Lý Hàn – Phần 369

Phần 369
Thiên Tinh điên cuồng bỏ chạy, hắn phải sống để khi ra khỏi bí cảnh, hắn sẽ báo chuyện Lý Hàn có bảo vật có thể chống lại công kích của Linh Sơn Cảnh, thậm chí Linh Hoa Cảnh lên Lục trưởng lão, để Lục trưởng lão ra tay bắt Lý Hàn, lúc đó hắn vừa có thể trả thù, vừa lập một đại công với Quang Tinh Điện. Nhưng Thiên Tinh không biết, hình dáng mà hắn thấy chỉ là hình dáng giả của Lý Hàn.
Vì vậy cho dù hắn có thoát khỏi bí cảnh và thành công đem chuyện này báo lên thì Lý Hàn cũng sẽ không có chuyện gì nhưng hắn không hề biết chuyện đó nên hắn đang ảo tưởng đến tình cảnh đạp Lý Hàn dưới chân để tra tấn và trả lại mối nhục mà Lý Hàn đã gây ra cho hắn.
Sau khi chạy trối chết được nửa canh giờ, Thiên Tinh liền dừng lại trong một rừng rậm để nghỉ ngơi, hắn lấy ra một viên linh dược rồi ăn vào để khôi phục linh lực. Hắn tin tưởng Lý Hàn tuyệt đối không thể nào đuổi theo kịp hắn vì trên đường đi, hắn đã biến ảo phương hướng không dưới mười lần nên cho dù tốc độ của Lý Hàn có nhanh cỡ nào cũng tuyệt đối không tìm thấy hắn.
Nhưng thực tại và ước mơ luôn luôn khác xa nhau, đang ngồi khôi phục linh lực thì một giọng vang bên tai khiến Thiên Tinh giật bắn cả mình.
– Bỏ rơi đồng đội mà chạy, phẩm chất của kẻ đứng đầu lớp trẻ Quang Tinh Điện là đây sao?
Thiên Tinh lập tức mở mắt thì phát hiện Lý Hàn cách đó không xa dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn, điều này khiến hắn cảm khó tin vô cùng vì hắn đã liên tục đổi hướng, làm sao Lý Hàn có thể tìm thấy hắn được chứ. Bỗng nhiên sắc mặt của hắn trở nên khó xem, xem ra hắn đã bị Lý Hàn đánh dấu rồi, có như vậy thì Lý Hàn mới có thể tìm được hắn.
Biết bản thân đã chạy không thoát, Thiên Tinh liền lấy ra Ngân Chuẩn Kính, chuẩn bị sống chết một phen nhưng khi hắn chưa kịp làm gì thì Lý Hàn đã lao đến, một tay cầm kiếm một tay hóa quyền theo hai vị trí bất đồng oanh đến Thiên Tinh, Thiên Tinh cũng không phải là kẻ tầm thường nên dưới sự công kích của Lý Hàn, hắn vẫn có thể chống lại được.
Đinh đinh!
Kiếm kính tương giao, bộc phát ra một luồng hỏa hoa chói mắt. Từng luồng kình phong sắc bén khuếch tán mà ra. Hai người giao thủ nhau với tốc độ cực nhanh, trong thời gian ngắn, đã đấu với nhau hơn mười hiệp.
– Thiên Lân Kiếm Pháp, Ngư Lân Kỹ!
Bầu trời tràn ngập bóng người giao thủ, kiếm pháp của Lý Hàn đột nhiên biến đổi. Linh lực kịch liệt ba động, trực tiếp ở trên thanh kiếm ngưng tụ lại, tạo thành một con con cự ngư dữ tợn, sau đó mang theo một cỗ khí thế cực kỳ hung hãn, bổ thẳng về phía Thiên Tinh phía trước.
Nhìn con cự ngư dữ tợn cả người tràn ngập kiếm quang sắc bén kia, trong mắt Thiên Tinh toát ra vẻ ngưng trọng, chợt thân hình lui nhanh về sau hai bước, linh lực trong cơ thể đồng dạng cũng bị hắn thôi động lên đến cực hạn, ngay sau đó, linh lực liền ngưng tụ tại Ngân Chuẩn Kính trong tay, từ trên cao đánh xuống!
Xuy!
