Phần 7: Lão bà đại nhân
15h30 cùng ngày, tại Trường cấp ba Lạc Hồng…
“Reng…”
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học thêm buổi chiều thứ Bảy. Âm thanh ồ ồ vang động từ những dãy lớp học nối tiếp nhau. Như một bầy ong vỡ tổ, đám học sinh ùn ùn đổ ra chật kín cả sân trường. Trong tiếng cười đùa, tiếng í ới gọi nhau đám học sinh lũ lượt rút đi thật nhanh trả lại sự yên bình thoáng đãng cho sân trường như trước.
Trên con đường rợp bóng mát. Năm đứa học sinh bốn nam một nữ đều mặc đồng phục Lạc Hồng rong ruổi trên ba chiếc xe máy. Chiều hôm nay cả đám kéo về nhà bà ngoại của Hội ở Nhà Bè chơi, ngày mai về. Năm đứa gia đình mỗi nhà mỗi cảnh nhưng có một điểm chung là ba mẹ vì bận rộn công việc, vì ở xa hoặc vì lý do nào đó… mà ít quan tâm đến con cái. Vì vậy đây cũng không phải lần đầu tiên cả nhóm đi chơi qua đêm với nhau. Miễn tìm được một lý do trời ơi nào đó nhắn về nhà là xong.
Chiếc xe giữa do Hội cầm lái, miệng nó cười toe toét rất vui vẻ. Vì nó được đứa con gái duy nhất trong nhóm là Thy Thy chọn làm tài xế. Không cần nói cũng biết ba đứa Đạt Bình Hào kè kè hai bên phải ganh tị với nó đến mức nào.
Năm đứa nó Hội Đạt Bình Hào và Thy Thy chơi thân với nhau từ cấp hai. Từ năm lớp sáu đến năm lớp chín, tình bạn của cả nhóm rất trong sáng vô tư… Dù Thy Thy là đứa con gái duy nhất trong nhóm nhưng tính nó không hề khác con trai. Thoải mái, thẳng thắng không nhõng nhẽo như đám con gái. Hội Đạt Bình Hào đều xem Thy Thy như một đồng bọn, không hề khác gì về giới tính. Đến năm lớp mười, qua một kỳ nghỉ hè quay lại, Thy Thy đã có gì đó đổi khác. Tính tình con bé vẫn vậy… Vẫn vui vẻ, hòa đồng, thẳng như ruột ngựa… Nhưng trong mắt Hội Đạt Bình Hào, đồng bọn lâu năm đột nhiên lột xác trở nên trắng như bông bưởi, phổng phao, nảy nở… Nhất là khi Thy Thy mặc áo dài thướt tha lại không biết giữ ý tứ thoải mái vén tà áo cột vào eo, chạy nhảy đùa giỡn làm cho cặp mông tròn trịa cong vểnh kia không ngừng nảy nảy lên, Hội Đạt Bình Hào nhìn thôi mà tim cũng đập nhanh bồi hồi.
Thế là tình bạn ngây thơ trong sáng bắt đầu biến chất một chút. Không còn trong veo như nước cuối mùa mà có chút quẩn đục nho nhỏ. Thy Thy vô thức trở thành trưởng nhóm… Cũng có thể gọi là lão bà đại nhân. Hội Đạt Bình Hào tình nguyện trở thành hộ hoa sứ giả. Không hộ hoa không được ah… Vì đâu phải chỉ bốn đứa nó nhận ra Thy Thy từ vịt con xấu xí lột xác thành thiên nga mỹ lệ chứ?!
Nhất là không biết từ mồm miệng đứa nào đồn đãi, Thy Thy tự dưng đội lên một cái danh hiệu Hoa khôi Khối 10. Cái danh hiệu ảo này làm cho đám con gái đã sớm không thích Thy Thy, càng có lý do để tránh xa con bé. Trong khi đó đám con trai lại ùn ùn kéo tới như ong mật thấy hoa. Hội Đạt Bình Hào vô cùng cảnh giác, phân công rõ ràng… Luôn luôn trong sân trường tối thiểu phải có một đứa kè kè bên cạnh Thy Thy. À, dĩ nhiên không bao gồm trường hợp con bé vào nhà vệ sinh nữ.
