Phần 6: Khi bọt bóng vỡ tan
Sáng hôm sau tôi thức dậy thở phào nhận ra Vân Y vẫn nằm bên cạnh. Nàng ngủ thật đẹp. Tôi có cảm giác như mình có thể dùng một nửa cuộc đời còn lại của mình chỉ để ngắm nhìn nàng ngủ. Vân Y ngủ thật yên bình. Mọi chuyện tồi tệ xảy ra hôm qua như bị giấc ngủ của nàng đẩy lùi vào quên lãng.
Như cảm nhận được ánh mắt mê mẩn của tôi, mí mắt Vân Y máy động rồi hé mở. Nàng nhìn tôi liền nhoẻn miệng cười lộ ra hai hàng răng trắng đều như ngọc.
– Em ngủ ngon không? – Tôi cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
– Um… Chưa bao giờ em được ngủ ngon như vậy đâu…
Vân Y mỉm cười cựa người làm hai bầu vú căng tròn cọ xát lên ngực tôi. Chợt hai gò má nàng thoáng ửng đỏ, bàn tay luồn vào trong chăn túm lấy một vật nóng hổi cứng rắn. Vân Y nhìn vẻ xấu hổ ngượng ngùng của tôi cười tủm tỉm hỏi:
– Anh muốn em sao?
– Không… Ý anh là… – Tôi vừa phủ nhận thì thấy nét mặt Vân Y thay đổi liền lúng túng phân bua. – Ý anh là buổi sáng con trai hay như vậy thôi… còn anh thì lúc nào chẳng muốn em chứ!?
– Hi hi… Vậy thì được rồi…
Vân Y cười khúc khích mặt thoáng ửng đỏ vui vẻ. Nàng giở chăn lên chui vào trong. Tôi bắt đầu cảm nhận được những đôi môi mềm mại của nàng vờn quanh dương vật cứng rắn của mình. Đầu nấm truyền đến cảm giác ươn ướt nhột nhạt làm máu cả người tôi chạy rần rần đến mạch máu toàn thân cũng căng phồng lên.
– Ah… Em tuyệt quá…
Tôi cảm nhận được dương vật mình đi sâu vào một hang động ẩm ướt. Nhìn mái đầu của Vân Y dưới lớp chăn mỏng không ngừng lên xuống mà cả người tôi lâng lâng sung sướng không tả nổi. Thế giới xung quanh như hoàn toàn tách biệt chỉ còn tôi và nàng… À. Còn có cái đầu không ngừng độn lên thụt xuống dưới lớp chăn đó nữa.
– Em ơi… Anh muốn em rồi…
Tôi chồm dậy đỡ Vân Y nằm xuống bên dưới mình. Hơi thở nàng cũng dồn dập hưng phấn ánh mắt mê ly nhìn tôi vùi mặt vào hai bầu vú nàng mà xoa nắn ngậm mút. Da thịt nàng thật mịn màng, mát rượi đến từng mô xúc giác trong hai lòng bàn tay tôi cũng sung sướng rung động. Tôi hôn đôi môi Vân Y đến mê mẩn, vuốt ve cơ thể nàng thật nhẹ nhàng tránh những vết thương còn ửng đỏ rát buốt. Tôi muốn nụ hôn của mình bao phủ toàn bộ cơ thể Vân Y không chừa một góc khuất nào. Nhưng dường như nàng không ủng hộ ý tưởng của tôi… Vân Y thở gấp lôi kéo tôi chồm lên người nàng. Nàng cầm lấy dương vật cứng rắn của tôi đưa vào âm hộ mình. Tôi mím chặt môi thúc mạnh.
– Ư… Ôi…
Vân Y rên rỉ sung sướng tay chân nàng bấu chặt lấy cơ thể tôi như không muốn rời ra. Tôi hì hục thúc đẩy thật mạnh. Mỗi cú thúc dương vật tôi đều đi đến tận cùng cơ thể nàng. Hai đôi môi hổn hển khóa chặt vào nhau ư ử không ngừng diễn tả cảm giác sung sướng không thể tả. Giây phút này tất cả muộn phiền bực tức đều vì sự hòa hợp thăng hoa của hai đứa tôi mà tan biến.
– “Reng…” – Đột nhiên điện thoại kêu vang.
Tôi hơi sững người nhìn sang liền há hốc ngơ ngác. Trên màn hình là số điện thoại của Khoa. Sáng nay không phải nó rước tôi đi học sao? Tôi bối rối đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho Vân Y giữ im lặng. Tôi ghé sát xuống người Vân Y, một tay chống người để không đè nặng nàng, tay kia bấm nhận cuộc gọi.
– “Đừng nói với tao là mày ngủ quên nhá… Có biết là trường sắp đóng cổng rồi không hả?”
Vừa áp điện thoại lên tai chưa kịp nói gì thì tôi đã bị thằng bạn mắng xối xả. Tôi ú ớ chưa biết nói gì. Không lẽ lại nói mình còn đang nằm trên người Vân Y. Hai đứa đang làm chuyện thiêng liêng vĩ đại thì bị một thằng điên gọi điện quấy phá.
– “Này mày không nghe tao nói gì hả? Vác cái đít chạy xuống đây thật nhanh cho tao…”
– Phì… Hi hi…
Vân Y gần sát bên có thể nghe được lời của Khoa. Người không nhịn được phì cười vội che kín miệng xấu hổ mặt đỏ ửng lên.
– “Này… Mày đang ở với Vân Y à? Không phải là mày đang làm bậy với con gái người ta chứ? Thằng điên này… Bộ mày chờ vài năm nữa không nổi sao?”
