Phần 32: Điên cuồng
Cùng thời gian, trên chiếc trực thăng đang hướng về phía Tây thành phố tránh xa trung tâm cơn bão.
Hòa Phát Hậu Nhân cúi đầu lấm lét nhìn nhau. Hành động của Bác Ba làm chúng thất vọng, bất mãn nhưng không dám mở miệng có ý kiến.
Chúng cũng mới được ông nói cho biết Hoài Trung không phải con ruột của ông. Nó là thành phẩm của một lần bà Quý Liên vợ ông lầm lỡ với một kẻ họ Ninh. Nó là sự ô nhục của gia tộc họ Lê. Chết không có gì đáng tiếc. Lúc này Hòa Phát Hậu Nhân mới biết thì ra giọt máu mà Bác Ba dùng trong la bàn huyết thống giao cho chúng để tìm kiếm Hoài Trung vốn không phải của ông mà thuộc về tên Ninh Lập đã chết trong đêm tiệc cưới. Nhưng Hòa Phát Hậu Nhân nào có tiếc cho Hoài Trung. Tên điên đó chết hay sống cũng chẳng liên quan gì đến chúng nó. Bọn chúng chỉ tiếc cho Khánh Phương phải chết như vậy.
Không riêng bốn anh em Hòa Phát Hậu Nhân, dường như người đàn ông nào có tiếp xúc da thịt mới Khánh Phương cũng bị nàng làm cho nhung nhớ không thể quên được. Nhật Huy là một ví dụ rõ ràng nhất.
– Reng…
Đột nhiên điện thoại của ông Bắc reo vang. Ông Bắc nhìn dãy số mà hơi nghi hoặc, nhấc máy.
– “Ông chủ. Sáng sớm hôm hay Dinh thự nhà họ Lê bị tấn công… Một đám người đông đến không đếm hết bao gồm cả dân chúng bình thường, tu chân giả… Bọn chúng phá sập hàng rào phẫn nộ kêu gào đòi chém giết ma tu… Chúng gặp người là giết, đập phá, đốt cả phòng sách cả mấy căn phòng trên lầu một. Gặp người là chém giết…”
– “Ông chủ, tất cả mọi người trong nhà đều bị sát hại… Ở đây còn rất nhiều thi thể lạ mặt được cảnh sát ghi nhận…”
Ông Bắc hai mắt nheo lại lóe lên sát khí. Ông nghiến răng trầm giọng hỏi:
– Người chết… bao gồm cả ông Đức?
– Ông chủ, đêm qua ông Đức trở về bị trọng thương… Một chân bị đoạn mất… còn đi cùng…
– TÔI HỎI ÔNG ĐỨC THẾ NÀO?
Ông Bắc đột nhiên gào lên làm Hòa Phát Hậu Nhân ngồi bên cạnh giật bắn cả người.
– Vâng, ông Đức đã chết… Còn có… cậu Hai cũng… mất mạng.
Ông Bắc nét mặt âm trầm siết chặt nắm tay. Ông Đức, người nô bộc trung thành theo ông hơn bốn mươi năm đã chết. Nhưng điều làm ông nghi hoặc nhất là Hoài Nam đã trở về từ khi nào… Và nó cũng mất mạng. Hoài Nam dù là con nuôi nhưng là một tay ông nuôi lớn. Nói ông không đau lòng thương xót là không thể nào…
Ông hiểu vì sao bọn chúng đốt phòng sách. Vì nơi đó ông cất giấu bốn miếng ngọc bội và rất nhiều thứ giá trị đã bị chúng lấy đi. Đám tu chân giả khốn nạn đã trà trộn vào đám dân đen ngu si dễ bị kích động lao vào dinh thự nhà họ Lê đốt phá cướp bóc, còn giết người…
– Ông Đức chết thế nào?
– “Ông ta… Bị cắt cổ, đâm xuyên tim. Thi thể nằm đè lên vành đai lửa của Phong hỏa trận trước căn phòng ở lầu một. Thiêu cháy rất khó nhận ra…”
– Phong hỏa trận sao? Hừ… Trong căn phòng đó còn thi thể nào không?
– “Thưa không có…”
“Khốn kiếp… Đã có kẻ cứu đám nhóc đi…” Ông Bắc cũng không hỏi thêm trong những xác chết chưa nhận diện kia có bọn chúng hay không. Việc ông giam giữ năm đứa học sinh Lạc Hồng chỉ có ông Bắc và hai tên bảo vệ tin tưởng biết chuyện. Kẻ ông đang nói chuyện qua điện thoại là Luật sư Đại diện kẻ chỉ lo việc ngoài sáng cho ông.