– Này… Nhà bà Hội có muỗi không đấy?
– Không đâu… Nếu có thì đốt nhang muỗi thôi. Sợ gì…
– Ha ha… Có muỗi thì tụi này giăng mùng cho ngủ.
– Mình sợ ma lắm ah… Đang ngủ mở mắt ra thấy cái mùng trắng chắc tè luôn trên giường mất… Hi hi… – Thy Thy cười nắc nẻ.
– Vậy thì… bọn này chui vào ngủ cùng… Có ma thật cũng không sợ… – Hào lái xe bên cạnh cười cười nháy mắt với Thy Thy.
– Ui… Cái mẹt gian dễ sợ… Nhưng mà chị không sợ mấy cưng đâu… Đừng nghĩ dễ ăn chị như vậy nha…
– Ha ha…
Tiếng cười của năm đứa vang vọng cả đoạn đường vắng. Ba chiếc xe máy, năm đứa học sinh không ngừng cười đùa rong ruổi hướng về phía Nhà Bè.
Bốn mươi phút sau…
Sau khi vượt qua bốn cây cầu lớn, ba cây cầu vừa vừa và hai cây cầu xi măng chỉ đi lọt một chiếc xe máy thì cuối cùng năm đứa mới đến được nhà bà ngoại của Hội. Giữ đường gặp một sự cố nho nhỏ hữu kinh vô hiểm… Nguyên lai khi năm đứa đi bên trong một chiếc xe tải. Bất ngờ bánh sau của chiếc xe sụp xuống ổ gà lấp xấp nước. Thế là cả năm đứa lúc này từ đầu đến chân đều lấp lem.
– Trời ơi… Lọt cầu cá hả? Vô nhà tắm thay đồ đi. Nhanh…
Nhà của bà cũng như hầu hết những căn nhà ở đây đều dùng tôn làm vách, mái lợp lá. Nền nhà lót gạch tàu đơn sơ lại mát chân không thể tả. Bà ngoại của Hội hơn bảy mươi còn rất khỏe mạnh. Có lẽ vì quanh năm sống một mình nên khi cả đám bạn Hội về đây bà rất vui. Trong bếp đã khói củi nghi ngút được bà chuẩn bị nấu cơm đón cháu từ sớm.
Cả năm đứa đều ở tuổi ăn tuổi lớn đi học về còn đi một đoạn đường xa như vậy đã sớm đói meo. Vừa vào nhà ngửi được mùi đồ ăn trong bếp, năm cái dạ dày nhỏ đã kêu réo liên hồi. Bà ngoại Hội hối hả dọn bàn, vừa không ngừng đốc thúc cả đám đi tắm, thay đồ rồi ra ăn cơm. Bốn đứa con trai thì dễ, cứ ra giếng nước xối ào ào là xong. Thy Thy thì không thể như vậy, phải vào buồng tắm. Nhưng bà ngoại Hội ở một mình ah. Buồng tắm của bà chỉ có ba tấm vách bằng lá dừa lưa thưa chỉ cao quá vai, phía trước che lại bằng một tấm màn vải cũng đã bung ra một góc. Thy Thy loay hoay một lúc vẫn không chọn được góc nào kín đáo.
– Hội ơi, mấy bạn đâu rồi?
Thy Thy vừa gọi một tiếng gần như ngay lập tức bốn cái đầu bù xù xuất hiện phía trên vách lá, dọa cho con bé giật thót.
– Mấy bạn không phải đang rình xem mình tắm chứ? – Thy Thy cắn môi mặt đỏ bừng chống nạnh hỏi.
– A… Không có…
– Làm gì có…
Hội Đạt Bình Hào đều lắc đầu lia lịa. Năm khuôn mặt chất phác thành thật đến không thể thành thật hơn.