Lúc này đầu tôi đã nở lớn ra bối rối nhìn xuống Vân Y không biết nói gì. Dù là lời nói của Khoa cũng nghĩ cho tôi mà thôi. Nhưng không biết Vân Y có giận tôi hay không? Tôi nhìn Vân Y bên dưới mình lại thấy nàng mỉm cười rất vui vẻ. Tôi thoáng yên tâm liền quay qua quát thằng bạn:
– Có mày mới làm bậy đó. Tao chỉ làm… đúng thôi… Thôi đi học đi. Bữa nay tao nghỉ…
– “Ờ… Vậy cũng được. Mà nhớ có làm gì phải đeo bao cao su vào… Vân Y mà có gì là mày xong đời nghe con…”
– Cái thằng này… Tao có chuyện gì còn Vân Y thăm nuôi. Không tới phiên mày lo đâu…
Tôi tắt điện thoại mà răng còn nghiến lại bởi thằng bạn nói nhiều. Nhìn vẻ mặt của tôi Vân Y cười khúc khích vui vẻ. Ánh mắt nàng lúc này nhìn lên tôi rất dịu dàng lại tràn ngập tình yêu da diết. Vân Y kéo cổ tôi xuống hôn rít lấy môi tôi. Hai tay nàng đặt lên mông tôi ghì chặt để dương vật tôi một lần nữa đi sâu vào cơ thể nàng.
– Ư… Em yêu anh… yêu em đi… yêu em thật nhiều… Ôi…
Tôi nghe tiếng Vân Y thổn thức rên rỉ bên tai như nghe thanh âm của thiên thần từ trên trời rót xuống. Tôi ôm ghì lấy cơ thể nàng, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của nàng vừa hổn hển thúc đẩy dương vật mình vào sâu trong người nàng. Tôi như một người một lần mất đi thứ trân quý nhất cuộc đời lại tìm về được. Tôi hôn Vân Y như một nụ hôn cuối cùng trước khi vĩnh viễn xa cách. Tôi ân ái với nàng như ngày mai toàn thế giới tuyệt diệt.
– Ư… Ôi… Anh ơi… nhanh lên… Ôi…
Vân Y rên siết mãnh liệt cả người như treo ngược bên dưới cơ thể tôi. Cặp đùi thon dài trắng nõn của nàng mở rộng hết mức hạ thể không ngừng ưỡn lên đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ của tôi. Cảm giác khít khao trơn nhẵn bên trong cơ thể Vân Y làm tôi sướng đến ngất ngây. Mặt tôi nóng ran lên, môi mím chặt vì đè nén bên trong người chỉ chực bùng nổ. Tôi đẩy sâu vào người nàng càng nhanh hơn làm hai mắt Vân Y nhìn lên tôi mê ly đắm đuối. Nàng chợt há hốc đôi môi hé mở run rẩy. Cùng lúc đó dương vật tôi như bị bóp chặt giữ lại rồi như có một mạch suối nóng tuôn trào ồ ạt bên trong cơ thể Vân Y. Tôi buông lỏng tất cả, gục xuống trên cơ thể nàng. Hai cơ thể trần truồng thổn thức dán chặt vào nhau không rời tận hưởng cảm giác đê mê tuyệt vời này.
Hôm sau lão Mừng khóa trái cửa rời nhà vài ngày. Vân Y bảo lão lấy xe tôi đi bán để đem tiền đi đánh bạc. Nàng nói ra lời đó ánh mắt nhìn tôi còn mang vẻ trách cứ lo lắng. Nhưng tôi chỉ cười xòa không muốn nghĩ tới lão già đó nữa.
Mấy ngày sau đó tôi không đến trường. Vân Y cũng không chịu đi học. Liên tục ba ngày hai chúng tôi hầu như không ra khỏi phòng. Tôi và Vân Y quấn lấy nhau không rời. Ân ái liên miên đến rã rời ngủ thiếp đi. Thức dậy đói bụng thì nấu mì cùng nhau ăn. Ăn xong lại lên giường cùng hổn hển sung sướng. Tôi thấy mình như trong một giấc mơ mỹ mãn không muốn tỉnh lại nữa. Không còn lén lút đợi chờ đến giữa đêm. Không còn nuối tiếc chia tay khi trời còn tờ mờ sáng… Tôi thậm chí còn có ảo giác như chúng tôi vừa thức dậy bên nhau vào buổi sáng đầu tiên của tuần trăng mật của hai đứa. Nếu một ngày điều đó có thể xảy ra tôi không thể tưởng tượng mình sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
Qua ba ngày mơ mộng tôi đã bừng tỉnh bắt đầu nghiêm túc suy xét định hướng tương lai của tôi và Vân Y. Tôi vạch ra một kế hoạch rõ ràng với từng bước đi tương ứng với mốc thời gian ngắn nhất. Điều đầu tiên tôi phải làm là đem Vân Y rời khỏi nơi u ám này đến một phòng trọ nào đó. Đối với người bên ngoài Vân Y có thể đóng giả làm em gái tôi. Sau đó tôi cần gấp rút kiếm một việc làm thêm vào buổi tối để kiếm tiền sinh hoạt và tiền học cho Vân Y. Tôi biết mình không có thân phận gì để làm thủ tục cho Vân Y chuyển trường. Nhưng lúc này tôi còn chưa lo được nhiều như vậy… Trước hết phải yên ổn chỗ ở của hai đứa. Sau đó tôi sẽ dẫn Vân Y về quê ra mắt ba mẹ. Tôi tin ông bà sẽ yêu quý Vân Y như một nàng dâu tương lai.
