Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 152

Phần 152
– Soạp! Soạp! – Tôi húi húi tợp bát phở, như muốn nuốt trọn luôn cả cái bát.
– Từ từ thôi em! – Anh Kiên nhìn tôi phì cười.
– Hoàng tử đạo chích! Sao nhìn bạn giống chết đói lâu năm quá vậy! – Lê Chi bụm miệng khúc khích.
– Chưa nhìn thấy quả ông ý tụt lên tụt xuống cái gốc cây mới là “thôi rồi”! – Hòa cũng tham gia vào.
Mặc kệ, tôi ăn cái đã. Lúc này mới cảm nhận cơn đói cồn cào ruột gan.
Sau khi húp đến giọt phở cuối cùng. Tôi đặt cái bát xuống, với cốc nước ngọt tu ừng ực, giờ mới gọi là hoàn hồn.
– Bát nữa đi bạn! – Lâm nhe răng cười.
– Thôi! Tao đủ rồi! Xin phép Tiên, xin phép Chi nhé! – Tôi với tay lấy bao thuốc.
– Ôi, tụi em quen rồi anh! – Tiên nhún vai.
Tôi châm điếu thuốc, rít một hơi sâu, không quên ngoảnh đi phả khói để không ảnh hưởng tới hai cô bạn gái.
– Ngọc không thích điều này đâu! – Chi nháy mắt.
Tôi cười gượng. Rồi quay qua Sơn, đang trầm ngâm ngồi góc nhà đốt thuốc, tay cầm tờ lịch, ngẫm nghĩ.
– Cho tao biết mày đang nghĩ gì?
– Sơn!!! – Không thấy nó trả lời tôi liền gọi.
– Hả! – Lúc này nó mới ngước lên nhìn.
– Hành động của mày ý! Có phải… – Tôi ngập ngừng.
Trong lúc tâm trí rối loạn, nhưng nhận thấy trạng thái của nó từ lúc ở phòng nàng, cho đến lúc về quán phở… cả lúc tôi quất hết 2 bát phở, tôi vẫn để ý nó. Linh tính cho tôi biết nó đã khám phá ra điều gì đó, và tôi không khỏi khấp khởi mừng thầm cũng như bấu víu vào…
– Tháng 3… – Nó trả lời tôi bâng quơ.
– Lê Chi, Tiên có thể cho tớ biết địa điểm này là ở đâu??? – Nó xoay ngược bức ảnh lịch lại.
– Chỗ này là… – Chi nheo mắt nhìn bức tranh.
– Thung Lũng Tình Yêu! – Bỗng Tiên thốt lên.
– Bạn chắc không? – Nó hỏi lại, giọng khá nghiêm túc.
– Chắc mà, tớ đã từng được ba mẹ cho đi nghỉ mát ở đó, cũng cách đây mấy năm rồi, không lẫn vào đâu được. – Tiên quả quyết.
– Thung Lũng Tình Yêu!! Thung Lũng… – Sơn xoay lại bức tranh nhìn, lẩm bẩm.
– Đại ca! – Chợt nó liếc sang tôi.
– Hả!
– Chúng ta lại sắp phải đi xa nữa rồi… – Nó tủm tỉm cười bí ẩn.
Ngoài kia, trời đã tờ mờ sáng… mưa đã tạnh hẳn…
Tôi đút tay túi quần lững thững bước ra ngoài, ngẫng mặt nhìn trời.
– Cô ấy vẫn luôn như vậy..! – Tôi quay lại nhìn đám bạn vẫn đang trố mắt, duy chỉ có mỗi thằng Sơn điềm nhiên hút thuốc nheo mắt nhìn tôi.
– Xứng đáng là sếp của cả tao và mày! – Nó nhả khói rồi tủm tỉm, xưng tao mày với tôi như khi còn đang học cấp 3.
