Lý Hàn – Phần 341

Phần 341
Lý Hàn làm việc cật lực quên ăn quên ngủ, cuối cùng sau mười mấy canh giờ, Lý Hàn đã hoàn tất phá giải toàn bộ cấm chế ở trong này. Ngoài trừ những kiện linh khí từ Linh Hải Cảnh trở xuống thì hắn thu được hai mười kiện Linh Thiên Cảnh, bảy kiện Địa giai và hai kiện Linh Sơn Cảnh. Với chừng đó linh khí thì có thể nói chuyến đi này của hắn đã có thu hoạch phong phú rồi.
Sau khi thu xong những linh khí này, Lý Hàn liền rời khỏi gian binh khí thất này, sau đó Lý Hàn cũng rời khỏi đại điện này.
Sau khi rời khỏi đại điện thì hắn nhắm đại một hướng mà đi tới, mới vào bí cảnh thì hắn đã có được nhiều tài bảo như vậy nên hắn hy vọng tiếp theo sẽ kiếm thêm được nhiều chỗ tốt trong Thanh Thiên Tông này. Đang bay trên trời thì Lý Hàn nghe thấy một tiếng hét khiến hắn dừng lại, nếu chỉ tiếng hét bình thường thì hắn không để ý nhưng hắn cảm thấy tiếng hét này có chút quen tai.
Thần niệm của Lý Hàn lập tức phóng ra ngoài, ngay lập tức một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong thần niệm của hắn. Lúc này người đó đang bị một Linh Thiên Cảnh lục trọng thiên đè dưới thân, quần áo trên người nàng đang bị tên kia điên cuồng xé rách, để lộ ra da thịt trắng nõn ở bên trong.
Người đó chính là Lãnh Băng Băng, theo lý thì nàng không nên xuất hiện ở trong bí cảnh này nhưng vì Trầm Tâm Kỳ thay nàng cầu xin Mộc Ân nên nàng mới xuất hiện ở đây nhưng không ngờ, khi vào trong bí cảnh thì mọi người lại truyền tống đến vị trí bất kỳ, vì vậy không còn ai ở bên cạnh bảo vệ nàng và nàng cũng hiểu rằng với thực lực hiện giờ của nàng thì đi loạn trong này chỉ có nước chết.
Vì lý do đó nên nàng tính sau khi truyền tống xong thì sẽ tìm một hang động để tu luyện, đợi Thệ Tông đại hội này kết thúc. Không biết có phải là do nàng may mắn hay là ông trời không muốn một mỹ nhân như nàng chết sớm nên nàng được truyền tống vào trong một hang động, không những vậy trong hang động còn bộ xương khô, từ máu sắc trên xương thì nàng có thể chắc chắn người này khi còn sống là một Địa giai.
Nàng phát hiện trên tay bộ xương có chiếc nhân trữ vật nên nàng không khách khí mà lấy xuống, sau đó liên dùng thần thức để kiểm tra bên trong. Cũng may cho nàng là người này đã chết từ lâu nên tinh thần lạc ký trong nhẫn cũng yếu ớt vô cùng, vì vậy nàng dễ dàng xem xét đồ đạc bên trong giới chỉ. Sau khi xem xong thì trái tim nàng đập mạnh vô cùng vì trong chiếc nhẫn này có rất nhiều đồ vật quý báu.
Sau khi khiến bản thân bình tĩnh lại, nàng liền quyết định tu luyện trong hang động này vừa chờ đợi Thệ Tông Đại Hội đóng lại. Nhưng nàng không ngờ, đến ngày thứ ba thì lại có người phát hiện được nơi này, nàng may mắn bỏ chạy được nhưng thực lực đối phương cao hơn nàng rất nhiều nên mới xảy ra tình cảnh lúc này.
Lý Hàn nhanh chóng lướt tới, một cước đá bay tên Linh Thiên Cảnh kia, đồng thời châm chọc một câu.
