…
‘Ùng ục’ – Cái bụng lại sôi lên, cơn đói còn cào trỗi dậy ngày một rõ hơn, tôi liếc nhìn về phía dãy bàn tiệc chép miệng nuốt nước bọt ừng ực.
“Anh đúng là đồ… Trư Bát Giới” một giọng nói quen thuộc từ tận trong sâu thẳm trái tim khẽ vang lên.
“Đúng vậy! Anh vẫn mãi là Trư Bát Giới của em…” – Tôi mỉm cười bước lại lấy đồ ăn…

To top
Đóng QC