Mai Ngọc – người con gái tôi yêu – Phần 109

Phần 109
“Renggg… Renggg..!!”
Đang say trong giấc nồng bỗng có tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi. Tôi ti hí đôi mắt kèm nhèm ra, trời đã sáng đâu mà có ai gọi sớm thế nhỉ? Chắc điện thoại của thằng Lâm. Tôi với nó đều dùng Nokia 8250 lại để kiểu chuông như nhau nên cũng chả biết của thằng nào, nhưng tôi thì có ai gọi vào giờ này chứ? Chỉ có nó hay lượn lờ đi chơi thôi…
– Nghe điện đi mày, để chuông kêu mãi điếc cả tai! – Tôi vừa ngái ngủ vừa gắt, rồi lại ôm nàng, kéo chăn đắp. Tiết trời buổi sớm trên đây nhiều sương nên se lạnh thật.
– Của mày chứ đâu phải của tao. – Bên kia giường thằng Lâm cũng lười dậy. Máy của cả hai thằng đều để sạc pin trên bàn.
– Vớ vẩn, tao thì làm gì có ai gọi! – Tôi bực mình.
– Để em nghe cho! – Cái Thủy vội mò dậy, tôi tự nhủ thầm rủa thằng Lâm: “Đồ ngu, con nào mà gọi lúc này thì mày vỡ mồm với nó”.
– Alo…
– Ai ạ??
– Dạ… dạ…
– Anh Hiếu ơi! Gọi cho anh, là máy của anh! – Thủy bước lại đưa máy cho tôi.
– Sao cơ?? – Tôi chột dạ, cầm lấy điện thoại xem số. Là số máy lạ, nhìn lại đồng hồ mới 4 rưỡi sáng. Quái, ai mà gọi cho mình lúc này cơ chứ? Tôi bối rối ngồi hẳn dậy đưa máy lên nghe.
– Alo!
– Hiếu phải không cháu! – Bên kia là giong một người đàn ông trung tuổi.
– Vâng, chú là ai ạ?
– Bác Phan đây, cháu đang ở đâu?
– À, cháu lại cứ tưởng ai, sao bác gọi cháu vào giờ này ạ?
Bác Phan là một khách hàng hay đến cơ quan mẹ giao dịch, cả hai vợ chồng bác đều chơi thân với mẹ, lúc này tôi mới nhận ra giọng bác khi hết cơn ngái ngủ.
– Ừ! Cháu đang ở đâu?
– Cháu đang ở Hà Nội ạ! – Tôi bốc phét, nói đi chơi bác ý lại bảo với mẹ thì toi đời.
– Cháu về nhà ngay có việc hệ trọng!
Tai tôi như ù đi, tim đập thình thịch. Cảm giác hồi hộp xen lẫn lo âu bỗng chốc xâm chiếm đầu óc trong cảm giác bất an bủa vây.
– Về, bây giờ ạ… Có chuyện gì vậy bác?
– Không… có chuyện gì… nhưng cháu về ngay đi! – Giọng bác Phan có vẻ ngập ngừng càng khiến tôi gấp gáp.
– Bác phải nói cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra chứ. Bác đang ở đâu?
– Bác đang ở nhà cháu.
– Bác… mẹ cháu… đâu? – Tôi bật dậy luôn khỏi giường trong trạng thái hoảng loạn thật sự. Nàng cũng đã tỉnh từ lúc nào nhìn tôi đầy lo âu.
– Mẹ cháu không sao, nhưng bác cần cháu về nhà ngay, được chứ! – Bác Phan tiếp tục hối thúc.
– Bác, nhưng cháu… cháu đang ở tận Mộc Châu ạ!
– Sao lúc nãy cháu bảo đang ở Hà Nội?
– Không… cháu… cháu đang… đi hội trại cùng lớp ạ. – Tôi lắp bắp nói bừa.
– Thôi được rồi, ở đâu thì cũng cấp tốc về ngay càng sớm càng tốt, về ngay nhé!
– Vâng ạ!
Tôi đang định hỏi thêm thì đầu bên kia tắt máy, tôi rối trí ngồi phịch xuống giường như thằng mất hồn. Chuyện gì nghiêm trọng vậy? Sao bác ấy lại đang ở nhà mình? Mẹ đâu?
– Có chuyện gì vậy anh? – Nàng cũng tỏ vẻ sốt ruột.
