Kẻ thất lạc – Phần 8

Phần 8
18h00…
Mất mười lăm phút Khánh Phương mới thay xong chiếc váy cưới thật dài cho nghi thức chính đêm nay. Thật may con bé Thảo luôn ở trong phòng thay đồ chờ đợi để giúp đỡ nàng.
– Được rồi… Phương cầm được. Cảm ơn Thảo nhé.
– Dạ, không có gì.
Khánh Phương đón lấy tà váy dài thượt của mình từ tay Thảo. Một bên tay còn lại níu váy, từng bước hướng lên boong tàu. Đột nhiên Khánh Phương hơi ngẩng người ngừng lại. Nàng nghe được âm thanh gì đó… Chợt thấy một cánh cửa phòng ngủ không đóng chặt, Khánh Phương cắn môi lò dò bước lại ghé mắt nhìn vào.
– Ưm…
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn gương mặt Khánh Phương liền đỏ ửng lên như gấc chín. Trong phòng là hai đàn ông và một phụ nữ toàn thân trần truồng. Hai người trong đó Khánh Phương nhận ra, đều là người của Tập đoàn Bắc Nam. Khi đó nàng còn rất ấn tượng với hai người. Người phụ nữ thân hình cao ráo tóc ngang vai với gương mặt rất xinh đẹp là Nhật Vy, Thư ký Hội đồng quản trị. Người đàn ông đi cùng cô ta là Minh Tạo, Giám đốc đối ngoại, khá điển trai, có lẽ thua Hoài Nam một chút, nhưng anh ta có một nụ cười mỉm vô cùng khó diễn tả làm nàng không dám nhìn lần thứ hai.
– Ưm…
Người thứ ba đang nằm trên giường. Nửa thân dưới để trần, trên còn mặc áo thuyền trưởng. Nón thuyền trưởng của anh ta đội lúp xúp trên đầu của Nhật Vy đang mê mẩn ngậm mút dương vật dựng đứng của anh ta. Minh Tạo quỳ gối bên dưới giường, mặt rúc vào cặp mông tròn trịa cong vểnh của Nhật Vy mà xì xụp ngậm mút… Khánh Phương cắn môi nhìn cái dương vật của tên thuyền trưởng đã căng cứng bóng loáng vì được Nhật Vy chăm sóc mà hai gò má nóng rực như thiêu đốt.
– Ưm…
Minh Tạo đứng lên, ánh mắt nhìn hai mép âm hộ đỏ hồng ướt đẫm của Nhật Vy mà nhếch mép cười. Như nhận ra đã đến lúc, Nhật Vy ngẩng lên. Cô xé một cái bao cao su ngậm nó vào miệng rồi vô cùng điêu luyện phủ nó lên dương vật người đàn ông bên dưới. Nhật Vy di chuyển lên trên, hai chân quỳ gối hai bên người. Tay cô đón lấy dương vật người thuyền trưởng bên dưới, đưa vào âm hộ mình từ từ ngồi xuống.
– Ưm…
Khánh Phương che kín miệng gương mặt đỏ rực như có lửa nhìn Nhật Vy toàn thân trần truồng ưỡn ẹo bờ mông nhỏ để bờ mông tròn trịa không ngừng nâng lên dập xuống nuốt trọn cái dương vật bên dưới. Tư thế này trong mắt nàng là vô cùng phóng đãng. Nhưng vẫn có gì đó rất đẹp, rất hấp dẫn…
Minh Tạo vơ một cái bao cao su siêu mỏng trên giường đưa lên miệng xé, tự đeo lên dương vật mình. Hắn quỳ hai gối phía sau Nhật Vy. Nhật Vy như hiểu ý, thân mình chồm hẳn ra phía trước đưa phía sau mình lên chào đón hắn. Minh Tạo cầm dương vật mình lò dò chèn vào nụ hoa cúc đỏ hồng xinh xắn kia. Từ từ nhấn sâu vào…
– Ah…
Bên ngoài vang lên một tiếng kêu thảng thốt… Minh Tạo như không hay biết gì. Thậm chí mắt hắn cũng không nhìn về phía cửa nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên nhàn nhạt. Hắn hít hà sung sướng, lùi người lại rồi nhấn vào đến lúc hoàn toàn áp chặt hạ thể lên bờ mông tròn trịa của Nhật Vy…
– Ưm… Ôi… Sướng quá…
Khánh Phương bưng kín miệng, hai gò má nóng rực như gấc chín. Nàng vội vàng quay người đi lên boong tàu nhưng đầu óc vẫn ám ảnh hình ảnh hoang dại kia. Đây là lần đầu tiên nàng biết hai người đàn ông có thể cùng lúc làm tình với một người phụ nữ theo phương thức như vậy. Chỉ vừa nghĩ đến hạ thể Nhật Vy căng tức không ngừng đón nhận cả hai cái dương vật không ngừng ra vào là toàn thân nàng đã hừng hực nóng đến khó chịu.
