Phần 23
Ngày mồng bốn tết trời đã có nắng, nhưng vẫn lạnh âm ỉ. Nắng hanh rát làm nó không thoải mái lắm khi đi bộ ra xóm Bảy của làng, nơi hai vợ chồng anh Cương đang chờ xe, anh nó đã có xe riêng và một cuộc sống ấm êm, vẹn toàn. Cứ như anh Cương, ai chẳng mơ ước được vậy. Ngồi trên con bốn chỗ, nó yên vị không còn say xe quá nhiều như trước, hai mẹ con chị Quỳnh ngồi sau. Nó ngồi đằng trước nhìn cảnh vật hai bên trôi đi nhanh đều đều. Không mất quá nhiều thời gian để lên nhà bác Chung vì tết đường vắng. Nó nghĩ ngợi một hồi không nói gì với hai anh chị, chỉ nhìn đường.
Anh đâm xe vào sân dãy trọ cũng là lúc lòng nó ngổn ngang nhiều cảm xúc khó tả. Mọi thứ thay đổi quá nhiều, nó ngần ngại xuống xe trước những căn phòng đã được phủ một lớp sơn mới phía bên ngoài, còn đâu tất cả đều đóng kín cửa. Anh Cương loay hoay ở cốp thứ đồ gì đó, chắc để biếu vợ chồng bác. Nó tẩn ngẩn nhìn ước cho thời gian trôi chậm hơn, chị Quỳnh rảo bước theo sau tay bồng thằng bé con.
– Đi thôi em, lạ quá thì lát ra ngắm sau.
– Dạ dạ…
Anh nhắc nhở nó khi nó cứ chùn chân bước chậm theo sau, khẽ kéo cao cổ chiếc áo khoác dày. Nó cố gắng đi theo anh với thái độ thản nhiên nhất. Đầu đường bên kia căn nhà hiện ra, chỉ có điều giàn hoa giấy không còn. Có vẻ khang trang hơn, cửa lẻo cũng đã thay mới. Anh Cương ấn chuông. Chờ đợi nó hồi hộp. Trong nhà có người đi ra, là bác Tám.
– Chào bác, vợ chồng cháu lên chơi… chúc hai bác mạnh khỏe phát đạt bằng năm bằng mười năm ngoái…
Bác Tám cười hiền lành, nước da đồi mồi hiện lên rõ rệt, đầu bác bắt đầu lấm tấm bạc, nó thấy bác không còn trẻ trung nhanh nhẹn như mấy năm trước.
– Ừ quý hóa quá, hai vợ chồng thằng Cương đó à… Vào đây…
Họ tay bắt mặt mừng nó ngần ngại cứ loanh quanh sau anh Cương không dám đánh tiếng, bác Tám đón thằng nhóc từ tay chị Quỳnh quay sang nó.
– Trộm vía thằng cu của bà nặng quá nhỉ… Thế cháu cũng vào chơi… Ơ?
Anh Cương tủm tỉm nhìn bác Tám, bác đã nhận ra nó. Mặt nó ngần ngại.
– Dạ cháu chào bác…
– Trời ơi, thằng Minh đó à? Vào đây, vào nhà… mày biệt tích suốt bao năm… Tưởng mày quên hai bác rồi chứ…
Nó đi cùng bác và gia đình anh Cương vào nhà, thấy bác Chung đang ngồi hát karaoke. Bác Chung cũng già đi, cặp kính trên mắt bác khiến nó thấy thời gian là thứ bỏ quên người đáng sợ nhất.
– Cái lão già kia tắt đi! Hôm nào cũng ầm ỹ, vợ chồng thằng Cương với thằng Minh lên chơi đây này.
Bác Chung quay ra lúi húi cái điều khiển. Nhìn vợ chồng anh Cương mặt rạng rỡ, bác bắt tay với anh Cương rồi quay ra nó, mặt cũng giật mình.
– Thằng Minh đó hả… Lâu lắm rồi, mà sao thành ra thế này?
Hai bác tò mò nhìn nó với vài vết sẹo nhỏ xinh trên mặt và một vệt lớn trên đầu. Nó cười cười. Lòng nhớ đến kỷ niệm năm đầu sinh viên. Sống ở dãy trọ của gia đình nhà bác.