Cả 2 thằng cùng phá lên cười, phá tan bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng…
Mặt trời đang le lói chiếu những tia nắng đầu tiên, bình minh…
Mà thực ra thì…
Trong thâm tâm của tất cả những nhớ thương…
Tôi thấy hoàng hôn đang ùa về…
Với những tia nắng cuối cùng…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
NGHĨ CHO CÙNG THÌ…
Mệt mỏi…
– Chúng mày có chắc chắn không? – Hòa ngoảnh xuống nhìn tôi.
Tôi không trả lời nó, tựa đầu vào cửa kính nhìn ra ngoài, lim dim mắt nhìn những tán cây bên đường vun vút lùi lại phía sau.
Con đường thi thoảng lại có những đoạn gồ ghề khiến chiếc xe lại nẩy lên rồi loạng choạng.
Cả 5 thằng cứ lắc lư theo từng vòng cua. Ruột gan phèo phổi cứ nhộn nhạo hết cả lên.
Mệt thật…
– Ối!! Ối!! – Lâm la hoảng khi chiếc xe lượn qua một vòng cua gắt.
– Sơn ơi, họ nhà tao độc đinh đấy nhé! – Nó vừa gào vừa vịn vào ghế trước.
– Ở đây trừ anh Kiên ra thì thằng nào chả độc đinh! – Sơn vừa rít một hơi thuốc thật sâu rồi búng tóp ra ngoài bẻ lái, cười ha hả.
– Mày chưa có bằng mà, đi từ từ thôi… Á..! – Lâm đổi giọng điệu van lơn.
– Bên kia tao lái xe suốt, dăm ba cái đèo dốc này nhằm nhò gì! – Sơn bĩu môi.
– Xe anh Toàn khó khăn năn nỉ lắm mới thuê hộ được, hỏng hóc tiền đâu mà đền, mày…
– Bảo đi máy bay thì không nghe, thằng nào nảy ra ý định thuê mượn xe để tranh thủ vãn cảnh ý nhỉ? Giờ vãn đi! – Hòa mỉa mai ngắt lời.
– Thì thằng Sơn bảo nó biết lái, tao mới bảo thuê xe lên đó còn tiện đi lại, chứ ai biết nó đi ẩu thế này! Bố bảo tao cũng đếch thèm! – Lâm tiếp tục gào mồm.
– Thôi im! Để tao tập trung cái, điếc cả tai! – Sơn gắt lên.
– Ơ! Mà lúc nãy tao hỏi éo thằng nào trả lời à? – Hòa có vẻ bực dọc.
– Hỏi cái gì? – Sơn liếc sang Hòa.
– Vụ Đà Lạt, tao thấy mông lung bỏ xừ! – Hòa nhún vai.
– Mày nói ra bây giờ thì thay đổi được gì! Chẳng lẽ quay lại chắc?
– Tao chỉ sợ tốn công vô ích thôi! – Hòa nhún vai.
– Mày có ý tưởng gì hay hơn không?
– Không!
– Vậy thì im!
– Mà bác Kiên từ lúc leo đèo thấy ngồi im thin thít thế? – Lâm chán ngán quay sang khều anh Kiên.
– …
– Anh… sao vậy..?
Nãy giờ vẫn bàng quang với những tranh luận của chúng nó, vì đầu óc còn mãi nghĩ về những vấn đề khác, nhưng khi nghe giọng điệu của Lâm có vẻ lo lắng, tôi vội mở mắt ngoảnh sang nhìn anh Kiên, thấy mặt anh ý tái mét.
– Anh ơi… – Thấy mắt anh lờ đờ, tôi khoác vai anh lay nhẹ.
– Anh mệt à?
– Ờ anh… – Anh Kiên khẽ mấp máy môi.
Thấy có sự bất bình thường trong sắc thái khuôn mặt anh ý tôi vội chụp luôn cái mũ thằng Lâm đang đội…
– Ọe ọe… – Anh Kiên chồm lên gồng cổ nôn thốc nôn tháo, tôi hứng luôn một mũ đầy ứ ự… tràn cả ra ngoài…
– Mẹ kiếp mày biết bao tiền cái mũ… ấy… – Thằng Lâm đang trừng mắt quát tôi thì nó đưa tay bịt mồm.