– Giết người của ta sao? Giết người của ta sao…
Ông Bắc cúi thấp, hai mắt đỏ ngầu nổi lên gân máu. Cảm giác bị uy hiếp khuất nghẹn đêm qua vẫn ứ lại trong cuống họng ông không trôi bây giờ như bành trướng thêm vài lần làm cho cả người ông như một ngọn núi lửa thức tỉnh chỉ muốn bộc phát. Lê Hoài Bắc ông lại bị một đám kiến hôi leo lên đầu… Ông thấy mình là một Kim Đan giả nhục nhã nhất trong vô số năm nay. Nhường nhịn đám kiến hôi này đã quá đủ rồi…
– “Theo chúng tôi điều tra được là do hai nhà có con bị chết một tuần trước, Trần Minh Hoàng và Đỗ Duy Hải… Đã bỏ tiền bạc ra để thu hút đám đông gây kích động…”
– Hừ… Không đơn giản như vậy. Hai tên trọc phú đó làm được trò trống gì chứ. Chúng hẳn cũng bị những kẻ phía sau giật dây mà thôi… – Ông Bắc hừ lạnh nói.
– Ông chủ… Xin cho tôi chỉ thị…
Ông Bắc hít sâu một hơi, bàn tay cầm điện thoại đã bắt đầu run rẩy sợ hãi. Sợ hãi quyết định của chính bản thân mình…
– Bây giờ… Cậu bán tất cả cổ phiếu Tập đoàn Bắc Nam, những loại cổ phiếu khác đứng tên tôi cũng toàn bán đi… Đóng tài khoản ngoại tệ, vàng… Liên hệ ông Kiên, Tổng công ty xăng dầu, báo ông ta dinh thự nhà họ Lê đang muốn bán… Tôi muốn tất cả tài sản của tôi đổi thành tiền mặt… Cậu sử dụng số tiền đó bằng mọi giá lấy cho tôi giấy phép khai thác khoáng sản cho toàn bộ khu vực Tỉnh Hoàng Liên Sơn…
– “Tỉnh Hoàng Liên Sơn… Vâng. Tôi nghe rõ ông chủ.”
Ông Bắc vừa tắt điện thoại liền ngẩng đầu nhìn bốn đứa cháu họ nét mặt căng thẳng trước mặt thầm thờ dài. Xem ra nhà họ Lê thế hệ sau ông sẽ bắt đầu đi xuống dốc…
– TÌM MỘT BÃI ĐẤT TRỐNG HẠ XUỐNG…
– Vâng ạ…
Nghe Bác Ba quát lên với tên phi công, Hòa Phát Hậu Nhân cảm thấy khó hiểu nhìn ông. Chúng không biết ông muốn làm gì.
Năm phút sau khi máy bay trực thăng đáp xuống một bãi đất trống bên bờ sông Quận 2, ông Bắc nhìn bốn đứa Văn Hòa giọng nghiêm trọng nói:
– Bốn đứa các ngươi cũng nghe được nội dung điện thoại… Nhà họ Đỗ và họ Trần dù bị xúi giục tham gia vào việc này cũng không thể tha thứ. Ta muốn các ngươi đêm nay huyết tẩy hai nhà đó… Chó gà không tha.
– Vâng… Con đã hiểu. – Văn Hòa nghiêm nghị gật đầu.
– Ngay ngày mai lập tức đưa cha mẹ các ngươi sang Mỹ. Sẽ có người của ta tiếp ứng giúp đỡ các ngươi. Sau này trên đất khách phải biết thu mình mà sống. Không ai còn bảo vệ được cho các ngươi.
– Bác Ba… Còn người thì sao?! – Bốn tên Văn Hòa nghẹn ngào hỏi.
– Ta đã chịu đựng đủ con đường mình đi hơn nửa đời người. Từ bây giờ ta sẽ trở thành một tu chân giả chân chính… Tắm máu những kẻ dám dẫm đạp lên danh dự gia tộc họ Lê…
Thấy được ánh mắt đầy sát khí của Bác Ba, bốn anh em Văn Hòa thoáng rùng mình sợ hãi. Chúng có cảm giác một cơn sóng thần đang ập tới.
