Phần 192
Thiên Vận Lâu, tửu lâu có chất lượng cao nhất của Thiên Long Thành, động một chút là tiêu phí hằng trăm linh thạch để tính toán, là nơi tiêu thụ tiền lớn nhất ngoại trừ Linh Thiên Các và Linh Dược đường. Nơi này cũng không phải là người thường có tiền có thể vào được, còn phải có thân phận cùng địa vị tương ứng.
Thiên Vận Lâu có bốn tầng, tầng dưới cùng tiếp đãi các linh giả bình thường. Lầu hai là các đệ tử thế gia, lầu ba là tộc trưởng của các gia tộc. Mà lầu bốn mà nói thì chỉ có nhân vật có thực quyền của Dương, Ninh, Tiêu, Lâm, tứ đại gia tộc. Thiên Long học viện, Linh Thiên Các và Linh Dược đường đều có phòng chuyên lưu cho bọn họ.
Trên lầu bốn lúc này có bốn người trẻ tuổi ngồi ở một bàn vuông, đang uống rượu ngon nói chuyện.
– Ninh huynh, nghe nói đệ tử gia tộc huynh phải quỳ gối với một tiểu tử, không biết có thật không? – Mặt thanh niên hướng về phía đông, mặt mang mỉm cười nói.
Mà “Ninh huynh” trong miệng hắn, đúng là Ninh Thiên Vũ, đệ tử kiệt xuất nhất trong một đời tuổi trẻ của Ninh gia. Bốn người này chính là Long thành tứ kiệt, tộc nhân xuất sắc nhất của tứ đại gia tộc gồm có: Tiêu Hoàng, Lâm Tử Phi, Dương Lâm và Ninh Thiên Vũ.
Tứ đại gia tộc đã là đối thủ cạnh tranh, lại là đồng minh, quan hệ của bốn vị lĩnh quân một đời tuổi trẻ tương đối tâm đầu ý hợp, không có ngoài ý muốn mà nói, bọn họ sau này đều trở thành trưởng lão gia tộc, bảo trì quan hệ hữu hảo là phải. Người trêu ghẹo Ninh Thiên Vũ, là Lâm Tử Phi.
Ninh Thiên Vũ đang bình thường, nhưng khi nghe Lâm Tử Phi nói vậy thì sắc mặt hắn không khỏi tối sầm xuống. Hắn hừ lạnh một tiếng nói:
– Tên Ninh Thiên Long đúng là đáng giận, dám làm mất mặt của Ninh gia ta. Còn tên Lý Hàn kia nữa, nhất định ta phải khiến hắn trả giá đắt vì dám làm nhục người Ninh gia.
– Vậy ngươi tính làm gì với tên Lý Hàn đó?
Dương Lâm chậm rãi nói, thanh âm tuy không lớn, lại có một cổ khí phách hoàng giả mà ra, làm cho người ta cam tâm tình nguyện nghe hắn sai khiến.
Ba người Ninh, Tiêu, Lâm đều là tu vi Linh Hải Cảnh cửu trọng thiên đỉnh cao, mà hắn lại càng tiến một bước, đạt đến Linh Hải Cảnh đại viên mãn, tùy thời khả năng bước ra một bước cuối cùng tiến vào Linh Thiên Cảnh, là đệ nhất cao thủ một đời tuổi trẻ của Thiên Long thành.
Ninh Thiên Vũ yên lặng, không đáp lại câu hỏi của Dương Lâm. Hắn chỉ nói cho sang mồm mà thôi chứ bây giờ Lý Hàn là một Linh Dược sư tam giai. Người mà ngay cả các gia chủ tứ gia gặp mặt cũng phải cung kính, đâu phải là người mà hắn có thể đắc tội nổi, cho dù hắn có là người kiệt xuất nhất của lớp trẻ Ninh gia.
