Phần 189
Ngay khi Thẩm Thiên Hổ hô bắt đầu, hai người lập tức ngồi xuống. Cả hai lập tức chuẩn bị linh thảo luyện Hồi Linh Đan, sau khi chuẩn bị xong thì Lý Hàn nhắm mắt lại, không làm gì cả, còn Nhạc Tiểu Vi thì đã bắt đầu nổi lửa, luyện đan.
Những người xung quanh nhìn thấy động tác của Lý Hàn thì khó hiểu, không biết hắn đang làm gì còn chưa bắt đầu luyện đan, nhìn một hồi thì thấy Lý Hàn vẫn chưa có động tác nào nên họ liền chuyển sự chú ý của mình lên Nhạc Tiểu Vi.
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người không chớp mà nhìn lấy Nhạc Tiểu Vi, người tới nơi này hoặc nhiều hoặc ít đều rất mong muốn tìm hiểu về luyện đan, khó được tận mắt nhìn thấy quá trình luyện đan, ai cũng sẽ không bỏ lỡ, huống chi đây là đệ tử của Phong Tử Ca.
Nhưng những người biết nhiều và những người trong nghề bao gồm Thẩm Thiên Hổ nhìn thấy động tác của Lý Hàn đều gật đầu vì họ biết Lý Hàn đang để tinh thần mình đạt đến độ tập trung cao nhất, đến khi đó thì hắn mới ra tay bắt đầu luyện đan.
Nhìn qua Nhạc Tiểu Vi thì nhiều người lắc đầu, Linh Dược sư cần nhất chính là sự kiên nhẫn mà tên này chưa gì đã hấp tấp luyện đan, nếu như không sửa đổi lại cái tính này thì khó mà bước xa được. Một lúc sau Lý Hàn mới mở mắt ra, đồng thời hai tay bắt đầu bay múa.
Tay trái của Lý Hàn không ngừng xoay tròn, để mỗi bộ phận của lò luyện đan đều có thể đủ nóng, nhưng mỗi vị trí lại nóng khác nhau. Thỉnh thoảng, hắn sẽ ném một cây dược liệu vào trong lò luyện đan, khi thì mở nắp lò ra, khi thì đóng lại, khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Trong lúc Lý Hàn ném từng gốc linh thảo vào lô đỉnh thì Nhạc Tiểu Vi đang cho hỏa diễm đạt đến độ lớn nhất. Dưới sức nóng của hỏa diễm, linh thảo trong lô Nhạc Tiểu Vi trong nháy mắt bị nung khô, tinh hoa rất nhanh đều bị chiết xuất ra.
Động tác của hai người rất thành thạo, chỉ bất quá thủ pháp của Nhạc Tiểu Vi thoạt nhìn càng thêm già dặn, càng thêm mượt mà tự nhiên. Chỉ thấy hỏa diễm kia ở dưới sự khống chế của hắn từ lớn biến thành nhỏ, lại từ nhỏ biến thành lớn, quá trình trong đó không xuất hiện bất kỳ nhầm lẫn nào.
Mà Lý Hàn thoạt nhìn rất tùy ý dễ dàng, bàn tay hóa thành từng đoàn chưởng ảnh, ngọn lừa vù vù động vang, thao túng đến hết sức huyễn lệ đẹp mắt, hắn giống như là đang chơi đù với một bộ chưởng pháp huyền ảo, khiến cho người nhìn đến say sưa hứng thú.
Tất cả mọi người quan chiến đều là dùng ánh mắt cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm vào hai người, loại luyện đan công khai này nhưng là cơ hội khó gặp, bọn ho tự nhiên muốn kiến thức một phen. Nhìn thủ pháp khống hỏa của hai người thì nhiều người không khỏi thầm than, Linh dược sư quả nhiên không hổ là nghề nghiệp khó tu luyện nhất.
Nửa giờ một khắc trôi qua, trên khuôn mặt Nhạc Tiểu Vi mồ hôi như tắm, chỉ là vẻ mặt chuyên chú như cũ, không dám có chút chậm trễ nào. Còn Lý Hàn thì vẻ mặt của hắn vẫn thong dong, không chút mồ hồi hay nhăn nhó gì. Giống như là Lý Hàn không phải luyện đan mà đang làm một việc hết sức nhẹ nhàng vậy. Mọi người ở bên trong đại sảnh, tất cả đều kiềm chế nóng lòng động tâm, yên lặng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Một khắc lại trôi qua, Nhạc Tiểu Vi đột nhiên hét lớn một tiếng, linh lực của hắn nhất thời tăng vọt một đoạn, nhiệt độ của hỏa diễm cũng bão tố đến sáu trăm độ.
