Phần 301
Thành đông của Thập Linh Thành, là nơi ở của vô số dong binh đoàn. Trong một gian tửu điếm lớn ở thành đông, một đám dong binh đang mặc dù loại khôi giáp, bên hông giắt đủ loại vũ khí khuôn mặt đằng đằng sát khí đã lớn tiếng hò hét.
Có người khoe khoang linh thú mà mình săn được hung dữ như thế nào, có người lại tâng bốc mình đã cưỡng hiếp nữ tử trên đường như thế nào. Nhiều người khác, lại không ngừng uống cạn hết chén rượu của mình. Những đồng tiền dùng tính mạng để đổi lấy này, giống như những hạt châu nhỏ lăn vào trong tửu quán. Dong binh chính là một chức nghiệp như vậy. Không ai biết mình có thể sống đến lúc nào. Vì vậy, kịp thời hành lạc mới là quy tắc duy nhất của họ, cũng là nguyên tắc cao nhất của họ.
Lúc này, có một dong binh vóc người cao lớn đã uống say khướt, đứng lên trên bàn, lớn tiếng khoe khoang, lần này khi hắn vào Thiên Lạc sơn mạch săn linh thú, gặp được một nữ dong binh, nữ dong binh ấy bị sự “anh vũ” của hắn chinh phục, cuối cùng không thể không “chiến đấu” với hắn ở một trận trong hoang dã.
Người dong binh này nói nước miếng tuôn bay, không biết hưng phấn đến mức nào. Dong binh gần đó bất luận là nam nữ, đều nghe đây ý vị. Tuy có một số nhíu mày, có điều những người này cũng sẽ không đi lo những chuyện không dính dáng đến mình, chỉ lặng lẽ uống rượu mạnh trong chén của mình!
– Hắc! Con quỷ nhỏ ấy chân dài a! Chỉ kẹp nhẹ một cái, lão tử đã giống như lên thiên đường rồi! Khưa! Sướng chết lão tử rồi! Chỉ là con nhỏ đó không hay làm, lão tử còn chưa sướng xong, ả đã tắt thở rồi ha ha ha… – Tên dong binh ấy lớn tiếng rống lên, cơ hồ thật sự đang rất sung sướng.
Lúc này mọi người nghe thấy lời này, người nào còn chưa hiểu cái gọi là chinh phục là gì? Thế nhưng lại không có ai nói ra mà thôi. Dù sao mọi người đều là kiếm sống trên lưỡi đao, những chuyện nói không hợp với làm còn rất nhiều, hà tất phải sinh chuyện với người khác.
Có điều tên dong binh này khoe khoang được một nửa, đang nói đến thân hình của cô gái ấy đẹp thế nào, từ một chiếc bàn phía không xa chợt vang lên tiếng cười khẽ:
– Chẳng qua chỉ là chơi một nữ nhân mà thôi, có gì mà đáng khoe khoang.
Mọi người trong quán rượu đều ngây người, ánh mắt nhìn qua đó. Những người có chút kiến thức đã bắt đầu chờ đợi, đêm nay lại bắt đầu có một trận quyết đấu sinh tử. Ông chủ của quán rượu chỉ chậm rãi thu dọn rượu trên quầy, hiển nhiên là trường hợp này, ông đã nhìn quen rồi.
– Tiểu tử! Ngươi nói gì!? Lão tử khoe khoang à? Lão tử thấy bộ dạng của ngươi không phải vẫn còn chưa phá trinh đấy chứ? Ngưỡng mộ đố kỵ oán hận rồi sao? Nếu đúng thì nói thẳng là lão tử sẽ không trách ngươi đâu.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ, người này chưa đầy hai mươi, y phục trên người rất luộm thuộm. Rượu trong chén cũng là thứ rượu mạnh rẻ mạt nhất, bên hông giắt một trường đao cũ nát, trên người không có bì giáp nào. Vừa nhìn đã biết đó là một dong binh không biết kiếm sống.
Có điều dong binh trẻ ấy lúc này lại hoàn toàn không bị tên cao to kia dọa sợ, hắn giật tay của tên kia ra mơ hồ nói:
– Không phải là chơi đàn bà sao? Có cái gì ghê gớm? Thiếu gia… thiếu gia ta ngày mai sẽ gọi một trăm cô đến chơi luân phiên. Chơi cho các ngươi xem. Để các ngươi ngưỡng mộ đố kỵ căm tức chơi.