Thế là ngay sáng ngày thứ tư tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Đồng hồ mới qua 7h00 sáng tôi đã bước ra khỏi phòng. Nhìn cánh cửa đối diện còn khóa trái bên ngoài tôi thấy nhẹ nhõm cả người. Lão già kia nếu mà quỵt tiền bài bạc bị người ta đánh chết tôi sẽ thoải mái biết bao nhiêu. Tôi quay lại liền có một thân hình mềm mại lao vào ôm chặt lấy người tôi.
– Anh không đi không được sao? Em không muốn ở nhà một mình đâu… – Vân Y nũng nịu dụi mặt vào ngực tôi.
– Không được… Chuyện này là cần thiết… Em biết mà… – Tôi vuốt mái tóc dài ẩm ướt còn thơm mùi xà bông của nàng.
– Ư… Vậy phải tranh thủ về sớm với em đó… Hôm nay em trổ tài nấu nướng cho anh xem…
– Ha ha… Được nha. Nghe mà đói bụng rồi nè… Anh sẽ về sớm thôi… – Tôi cúi xuống hôn lên môi Vân Y.
Tôi để Vân Y vào trong rồi đóng chặt cánh cửa gỗ lại. Gõ gõ lên cánh cửa tôi nói vọng vào trong.
– Em bấm khóa đi…
– “Em bấm rồi… Anh phải về nhanh đó…” – Giọng Vân Y vang lên bên trong.
– Ừ…
Tôi hối hả chạy nhanh xuống lầu. Còn chưa bước ra ngoài tôi đã thấy Khoa từ xa. Hắn ngồi trên xe lưng còng còng mái tóc dài vén qua hai vành tai, miệng phì phèo thuốc lá kiểu lãng tử lại có chút dơ dơ. Tôi không nhịn được cười, giơ tay cướp luôn mẩu thuốc lá trên môi Khoa. Chùi chùi nước miếng lên áo hắn rồi mới đưa lên miệng rít một hơi.
– Mẹ ơi… Coi cái mặt mày phê ra kìa. Bộ mấy ngày nay bị Vân Y cấm hút thuốc hả?
Để cho hai đứa bạn thân bớt lo vì mình nghỉ học liên tục tôi đã sớm thú nhận Vân Y chuyển sang ở với tôi. Mấy ngày nay quả thật tôi không có hơi thuốc nào vào người. Vân Y không thích mùi thuốc lá. Dù nàng không yêu cầu tôi không hút nhưng vì một cái nhíu mày của nàng tôi cũng sẵn sàng bắt cả trái đất ngừng quay, nói chi là thuốc lá. Thật ra đó chỉ là một phần thôi. Phần chính là ba ngày nay tôi không còn một đồng xu dính túi. Vân Y theo tôi ba ngày ăn mì tôm cả ba ngày. Mãi hôm nay hẹn Khoa vay tiền tôi mới bấm bụng xuống lầu mua thiếu ít thịt cá cho bữa trưa.
– Ha ha… Vân Y không nỡ cấm tao đâu. Chẳng qua là hết sạch tiền rồi… – Tôi cười vui vẻ.
– Hiểu rồi. Đây… – Khoa móc túi ra một xấp tiền dúi vào tay tôi. – Tao với thằng Định trừ hao tiền mì tôm từ đây đến cuối tháng còn hơn hai triệu thôi.
– Tốt rồi.
Tôi cẩn thận cho tiền vào túi rồi leo tót lên sau xe của Khoa. Chiếc xe lướt đi. Khoa vừa lái xe vừa huyên thuyên truyền thụ kinh nghiệm tâm lý phụ nữ cho tôi. Nó nói mãi mê đến mức nước miếng như mưa bụi bay khắp cả mặt tôi. Nhưng tôi rất vui. Cảm giác như nắm giữ được tương lai làm tôi thoải mái sung sướng lâng lâng không thể tả.
– Thầy Toản nhắc mày mấy lần rồi đó…
Khoa đỗ xe trước cổng trường nhắn nhủ tôi một câu liền đi thẳng vào trường. Tôi nhìn theo nó mỉm cười rồi vặn ga cho chiếc xe lao đi. Vừa lái xe tôi vừa tìm trong túi áo mình một danh sách địa chỉ những phòng trọ còn trống… Trong sáng nay tôi phải chốt được một địa điểm nương thân mới cho hai đứa. Phòng trọ trống sẵn sàng cho dọn vào không hề ít. Nhưng phòng trọ ít tai mắt tọc mạch với giá cả hợp lý không hề nhiều. Đó là điều kiện tiên quyết tôi đặt ra cho tổ ấm mới của tôi và Vân Y.
Nhưng tôi cũng không ngờ vì điều kiện đó của mình mà tôi đi gần hết buổi sáng vẫn không tìm được nơi phù hợp. Chỗ thì giá rẻ mà toàn sinh viên nam nữ san sát nhau. Thì thầm bên này bên kia cũng nghe được. Chỗ thì toàn công nhân nhốn nháo cởi trần phanh ngực văng tục inh ỏi. Danh sách mà tôi chuẩn bị ngắn dần đến gần trưa chỉ còn một điểm duy nhất. Tôi kiên quyết không bỏ cuộc lái xe đến đó.