– Vậy tại sao thò thụt ngoài vách buồng tắm người ta?
– Canh chừng cho Thy Thy ah…
– Canh chừng ai ở đây? Bà ngoại sao? Hừ…
Hội Đạt Bình Hào gãi gãi đầu đầy vẻ vô tội không biết giải thích thế nào. Quả thật bốn đứa nó đều bị oan. Không đứa nào có ý định nhìn lén Thy Thy tắm hết. Canh chừng cũng là sự thật. Nhưng không phải bà ngoại Hội mà là canh chừng lẫn nhau ah. Không đứa nào yên tâm đi ra ngoài. Sợ đứa khác tranh thủ làm chuyện mờ ám. Hội Đạt Bình Hào thân thiết nhiều năm. Đối với người ngoài chúng luôn đoàn kết. Miếng bánh nhỏ cũng sẵn sàng chia đều. Nhưng Thy Thy không phải là bánh ah. Chia sẻ không được, nhường nhịn càng không được.
– Sau này không được làm chuyện lén lút như vậy nữa… Không mình giận thật đấy…
Nhìn Hội Đạt Bình Hào nhăn nhó gãi gãi đầu có chút tội nghiệp, Thy Thy phì cười. Con bé sớm đã cảm nhận được sự quan tâm bất thường từ bốn đứa bạn thân khác giới tính của mình. Người ta nói nam nữ ngang tuổi thì sự trưởng thành về suy nghĩ nữ luôn đi trước ít nhất hai năm. Trong khi đó các bạn nữ ngang tuổi Thy Thy hầu như không có mấy người tiếp xúc với bạn khác giới nhiều như con bé. Qua những lần chơi đùa với bốn đứa bạn thân của mình, bên ngoài thì vô tư nhưng bên trong cơ thể Thy Thy vẫn không tránh được các cảm xúc ở tuổi mới lớn.
– Bây giờ mấy bạn đứng chắn bốn phía để cho mình tắm. Được không?
– Được nha…
– Được chứ!
Hội Đạt Bình Hào đều gật đầu cái rụp. Không ai bảo ai quay mặt ra ngoài đứng chặn kín bốn phía. Thy Thy nhìn bốn tấm lưng to lớn như bốn tấm vách, không nhịn được mà phì cười. Con bé bắt đầu cởi quần áo. Ngày thứ Bảy trường không yêu cầu học sinh nữ mặc áo dài. Thy Thy mặc trên người bộ đồng phục thun dành cho lớp thể dục. Gọn nhẹ nên cởi rất nhanh.
Khi toàn thân không còn gì che đậy đứng giữa bốn người bạn khác giới, Thy Thy mới bắt đầu thấy tim mình đập nhanh bất thường. Dù Hội Đạt Bình Hào ai cũng rất nghiêm túc không hề nhìn ngó ngang dọc nhưng nàng vẫn thấy thấp thỏm sợ hãi. Không. Cũng không hẳn là sợ hãi. Cảm giác này như một người đi trên một sợi dây thừng bắt qua giữa hai đỉnh núi. Tim đập nhanh, máu chạy rần rần nhưng trong đầu lại sinh ra một sự hưng phấn phiêu lưu kỳ lạ. Thy Thy mãi suy nghĩ đến hai gò má cũng đỏ ửng lên. Con bé múc một gàu nước trong lu xối lên người… Chợt trên vai truyền đến một cảm giác rờn rợn ngưa ngứa.
– GIÁN… GIÁN…
Nghe tiếng hét kinh hoàng của Thy Thy bốn đứa Hội Đạt Bình Hào giật mình ngoay ngoắt lại. Bốn cặp mắt trợn trừng, bốn gương mặt nghệt ra nhìn cảnh tượng khó quên trước mắt. Thy Thy toàn thân trần truồng nhảy tưng tưng cuống quýt trong buồng tắm. Hai tay không ngừng phủi phủi khắp người mình… Nhưng con gián kia đã không còn tông tích. Có lẽ sớm bị tiếng hét của con bé dọa sợ chạy đi đâu mất.