Dương Lâm thấy Ninh Thiên Vũ không đáp lại thì cũng không để ý vì hắn biết y chỉ mạnh miệng chứ đâu dám ra tay đối phó với Lý Hàn.
– Hahaha… Ninh huynh không cần để trong lòng. Tên đó cho dù là Linh Dược sư tam giai thì đã sao, trong cái thế giới này thì thực lực mới là quan trọng nhất – Lâm Tử Phi cười nói, không có chút nào đem Lý Hàn để ở trong lòng. Bọn họ đều đứng ở Linh Hải đại thừa cảnh đỉnh phong, quả thật có tư cách bao quát một đời tuổi trẻ cùng thế hệ.
Ninh Thiên Vũ nghe vậy cảm thấy có lý, những Linh Dược sư kia cho dù trâu bò cỡ nào đi chăng nữa thì cũng phải dựa vào linh giả như họ thì mới có thể tồn tại được, nếu làm phật lòng thì chỉ cần một quyền đánh nát là được. Nghĩ thông suốt, Ninh Thiên Vũ liền tiếp tục vui vẻ uống rượu với ba người.
… Bạn đang đọc truyện Lý Hàn tại nguồn: https://gaigoi.city
Lúc nà, tất cả các gia tộc trong Thiên Long Thành bất kể lớn hay nhỏ đều đang tổ chức một cuộc họp nội bộ, vì sự xuất hiện của Lý Hàn đã làm xáo trộn đi sự cân bằng bấy lâu nay của Thiên Long Thành. Mặc kệ đưa ra giải phát nào thì tất cả mọi người đều không phủ nhận rằng sự xuất hiện của Lý Hàn sẽ đem đến một hồi sóng gió cho Thiên Long Thành.
Lý Hàn không biết những chuyện này, lúc này hắn đang tập trung luyện đan dược cho Linh Thiên Các. Hơn một tuần trong Âm Dương tháp trôi qua, Lý Hàn đã luyện sạch tất cả linh dược mà hắn đã mua và đã luyện ra hơn 1000 viên Trú Nhan Đan, Tú Nghiên Đan. Sau khi luyện xong thì Lý Hàn ngồi lại để hồi phục lại linh lực của bản thân rồi hắn nhanh chóng đi đến Linh Thiên Các để đưa linh dược cho Nguyễn Bảo Ánh.
Sau khi đưa đan dược cho Nguyễn Bảo Ánh xong, Lý Hàn thuê một vị trận pháp sư của Linh Thiên Các để thiết kệ Tụ Linh Trận cho Âm Dương tháp. Trận pháp sư cũng phân chia ra 9 giai giống như Linh Dược Sư, trong Thiên Linh Các ở Thiên Long Thành thì cao nhất là trận pháp sư tứ giai. Lý Hàn sau khi suy nghĩ một hồi thì thuê một vị trận pháp sư tam giai với gia 10 vạn linh thạch hạ phẩm.
Sau khi trả tiền xong thì người giới thiệu đưa đến cho hắn một người. Đó là một nam nhân cao khoảng 1m5, mặt mũi hiền lành, có thực lực Tụ Linh tứ trọng thiên. Lý Hàn biết người này tên là Tôn Đông Dương, và hắn cũng từ Tôn Đông Dương biết được rằng trận pháp sư thường có thực lực yếu vô cùng. Vì tất cả tinh lực của họ đều tập trung vào trận pháp nên không có tinh lực để tu luyện.
Sau khi hắn và Tôn Đông Dương ra khỏi Linh Thiên Các, khi đi ngang qua một cái ngõ thì Lý Hàn liền ra tay đanh ngất xỉu y. Sau đó hắn vác y đi vào trong Âm Dương tháp, vào bên trong thì hắn nhanh chóng đánh thức Tôn Đông Dương. Y giật mình tỉnh dậy thì thấy Lý Hàn đang mỉm cười nhìn chằm chằm mình khiến y hơi rùng mình. Tôn Đông Dương cũng có trí khôn nên không hỏi tại sao Lý Hàn đánh ngất mình mà hỏi về yêu cầu của Lý Hàn.