Đó là một căn nhà sâu trong hẻm. Con hẻm khá vắng vẻ lại sạch sẽ làm cho tôi có thiện cảm đầu tiên. Tôi tìm đến đúng địa chỉ trên giấy thì đến trước một căn nhà xinh xắn với hàng bông giấy đỏ chồm ra ngoài như một khung cửa thiên nhiên. Chỉ nhìn thấy cảnh này tôi gần như chắc chắn Vân Y sẽ thích nơi này. Người tiếp tôi là một người giúp việc lớn tuổi. Bà chỉ tôi căn phòng nhỏ trên tầng một có lối đi riêng bằng cầu thang xoắn ốc nằm trong sân rào. Giá cả bà ta đề nghị cũng hợp lý. Lòng tôi vui như mở cờ. Giờ chỉ chờ bà ta gọi điện cho chủ nhà về ký giấy nhận cọc. Bà ta bảo chủ nhà đang họp, công ty lại khá xa nói tôi chờ khoảng một tiếng.
Một tiếng chờ đợi đối với bao công sức từ sáng đến giờ của tôi thật không là gì cả. Tôi ngồi trong phòng khách chờ chủ nhà mà lòng vui phơi phới. Nhưng thời gian dần trôi qua lòng tôi như nôn nóng một cách khó hiểu. Tôi nhìn đồng hồ chỉ mới qua hai mươi phút. Tôi thầm nhẩm tính nếu đúng một tiếng sau chủ nhà trở về nhận cọc thì về đến nhà cũng chẳng qua là gần 1h00 trưa. Cơm canh Vân Y nấu có thể đã nguội lạnh. Nhưng đó cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Tôi ngồi đó mà lòng mỗi lúc một nôn nao không chịu được… Dường như có chuyện gì đó kêu gọi tôi phải về nhà thật nhanh. Thật nhanh…
– Cháu có việc gấp phải về. Cháu gửi cô tạm một triệu… Cháu đã có số điện thoại ở đây. Ngày mai trước khi dọn qua cháu sẽ báo trước…
Tôi chỉ kịp nhắn với bà giúp việc một câu ngắn gọn rồi lên xe lao nhanh ra khỏi con hẻm. Trên đường về nhà tôi không biết mình vượt bao nhiêu đèn đỏ, chỉ cắm đầu lao đi như điên. Càng về đến gần tòa cao ốc cũ kỹ đó tôi càng nôn nóng không yên. Gửi xe vào bãi hai bậc thang một bước tôi lao lên như tên bắn.
Đến hành lang tầng tám tôi thở hổn hển muốn ngã quỵ xuống tại chỗ. Nhưng khi tôi nhìn thấy cửa phòng mình mở rộng trái tim tôi gần như ngừng đập… Tôi bước vào nhà. Đập vào mắt tôi là cảnh đồ đạc toang hoang khắp nơi. Sách vở tranh vẽ của tôi cũng bị vứt trên sàn nhà. Ngay cả bức tranh cọ nước vẽ Vân Y cũng in lên một dấu giày đậm đen đất cát. Bàn ăn cơm cũng đổ ngang, chén bát vỡ nát còn có một con cá chiên vàng rộm nằm trơ trọi trên sàn nhà.
– Vân Y… Vân Y đâu…
Tôi gần như phát điên lao qua phòng đối diện gào lên. Hai cánh cửa khép chặt, ổ khóa bên ngoài đã không còn làm lòng tôi trầm xuống. Tôi nghiến răng đạp mạnh vào cánh cửa. Âm thanh phát ra thật lớn nhưng hai cánh cửa gỗ vẫn cứ trơ ra.
– ÔNG MỪNG… Ông dám chạm vào Vân Y tôi sẽ giết ông. Tôi thề…
Tôi không còn ức chế được cơn tức giận của mình. Tôi bất chấp tất cả chỉ muốn nhìn thấy Vân Y an toàn nguyên vẹn. Tôi lùi lại vài bước lao cả người vào hai cánh cửa. Nhưng lần này bất ngờ hai cánh cửa nặng nề lại bật tung ra như không hề bị khóa bên trong. Cả người tôi mất đà lao thẳng vào nhà ngã sõng soài trên sàn nhà. Cơn đau ê ẩm làm tôi choáng váng. Còn chưa kịp ngồi dậy thì thân thể tôi bị ai đó đè nghiến xuống nền đất. Hai cánh tay tôi bị bẻ quặt ra sau lưng… Khi tôi kịp định thần lại giãy giụa thì nhận ra cả hai tay hai chân mình đều bị trói cứng. Thêm một cái giẻ ướt mùi cũ mốc nhét thẳng vào miệng tôi.
– Ha ha… Mày la đi… Hung hăng đi… Thằng nhóc… Con mẹ mày…
Tôi nghe tiếng lão Mừng hí hửng đắc ý, hai mắt tôi đỏ hoe tức giận cố nhướng lên nhìn lão. Lão đứng bên cạnh tôi, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống sàn nhà ngay sát mặt tôi. Tôi tức giận nhưng thấy lão vẫn mặc nguyên quần áo cũng thấy thoáng nhẹ nhõm. Ít ra lão không xâm phạm Vân Y là đủ rồi. Dù lão muốn đánh đập hành hạ tôi thế nào cũng được.
Nhưng chợt tôi thấy nhẹ bẫng, như có một kẻ vừa ngồi trên tôi từ nãy giờ vừa đứng dậy… Rồi hai ống chân đầy lông đen xoăn tít bước qua đầu tôi. Tôi căng hai mắt đỏ ngầu cố nhìn lên chỉ thấy một gã đàn ông toàn thân trần truồng lững thững đi về phía phòng ngủ…
– Có thằng sinh viên ốm đói mà không lo được. Lát bớt tiền đi nha…
– Ha ha… Tui già rồi mà anh Hai…
Tôi không thể diễn tả thần kinh mình căng lên đến mức nào khi nghe những lời đó. Hai mắt tôi căng ra hết mức nhìn gã đàn ông trần truồng đó xoay nắm cửa phòng…
– Ư…
Cánh cửa vừa mở bên trong liền vang lên tiếng phành phạch liên tục và âm thanh ư ử khổ sở chịu đựng của Vân Y. Tôi thấy được nàng toàn thân trần truồng đang bị một gã đàn ông trần truồng khác đè nghiến hai chân mở rộng vừa hì hục thúc đẩy.
