Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 117

Phần 117
– Cô ơi, cô cứu con, cô cho con một con đường sống với. Con… biết tội của con là không thể tha thứ!! Nhưng con xin cô… – Hùng vẫn tiếp tục đập đầu xuống bàn khóc lóc.
– Lúc mày kề dao vào cổ mẹ tao, thì mày nghĩ sao?? – Tôi đập mạnh tay xuống bàn rồi chỉ thằng vào mặt hắn quát lớn.
Hùng giật bắn người, rồi lại cúi gằm mặt xuống, nước mắt rơi lã chã.
Anh công an đưa tay ra hiệu cho tôi giữ bình tĩnh.
– Thôi được rồi, cháu cũng không phải loại táng tận lương tâm. Lúc cháu rửa vết thương và băng bó cho cô, cô cũng nghĩ trong thâm tâm cháu vẫn có sót lại một chút tính người. Nếu cháu thành tâm hối cải, và thành khẩn khai báo. Thì cô sẽ viết cho cháu một cái đơn xin giảm án…
– Không được, con không đồng ý, nó phải bị trừng phạt thích đáng!!! – Tôi quay sang ngắt lời mẹ.
– Con à, phàm là con người ai cũng có những suy nghĩ nông nổi và lệch lạc, nhất là thanh niên, đôi khi không kiểm soát được thì sẽ trượt dài trong những sai lầm. Đánh người chạy đi chứ không đánh người chạy lại, thù nên cởi không nên oán thì cái tâm của mình nó mới được thanh thản. – Mẹ nhìn tôi nói.
– Nhưng… – Tôi thở dài, mẹ nói cũng có lý. Nhưng vẫn còn quá sớm để có thể nuốt trôi những phẫn uất và đau đớn trong lòng tôi mấy ngày qua.
– Con thử nghĩ mà xem, nếu không phải Hùng mà là tên cướp chuyên nghiệp nào khác, liệu mẹ có còn được ngồi đây nữa không hay là nằm dưới ba tấc đất rồi?? – Mẹ tiếp tục lý giải cho tôi.
– Vâng ạ! Con hiểu! – Tôi khẽ gật đầu rồi ngoảnh nhìn đi chỗ khác, nghĩ mông lung.
Hùng vẫn cúi gằm mặt xuống, mím chặt môi. Nước mắt vẫn chảy dài, đôi vai run lên bần bật. Có lẽ hắn đã thực sự hối hận với những gì mình đã gây ra.
– Thôi, giờ cô và em cứ về. Để bọn cháu tiếp tục củng cố lời khai rồi hoàn tất hồ sơ để tòa án cùng viện kiểm sát sớm thụ lý và khởi tố. – Anh công an đứng dậy mời tôi và mẹ bước ra ngoài.
Tôi dìu mẹ đi ra khỏi phòng tạm giam, thấy một người phụ nữ đang đứng đợi ở ngoài. Khuôn mặt đầy lo lắng và tiều tụy.
Vừa thấy tôi và mẹ đi ra, chị ta vội bước lại quỳ xuống khóc nức nở.
– Cô ơi, cháu không nghĩ anh Hùng nhà cháu lại có thể gây ra những việc tày trời như thế, mà nạn nhân lại chính là cô. Mong cô mở lượng hải hà nói đỡ cho chồng cháu với, chồng cháu cũng chỉ là vì quẫn bách nên mới nghĩ quẩn. Những thứ chồng cháu đã lấy của cô, cháu sẽ cố gắng thu hồi và trả lại cô đầy đủ, chỉ mong cô… mong cô giúp chúng cháu. Không thì cháu… cháu cũng không sống nổi.
– Cô đã nói với Hùng rồi, chỉ cần thành tâm hối cải, thì cố sẽ viết đơn xin giảm án. Cháu đừng lo nghĩ gì cả.
– Cháu… cháu đội ơn cô! – Người phụ nữ gục mặt xuống đất.
Tôi liền lại đỡ chị ấy dậy. Lòng cũng thương cảm thay cho người phụ nữ này.
– Chị không phải làm như thế, dù sao cũng là chỗ quen biết, gia đình em sẽ không gây khó dễ! Chị yên tâm! – Tôi nhẹ nhàng trấn an.
Sau đó tôi và nàng cùng với Hồng, Thủy đưa mẹ quay trở lại viện.
Đến gần trưa thì Sơn, Hòa và Lâm đã trở về. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng hỏi chúng nó làm cái quái gì mà suốt từ chiều qua tới hôm nay tắt máy, điện không được, nhắn tin cũng không trả lời thì chúng nó cứ ngập ngừng úp mở. Tôi cũng kệ, dù sao bắt được thủ phạm cũng đã cởi bỏ hết những tâm trạng đang đè nặng lên tôi trong mấy ngày qua rồi, nên tôi cũng chẳng bận tâm đến chuyện đó nữa.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
– Hết nào!!! – Hòa cầm chén rượu đưa lên.
Chúng tôi chạm, rồi uống cạn. Bữa cơm trưa khá muộn, nàng cùng với Hồng và Thủy mang cơm vào cho dì Thúy rồi ở lại trò truyện với mẹ. Còn bốn thằng thì ngồi nhâm nhi, mấy ngày qua là tổng hợp của bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn. Cuối cùng mọi thứ đã rõ ràng minh bạch nên tâm trạng thằng nào cũng thoải mái hơn rất nhiều.
– Đời chẳng ai học được chữ ngờ, giờ mới thấy thấm thía! – Lâm với đũa gắp, vừa ăn vừa nói.
– Nếu như thằng này nó mà không gọi về nhà nó đêm hôm ấy là cũng căng đấy chứ! – Hòa với chai rượu rót tiếp.
