Phần 10
Lý Hàn nghe vậy thì không khỏi mắng nhẹ một câu:
– Một đôi tiện nhân.
Để chuyện này ra khỏi đầu, Lý Hàn bắt đầu tu luyện. Sáng hôm sau, Lý Hàn tỉnh lại từ trong tu luyện, hắn thở ra một hơi. Tốc độ tu luyện của hắn vẫn chậm chạp như cũ làm hắn có chút lo lắng nhưng hắn biết mình không được nóng nảy, tu luyện không phải thoáng một cái là thành công, muốn trở thành một cường giả chân chính, trừ có một cỗ tín niệm dũng mãnh tinh tiến ra, còn có một khỏa trái tim kiên nhẫn không kiêu không nóng nảy mới có thể vấn đỉnh vũ đạo đỉnh phong. Lý Hàn thu dọn một chút rồi trả phòng và còn gửi ngựa lại tại đây rồi một mình đi bộ tới Hoàng Tung sơn mạch. Mất khoảng hai tiếng đi bộ thì hắn đã đến trước ngoại vi của Hoàng Tung sơn mạch, trước mặt hắn là một mạch sơn mạch liên miên, rừng cây xanh lá, cỏ dại khắp nơi, vô số hoa cỏ dại không biết tên tranh nhay nở rộ, hương thơm bốn phía, khiến cho tinh thần người ta phải chấn động. Nhìn cảnh tượng này làm cho Lý Hàn phải cảm thán rằng sơn mạch này thật là hùng vĩ.
– Ngao ô…
Bỗng nhiên có tiếng thú rống truyền đến kéo Lý Hàn về lại với thực tế.
– Xem ra càng là địa phương xinh đẹp thì càng tràn đầy nguy hiểm.
Lý Hàn híp mắt lẩm bẩm. Theo hắn nhớ thì Hoàng Tung sơn mạch được chia làm ba khu vực theo thứ tự là ngoại vi, trung vi và nội vi. Khu vực ngoại vi và trung vi là nơi mà dong binh đoàn hoặc tán tu hoạt động vì hai khu vực này chỉ có linh thú nhất giai trở xuống hoạt động còn trong khu vực nội vi là khu vực hoạt động của linh thú nhị giai, thậm chí có người đồn rằng tại trung tâm của sơn mạch này còn có linh thú tam giai xuất hiện. Lý Hàn bắt đầu đi vào sơn mạch, trên đường đi thỉnh thoảng chạy ra vài con dã thú, những dã thú này ngay cả cấp bậc cũng không có, đối với hắn không tạo thành uy hiếp gì nên hắn cũng lười đánh chết những dã thú có giá trị không cao này.
Lúc Lý Hàn đi qua bụi cỏ thì một bóng đen đánh về phía hắn, nhờ học võ nên hắn kịp thời phản ứng, hắn dùng kiếm quét ngang một cái đánh lui bóng đen đó. Lúc này hắn mới nhìn rõ bóng đen đó, thì ra là một con đại mãng xà dài gần năm thước, toàn thân con rắn này đều là một màu đen, đang há to cái mồm như chậu máu nhìn về phía Lý Hàn.
– Là Mãng Hắc Xà!!!
Lý Hàn kinh hô một tiếng rồi cầm kiếm thủ thế nhìn chằm chằm vào con mãng xà này.
Mãng Hắc Xà khi trưởng thành là linh thú nhất giai trung kỳ, thực lực có thể so sánh với Luyện Nhục Cảnh, ở trong cùng một cấp độ, linh giả nhân loại căn bản không phải là đối thủ của linh thú, linh thú có thân thể cường hãn, điểm này linh giả nhân loại là vĩnh viễn không có cách nào bằng được cho nên hắn phải cẩn thận nếu không lại mất mạng nhưng may cho hắn là con mãng xà chưa trưởng thành.
Mãng Hắc Xà bị Lý Hàn quét một kiếm làm nó bị thương nên làm nó nổi thú tính, nó hướng về Lý Hàn phun ra một ngụm độc dịch, Lý Hàn thấy vậy liền nhảy sang bên cạnh để né trách rồi nhảy về phía mãng xà, lấy cây kiếm nhắm ngay đầu mãng xà mà đâm xuống còn mãng xà thấy độc dịch của mình không dính liền dùng cái đuôi khổng lồ của mình đánh về Lý Hàn, Lý Hàn thấy vậy liền cắn chặt răng mà tiếp tục tiến về phía trước.
– Rầm!
– Xoẹt!
Lý Hàn bị đuôi rắn đánh bay va phải một gốc cây khiến hắn phun ra một ngụm máu nhưng hắn cũng kịp thời găm thanh kiếm xuyên qua đầu rắn.
– Tê!