– Dạ cháu tai nạn, cũng may chỉ để lại vài vệt này thôi…
Nó ngồi kể chuyện, bác Tám sụt sùi an ủi, bác Chung thì lắng nghe khuyên nhủ nó và thi thoảng vẫn đàm đạo với anh Cương về công việc của anh. Bác Tám ngồi cạnh nó lấy lại vẻ vui tươi, hỏi han nó đủ điều. Lâu lâu lại quay sang chị Quỳnh dặn dò những kinh nghiệm nuôi trẻ nhỏ. Mắt nó mông lung nhìn cây đào to lớn chằng chịt những dây đèn chớp, cánh hoa đào hồng nhạt hơn màu hoa giấy của nó. Phải can đảm lắm nó mới đánh tiếng cho bác Tám.
– Em… Em Tâm tết này có về không ạ?
– Em nó tết nào cũng về mà đi đâu từ sáng sớm đó… Thế cậu con rể hụt này còn nhớ đến em nó à?
Bác Tám cười trêu nó. Nó nghe lùng bùng lỗ tai cảm nhận như tim đập nhanh lắm, nửa vui nửa lo lắng, vui vì nó có cơ hội được gặp em, lo là không biết đối mặt với Tâm như nào.
– Dạ… Cháu quên sao được…
– Thế để bác gọi nó về nhé… Tết nhất không ở nhà cứ tót cái lại đi…
– Dạ thôi, để khi khác, Tết cho em nó thoải mái đi bác.
Nó từ chối. Nó muốn để mọi chuyện tự nhiên, bác Chung vẫn tiếp chuyện với anh Cương còn bác Tám hỏi han nó chán chê lại quay qua bồng thằng cu nói chuyện với chị Quỳnh. Nó chán chán ra ngoài sân nhà bác ngồi nhìn. Giàn hoa giấy không còn, khiến sân nhà bác có vẻ quang đãng hơn, sân cũng lát gạch mới lại. Nó thấy mọi thứ được xếp gọn gàng, như ngày xưa. Nó đã từng tự do mở cửa và đi lại trong khoảng sân này vào mỗi buổi tối kèm Tâm học, thế mà bẵng một cái hơn năm 5 đã trôi qua. Nó đi xung quanh chạm vào bờ tường, nhìn lên cửa sổ phòng em nơi nó chọi cục đất để gọi em xuống mở cửa, hồi tưởng vào một chiều mưa.
– Brừm…
Nó giật mình bởi tiếng xe máy ở đâu được ngừng lại, cánh cổng mở tung ra nó bất ngờ đứng im. Tâm đâm xe vào thằng sân không để ý đến thằng như nó đang đứng ở bờ tường bên trái. Chỉ đến khi em tháo mũ bảo hiểm mới quay lại nhìn nó. Em đứng chết chân, mắt đầy nỗi bất ngờ đến nhanh hơn sự giận dữ, tay đánh rơi mũ bảo hiểm. Nó tiến lại gần em, Tâm vẫn không nhúc nhích.
– Xin chào…
Chát! Em tát nó một cái rồi rảo bước nhanh vào nhà, mọi người trong nhà bất ngờ.
– Cái con này, mày làm trò gì thế… Vừa về chưa chào ai lại chạy thẳng lên tầng là sao?
Bác Tám mắng, nó tẩn ngẩn chạy theo em lên tầng. Nhìn cả nhà với vẻ không sao đâu.
– Chờ anh với!
Tâm phi thẳng vào phòng đóng cửa lại, nó đứng ở ngoài kiên trì gõ cửa và gọi. Nó không muốn nó và em đi vào ngõ cụt, suy nghĩ đó đã chết từ nhiều năm trước, nó muốn làm bạn, một mối quan hệ rõ ràng với Tâm. Nó không muốn Tâm ghét bỏ nó nữa.
– Mở cửa cho anh… anh muốn nói chuyện…
– Cút đi…
– Anh xin em đấy, nếu em còn chút gì với anh… Để anh nói chuyện với em! Anh không muốn anh và em hủy hoại cái mối quan hệ này Anh biết anh có lỗi nhưng… Anh rất quý em.
Nó nói nhỏ những lời bằng đáy lòng. Nó hy vọng một Tâm trưởng thành sẽ không chấp nhặt chuyện quá khứ mà từ chối cái mặt nó. Có lẽ thái độ hai đứa làm mọi người chú ý. Bác Chung gọi, nó thì không muốn Tết nhất làm cả nhà mất vui.
– Sao thế Minh ơi…
– Dạ không có gì đâu… để cháu nói chuyện với em chút…
– Ừ rồi bảo nó xuống đây nhé…
– Dạ…
Nó kiên trì gõ cửa tiếp, nó nghe tiếng thút thít. Lòng quặn lên.
– Tôi bảo anh cút đi cơ mà!
Giọng của Tâm lạc đi, nó ngần ngại rặn ra từ cổ họng một lời.