Lý Hàn thấy người này lạnh lời như vậy cũng hợp ý, hắn nói:
– Ta muốn xây một Tụ Linh Trận, không biết ngươi có thể xây một Tụ Linh trận tối đa bao nhiêu không gian?
Tôn Đông Dương nghe vậy thì nghĩ ngợi một hồi thì đáp lại:
– Các hạ nếu có đủ linh thạch thì tại hạ có thể xây nên một Tụ Linh Trận quy mô 400m vuông.
Lý Hàn nghe vậy thì gật gật đầu, 400 mét vuông chắc cũng đủ, nên hắn kêu Tôn Đông Dương bắt đầu xây dựng Tụ Linh Trận. Tôn Đông Dương gật đầu rồi theo Lý Hàn đi đến nơi mà Lý Hàn muốn xây dựng trận pháp. Đến nói thì thấy phong cảnh hữu tình cộng với các mỹ nữ đang tu luyện, trong mắt Tôn Đông Dương hiện lên vẻ kinh diễm, nhưng hắn biết ý nên không nhìn lâu mà bắt đầu vẽ trận pháp vào nơi Lý Hàn chỉ định.
Lý Hàn thấy Tôn Đông Dương vẽ trận pháp thì cũng tò mò nên xem thử. Nhưng nhìn một hồi thì hắn thấy hoa cả mắt nên không nhìn nữa. Tôn Đông Dương mất hết một giờ và 1 vạn linh thạch của Lý Hàn để làm xong Tụ Linh trận. Sau khi làm xong thì Lý Hàn vào trong kiểm tra thử thì phát hiện linh khí trong này cao hơn 3 lần so với ngoại giới, Lý Hàn vô cùng hài lòng với Tụ Linh trận này.
Sau đó thì hắn tiếp tục đánh ngất Tôn Đông Dương để mang hắn ra khỏi Âm Dương tháp, trước khi ra khỏi thì Lý Hàn để cho các nàng vào trong Tụ Linh trận để tu luyện. Sau khi đánh thức Tôn Đông Dương và trả công cho y 10 viên linh thạch trung phẩm, Lý Hàn liền quay về học viện. Hắn tính là ngày mai sẽ bắt đầu sẽ đi lịch lãm để tu luyện linh kỹ, tiện thể để cho các nàng tăng thêm kinh nghiệm thực chiến.
… Bạn đang đọc truyện Lý Hàn tại nguồn: https://gaigoi.city
Sáng ngày hôm sau, Lý Hàn đến Thiên Long Các để nhận nhiệm vụ. Sau một hồi suy nghĩ thì hắn nhận một nhiệm vụ cấp C, đó là tiêu diệt trại cướp Kỳ Ba. Theo như những thông tin được ghi trên giấy thì trại cướp này nằm ở vùng ven của Man Hoang Sơn Mạch, chuyên cướp tài sản và người của những linh gia khi đi lịch lãm. Và hắn còn biết được rằng trại cướp Kỳ Ba gồm vài chục người, có ba lão đại và người có thực lực cao nhất là Linh Hải Cảnh tầng một.
Đây là một nhiệm vụ vô cùng phù hợp với nhóm người của Lý Hàn lúc này. Mặc dù vậy thì hắn vẫn cảm thấy khó hiểu vô cùng vì sao một trại cướp như vậy vẫn còn tồn tại đến bây giờ? Lý Hàn thăm dò một hồi thì biết được rằng do trại cướp Kỳ Ba nằm ở vị trí có sương mù bao phủ quanh năm có tên là Mê Huyễn Cốc, những sương mù ở Mê Huyễn Cốc này chẳng những ngăn cản tầm mắt, hơn nữa còn ngăn cách thần thức, nên cho dù Linh Thiên Cảnh chạy tới cũng khó tìm ra được ổ giặc.