– Nhiệm vụ cuối cùng ta giao cho các ngươi là… sống cho tốt. Sinh con đẻ cái nối dõi tông đường… Vậy thôi. Đi đi…
Nhìn bốn đứa cháu tuổi không nhỏ vẫn ngu dại đứng bên ngoài máy bay nhìn mình mà mắt đứa nào cũng rưng rưng, ông Bắc thầm thở dài nói với người phi công:
– Bay theo hướng Bắc…
– Vâng.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: https://truyensex.life
Lúc này tại bãi đáp máy bay…
– TA GIẾTTTTT…
Một tiếng thét như quỷ thần đòi mạng vang vọng cả bầu trời. Để lại Hoài Trung nằm bất động trên đất, Khánh Phương điên loạn như một con thiêu thân liều chết lao thẳng vào đám người như thác lũ ùa tới. Vô số tiếng la hét hoảng loạn. Thân thể người lớp bắn tung lên không, lớp đổ rạp té ngã lại bị chính đồng bạn mình dẫm đạp…
Khánh Phương đã không còn là bản thân mình. Nàng tình nguyện hiến linh hồn mình cho quỷ dữ để tàn sát toàn bộ những kẻ đã tàn nhẫn giết chết cha mẹ mình. Nàng không dựa vào bất kỳ món vũ khí nào chỉ có hai bàn tay cào cấu như muốn xé nát những kẻ trước mặt. Nàng không dựa vào bất kỳ chiêu thức võ học nào chỉ có sự hận thù đến điên loạn. Nơi nàng xông vào tay chân đứt gãy, máu nóng bắn tung tóe… Chiếc váy trắng của Khánh Phương đã nhuộm đỏ bằng máu của kẻ thù và của bản thân nàng.
– A…
Nhưng máu nóng và sự đau đớn không hề làm cho đám người loạn trí này kinh hãi. Chúng càng đỏ mắt điên cuồng hơn. Vũ khí trong tay chúng cứ nhằm thẳng vào bóng người của Khánh Phương mà bổ xuống bất chấp đồng bạn của mình bị chém trúng mà mất mạng. Mùi máu tanh đã thiêu đốt hoàn toàn lý trí của đám người này. Vài kẻ đỏ mắt không tìm thấy mục tiêu bắt đầu tấn công đồng bạn bên cạnh mình. Từ một thế cuộc đồ sát nghiêng về một bên đã thay đổi trở thành một trận hỗn chiến loạn xạ. Nhưng kẻ còn nhận biết mục tiêu vẫn chiếm số đông…
– GIẾT TÊN NHÓC NẰM KIA ĐI…
Một tiếng hét của ai đó làm thức tỉnh đám người. Bọn chúng ồ ạt đổ dồn tới Hoài Trung đang nằm bất động trên đất. Những thanh đao sắc bén bổ thẳng xuống đầu anh… Nhưng một bóng người lao đến thật nhanh che phủ lên người anh. Tấm lưng bê bết máu đỏ của Khánh Phương đón lấy những lưỡi đao đoạt mạng. Những lưỡi đao cắm phập vào da thịt làm cho nàng hét lên đau đớn.
– AAAAA…
Đám người loạn trí không ngừng vung đao chặt chém như muốn băm vằm thân thể của ma tu thành trăm ngàn mảnh. Máu bắn tung tóe, trong đó còn có những mảnh thịt vụn bay lên.
– Haizz…
Cùng thời gian bên trong phòng điều khiển của Cục Cảnh sát ai đó thở dài ảo não như đồng cảm với cái chết của một cô gái sắc nước hương trời giờ đã biến thành đống thịt nát. Mọi người đều quay đi không muốn nhìn cảnh tượng thê thảm đang phát trên màn hình. Duy chỉ có Thiếu tá Cảnh tinh thần sắt đá là không rời mắt khỏi màn hình.
– Toàn bộ lượng lực chống khủng bố vây chặt tòa nhà The Sun view. Không một kẻ nào bên trong được thoát ra ngoài. Chống trả bắn hạ…
– Rõ…
Mệnh lệnh này của ông Cảnh lại không có người nào có ý kiến. Chính phủ vừa chỉ thị, họ nhận được thông tin có kẻ dùng một loại thuốc gây kích động thần kinh đầu độc đám người nổi loạn. Những kẻ này nếu không phối hợp theo lệnh của cảnh sát chỉ còn cách tiêu diệt toàn bộ. Không thể để chúng thoát ra ngoài gây hại cho người dân vô tội…
– Cô Phương chết rồi… hu hu…
Lúc này tại trường Lạc Hồng dãy lớp học không ngừng vang lên tiếng khóc nức nở đám học sinh nữ. Đám con gái ôm nhau òa khóc. Đám con trai mắt đỏ hoe ôm đầu nín lặng. Điện thoại cũng tắt đi không muốn chứng kiến thảm cảnh của cô Khánh Phương nữa. Cha mẹ cô chết quá thảm. Giờ đến cô cũng chết thi thể cũng không nguyên vẹn dưới cơn điên của đám người kích động mất kiểm soát kia.
