Phần 10
Không còn gì để nói, cơn giận của nàng đã lên đến đỉnh điểm, gương mặt nàng đỏ bừng như gấc chín, trước giờ chưa có ai khiến nàng phải điên tiếc đến như vậy, một trận cuồng phong dần nổi lên, chưa bao giờ nàng muốn đánh người như lúc này, nàng phải đánh, đánh đến khi chàng tự hiểu ra thì thôi.
Cánh tay nàng đưa lên, chuẩn bị vả một phát thật mạnh vào má chàng thì thấy chàng đang nở một nụ cười chọc tức…
– Giận rồi à, cửu muội của ta – giọng Lương Sơn Bá ấm áp vang lên, lập tức hòa tan cơn thịnh nộ…
– Chàng… chàng… trêu ta…
Chúc Anh Đài nhận ra nãy giờ mình đã bị chàng trêu đùa, hai mắt dần đỏ hoe…
– Ai bảo nàng lừa ta suốt bao năm qua làm gì, uống công ta cho nàng chiếm hết tiện nghi…
– Đáng ghét…
Không còn khúc mắt, cả hai ôm nhau thắm thiết, cảm nhận hơi ấm quen thuộc năm nào.
– Ta nhớ nàng – Lương Sơn Bá thì thầm…
– Ta cũng nhớ chàng…
– Vậy sao nàng không đến tìm ta, dù là với thân phận tiểu đệ cũng được mà…
– Phụ thân thiếp đột ngột qua đời, gia môn xảy ra nhiều chuyện, thiếp rất muốn nhưng quả thật không còn cách nào khác, hic – Nàng vỡ oà, giờ đây nàng như một đứa trẻ, xòa vào vòng tay ấm áp mà nàng tin tưởng nhất…
– Ra vậy, là lỗi của ta, ta không nên trách nàng, bá phụ đã qua đời, thật khổ cho nàng…
Lương Sơn Bá vuốt ve gò má yêu kiều ướt đẫm của nàng, đặt lên đó một nụ hôn, vị mặn chát của nước mắt như bao nhiêu khổ cực mà nàng đã phải gồng gánh suốt hai năm qua, sự mạnh mẽ của nàng càng khiến Lương Sơn Bá càng thêm thán phục…
– Từ nay hãy để ta bù đắp cho nàng, nàng không cần phải chịu khổ cực nữa, nàng… gả cho ta nhé?
– Thiếp… không thể… hic…
Nàng vô cùng khổ sở, làm sao nàng có thể chấp nhận khi chỉ gần 1 năm nữa thôi là nàng đã phải về hầu hạ cha con Mã gia rồi, chuyện này làm sao nàng đủ can đảm để nói cho chàng biết được cơ chứ…
– Ta… không đủ tốt sao? – Lương Sơn Bá thắc mắc…
– Không phải… đó là vì… vì…
– Vì sao chứ…
Lương Sơn Bá gặng hỏi, chàng không hiểu, điều kiện năm xưa nàng đưa ra hiện giờ đã hoàn thành, vậy thì tại sao nàng vẫn không đồng ý.
– Vì… – Chúc Anh Đài bối rối trước ánh mắt chân thành mà đầy đau khổ của chàng – vì thiếp vẫn còn đang chịu tang cha… hic…
Nàng nhanh trí trả lời, đây cũng là cách an toàn nhất lúc này, chuyện một năm sau từ từ nàng sẽ tìm cách vậy.
– À ra vậy, nàng làm ta lo lắng lắm nàng biết không – Lương Sơn Bá thở phào – Không vội, ta đợi nàng cả đời còn được huống hồ gì chỉ một năm, đừng khóc nữa…
Lương Sơn Bá nhẹ nhàng ôm nàng, bàn tay to lớn vuốt ve an ủi, trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc. Nghe nhịp tim chàng đập rộn ràng, lại nghĩ đến viễn cảnh sắp tới làm Chúc Anh Đài càng thêm đau khổ. Tình yêu mà Lương Sơn Bá dành cho nàng, tấm thân mà chàng vẫn luôn nâng niu rồi đây sẽ bị kẻ khác chà đạp không thương tiếc. Nhưng mà, chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, tại sao bây giờ nàng không trân trọng những giây phút bên nhau, nàng muốn quảng thời gian còn lại cùng chàng sẽ phải thật ý nghĩa.
– Chàng… – Chúc Anh Đài rời người chàng ra rồi nhẹ nhàng nói…
– Ta đây – Lương Sơn Bá ân cần đáp…
– Chàng yêu thiếp đi…
Đôi tay thon thả kéo nhẹ dây áo, nàng nghiêng người, tấm lụa mịn màng rơi xuống đất, nàng tiếp tục đưa tay kéo sợi dây yếm đỏ, mảnh vải cuối cùng cũng chịu chung số phận, cơ thể ngọc ngà trần truồng của nàng hiện ra, làn da trắng nõn nà phản chiếu lại ánh sáng từ bên ngoài làm nàng trông như một tiên nữ vừa bị đọa xuống trần gian.
Lương Sơn Bá hốt hoảng đưa tay che mắt lại…
– Nàng… đừng… ta không phải yêu nàng vì điều này… ta không vội… ta có thể chờ đến tân hôn… nàng mặc quần áo vào đi…
– Thiếp biết chàng không vội… nhưng mà… – Chúc Anh Đài ngập ngừng – thiếp… vội, được chưa, vả lại, đâu phải là chàng chưa nhìn thấy…
Lương Sơn Bá nhớ lại chuyện năm xưa, tuy trong cơn say nhưng hình ảnh đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí chàng. Trong phút chốc, khí huyết trong người chàng dần nóng lên, cơ thể nàng quả thật quá mị hoặc, chàng hé mắt nhìn, rồi vô tình bị nó cuốn đi không thể nào quay về được nữa.
– Thiếp đẹp không?
– Đẹp, đẹp… ta yêu nàng…