18h30…
Chiếc du thuyền trắng lộng lẫy như một tòa lâu đài nổi rẽ sóng lướt nhanh về phía sông Đồng Nai. Hộ tống chiếc du thuyền là sáu chiếc cano siêu tốc ba động cơ mang theo hai mươi người vệ sĩ trang bị vũ khí đầy đủ. Đây là sự chuẩn bị cần thiết. Quan khách tham dự tiệc cưới Hoài Nam và Khánh Phương đêm nay nếu không tính nhóm thầy cô giáo trường Lạc Hồng thì hơn 110 người còn lại đều có địa vị xã hội không thể xem thường. Họ được phân bàn theo chức vị, nghề nghiệp và cả tính chất đặc thù của thân phận. Trong đó hai bàn quan chức chính phủ sẽ được cha Khánh Phương, Ông Huỳnh Tấn Cang đón tiếp. Bốn bàn doanh nhân là khách mời do Minh Tạo và Nhật Vy đón tiếp. Có lẽ vì thân phận khách mời đêm nay vô cùng đặc biệt nên đại diện Tập đoàn Bắc Nam chỉ có hai người họ. Năm bàn còn lại là đều là tu chân giả, một số từ các đại gia tộc, một số là người của Hiệp hội tu chân An Nam. Nếu bất kỳ người nào trong số quan khách hôm nay xảy ra chuyện không may thì khả năng rất lớn ngay ngày mai một mảng nào đó bên dưới vùng trời này sẽ đổ sụp theo.
– Tiểu đệ xin mời các tiền bối… Xin mời…
Trong năm bàn tu chân giả lúc này là một cảnh tượng rất khó diễn tả bằng lời. Mọi người đều ngán ngẩm nhìn bốn tên đàn ông tuổi không nhỏ toàn thân ăn mặc đồ hiệu lòe loẹt ngứa cả mắt, không ngừng nâng ly mời mọc uống rượu. Gã nào mặt mày cũng đã đỏ gay, miệng huyên thuyên mà không biết mình đang nói cái gì.
– Tu chân ah… Cuộc đời của chúng ta rất… rất dài… ngay cả khi tất cả mọi người ở đây chết sạch thì vẫn còn hai ta… Hắc hắc… Uống…
Lê Văn Hòa, anh cả trong nhóm chạc 35 tuổi dáng người tầm thước, bộ ria mép chải chuốt kỹ càng. Hắn lúc này đang khoác vai Nguyễn Hữu Trí con trai trưởng dòng họ Nguyễn vừa khề khà nói. Nét mặt của Hữu Trí nhăn nhó khổ không biết nói cùng ai. Hắn nhìn sang cha mình bên cạnh, ông Nguyễn Hữu Lộc, trưởng tôn nhà họ Nguyễn mà cầu cứu. Nhưng cha hắn chỉ nhướng mày nhìn lên trời như không thấy.
– Anh Hai nói rất chí lý… Nhưng mà cũng phải có ba đứa em còn sống chứ???
– Ừ… Đúng vậy. Tụi mày cũng sống. Còn lại chết hết…
Kẻ vừa lên tiếng là Lê Văn Phát, 33 tuổi dáng người gần như một khuôn với anh trai, nhưng hắn không để ria mép mà dưỡng một chùm lông dài mọc trên nốt ruồi trâu dưới cằm, chốc chốc lại vuốt vuốt nhìn đáng khinh đến cùng cực.
– Huynh đài… Ở nhà mình có tiểu thư nào chưa xuất giá không vậy? Tiểu đệ chưa có vợ nè…
– Không có ah… Con gái tôi còn đẻ ra cậu được đấy…
– Ha ha…
– Vậy cháu huynh đài cũng được…
Lê Minh Hậu, 32 tuổi dáng người bệ vệ cao lớn, cái bụng bia ưỡn ra làm áo sơ mi căng phồng muốn bứt cả nút. Hắn khoác vai một ông lão tóc bạc phơ không ngừng lè nhè tìm vợ.
