Phần 23
Sách sách… thiếu phụ này tư thái không tệ, mua về làm thiếp thân nha hoàn cũng không sai.
Một gã phú thương có cái bụng bự, híp mắt nhìn thiếu phụ quỳ trên mặt đất nói.
– Nói là không tệ, nhưng mà có người chết rồi, có thể hay không sẽ xúi quẩy, vạn nhất mua về ảnh hưởng tới khí vận thì phiền toái.
Một gã trung niên nhân khác mặc áo choàng hoa lệ âm dương quái khí nói.
– Đi, người nào không biết cọp mẹ của nhà Lô Đông Qua ngươi, nếu để cho nàng biết ngươi mua một cái nha hoàn, sợ rằng nàng cắt đứt chân của ngươi.
Phú thương bụng bự kia đối với trung niên nhân gầy thấp nói, tiếp theo hắn hướng về phía thiếu phụ kia nói:
– Uy, ngẩng đầu lên để cho đại gia xem một chút, nếu như lớn lên còn được mà nói, đại gia liền mua ngươi.
Thân thể của thiếu phụ kia khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó nhẹ nhàng vén lên tóc dài ở trước mặt.
Mặt như phù dung(hoa sen), liễu diệp mi cong cong, một đôi thu mâu hiện ra vô số ủy khuất, khiến người ta thương tiếc, cái mũi ngạo nghễ ưỡn lên, đôi môi đỏ mọng mượt mà mê người, khiến cho người ta có một loại vọng động muốn lập tức nghênh đón mút cho thỏa thích một phen. Thiếu phụ này cư nhiên là một mỹ nhân, nam nhân ở chung quanh sau khi nhìn thấy mặt nàng đều nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt lộ ra vẻ tham lam.
– Ta ra mười cái kim tệ, ta muốn ngươi!
Phú thương bụng bự kia khẩn cấp ra giá nói. Mười cái kim tệ đầy đủ cho người bình thường sống một năm rồi, đổi lại là người hầu bình thường cũng chỉ bất quá có thể bán được 5 cái kim tệ. Phải biết rằng ở Linh Giả đại lục không thiếu nhất đúng là nhân khẩu, chỉ là một trấn Vạn Liên này thì đã có gần một ức nhân khẩu rồi, có thể tưởng tượng trên đại lục rộng lớn vô ngần có bao nhiêu nhân khẩu. (Một ức = một triệu)
– Ta ra hai mươi kim tệ.
Trung niên nhân gầy thấp kia nói, trong lòng hắn nghĩ, mẹ kiếp, cho dù phải liều mạng với con cọp cái trong nhà cũng phải đem mỹ phụ này mua lấy, quá đẹp rồi.
– Ta ra năm mươi kim tệ.
Lúc này lại có một gã phú thương khác gia nhập kêu giá.
– Ta ra năm mươi lăm kim tệ.
– Ta ra sáu mươi kim tệ.