Bạch quang mạnh mẽ bổ mạnh vào thân thể con cự ngư tràn ngập kiếm quang sắc bén kia. Bạch quang trên Ngân Chuẩn Kính không ngừng lưu chuyển, trực tiếp bổ đôi con cự ngư kia. Đúng lúc này, những tia kim quang sắc bên phá không bay tới Thiên Tinh, Thiên Tinh nhanh nhẹn né tránh thì đột nhiên hắn cảm thấy nhiệt độ xung quanh xuống thấp, nhờ có tinh thần lực cao hơn người thường nên hắn phát hiện một cây tâm băng đang dũng mãnh lao tới hắn.
Thấy vậy hắn liền dùng Ngân Chuẩn Kính đánh tan nó nhưng sự đáng sợ của Băng Phách Hàn Thứ chính là nhiệt độ thấp khủng khiếp kia nên khi tâm băng bị đánh nát, một đạo bạch sương nhanh chóng lao tới hắn. Theo bản năng thì Thiên Tinh biết đạo bạch sương này nguy hiểm nên hắn tính nhảy ra phía sau để né tránh nhưng vào lúc này, hắn lại cảm nhận được một đao tinh thần đang phóng tới hắn.
Đao tinh thần và bạch sương tạo nên một khốn cục, nếu Thiên Tinh né đao tinh thần thì sẽ bị dính bạch sương và ngược lại, Thiên Tinh cũng biết điều đó nên hắn gầm lên một tiếng:
– Bạch Quân Hoành Thiên!
Từ cơ thể hắn, bạch quang bộc phá theo đủ mọi hướng mà ra, đem bạch sương chấn nát rồi hắn nghiêng người né tránh Đao tinh thần của Lý Hàn nhưng hắn vừa né được dao tinh thần thì một dược đỉnh màu đen to như một gian phòng đang từ từ phóng to trước mắt hắn.
Oanh!
Thiên Tinh liên tục né chiêu nên dược đỉnh này đến quá đột ngột khiến hắn không kịp né tránh nên Hắc Thiên Đỉnh to lớn nện thẳng vào người của hắn.
Ah!
Thiên Tinh hét thảm một tiếng, hắn bị dược đỉnh nện bay xa vài chục thước. Lý Hàn được thế không tha người, hắn thu lấy Hắc Thiên Đỉnh để chuẩn bị nện tiếp, Thiên Tinh thấy vậy liền lộ ra vẻ điên cuồng, trên tay hắn liền xuất hiện một viên đan dược rồi hắn nhanh chóng ăn vào.
Sau khi Thiên Tinh ăn vào đan dược, thực lực của hắn lập tức bạo trướng lên, từ Địa giai tiểu thừa cảnh nhảy lên Địa giai trung thừa cảnh.
– Để ta dùng đến Nhiên Linh Đan, ngươi chết đi!
Thiên Tinh âm u nói một câu, tay không một trảo khiến Quang thuộc tính linh lực ở bốn phía hội tụ lại thành hai cự thủ không lồ rồi song chưởng của Thiên Tinh đẩy về phía trước, song thủ mang theo uy lực khổng lồ oanh tới Lý Hàn.
Lý Hàn thấy vậy thì thần niệm của hắn chìm vào trong đan điền, giọt tinh huyết Ma Sát Bạch Vượn to cỡ nắm tay nằm trong cực dương đan điền bị thần thức thúc giục nhanh chóng hòa tan, chảy dọc theo kinh mạch lan tràn toàn thân. Sát ý bạo ngược dâng lên trong đầu Lý Hàn, từng cộng lông trắng cứng như kim sắt mọc ra từ làn da Lý Hàn.
– Grao!
Hơi thở linh thú thượng cổ lại xuất hiện trong cõi thiên địa này.
Lý Hàn lại hóa thân thành Ma Sát Bạch Vượn.
Khí sát phạt cuồn cuộn bay ra từ thân hình cao trăm thước như cột chống trời giữa thiên địa, toàn thân Ma Sát Bạch Vượn đầy lông rậm màu trắng như tơ trăng. Cơ bắp giống núi cao cuồn cuộn kích thích thị giác, tiếng vượn hú chấn động không khí, từng tầng sóng gợn mắt thường trông thấy lan tràn bốn phương tám hướng.
ẦM!
Song thủ khổng lồ nện lên thân Lý Hàn nhưng với sực phòng ngự của Ma Sát Bạch Vượn kết hợp với Hỗn Độn Luyện Thể Quyết, Lý Hàn không một chút hề hấn nào. Rồi hắn nhảy lên, tung quyền đánh bay Thiên Tinh ra xa.