– AAAAA… XEM… XEM NÀY… CÔ PHƯƠNG KHÔNG CHẾT…
Một tiếng hét phấn khích vang vọng cả dãy lớp học. Đám học sinh nhao nhao mặt mũi đầy nước mắt vội vàng mở điện thoại lên. Những con mắt đỏ hoe ướt át chợt mở to hết mức nhìn cảnh tượng đang hiện lên trên màn hình điện thoại…
– GIẾT…
– GIẾTTTT…
– GIẾT SẠCH CHÚNG ĐI…
Không biết ai bắt đầu từ trong dãy lớp học không ngừng vang lên tiếng hô hào chém giết kích động. Âm thanh đó còn vọng xuống cả phòng giáo viên làm cho thầy Tuấn Hiệu trưởng mặt đen lại nhìn đám thầy cô tụm năm tụm ba xem điện thoại mà nét mặt ai cũng đỏ ửng phấn khích chỉ thiếu chút nữa là gào thét lên. “Ây da cái xã hội này làm sao mà trở thành tanh máu như này chứ…” Thầy Tuấn thở dài ánh mắt lơ đễnh nhìn qua màn hình điện thoại trên bàn. Chợt ông vỗ đùi đánh đét, kích động rít lên…
– Giết hay lắm…
– GIẾT TỐT…
Lúc này ở bên tòa nhà đối diện nhóm người của Phòng thí nghiệm Alexa cũng phấn khích gào lên. Mọi người đều đang quan sát trận đồ sát của Khánh Phương qua video trực tiếp truyền về từ Flycam.
Vài phút trước mọi người ở đây đều thấy tiếc thương cho vợ chồng Tấn Cang nhưng sự việc xảy ra quá nhanh. Người tại hiện trường còn không can thiệp kịp huống chi là họ.
Hai phút trước, tại hiện trường bãi đáp máy bay…
– GIẾT… BĂM NÁT NÓ RA…
Khánh Phương toàn thân bất động hai mắt nhắm nghiền nằm che kín trên người Trung. “Ba Mẹ chết như vậy sao? Có lẽ cũng không quá nhiều đau đớn…” Lúc này trong đầu Khánh Phương chỉ còn một chút suy nghĩ đang mờ nhạt dần. Dù những lưỡi đao điên cuồng vẫn không ngừng phầm phập chặt chém nhưng thân thể nàng đã không còn bất kỳ cảm giác đau đớn nào.
Nhưng tại khoảnh khắc số phận chuẩn bị đặt dấu chấm hết cho một cuộc đời của nàng thì một điều kỳ diệu lại xảy ra…
Trong đan điền khô cạn của Khánh Phương xuất hiện một vòng xoáy kỳ lạ. Nó không đen tuyền như của bản thân nàng mà tạo thành bởi vô số điểm sáng lấp lánh xinh đẹp. Từ trong trạng thái mơ hồ cận kề cái chết, ý thức Khánh Phương quay về trong cơ thể. Nàng ngạc nhiên, lẫn bồi hồi cảm động vì nhận ra thứ vừa cứu sống mình được truyền sang từ cơ thể bất động của Trung. Anh dù ở trạng thái không ý thức vẫn duy trì một tia tỉnh táo để ra tay bảo vệ nàng. Nhưng điều làm nàng lo lắng là tương tự với lần trước… Một khi Trung dùng các nào đó chuyển vòng xoáy linh lực của anh sang cho mình, anh sẽ càng suy yếu hơn. Càng khó khôi phục và hồi tỉnh.
Vòng linh lực của anh xoay tròn rất nhanh trong đan điền của nàng rồi hòa lẫn vào trong vòng xoáy màu đen yếu ớt bên dưới tạo thành một vòi rồng cuồn cuộn bốc cao đến tận trời…
– GIẾT…
Một thanh đao sắc bén nhắm vào chiếc cổ thon gầy của Khánh Phương mà bổ thẳng xuống. Nhưng bất ngờ một bàn tay thon nhỏ bé bê bết máu bắt lấy nó. Khánh Phương ngẩng đầu lên. Hai mắt của nàng đã không còn màu đỏ như máu mà trở lại một sự trong sáng thanh tỉnh. Nhưng sự thanh tỉnh đó càng toát ra một sự lạnh lùng chết chóc. Gã đàn ông vẻ mặt tràn đầy kinh sợ gào thét, hai tay muốn rút về lại thấy vũ khí của mình như bị kẹp chặt bởi một cái ê tô thép.