– Đường đường là Linh Thiên lục trọng thiên lai khi dễ một cô nương, ngươi có thấy xấu hổ hay không?
Thấy người cứu mình lại là Lý Hàn thì vẻ mặt vốn đang kinh hoảng của nàng trở nên bình tĩnh lại, nàng nhanh chóng ra phía sau lưng Lý Hàn rồi chỉnh đốn lại trang phục của mình.
– Chỉ là con kiến hôi…
Thấy việc tốt của mình bị phá vỡ nên tên Linh Thiên Cảnh kia liền mở miệng mắng chửi một câu nhưng hắn chưa nói xong thì Lý Hàn đã chém ra một kiếm.
Ngay thời điểm tên kia thấy kiếm ảnh đập tới thì tâm thần của hắn đã bị cường đại sát ý bên trong kiếm ảnh chấn nhiếp hoàn toàn khiến hắn căn bản không có năng lực đi ngăn cản một kiếm này của Lý Hàn.
– Thật mạnh…
Tên kia ngay việc lùi về phía sau cũng không được, chỉ kịp tuyệt vọng nói ra hai chữ này liền bị kiếm ảnh của Lý Hàn chém thành hai khúc, chết không thể chết hơn.
Lý Hàn thu hồi vũ khí, quay đầu nhìn Lãnh Băng Băng nói:
– Cô không sao chứ?
Lãnh Băng Băng nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
– Không sao, cảm ơn ngươi đã ra tay cứu giúp, ơn này ta sẽ trả.
Lý Hàn nghe vậy thì nổi hứng trêu đùa băng nữ này, hắn nói:
– Ta đã cứu cố hai lần rồi, đáng lý cô phải lấy thân báo đáp chứ.
Lãnh Băng Băng nghe vậy thì hừ lạnh, nói:
– Ngươi nằm mơ đi.
Nói rồi nàng quay đầu bước đi trước, Lý Hàn lập tức đuổi theo sau.
– Băng Nhi, nàng nhớ bảo vệ ta đó, ở đây ta cảm thấy đáng sợ vô cùng…
Ngay khi đuổi kịp nàng thì Lý Hàn liền làm nũng nói ra một câu này, câu này khiến cho toàn bộ da gà da vịt trên người Lãnh Băng Băng chạy lên chạy xuống khiến nàng buồn nôn vô cùng. Nàng rùng mình mất tự nhiên nhìn Lý Hàn rồi buồn bực nói ra một câu.
– Lý Hàn, ngươi đừng như vậy, kẻo không ta không kiềm chế được mà chém ngươi mất.
Lý Hàn thấy bộ dạng mất tự nhiên của nàng liền cười ha ha, hai người tiếp tục đi tới. Trên đường đi thì Lý Hàn liên tục nói ra những câu buôn nôn vô cùng, khiến nàng tức tối tới mức phải vác kiếm ra để chém tên này.
Chợt, Lý Hàn nhếch miệng cười thú vị, quay sang Lãnh Băng Băng nói khẽ:
– Phía trước có náo nhiệt, chúng ta đến xem thử một chút!
Lãnh Băng Băng gật gật đầu, nàng biết khả năng quan sát của tên này vượt xa mình nên nàng liền theo hắn tiến về phía trước.
Rốt cuộc, trong tầm mắt hai người xuất hiện một đám linh giả, số lượng khoảng chục người đang đứng trước một cửa hang động khổng lồ chiếm gần nữa ngọn núi lớn.
Một mùi hương thơm ngát lan truyền vào mũi hai người Lý Hàn, mùi thơm từ trong hang động phát ra.
– Có linh dược!
Lý Hàn và Lãnh Băng Băng liếc nhìn nhau, trong đầu cùng dâng lên ý nghĩ như vậy.
Đám đông linh giả không đấu đá cạnh tranh, trái lại hết sức phối hợp đứng cùng một chỗ nhìn một thanh niên đang thao thao bất tuyệt.