Xung quanh chỉ cười ồ lên một trận, tên cao lớn kia cũng cười ha hả nói:
– Tiểu tử, ta thấy tiền rượu tối nay của ngươi không thể nào trả được, còn đòi chơi một trăm con đàn bà à? Ngươi cho rằng ngươi là lão đại của Huyết Sát binh đoàn sao?
Huyết Sát binh đoàn chính là một trong ba dong binh đoàn mạnh nhất ở đây, có lão đại là Âm Thiên Kiệt có thực lực Linh Thiên ngũ trọng thiên. Dong binh trẻ say khướt đứng dậy, giữa ngón tay giữa, lẩm bẩm nói:
– Thiếu gia ta… tuy không phải Đoàn trưởng… Đoàn trưởng Dong binh đoàn Huyết Sát. Nhưng cũng na ná rồi… lần… lần này thiếu gia ta phát tài… Các ngươi… đám phế vật các ngươi, cứ… ngưỡng mộ đố kỵ căm tức suốt đời đi.
Xung quanh khẽ im lặng, ánh mắt nhìn về phía dong binh trẻ cũng thay đổi. Tiểu tử này, lẽ nào không sợ chết sao? Ngược lại tên cao lớn kia lại phi nhổ một tiếng nói:
– Chỉ dựa vào ngươi? Nếu ngươi có bản lĩnh như vậy, cứ nói cho mọi người nghe thử a! Ngươi có gì có thể khiến chúng ta ngưỡng mộ đố kỵ căm tức? Tiểu tử ngươi nếu không nói ra được, lão tử ta sẽ bẻ gãy tay chân của ngươi, rồi vứt ra ngoài thành cho chó tha.
– Nói! Nói thì nói… Ai sợ ai chứ!
Dong binh trẻ lẩm bẩm nói.
Sau đó hắn gắng gượng bò lên chiếc bàn bên cạnh, lảo đảo đứng dậy, ánh mắt mông lung nói:
– Các ngươi… các ngươi nghe kỹ cho ta… thiếu gia ta… thiếu gia ta… hôm nay vốn dĩ đi bắt… bắt một con dã cẩu thú để bán… bán lấy tiền… Nhưng rồi… nhưng rồi thiếu gia ta gặp may… khi thiếu gia ta bắt được dã cầu thú… đột nhiên rơi… rơi vào một động huyệt… các ngươi… các ngươi đoán là gì?
Nói đến đây, dong binh trẻ “oa” một tiếng, nhưng thần tình lại vô cùng mê say. Lời này của hắn, khiến mọi người đầu óc còn tỉnh táo trong quán rượu đã có mấy phần nín thở. Nhìn bộ dạng của tiểu tử này, lẽ nào…
Đã có người cố ý quát nói:
– Có thể là gì? Nhiều nhất bên trong có thi cốt của linh thú khiến tiểu tử ngươi kiếm lời chứ gì.
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh cũng phối hợp cười ha hả.
– Linh thú? Thi cốt? – Dong binh trẻ vẻ mặt đầy khinh bỉ:
– Những thứ đó là gì? Có thể đổi được tiền sao? Nói cho các ngươi biết… thiếu gia ta… thứ mà thiếu gia ta nhìn thấy… là thi thể người… ở trên thi thể đó còn có… còn có một ngọc giản công pháp!
“Rít!” Trong tửu quán ngay lập tức như hít phải khí lạnh. Trong thành đông này, chuyện tương tự như vậy tuy không nhiều, nhưng tuyệt đối không ít. Chỉ có điều người có thể có được những thứ này, thường sau khi chuyện đã xong mới nói ra, nhưng gã dong binh ngu xuẩn này lại…
Không biết nhiều người đã ngầm nắm vào vũ khí bên hông mình, cho dù là người đang say, lúc này cũng đã lãnh tỉnh lại. Trong không khí một trận sát khí tràn ra. Thoáng chốc đã không biết bao nhiêu người sắp động thủ.