– Có thấy con gián nào không? Nó… Nó bò lên người mình đó…
Thy Thy vừa xoay người qua lại nhìn, còn vuốt cả đầu tóc vừa hỏi. Nhưng không có câu trả lời nào. Lúc này con bé mới nhận ra mình đang phơi bày toàn bộ thân thể trước bốn đứa con trai… Đầu Thy Thy không dám ngẩng lên. Hai gò má đỏ ửng như gấc chín… Hai tay không biết làm gì. Che đậy gì cũng đã muộn. Con bé lúng túng lấy gàu nước trong lu lại xối lên người.
“Người ta đã không ngẩng lên thì xem như không biết. Nhìn xong rồi thì quay mặt đi chứ. Cứ thành thật nhìn mãi như vậy sao? Xấu hổ chết người ah…” Thy Thy cắn môi, đầu cúi gằm xuống vờ như không biết gì. Nghe được hơi thở căng thẳng của Hội Đạt Bình Hào… Thấy được thứ gì đó đang trồi xuyên vào vách lá lộ ra màu vải quần cộc của ai đó… Thy Thy thấy trái tim mình nhảy loạn như phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị.
– Sao lại quên sữa tắm rồi… – Thy Thy lục tìm trong balo nhíu mày lẩm bẩm.
Gần như ngay lập tức từ bên ngoài thò vào bốn cánh tay đưa vào bốn chai sữa tắm khác nhau. Thy Thy nén cười đến cả gương mặt đỏ ửng lên. Con bé quay qua quay lại suy ngẫm như đang mua sắm trong siêu thị, rồi chọn lấy một cái.
Thy Thy mở nắp đổ sữa tắm ra tay, bắt đầu xoa đều lớp xà bông lên khắp cơ thể mình. Lớp xà phòng phủ lên làm làn da mịn màng trắng nõn của con bé càng thêm bóng mượt đến nhức mắt. Hai tay Thy Thy xoa quanh hai bầu vú tròn trịa không quá lớn cũng không nhỏ của mình làm hai đầu núm đỏ hồng của con bé tụt vào lại nảy lên…
– Ực… ực…
Nghe được mấy tiếng nuốt nước bọt vang lên mà cả người Thy Thy cũng nóng ran lên. Con bé dù không nhìn lên lần nào nhưng vẫn biết Hội Đạt Bình Hào đều đã dồn lại một phía. Như những vị khán giả luôn giành hàng ghế đầu tiên để xem màn diễn được rõ ràng hơn.
– Không có vòi nước thật khó gội đầu ah…
Thy Thy xoa dầu gội lên mái tóc, rồi ngồi xuống miệng lẩm bẩm. Lời con bé nói ra ứng nghiệm như một câu thần chú. Lập tức có một cánh tay đưa vào trong cầm lấy gàu múc nước rót xuống từ từ chậm rãi cho con bé gội đầu. Hết gàu này đến gàu khác. Lu nước vừa vơi đi liền có một xô nước bên ngoài đổ đầy lên.
Thy Thy vừa gội đầu vừa không nén được cười. Con bé vẫn biết một đứa con gái như mình là hư hỏng. Nhưng Thy Thy vẫn ôm ấp một bí mật không thể chia sẻ cùng ai… Thời gian của con bé trên cuộc đời này có lẽ không còn nhiều nữa. Thy Thy chỉ muốn mình được trao đi những thứ trân quý nhất cho những người thân thiết nhất. Để khi con bé nhắm mắt ra đi còn có vài kỷ niệm vui vẻ đem theo mình.