Mùi phở lên men quyện với mùi xe theo từng làn gió điều hòa dần vi vu lan tỏa khắp xe.
– Ghê… vãi… ọe… – Lâm cố ghìm nhưng chắc đã đến giới hạn. Nó phun một tràng lên đùi anh Kiên văng luôn sang cả người tôi.
Tôi kinh tởm phồng mồm nhăn mặt nín thở, cố nén lượng thức ăn đang từ dạ dày trực trào ngược lên theo hiệu ứng dây chuyền.
– Kétsssssss..! – Sơn tấp vội xe vào lề.
Cả 3 thằng, tôi, anh Kiên, Lâm ngồi ghế dưới theo đà chúi về phía trước, tôi buông tay theo phản xạ để chống tựa cơ thể khỏi va đập, chiếc mũ văng lên, và điều gì đến cũng… sẽ đến…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Khắp xe là sự nhầy nhụa nồng nặc mùi thức ăn chua như dấm. Quần áo đầu tóc thằng nào cũng lãnh đủ.
Hòa run run đưa tay nhúp gỡ sợi phở trên tóc xuống, nhìn săm soi.
– Sao nó dài vậy, ông này nuốt chứ không nhai à? – Nó lẩm bẩm.
Sau câu nói của Hòa thì chẳng ai nói thêm câu nào nữa, 5 thằng mỗi thằng một tư thế trân trối nhìn nhau… trong dư vị chua lòm tổng hợp sản phẩm của cả thằng Lâm và anh Kiên.
– Anh nghĩ là… – Anh Kiên bỗng cất lời phá tan bầu không khí im ắng và vô cùng nặng mùi.
– Anh buồn đái quá…
Và anh ý nhoẻn cười một nụ cười hồn nhiên hết sức.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Từng làn gió rì rào xen qua những tán thông bạt ngàn trên con đèo Bảo Lộc, trời mây xanh ngắt. Không khí dần êm dịu khắc hẳn với những ngột ngạt nơi phố phường.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn trời rồi lại lim dim mắt, cố hít hà bầu không khí trong lành.
– Còn bao lâu nữa mới nơi nhỉ? – Hòa đứng sát tôi hỏi vu vơ.
– Hỏi thằng Sơn ý! – Tôi vẫn lim dim mắt, đáp lời nó.
– Đừng hỏi tao! – Sơn phì phèo điếu thuốc lắc đầu.
– Đã thật đấy! – Lâm cúi cúi ngúng nguẩy người đung đưa. Tỏ vẻ khoái chí.
– Mẹ, bắn vào chân tao bây giờ! – Hòa quát.
– Mấy khi được đánh dấu lãnh thổ nơi mộng mơ! – Lâm ha hả cười.
Tôi thở hắt, kéo khóa quần rồi bước xuống đường. Cầm vạt áo ươn ướt bên bết thức ăn kéo lên mũi hít hà, lợm giọng nhổ bãi nước bọt rồi cởi luôn ra.
– Mày vẽ cái gì đấy!?
– Trái tim… kakaka!
– Nom bác suy tư thế! Phát biểu gì đi chứ!!
Tôi ngoảnh nhìn bốn ông đang đứng dàn hàng ngang huyên náo trên triền đồi. Sau đó quẳng chiếc áo xuống đất rồi ngồi bệt xuống đường. Không quên đưa tay phủi phủi mấy cọng hành còn sót lại trên tóc.
Nhìn quanh quất không thấy bóng xe nào đi qua mà xin tạm tí nước, khổ thật. Tôi khẽ thở dài.
– Giờ tính sao đại ca? – Sơn bước xuống, cũng cởi áo vắt lên vai vừa đi vừa hỏi.
