Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 146

Phần 146
Đơi thêm gần tiếng đồng hồ nữa. Tôi mới dám hành động tiếp. Lần này kỹ năng đã qua chút tôi luyên nên có vẻ nhuần nhuyễn hơn. Nhưng cũng phải khá vất vả, tôi mới yên vị đứng ở lan can nhà nàng.
Tháo sợi dây ra cho Sơn thu hồi lại. Vuốt những giọt mưa bết trên tóc và mặt, hít một hơi thở sâu, tôi rút chiếc điện thoại được bọc cẩn thận trong túi ni lông ra nháy máy cho Tiên.
– Trời ơi! Ướt hết rồi nè! – Tiên rón rén mở cửa, ngó ra, thấy điệu bộ của tôi. Bạn ý khẽ la lên.
– Tất nhiên! – Tôi nhún vai, cố làm ra vẻ bình thản nhất có thể dù đang run lẩy bẩy.
– Vào nhanh đi, các cậu cứng đầu thật! – Tiên lôi tôi vào phòng rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Trong phòng vẫn đang tắt điện tối om. Tôi chưa kịp định thần thì một cánh tay ôm chặt cứng lấy mình…
– Lần này thôi nhé anh, chỉ một lần này nữa thôi! – Nàng thút thít khóc, áp má vào tấm lưng ướt sũng của tôi.
– Ai rủ người ta vào vậy? – Tôi gỡ cánh tay nàng ra, xoay người lại ôm lấy nàng. Cảm giác bùi ngùi với khóe mắt cay cay.
– Em đứng từ trong nhìn ra mà muốn đứng tim, em xin lỗi, em xin lỗi!
– Thôi nào, mọi thứ đã ổn rồi và anh đang ở đây! – Tôi dịu dàng lau nước mắt cho nàng.
– Lúc nãy anh Huy và mẹ Ngọc lên gọi cửa, mà bọn tớ không dám trả lời! Coi như đã ngủ say rồi, sợ thật. – Giọng Tiên có vẻ vẫn chưa hết hoảng.
– Vậy bạn nên điều chỉnh âm lượng một chút. – Thấy Tiên hơi lớn giọng, tôi vội nhắc.
– Ừ, hai người tâm sự nhé! – Tiên vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài.
– Vẫn đang mưa mà! – Tôi vội ngăn lại.
– Đã xem dự báo thời tiết, nên tớ chuẩn bị món này rồi! – Tiên bật chiếc ô ra.
– Cảm ơn Tiên, Sơn đang dầm mưa ngoài đó, ra đấy tâm sự cho nó đỡ lạnh! – Tôi mỉm cười.
– Diễn kịch câm thôi, ai dám nới chuyện! – Tiên cũng phì cười, rồi bước hẳn ra ngoài đóng cửa lại.
Chỉ còn tôi với nàng trong phòng. Tôi dìu nàng đi lại ngồi xuống giường.
– Anh vào nhà tắm lấy khăn lau qua người kẻo cảm lạnh. – Nàng vừa vuốt nước trên tóc tôi vừa giục.
Tôi khẽ hôn nhẹ lên trán nàng, rồi lần mò vào nhà vệ sinh. Cởi áo, vắt nước, rồi lấy khăn lau người. Sau đó quay lại giường. Ngồi xuống và kéo nàng vào lòng.
– Hôm nay bỏ ăn đúng không? – Tôi nghiêm giọng.
– Sao anh biết?
– Nghe mẹ và Huy đối thoại rồi.
Nàng lặng thinh, khẽ ngả đầu vào vai tôi.
– Vậy là thất hứa lần một nhé! – Tôi véo nhẹ lên má nàng. Chợt cảm nhận những dòng nước mắt đang lăn dài.
– Sao nào, đừng khóc nữa. Có gì nói anh nghe! – Tôi sốt sắng.
– Anh ơi…
– Anh đang nghe đây.
– Em sắp phải đến một nơi rất xa. Hoặc là chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể đi chung một con đường được nữa! – Giọng nàng hơi nghẹn.
