Lý Hàn – Phần 234

Phần 234
Thời gian đang nhanh chóng trôi qua, sau nửa giờ, khảo nghiệm bắt đầu tàn khốc. Dần dần có người không theo kịp đội ngũ, một cái, hai cái, ba cái, nhưng tốc độ Vệ Toàn Hà lại không chậm lại chút nào, luôn luôn bảo trì ở trạng thái lúc ban đầu, dẫn đội ngũ đi tới, rất nhanh vứt người tụt lại phía sau không còn thấy bóng dáng.
10, 15 Người, hai mươi người. Người tụt lại phía sau càng ngày càng nhiều, những người còn lại cũng không khẳng định sống khá giả, mỗi một người đều thở hổn hển, mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống, mỏi mệt không chịu nổi, càng có mười chục người trên đường không chịu nổi ăn Hồi Lực Đan mới đi tiếp được.
Cái này cũng khó trách, vác một tảng đá cứ liên tăng trọng lượng lên như vậy, ai có thể chịu nổi. Ngay đám người có thực lực Linh Hải Cảnh cửu trọng thiên trở lên thì vẻ mệt mỏi cũng xuất hiện trên mặt họ thì ta có thể hiểu được sự mỏi mệt của những người có cảnh giới thấp hơn.
Lý Hàn hoàn toàn không chút vấn đề gì vì hắn là thể tu nên tảng tảng đá này có tác dụng rèn luyện đối với hắn, mặc dù vậy thì hắn cũng thể hiện vẻ mệt mỏi trên mặt mình vì hắn không muốn nổi bật trong đám người. Lại vài phút sau, mọi người có thể thấy được một sơn cốc đầy khói tím, hai bên cửa vào cốc có hai cột cờ đang đón gió tung bay, hai chữ “Thập Linh” trên lá cờ đón gió phấp phới.
Sắp tới rồi! Nguyên bản các thiếu niên đã sớm đạt đến cực hạn dường như hăng tiết lên, lập tức đại chấn tinh thần, có mấy người ra sức nhanh chạy, thậm chí vượt qua Vệ Toàn Hà. Nhưng nhìn núi ngựa chạy chết, cốc kia nhìn như không xa, trên thực tế vẫn còn có lộ trình mười mấy dặm, mấy tên thiếu niên tuy rằng bạo phát một chút, nhưng rất nhanh bị đại bộ phận đuổi theo, cũng bị ném lại đằng sau phía xa xa.
Đến nơi này, càng ngày càng nhiều người đạt tới cực hạn, lục tục rơi ra khỏi đường, bất quá bọn hắn cũng không phải không có hy vọng, bởi vì sau khi Vệ Toàn Hà dừng lại, bọn họ còn có 5 phút. Rốt cục, Vệ Toàn Hà dừng ở phía trước cốc, hắn quét mắt những người cuối cùng còn dư lại thì hài lòng gật đầu.
Ngay khi Vệ Toàn Hà dừng lại, liên tục có người chạy đến, từng cái hai má đỏ lên, hô hấp to như gió hộp, trong đó có Lý Hàn. Hắn vẫn tuân theo quy tắc của mình nên cố tình đến sau, chỉ cần không quá năm phút là được rồi.
“Rầm! Rầm! Rầm…” Những người này chạy đến điểm, lập tức quăng tảng thạch sau lưng mình xuống tạo nên tiếng hàng loạt tiếng động to rồi sau đó thoáng một cái nằm lăn xuống đất, nhưng bọn hắn cũng biết sau khi tiêu hóa lực lượng trực tiếp ngủ sẽ tai hại vô cùng nên lại lồm cồm bò dậy vận chuyển công pháp để khôi phục linh lực. Hơn bảy mươi nữ đệ tử bị mồ hôi thấm ướt tơ lụa, tư thái lung linh hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, nhưng mà bây giờ mọi người đã quá mệt mỏi rồi nên chẳng có ai có tâm tư cầu hoan cả.
