Phần 7
Với Chi thì nó không có cảm xúc rạo rực như những cô gái khác dẫu rằng nhỏ rất đẹp, nhưng mà nó cứ thấy bình thản vậy thôi. Nhỏ Chi có vẻ đã thấm mệt nên đi từ từ vô wc phòng nó, nó thì ngồi nghịch nghịch cái điện thoại ở bên ngoài, lúc đó thì nó có con điện thoại mới chứ không còn phím cũ như xưa. Chừng 15 phút nhỏ ra với bộ đồ ngủ hình còn thỏ nó phì cười.
– Lớn rồi mà trông còn dễ thương ghê ha!
– Hi mình còn bé lắm á Minh!
– Cậu đói không?
Nó thì cũng hơi đói xíu vì không ăn trưa mà ra đợi nhỏ Chi luôn, không biết nhỏ có vậy không nữa.
– Cũng hơi hơi nhưng giờ mà ăn là không ngủ được đâu đấy…
Nhỏ gật gù nên dẫn nhỏ đi mua cái gì nhẹ nhẹ mà ăn, cũng hên gần chung cư nó có cái cửa hàng tiện lợi mở 24/24 đi vô cứ để nhỏ Chi nhặt, nhỏ nhặt một đống thứ đồ hộp rồi mì, bim bim các loại nó lắc đầu.
– Trời sao kêu ăn nhẹ mà?
– Xì mình thừa biết cậu ở một mình chả thèm mua gì cả đâu mà chắc tủ lạnh trống trơn chứ gì?
Nhỏ Chi vênh mặt rảo bước đi trước, ừ thì nhỏ cũng biết nó quá rồi còn gì nữa. Trong cái đêm ồn ào ở Sài Gòn nó và nhỏ sột soạt đôi dep lên với bịch đồ ăn vung vảy đèn điện sáng trưng cho thấy mặt nhỏ Chi rạng rỡ một cách kì lạ, đâu cần vui đến vậy chứ nhỉ.
Về phòng nhỏ ngồi bịch xuống bật cái máy lạnh, nó cứ ngẩn ngơ cảm giác như là nhỏ Chi là chủ nhà và nó là khách vậy, nhỏ mới đên mà chả có chút lạ lùng hay bẽn lẽn gì cả.
– Hihi với Minh thì mình sẽ thật sự là mình…
Nhỏ cười cười nhìn nó đứng vậy, nó lắc đầu cười và ngồi bên cạnh. Nhỏ Chi lúc nào cũng mang lại cho người bên cạnh nhỏ cảm giác thoải mái nhất.
– Bộ học ở bển mệt không Chi?
Nhỏ Chi lôi ra hai chai bia nó ngồi bóc bim bim ăn gọi là kiểu nhậu nhẹ, nó tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng kệ không hỏi, ai mà chả phải khác.
– Cũng bình thường, ở bển chủ yếu tự học rồi trả bài thôi đến trường ít lắm nên mình nhàn không à…
Nhỏ cười. Nó gật gù ngồi im im ăn rồi nhìn cửa sổ, nó thường không giỏi nói chuyện với người con gái nào thân thuộc với nó.
– Minh vẫn vậy nhỉ không tò mò chi nhiều hay ít nói nứa…
– Ừ tùy cảm nhận của mọi người thôi chứ làm nghề của Minh ít nói cũng không được…
Nhỏ ngồi dựa vào người nó thở dài.
– Thời gian qua cuộc sống của cậu vẫn tốt đúng không?
Nó quay sang hít nhẹ mùi thơm ở tóc nhỏ nói khẽ.
– Vẫn tốt, mình thấy như vậy là ổn rồi, mình có công việc cũng đỡ khó khăn hơn trước.
Nhỏ Chi im lặng, nó và nhỏ tuyệt nhiên không nói sâu về chuyện quá khứ chỉ xã giao vài câu hỏi thăm, Chi dường như muốn nói thêm gì đó mà cứ ngập ngừng hoài.
– À mình có quà cho Minh đây…
Nhỏ rời nó ra ngồi dậy chạy đến lục lục chiếc vali.
– Nè quà gặp mặt nhé, hàng chính hãng luôn…
Nhỏ đưa nó một bộ đồ và một chiếc giày, có vẻ là hàng hiệu nên nhỏ mới nói vậy nhưng nó ngu ngơ chả biết hiệu có nổi tiếng không nghe nhỏ nói vậy thì biết là được quà thôi.
– Cảm ơn Chi nha hehe đôi giày cũng mới rách…
Nhỏ Chi cười híp lại nó cũng thấy vui, nhỏ lại dựa vào người nó tiếp, giờ cũng đã khuya nhưng với Sài Gòn chắc chưa phải giờ ngủ. Tự nhiên Chi nói nhỏ lại.