Đối với bốn đứa bạn thân của mình Thy Thy hầu như không có bất kỳ sự đề phòng nào cả. Thân thể của mình Hội Đạt Bình Hào không phải chưa từng nhìn qua. Lần đó nhà Đạt chơi bị mưa ướt như chuột lột. Bà dú bảo mấy đứa cởi đồ cho bà sấy khô. Thy Thy Hội Đạt Bình Hào vào trong phòng Đạt, mỗi đứa một góc cởi sạch quần áo, quấn khăn tắm quanh người. Chẳng qua là lúc đó cả năm đứa đều chỉ mới học lớp sáu. Muốn nhìn cũng không có gì để nhìn…
– Ấy chết khăn tắm đâu rồi…
“Xoạt”
Thy Thy vừa dứt lời lập tức bốn cánh tay đưa vào bốn cái khăn tắm. Con bé không nhịn được nữa phá ra cười. Cười đến gập cả người xuống.
– Hi hi… Trời ơi… Mấy bạn thật là… Cất đi. Mình có đem theo khăn tắm rồi…
– À… Vậy hả? Ha ha…
Thy Thy ngẩng lên nhìn bốn gương mặt quen thuộc miệng cười toe toét trước mặt. Hai gò má con bé vẫn đỏ ửng nhưng cảm giác xấu hổ đã vơi đi nhiều. Thy Thy lau mái tóc dài đen óng, ánh mắt nhìn lên bốn gương mặt vừa phấn khích vừa ngượng ngùng của Hội Đạt Bình Hào.
– Mấy bạn thích mình sao? – Thy Thy cắn môi hỏi nhỏ.
– Có… Có thích… Thích chứ…
– Vậy… chuyện hôm nay là bí mật của tụi mình. Không được kể cho ai nghe hết… Ai nói ra bo bo xì nha…
– Ừ…
Một lời cam kết hời hợt đơn giản như vậy nhưng không ngờ đã kết nối cuộc đời của năm đứa lại với nhau. Lão bà đại nhân tại khoảnh khắc đó chính thức trở thành danh phận của Thy Thy.
Mười phút sau…
Năm đứa ngồi quanh bàn bên cạnh bà ngoại Hội xì xụp ăn uống như ma đói. Bà ngoại nấu đồ ăn rất ngon. Từ tôm rim thịt ba rọi, nụ bí xào tỏi, đến canh chua cá bông lau… Toàn những món đưa cơm dụ hoặc mê người.
– Con gái nhà ai mà đẹp hết sức…
– Hi hi…
Thy Thy sau khi tắm rửa sạch sẽ thay quần áo một lần nữa trở lại con thiên nga xinh đẹp. Bà ngoại vừa thấy con bé lò dò từ sau nhà đi lên còn tưởng con nhà ai đi nhầm. Lên bàn ăn bà không ngừng gắp đồ ăn cho Thy Thy. Nhìn bàn tay con bé trắng nõn đều như búp măng cầm đũa ăn cơm mà bà xuýt xoa. Nhìn đôi môi của con bé húp canh chua đến bóng mỡ bà cũng tấm tắc khen ngợi.
– Con sau này gả cho thằng Hội cháu bà nghen…
Hội lúng túng cúi đầu không nói tiếng nào. Đạt Bình Hào thì ba khuôn mặt cứng đờ mất tự nhiên, nín lặng không biết nói tiếng nào.
– Ngoại… Con còn nhỏ mà… – Thy Thy hai gò má thoáng đỏ lên xấu hổ.
– Mười lăm chứ ít gì… Hồi đó ngoại mười lăm đã có bác Hai thằng Hội rồi ah…
– Hi hi… Nhưng mà con còn đi học đó. Ba con chưa cho con lấy chồng đâu…
– Vậy chừng nào ba cho lấy chồng thì kiếm thằng Hội… – Ngoại quyết không bỏ qua.
– Nhưng mà con chọn Hội thì ba người Đạt Bình Hào làm sao ạ?
Đạt Bình Hào sáu con mắt đỏ hoe gật gật đầu liên tục.
– Không lẽ mày muốn gả cho cả bốn đứa nó?
– Hi hi… Không được sao ngoại? – Thy Thy cười khúc khích nắm tay ngoại vùng vằng nhõng nhẽo.