Khánh Phương nhìn bàn tay của mình đang xảy ra biến hóa. Làn da nàng bắt đầu chuyển thành một màu xám u ám chết chóc. Đầu móng tay của nàng nhanh chóng dài ra lóe lên quang mang sắc lạnh… Nàng khẽ nắm chặt lại những cái móng tay như vuốt thú dữ cắm phập vào lưỡi đao như đâm xuyên qua một thùng carton bằng bìa cứng.
– Keng… – Một tiếng vang thanh thúy, cây đao vỡ thành nhiều mảnh.
– MA TU KHÔNG CHẾT… MAU GIẾT…
Tiếng gào thét ập tới, vô số vũ khí từ trên đổ xuống đầu Khánh Phương như thác đổ. Hai chân nàng vụt đứng. Đột nhiên nàng nhận ra tất cả những kẻ xung quanh mình đều chậm chạp như trong một đoạn video tốc độ chậm. Nàng có thể nhìn thấy những lưỡi đao kiếm sắc bén rơi xuống theo thứ tự trước sau rõ ràng. Hai tay Khánh Phương vung lên… Mười móng tay vươn ra tạo thành trảo của một con chim ưng cắm phập vào ngực hai kẻ trước mặt. Thật đơn giản… Thân thể một gã đàn ông trưởng thành trước mặt nàng lúc này thật mỏng manh yếu nhược như một miếng đậu hũ. Hai tay thu về… Lại không có một giọt máu nào bắn ra. Hai tay nàng liên tục đâm ra mỗi lúc một nhanh nhằm thẳng vào những khoảng hở giữa các món vũ khí đang chậm chạp hạ xuống mà tấn công.
Diễn giải thì chậm nhưng khoảnh khắc này thật nhanh như chớp mắt. Người bên ngoài nếu không phải là tu chân giả chỉ thấy Khánh Phương giữa vòng vây chật như nêm cối thân hình chớp lóe hai tay như bóng mờ không ngừng qua lại… Khi nàng thu tay về, những thanh vũ khí kia cũng bất động trên khoảng không. Những kẻ vây kín nàng lúc này như biến thành những khối thịt cấp đông xám ngoét không còn sự sống. Đám người đông nghịt bên ngoài cũng sửng sốt nhìn không biết chuyện gì vừa xảy ra.
– ĐÓ LÀ PHONG HUYẾT TRẢO…
– GIẾT Ả… GIẾT…
Theo một tiếng hét kinh sợ làm thức tỉnh đám người. Bọn chúng gào thét nhào lên, dẫm đạp lên thi thể đông cứng của đồng bạn mà tấn công. Khánh Phương đứng bất động tại chỗ, bảo vệ Hoài Trung nằm dưới chân mình. Vô số đao kiếm còn có cuốc xẻng thô sơ đổ ập lên đầu nàng lập tức đứt gãy văng ra ngoài tung tóe. Những kẻ tấn công từng lớp từng lớp bị gặt hái tính mạng lại không chảy một giọt máu vô cùng kỳ dị… Hết lớp này đến lớp khác. Vây quanh Khánh Phương như tạo thành một vòng xác người xếp chồng lên nhau tạo thành một vòng tròn lớn…
Nếu so với trận đồ sát xảy ra tại dinh thự nhà họ Lê thì nơi này mới đúng nghĩa là tầng thứ 18 của địa ngục. Xác người la liệt đổ gục trong vũng máu… Người bên trong tòa nhà vẫn tiếp tục ùn ùn túa ra lao vào vòng tròn đầy xác người chồng chất như một cái máy xay thịt.
Cùng lúc đó vòi rồng vô hình trên người nàng nối liền với bầu trời không ngừng cuồn cuộn khuấy động hấp thu. Đám tu chân giả bên ngoài cũng biến sắc nhận ra xung quanh mình không tồn tại một tia linh lực nào. Ngay cả mây đen u ám trên bầu trời cũng bị khuấy động.
