Phần 154
– Ngủ đi bạn!!
– Ờ!
– Đừng sốt ruột quá, sẽ chẳng đủ tỉnh táo để tính toán việc gì đâu!
– Sao mày không ngủ đi!? – Tôi đặt tấm bản đồ xuống.
– Thằng Sơn nó gáy như lợn! Với lại tao qua giấc rồi! – Hòa bước lại cầm chai nước trên bàn tu ừng ực.
– Liệu có chắc Ngọc đang ở đây không? – Nó ngồi xuống cạnh tôi, sắc mặt đăm chiêu.
– Nhỡ đâu là một chiêu trò của tên Huy kia thì sao? – Nó nói tiếp.
– Tất cả cũng chỉ là phỏng đoán, mày cũng có lý và thằng Sơn cũng vậy! Nhưng đã ở đây rồi, thay vì thắc mắc hoài thì cứ tìm hiểu và bóc tách dần dần thôi! – Tôi vừa trả lời nó, vừa tiếp tục cầm cái bút lên đánh dấu.
– Mày định làm gì tiếp theo?
– Ngọc vẫn chưa bình phục, nên có lẽ sẽ bắt đầu từ bệnh viện, các phòng khám tư nhân! Lần mò và loại bỏ dần dần thôi! – Tôi chống cằm suy nghĩ.
– Thằng kia nó có điều kiện, nếu tao là nó tao sẽ thuê hẳn bác sĩ riêng chăm sóc. – Hòa nhún vai.
– Tao tính đến khả năng đấy rồi, nhưng nếu như kiểm tra chụp chiếu gì thì vẫn phải qua bệnh viện chứ! Mà điều kiện tốt nhất ở đây chỉ có bệnh viện đa khoa tỉnh thôi! – Tôi lấy bút tô đậm thêm vòng tròn đã đánh dấu chỗ “Bệnh Viện Đa Khoa Tỉnh Lâm Đồng”.
– Sau đó mới là các biệt thự cho thuê! Nhưng vấn đề là nó không có đủ hết trên bản đổ, và mình phải tự đi tìm hiểu.
– Vấn đề là nếu như gặp Ngọc thì mày định làm gì?
– Tao cũng chưa biết, cứ gặp cái đã! Đó là mục tiêu trước mắt! Sau đó là tùy tình hình thôi! – Tôi khẽ chống cằm suy tư.
– Cũng đau đầu đó bạn! Ngọc chỉ còn có mẹ, và cô ấy chắc chắn sẽ không thể bỏ mẹ cô ấy mà trốn theo bạn được đâu! Bạn sẽ đẩy cô ấy vào lựa chọn, một là tình yêu, hai là tình cảm gia đình! – Hòa thở dài.
– Thực sự nếu như được nói chuyện với bác ý trước! – Tôi cũng thở dài theo nó.
– Ai!?
– Mẹ của Ngọc!
– Mày định nói gì?
– Thôi đừng hỏi nữa, mày vừa khuyên tao bình tĩnh, nhưng mày đang làm tao rối loạn hơn đấy. – Tôi đặt cây bút xuống. Rồi mở cửa bước ra ngoài lan can.
“Sẽ phải nói gì? Nói gì?”
Tôi nhìn bâng quơ, miệng khẽ lẩm nhẩm.
Trời đã tờ mờ sáng, bình minh đang lên, nhưng cả thành phố vẫn bao trùm trong làn sương mờ. Nhiệt độ còn khá lạnh. Tôi nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu, từng luồng không khí trong lành mát rượi khiến tôi thấy sảng khoái và tỉnh táo lên nhiều.
Tối qua loanh quanh mãi mới thuê được một cái nhà nghỉ ở ven thành phố, phòng khá tệ, hôi hám. Lại có vẻ như không được… lành mạnh cho lắm khi ông Lâm khám phá ra trong thùng rác có khá nhiều bao cao su đã qua sử dụng. Được cái an ủi là nó nằm trên một triền đồi, và có thể nhìn bao quát thành phố. Xung quanh cây cối rậm rạp và mát mẻ. Nhưng có vẻ hơi âm u.