– Không phải là được hay không… Mà xã hội người ta không nhìn được chuyện đó… Nếu được thì hồi xưa bà cũng lấy thêm vài ông rồi… Đâu đến nỗi chèo queo như bây giờ…
– Ặc… – Hội đang uống nước suýt phun đầy ra sàn nhà.
– Ha ha…
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: https://gaigoi.city
17h30, tại bến du thuyền bên sông Sài Gòn…
Những chiếc xe hơi sang trọng nối đuôi nhau thành một hàng dài lần lượt dừng lại trước mái chào phủ thảm đỏ rực rỡ. Phía sau cổng vòm được kết bằng những đóa hồng Pháp, bên cạnh Hoài Nam, Khánh Phương trong bộ soiree trắng đính cườm pha lê óng ánh lộng lẫy như một nàng công chúa bước ra khỏi truyện cổ tích. Đêm nay Khánh Phương thật sự rất đẹp. Nàng có quyền được đẹp vì đêm nay là tiệc cưới chính thức của nàng.
Khánh Phương đảo mắt nhìn quanh. Đêm nay tại đây sẽ là nơi diễn ra tiệc cưới chính thức của nàng. Không, nói đúng hơn là tiệc cưới của nàng và Hoài Nam sẽ tổ chức trên chiếc du thuyền trắng ngọc trai khổng lồ đang đậu ngay trước bến. Một tiệc cưới trên du thuyền xa hoa lộng lẫy có thể nói là giấc mơ của rất nhiều cô gái. Nhưng đối với Khánh Phương thì người cùng nàng bước chân lên thảm đỏ còn quan trọng hơn là tiệc cưới tổ chức như thế nào.
Thủ tục chào đón khách mời diễn ra ngay trước lối dẫn lên cầu tàu. Khách mời bước lên lối dẫn thẳng lên boong du thuyền trải thảm đỏ kết hoa tươi hai bên. Đến trên boong tàu phía trước là không gian tổ chức tiệc cưới. Trong thời gian chờ đợi đã phục vụ tiệc đứng đơn giản với thức ăn nhẹ, các loại rượu và cocktails. Phía trước gần mũi tàu là một sân khấu nhỏ với lối đi trải thảm vô cùng trang trọng. Hai bên lối đi xếp hơn mười chiếc bàn tiệc ngay ngắn tươm tất. Có thể nói tất cả những chi tiết dù nhỏ nhất cũng đều chuẩn bị vô cùng kỳ công tỉ mỉ.
Một chiếc Rolls – Royce đen bóng Phantom Golden Bespoke Edition vừa đỗ lại lập tức hai người đàn ông mặc vest đen bước đến mở cửa gian ghế ngồi phía sau. Một người đàn ông lớn tuổi dáng người gầy yếu với mái tóc hoa râm bước xuống. Nhưng làm mọi người đều phải chú ý lại kẻ xuất hiện đi phía sau ông ta. Hắn như nhân vật cảnh sát robot bước ra từ phim Hollywood. Một nửa gương mặt, mắt trái, cả hai bên tai hắn đều bao phủ bởi một loại máy móc đặc chế nào đó. Phần duy nhất có thể xác nhận hắn là nhân loại là một nửa gương mặt còn lại và phần miệng không khác một người bình thường. Ngay cả dáng đi của hắn cũng thẳng đơ cứng nhắc, từng bước để lại âm thanh huỳnh huỵch nặng nề.
– Xin chào. Đây là Giáo sư Đặng Minh Châu từ Phòng thí nghiệm tương lai Alexa. Còn tôi là Lý Được, trợ lý của giáo sư…
Lý Được lên tiếng giới thiệu. Ngược lại với thân hình hùng vĩ thô ráp kia, giọng nói của hắn lại êm tai dễ nghe.
– Vâng, chúng tôi hân hạnh được đón tiếp Giáo sư Châu và anh Được.
– Chúc mừng hai bạn trăm năm hạnh phúc nhé.
– Vâng, xin cảm ơn… Xin mời chụp hình lưu niệm cùng chúng tôi.