– Gì chứ? Anh không hiểu? – Tôi xây xẩm mặt mày khi nghe nàng nói vậy.
– Mẹ em đang ép em sang Hà Lan với dì, và một lựa chọn nữa nếu muốn ở lại, là phải đính hôn với anh Huy. Giờ em không biết phải làm sao nữa?
– Em nói thật chứ? – Tôi gần như nhảy dựng lên.
– Nhưng em còn đang đi học cơ mà, cái gì mà đính hôn chứ?
– Mẹ bảo đính hôn trước rồi ra trường thì cưới nếu lựa chọn phương án hai! – Nàng tiếp tục nức nở.
Có vẻ như mẹ nàng đang muốn dồn nàng vào sự sắp đặt này.
– Lựa chọn nào thì cũng phải xa anh! Lựa chọn nào thì cũng phải xa anh… sao lại thế, sao lại thế… – Trong nghẹn ngào, nàng liên tiếp lặp lại những câu hỏi.
Tôi vội đưa tay bịt miệng nàng.
– Đừng nói nữa! Em đã trả lời chưa?
– Lựa chọn nào cũng đẩy chúng ta về hai hướng khác nhau! Anh nghĩ giải pháp nào sẽ là ổn cho tất cả? Em đâu có thể trả lời… mà cũng không thể trả lời được, anh ơi!
– Nghe anh này, kể cả em sang Hà Lan, hay đính hôn với Nhật Huy, thì kết quả cuối cùng em cũng vẫn phải lấy anh ta. Tin anh đi. Anh nghĩ kế hoạch này là Nhật Huy đã tư vấn cho mẹ em rồi.
– Em cũng nghĩ vậy! Nhưng… nhưng tại sao anh lại đem kỷ vật em tặng anh cho Huy? Tại sao chứ??? – Nàng khá gay gắt.
– Sao em biết? – Tôi thêm lần nữa bối rối.
– Em đang hỏi anh! – Nàng nghiêm giọng.
– Chuyện còn dài, đó là một sai lầm. Nhưng nếu em đồng cảm với tâm trạng của anh khi ấy, em sẽ hiểu! – Tôi lại kéo nàng vào lòng.
– Bây giờ quay lại vấn đề hiện tại nhé! – Tôi nâng cằm nàng lên.
– Thực tế gia đình em vẫn đang khủng hoảng. Mẹ em muốn em đi tới một nơi xa, hoặc ràng buộc cái gì đó. Để khuây khỏa, và để… quên anh! Em hiểu chứ?
– Vâng.
– Giờ nếu phải lựa chọn, ta nên chọn cách trì hoãn việc em đính hôn với Nhật Huy trước tiên!
– Nghĩa là…
– Em sẽ sang Hà Lan.
– Không, khoảng cách hàng nghìn cây số đã là quá đủ. Giờ nửa vòng trái đất, em làm sao chịu được! – Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
– Một vòng trái đất cũng chẳng thành vấn đề. Anh hứa là anh sẽ tìm bằng được em, dù ở bất cứ nơi đâu, và bất kỳ giá nào. Đừng nghĩ mọi thứ đã là tồi tệ, tất cả cũng chỉ là thử thách mà thôi. – Tôi vừa nói nói vừa vuốt nhẹ mái tóc nàng.
Nàng im lặng không nói gì thêm, có lẽ nàng vẫn còn rất hoang mang.
– Dì đã dự định ngày chưa?
– Em không biết, nhưng làm thủ tục chắc cũng lâu.
– Rồi, vậy thì mọi thứ sẽ như anh đã tính đi. Giờ quan trọng nhất vẫn là sức khỏe. Và anh cũng cần em bản lĩnh lên.
– Dạ!
– Từ giờ trước lúc em đi, anh sẽ thu xếp vào thêm một lần nữa.
– Nhưng mà…
– Còn gì nữa?
– Dì đang tính đưa em và mẹ về Đà Lạt nghĩ dưỡng mấy tháng. Bởi không khí trong nhà vẫn còn đang nặng nề quá.
– Trời, lại còn thế nữa. Bao giờ?
– Chắc qua 49 ngày bố em.