– Thôi anh xin lỗi… Nếu em không muốn gặp anh thì anh về… Anh xin lỗi em…
Thở dài, đúng lúc nó định đi xuống dưới nhà. Tâm bất ngờ mở cửa, em kéo nó lại. Nó đi vào phòng, căn phòng gần như mấy năm trước không thay đổi, ngồi xuống cái ghế. Nó hồi hộp. Tâm khóc từ bao giờ, mắt đỏ hoe im lặng, nó để ý thấy em khác xưa, đẹp hơn, đầy đặn hơn, trưởng thành hơn, từ dáng người cho đến kiểu tóc.
– Anh xin lỗi đừng khóc nữa… Anh muốn nói chuyện…
Tâm ngửa mặt lên nhìn nó vẫn vẻ bất ngờ xen lẫn tức giận.
– Hức… Anh còn tư cách để nói chuyện với tôi sao? Hức… hức…
– Anh không đủ tư cách… Anh xin lỗi, nhưng anh không muốn em thù ghét anh cả đời…
Tâm im lặng để nó được nhìn em lâu hơn, đúng là Tâm rất khác, chỉ có lòng người và cảnh vật không thay đổi. Nó thấy ngọn lửa tình yêu trong mắt em vẫn còn thoi thóp.
– Anh nói đi…
Một Tâm trưởng thành đã bỏ qua được hai chữ “Vĩnh biệt” cuối cùng dành cho nó mà đồng ý. Nó nhẹ nhõm ngu ngơ hỏi em một câu, như sống lại thằng Minh thời còn tập tễnh mới lên cái thủ đô xa hoa này.
– Những năm qua… em có khỏe không?
– Khỏe lắm… khỏe lắm chứ, tôi thấy tôi còn tốt lên… Khi tránh xa được một người như anh.
Em đay nghiến nó nhưng nước mắt đã ngưng chảy. Nó thấy lãnh cảm hơn nhiều rồi.
– Ừm… Em đẹp hơn hồi đó rất nhiều… – Ngập ngừng, nó khen em, hy vọng em vui vẻ hơn chút để bầu không khí này dễ thở hơn. Tâm cười nhạt.
– Sau ngần ấy năm… Anh có ý định gì với tôi nữa mà nói những lời đó?
Nó lắc đầu. Em tỉnh táo và đa nghi hơn. Nó thấy quyết định năm đó của nó là đúng.
– Anh không có ý định gì cả… Anh cũng không còn tư cách gì để ngồi trước mặt em, những lời anh nói là thật. Tâm khảm anh vẫn mong em hạnh phúc…
Sống mũi nó hơi cay cay. Tâm quay qua nó nhìn nó chăm chú, ánh mắt đỡ căm hận hơn.
– Từ lúc tôi đi… Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Tôi muốn nghe… Anh không giống người tôi từng yêu…
Em ngập ngừng ở câu nói, như muốn biết mọi thứ đã để lại trên da thịt nó là điều gì. Nó kể em nghe chậm rãi và chắc chắn, từ lúc em đi, nó tốt nghiệp, nó vào Nam, nó kể em về cả về Phương Anh, về các mối quan hệ, về Nhi trò đùa nông nổi, về sự thật sau quyết định của nó, về tai nạn định mệnh thay đổi nó. Tâm lắng nghe không sót chữ nào, khuôn mặt buồn da diết. Ở Tâm không còn sự vui tươi nhí nhảnh như cảm xúc đã chết rồi, đây là khuôn mặt của người con gái đã trải qua nhiều lần tổn thương.
– Sau tất cả… Mọi thứ đáng với anh lắm…
– Ừ…
Nó không hề phủ nhận, nó quá nhẫn tâm vì đẩy em đi như thế. Chỉ có điều nó mong nhận được lời tha thứ đến từ em. Bỗng nhiên Tâm ôm nó lại nhẹ nhàng thôi, không giống cô bé nghịch ngợm trước kia bám lì lấy nó. Em xoa đầu chạm nhẹ vào vết sẹo. Nó thấy nước mắt mình vương lên tay em. Em đi du học, thứ em học được nó chắc chắn nhiều hơn là chỉ dừng lại ở mớ kiến thức.
– Nhưng mà… Em vẫn thương anh… Em đã nghĩ cả đời này sẽ chẳng gặp anh thêm một lần nào nữa… Anh… Anh còn đau không?
Lời nói hờ hững bên tai làm nước mắt nó chảy nhiều hơn, nó thương người con gái này, không phải tình yêu nam nữ mà như thứ cảm xúc cho điều đã giết chết tình cảm của em.