Khánh Phương cũng mỉm cười cảm ơn. Chứng kiến Hoài Nam đầy lịch lãm lưu loát bắt tay hai người đàn ông trước mặt nàng không khỏi cảm thán. Dường như anh trong môi trường giao tế và ở nhà là hai người hoàn toàn khác nhau.
Khánh Phương nhận ra từ sau bữa ăn trưa cơ thể mình dường như rất nhiều năng lượng. Không phải nàng ăn nhiều hơn mọi ngày. Mà nguồn năng lượng đó như xuất hiện từ bụng dưới không ngừng cung cấp cho cơ thể nàng. Nàng từ nhỏ thân hình đã mảnh mai sức khỏe chỉ được xem là trung bình so với các bạn nữ cùng lớp. Mỗi lần kiểm tra thể dục chạy ba vòng sân bóng, nàng luôn là người về đích gần cuối. Nhưng lúc này Khánh Phương có cảm giác mình có thể dễ dàng chạy mười vòng sân bóng không vấn đề gì.
Đang miên man suy nghĩ chợt Khánh Phương ngẩng đầu lên. Đối diện với ánh mắt nàng là con mắt trái quái dị của người đàn ông tên Lý Được. Nó không nên gọi là một con mắt. Nó giống một đầu laser đỏ có khớp nối hình trôn ốc để có thể đảo qua đảo lại như một con ngươi. Vừa rồi nàng cảm nhận như bị gã đàn ông này dùng con mắt máy móc đó rà soát toàn thân.
– Xin mời… – Một người phục vụ lên tiếng mời.
Lý Được bước đi phía sau ông chủ nện từng bước nặng nề. Cây cầu bê tông dưới chân hắn cũng muốn rung lên. Không ai biết được hai năm qua hắn đã trải qua những chuyện gì. Nếu không có ý chí sắt đá hắn đã sớm điên loạn mà sụp đổ.
Sau khi phòng thí nghiệm nổ tung mất mười tám tiếng sau người ta mới tìm được hắn bên dưới đống sắt thép ngổn ngang. Nên nói là tìm được một phần thi thể của hắn thì đúng hơn. Lý Được lúc đó đã gần như ngừng hô hấp. Cơ thể hắn chỉ còn một nửa khuôn mặt và phần thân trên. Hai tay hai chân hắn đã nát nhừ, đứt đoạn. Giáo sư Châu đã giữ lại mạng cho hắn, còn phục chế hai tai hắn bằng thiết bị giả lập âm thanh ba chiều tối tân nhất. Con mắt trái đã mất đi của hắn được ông thay vào bằng thiết bị quét hồng ngoại tuyến có thể nhìn xuyên vật thể sống cho đến bê tông. Hai cánh tay, hai chân hắn cũng được tách ra từ dự án “siêu bộ đội” của chính phủ do Giáo sư Châu phụ trách. Ngoại trừ nhược điểm nặng nề thì Lý Được cực kỳ hài lòng với cơ thể mới của mình. Hắn giờ đây tự tin sức mạnh của mình không hề thấp hơn tu chân giả cảnh giới Trúc cơ. Hôm nay tháp tùng Giáo sư Châu tham dự tiệc cưới của con trai Lê Hoài Bắc, Lý Được rất chờ mong một cơ hội thử sức.
– Thế nào?
Chợt nghe Giáo sư Châu lên tiếng hỏi, Lý Được vội vàng bước đến gần ông, nói nhỏ:
– Hoài Nam, Khánh Phương đều là người bình thường, không tu luyện. Tôi không cảm nhận được dao động linh lực bên trong cơ thể họ… Nhưng…
– Nhưng thế nào?
– Tôi có cảm giác cô gái tên Khánh Phương đó có trực giác rất mạnh. Tôi chỉ vừa quét qua người cô ta. Cô ta liền biết.
– Được rồi. Cậu rõ trách nhiệm của mình hôm nay chứ?
– Vâng, tôi đã nhớ.