– Không! Không có gì đâu! – Tôi quay lại nhìn nàng khẽ mỉm cười trấn an, rồi cầm máy bấm số của mẹ. Tay tôi run lẩy bẩy, mồ hôi rịn ra lấm tấm trên trán. Hay mẹ biết mình đi chơi với nàng sao? Thôi thì cứ gọi cho mẹ hỏi là rõ ràng nhất, mẹ có mắng chửi nữa thì cũng đâu có bằng vụ ở đồn công an dạo trước đâu.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không…”
Số của mẹ không gọi được. Lần này tôi kinh hoàng thật sự, chẳng lẽ mẹ gặp chuyện gì à?
Tôi mím chặt môi bấm lại số bác Phan để gọi.
– Alo…
– Bác cho cháu gặp mẹ cháu!!! Mẹ cháu đâu?? – Tôi nói như mếu.
– Bác đã bảo là mẹ cháu không sao, cháu cứ về nhà đi… – Bác Phan đang nói thì có tiếng loạt soạt ở đâu máy bên kia.
– Con à!
Là giọng của mẹ, tôi như trút được cả ngọn núi Thái Sơn đang đè lên người.
– Vâng con đây! Nhà mình có chuyện gì vậy mẹ? – Tôi nghẹn giọng như muốn khóc.
– Mẹ không sao! Con về ngay nhé, đi đường cẩn thận.
– Con về ngay đây nhưng mẹ không nói thì làm sao mà con không suy nghĩ cho được?
– Con ơi… mất hết rồi – Bỗng mẹ nức nở.
– Mất??? Cái gì mất?? – Tôi lại thấy trời đất quay cuồng.
– Cướp… nhà mình bị cướp con à…
– Hả??? – Tôi run bắn người lên.
– Nó vào tối hôm qua… nó lấy hết rồi… – Mẹ nghẹn ngào.
– Mẹ!!! Mẹ có làm sao không?? – Tôi đâu có quan tâm gì đến chuyện tài sản ngoài sự an nguy của mẹ ra.
– Mẹ… mẹ chỉ bị xây xát chút thôi… bác Phan đã đưa mẹ vào viện băng bó rồi… mẹ ổn… nhưng… nhưng… – Mẹ òa khóc.
– Trời ơi!!! – Tôi đấm mạnh tay vào tường tứa cả máu. Nước mắt tuôn rơi trong uất ức và đau đớn thấu tận tâm can.
– Anh!! Anh sao thế?? – Nàng vội chạy lại ôm chầm lấy tôi, luống cuống giữ tay tôi.
– Sao vậy cậu? – Lâm cũng sốt sắng.
– Để em sang gọi mọi người dậy – Thủy vội mở cửa chạy ra ngoài.
– Con… con đang ở cùng ai vậy? – Mẹ gặng hỏi.
– Con đang ở cùng nhóm bạn?
– Vậy con bảo các bạn đưa về chứ đừng về một mình, con về nhà an toàn là mẹ yên tâm rồi.
– Mẹ… nó là ai? Là những ai? – Tôi nghiến răng.
– Mẹ không biết, chỉ có một người thôi, nhưng nó bịt mặt, mẹ không biết là ai cả? – Mẹ lại khóc. Rồi nói tiếp trong tiếng thổn thức ngắt quãng.
– Nhưng nó… nó biết con, biết tên con… nó bảo nếu mẹ báo công an, nó sẽ giết con… nên mẹ… nên mẹ chưa dám báo, mẹ mới chỉ gọi cho vợ chồng bác Phan, con về nhà an toàn rồi mẹ mới tính tiếp được, chứ giờ mẹ không thể suy nghĩ được gì nữa…
– Mẹ đưa máy cho bác Phan nói chuyện với con. – Tôi gạt nước mắt.
– Bác đây cháu!
– Mọi sự cháu xin nhờ bác bá giúp đỡ mẹ cháu ổn định tâm lý trong lúc này! Giờ cháu sẽ về ngay ạ… – Tôi khẩn khoản.
– Mẹ cháu đã giúp đỡ vợ chồng bác nhiều, giờ lúc hoạn nạn cháu đừng nói chuyện nhờ vả khách sáo gì cả, hiểu không? Hãy về nhà an toàn trước đã cháu nhé!
– Vâng ạ! Cháu cảm ơn bác!