– Chư vị, trong hang động có Linh Dược, tuy vẫn chưa xác định được đẳng cấp cụ thể là chủng loại gì?
Thanh niên kia ung dung nói tiếp:
– Bất quá bên trong có một gia hỏa linh thú Ngũ Giai sơ kỳ canh giữ, chắc hẳn không phải vật phàm!
“Ngũ giai sơ kỳ?” Đám người một mặt ngưng trọng, linh thú Ngũ giai sơ kỳ tương đương với Địa giai tiểu thừa cảnh, dễ dàng nghiền ép bất kỳ người nào ở đây.
Người thanh niên tiếp tục nói:
– Vì thế Trần mổ mạo muội đứng ra hợp sức chư vị, cùng nhau tiêu diệt linh Thú, về phần Linh Dược, trong chúng ta ai ra giá cao nhất sẽ đạt được, số tiền đó sẽ chia đều toàn bộ cho chư vị có mặt tại nơi này!
Đám người nhìn nhau gật đầu, phân chia như vậy cũng xem như hợp lý.
– Mọi sự nghe theo phân phó của Trần công tử, hy vọng chúng ta ra trận thắng lợi, mỗi người đều có thu hoạch!
Một linh giả chắp tay đồng ý nói.
– Đúng vậy, Trần công tử là đại đệ tử của Nam Dương Tông, tại đây uy tính không ai sánh bằng!
Đám đông linh giả vội vàng lên tiếng phụ họa.
Mà Lý Hàn nghe đến đây, thất vọng lắc lắc đầu, một gốc Linh Dược lại phải phân chia cho nhiều người như vậy, hắn ở lại cùng chẳng được gì.
– Chúng ta đi!
Hắn quay sang Lãnh Băng Băng nói, định mang theo nàng rời khỏi.
– Khoan đã!
Ninh công tử kia đột nhiên lên tiếng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và lửa nóng nhìn chằm chằm Lãnh Băng Băng.
Mà đám đông rốt cuộc cũng phát hiện hai người Lý Hàn, nhìn thấy hắn cùng với một thiên chi kiều nữ lộ ra vẻ vô cùng thân mật, trong mắt không ít nam tử lóe lên một tia ghen ghét.
– Chúng ta chỉ tình cờ đi ngang qua!
Lý Hàn đành phải lên tiếng.
– Vị đạo hữu này, tu chân giới vốn lòng người khó dò, ngươi đã phát hiện Linh Dược trong động phủ, để tránh có người ngư ông đắc lợi, chỉ có thể gia nhập cùng chúng ta!
Trần công tử hết sức đường hoàng nói, trong ý tứ rõ ràng ám chỉ sợ Lý Hàn nhân lúc cháy nhà cướp của.
Lý Hàn trong mắt lóe lên, người này là đang muốn làm khó mình sao?
– Ninh công tử nói đúng, gia nhập cùng chúng ta, có thể phân cho ngươi một phần!
Đám đông linh giả kia theo sau Ninh công tử lên tiếng phụ họa.
Cả đám khi nói chuyện vẫn không rời mắt khỏi Lãnh Băng Băng, hiển nhiên muốn bọn họ gia nhập là giả, nhân cơ hội kéo Lãnh Băng Băng nhập bọn mới là thật.
Không thể không nói, hồng nhan họa thủy a…
Lý Hàn cau mày, hắn sao có thể không nhận ra mục đích của đám người này là Lãnh Băng Băng, mặc dù vậy thì hắn không muốn động thủ tại chỗ này nên liền mở miệng nói thẳng:
– Chúng ta thật sự chỉ đi ngang qua, đối với Linh Dược của các ngươi không có hứng thú.
– Ngươi cứ nói đùa! Nếu chúng ta dễ tin lời nói của người khác như vậy, cũng không tồn tại đến ngày hôm nay!