Lúc này đứng cạnh cổng hoa Khánh Phương vừa thấy hai chiếc Range Rover Discovery đen bóng trờ tới, nàng hơi nghi hoặc nhìn ra. Nàng nhớ dường như mình từng thấy hai chiếc xe này trong hầm để xe của cha nuôi. Không để Khánh Phương đặt câu hỏi, Hoài Nam bất ngờ dắt tay nàng cùng bước tới chào đón.
Cửa xe vừa mở ra. Vừa thấy những gương mặt quen thuộc tươi cười hớn hở bên trong Khánh Phương hai mắt đã đỏ hoe kích động không kềm được nước mắt. Không ngờ người trên hai chiếc xe đều là những anh chị giáo viên trường Lạc Hồng. Ngoài Đan Trung thì tất cả đều đến tham dự đám cưới của nàng.
– Xe đi nhầm chỗ rồi. Bọn này đến đám cưới cô giáo Phương mà. Sao gặp cô công chúa nào ở đây? – Thầy Hoạt vẫn cái giọng cà rỡn đó chọc cười mọi người.
– Ha ha…
– Wah… Em thật đẹp quá đi mất… không được. Chị muốn ly dị chồng. Ngày mai tìm bạch mã hoàng tử cưới lại thôi… – Chị Hoa xuýt xoa ngắm nghía Khánh Phương rồi đùa giỡn.
– Ha ha… Chị thì nên tìm hoàng tử mù thì may ra… – Một người khác cười ha hả nói.
– Này… Oánh chết bây giờ…
– Cho chị ôm công chúa một cái nào…
– Chị nữa…
– Còn chị nữa…
Khánh Phương nhào vào vòng tay ấm áp của những người chị thân thiết, hai mắt lại đỏ hoe rưng rưng nhìn về phía Hoài Nam đầy cảm kích.
– Mời mọi người lại đây chụp hình nha…
Hoài Nam tươi cười hô lớn. Mọi người nhìn anh đều cảm thấy rất thoải mái gần gũi. Không hề giống với một vị Chủ tịch uy nghiêm xa cách trong đầu họ vẫn nghĩ.
– Chủ tịch Nam thật dễ thương. Chị giờ mới hiểu em âm thầm như vậy mà khéo lựa chọn ghế nha…
– Đúng ah… Hồi chiều anh Nam gọi vào trường. Bảo sẽ điều xe chở mọi người đi dự tiệc cưới mà ai cũng ngạc nhiên hết sức…
– Không có gì đâu ạ… – Hoài Nam tươi cười, nắm lấy tay Khánh Phương. – Trước hết, tôi xin thay mặt Khánh Phương cảm ơn các anh chị giáo viên trường Lạc Hồng đã đến chung vui với gia đình… Các anh chị không đi xe nên có thể yên tâm. Đêm nay mình không say không về…
– Ha ha… Được lắm… Xem ra chàng rể Lạc Hồng này tôi phải nhận rồi…
Khánh Phương nhìn thầy Tuấn Hiệu trưởng dáng người bệ vệ vui vẻ bắt tay với Hoài Nam. Bất giác hai mắt nàng ươn ướt không thể kiềm chế… Khoảnh khắc này nàng đã chấp nhận Hoài Nam. Cho dù ở nhà anh có đối xử tệ hại với nàng thế nào thì hôm nay anh đối xử tử tế nhiệt tình với những anh chị mà nàng quý mến… Nàng rất biết ơn anh vì điều đó.
– Chụp hình thôi… Cười lên nào…
Hoài Nam khoác quanh bờ eo nhỏ của Khánh Phương đứng giữa mọi người tươi cười vô cùng vui vẻ. Khánh Phương nở một nụ cười như tỏa nắng cực kỳ xinh đẹp. Giây phút này nàng thật sự sẽ nhớ mãi khó quên.
Đối với đoàn giáo viên của trường Lạc Hồng, Hoài Nam đặc biệt dặn dò Hằng đưa mọi người lên tận nơi sắp xếp chỗ ngồi.