Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 23

Phần 23
– Đại… ca!
– Tao nghe nè.
– Đại ca phải đi tìm sếp nhé.
– Uhm…
– 2 Người đều là những người em rất quý và kính nể, nên em luôn mong 2 người có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Nghe nó nói với giọng điệu có vẻ rất thật lòng và tha thiết, bỗng nhiên tôi cảm thấy bùi ngùi. Học chung từ hồi cấp 2, lên cấp 3 vẫn học chung, chơi thân từ đầu năm lớp 11. Tôi với nó trái tính nhau hoàn toàn, tôi trầm tính, sống nội tâm thì nó đầu gấu, nghịch ngợm và háu gái. Đôi khi nó còn hay tiêm nhiễm vào đầu tôi những tư tưởng không lành mạnh. Ngoài những nhược điểm đó ra thì nó sống vô tư, hồn nhiên và hết lòng vì bạn bè. Chẳng hiểu sao nó lại cứ bám dính lấy tôi, nên có lẽ cả trường chỉ mỗi tôi chơi thân được với nó. Đặc biệt nó luôn có mặt bên tôi những lúc tôi buồn nhất, nên giờ nghĩ đến sắp phải chia tay nó không biết bao giờ mới được gặp lại, tôi cảm thấy như mình sắp mất đi một cái gì đó.
– Sơn này!
– Đại ca gọi em?
– Dù thế nào thì sang bên đó vẫn phải cẩn thận nhé! Hãy hứa khi nào tao với mày gặp nhau thì phải là những quý ông thành đạt.
– Vâng! Tất nhiên rồi, phải thế thì mới kiếm được nhiều em xinh chứ – Nó chép miệng.
– Bố khỉ! Lúc nào mày cũng gái thế này thì làm ăn cái gì hả giời? – Tôi thở dài.
– Hehe, rùi em sẽ chứng minh điều đại ca nói là sai lầm!
– Ờ ờ! Để rồi xem! – Tôi lắc đầu ngao ngán, đến là chán với cái thằng này. Đúng là non sông dễ đổi bản tính khó dời. Nhưng dù thế nào cũng mong tương lai nó sáng sủa hơn một chút, chứ ở nhà cứ chơi bời lêu lổng thì cũng hư hỏng sớm.
– Ui, bàn bụi quá… – Bỗng nó hét váng lên rùi ngồi bật dậy. Tôi cũng giật mình ngồi dậy, đưa tay xuống miết lên bàn, một lớp bụi mù bết trên bàn tay. Tôi nhăn mặt, thế là tiêu đời cái áo sơ mi trắng của mình rồi. Tôi quay sang nó, thấy mặt nó cũng đang méo xệch… 2 thằng nhìn nhau một lúc rồi ôm bụng cười phá lên.
– Mấy bé lớp dười lười trực nhật quá! Bàn ghế lộn xộn, rác rưởi thì bừa bãi. – Nó chép miệng.
– Mày biết quan tâm đến lớp từ khi nào thế, chẳng phải ngày xưa mày toàn trốn lao động thôi sao? – Tôi quay sang nó bĩu môi.
– Đấy là ngày xưa thôi, giờ quay lại đây thấy cảnh tượng thế này tự nhiên em thấy nao lòng. – Nó trầm ngâm.
Tôi quay sang nhìn nó sửng sốt, chẳng biết những lời vừa rồi có phải thốt ra từ miệng nó không nữa. Nhưng mà nó nói cũng gần đúng với tâm trạng của tôi, dù sao thì nơi đây cũng đã in dấu biết bao kỷ niệm, cảnh lớp học ồn ào sôi nổi ngày xưa bỗng hiện ra trong tâm trí…
– Loạt… soạt…
Tôi quay sang, thấy nó đang cặm cụi kê lại bàn ghế.
– Mày hôm nay bị làm sao vậy? Tao thấy có biểu hiện lạ, có cần tao đưa đi khám bác sĩ không? – Tôi tròn mắt nhìn nó.
– Đại ca! Giúp em đi… – Nó chẳng nhìn tôi, vẫn cắm cúi kê bàn, kéo ghế một cách cần mẫn.
Tôi tủm tỉm cười, “đúng là sự đời khó lường thật”, rồi cũng nhảy xuống kê cùng nó. 2 thằng miệt mài một lúc, 2 dãy bàn ghế đã thẳng tắp. Nó xoa xoa 2 bàn tay đầy bụi có vẻ rất hài lòng.
– Đại ca đi giặt giẻ lau rùi lau bàn đi, em chạy ra cầu thang lấy chổi!
Nói xong nó chạy biến đi trước ánh mắt vẫn còn đang ngơ ngác của tôi. Tôi khẽ lắc đầu chép miệng rồi cũng làm theo lời nó, mang cái giẻ lau xuống bể nước giặt. Quay lên thấy cu cậu đang cắm cúi… quét phòng. Tôi cũng chẳng muốn bình luận thêm gì nữa, dù sao cũng là một cách để tri ân cái nơi đã cùng với chúng tôi đi hết những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời học sinh…
2 thằng mỗi thằng một việc, thi thoảng tôi lại liếc ánh mắt lạ lẫm về phía nó, không còn hình ảnh của một thằng phá phách quậy nhất lớp ngày nào nữa… giờ đây… phải chăng đấy chính là “khoảng lặng” trong lòng nó?? Có lẽ vậy, tôi khẽ mỉm cười rồi cúi xuống tập trung vào phần việc của mình.