– A…
Tôi gào lên như phát điên nhưng âm thanh chỉ quanh quẩn trong cuống họng không thoát ra khỏi tấm giẻ nhét cứng khoang miệng. Hai tay hai chân giãy giụa hết sức vẫn không thoát được những sợi dây trói. Vân Y như nghe được âm thanh tuyệt vọng của tôi vừa quay lại liền ôm mặt òa khóc nức nở. Nhưng tiếng khóc của nàng cũng bị chặn lại bởi dương vật căng cứng của tên đàn ông thứ hai. Tôi đau đớn hai mắt như muốn chảy ra máu nhìn cảnh tượng Vân Y khò khè thở dốc vì một cái dương vật to lớn thô bạo đút sâu vào cuống họng nàng. Nước mắt nàng giàn dụa trên mặt nhưng ánh mắt vẫn cố nhìn về phía tôi.
“Anh đừng nhìn. Đừng nhìn em nữa…”
Tôi hiểu được ánh mắt đó của Vân Y. Tôi thấy trái tim mình đã tan nát thành nhiều mảnh. Tôi nhận ra mình bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu thương bị làm nhục ngay trước mắt. Tôi hối hận vì không giết chết lão Mừng. Tôi hối hận vì mình không đem Vân Y rời khỏi nơi này ngay hôm đó. Tôi hối hận vì mình đã tiêu phí bao nhiêu năm không rèn luyện sức khỏe để đủ khả năng chống trả bảo vệ Vân Y… Tôi thật sự hối hận…
Khi sự hối hận đến điểm tận cùng thì một cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm cả tâm trí tôi. Tôi không muốn sống nữa… Tôi thà rằng mình chết ngay lập tức để thoát ra khỏi sợi dây trói này. Tôi sẽ dùng hồn ma của mình đeo đuổi giết chết ba tên đàn ông khốn nạn này…
– A…
Tôi hét lên một tiếng bi thương chua xót đến tận cùng. Tôi dùng hết sức nện đầu mình thật mạnh xuống sàn nhà. Tôi như nghe được tiếng xương sọ mình rạn nứt… Một cảm giác đau đến thấu cả đầu óc làm tôi mê muội, cả người mềm nhũn rũ xuống. Trước khi ý thức trôi đi bên tai tôi nghe được tiếng khóc nức nở của Vân Y, còn có tiếng văng tục của những gã đàn ông đốn mạt đó…
Thời gian không biết trôi qua bao lâu. Khi cảm giác đau đớn trên đầu truyền tới tôi mới biết mình không chết. Hai tay hai chân tôi vẫn bị trói quặp phía sau, mặt áp lên sàn nhà mát lạnh còn có vị tanh tanh của máu. Tôi hơi ngẩng đầu lên nhận ra vũng máu đó đã đóng màn, đặc quánh. Hẳn là từ vết thương trên cái trán nứt toác của tôi…
– Ahhhh… Đã quá…
Tôi nghe tiếng xuýt xoa của lão Mừng, cố nhướng mắt nhìn lên thấy được cả cái trán sưng húp của mình. Tôi thấy lão Mừng trên giường ngủ đang nằm trên cơ thể lõa lồ rũ rượi của Vân Y. Hai tay lão vò nắn hai bầu vú nàng, miệng ngậm mút chùn chụt hít hà thích thú. Vân Y đã hoàn toàn bất động. Gương mặt nàng tái nhợt thiêm thiếp nhắm chặt hai mắt. Hẳn là trước khi nàng mệt mỏi thiếp đi đã nhìn tôi thật lâu…
Lão Mừng thỏa mãn rời khỏi giường. Toàn thân lão nhão nhoét, dương vật lòng thòng bước đến. Lão ném một cái bao cao su vừa dùng xong xuống ngay trước mặt tôi. Lão ngồi phịch xuống bên cạnh thở hổn hển vừa lau mồ hôi trên trán…
– Nhờ chú em nhắc nhở… Lần này quả thật không sướng lắm. Nhưng được cái yên tâm hơn…
Lão Mừng bật điếu thuốc rít một hơi rồi thổi phù vào mặt tôi. Chợt lão vỗ đùi đánh đét nói:
– À… suýt nữa quên. Cảm ơn chú em đã cho ông già này tiền đi nhậu nha… Ha ha…
Lão xòe xòe hai tờ bạc xanh trước mắt tôi cười đắc ý. Tôi biết số tiền đó lão lấy từ trong túi quần của mình.
– Còn có nữa… – Lão lại xòe ra bốn tờ bạc xanh khác đếm xoành xoạch trước mắt tôi. – Biết tiền gì không?
– Là tiền bán dâm của người yêu mày đấy… mỗi thằng một triệu, hai thằng hai triệu… Có phải rất dễ dàng không? Từ rày sắp tới tao cho phép con bé cứ ở với mày… Dĩ nhiên tiền nhà mày vẫn phải đóng. Mỗi hai ngày tao sẽ bắt khách cho nó tiếp. Tiền kiếm được tao tám mày hai… Vậy được chưa?
– Này… Mày không nói được cũng gật đầu chứ?