Năm phút rất nhanh trôi qua, Vệ Toàn Hà liền phất tay một cái tạo thành một lớp chắn linh lực khiến những người đến sau năm phút đều bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn trở, chỉ có thể lực bất tòng tâm trở về. Sau khi Vệ Toàn Hà đánh ra lớp chắn linh lực thì các chấp sự đang ở trên trời liền hạ xuống đất.
– Ngươi, ngươi… còn các ngươi nữa, không cần tham gia tranh cử! – Ngay khi các chấp sự hạ xuống đất chỉ vào những người đã phục dụng đan dược nói.
– Dựa vào cái gì? Chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, hiện tại đến đây thì không cho chúng ta tranh cử là sao?
– Đúng vậy, chúng ta đã chạy đến đúng thời gian, vì sao chúng ta không được tham dự tranh cử nữa?
Những người bị các chấp sự chỉ vào liền lên tiếng không phục.
– Hừ, chỉ chạy một lát đã cần phải phục dụng đan dược hồi linh lực, chứng minh là ý chí của các ngươi không đủ, các ngươi có tư cách gì tham gia tranh cử, các ngươi ai không phục đứng ra cho ta, nhưng mà các ngươi không nhất định có thể đi ra vẹn toàn được đâu – Vệ Toàn Hà hừ lạnh nói.
Mười mấy người nghe Vệ Toàn Hà nói lời này, lập tức im bặt, nhưng mà trong lòng không cam lòng suy nghĩ: “Trước kia đâu có nói cấm phục dụng đan dược đâu” Bọn họ chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra, bằng không thực bị đánh là tự tìm.
Sau khi đuổi những người phục dụng đan dược và những người không đến kịp thời gian, những người còn lại chỉ khoảng 235 người, đây đúng là một tỷ lệ đào thải kinh khủng, chẳng trách Thiên Long Thành đã tham gia hơn chục lần nhưng chưa một lần nào thành công trở thành đệ tử ngoại môn của Thập Linh Tông cả.
– Các ngươi có nửa tiếng để nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian để khôi phục sức lực đi – Vệ Toàn Hà phất tay nói với những người còn sót lại. Vệ Toàn Hà thật ra cũng có tình, không lập tức bắt đầu hạng khảo hạch cuối cùng, mà cho mọi người thời gian nghỉ ngơi đầy đủ. Mọi người nghe Vệ Toàn Hà nói vậy thì lập tức lấy đan dược ra để nuốt vào để hồi phục lực lượng đến mức tốt nhất để chuẩn bị cho khảo nghiệm tiếp theo.
Nửa tiếng nhanh chóng trôi qua, Vệ Toàn Hà đến trước mặt mọi người nói:
– Thập Linh Tông kiến tông tới nay đã hơn hai nghìn năm, mỗi cách bốn năm đều có đệ tử ngoại môn nhập môn, có thể gia nhập bổn tông sẽ được bổn tông che chở, đồng thời cũng nhận ước thúc của bổn tông… – Vệ Toàn Hà thao thao bất tuyệt nói một đống quy định của Thập Linh Tông. Khiến cho một đám người tuổi trẻ đều có cảm giác buồn ngủ, nhưng đây là do một Linh Thiên Cảnh giảng dạy nên không có người nào dám thực sự nhắm mắt dưỡng thần.
– Lát nữa, các ngươi sẽ tiến nhập vào Tử Phong Cốc, ở trong đó một tháng, các ngươi ai có thể hái linh thảo và săn giết linh thú nhiều nhất, một trăm năm mươi người đầu tiên sẽ là đệ tử ngoại môn, top mười sẽ là đệ tử nội môn, đến lúc đó có thể lựa chọn trở thành đệ tử các phong tùy ý, trong Tử Phong Cốc có thể tranh đoạt lẫn nhau, nhưng không được hạ sát thủ, nếu không sẽ chém giết tại chỗ.