Trần công tử hiển nhiên không chấp nhận này của Lý Hàn.
Lý Hàn thấy những người cố chấp không hiểu lý liền không rãnh đôi co với đám người này, kéo tay Lãnh Băng Băng muốn rời đi.
Đúng lúc này…
Vụt…
Một cơn lốc xoáy phá không mà đến, nhắm thẳng vào hai người.
Người ra tay là Trần công tử, tên này là một Phong hệ linh giả.
Lý Hàn nhướng mày, trong mắt lấp lóe tia tức giận, Lưu Tinh Thiên Quang Bộ liền triển khai, kéo theo Lãnh Băng Băng né tránh đòn công kích kia.
– Ngươi muốn chết?
Lý Hàn bình tĩnh nhìn kẻ gọi là Trần công tử kia lên tiếng nói, nhưng trong giọng nói của hắn lại chứa đầy sát khí.
Vị Trần công tử này hơi rùng mình, bị đôi mắt của Lý Hàn nhìn chằm chằm, hắn có cảm giác như tử thần đang ghé thăm hắn vậy.
– Tại hạ chỉ muốn ngăn hai vị rời đi mà thôi!
Bất quá nhìn lại số lượng đông đảo của mình, tên Trần công tử kia lòng tin tăng nhiều, cười nhạt nói.
Lý Hàn triệt để bị chọc giận, ngửa mặt lên trời cười gằn một tiếng.
Dám đánh lén hắn, hắn sẽ cho đối phương trả giá thật nhiều.
Vù…
Thân ảnh hắn đột ngột biến mất.
Một lần nữa xuất hiện đã ở phía sau Trần công tử kia.
Phá Thiên Quyền huy động, một quyền đấm mạnh.
– Trần công tử cẩn thận!
Tốc độ của Lý Hàn quá nhanh, đám đông chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.
– Bạo Phong Cước!
Tên Trần công tử kia cũng phản ứng nhanh nhạy nhờ vào thuộc tính Phong của mình, lốc xoáy gia trì vào thân hắn, quay người đạp mạnh về Lý Hàn.
Phá Thiên Quyền va chạm Bạo Phong Cước…
Răng rắc…
Âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên, chỉ thấy thân thể Trần công tử bay mạnh ra ngoài, xương cốt dưới chân đã nứt vỡ, thậm chì có vài mẩu xương đâm xuyên qua da thịt để lộ ra ngoài, khiến máu tươi chảy như trút nước ra bên ngoài.
Lý Hàn được thế không tha người, Lý Hàn lại biết mất thêm lần nữa, liền xuất hiện trước mặt vị Trần công tử kia, Phá Thiên Quyền lại tung ra.
– Phong Quyển Hộ Thân Thuật!
Trần công tử kia thấy Lý Hàn ra chiêu liền sởn cả tóc gáy, lập tức thi triển một linh kỹ phong ngự. Chỉ thấy vô số phong hệ linh lực cuồn cuộn hội tụ thành một phong quyển bao quanh bảo vệ thân thể hắn nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối, bất cứ kỹ xảo nào đều vô dụng.
Phá Thiên Quyền hùng dũng lao tới, thành công phá vỡ lớp phong quyển của Ninh công tử như trang giấy mỏng, lại bá đạo điên cuồng đập tới ngực đối phương. Một quyền này khiến đối phương mạnh mẽ đập cả người xuống đất, phun ra một bụm máu tươi, khí tức toàn thân lập tức trở nên yếu ớt như ngọn đèn trước gió, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Tĩnh…
Tĩnh đến cực hạn…
Những người chứng kiến một màn này đều trở nên im ắng đến mức đáng sợ…
Bọn hắn chưa kịp định thần, một âm thanh như tử thần đòi mạng vang vọng trong không gian:
– Giao ra tất cả nhẫn trữ vật trên người các ngươi ra đây, bằng không chết!