Thấy tôi không có phản ứng gì chỉ nhắm chặt hai mắt, lão tức giận nắm tóc tôi kéo ngược ra sau. Vết rách trên trán tôi vừa khô lại bị rách toạc ra. Tôi dương hai mắt đầy máu mở trừng trừng nhìn lão. Từ lúc tỉnh lại đến giờ tôi nhận ra mình rất bình tĩnh. Bình tĩnh đến lạ thường. Một người từ cõi chết trở về thì không còn nóng giận hay sợ hãi nữa… Nhìn thấy ánh mắt lạnh băng không cảm xúc của tôi lão Mừng hơi e ngại. Lão bỏ tóc tôi ra, vừa dùng giọng đe dọa như muốn tự trấn an mình.
– Cái gì mà nhìn. Có tin tao móc mắt mày ra không?
Lão Mừng hậm hực đứng lên nhổ toẹt một bãi nước bọt lên đầu tôi. Lão đi vào phòng ngủ tìm kiếm gì đó rồi lên giường lay lay người Vân Y. Vân Y tỉnh lại ánh mắt như vô hồn ngồi trên giường để mặc lão Mừng cài lên cổ nàng thứ gì đó. Khi lão đi ra dắt theo Vân Y thẫn thờ phía sau, cả người tôi đã run rẩy vì giận dữ. Tôi thấy được thứ lão Mừng đeo trên cổ nàng… Nó là một cái đai da dùng để xích chó nối với dây xích bằng sắt trong tay lão. Cái đai còn bấm một ổ khóa nhỏ để Vân Y không thể tự mở ra được… Tôi đau đớn nhận ra Vân Y vẫn còn không kể hết cho tôi nghe mọi chuyện. Bị kẻ mình gọi là Ba đối xử như một con chó thì nàng có thể kể cho tôi sao?
Vân Y đi lướt qua tôi, hai mắt cụp xuống không nhìn tôi lần nào. Lão Mừng dắt nàng vào phòng tắm, xích vào vòi nước. Lão quay ra ngoài mặc quần áo vào. Nhìn lại thấy Vân Y vẫn đứng bất động tại chỗ thì gắt lên:
– Mau tắm rửa sạch sẽ đi… Tao xuống dưới nhà bắt khách… Tối nay tiếp ba người nữa cho tao… Tao đang cần tiền trả nợ…
Cánh cửa phòng đóng sập lại còn có tiếng ổ khóa lách cách bên ngoài. Căn nhà nhỏ chìm vào im lặng. Tôi không nghe được âm thanh nào ngoài tiếng hít thở khó nhọc của bản thân mình.
– Ư…
Tôi gọi Vân Y như miệng không phát ra được rõ ràng. Tôi cố nhoài người tới nhưng hai tay hai chân bị trói chặt được nhích người được vài phân đã vắt cạn sức lực của tôi. Tôi gục đầu xuống sàn nhà, thở phì phò khó nhọc.
“Xoảng…”
Đột nhiên một âm thanh như có gì đó rơi vỡ làm tôi giật thót vội ngẩng đầu lên. Tôi nhìn thấy Vân Y toàn thân không mảnh vải hơi run rẩy đứng trước tấm gương phòng tắm vỡ tan tành. Bàn tay nàng cầm chặt một mảnh gương vỡ máu đã nhỏ tí tách xuống sàn gạch men trắng tạo nên một cảnh tượng tang tóc thê lương.
– Ư…
Tôi cố vùng vẫy bằng tất cả sức lực còn lại của mình. Một bên vai truyền đến cảm giác đau đớn tôi cũng bất chấp. Vùng vẫy một lúc tôi rã rời đến mức ngẩng đầu lên cũng phải cố hết sức. Hai mắt trợn trừng lên nhìn Vân Y muốn van nài nàng đừng dại dột. Nhưng khi nàng quay lại thì cả người tôi chấn động. Một cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng tôi… Ánh mắt Vân Y khoảnh khắc này nhìn tôi lại như nhìn vào khoảng không vô hình. Trong ánh mắt đó dường như tất cả hy vọng sống đã tan biến mất. Vân Y đặt mảnh gương sắc lạnh lên cổ tay, kéo mạnh…
– “KHÔNG…”
Tôi hét lên đau đớn, nước mắt lẫn với máu chảy tràn trên mặt. Hai mắt tôi như nhòe đi vì một màu đỏ bao phủ tất cả. Tôi thấy Vân Y ngồi bệt xuống, tựa lưng vào tường. Cổ tay nàng máu tuôn xối xả chảy tràn ra nền gạch trắng như muốn phủ kín cả gian phòng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn tôi. Lần này nàng thật sự nhìn tôi. Ánh mắt nàng chứa chan yêu thương và nuối tiếc.
Khi hai mắt Vân Y nhắm lại thế giới quanh tôi cũng ầm ầm sụp đổ. Bóng tối bao phủ linh hồn tôi. Hai mắt tôi vẫn dán chặt vào bóng hình mảnh mai kia. Nhưng trong đầu tôi giây phút này không gian và thời gian như không còn tồn tại. Vân Y ra đi mang theo cả tương lai, hy vọng và mộng ước rực rỡ muôn màu của tôi. Cuộc đời này còn lại cho tôi chỉ còn một màu xám u ám tĩnh lặng như vĩnh hằng.
Thời gian như chớp mắt cũng như kéo dài vô tận. Khi những sợi dây trói nới lỏng dần, người tôi được nâng đỡ lên thì ý thức của tôi mới trở về trong cơ thể.
“Anh ta có sao không?”