Tìm không thấy hang ổ lại làm sao quét sạch dược. Hơn nữa đường đường Linh Thiên Cảnh tự thân ra trận đi quét dọn trại cướp, nghĩ thế nào đều là mất điểm. Ngoài ra thì trại cướp này cũng khá khôn ngoan nên chỉ cướp những người không có bối cảnh hoặc những dong binh nhỏ bé, nếu gặp phải đệ tử của thế gia hoặc có bối cảnh sâu thì sẽ thả đi nên trại cướp Kỳ Ba mới tồn tại đến giờ.
Lý Hàn sau khi nhận nhiệm vụ xong thì Lý Hàn liền xuất phát, chuyến đi này không có Hàn Vũ Liên và Liễu Mị Nương vì hai nàng đang bế quan để xung kích bình cảnh. Sau vài ngày hành tẩu trong Man Hoang Sơn Mạch thì nhóm Lý Hàn đã đi đến vị trí của trại cướp Kỳ Ba. Trong những ngày hành tẩu này thì ngoài trừ Lý Hàn thì tất cả các nàng đều ra tay lịch lãm.
Các nàng lúc đầu thì phản ứng khá tệ nên phải nhờ Lý Hàn mới tránh khỏi đòn tấn công của linh thú. Nhưng theo thời gian trôi qua, các nàng đã từng bước tiến bộ, thậm chí các nàng đã cùng nhau phối hợp để giết chết linh thú nhị cấp đỉnh cao. Mặc dù các nàng cũng bị thương khá nhiều nhưng đó là tiến bộ rất lớn rồi.
Sau khi đến khe núi mà trại cướp Kỳ Ba ẩn thân thì cả nhóm quyết định sẽ nghỉ ngơi vì lúc này trời đã tối rồi. Sau khi ăn xong thì các nàng liền tản ra để tu luyện và rút kinh nghiệm từ các trận chiến trước. Lý Hàn thì hắn đang hấp thụ âm dương khí, số lượng linh thú mấy ngày nay bị nhóm Lý Hàn giết đã hơn con số 30 nên âm dương khí tích tụ trong thân thể Lý Hàn khá nhiều.
Từng dòng âm dương khí liên tục được đưa vào lốc xoáy âm dương và khi Lý Hàn luyện hóa một nửa thì lốc xoáy âm dương đã đạt đến Tụ Linh viên mãn đỉnh phong. Lúc này thì Lý Hàn đã đủ điều kiện để tiến vào Linh Hải Cảnh nhưng Lý Hàn không làm thế, hắn liền tục đè ép lốc xoáy âm dương xuống và tiếp tục luyện âm dương khí. Sở dĩ hắn làm như vậy vì hắn muốn củng cố căn cơ của mình thật vũng chắc. Cái này là điều hắn học được từ những câu chuyện tiên hiệp mà hắn đọc ở kiếp trước.
Nhưng cái cảm giác đè ép để không tiến cấp này vô cùng khó chịu, giống như hắn bị “Tào Tháo rượt” mà hắn phải ráng nhịn vậy. Trên trán hắn đầy mồ hôi, cái này vì hắn liền tục đè ép linh khí nên linh khí trong thân thể bắt đầu có xu hướng bạo phát tạo nên những cơn đau âm ỉ nơi linh căn. Theo thời gian thì cơn đau ở linh căn càng lúc càng lớn, lúc này hắn cảm thấy bản thân như muốn nổ tung vậy.
Nhưng Lý Hàn cảm thấy bản thân hắn chưa đến cực hạn nên hắn tiếp tục luyện hóa âm dương khí và linh khí. Hắn muốn bảo vệ các nàng thì phải là người mạnh nhất và muốn trở thành người mạnh nhất thì hắn biết mình phải nện xuống căn cơ vững chắc đến mức độ không thể lay động.