Nếu không phải biết bốn tên này là cháu họ của ông Lê Hoài Bắc thì sớm đã có người đem chúng ném hết xuống sông. Nhưng nói vậy thôi. Không ai ở đây có lá gan đó. Dù sao ông Bắc hiện nay cũng được xem là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Chủ tịch Hiệp hội Tu chân An nam. Hôm nay Chủ tịch đương nhiệm vì lý do sức khỏe không đến tham sự. Ngay cả Phó chủ tịch Đỗ Đức Lập cũng vài ngày trước đã nộp đơn xin miễn nhiệm. Mọi người còn nghe nói ông ta đã rời thành phố đi đến nơi thâm sâu cùng cốc nào đó để tìm cơ duyên đột phá Kim Đan. Dù không ai nói ra nhưng đều tự hiểu ông Lập đang e sợ uy thế của ứng cử viên mới. Ông Lê Hoài Bắc lúc này có thể nói như mặt trời ban trưa.
– Hoài Nam… Em dâu… Lại đây nào…
Nghe tiếng kêu réo inh ỏi, Hoài Nam hơi sượng cứng mất tự nhiên. Hắn dắt tay Khánh Phương bước sang phía đó. Một tên đàn ông thân hình béo ục ịch, nút áo sơmi cũng sắp không chịu nổi mà bung ra. Hắn là Lê Minh Nhân, 30 tuổi đứa cháu họ nhỏ nhất của cha nuôi. Hắn bằng tuổi Hoài Nam nhưng luôn lấy vai vế để đứng trên đầu người khác.
– Wahhh… Em dâu thật là xinh đẹp nha…
– Em cảm ơn…
– Chào các anh…
Khánh Phương mỉm cười xã giao chào mọi người. Nàng không tình nguyện đối diện với tên béo này. Chỉ nhìn hai mắt hắn híp lại chỉ còn hai đường thẳng, nhất là cái nọng mỡ nhễ nhại mồ hôi bóng loáng là nàng thấy cả người kinh tởm mất tự nhiên. Không chỉ Minh Nhân, mà lúc này Khánh Phương cảm nhận được rõ ràng ánh mắt hau háu thèm thuồng của Văn Hòa, Văn Phát và Minh Hậu. Nàng nghe nói bốn tên cháu họ của cha nuôi rất hư hỏng ăn chơi, còn tối ngày ra đường huênh hoang mình là tu chân giả.
– Nâng ly chúc mừng hai bạn trẻ nào… Lại đây…
Hoài Nam không được tự nhiên trước vẻ nhiệt tình vui vẻ của Hòa Phát Hậu Nhân. Hắn vẫn không quên mối thù đối với bọn chúng. Vui vẻ xã giao chỉ là ngoài mặt. Một ngày khi hoàn toàn lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo này thì chính là không chết không thôi.
Khánh Phương và Hoài Nam bị mọi người vây kín không ngừng nâng ly. Nàng không từ chối. Vì bên trong ly rượu của nàng là sparkling không có cồn. Nhưng Hoài Nam mặt đã đỏ ửng, không ngừng bị 4 tên anh họ ép uống. Chợt nét mặt Khánh Phương thoáng ửng đỏ mất tự nhiên. Nàng cảm nhận được bàn tay của ai đó đang chui sâu vào váy cưới sờ nắn mông mình. Kẻ lớn mật đó chỉ có thể là một trong bốn tên anh họ của Hoài Nam.
Văn Hòa lúc này vô cùng phấn khích. Hắn làm việc này là có tính toán. Hắn tin tưởng trước bao nhiêu quan khách ở đây, Khánh Phương chỉ có thể chịu đựng. Hoàn hảo hơn là vị trí bàn này phía sau là ban công hướng ra mặt sông, không ai có thể nhìn thấy hành động dơ bẩn của hắn. Bàn tay Văn Hòa lúc này đã chui sâu vào lớp vải soiree lùng nhùng, mân mê xoa nắn cặp mông tròn trịa của em dâu mình. Khánh Phương thật sự là người phụ nữ xinh đẹp hoàn mỹ nhất mà hắn từng gặp. Cặp mông này để doggy thì tổn thọ mười năm hắn cũng chịu ah… Hắn để tay mình chui sâu xuống khe thung lũng sâu hoắm tuyệt vời kia, cảm nhận được một miệng núi lửa hừng hực đã thật gần.
