Phần 138
Tỉnh giấc, thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Tôi cố căng mắt nhìn xung quanh qua ánh đèn hắt vào cửa sổ. Bỗng cảm nhận cái gì đó đè nặng lên bụng, định hình kỹ thì là cái đùi của thằng Hòa. Tiếng gáy như lò kéo bễ của thằng Sơn đang nằm trên chiếc giường gấp là âm thanh rõ rệt nhất trong đêm khuya tĩnh mịch. Lâm chắc về khách sạn ngủ rồi.
Tôi nhăn mặt, gỡ cái đùi to vật vã của thằng Hòa ra khỏi người rồi ngồi dậy.
Ngồi bần thần nhìn ra phía cửa sổ ngẫm nghĩ. Chẳng biết mình thiếp đi bao lâu nữa. Cánh tay lại vướng víu với cái dây truyền nước. Từ bé đến giờ chưa phải trải nghiệm cảm giác bệnh tật thế này, giờ thấy khó chịu thật.
Ngồi một lúc, tôi mới gượng ngồi dậy, rồi rón rén bước xuống giường. Cẩn thận kéo theo cây truyền nước khe khẽ mở cửa bước ra ngoài.
Hôm nay có vẻ bệnh viện quá tải hay sao ý. Thấy người nhà và thậm trí cả bệnh nhân trải chiếu nằm la liệt ngoài hành lang. Tôi nhẹ nhàng bước qua, cố gắng không làm gián đoạn giấc ngủ mệt mỏi của họ.
Tôi cứ thế bước đi, sự vô thức của hành động hay là ý thức của tâm trí dẫn dắt tôi tới trước cửa một căn phòng.
Tôi lẳng lặng đứng một hồi lâu. Giờ này chắc nàng cũng đã ngủ say rồi.
Nàng có biết tôi đang ở ngay đây, đang dõi theo giấc ngủ của nàng qua cánh cửa này không?
“Đáng lẽ ban tối, khi nàng gọi điện, tôi nên nghe máy mới phải, hoặc bước ra ôm nàng vào lòng”.
Tôi tự nhủ trong sự tiếc nuối và dằn vặt. Trong đầu nhớ lại khoảnh khắc lúc tôi chạy đuổi theo nàng.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
“Mình phải gặp, phải nói chuyện”.
Tôi đã đặt quyết tâm và bất chấp tất cả, cho dù dì nàng có biết chuyện thì tôi cũng quỳ xuống xin lỗi. Dù có bị mắng chửi té tát đi chăng nữa.
Tôi điên cuồng rẽ lách qua từng dòng người đông đúc trong hành lang bệnh viện.
Lúc này mọi thứ tôi đều xem nhẹ, kể cả lương tâm cắn dứt của mình. Tôi thầm trách bản thân đã hồ đồ vội vã mà đưa ra quyết định quá sớm.
“Giọt sương có thể xa rời chiếc lá bởi nắng gió, nhưng anh sẽ không bao giờ rời xa em, bất kể giông bão có lớn tới mức nào”.
Nàng kia rồi!
Thoáng thấy bóng dáng của nàng đang được bà dì dìu đi, lẫn với dòng người qua lại. Tôi mừng rơn bước nhanh tới.
– Ngọc…
Đang định thốt lên gọi nàng thì một bàn tay nắm lấy vạt áo tôi, khiến tôi khựng lại. Tôi ngoảnh nhìn xuống.
– Chú ơi chú!
Một bé gái nước mắt nước mũi nhễ nhại, mếu máo nhìn tôi. Tôi sửng sốt khi nhận ra bé gái này chính là…
– Huhu, mẹ… con… đâu? – Bé gái nói qua tiếng nấc.
Tôi bần thần ngoảnh nhìn bóng nàng khuất xa dần, đắn đo giây lát rồi ngồi xuống. Đưa tay trìu mến quệt nước mắt cho bé gái.
– Ngoan nào! Đừng khóc, nói chú nghe coi ai bắt nạt con?
– Không… ai! Con… không… không… nhìn thấy mẹ! – Bé gái càng khóc tợn.
– À! Con đang bị lạc phải không nào?
Bé gái mím môi gật gật.
– Rồi! Vậy con có nhớ con đi từ đâu lại đây không?
Bé gái ngoảnh nhìn xung quanh, rồi nhìn tôi… lắc đầu. Mếu máo tiếp.
– Thôi mà, con mà khóc là chú không dẫn đi tìm mẹ nữa đâu! – Tôi nghiêm giọng nạt.
Bé gái nín bặt, nước mắt vẫn chan hòa trên gương mặt bầu bĩnh.