“Rầm rầm rầm…” Từng làn năng lượng nổ tung ở trong cơ thể của Lăng Hàn. Làn da của hắn đã rạn nứt, có từng tia máu tươi chảy ra, nhưng hai mắt hắn đang phát sáng. Hắn sắp chạm tới cánh cửa cực hạn này.
“Đùng đùng đùng…” Làn da của hắn không ngừng nổ tung. Dù là Luyện thể đã đạt đến tứ tầng cũng không chịu được sức mạnh cuồng bạo như vậy.
Qua một hồi thì khóe miệng Lý Hàn tràn ra tia máu, thân thể hắn bây giờ không thể tiếp tục chịu đựng thêm được nữa, nếu tiếp tục chịu đựng thì hắn sẽ nổ tung mất. Nếu không chịu được nữa thì tiến cấp thôi, Lý Hàn không tiếp tục đè ép nữa mà để âm dương khi và linh khí tấn công vào Linh Hải Cảnh. “Oanh” trong cơ thể của Lý Hàn đột nhiên phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Từ Tụ Linh vào Linh Hải, chính là một biến chất, biến hóa hoàn toàn mới. Hóa Linh khí liền trở thành dạng lỏng thì sẽ có uy lực cao hơn gấp mười lần linh khí dạng khí và ở dạng lỏng thì linh giả có thể hấp thu nhiều linh khí hơn. Từng tia lực lượng huyền diệu tràn vào trong cơ thể. Này là bởi vì cảnh giới của hắn đạt đến, có đủ lĩnh ngộ, thiên địa bắt đầu ứng hợp làm cho hai lốc xoáy linh khí của Lý Hàn bắt đầu điên cuồng xoay tròn và liên tục phun linh lực kinh người, khi linh lực rơi xuống thì lập tức hóa thành những giọt chất lỏng.
Theo thời gian trôi qua, nơi hai lốc xoáy ban đầu lúc này đã biến thành một hồ nước lớn nhưng nó vẫn giữ xu thế như biển gầm để mở rộng thêm.
“Ầm ầm ầm…” Trong hai lốc xoáy vẫn tiếp tục điên cuồng phóng ra linh lực. Nếu thần thức của Lý Hàn hóa thành hình người mà nhìn thì lúc này ở nơi này đã biến thành đại dương, bao la đến không nhìn thấy phần cuối.
Nếu có người khác nhìn thấy nội thế giới Lý Hàn lúc này thì phải thốt lên kinh ngạc vì đại dương lúc này của Lý Hàn đã có thể so sánh với Linh Hải tầng một đỉnh phong. Nhưng lốc xoáy vẫn đang tiếp tục xoay vòng, không hề có xu thế chậm lại. Trong từng làn biển gầm, linh khí hóa thủy, linh hải vô cùng vô tận.
Nội thế giới tương liên cùng thần thức, đại dương khuếch trương mặc dù là đại hỷ sự, nhưng đồng dạng cũng là hành hạ khổng lồ đối với thân thể, mỗi khi khuếch trương một tấc phảng phất cũng như chia ý thức của mình làm hai mảnh, vô cùng thống khổ. Có thể khuếch trương bao nhiêu phải xem thiên phú, sự dẻo dai và sự kiên trì của mỗi người.
Mở rộng Linh Hải mặc dù thống khổ nhưng càng mở rộng thì con đường phía sau càng thêm bằng phẳng. Nên đối mặt với những thống khổ, Lý Hàn phải cắn răng nhịn xuống nếu không chịu được thì hắn sẽ trở thành Linh Hải Cảnh yếu đuối nhất lịch sử đại lục. Trên trán Lý Hàn lăn xuống mồ hôi lớn như đậu tương, giống như bị giội nước, không ngừng mà chảy xuôi xuống, cả người đều đang phát run, xương cốt thân thể không ngừng mà phát ra tiếng vang dội như sấm, như hoàng chung đại lữ, đại đạo thiện xướng.