Mà đối với cái phòng trọ ngày mưa thì lụt với dột ngày nắng thì nóng kinh khủng khiếp mà trước tôi Hòa, Thanh và anh Kiên trọ ở Cầu Diễn thì nơi đây vẫn còn sang chán. Với lại chúng tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Cứ kiếm chỗ ngả lưng cho tất cả mọi người đã, sau một hành trình xa như vậy ai còn hơi sức đâu mà để ý.
Ngày mai chỉ cần nắm được tí thông tin nào chuẩn xác là nàng thực sự đang có mặt ở đây. Thì tôi bất chấp hết.
Kể cả việc tôi xin lỗi mẹ, tôi sẽ bỏ hết mọi thứ việc học lại phía sau, ăn dầm ở dề nơi đây tôi cũng sẽ phải làm. Kể từ lúc tôi xách balo rồi phi xe ra tiệm cầm đồ, thì không ai có thể cản được quyết tâm mà tôi đang nung nấu.
“Ở đâu có nàng thì cuộc sống của tôi sẽ thuộc về nơi đó!!!”
Cạch! – Đang suy tưởng bỗng có tiếng động trong phòng làm tôi bừng tỉnh.
Thằng cu Hòa nó vẫn chưa ngủ sao? Mà thôi, suy nghĩ miên man quá nhọc sức kinh khủng, chỉ sợ chưa gặp được đã lăn quay ra ốm như cái lần trước thì…
Nghĩ đoạn tôi mở cửa bước vào trong phòng. Qua ánh đèn ngủ lờ mờ thấy bóng người đang ngồi giường ôm đầu.
– Mày định không ngủ thật à Hòa? – Tôi bước lại bàn lấy chai nước tu ừng ực.
– Không! Tao Lâm. – Lúc này tôi mới định thần nhìn lại, thấy đúng là Lâm thật, còn thằng Hòa đang nằm gáy o o!
– Ơ! Chúng mày thay phiên nhau canh chừng tao hay sao thế? – Tôi phì cười nhảy lên giường, kéo chăn nằm giữa Lâm và Hòa.
– Tao… – Thằng lâm không ôm đầu nữa, ngập ngừng. Mặt hơi nhăn nhó.
– Làm sao? Thôi ngủ đi, tao đi ngủ đây! – Tôi ngáp dài.
– Hiếu này! – Lâm quay sang tôi.
– Hả!
– Nãy mày đứng ngoài đó một mình à?
– Không mình thì mấy mình?
– Ờ…
– Sao?
– Mày có thấy ngôi nhà này có cái gì đó không bình thường không?
– Tao chỉ thấy đống bao cao su mày phát hiện trong thùng rác là không bình thường thôi! – Tôi bật cười.
– Không phải!
– Thôi ngủ đi! Mệt! – Tôi đập cái bốp vào đầu nó. Rồi nhắm nghiền mắt lại…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Đà Lạt chào chúng tôi trong buổi sáng sớm bằng một cơn mưa nhẹ. Sau đó trời bắt đầu hửng nắng, thành phố bỗng nên thơ hơn với những tia năng chiếu dọi qua những tán cây ánh lên làn sương mờ tạo ra những mảng màu lung linh, êm dịu và ấm áp, tự nhiên lạ lẫm với một sắc xuân len lỏi qua từng giác quan và hơi thở. Thi vị thật đấy, chẳng trách Tiên bảo nơi đây còn gọi là thành phố bốn mùa, có thể trải nghiệm hết qua một ngày.
Không khí dần náo nhiệt, nhưng có một cái gì đó khác hơn so với Sài Gòn và Hà Nội. Nếu như ở Hà Nội là những nét cổ điển pha trộn của vùng đất nghìn năm, Sài Gòn mang một nhịp sống nhanh và năng động. Thì nơi đây cho ta một cảm giác hơi chậm lại, yên bình và thư thái len lỏi giữa những náo nhiệt ấy.