Tôi tắt máy, lúc này phải tỏ ra cứng cỏi chút cho mẹ yên tâm, chứ tâm trí tôi đang thật sự rối bời và hoảng loạn. Chưa bao giờ có thể hình dung ra mình lại gặp phải biến cố này trong cuộc đời. Thủ phạm là ai? Sao hắn lại biết tôi? Mẹ tôi mua căn nhà này từ đầu năm 2003 sau khi tôi chuyển sang ở cùng với hội thằng Hòa, anh Kiên đến nay cũng được hơn năm rưỡi rồi, chưa từng xích mích với hàng xóm láng giềng, tuy xung quanh xóm cùng có mấy thành phần nghiện ngập, nhưng chúng nó chỉ trộm cắp vặt ở nơi khác, chứ không táo tợn vào cướp trắng trợn như vậy? Nhưng nói chung cũng không thể loại trừ khả năng chúng nó vật thuốc quá mà làm liều. Thôi thì cứ về nhà càng sớm càng tốt xem sự thể thế nào đã. Phỏng đoán ở đây cũng chả ích gì. Tôi vội vàng mặc quần áo.
– Có chuyện gì vậy bạn? – Hòa xô cửa bước vào, cả Sơn, Hằng, Hồng cũng sốt sắng vào cùng với Thủy.
– Đại ca? Đã xảy ra vấn đề gì? – Sơn lại gần tôi gặng hỏi.
– Xin lỗi mọi người, mình có việc nên phải về trước rồi. Không thể đồng hành tiếp được. Ngọc, em ở lại cùng các bạn! Khi nào về Hà Nội thì điện cho anh nhé. – Tôi quay sang nàng dặn dò.
– Anh đang nghĩ cái gì thế? – Nàng tròn xoe mắt nhìn tôi.
– Anh xin lỗi! Anh sẽ đền cho em sau, giờ nhà anh có việc hệ trọng thật sự em à! – Tôi cầm lấy tay nàng nói.
– Em muốn biết trong đầu anh đang nghĩ gì? – Nàng giận dỗi giật tay khỏi tay tôi.
– Em… – Tôi bối rối.
– Anh nghĩ em sẽ để anh về trong tâm trạng này ư? Anh nhìn lại anh đi, còn các bạn anh nữa, họ sẽ để anh về một mình sao? – Nàng cắn chặt môi, hai hàng nước mắt lưng tròng.
– Nhưng…
– Không có nhưng gì cả, đi tất cả cùng đi, giờ về thì tất cả cùng về! Đơn giản vậy thôi – Nàng quả quyết.
– Sếp nói chuẩn đấy đại ca à! Đại ca sẽ không thể ra khỏi căn phòng này nếu không lôi mọi người đi cùng. – Sơn vỗ vỗ vào vai tôi.
– Nhưng mọi chuyện không đơn giản như mọi người nghĩ đâu. – Tôi thở dài.
– Dù chưa rõ sự tình nhưng nghe loáng thoáng và cả biểu hiện của cậu thì tớ nghĩ vấn đề phải nghiêm trọng lắm mới khiến cậu kích động đến như vậy. – Lâm ái ngại.
– Chúng ta là một đội hoàn chỉnh, thiếu đi một người thì chẳng còn hứng thú gì nữa, Hang Chiều, Hang Mỏ Luông, hay hang hốc gì đó nữa để dành lần sau đi. Giờ cậu có đi vào địa ngục hội này cũng theo cùng, được không? – Hòa khoác vai tôi.
– Dù chuyện có to bằng trời, chúng tớ cũng sẽ cùng cậu đối mặt! – Lâm nghiêm túc.
– Nhưng mà… – Tôi vẫn lưỡng lự.
– Đại ca đang làm mất thời gian đấy! – Sơn cắt ngang lời tôi.
– Thôi được rồi, mọi người thay đồ đi, trên đường về mình sẽ kể sau – Tôi cũng chẳng muốn nấn ná đôi co với đám bạn đa sự nữa. Muốn để nàng ở lại vì không muốn nàng lo lắng, và cũng không muốn sự việc phá hỏng đi chuyến ra Bắc lần này của nàng, nhưng xem ra tôi mới là kẻ đuối lý.
Tất cả nhóm cùng vội vàng thay đồ, dọn dẹp hành trang. Rồi mau chóng khởi hành về Phúc Yên.
Mộc Châu lúc ấy là hơn 5 giờ sáng rồi… tôi hận không thể mọc cánh để bay ngay về nhà lúc này…

To top
Đóng QC