– Cũng chẳng sao, Đà Lạt thì Đà Lạt. Có khi về đó, cơ hội gặp nhau lại càng thuận lợi hơn.
– Anh nghĩ vậy thật sao?
– Anh đang ở đây, trước đó em có bao giờ mơ tới điều này chưa?
– Đã từng mơ, khi chúng ta chưa gặp lại nhau! Có lẽ em tự huyễn hoặc mình trong nỗi nhớ. Đôi khi sự chắp vá hoài niệm trong cơn mơ, đưa em quay lại khung cảnh ở chốn cũ, nơi làm báo tường. Nơi có anh đang ngủ gật! – Nàng thỏ thẻ.
– Cái gì cơ!! Em cũng mơ thấy những điều đó?
– Vâng!
– Đúng là như có một sợi dây kết nối giữa hai chúng ta, giữa những trò đùa của số phận nghiệt ngã này.
– Có lẽ vậy!
Tôi xiết chặt vòng tay hơn. Như muốn níu giữ mãi cái khoảnh khắc hiện tại. Quả thật chúng tôi luôn đồng cảm trong tiềm thức và cả những hồi tưởng về ký ức, giấc mơ.
Nghĩ tới đó, xúc cảm trong tôi lại trỗi dậy.
– Hoàng hôn đã quay về, và nó sẽ luôn ở lại trong tim chúng ta, ở trong những kỷ niệm, những yêu thương và hy vọng em à! Hãy nghĩ về điều đó, luôn nghĩ về trong tất cả những cay đắng xót xa… để có thể vượt qua tất cả mọi chuyện… để…
Nói lải nhải tới đó tôi cũng nghẹn giọng luôn, nước mắt rưng rưng, tay vẫn ôm chặt lấy nàng, nhìn vào khoảng tối mịt mùng trước mặt. Từ nãy tới giờ cố gắng cứng giọng để trấn an nàng, nhưng thực tế tôi cũng chẳng kém phần hoang mang.
– Hoàng hôn ở lại… – Chợt nàng cất giọng bồi hồi.
– Anh à! Mình sẽ phải trải qua bao nhiêu nỗi nhớ nữa đây?
Mình sẽ phải trải qua…
Mình sẽ phải trải qua…
Mình sẽ…
– Này! – Một bàn tay cầm vai tôi lắc mạnh.
Tôi bần thần mở mắt ra, thấy mọi người đang nhốn nháo lấy hành lý trên khoang chứa đồ. Đôi mắt đờ đẫn của tôi nhìn quanh một lúc rồi dừng lại ở khuôn mặt đang cười nham nhở của thằng Lâm ngồi kế bên.
– Tỉnh ngủ chưa? Xem ra tâm hồn của cậu không theo kịp chuyến bay này rồi! – Nó vẫn ngoác miệng ha hả.
– Là sao? – Tôi uể oải dụi mắt, khẽ đưa tay lên miêng ngáp một hơi dài.
– Nghĩa là nó vẫn còn lưu lại Sài Gòn chứ sao!
– Chờ mọi người xuống hết rồi mình xuống cho đàng hoàng, chen chúc làm quái gì! – Hòa ngồi hàng ghế bên cạnh nói với sang.
“Cảm ơn quý khách đã lựa chọn dịch vụ của hãng hàng không… chúng tôi… Chúc quý khách… xin chào và hẹn gặp lại…” – Giọng nói của cô tiếp viên xen lẫn với những tiếng ồn ã của dòng người đang bước ra cửa.
– Đã về tới Hà Nội rồi sao? – Bất giác tôi lẩm nhẩm một câu hỏi vô nghĩa.
– Về mặt thể xác thì đúng là như thế! – Hòa phì cười.
Tôi ngoảnh sang nhìn Hòa, thấy Sơn ngồi kế nó đang chống cằm nhìn ra cửa sổ máy bay. Nét mặt có vẻ trầm tư.