Nhưng với một người, thì mọi thứ có lung linh cỡ nào cũng chẳng có tâm trí đâu mà tận hưởng.
Sau khi thúc giục đồng bọn ăn sáng. Tôi lôi tuốt ra một quán cafe bàn tính việc.
Thực ra kế hoạch thì lúc này Sơn nó lại cầm trịch, vì mọi cái tính toán về mặt xã hội nó hơn chúng tôi rất nhiều sau những ngày va chạm sống trong mặt trái bên trời Âu.
Được cái những điều tôi dự tính cũng trùng với Sơn, nên chốt cực nhanh. Và sau đấy là phân công vai trò cụ thể. Anh Kiên và Hòa, sẽ mặc quần áo điều dưỡng, bịt khẩu trang và trà trộn vào bệnh viện đa khoa tỉnh để nắm bắt tình hình. Tôi và Lâm sẽ thuê xe máy tỏa ra hỏi thăm những biệt thự, nhà cho thuê trong thành phố, Sơn cũng thuê một cái xe máy, nhưng nó hoạt động tự do, chẳng tiết lộ hành tung gì cả.
Sau khi đã sắp xếp đâu vào đấy, chúng tôi bắt đầu hành động.
Lúc trao đổi thì hào hứng lắm, nhưng khi đồng bọn đã tỏa đi hết giờ còn lại một mình thì lại chẳng biết phải bắt đầu như thế nào cả. Nhảy lên xe rồi, đứng ngần ngừ, tôi lại giở bản đồ ra nghiền ngẫm đăm chiêu một lúc.
Để tránh dẫm vào chân nhau, tôi với Lâm chia ra 2 khu vực, lấy Hồ Xuân Hương làm mốc. Mỗi thằng đi một ngả, Lâm ôm mảng từ Phường 12 kéo xuống Phường 9 và các khu vực bao quanh Thiền Viện Trúc Lâm. Tôi thầu mảng còn lại hắt từ Trần Quốc Toản nối dài qua Cách Mạng Tháng Tám đổ lên.
Để đỡ mất thời gian thì tôi sẽ hỏi các khu biệt thự, nhà riêng biệt cho thuê, không có trong bản đồ để khoanh vùng trước, ở đây thì chắc chỉ có hỏi xe ôm hoặc taxi thôi. Lúc sáng cũng có hỏi lễ tân chỗ nhà nghỉ chúng tôi ở, và đánh dấu được mấy cái.
Loanh quanh đến trưa, người lắc đầu, người mơ hồ không chắc chắn, người thì chỉ những nơi mà tôi đánh dấu rồi. Người thì đòi dẫn đến tận nơi, trả phí mới chỉ…
Sau tất cả, thì tôi cũng lên được một cung đường khả dĩ có thể đi trong buổi chiều nay.
Nắng đã lên đỉnh đầu, không gay gắt như ở Sài Gòn, nhưng với cái khẩu trang kín mít, tôi cũng thấy bức bối và ngột ngạt vô cùng.
Đưa tay quệt vội những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, tôi tiến hành luôn bước tiếp theo.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Chị ơi! Cho em hỏi căn nhà này đã có ai thuê chưa ạ? – Tôi đón lõng một chị vừa bước từ cổng ra, nom như có vẻ là người giúp việc hay lao công ở đó.
– Chưa em! Em là môi giới hay gì?
– Dạ không! Em hỏi nhờ cho cơ quan ạ!
– Đi công trình à? Hay nghĩ dưỡng?
– Dạ vâng! Nghỉ dưỡng! Em cảm ơn chị nhé! – Tôi hấp tấp phóng vụt đi, trước cặp mắt khó hiểu của chị ý.
Thường những nhà chưa cho thuê thì tôi chỉ hỏi qua quýt rồi rút nhanh cho đỡ mất thời gian. Còn nếu như có người thuê rồi thì mới thêm vào dăm ba câu chuyện hỏi dò.
Phóng được một đoạn tôi mới dừng xe, giở bản đồ ra đánh dấu X vào.