Đột nhiên trên chân trái truyền đến cảm giác nặng nề, Văn Hòa nhếch mép cười. Dẫm chân anh sao? Cho em dẫm cả đêm ah… Nhưng nụ cười hắn chợt cứng đờ từ từ trở nên méo mó. Hắn có cảm giác bàn chân của mình đang bị một con trâu dẫm lên. Không, con trâu đó đang lớn dần lên thành một con voi. Văn Hòa nghiến răng vận toàn bộ linh lực xuống chân nhưng vẫn không thấy đỡ hơn bao nhiêu. Bàn tay đặt trên cặp mông của Khánh Phương đã sớm bị hắn rụt về bóp chặt lấy cạnh bàn. Chịu đựng…
“Thùng” Sàn nhà chấn động đã bắt đầu hơi lõm xuống. Khoảnh khắc này khuôn mặt ửng hồng vì rượu của Văn Hòa bắt đầu chuyển sang tái nhợt không còn chút huyết sắc. Bàn chân hắn truyền đến cảm giác đau đớn kinh khủng như đang bị một chiếc xe lu cán qua. Văn Hòa cúi đầu xuống để che đi khuôn mặt vặn vẹo giần giật của mình. Trán hắn rịn ra từng giọt mồ hôi. Hắn như nghe được tiếng xương chân mình đang răng rắc vỡ vụn. Hắn thật sự sợ hãi…
– Em… Em dâu…
Nghe Văn Hòa lắp bắp như nài nỉ. Khánh Phương rụt chân mình về, gương mặt thản nhiên lạnh nhạt quay sang nhìn hắn:
– Dạ, anh Hai.
– Ờ… Không… không có gì… Hai đứa… tiếp tục đi chào bàn khác đi ah… – Văn Hòa nói mà hàm răng run rẩy không ngừng va vào nhau.
– Vâng.
Nhìn Khánh Phương nhẹ nhàng kiêu sa khoác cánh tay Hoài Nam rời đi mà nét mặt Văn Hòa nhăn nhó không biết chia sẻ cùng ai. Hắn lén nhìn xuống bàn chân trái đau đớn ê ẩm của mình. Chiếc giày LV bóng bẩy đã bẹp dí bung mép như vừa đi qua một máy nghiền rác thải. Thật may hắn còn cảm nhận được ngón chân mình có thể cử động, dù nhích nhẹ cũng làm hắn đau đến toát mồ hôi. Ai nói người phụ nữ này không tu luyện chứ? Mẹ kiếp, thật hố lớn rồi.
Khánh Phương khoác cánh tay Hoài Nam, miệng mở một nụ cười như tỏa nắng. Nàng thật sự đang rất vui, rất kích động. Chuyện bị người ta sàm sỡ vừa rồi nàng hoàn toàn đã quên sạch. Khánh Phương kích động vì nhận ra trong cơ thể mình tồn tại một loại sức mạnh bí ẩn nào đó. Khánh Phương không cho rằng nó là linh lực. Dù chưa bao giờ tu luyện nhưng nàng nghe cha mình diễn giải không ít. Linh lực hệ thủy của gia tộc nàng có thể nói là loại linh lực nhu hòa nhất song song với mộc hệ.
Tu chân giả thông qua thuộc tính linh căn của mình để cảm nhận và hấp thu linh khí thiên địa. Tại một địa phương không quá đặc thù địa lý thì bên trong linh khí luôn tồn tại năm thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Mỗi thuộc tính linh khí vào cơ thể tạo thành linh lực sẽ đem đến cảm nhận cho tu chân giả khác nhau khá rõ ràng. Ví dụ như hỏa thuộc tính linh lực khi vận động sẽ làm cơ thể nóng lên như có một ngọn lửa trong người. Mộc thuộc tính linh lực sẽ mang đến cảm giác thanh mát dễ chịu lại có thể tự sinh sôi trong quá trình chiến đấu. Còn thủy thuộc tính của gia tộc Khánh Phương đem đến một cảm giác nhu hòa bồng bềnh nhẹ nhàng. Nhưng thứ nàng cảm nhận trong người mình hoàn toàn không phải như vậy. Nó lạnh lẽo, âm trầm lại nặng nề. Linh căn sinh ra là bẩm sinh và không thể thay đổi. Trong kiến thức của Khánh Phương nếu linh lực có thể được cơ thể nàng hấp thu chỉ có thể là linh lực hệ thủy mà thôi. Vậy trong cơ thể nàng là thứ gì?