Khi lốc xoáy linh khí không ngừng phun ra linh lực, trong cơ thể hắn đã tạo thành hình thức ban đầu của Linh Hải, chỉ cần quán thâu linh lực, là có thể tạo thành Linh Hải sinh sôi không ngừng. Lúc này nếu là hắn dừng lại, như vậy thiên địa linh khí lập tức sẽ cọ rửa thân thể của hắn, củng cố cảnh giới. Nhưng Lý Hàn muốn làm người mạnh nhất thì hắn phải tiếp tục chịu đựng.
“Tiếp tục kiên trì!” Trên mặt, trên cổ, trên tay của Lý Hàn cũng là tràn đầy gân xanh, cả người đều đang run như bị bệnh sốt rét. Nhưng linh giả là nghịch thiên cải mệnh, nếu không có đại nghị lực thì không thể bước đi trên con đường này. Một canh giờ sau thì Lý Hàn dừng lại, vốn dĩ hắn muốn tiếp tục nhưng linh lực bên trong thân thể hắn quá cuồng bạo, có thể phá hủy nội tạng bên trong hắn nên Lý Hàn đành phải dừng lại. Lý Hàn thở ra một hơi, cuối cùng đã đạt đến Linh Hải Cảnh.
Nhưng ngay lúc Lý Hàn cho rằng hắn thuận lợi tấn giai, thì trên biển sinh triều, Linh Hải lại nổi lên biến hóa, bắt đầu chia cách! Sát, đây là tình huống thế nào? Hai cái Linh Hải? Một ở trên, một ở dưới, phảng phất trời và đất. Hơn nữa, một Linh Hải chuyển động thuận kim đồng hồ, một cái khác lại nghịch kim đồng hồ, thật giống như Thái Cực Đồ Âm Dương Ngư. Đặc biệt linh hải phía trên được chia làm hai màu đen và trắng, giống như một hình Âm Dương vậy.
Lý Hàn khó hiểu. Linh Hải của người khác vốn dĩ chi một cái mà sao hắn lại có đến hai cái linh hải? Lý Hàn nghĩ một hồi thì có thể do Âm Dương Hỗn Độn Quyết gây nên. Mặc kệ nguyên nhân gì, con đường tu luyện kế tiếp của hắn còn có thể mang đến cho hắn rất nhiều kinh hỉ.
Rất nhanh, hai cái Linh Hải hoàn thành mở rộng, ổn định lại. “Ầm! Ầm!” Thiên địa linh khí điên cuồng vọt tới bắt đầu cọ rửa thân thể của hắn, nhanh chóng tăng tích lũy linh lực của hắn lên, củng cố cảnh giới. Thương thế của hắn do mở rộng linh hải lập tức được thiên địa linh khí được chữa trị. Hắn liền nội thể thân thể mình, không biết linh hải của người khác ra sao nhưng hắn cảm thấy linh hải của mình thì Linh Hải mãnh liệt, bát ngát vô cùng.
Trong cơ thể ẩn chứa Linh Hải, thì linh lực cuồn cuộn không dứt, sinh sôi không ngừng, căn bản không cần lo lắng sẽ dùng hết linh lực, dĩ nhiên, nếu gặp phải pháp môn tiêu hao linh lực như Lưu Tinh Thiên Quang Bộ thì khó nói, đây quả thực là Kim Ô cùng đốt, biển rộng cũng sẽ bị đun khô.
Hai tay Lý Hàn nắm lại, oanh, Linh Hải sinh khiếu, nguyên lực quyển đãng, cực kỳ mãnh liệt. Lý Hàn cảm nhận sức mạnh trong người liền hài lòng gật đầu, nếu so sánh bây giờ với lúc hắn Tụ Linh viên mãn đỉnh cao thì lúc này hắn đã mạnh hơn gấp trăm, ngàn lần rồi.