Vệ Toàn Hà sâu kín nói đồng thời liếc mắt nhìn qua đám người, ánh mắt của Vệ Toàn Hà liếc tới đâu thì người nơi đó cụp đầu xuống, không dám đối mắt với Vệ Toàn Hà. Sau khi liếc xong một vòng thì Vệ Toàn Hà nói tiếp:
– Trước mắt chính là Tử Phong Cốc, nơi diễn ra đạo khảo nghiệm cuối cùng của cuộc tranh cử lần này của Thập Linh Tông ta. Bên trong phần lớn là linh thú nhất giai tới tam giai đỉnh phong, bên trong cũng có linh thú tứ giai nhưng hiếm khi đụng độ nên các ngươi không cần phải quá lo lắng. Mỗi lần săn giết một đầu linh thú nhị giai hậu kỳ trở lên được 10 điểm, linh thú tam giai sơ kỳ 100 điểm, trung kỳ 300 điểm, hậu kỳ 500 điểm, đỉnh phong 700 điểm, linh thú tứ giai 5000 điểm, đạt được cũng linh thảo cũng tính toán như vậy, hiểu chưa?
– Hiểu! – Tất cả mọi người đáp lời.
Ngay sau đó, Vệ Toàn Hà lại bảo các chấp sự khác phát cho mọi người tấm tính mạng ngọc đồng, kêu mỗi người nhỏ máu lên đó.
– Đây là báo cho các chấp sự biết các ngươi còn sống hay chết, chỉ cần gặp nguy hiểm, bóp nát ngọc đồng sẽ có chấp sự cảm ứng được, đến lúc đó sẽ nhanh chóng tới trợ giúp các ngươi. Nhưng mà bóp nát ngọc đồng cũng tương đương là chấm dứt tranh cử, cho nên không vạn bất đắc dĩ thì đừng ai bóp nát ngọc đồng – Vệ Toàn Hà nói.
– Tốt rồi, tất cả mọi người lập tức vào cốc, một khi gặp được nguy hiểm tính mạng liền bóp nát ngọc đồng, chúng ta sẽ tới cứu viện, nhớ kỹ một trăm năm mươi người điểm tích lũy cao nhất sẽ là đệ tử ngoại môn, điểm tích lũy top mười là đệ tử nội môn, xuất phát! – Vệ Toàn Hà tuyên bố xong.
Ngay sau đó những người trẻ tuổi khôi phục thể lực và đi vào trong Tử Phong Cốc, sợ linh thảo và linh thú bị người ta nhanh chân tới trước.
Thập Linh Tông có mười ngọn núi nên chia làm thập phong, theo thứ tự là Thập Linh Phong, đây là phong lớn nhất của Thập Linh tông, chính là nơi tiếp đón các sứ giả của tông môn khác và là ngọn núi của tông chủ, còn lại còn có Kim Quang Điện, Thiên Mộc Phong, Thủy Lưu Các, Xích Diễm Phong, Linh Thổ Phong, Dược Phong, Luyện Khí Phong, Thuần Thú Vực và Cấm Địa.
Hôm nay chín đại phong chủ tụ tập trong đại sảnh. Ngồi ở chủ vị là trung niên phong thái tuấn lãng nho nhã, hai tóc mai hơi trắng rủ xuống, mắt hổ hiện ra thần quang. Bên tay phải của hắn là lão già áo vàng, đôi mắt khép hờ, giống như hai viên kim châu, càng không ngừng lưu động.
Đối diện lão giả áo vàng là một lão giả áo đen cao gầy, phía sau áo đen có đồ án kim dương, cực kỳ linh động, trong đôi mắt có thần quang bắn ra ngoài, dường như nhìn chằm chằm vào là bị đốt cháy. Kế bên lão là một lão giả áo xanh, trên mặt luôn treo nụ cười, giống như vĩnh viễn cũng không có chuyện làm hắn buồn rầu, lần đầu tiên nhìn sẽ cảm thấy hắn là lão giả hiền lành, nhưng trên thực tế gương mặt hổ tươi cười đó là giết người không thấy máu.