Từ vị trí ban công boong tàu, Giáo sư Châu nhấm nháp ly rượu ánh mắt nhìn theo Hoài Nam và Khánh Phương. Ông ta nhìn sang Lý Được bên cạnh hỏi:
– Cậu thấy sao?
– Vâng. Xương bàn chân một người đàn ông trưởng thành có chiều cao từ 1, 68 đến 1, 72 mét chịu lực tối thiểu 75kg trên 1 centimet vuông. Nhìn bộ dạng hắn như vậy có lẽ đã đến mức chịu đựng cực hạn. Tôi phỏng đoán lực đạo của Khánh Phương tối thiểu tương đương với Luyện khí hậu kỳ đến Đại viên mãn ah…
Lý Được trả lời nhưng không quay đầu lại. Hắn vẫn hướng con mắt laser đỏ về hướng Khánh Phương.
– Nhưng trước đó không phải cậu nói con bé không tu luyện?
– Đúng vậy. Và tôi đã tìm ra được lý do vì sao mình nhầm lẫn. Mời ông chủ xem…
Giáo sư Châu rút điện thoại ra khỏi túi áo vest. Màn hình điện thoại của ông hiện lên video cảnh tượng giữa Khánh Phương và Văn Hòa vừa rồi được quay lại do con mắt laser của Lý Được.
Với thao tác của ông đoạn video đó hiện lên thân nhiệt cơ thể của hai người. Toàn thân Khánh Phương phủ toàn một màu đỏ hồng, có nghĩa rằng khi đó nàng vô cùng giận dữ. Nhưng tại thời điểm nàng dẫm lên chân Văn Hòa… Từ vị trí bụng dưới của nàng liền sinh ra màu xanh dương tượng trưng cho luồng khí lạnh từ vị trí đan điền chạy thẳng xuống chân. Màu xanh dương đó từ mờ nhạt đến đậm dần lên… Cùng lúc đó Văn Hòa cũng vận dụng linh lực. Một màu đỏ thẫm như dung nham nóng bỏng hoàn toàn đổ dồn xuống bàn chân trái của hắn. Đối chọi lại lực lượng của Khánh Phương đang ép xuống.
Nhưng điều làm Giáo sư Châu quan tâm nhất là chuyện xảy ra sau đó. Sau khi Khánh Phương rụt chân về, luồng khí xanh dương lạnh lẽo kia lập tức được hút ngược trở về nơi khởi nguồn rồi hoàn toàn biến mất. Biến mất như chưa từng tồn tại.
– Trong đan điền con bé che giấu một luồng linh lực có thuộc tính âm hàn. Trong trạng thái bình thường hầu như không có khả năng bị phát hiện… Dù người có cảnh giới như ông Bắc cũng không thể. Vấn đề là làm sao để che giấu nó đi? Tôi nghĩ ngay cả con bé cũng không biết được chuyện đó…
– Thật thú vị ah… Con bé này một lúc nào đó ta nên đem về làm vài thí nghiệm…
– Ông chủ, cái đó là bắt cóc ah… – Lý Được thảng thốt quay sang ông.
– Hừ… So sánh sứ mệnh quan trọng của chúng ta thì mấy chuyện vặt vãnh đó có là gì chứ?!
Lúc này, Khánh Phương tâm trạng rất hân hoan vui vẻ. Nàng khoác cánh tay Hoài Nam không ngừng nâng ly cảm ơn những lời chúc tụng của mọi người. Nụ cười của nàng từ hai ngày nay chưa bao giờ tươi tắn rực rỡ như đêm nay. Ánh mắt nàng thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía bàn cuối cùng gần khoang buồng lái nơi các anh chị giáo viên trường Lạc Hồng đang ngồi. Dĩ nhiên Khánh Phương hiểu vị trí bàn của họ sắp xếp như vậy cũng xem hợp lý. Nếu cưỡng ép đưa bàn của họ vào giữa vây quanh bởi những người tai to mặt lớn như vậy họ còn thấy áp lực khó chịu hơn.