– Đi theo chú!
Toan cầm tay bé gái dắt đi thì bé gái níu lại.
– Sao nào?
– Con… mỏi chân!
– Trời, nũng nịu quá! – Tôi phì cười, rồi ngồi xuống.
– Lên chú cõng.
Bé gái ngoan ngoãn bấu lên vai tôi. Tôi cõng bé đi dọc hành lang tìm, tìm người phụ nữ mà tôi đã từng gặp, người phụ nữ đi cùng với người đàn ông ấy…
– Trà My, tên con đẹp lắm! – Tôi vừa đi vừa bắt chuyện.
– Ơ! Sao… sao… chú biết tên! – Bé gái có vẻ ngạc nhiên.
– Chú đoán đó, siêu không? – Tôi ngoác miệng cười.
– Chú… siêu! – Bé gái trầm trồ.
“Chú không phải là chú, mà là anh trai của em, em gái à…”
Nghĩ trong đầu tới hai từ ’em gái’, đột nhiên nước mắt tôi tuôn trào, sống mũi cay cay. Bé gái có thể còn quá nhỏ để nhận ra tôi qua hai lần gặp gỡ ngoài Hà Nội. Nhưng sự liên hệ máu mủ thiêng liêng nào đó khiến bé níu giữ chính tôi mà không phải là ai khác giữa đám người đông đúc trong bệnh viện. Có lẽ là như vậy chăng?
Đi loanh quanh một lúc tôi đã thấm mệt, bình thường thì có mà cõng cả ngày không vấn đề, nhưng đang ốm nên có vẻ xuống sức nhanh hơn thì phải. Tôi vừa đi vừa hỏi thăm mà thấy vô vọng quá.
“Sao mình ngu thế nhỉ?” – Chợt tôi tự nhủ.
“Xuống phòng bảo vệ kêu người ta thông báo qua loa là xong! Đơn giản vậy mà nãy giờ không nghĩ ra”.
Tôi liền cõng bé xuống phòng bảo vệ.
– A, mẹ, mẹ ơi!! – Bé gái reo lên.
Vừa tới phòng, đã thấy một người phụ nữ ngồi trong, có vẻ đang rất sốt ruột. Thấy tôi cõng bé gái đi tới, khuôn mặt cô ấy giãn ra.
– Trời ơi, con đi đâu báo hại mẹ tìm muốn chết!
Người phụ nữ vội đứng dậy, tôi thả bé gái xuống cho bé chạy tới ôm chầm lấy mẹ.
– Hư quá, lần sau mẹ không cho con đi đâu theo nữa! – Người phụ nữ vừa cưng nựng vừa trách móc.
– Con… xin… lỗi!
– Cảm ơn cậu nhé! Vào thăm bạn bị tai nạn lao động trong này. Loanh quanh khuất tầm nhìn cái là nó chạy biến đi đâu mất, tìm hoài không thấy. Đang định nhờ mấy anh bảo vệ đi tìm hộ thì… may quá. – Người phụ nữ rối rít.
– Dạ! Không có gì ạ! Không phải cháu thì sẽ là người khác thôi! Mà tốt nhất cô đừng cho bé vào những nơi như bệnh viện thế này! – Tôi mỉm cười.
– Bà giúp việc về quê, bố đi công tác, anh đi học thêm. Ở nhà chẳng có ai trông nên bất đắc dĩ mới kéo nó theo! Một lần nữa xin cảm ơn cậu, thật không biết nói gì!
– Bé gái dễ thương lắm! Không có gì đâu cô!
– Mà tôi nhìn cậu quen quen, như đã gặp ở đâu rồi thì phải?
– Chắc cô nhầm với ai thôi! Cháu xin phép ạ! – Tôi cúi chào người phụ nữ, vẫy tay nháy mắt với bé gái rồi vội quay người bước vội đi.
Người phụ nữ định nói thêm gì đó nữa, nhưng tôi đã đi mất rồi.
Đi một quãng xa, tôi len lén ngoảnh lại nhìn. Rồi khẽ thở dài. Cơ duyên đưa đẩy đến những cuộc hội ngộ chẳng thể lường trước được. Trớ trêu thay…
Giờ chắc nàng về phòng mất rồi. Thôi để chờ tìm cơ hội khác vậy, nàng vẫn còn ở đây mà.
Bỗng tôi thấy chếnh choáng, đưa tay vịn vào tường. Khẽ lắc đầu nhăn mặt.
Về phòng đã… bỗng nhiên thấy mệt quá… tôi cố gắng gượng, lảo đảo bước đi.