… bao nhiêu nỗi nhớ…
… bao nhiêu nỗi nhớ…
Cơn mưa mỗi lúc một dày hơn, trong cái ký ức của đêm hôm ấy…
Sơn ngồi gác chân lên nhánh cây, co ro và ướt sũng. Nó ngoảnh nhìn vế phía lan can, Tiên vẫn đứng đó, khá khẩm hơn với một chiếc ô, chẳng biết làm gì hơn việc ngắm nhìn những hạt mưa vẫn đang tí tách rơi, trong nhạt nhòa đêm vắng.
Còn hai thằng bạn với nhiệm vụ “chim mồi” kia nữa. Hẳn là đang đứng khép nép dưới một mái hiên nào đó đếm thời gian lặng lẽ trôi.
Trong cơn mưa ấy, tôi đang đứng ở đâu?
Hẳn là nơi thuộc về nỗi nhớ… trong căn phòng tối…
Tôi đứng chôn chân với thực tại lúc ấy, khi nàng nhắc về nỗi nhớ, những mảnh hồi ức xưa lại ùa về, kết nối lại trong tâm trí thành một con đường mà tôi đang chạy trên đó, chạy mải miết. Bắt đầu kể từ lúc tôi chìm đắm vào đôi mắt nàng của cái lần đầu tiên gặp. Tôi cứ chạy, vừa chạy vừa ngoảnh nhìn những hình ảnh kỷ niệm hiện ra ở hai bên đường, sân trường, lớp học, cây bàng, căn phòng của nàng, rồi hồ nước, hoàng hôn, ngôi nhà tranh… tất cả đều trôi lại phía sau và mỗi thứ lại kéo đi của tôi một sự lưu luyến xen lẫn với những tiếc nuối khôn nguôi…
Một quãng đường không dài với sự trưởng thành của một con người, nhưng nó lại miên man bất tận trong tư tưởng của tôi… miên man trong một thứ gọi là NỖI NHỚ…
Và khi tôi mệt mỏi, tôi dừng lại. Thực tại ở không gian tối om, trong căn phòng này, với những hạt mưa lách tách rơi bên ngoài đã quay trở về.
Tâm trí tôi lại dồn hết vào cánh tay đang ôm lấy mình, run run…
– Sao anh cứ im lặng! – Giọng nói của nàng cất lên, xóa tan bầu không khí im ắng đang bao trùm nãy giờ.
– Anh… – Tôi ngập ngừng.
– Anh đang… nghĩ về nó!
– Điều gì?
– Nỗi nhớ… – Tôi thở nhẹ qua lời nói.
– Đâu quá trừu tượng lắm đâu anh! – Nàng ngả đầu vào vai tôi.
– Nhưng…
– Nhưng nó làm anh bối rối sao!?
– …
– Anh à, câu hỏi này… có thể chúng ta sẽ phải dành cả một cuộc đời để đi tìm câu trả lời, và dành hết tuổi thanh xuân để nghĩ về nó. Nên em cũng không ngạc nhiên khi anh đang trăn trở… chỉ là…
Tôi cảm thấy những giọt nước mắt nóng ấm từ má nàng thấm qua vai mình…
– Đừng như vậy nữa em! – Tôi đưa tay lần mò tới má nàng, khẽ quệt nhẹ.
Thoát khỏi những im lặng, thì những thổn thức lại bao trùm.
– Thời gian không còn nhiều, và không bao giờ là đủ cho chúng ta. Chỉ nghĩ đến lúc anh rời xa nơi này, ngày anh rời xa thành phố này… câu hỏi đó… thực ra em muốn sẻ chia bớt những nghẹn ngào trong em… có thể nghĩ đơn giản là như vậy.
Lần này có cố tỏ ra cứng cỏi đến mấy, tôi cũng chẳng thể ngăn được những dòng lệ đang tuôn rơi. Sống mũi cay xè trong những xót xa. Trước mắt còn cả một núi thử thách, và sau đêm nay, chúng tôi lại bị cô lập giữa cuộc đời, chẳng thể ở bên cạnh nhau để dìu nhau vượt qua những trở ngại lớn lao ấy. Sự khích lệ duy nhất và lớn nhất, có chăng… chỉ là tình yêu và nỗi nhớ… để không buông tay…

To top
Đóng QC