– Xin chúc mừng… Nâng ly nào…
Khánh Phương nâng ly ủng hộ lời kêu gọi của Nhật Vy. Ánh mắt nàng lén nhìn nhận ra gương mặt xinh đẹp của cô ta vẫn còn nét ửng hồng như trải qua một đợt giao hoan vô cùng thỏa mãn. Chợt nàng thấy Minh Tạo đang nhìn mình. Nhất là nụ cười mỉm nhàn nhạt kia làm cả gương mặt nàng nóng rực xấu hổ, lập tức quay đi. Không lẽ anh ta đã biết mình nhìn lén… Không thể nào…
– Mình sang bàn anh chị trường Lạc Hồng đi…
– Ừ…
Vừa rời khỏi bàn doanh nhân, Khánh Phương liền đề nghị. Hoài Nam liền gật đầu đồng ý. Nàng vui vẻ đi theo anh hướng về bàn cuối dãy bên cạnh khoang lái tàu. Đột nhiên Hằng xuất hiện trước mặt hai người, cúi đầu nói nhỏ:
– Ông chủ gọi cậu mợ sang bàn của ông có việc một chút…
– Ừ… Được rồi…
Khánh Phương có chút áy náy quay lại nhìn các anh chị đồng nghiệp đã đứng lên chuẩn bị đón tiếp nàng và Hoài Nam. Nàng không hiểu cha nuôi có chuyện gì gấp như vậy. Nhưng hai người về đến nơi lại thấy cha nuôi không còn ngồi đó.
Vài phút trước Giáo sư Châu đã ngồi xuống bàn nâng ly cùng vài quan khách. Đêm nay ông hoàn toàn không quan tâm đến những món cao lương mỹ vị bày biện cầu kỳ trước mặt, rượu bia càng không. Thứ ông quan tâm lúc này là giọng nói của Lý Được khẽ vang lên trong đầu mình.
– “Cô gái ngồi ở bàn doanh nhân đó không phải là người bình thường… Trong người cô ta có một luồng linh lực rất mạnh…”
Thân phận Trợ lý của Lý Được không tiện ngồi vào bàn cùng những quan khách cấp cao không kém ông chủ hắn. Hắn lại thích thong thả một mình tựa lưng lên ban công tàu nhấp nháp vài ly rượu whiskey 60 năm vừa như lơ đễnh dùng con mắt laser của mình quan sát quan khách…
– Điều tra thân phận cô ta…
– “Vâng…”
Lúc này ông Bắc đang nói chuyện với một vị khách chợt ánh mắt nghi hoặc nhìn sang phía Nhật Vy. Quan khách đêm nay không nhiều. Người mà không nằm trong danh sách ông nắm giữ chỉ có thể là người của Tập đoàn Bắc Nam do Hoài Nam huy động đến hỗ trợ đón tiếp khách. Từ lâu rồi ông không nhúng tay vào công việc ở Tập đoàn Bắc Nam, không biết cô ta là ai. Cô gái này cần lưu ý… Thân phận, mục đích của cô ta là gì?
Ông cũng phải thầm khâm phục mấy thứ thiết bị của lão Châu điên kia. Kim đan giả như ông muốn biết một người có phải tu chân giả không chỉ có thể dùng thần thức của mình tiếp xúc với kẻ đó. Vì thế rất khó tránh kẻ mình muốn điều tra phát hiện. Nhưng thứ máy móc quái dị của giáo sư Châu có thể vô thanh vô thức quan sát linh lực bên trong cơ thể người khác.
Ông Bắc không có sở thích nghe lén người khác nói chuyện. Chẳng qua vừa vài giây trước ông thấy vẻ bất thường của Giáo sư Châu và Lý Được. Hai như dùng một phương thức khó hiểu nào đó truyền âm cho nhau. Ông mới thử dùng thần thức của mình tiếp xúc với hộp sọ của Giáo sư Châu thì bất ngờ nhận được sự rung động của sóng âm thanh. Vì thế ông mới nghe được lời đánh giá của Lý Được về cô gái phía bên bàn doanh nhân.
– Kết quả so sánh của ông Bắc và tên kia thế nào rồi?
– “Ông chủ… Kết quả so sánh cấu tạo hộp sọ của ông Bắc và kẻ kia không trùng khớp…”
Lúc này bên trong mắt trái của Lý Được xuất hiện một màn hình hiện lên hình ảnh 3D phần đầu của ông Lê Hoài Bắc với nhiều điểm đỏ nhấp nháy liên tục. Bên cạnh ông là gương mặt của một người thanh niên gương mặt góc cạnh mái tóc bù xù. Hắn chính là kẻ đã chạy thoát khỏi phòng thí nghiệm Alexa phòng A1 của Giáo sư Châu.