Loanh quanh sắp hết buổi chiều, manh mối vẫn là con số không tròn trĩnh. Tôi đã hỏi hơn chục căn, nhà có người thuê thì thông tin mang lại cũng không phải là điều tôi đang tìm kiếm, còn lại thì như cái căn nhà tôi vừa hỏi. Có nhưng chỗ chỉ ngó nghiêng mà chẳng hỏi được ai cả.
Nhiều lúc còn lạc đường loanh quanh lại về đúng chỗ cũ, mà có khi còn không nhân ra ngôi nhà mà mình đã đi qua và đánh dấu nữa cơ, chỉ khi thấy cái nhíu mày và nhận ra người mình vừa hỏi lúc nãy, mới lại cười trừ xin lỗi và phóng vọt đi.
Đầu óc càng lúc càng bị loạn.
Từ trưa đến giờ còn chẳng buồn ăn uống gì cả. Bụng réo liên hồi, nhưng nó cũng bị cái sự sốt ruột đang ngày một dấy lên trong lòng khỏa lấp.
Sự lo lắng, nhớ nhung pha trộn với những hoang mang, nó khiến tôi nhiều lúc muốn phát điên.
Chẳng ngơi nghỉ một chút nào cả, hành trình cứ hỏi, đánh dấu, gõ cổng, bấm chuông, núp núp, ngó ngó, thở dài… lặp đi lặp lại.
Và với giọng đặc miền Bắc, bịt khẩu trang, cũng đem lại cho tôi không ít ánh mắt hiếu kỳ với xì xào bàn tán. Không biết đội anh em đi kết quả thế nào? Tôi cũng thắc thỏm đợi một cuộc gọi, chứ không dám gọi. Nhưng từ trưa đến giờ vẫn im ắng.
Có đôi lúc thấy bóng dáng quen quen thoáng trong ô cửa kính của chiếc taxi vọt qua, tôi lại nổ máy đuổi theo. Rồi cũng thở dài thườn thượt khi người bước xuống không phải…
Cứ loanh quanh mãi như vậy rồi chẳng biết từ lúc nào tôi vô thức phi xe lên một triền đồi, phóng tầm mắt nhìn xuống thành phố…
– Sao? Có thông tin gì không bạn?
– Chưa! Mông lung lắm! – Lâm giọng có vẻ uể oải.
– Có gì làm tao vui không Sơn?
– Chán! Đại ca đang ở đâu thế?
– Tình hình thế nào rồi anh?
– Không có gì, Hòa suýt bị phát hiện, tối về anh kể cho, em thế nào rồi?
– Tút… tút… tút…
Sau mấy cuộc gọi cho nhóm bạn, tôi buông thõng chiếc điện thoại xuống, cúi gằm mặt.
Những tia nắng le lói qua lớp sương mỏng, chiếu dọi xuống thành phố, ánh lên mặt hồ đẹp mê hồn, nhưng càng nhìn tôi càng muốn ứa nước mắt.
Tôi chẳng biết mình phi xe lên đây làm cái quái gì nữa, nhưng khi chiều tà xuống, trong lòng lại thấy nôn nao, bao nhiêu sốt ruột dồn vào và cứ thế là tôi lại muốn tìm nơi giải tỏa.
Có khi đứng đây hét, gào như cái lần ở hồ vào mùa đông năm nọ, thì sau đấy nàng sẽ lại xuất hiện ở phía sau, buông lời thỏ thẻ xoa dịu cõi lòng tôi nhỉ?
Tôi mỉm cười nhìn nhân ảnh mình đang đưa tay lên mồm hướng về phía thành phố:
– Ngọc ơi!!! Em ở đâu!!!
Và rồi tôi nghoảnh nhìn về phía sau, nơi mặt trời đang lấp ló phía rặng núi xa xa.
Chẳng có nụ cười mỉm nào cả, chỉ còn những tia nắng le lói cuối cùng, mang một màu ảm đạm xoáy vào những nỗi nhớ đang cồn cào trong tim.