“Trán rách một đường sưng to lắm… phải vào viện mới biết có ứ máu não không?!”
“Khớp vai trái bị trật rồi…”
“Cổ tay lột da đến nhầy nhụa thế này… Chật…”
Tôi không nghe lọt được lời nào của những người xung quanh. Những người cảnh sát đi qua đi lại bận rộn trước ánh mắt ngơ ngẩn của tôi. Tôi chỉ nhìn về một phía. Nơi đó vẫn còn một vùng máu lớn. Sắc đỏ như nhuộm cả căn phòng. Nhưng tôi không thấy được thân xác của Vân Y. Họ đã đưa nàng đi sao?
“Trời ơi… Khổ thân tôi. Con gái tôi nuôi lớn thế này lại làm chuyện dại dột như vậy chứ?!”
Chợt một giọng nói khàn khàn nức nở lọt vào tai tôi. Tôi quay đầu về phía đó nhìn thấy ông Mừng đang sụt sùi khóc than đến thương tâm làm hai người cảnh sát lấy khẩu cung cũng lúng túng khó xử.
– Trên cổ cô ấy có vết hằn như vòng đeo cổ… Ông có thấy vật đó ở đâu không?
– Không có… Chắc tên khốn nạn nào cưỡng hiếp con bé đã dùng cái gì siết cổ nó…
Lão Mừng lắc đầu vừa lau nước mắt. Ánh mắt nhìn sang tôi như âm thầm đe dọa. Tôi biết lão muốn nói rằng chỉ cần tôi khai ra thì lão sẽ lột trần mối quan hệ xác thịt trái pháp luật giữa tôi và Vân Y. Tôi quay mặt đi vẻ mặt vô cảm. Tôi biết lúc này lão già đó đang vô cùng đắc ý.
Dù chỉ nghe loáng thoáng nhưng tôi đã đoán được lão Mừng đã về nhà trước và dàn dựng một lời khai hợp lý. Trong đó tôi cũng là người bị hại. Một sinh viên ở trọ thấy con gái chủ trọ bị cưỡng hiếp muốn giải cứu nhưng kẻ thủ ác quá hung mãnh nên lực bất tòng tâm.
– Anh Huy… anh có tỉnh táo không? Trong thời gian xe cấp cứu tới. Nếu anh có thể vui lòng trả lời tôi vài câu hỏi…
Một người cảnh sát ngồi xuống bên cạnh tôi cầm sổ ghi chép và máy ghi âm nhã nhặn hỏi. Tôi không trả lời anh ta, chỉ giơ lên cánh tay phải của mình. Anh ta hiểu ý liền đỡ tôi đứng lên.
– Tôi cần đi nhà vệ sinh. Quay ra sẽ trả lời anh.
– Tốt lắm. Tôi chờ anh.
Tôi nói với người cảnh sát như vậy nhưng hai chân tôi cứ tập tễnh đi về phía nhà bếp. Tôi cũng không biết anh ta có quan sát hành động kỳ lạ của tôi hay không… Nhưng tôi biết mình cần làm gì vào lúc này. Hoặc là lúc này hoặc là tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Tôi rút một con dao Thái cán vàng trên kệ nhét vào dưới tay áo. Tôi quay ra khỏi nhà bếp thì thấy người cảnh sát kia vẫn đứng chỗ cũ ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi tập tễnh từng bước tiến về phía sofa. Lão Mừng và hai người cảnh sát đang lấy khẩu cung cũng ngạc nhiên nhìn tôi vẻ khó hiểu. Nhưng dù họ nhìn thế nào vẫn không đoán được ý định của tôi qua nét mặt. Thậm chí ánh mắt tôi cũng không hiện lên một chút gì khác lạ. Cứ như một sinh viên ở trọ áy náy với chủ nhà vì không bảo vệ được con gái ông… Vì họ không biết rằng khoảnh khắc mà Vân Y ra đi, tâm tôi cũng đã chết.
– Chú em có sao không? Nhìn chú em vì con Y mà như vậy… Thật sự tôi rất áy náy…
Lão Mừng đứng lên vẻ mặt đau buồn lại tỏ vẻ áy náy với tôi. Nhưng lời lão còn chưa nói dứt thì phía sau đã vang lên một tiếng hét kinh sợ…
– CẨN THẬN…
Ngay tại thời điểm tiếng hét đó vang lên thì mũi dao sắc lạnh trong tay tôi đã cắm phập vào giữa trái tim của lão Mừng. Cả người lão cứng đờ hai mắt trừng trừng như không tin nổi tôi dám ra tay như vậy…
– Tôi đã thề. Ông không nhớ sao?
Tôi chỉ kịp nói với lão Mừng một câu thì người cảnh sát trẻ phía sau đã lao tới hất mạnh làm cả người tôi ngã mạnh lên mặt bàn kính.
– Gọi cấp cứu… Cầm máu đi…
Tôi ngã đến choáng váng cũng không buồn quay lại nhìn kẻ chắc chắn phải chết kia… Hai tay tôi lùa vào trong lớp kính vỡ nát nhặt lấy từng tờ bằng khen học sinh… Tôi nâng niu phủi phủi lớp cát bụi nhưng tay tôi càng lau đi nó càng bẩn. Cả người tôi bị đè nghiến xuống đất hai tay khóa cứng sau lưng. Tôi ngoái đầu cố nhìn tờ bằng khen trên sàn nhà lần cuối. Nhìn hàng chữ nghiêng nghiêng Huỳnh Ngọc Vân Y đã lem luốc đầy máu mà lòng tôi quặn thắt đau đớn.