– Cách tính tỷ lệ hộp sọ giữa cha con chỉ có tỷ lệ 73% chính xác thôi. Tôi cần cậu tìm mẫu ADN của ông Bắc để so sánh với mẫu ADN tên kia chúng ta còn lưu trữ.
– “Ông chủ, cái này không dễ nhưng tôi sẽ cố gắng”.
Lý Được và Giáo sư Châu trao đổi bằng cách truyền âm dĩ nhiên không phải cùng loại truyền âm của tu chân giả. Đó là công nghệ thế kỷ 21. Mỗi người chỉ cần trải qua một tiểu phẫu nho nhỏ. Rạch một đường 2 centimet sau vành tai là có thể cấy một con chip siêu nhỏ lên phần đáy của hộp sọ. Tất cả âm thanh sẽ truyền vào đầu theo phương thức truyền dẫn xương. Âm thanh đầu vào lại là một con chip khác được giấu vào trong cấu trúc trụ implant cấy vào xương hàm như cách người ta trồng răng.
Dĩ nhiên hai con chip đó không cần phải sạc theo kiểu thông thường. Vì chúng sử dụng nguồn năng lượng lượng tử kéo dài hơn 10 năm. Pin lượng tử là bước đột phá vĩ đại của phòng thí nghiệm Arizona Hoa kỳ. Công nghệ này hiện đang được lưu truyền qua các phòng thí nghiệm trên thế giới dưới dạng nghiên cứu đánh giá. Trong vài năm tới nếu công nghệ lưu trữ năng lượng này được Hiệp hội năng lượng Thế giới chấp thuận sẽ khởi đầu cho một bùng nổ về công nghệ trên toàn thế giới. Hãy tưởng tượng… Một chiếc smartphone có pin kéo dài cả tháng. Một chiếc ô tô điện có thể di chuyển trên quãng đường 5000 kilomet mới cần sạc. Càng nhiều càng nhiều phát minh mới sẽ xuất hiện thay đổi toàn diện thế giới nhân loại. Chỉ nghĩ đến đó cả người Giáo sư Châu đã phấn khích đến phát run.
– Ha ha… Giáo sư Châu. Nghe nói ông đang tìm tôi?
Đột nhiên từ phía sau vang lên giọng nói, Giáo sư Châu giật mình ngẩng đầu lên. Thấy ông Bắc mỉm cười vui vẻ đứng sau lưng mình, ông đứng lên bắt tay hồ hởi:
– Dĩ nhiên rồi. Tôi còn phải cảm ơn ông Bắc đã cho tôi cơ hội gặp gỡ các đồng nghiệp đây!
– Nâng ly chúc mừng hai bạn trẻ nào…
Mọi người trong bàn đều đứng lên nâng ly. Những chiếc ly pha lê chạm vào nhau phát ra âm thanh leng keng thật vui tai. Lý Được thấy ông Bắc đặt tay lên bờ vai gầy gò của Giáo sư Châu đưa ông rời khỏi bàn tiệc, hắn nhíu mày bước lại gần. Nhưng Giáo sư Châu như có mắt phía sau, chỉ khoát tay cho hắn ngừng lại. Ông Bắc ánh mắt nhìn sang Lý Được đầy vẻ cười cợt. Như cặp bạn già thân thiết, hai người đến bên bang công tàu mới dừng lại. Ông Bắc đứng trước ban công ánh mắt xa xăm nhìn ra ngã ba sông Đồng Nai mênh mông rộng lớn. Chợt lên tiếng hỏi:
– Tôi muốn biết… ông cần so sánh hộp sọ của tôi với ai vậy?
Vừa nghe được câu hỏi đó Giáo sư Châu sống lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo. Ông ta có thể nghe được âm thanh chỉ phát ra trong đầu mình sao? Điều này thật khó tin. Ông hít sâu một hơi thoải mái thừa nhận:
– Là một thanh niên. Chạc 23 tuổi. Kẻ đã phá nát phòng thí nghiệm của tôi rồi tẩu thoát hơn hai năm trước…
– Có phải kẻ đã được tìm thấy trong vách đá?
– Ông biết không ít đấy. Đúng là hắn.
– Ông có hình ảnh của hắn không? – Ông Bắc quay ngoắt lại, ánh mắt che giấu một vẻ kích động khó kiềm chế.
– Đây là thông tin tuyệt mật. Xin lỗi tôi không thể chia sẻ… – Giáo sư Châu hời hợt nói.