– Anh xin lỗi…
– Đừng nói nữa… Em nghe từ nãy, vậy là đủ rồi… Cho em ôm anh một chút thôi, em biết tình cảm nơi em dành cho anh vẫn còn và em cũng biết anh hiểu điều đó. Suốt những năm qua em đã tìm một người để vơi đi điều em day dứt khi rời Việt Nam… Một ai đó… I know it’s not you… you have to let me let you go… But it’s not who we are anymore…
Tâm nói nhỏ đủ làm nó lặng cả người, nó ước chia được mình ra. Em nghĩ rằng nó không hiểu.
– Anh thấy tiếng Anh em tốt không hihi… Ơ kìa? Đàn ông đàn ang đừng mít ướt thế… Anh muốn nghe chuyện của em không? À, mà em vẫn chưa tha lỗi cho anh đâu nhé!
Tâm hào hứng để đánh bay cái không khí u uất vừa rồi, nó thầy sắc xuân tràn đầy trước mặt em. Em đẹp theo kiểu riêng của mình đẹp đến độ tỏa ra sự day dứt đến quặn lòng. Nó lắng nghe câu chuyện trưởng thành của em từ hồi còn là cô nhóc sang đất khách để trưởng thành, nhưng thành tích học tập em liệt kê như là công sức nó bảo ban em học cho tốt, đã được đền đáp. Nó thấy ấm lòng. Nó hẹn em vào một ngày khác lên chơi vì nó sắp phải về, em đồng ý, em nói em học cũng chưa xong vì em không chỉ dừng lại ở việc tốt nghiệp, em giỏi đến đâu nữa… Nó mừng thầm cho Tâm.
– Thật ra không chỉ mỗi tết em về, nhưng mà do anh… Nếu có dịp sau, em hẹn đi uống nước thì nhớ phải kể cho em về chị ấy nữa nhé, hoặc cho em gặp chị ấy cũng được.
Tâm đã thành một người mạnh mẽ, đã sẵn sàng buông bỏ và chấp nhận những thứ chẳng thuộc về mình. Nó cười nhẹ nhìn em như người bạn tâm giao.
– Chắc chắn rồi, hãy cứ gọi cho anh mỗi khi em muốn…
Hai đứa phe phẩy khuôn mặt cho bớt lấm lem rồi đi xuống nhà, mọi người hơi bất ngờ nhưng không hỏi han gì nhiều nữa, chỉ có Tâm nhất nhất đòi bồng thằng con anh Cương. Mắt tâm rạng rỡ lắm.
– Trộm vía bé lớn quá chị à… Nuôi khéo ghê…
– Lâu lắm mới thấy lại cô Tâm nhé… ra dáng người lớn phết nhỉ? Sắp lấy chồng chưa?
– Em còn chưa học xong cơ, hihi lấy chồng em sẽ báo anh chị nha… Nhớ mừng nhiều đó.
– Cô yên tâm, cứ lấy chồng đi đã nhé!
Anh Cương nháy mắt sang nó, nó ngó lơ. Hai bác cũng không trêu nó gán ghép với em như xưa nữa. Chắc hai bác hiểu, hai đứa đều trưởng thành có gì tự nói chuyện được với nhau. Dẫu sao niềm an ủi dành cho nó là Tâm đã không còn gay gắt với nó, ít nhất hai đứa vẫn còn bĩnh tĩnh hơn là ngại ngùng khi gặp lại nhau sau nhiều năm. Dù cho nó đã làm điều tồi tệ với em.
– Thôi chào hai bác chắc chúng cháu về… Tết nhất tối ở nhà cũng có khách đến.
– À ừ… Thôi đi về không muộn, giờ cũng có công có việc chả dám giữ anh ở lại lâu.
– Hihi… Bác cứ nói thế, chứ có dịp chúng cháu lại lên chơi.
Anh Cương xin phép về, cả nó và anh chị cùng đi bộ sang sân trọ sau câu nói đùa của bác Chung. Hai bác cũng đi ra tiễn. Nhìn xe anh Cương bác Chung xuýt xoa. Đóng sập cánh cửa vào, nó không thấy Tâm đâu cả. Nó biết em tỏ ra mạnh mẽ lắm, thực chất em vẫn suy nghĩ nhiều. Hy vọng nốt lần này thôi, em sẽ không buồn nữa. Nó tẩn ngần nhìn căn nhà lui lại đằng xa theo từng vòng bánh xe. Hoa giấy không còn nữa rồi…
Chiều tối, nó ngồi bóc mấy đồng bánh Chưng để mang sang bên nhà nội hóa vàng, nhà nó đông đúc vì ông bà nội nó nhiều con cháu. Loay hoay thêm mấy con gà, vừa xếp đĩa ngay ngắn thì Phương Anh gọi. Nó hơi bất ngờ chút, chắc em nhớ nó.