– Tính gì!! – Tôi chẳng buồn nhìn nó. Với cọng cây vẽ nguệch ngoạc xuống đất.
– Sự việc sẽ đỡ tệ hại hơn nếu mày không phanh gấp như thế! – Tôi lườm xéo nó.
– Thấy bất thường thì em phanh theo phản xạ thôi! – Nó ngoác mồm cười rồi quẳng tôi bao thuốc.
Tôi đưa tay chụp lấy, rồi quẳng lại nó.
– Sao thế? – Nó nhìn tôi ngạc nhiên.
– Tao không hút! – Tôi chép miệng.
– Bây giờ như nào đây!? – Lâm đi xuống cùng anh Kiên, nó nhặt hòn đá lia mạnh qua bên kia đường, phủi tay rồi hỏi.
– Tạm thời của ai người nấy dọn thôi! – Tôi uể oải đứng dậy nhìn anh Kiên tủm tỉm.
– Em xin lỗi nhé, nhưng vụ này em không làm thay anh được!
– Vấn đề gì đâu em! – Anh Kiên cười ha hả, rồi cởi áo bước vào trong xe.
– Vào phụ anh ý đi chứ! Còn đứng đó! – Tôi hất hàm qua thằng Lâm.
– Nhưng tao cố ý đâu? – Lâm nhăn mặt.
– Tao chỉ biết là mày cũng góp phần không nhỏ, HẾT! Vào đi!
– Tao lại nôn nữa cho mày xem! – Nó ra vẻ khổ sở khẩn khoản xin.
Tôi khẽ nhíu mày nhìn nó, rồi cúi xuống nhặt áo, bước lại xe. Mở toang nốt cửa bên kia rồi lúi húi cùng anh Kiên thu dọn.
– Đại ca, lấy áo của em nữa này!
– Ờ! Đưa đây!
Sơn bịt chặt mũi, bước lại đưa áo cho tôi. Rồi lại té luôn ra đứng đằng xa cạnh thằng Lâm.
– Anh xin lỗi! Anh đi chưa giúp được gì mà lại… – Anh Kiên nhìn tôi tỏ vẻ ái ngại.
– Có gì đâu anh! Em chỉ sợ anh làm sao thôi! – Tôi cười ngắt lời anh ý.
– Anh từ bé đến giờ mới ngồi xe đi xa thế này, mùi điều hòa đã khiếp rồi, còn đi loạng choạng nữa!
– Tội anh tôi, đã gầy gò ốm yếu rồi, biết vậy em bảo anh ở lại xừ Sài Gòn, có gì lên sau cùng hội cái Chi bằng máy bay.
– Mấy anh em đi đâu cũng phải có nhau, chú vứt anh lại sao được! – Anh Kiên cười.
Sau một hồi loay hoay, tạm thời cũng coi như là xong. Tuy đã vét, đẩy, lau hết đống sản phẩm từ bữa ăn dọc đường ra, nhưng dư vị vẫn còn rất nồng nàn và… mỡ màng. Thôi thì biết làm sao được, giờ chỉ có cọ rửa mấy lượt may ra mới hết.
– Đi tiếp thôi chứ!? – Tôi ngoái ra.
Sơn với Lâm đứng ngập ngừng do dự chưa dám bước lại.
– Hết mùi chưa? – Lâm rụt rè.
– Hết cái đầu mày ý, lên đi! Ơ mà thằng Hòa đâu rồi??? – Lúc này tôi mới để ý tới sự vắng mặt của thằng Hòa, chắc nó sợ phải dọn nên lỉnh đi đâu mất tiêu.
– Hú… ú… ú…
Cả lũ nhìn theo tiếng hú từ đằng xa vọng lại, thấy Hòa đang chạy hớt hải về, người đầm đìa nước, cầm chiếc áo ướt sũng ngoáy tít mù. Ngoác miệng cười, nét mặt hồ hởi.
– Đánh xe lên đây đi, ở khúc cua xuống có một con suối nhỏ…

To top
Đóng QC