Thiên Tinh phun ra một ngụm máu tươi, nội tạng của hắn sau một quyền của Lý Hàn đã bị đánh lệch khiến hắn bị thương khá nặng, trong lòng hắn cảm thấy tuyệt vọng, hắn vốn nghĩ sau khi dùng Nhiên Linh Đan thì có thể xử được Lý Hàn, không ngờ Lý Hàn lại có thể sử dụng Nhân Vương Biến, bây giờ thực lực và thủ đoạn đều thua cả, hắn lấy gì để đấu lại đây. Nhưng chưa cho Thiên Tinh kịp suy nghĩ ra biện pháp, Lý Hàn trong Ma Sát Bạch Vượn đã cầm lấy Hắc Thiên Đỉnh to cỡ căn phòng nện xuống.
Ầm!
Nơi Lý Hàn đánh xuống sụp xuống thành cái hố trăm thước, nhìn từ trên trời như mạng nhện khủng bố kéo dài bốn phía. Nhưng Thiên Tinh nhờ có tứ giai vệ giáp nên mặc dù ăn trọn một đòn này vẫn chưa chết, tuy vậy hắn đã bị trọng thương nhưng hắn sẽ không bò tay chịu chết.
Hắn điên cuồng kết ấn, linh lực toàn thân hắn nhanh chóng hội tụ lại thành một quả cầu nhỏ màu trắng rồi hắn đẩy lên phía trước mặt Lý Hàn, quả cầu đột nhiên nổ tung, tỏa ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ khiến tầm nhìn và thần thức của Lý Hàn tạm thời bị che lấp, không nhìn thấy cai gì cả.
Thiên Tinh nhân cơ hội đó quay người bỏ chạy, hắn cũng khá thông minh là trước khi bỏ chạy thì hắn đã dùng linh lực chấn nát quần áo trên người, hắn tin tưởng như vậy thì bột phấn Lý Hàn rắc trên người hắn sẽ hoàn toàn vô dụng nhưng hắn không biết là bột phấn của Lý Hàn đã dính vào da hắn, trừ phi hắn lột da mình đi, nếu không thì hắn không thể nào thoát khỏi Lý Hàn.
Một lát sau, ánh sáng trắng kia mới biến mất, Lý Hàn mới có thể nhìn thấy lại, hắn lập tức men theo mùi hương mà đuổi theo Thiên Tinh. Thiên Tinh đang điên cuồng chạy trốn thì thấy Lý Hàn đang nhanh chóng áp sát hắn thì kiếp sợ không thôi, hắn liền cắn răng kích hoạt cơ chế tự bạo của Ngân Chuẩn Kính rồi ném mạnh về phía Lý Hàn.
Mặc dù hao tổn một kiện linh khí tứ giai nhưng nhiêu đó có thể giúp hắn sống sót thì hắn cũng không tiếc.
Chỉ cần đem tin tức Lý Hàn có bảo vật và Nhân Vương Biến truyền về cho tông môn thì nhất định tông chủ sẽ thay hắn vãn hồi những thứ như thọ nguyên, linh khí, giúp hắn trở lại đỉnh phong khi xưa.
Hắn tin chắc, miễn là còn sống là còn hy vọng!
Sau khi ném Ngân Chuẩn Kính về phía Lý Hàn, hắn liền ăn vào Tật phong đan khiến tốc độ của hắn nhanh hơn gấp hai lần rồi hắn bộc phát ra nặng lượng cường đại, trong nhắt mắt hóa thành luồng sáng hướng phương xa bay đi.
Còn Lý Hàn khi nhìn thấy Ngân Chuẩn Kính tản ra năng lượng khủng bố thì trong lòng hắn mắng to má nó, hắn lập tức chạy vào trong Âm Dương tháp, đồng thời hắn cũng giải trừ khả năng Nhân Vương Biến.
Ầm!
Lực lượng cuồng bạo đáng sợ lấy Ngân Chuẩn Kinh làm trung tâm lập tức bao phủ nguyên một khu vực rộng lớn, ngay lập tức trong phạm vi trăm trượng, tất cả cây cối đều bị gãy đổ, trong thời gian ngắn ngủi, mảnh rừng này liền trở nên trống trải lạ thường. Năng lượng trào ra thật lâu sau mới bình thường trở lại, Lý Hàn trong Âm Dương tháp thấy vậy thì không lập tức đi ra mà tiếp tục ở trong Âm Dương tháp vì tác dụng dùng Nhân Vương Biến đã đến.
Nửa canh giờ sau, Lý Hàn mới từ trong Âm Dương tháp đi ra, nhìn khung cảnh xung quanh trống trải thì không khỏi cảm thấy linh khí tự bạo quả thật mạnh mẽ, nếu như hắn không có Âm Dương tháp thì cho dù đang biến thành Ma Sát Bạch Vượn, hắn cũng có thể đã mất mạng rồi.