– Cậu có người yêu rồi à?
Nó hơi bất ngờ nhưng vẫn hỏi lại nhỏ.
– Sao lại hỏi thế?
Nhỏ Chi nói bé xíu.
– Mình thấy có thỏi son trong wc…
Nó mém xỉu luôn, thỏi son đó là của Trâm Anh để quên ở đó, nó cứ định vứt mấy lần nhưng cứ nghĩ đến Trâm Anh nó lại muốn giữ rồi cứ để vậy, nay Chi đến quên không cất. Nó chối biến.
– À không có mấy đồ để lại của chủ nhà cũ mà mình thấy mới tiếc rẻ không vứt ý mà, để lại xem công nhân ở nhà máy thiếu cái gì thì cho…
– Minh tốt quá ha…
Thấy câu khen này hơi không đúng nhưng đã chối rồi nên nó mặc kệ, trống lảng đi.
– Chi buồn ngủ rồi à… vô giường mà ngủ, để lát mình trải tấm đệm nữa rồi ngủ luôn.
Nhỏ gật lờ đờ chả nói gì, nó đành phải bế nhỏ lên giường rồi chạy đi tăng độ máy lạnh sợ nhỏ rét. Gần đêm nó nghe tiếng thở đều đều của nhỏ rồi mới long khom đi nằm, chắc nhỏ đi vầy cũng mệt lắm, nó vắt tay lên trán nhìn cửa sổ, vẫn sáng đèn Sài Gòn là thành phố không ngủ. Nó lằm mông lung nghĩ ngợi, lâu rồi nó mới có cái hành động này. Bất giác nó nghĩ đến em và nhỏ P.Anh rồi chị. Nếu như bình thường đúng với cuộc sống đại học, họ chỉ là người quen xã giao mà nó có thể quên, nhưng đằng này, họ đến và đi một cách đặc biết làm thằng đa cảm như nó nhớ mãi, không quên được ai. Trong số đó có người đang nằm gần nó kia là Chi. Chi như một cầu nối giữa nó và những người còn lại.
Mê mệt thế nào nó mơ, nó mơ về thời bé xíu, cô bé mà nó từng có lời hứa đi tìm. Nó cứ nửa quen nửa lạ làm sao vậy, rồi nó cũng thiếp đi lúc nào.
… Bạn đang đọc truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 2 tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Sáng hôm sau trời mưa to, nó không dẫn Chi đi đâu được đành đi làm. Nhìn nhỏ ngồi cửa nhà thở dài cũng tội nó an ủi.
– Cậu hơi xui vô đúng mùa này, nhưng mình coi thời tiết qua mạng thì kêu mưa này không kéo dài đâu, để hôm nào ráo ráo mình coi chỗ nào vui mình dẫn đi.
Nhỏ gật gù.
– Ừ thì vô gặp cậu thôi mà cũng chả nghĩ đi đâu nhiều…
– Thôi mình qua cơ quan xíu, cậu coi nhà nếu chán đi đâu thì nhớ cầm điện thoại không lạc đấy…
Nó nhìn trời mưa lắc đầu.
– Mà tốt hơn thì cậu nên ở nhà…
Nhỏ không nói gì vẫy tay chào nó rồi đóng cửa lại. Ra lục bục cái áo mưa để trùm cả người và xe, nó cười nhẹ, Chi đã trưởng thành và điềm tĩnh hơn nhiều so với ngày xưa nó cũng không phải lo nghĩ gì nhiều, cơ mà thân con gái ở chung phòng với nó thì hơi sao sao. Nó tặc lưỡi rồi nổ máy phóng đi.
Được cơn mưa nhiệt độ đỡ hơn xíu nhưng vẫn nóng, ở trong đây độ ẩm dị thường hơn ở Hà Nội rất nhiều mà mưa xíu còn lụt chả thua gì ở Hà Nội. Nó bì bõm mãi mới đến nhà máy, chợt thấy anh Quân, anh kéo nó lại hỏi.
– Bộ người yêu em vào thăm à?
Nó giật mình nhìn ảnh.
– Đâu có đâu, mà sao anh biết vậy?
– Hôm qua anh đi uống bia về muộn, rồi anh thấy hai đưa dắt nhau đi đâu đó mà?
Bên chỗ nó có quán bia chỗ mấy anh hay lui tới uống sở dĩ để rượu bên nó là vậy cho gần hơn.
– Thật ra thì không phải bạn gái đâu, bạn bình thường thôi, nó qua nước ngoài lâu không gặp vào thăm em ấy mà.
Anh Quân cười cười vỗ vai nó rồi đi, chả nói câu gì cả. Nó thở dài biết thế nào cũng có hiểu lầm mà.