… Bạn đang đọc truyện Khi bọt bóng vỡ tan tại nguồn: https://gaigoi.city
Sau khi thuật lại câu chuyện của Vân Y với người cảnh sát đó lòng tôi như được giải thoát. Ba ngày liên tục tôi không ăn không uống. Mỗi ngày trôi qua cơ thể tôi yếu đi nhưng tinh thần tôi lại thoải mái vui vẻ như sắp được gặp lại Vân Y.
Ba mẹ muốn gặp mặt tôi cũng từ chối… Vì gặp họ tôi không biết phải nói gì ngoài hai chữ xin lỗi… Hy vọng ba mẹ hiểu họ là điều duy nhất tiếc nuối còn lại trong đời tôi. Tôi đành ký thác trách nhiệm làm con của mình vào hai anh chị của mình. Tôi biết mình cư xử ích kỷ. Nhưng làm ơn cho phép tôi được một lần ích kỷ trong đời.
– Anh Đức Huy… Có anh Văn Khoa và Quốc Định muốn gặp.
– Không gặp…
Tôi nằm co ro trên giường trả lời người quản lý buồng giam cũng không quay đầu lại. Tôi nghe được tiếng thở dài chán nản của ông ta rồi tiếng giày nặng nề nện đều trên nền xi măng xa dần. Tôi nhắm mắt lại khóe môi khẽ mỉm cười. Hai tay tôi ôm chặt lớp chăn mềm mại bên tai còn nghe được tiếng cười khúc khích của Vân Y.
– Anh Đức Huy… Anh Văn Khoa gửi thư…
– Không nhận…
Đang vui đùa với Vân Y lại bị cắt ngang tôi bực mình gắt lên. Nhưng lời nói tiếp theo của người quản lý buồng giam làm tôi sửng sốt.
– Kèm chung là thư của cô Vân Y gửi anh…
Tôi quay ngoắt lại rời khỏi giường quá nhanh làm hai chân tôi loạng choạng suýt ngã. Hai mắt mở to nhìn chằm chằm người đàn ông ngoài song sắt. Dù biết ông ta sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn nhưng tôi vẫn thấy khó tin…
– Anh nói… là Vân Y sao?
– Anh xem thì biết thôi…
Tôi chộp lấy hai mẩu giấy gấp gọn từ tay người quản lý buồng giam ngồi luôn xuống sàn nhà. Hai tay tôi run rẩy mở ra lá thư thứ nhất. Tôi nhận ra nét chữ của Khoa. Nó có vẻ rất tức giận vì tôi từ chối gặp nó. Chữ ngoáy xiêu vẹo. Ngay mẩu giấy viết thư cũng thể hiện sự bực dọc đó. Đường xé tan nát chẳng ra lề lối gì.
Tôi càng đọc cả người càng run rẩy, nước mắt cứ trào ra. Thì ra Vân Y không chết. Nàng mất máu nghiêm trọng nhưng vì bẩm sinh nàng thuộc nhóm người máu đặc nên vết thương ở cổ tay tự đông lại ngăn dòng máu chảy hết ra ngoài. Sau hai ngày hôn mê Vân Y đã tỉnh lại trong bệnh viện.
Khoa và Định hay tin đã dẫn cả ba mẹ và anh chị lớn của tôi vào bệnh viện thăm Vân Y. Gặp mặt nàng ba mẹ rất vui. Hai người còn ngỏ lời nếu Vân Y không còn nơi nương tựa có thể về Long An ở nhà tôi. Anh chị lớn tôi có thể đứng ra nhận nàng làm con nuôi để nàng có hồ sơ đăng ký đi học tiếp. Nghe sự sắp xếp như vậy Vân Y đã bật khóc.
Nhưng tôi đọc đến đây thì hết thư. Khoa lại không nói Vân Y có đồng ý hay không? Điều quan trọng như vậy lại không nói… Thằng bạn chết bằm… Tôi nghiến răng căm hận.
Chợt nhớ đến lá thư thứ hai. Hai tay tôi run rẩy mở lá thư ra. Mũi tôi như ngửi được mùi hương của Vân Y. Tim tôi liền đập rộn ràng. Đây là một tờ giấy đôi được bứt ra từ một cuốn tập học sinh. Giữa tờ giấy chỉ có một hàng chữ. Nắn nót rất đẹp. Đây đúng là nét chữ của Vân Y tôi đã thấy cuốn vở học của nàng…
“Bất kể bao lâu em vẫn chờ anh…”
Nhìn hàng chữ đó mà tôi bật khóc rưng rức như một đứa trẻ. “Em chờ anh… Bất kể bao lâu em vẫn chờ anh…” Tôi ôm chặt bức thư áp vào tim mình mà khóc. Trái tim tôi mấy ngày qua như xơ cứng giờ lại rộn ràng hồi phục sức sống mãnh liệt.
– Haizz… Đã không ăn còn khóc lóc… Không muốn sống nữa hay sao vậy?
Chợt nghe tiếng càm ràm của ai đó tôi ngẩng đầu lên. Bên ngoài song sắt là một người đàn ông lớn tuổi mặc đồng phục quản giáo trại tạm giam. Ông ta đẩy xe thức ăn đến trước buồng giam của tôi đang đưa tay vào muốn thu lại khay cơm đầy ắp đã khô cứng nguội lạnh. Tôi chợt vùng người dậy nhào qua nắm chặt khay cơm không buông…
– Đừng… Để đó. Tôi muốn ăn…
– Hả… Muốn ăn hả? Vậy lấy khay cơm mới còn nóng nè…
– Đưa đây… Tôi ăn hết…
— Hết —
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.