– Thành đan!
Hắn thu hồi hỏa diễm, lúc cuối cùng hỏa diễm kích thăng, là điểm rồng thêm mắt, tăng hiệu quả của đan dược lên khoảng nửa thành. Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của sư phụ hắn – Bạo Viêm.
Hắn mở nắp lò, một mùi thuốc nhàn nhạt bay ra ngoài. Nhiều người liền đưa mắt nhìn vào trong thì thấy bên trong lò có đến bảy viên đan dược tròn vo màu son đang nằm yên ở trong. Nhạc Tiểu Vi nhanh chóng lấy đan dược cho vào bình rồi cung kính đưa cho Thẩm Thiên Hổ. Thẩm Thiên Hổ lấy ra một viên rồi nhìn rồi ngửi, sau đó lão cạo ra chút rồi cho vào miệng nếm thử, một lát sau thì lão tuyên bố:
– Hồi Linh Đan, chất lượng thượng phẩm!
Nghe thấy Thẩm Thiên Hổ nói vậy thì nhiều người xôn xao, mà lúc này Lý Hàn vẫn còn chưa hoàn thành nên nhiều người đã đoán Lý Hàn thua là cái chắc.
– Không hổ là đệ tử của Phong Tử Ca, dùng một giờ luyện ra bảy viên Hồi Linh Đan chất lượng thượng phẩm! Xem ra tiểu tử kia chắc chắn phải thua – Một người nói.
– Nhạc Tiểu Vi đã luyện ra chất lượng thượng phẩm, bây giờ tiểu tử kia có luyện ra cùng chất lượng thì cũng phải thua vì kém hơn về mặt thời gian – Một người khác nói.
Người ở phía dưới bàn tán xôn xao, đều đang suy đoán Lý Hàn có thể thua hay không. Nhạc Tiểu Vi cũng đang chờ đợi Lý Hàn, trong lòng hắn mừng thầm vì hắn cho rằng Lý Hàn thua là cái chắc. Đến lúc đó hắn chẳng những có được Hỏa Long Thảo mà còn nhờ trận chiến này mà nổi danh ở Thiên Long Thành.
Ninh Thiên Long cũng đang mừng thầm trong lòng vì chẳng mấy chốc nữa là Lý Hàn phải quỳ xuống liếm hài cho hắn, nghĩ đến cảnh đó thôi thì hắn đã cảm thấy sảng khoái và hả hê vô cùng.
Lý Hàn lúc này không để ý đến mọi thứ xung quanh mà đang đắm chìm vào việc luyện đan, hắn đang tận tình huy sái Viêm Ảnh Chưởng liên tục đánh vào lô đỉnh, Lý Hàn không thể không bội phục một bộ chưởng pháp này mà Thiên Dược Các sáng chế được nhắc tới trong Luyện Dược quyết, đây quả thực là một linh kỹ căn cứ vào khống hỏa luyện đan để tạo thành.
Nhìn thấy động tác thuần thục và vẻ mặt bình tĩnh kia của Lý Hàn, nhiều người cảm thấy chưa chắc Lý Hàn đã thua nên họ rất trông chờ vào kết quả cuối cùng. Lý Hàn không để mọi người chờ lâu, một khắc sau thì Lý Hàn đánh vào lò luyện đan một chưởng thì hắn dừng lại, hắn thở ra một hơi rồi nói:
– Đã luyện xong!
Nghe Lý Hàn cất tiếng nói, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy Nhạc Tiểu Vi châm chọc nói:
– Vậy thì thế nào? Ngươi còn không phải vẫn thua sao?
Nghe vậy thì nhiều người liền đồng tình, cho dù Lý Hàn có luyện ra đan dược thượng phẩm thì cũng đã thua Nhạc Tiểu Vi trên mặt thời gian. Duy chỉ có Thẩm Thiên Hổ lại không cho là như vậy, người khác nhìn không ra chứ hắn nhìn ra được bộ ảnh chưởng mà Lý Hàn dùng trong luyện đan lúc này vô cùng huyền diệu nên lão càng coi trọng Lý Hàn hơn.
Lý Hàn nghe Nhạc Tiểu Vi nói vậy thì chỉ cười nhạt, nói:
– Ngươi nói nhiều như vậy làm gì? Không sợ gió cắt mất lưỡi à?
Lý Hàn không đợi Nhac Tiểu Vi phản ứng thì hắn đã mở lò đan ra. Ngay lập tức, một mùi thuốc tỏa ra bốn phía, phiêu tán trong đại sảnh. Mọi người lập tức vây tới, trừng to mắt nhìn vào trong lò luyện đan, chỉ thấy mười viên đan dược đỏ như máu, mặt ngoài óng ánh tỏa sáng, rất mê người.