– Hừ… Vậy ông muốn thứ gì? Vài mẫu ADN của tôi phải không? Chuyện này vô cùng đơn giản.
– Đúng vậy. Đúng là phòng thí nghiệm của chúng tôi đang cần vài mẫu ADN của cường giả Kim Đan… Nếu ông có thể hỗ trợ thì tốt quá rồi…
– Xem ra Thiếu tá Đoàn Xuân Cảnh làm việc rất tích cực nhỉ? Báo cáo cũng nhanh đấy… – Ông Bắc nhếch mép cười.
– À không. Ông sai rồi. Đội điều tra Đặc biệt hoàn toàn không liên quan gì đến chúng tôi cả. Toàn bộ quá trình độ kiếp Kim Đan của ông đều được vệ tinh của chúng tôi ghi lại. Đó sẽ là một tài liệu tham khảo quý giá đấy.
– Đáng tiếc hình ảnh không được rõ lắm. Mây đen quá nhiều… Nếu ông có thể diễn lại một lần nữa vào ban ngày trời quang mây tạnh thì tốt quá…
– Được rồi…
Ông Bắc chán nản lắc đầu. Nói chuyện với lão Châu điên luôn làm ông đau đầu. Độ kiếp còn có thể diễn lại sao? Dù có thể ông cũng không bị điên như lão.
– Tôi muốn xem hình của hắn trước.
– Được thôi.
Giáo sư Châu cười tủm tỉm mở điện thoại mình đưa ra. Ông Bắc cầm lấy điện thoại cả người bắt đầu run rẩy. Trên màn hình là gương mặt mô phỏng 3D của một người thanh niên chạc 23 tuổi với mái tóc bù xù như tổ quạ. Nhìn gương mặt góc cạnh gầy gò của nó, nhất là đôi mắt kia mà trái tim ông như thắt lại. Nó đã về. Nó thật sự đã về rồi.
– Lần đó khi ông tìm thấy thi thể của hắn… Ý tôi là trước khi hắn sống lại. Trên người hắn còn có vật gì khác không?
– Không có. Trên người hắn ngoại trừ vài mẩu quần áo rách nát thì không còn gì cả…
Ông Châu trả lời rất thoải mái. Chuyện này cũng không phải thông tin tuyệt mật gì. Ông tin rằng nếu ông Bắc muốn tìm hiểu rất nhanh có thể dò xét được.
– Ông có manh mối nào của hắn chứ? – Ông Bắc hơi nhíu mày suy ngẫm một chút, tiếp tục hỏi.
Giáo sư Châu im lặng không trả lời. Nhưng đối diện với ánh mắt lạnh dần của ông Bắc, ông thở dài nhượng bộ:
– Ngày hôm đó radar tầm thấp khu vực bờ biển phía nam có báo về phát hiện một vật thể bay đang bốc cháy rơi xuống biển. Khu vực rơi giữa Kiên Giang và Hà Tiên cách bờ 200 hải lý. Chúng tôi đã mất hai năm tìm kiếm vẫn không tìm được tông tích của hắn… Thi thể cũng không…
– Đó là câu trả lời cuối cùng… xem như quà mừng cưới cho con trai ông.
– Ha ha… Được. Quà cưới rất có giá trị đấy.
Ông Bắc cười ha hả. Ông sợ nhất là kết quả Hoài Trung lọt vào tay chính phủ. Ông không đủ khả năng vượt qua tầng tầng quân đội bảo vệ để cướp nó về.
– Cậu sang đây… – Ông Bắc khoát tay gọi Lý Được.
– Muốn lấy mẫu thế nào thì lấy đi. Nhanh một chút.
Lý Được hơi bối rối nhìn sang Giáo sư Châu. Nhận được cái gật đầu của ông, hắn vội rút trong túi áo ra một ống thủy tinh và một lưỡi dao phẫu thuật. Ông Bắc nhìn thấy lưỡi dao nhỏ đó cơ mặt giật giật nhếch mép cười nhạt. Nếu ông không tình nguyện thì lưỡi dao sắc bén này cũng không cắt đứt được ngón tay của ông. Nhưng hiển nhiên đã có được thông tin mình muốn, ông nên giữ chữ tín mà hợp tác với người ta. Ông Bắc đưa ngón tay cho Lý Được, vừa triệt hồi linh lực về.

Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website gaigoi.city, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

To top
Đóng QC