Hắn thở ra một hơi rồi lập tức đuổi theo Thiên Tinh.
Thiên Tinh lúc này chạy trốn như chó nhà có tang, vốn là Tinh chi tử phong thần tuấn lãng, tiêu sái bất phàm, hôm nay lại là một trung niên già nua chật vật không chịu nổi, lôi thôi không thôi.
Nhiên Linh đan chỉ có thể duy trì thời gian một khắc đồng hồ…
Sau một khắc đồng hồ lập tức tiêu hao một trăm năm thọ nguyên, hơn nữa kinh mạch đan điền sẽ bị hao tổn nghiệm trọng, cả đời khó có thể khôi phục…
Lúc này trong lòng hắn đang một mực cầu nguyện bí cảnh có thể nhanh một chút mở ra a!
Chỉ cần cố gắng nhịn hơn một ngày nữa, chính là thời kỳ đầy tháng, bí cảnh liền sẽ mở ra, hắn có thể sống sót, là hắn là thể được tông môn che chở, hắn có thể dẫn người đi tiêu diệt Lý Hàn, để y biến mất khỏi cái thế giới này…
Đây cũng là lần đầu tiên hắn bị đuổi giết như vậy, lần đầu tiên chật vật không chịu nổi như vậy, lần đầu tiên sợ hãi như vậy…
Cái thù này phải báo!
Bây giờ Thiên Tinh đang nấp ở trong một lùm cỏ, những cỏ dại này đều cao hơn người, hắn trốn ở bên trong ẩn tàng khí tức, người bình thường khó có thể phát hiện được…
Đây tuyệt đối là một chỗ ẩn thân tuyệt với.
– Hẳn là tìm không được ta đi!
Thiên Tinh ăn vào hai khỏa chữa thương đan dược, trực tiếp nằm ở trong bụi cỏ, không hề nhúc nhích. Liên tục chạy trốn nửa ngày, quả thực để cho hắn đến biên giới sụp đổ, huống chi còn có phải chờ đợi thêm một ngày nữa, hắn chỉ muốn nằm một cái liền một ngày trôi qua, đến lúc đó là có thể hảo hảo buông lỏng một hơi rồi.
Thiên Tinh đã mệt mỏi vô cùng, lúc này tính cảnh giác hạ xuống điểm thấp nhất, cả người đều có chút mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hắn không biết ở cách bụi cỏ này không xa có một đạo thân ảnh đang chậm rãi tới gần.
Lý Hàn nhìn thấy Thiên Tinh già nua, yếu đuối nằm ngủ trong bụi cỏ mà thổn thức không thôi, nếu sau này hắn không trở nên mạnh mẽ, tương lai hắn nhất định sẽ giống Thiên Tinh, trở thành chuột chạy qua đường, phải trốn đông trốn tây.
Hắn lắc đầu để chuyện này qua một bên, cố ý đặt chân nặng một chút, phát ra một tiếng nặng nề.
Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Thiên Tinh đang mơ màng nằm ngủ kia lập tức giật mình tỉnh lại, hắn quay lại liền thấy Lý Hàn đang đi đến, hắn muốn đứng lên chạy đi nhưng mà thân thể của hắn quá mức hư nhược, hắn chỉ có thể run sợ nhìn Lý Hàn, run rẩy kêu lên:
– Tha cho ta, xin ngươi tha cho ta.
Lý Hàn thấy Thiên Tinh như vậy thì thở dài một hơi, hắn vung tay lên, Thiên Tinh liền ngã lăn ra đất, tuy rằng trên thân không có thương tích, nhưng sinh cơ đã hoàn toàn đứt tuyệt.
Sau khi giết xong Thiên Tinh, Lý Hàn liền nhặt lấy nhẫn trữ vật của Thiên Tinh, tính rời khỏi nơi này, hắn muốn tìm một nơi để tấn cấp vào Địa giai nhưng đột nhiên Thiên Long Ấn trong đan điền hắn bỗng nhiên nhúc nhích, chỉ về một hướng. Điều này làm Lý Hàn kỳ quái vô cùng, từ khi ngọc ấn chạy vào trong đan điền hắn, đây là lần đầu tiên nó động đậy.
Mặc dù cảm thấy tò mò vô cùng nhưng hắn không lập tức xuất phát mà đi vào trong Âm Dương tháp, hắn muốn tấn cấp lên Địa giai!

To top
Đóng QC