– Nói chung giờ công an mình nghiệp vụ cao lắm, sớm hay muộn thôi. – Tôi mặt đỏ phừng phừng gật gù.
– Nhưng mà chúng mày cũng làm tao lo gần chết, theo dõi gì thì cũng thi thoảng điện về báo lại tình hình chứ! – Tôi đưa chén lên.
Mấy thằng nó cũng đưa chén lên, lấm lét nhìn nhau. Tôi thoáng thấy chút bối rối trong đôi mắt của cả ba thằng.
– Bọn em… quên mang sạc theo, máy thằng nào cũng hết pin cả. Mãi đến sáng mới mua sạc để nhắn tin lại cho đại ca đấy thôi… – Sơn hơi ngập ngừng.
– Vậy sao tạo gọi lại ngay lúc đấy vẫn tò te tí!? – Tôi hỏi vặn nó.
– Thì… – Nó gãi đầu.
– Thôi nào uống đi! Giờ đã bắt được hung thủ rồi, hỏi nhiều làm quái gì!!! – Hòa vội đưa chén cụng.
Mấy thằng lại cạn tiếp chén nữa, rồi thêm mấy chén nữa… rồi thêm chai nữa… sau đó là bắt đầu nói chuyện trên trời dưới biển trong hơi men…
Chẳng biết tôi ngủ gục ngay tại chiếu từ lúc nào. Mang máng trong cơn say, thấy có 2 người khiêng mình vào giường, đắp chăn. Rồi tôi cứ thế thiếp đi…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Tôi chỉ tỉnh dậy khi cảm thấy cổ họng đắng ngắt, khát nước kinh khủng.
Mở mắt ra thấy xung quanh tối đen, chẳng biết đã là mấy giờ rồi. Trong đêm văng vẳng tiếng đồng hồ vẫn tích tắc đều đều.
Sực nhớ ra mình ngủ quên, tối không vào viện với mẹ, tôi vội bật ngồi dậy.
Sực nhớ thêm điều gì nữa, tôi đưa tay quờ quạng xung quanh.
Không có ai cả??? Thân hình êm ái quen thuộc kề cận bên tôi mấy hôm nay…
Nàng đâu rồi?
Tôi mệt mỏi ngồi hẳn dậy rồi vén màn bước ra khỏi giường. Đi ra ngoài phòng khách bật điện lên. Nhìn cái giường ở phòng khách cũng không có ai, chăn gối xếp gọn gàng, bọn nó cũng đi đâu hết rồi?
Tôi lấy bình nước tu ừng ực, nước chảy xuống đâu là thấy mát rượi tới đó, cảm giác khô họng vụt tan biến.
Cái lũ bạn chết tiệt, rồi cả nàng nữa. Đi đâu mà lại để mình nằm lại một mình thế này. Tôi thọc tay vào túi quần rúi điện thoại ra…
– Đoàng!!! – Một tiếng sét rền vang trời, khiến tôi giật thót cả người. Đánh rơi luôn cả điện thoại, pin và máy văng mỗi thứ một nẻo.
Bỗng tôi nghe tiếng mưa rào rào như trút nước ở bên ngoài… Lẫn trong tiếng mưa… hình như… có tiếng khóc…
– Ngọc! Ngọc! – Tôi hoảng hồn bước lại mở toang cửa ra, ánh chớp nhì nhằng, từng hạt nước bắn vào mặt lạnh buốt. Tôi vội đưa tay vuốt mặt.
– Ngọc! Em… – Vuốt mặt xong tôi bước hẳn ra gọi nàng, nhưng chợt sững lại khi thấy quang cảnh xung quanh không phải là nhà mình nữa.
Tôi đang đứng ở cái ga tàu quen thuộc năm xưa… Xung quanh ảm đạm vẫn như ngày nào…
Chợt tôi thấy bên kia đường ray, một người con gái đang đứng nhìn tôi.
Tôi đưa tay dụi mắt, định thần lại. Là nàng chứ ai.
– Ngọc! Sao em lại ra đây?? – Tôi thở phào, đưa tay bước tới đón nàng.
– Tu… tu… tu..!! – Bỗng tiếng còi tàu hú vang khiến tôi giật mình lùi lại. Một đoàn tàu phóng vụt qua.
– Đợi anh tí nhé, anh qua với em ngay đây!! – Tôi đưa tay lên miệng, cố nói to để át tiếng xình xịch của đoàn tàu, rồi giơ tay lên vẫy vẫy.
Nhưng sao đoàn tàu dài thế không biết, nó cứ chạy mãi, chạy mãi, chẳng biết khi nào mới đến toa cuối. Khiến tôi sốt ruột kinh khủng.
– Khốn thật! – Tôi nghiến răng, nắm chặt tay.
Nhưng rồi toa cuối cùng của đoàn tàu cũng vụt qua. Tôi chưa kịp mừng rỡ thì sự hốt hoảng lại bao trùm tâm trí… vì nàng đã không còn đứng ở bên kia đường ray nữa rồi.
– Không! Không thể nào!! – Tôi choáng váng, vội nhào xuống đường ray. Thảng thốt nhìn quanh, rồi chạy theo đoàn tàu…
Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi… đến khi không còn sức lực nữa… tôi mới gục xuống, nhìn đoàn tàu đi xa, phả lại làn khói đen bay phảng phất trên nền trời đỏ thẫm của ánh hoàng hôn đang sắp lụi tàn…
– Một lần thôi! Chỉ một lần đã là quá đủ rồi!
– Ngoc ơi! Anh xin đấy!! – Tôi gào lên trong tuyệt vọng, hình ảnh đoàn tàu cùng ánh hoàng hôn cứ nhòa dần theo làn nước mắt đang trào dâng trên khóe mi.

To top
Đóng QC