Tại Bí Cảnh này tranh đấu vốn công bằng, có quyền cướp đoạt nhẫn trữ vật của người khác nếu đủ thực lực, vì thế hắn cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì.
Đám người kia rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhìn thảm trạng của Trần công tử, gương mặt cả đám tái nhợt vô cùng.
Không nói về thực lực, chỉ riêng tốc độ của người này đã khiến bọn hắn cảm thấy bất lực.
Từ cổ chí kim, thiên hạ võ công, duy nhanh không phá.
Tốc độ là thứ quyết định thắng bại trong đa số các trận đấu.
Lãnh Băng Băng nhìn nam nhân ngạo nghễ đứng giữa thiên địa, trái tim đập thình thịch, mắt đẹp hiện lên vẻ mê ly.
– Ta nhắc lại một lần, giao ra nhẫn trữ vật hoặc chết!
Lý Hàn trầm giọng quát, linh lực toàn thân liền được điều động.
Nghe thấy tiếng quát đầy sát khí của Lý Hàn, cuối cùng không có người chịu nổi mà quăng nhẫn trữ vật của mình đi, có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, rất nhanh tất cả mọi người ở đây đều nhanh chóng quăng nhẫn trữ vật của mình đi.
– Các ngươi có thể đi! Lần sau gặp ta tốt nhất né ra! Không có lần thứ hai…
Lý Hàn thấy mọi người đã làm theo yêu cầu của hắn nên hắn cũng rộng lượng tha cho, còn việc bọn hắn có quay lại trả thù không thì hắn có lòng tin rằng những người này có cho tiền cũng không dám.
Những người kia thấy Lý Hàn quả thật giữ lời tha mạng cho bọn hắn liền nhanh chóng vác theo tên Trần công đang bị trọng thương kia, nhao nhao rời đi.
Đến lúc này bọn hắn cũng không còn tâm trạng nghĩ đến gốc Linh Dược bên trong hang động kia nữa.
– Không sợ thả hổ về rừng sao?
Lãnh Băng Băng bước đến cạnh hắn, mắt đẹp liếc qua đám người kia, tràn ngập vẻ sát khí.
– Bọn hắn đủ tư cách được ta xem là hổ sao?
Lý Hàn cười cười hỏi lại một câu như vậy.
Lãnh Băng Băng nhìn dáng vẻ tự tin của nam nhân trước mặt, gò má đỏ hồng thất thần trong thoáng chốc.
RỐNG…
Đúng lúc này, một âm thanh kinh thiên động địa dữ tợn từ Cửa Động truyền ra chấn lỗ tai hai người tê dại, hiển nhiên linh thú bên trong bị tình hình chiến đấu bên ngoài làm tỉnh giấc.
– Có hứng thú săn Ngũ Giai linh thú hay không? Linh Dược kia nói không chừng có điểm quý giá!
Lý Hàn nhìn Lãnh Băng Băng, chỉ chỉ vào cửa động nói.
Nếu là người khác hỏi Lãnh Băng Băng câu này, có lẽ nàng đã sớm khinh thường phun ra một ngụm, đùa sao? Linh Thiên Cảnh đòi săn Ngũ giai linh thú? Quả thật nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng kẻ hỏi nàng lại là Lý Hàn, đối với nam nhân này thì nàng có lòng tin rằng hắn nói được thì sẽ làm được.
– Sợ gì chứ? Có ngươi bảo vệ ta a, sẽ rất kích thích nha!
Nàng lè lưỡi liếm liếm mép môi thơm, bản thân cũng là người hiếu chiến, không từ chối lời đề nghị của hắn.
– Haha, cùng vào nào!
Lý Hàn cười lớn không chần chờ, liền cất bước vào trong hang động, Lãnh Băng Băng liền đi theo phía sau hắn.
Hắn rất mong chờ, linh dược được ngũ giai linh thú bảo vệ, không biết sẽ quý giá đến cỡ nào.

To top
Đóng QC