Con mãng xà bị thanh kiếm găm vào đầu nên không ngừng phát ra tiếng tê minh, thân hình thì cứ giãy giụa. Khoảng 1 phút sau thì con mãng xà nằm im, Lý Hàn thấy vậy liền chạy đến kế bên con rắn rồi đặt tay mình lên người con rắn rồi vận chuyển Âm Dương Hỗn Độn quyết, trong lòng bàn tay của Lý Hàn tạo thành một hấp lực cường đại và bắt đầu hấp thụ âm dương nhị khí trong người con rắn. Bằng tốc độ mắt thấy thì thân hình con rắn dài năm thước nhanh chóng xẹp xuống, Lý Hàn sau khi hấp thụ xong nhưng vẫn ngồi im chỗ đó, khoảng năm phút sau hắn mới mở mắt ra. Nhờ lần hấp thụ này thì hắn phát hiện ra rằng âm dương nhị khí của sinh vật khác rất hỗn loạn, cần phải tinh lọc mới có thể sử dụng được. Lý Hàn bỗng nhìn xuống bàn tay của mình mà suy nghĩ thất thần, một lúc sau hắn thầm nói:
– Không lẽ vì tu luyện mà ta phải trở thành ma đầu giết người như ngóe.
Lý Hàn nói xong bỗng nắm chặt tay mà lắc đầu nói:
– Không, ta sẽ không trở thành ma đầu vì tư lợi của bản thân mình mà giết người vô tội. Chỉ có những kẻ này thì ta mới giết, một là kẻ thù của ta, hai là kẻ dám làm thương tổn gia đình ta và ba là kẻ đại gian đại ác.
Sau khi nói xong rồi hắn tiếp tục tiến về phía trước. Đi thêm ba canh giờ thì Lý Hàn đi tới một chỗ u tĩnh trong rừng rậm, ở trong rừng rậm có một cái u đầm thật lớn, nước hồ xanh biếc trong suốt, quanh hồ mọc ra các loại thực vật, hoa cỏ tươi tốt, ong bướm thành đàn, bay lượn lờ chung quanh, cảnh sắc cực kỳ ưu mỹ, không hề giống như là chỗ tràn đầy sát cơ. Trên đường đi tới đây thì hắn đã giết thêm năm con linh thú và hắn đã đạt đến Luyện Bì Cảnh cao kỳ. Nhìn thấy khung cảnh hữu tình như vậy làm cho tâm tình của hắn cảm thấy thoải mái nên hắn quyết định sẽ qua đêm tại đây, hắn tìm thấy một hang động thu nhập một chút rồi hắn đi săn dã thú để làm bữa tối. Sau khi giải quyết xong bữa tối thì hắn đi tắm một cái rồi nhanh chóng vào trong hang động vì hắn biết khi màn đêm buông xuống thì các linh thú cường đại sẽ xuất hiện để đi săn con mồi nên hắn không muốn ở ngoài làm mồi cho thú, hắn dùng một tảng đá lớn để chắn cửa động rồi ngồi xuống để tu luyện.
Nửa canh giờ sau thì trong rừng liên tiếp phát ra những tiếng thú rống và cách hang động nơi Lý Hàn đang ở xuất hiện một con báo, toàn thân con báo này một màu đen trên lưng nó lại lấm tấm những chấm trắng. Nếu có linh giả ở đây thì chắc chắn sẽ nhân ra con báo này chính là linh thú U Linh báo, U Linh báo khi trưởng thành là linh thú nhị giai trung kỳ, thực lực của nó có thể so với Tụ Linh Cảnh trung kỳ thậm chí nhờ vào ưu điểm linh thú thì nó còn thể chống lại Tụ Linh Cảnh hậu kỳ. Nếu Lý Hàn biết gần đó có linh thú cường đại như vậy chắc sẽ bị hù tới mức hồn phi phách tán.
Trời sáng, mặt trời đã treo cao, chung quanh hồ đàm hơi nước dần dần tản đi.
Trải qua một đêm đả tọa và tu luyện, những vết thương của các linh thú gây ra cho hắn cũng đã hồi phục, cái này đều là công lao của Âm Dương tiên nhiên linh thể, nhờ vào linh thể này mà thân thể của Lý Hàn hấp thu dược lực cực nhanh, hơn nữa có thể nhanh chóng hồi trở lại tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng để khôi phục thương thế. Tỉnh lại từ trong tu luyện, Lý Hàn thở ra một ngụm trọc khí, chỉ mới có một ngày mà hắn đã đạt tới Luyện Bì Cảnh cao kỳ, xem ra quyết định tới Hoàng Tung sơn mạch để lịch lãm xem ra là một quyết định đúng đắn. Hắn quyết định sẽ tiếp tục ngây người tại sơn mạch, khi nào gần ngày mừng lễ năm mới thì quay trở về. Quyết định xong thì Lý Hàn dùng một quyền của mình để phá cửa hang để ra khỏi sơn động, ra khỏi sơn động Lý Hàn hít một hơi thật dài bầu không khí sáng sớm làm cho cả người càng thêm sảng khoái. Giết một con mãnh thú để làm bữa sáng rồi hắn nhanh chóng tiến sâu vào Hoàng Tung sơn mạch.