Đối diện lão giả áo xanh là một phu nhân phong thái nho nhã, mặc bộ quần áo tơ lụa màu lam tôn lên không ít sắc thái, gương mặt xinh đẹp của nàng không có chút nếp nhăn, vũ mị phong tình, dáng người đẫy đà, có thể miểu sát không ít nam nhân. Bên cạnh nàng là lão giả áo vàng, dáng người hơi mập, tướng mạo thường thường, vừa nhìn đã cảm thấy hắn là người hiền lành.
Ngoài ra còn có ba lão giả áo xám, một gã tóc trắng xóa, ngay cả lông mi và râu ria cũng trắng, có vài phần tiên phong đạo cốt. Một người khác là một đại hán tràn đầy cơ bắp, bàn tay cằm chặt thành ghế hữu lực vô cùng. Cuối cùng là một người lùn, diện mạu xấu xí hèn mọn, hai mắt luôn lưu chuyển lên người phu nhân xinh đẹp kia, dường như không rời khỏi một chút nào.
Chín người này chính là phong chủ chín phong của Thập Linh Tông. Tông chủ Thập Linh Tông – Lê Thái Bảo, điện chủ Kim Quang Điện – Nhậm An Dật, phong chủ Xích Diễm Phong – Trần Phong Liệt, phong chủ Thiên Mộc Phong – Diệp Thanh, các chủ Thủy Lưu Các – Trầm Tâm Kỳ, phong chủ Linh Thổ Phong – Vân Hùng, phong chủ Dược Phong – Chu Đại Quân, phong chủ Luyện Khí Phong – Trình Khiếu Nguyên cùng với vực chủ Thuần Thú Vực – Mã Lãng.
– Hôm nay triệu tập các trưởng lão tới đây, một là thương nghị chuyện đệ tử mới, hai là chỗ dị thường kia, lần này trong các đệ tử tranh cử có vài hạt giống tốt, các vị trưởng lão nên tài bồi thật tốt, mặt khác nên phái nhiều người qua nơi đó đóng quân, miễn cho có chuyện xấu xảy ra – Lê Thái Bảo nói ra.
– Chỗ đó địa vực xa xôi, hơn nữa điều kiện vô cùng ác liệt, chỉ sợ có không ít chấp sự phải đi! – Nhậm An Dật sờ râu ria nói ra.
– Đúng vậy, vốn tưởng rằng chỗ đó là nơi tu luyện tốt, ta phái qua vài đệ tử đều trúng dương độc, may mắn có đan dược của Chu trưởng lão áp chế, bằng không, bọn họ đi gặp diêm vương rồi – Trần Phong Liệt đồng ý nói ra.
– Lúc trước không phải chính ngươi phái đệ tử đi sao, còn trách ai bây giờ! – Diệp Thanh âm dương quái khí nói.
– Hừ, ta chỉ xuất lực vì tông môn thôi, cũng không phải như những người khác, có chuyện gì lại đưa đẩy – Trần Phong Liệt trừng mắt với Diệp Thanh.
– Đừng nói êm tai như vậy, đều là lấy việc công làm việc tư.
– Ta lấy việc công làm việc tư, còn tốt hơn kẻ nhát gan sợ phiền phức – Trần Phong Liệt cùng Diệp Thanh không ngừng tranh luận.
– Đủ rồi, hai vị trưởng lão, các ngươi già rồi lại nhao nhao còn ra thể thống gì nữa? – Lê Thái Bảo hừ lạnh nói ra. Trần Phong Liệt cùng Diệp Thanh lập tức im lặng.
– Ta xem như vậy đi, mỗi phong phái ra hai chấp sự, đến nơi đó thay phiên trấn thủ, cũng tránh lộ ra bên ngoài – Các chủ Bích Tuyền Các Trầm Tâm Kỳ đề nghị.
– Biện pháp này tốt, nhưng mà nhân số tăng gấp đôi, mỗi người lưu thủ không dài, lẽ ra không chịu dương độc xâm lấn, nhưng mà việc này không nên ở dài, nhất định phải có biện pháp song toàn – Vân Hùng nói ra.
– Biện pháp này có thể áp dụng, nhưng mà phải giải quyết dương độc thế nào mới tốt đây? – Lê Thái Bảo gật gật đầu đáp. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc.

To top
Đóng QC