Nhìn tình cảnh này thì cho dù người ngoài nghề cũng biết Lý Hàn đã thắng, vì hắn đã luyện ra nhiều đan dược hơn Nhạc Tiểu Vi luyện. Nhạc Tiểu Vi thấy vậy liền biết mình đã thất bại nhưng hắn vẫn có vớt vát liền nói:
– Ta chưa thua. Cho dù luyện ra mười viên thì thế nào? Nếu đó chỉ có chất lượng trung phẩm thì sao?
Nhiều người nghe vậy thì cảm thấy có lý, vì cho dù Lý Hàn có luyện ra mười viên nhưng chỉ là trung phẩm thì trận này Nhạc Tiểu Vi thắng. Nhưng nhìn vào bề ngoài của đan dược Lý Hàn và của Nhạc Tiểu Vi thì nhiều người cảm thấy Lý Hàn mới là người thắng.
Lý Hàn nghe vậy thì phát ra một tiếng cười kinh thường nói:
– Nếu đã vậy, ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!
Nói rồi hắn đỏ hết đan dược trong lò vào trong bình đựng đan rồi giao cho Thẩm Thiên Hổ nói:
– Mời Thẩm lão kiểm tra giùm.
Thẩm Thiên Hổ không để ý đến cách nói của Lý Hàn mà chỉ cười cười với hắn. Sau đó lão đổ một viên ra kiểm tra, sau đó cạo một ít cho miệng nếm thử. Nhưng ngay khi cho vào miệng thì trên mặt lão hiện lên kinh ngạc, lão lại cạo thêm một ít rồi cho vào miệng. Vẻ mặt của lão lúc này giống như con nghiện đang thỏa mãn sau khi phê thuốc vậy. Một lát sau thì lão tuyên bố:
– Hồi Linh Đan, chất lượng cực phẩm!
Chất lượng cực phẩm! Điều này làm cho tất cả mọi người ngây ra như phỗng, khó có thể tin, bọn hắn cũng hoài nghi tai của chính mình là nghe nhầm, Lý Hàn luyện chế ra Hồi Linh Đan cực phẩm sao!
– Không có khả năng! Hắn làm sao có thể luyện ra được Hồi Linh Đan được! Có phải đại nhân…
Đang nói giữa chừng thì Nhạc Tiểu Vi dừng lại vì hắn tính nói Thẩm Thiên Hổ cùng Lý Hàn cùng nhau đóng kịch để lừa hắn hay không. Nhưng hắn không dám nói vì nếu hắn nói thì hắn sẽ đắc tội với Thẩm Thiên Hổ, đến lúc đó thì hắn đừng hòng có quả ngon để ăn.
Nhưng mặc dù Nhạc Tiểu Vi không nói hết câu nhưng Thẩm Thiên Hổ cũng là lão quái vật sống hơn ngàn năm nên có thể đoán được Nhạc Tiểu Vi muốn gì. Lão hừ lạnh nói:
– Nếu ngươi không tin vào lão thì tự ngươi đi mà đánh giá!
Nói rồi lão quăng bình đan dược trên tay cho Nhạc Tiểu Vi rồi lão dùng ánh mắt rung động nhìn Lý Hàn, ngay cả lão cũng không thể luyện ra được mười viên Hồi Linh Đan cực phẩm, mà tiểu tử này lại có thể. Theo lão suy đoán thì có thể tiểu tử này hẳn là truyền nhân của một đan đạo thế gia nào đó.
Nhạc Tiểu Vi tiếp nhận bình thuốc, hắn biết lời nói lúc nãy của mình đã khiến Thẩm Thiên Hổ ghi hận nhưng hắn không quản nhiều như vậy. Hắn đổ ra một viên nhưng hắn làm không giống như Thẩm Thiên Hổ mà nuốt thẳng vào miệng.
Ngay khi đan dược vào miệng thì trên mặt Nhạc Tiểu Vi hiện lên vẻ không thể tin được và tuyệt vọng. Vì tốc độ khôi phục lại linh lực của đan dược này hơn hẳn đan dược mà hắn luyện gấp mấy lần. Mà Hồi Linh Đan của hắn luyện ra là thượng phẩm, mà đan dược này còn hơn, thì chỉ có thể là cực phẩm chứ không lời biện minh hợp lý nào hơn nữa.
Nhìn vẻ mặt của Nhạc Tiểu Vi thì tất cả mọi người đều đoán được lời của Nhẩm Thiên Hổ là chính xác. Không ngờ một người trẻ tuổi như Lý Hàn lại có thể luyện ra được mười viên Hồi Linh Đan cực phẩm.