– “Alo… Anh đây.”
– “Alo… Anh đang làm gì vậy?”
– “Nay bên nội làm hóa vàng… Vừa làm cỗ xong…”
– “A um…”
– “Sao thế?”
Nó hơi bất ngờ vì giọng em ngập ngừng.
– “Em đã nói chuyện với bố mẹ rồi… Bố mẹ em bảo muốn gặp anh… Nên…”
– “Thì gặp thôi có gì đâu…”
Nó nói để em yên tâm chứ thực chất nó nghe mà toát mồ hôi lạnh, không ngờ điều này đến sớm thế. Vì tương lai của hai đứa, Trước sau gì cũng phải gặp. Ít nhất, bố mẹ em đã từng ở đây, là người gốc ở đây. Nó nghĩ nó sẽ đỡ hơn trong lúc nói chuyện. Dẫu sao nó bắt đầu căng thẳng.
– “Bố mẹ em muốn anh vào đây… Không thì không cho em ra nữa…”
Nó hơi chừng hửng vì cái sự vô lý của bố mẹ em, nhưng người ta nuôi được đứa con gái hơn hai chục năm mà có thằng ất ơ ở đâu lăm le lấy mất thì như vậy cũng phải. Nó không quá bất ngờ. Nó với em là nghiêm túc và xác định lâu dài, điều này như minh chứng cho sự sẵn sàng của nó khi tiến vào đời sống có thêm cả em.
– “Được rồi, qua dằm anh sẽ bay vào… Em yên tâm không phải lo lắng đâu nha…”
– “Dạ… Em cũng muốn anh vào đây, em nhớ anh quá…”
Mỗi lần cô nàng lạnh lùng này thể hiện tình cảm với nó là tim nó đập rộn ràng lên, kiểu như được thấy một điều hiếm khi thấy.
– “Được rồi… Chờ anh.”
Ngồi trên bộ trường kỷ với cốc chè đắng ngắt trong tay, nó nói với bố mẹ khi bữa cỗ đã kết thúc. Không khí tết về đêm vẫn như ban ngày, đèn sáng, người đông. Có chăng yên tĩnh hơn chút xíu. Bố mẹ nó đã chuẩn bị đi ngủ. Nó gọi lại.
– Qua rằm con vào Nam một chuyến…
– Sao? Vào đấy làm gì?
Bố nó bất ngờ hỏi. Mẹ nó nhìn nó như hiểu ra điều gì chỉ im lặng nghe hai bố con nó nói chuyện. Tết nhất mẹ mới làm được kiểu tóc mới, có bộ váy mới. Mẹ nó tiết kiệm cả năm trời để lo cho gia đình, đến ngày này bà mới dám diện chút. Với nó mẹ nó là người phụ nữ đẹp nhất trên đời.
– Dạ con vào đấy… Để gặp bố mẹ Phương Anh.
Nó cũng nói chuyện về nó và em cho bố mẹ, và em cũng từng về nhà nó ăn cơm rồi. Bố mẹ chắc chắn còn nhớ em. Bố nó chỉ cười.
– À được rồi, thế còn công việc thì sao?
– Dạ cũng chỉ là tạm thời, con thu xếp được… Con chỉ đợi cái trường kia xong là con thi tốt nghiệp tiếng thôi.
Nó quan trọng cái bằng Tiếng Anh kia hơn vì nó biết phải có mới kiếm được công việc ổn. Nó cũng đưa trả lại bố mẹ sổ tiết kiệm cho dù bố mẹ không hỏi.
– Bố mẹ giữ hộ con tiếp, người ta cũng thử con. Chứ không có cầm…
Mẹ nó ánh mắt lo lắng.
– Thế vào thật à… Bố mẹ con bé bảo vào à?
Nó biết bà lo cho nó không phải vì nó đi một mình mà vì sau vụ tai nạn bà luôn luôn sợ rằng nó gặp chuyện gì khác, lúc đấy nó mạng lớn mới sống vì tâm lý cả gia đình đã chuẩn bị sẵn.
– Dạ…
– Ừ thôi vào một chuyến cho họ thấy mình có lòng… Tuổi này lấy vợ, tự chăm lo được rồi. Nhưng đi đâu làm gì phải cẩn thận…
Bố mẹ vào phòng nó nằm dài ra cái trường kỷ, nhìn cành đào trên ban thờ mà lòng ngổn ngang suy nghĩ. Sao cái thời điểm này đến nhanh vậy. Nó vẫn còn lưỡng lự và day dứt một điều gì đó.