Bỗng tôi khựng người lại… chiếc bàn và chỗ ngồi quen thuộc… từ chỗ này… ngày xưa… ánh mắt tinh nghịch… nụ cười… và cái điệu lè lưỡi dễ thương… Suốt những năm cuối cấp, buổi học nào tôi cũng dành một vài ánh mắt hướng về nơi đây. Đôi lúc khiến cho chủ nhân mới của nó hiểu lầm…
Khẽ thở nhẹ, tôi lau lên mặt bàn một cách đầy nâng niu và trìu mến, bỗng có một vài dòng chữ nhỏ lẫn giữa những vệt bút loằng ngoằng dần hiện ra sau lớp bụi, khiến cho tôi chú ý. Tôi cúi xuống để nhìn cho rõ…
‘… trông bạn ý ngố thật.
… sao cứ nhìn mình vậy nhỉ, người đâu mà kỳ quá…
… sao cứ gọi người ta là mít ướt vậy… ghét thật’.
Tôi run run đặt bàn tay rờ nhẹ lên dòng chữ quen thuộc thân thương đang nhoà dần trong mắt, đúng là của nàng rồi, nàng viết từ khi nào vậy? Nỗi nhớ lại trào dâng khiến tôi chẳng thể kìm chế được dòng cảm xúc đang dồn lên đau nhói ở trong tim.
– Đại ca! Lại làm sao vậy?
Tôi giật mình quay đi nói lảng:
– Ờ! Không sao, bụi quá… làm tiếp đi, nhanh nhanh còn về!
Rồi tôi lại lúi húi lau tiếp, thằng Sơn đứng trố mắt nhìn tôi, những rồi chắc nó cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Thấy nó khẽ thở dài rồi lại tiếp tục công việc. 2 thằng lại mải miết làm mà chẳng nói với nhau thêm câu nào nữa, trong đầu mỗi thằng đang theo đuổi những suy nghĩ khác nhau…
Rồi cái sứ mệnh lao động tình nguyện mà thằng Sơn khởi xướng cũng đã hoàn thành. 2 thằng mãn nguyện đứng nhìn thành quả…
– Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng mình trở lại nơi đây đại ca nhỉ?
– Uhm! Có lẽ vậy – Hướng đôi mắt lưu luyến về phía chỗ ngồi của tôi rồi lại nhìn sang chỗ ngồi cũ của nàng, những nơi đầy ắp kỷ niệm thân thương khiến tôi bồi hồi xúc động, sau này khi đã bước chân vào cuộc đời… liệu có lúc nào mình quay trở lại… thấy sống mũi cay cay, tôi liền quay đi:
– Về thôi mày!
– Vâng! À mà đại ca chờ em chút! – Nói đoạn nó rút con dao bấm ra chạy lại chỗ ngồi cũ của nó:
– Đại… ca… Hoàng… Sơn… đã… từng… ngồi đây!
Nó vừa lẩm nhẩm đọc vừa lấy dao khắc từng chữ lên trên mặt bàn.
Đến là nản với cái thằng này, đúng thật là “non sông dễ đổi, bản tính khó dời”… Vừa nghĩ bụng tôi vừa bước ra ngoài lan can, nhìn xuống sân trường vắng tanh.
“Tự nhiên ra lan can đứng như người mất hồn, đang ngắm cô nào vậy?” – Một giọng nói lảnh lót quen thuộc và tiếng cười khúc khích vang lên khiến tôi giật mình quay lại, chẳng có ai cả??
– Đại ca, về thôi – Thằng Sơn đi ra, có vẻ nó đang rất hài lòng và hý hửng với tác phẩm của mình, tôi bần thần bước theo nó, trong lòng vẫn đang miên man những hình ảnh ký ức ngày nào…
2 thằng lững thững đi giữa sân trường, một vài cơn gió chiều thổi nhè nhẹ xào xạc lá khô. Bỗng thằng Sơn quay sang tôi:
– Đại ca!
– Gì mày?
– Đại ca đừng bỏ cuộc nhé!
– Mày nói lần này là lần thứ mấy rồi!?
– Em biết là đại ca vẫn còn…
– Mày lại lắm chuyện rồi đấy – Tôi quay sang gắt.
– Nhưng đại ca… – Nó tiu nghỉu nhìn tôi.
– Không phải việc của mày. – Tôi vừa quát vừa bước nhanh về phía trước, rồi quay lại nhìn nó, thấy nó đứng thộn mặt nhìn tôi…
– Tất nhiên là tao sẽ không bỏ cuộc – Tôi mỉm cười.
– Đại ca… phải vậy mới xứng làm đại ca của em – Nó cũng nhoẻn cười theo.
Tiếng cười giòn rã của 2 thằng vang lên giữa sân trường im ắng. Chẳng cần nó phải tác động thì tôi cũng đã có thêm động lực để tự tin thực hiện ước mơ của cả cuộc đời mình, thực hiện lời hứa với chị…
“Ngọc ơi! Hãy đợi anh nhé!”
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Hai thằng kia, chúng mày vào đây làm gì, ăn trộm hả??? – Lại vẫn là giọng nói oang oang của bố bảo vệ. 2 Đứa giật mình rồi cắm đầu cắm cổ chạy ra cổng trường, thằng Sơn vừa chạy vừa quay lại nhe răng cười:
– Bye bye bố nhé, bọn con sẽ nhớ bố lắm!
Tôi cũng quay lại nhìn, thấy “bố” đứng từ đằng xa. Hình như “bố” cũng đã nhận ra 2 thằng cựu “Nhất quỷ, nhì ma…”, “bố” khẽ lắc đầu cười rồi quay đi, chưa bao giờ thấy “bố” hiền như vậy.
Tôi cố gắng nhìn lại hết cảnh vật, thu giữ ở một góc trong tim:
Tạm biệt…

To top
Đóng QC