Trời bắt đầu đổ mưa. Máu hòa cùng nước mưa loang ra nhuộm cả bãi đáp máy bay thành một vòng tròn đỏ khổng lồ. Những giọt nước mưa mát lạnh làm cho một vài kẻ đang say máu chém giết thức tỉnh ngẩng người… Ánh mắt đỏ ngầu của chúng cũng biến đổi thành vẻ ngơ ngác lẫn hoảng loạn. Tiếng đao kiếm rơi loảng xoảng trên nền đất… Còn có tiếng hét kinh hoàng xen lẫn nức nở sợ hãi.
Khánh Phương đang giết đến say máu chợt trước mặt không còn một kẻ địch nào. Nàng nhìn quanh nhận ra đám người không tu luyện lúc này đều co rụt né tránh mình… Trong cổ họng nàng ứ nghẹn một cơn uất hận không có chỗ phát tiết.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: https://truyensex.life
Mười phút trước, tại một căn biệt thự cách xa trung tâm thành phố.
– Đừng mà… Cứu tôi… Hu hu… Ư…
Bên một mái đình nghỉ mát trong vườn cây đang có hai người đàn ông một già một trẻ ngồi bên cạnh nhau. Đó là ông Nguyễn Hữu Lộc, Trưởng tôn dòng họ Nguyễn và Nguyễn Hữu Trí con trai lớn người thừa tự của ông. Nét mặt hai cha con lúc này có chút sượng cứng mất tự nhiên vì âm thanh nức nở van xin của phụ nữ không ngừng từ bên trong căn nhà kia vọng ra.
– Cha… chúng ta làm như vậy có bị xem là phản bội tổ quốc không? – Hữu Trí chợt truyền âm hỏi.
– Ai sẽ biết chứ? Đừng quên bên ngoài chúng ta còn nhờ hai gia đình trọc phú kia ra mặt… đêm nay con chỉ cần… là mọi thứ đều xóa sạch. – Ông Lộc trả lời vừa vung tay chém xuống.
Hữu Trí hiểu ý cha gật gật đầu. Nhưng gương mặt hắn vẫn không giãn ra được… Hắn cảm thấy cha mình đi bước cờ hiểm này rất có thể kéo cả gia tộc chôn vùi. Không phải vấn đề của kế hoạch mà là đối tượng hợp tác của họ rất không ổn. Những kẻ này giết người không gớm tay, còn hãm hiếp phụ nữ nhà lành ngay giữa thanh thiên bạch nhật…
Giữa phòng khách lớn đang diễn ra một cảnh tượng dâm uế cưỡng bức tập thể. Trong phòng là bốn cô gái tuổi dưới 25 toàn thân trần truồng đang bị mười gã đàn ông giày vò thích thú. Trên sàn nhà những bộ váy áo văn phòng bị xé toan vứt vung vãi. Khắp nơi trên sàn nhà là vỏ bao cao su mới nguyên, đã sử dụng ướt át dơ bẩn đều có.
– Đừng mà… ưm… Ư…
Hoàng Bá thích thú nhìn gương mặt xinh đẹp nhòe nhoẹt nước mắt của cô gái đang bị mình đè ngửa trên sofa. Con bé này là xinh đẹp nhất trong bốn đứa nhân viên văn phòng đám thuộc hạ bắt về để thưởng công hôm nay. Âm hộ con bé đỏ hồng lại rất khít khao, ngón tay đeo một chiếc nhẫn cưới hẳn là vừa lấy chồng mới biết mùi đàn ông ah. Hoàng Bá thích nhất là chơi phụ nữ có chồng. Đơn giản hắn thích cảm giác được trả thù… Vì vợ hắn dù sau khi lập gia đình vẫn nằm ngửa cho cha nàng và anh trai chơi. Nghĩ đến chuyện đó Hoàng Bá càng thúc dương vật căng cứng của mình vào âm hộ đỏ mọng ướt át của cô bé nhanh hơn…
– Ư… ôi… ôi…
Hoàng Bá thúc dương vật thật mạnh thật sâu… Hắn thích thú nhìn toàn thân con bé run lẩy bẩy hai bầu vú căng tròn ưỡn cong lên khi bên dưới tuồn trào ồ ạt… Hoàng Bá chợt lùi lại vội kéo tuột cái bao cao su ra khỏi dương vật mình. Hắn dí sát đầu dương vật bóng lưỡng của mình vào đôi môi đỏ mọng há hốc của con bé…
– Ngoan… hả miệng ra…
– Ư…
Nhìn con bé mặt đỏ ửng thiêm thiếp toàn thân run rẩy niễng cưỡng mở rộng đôi môi đón lấy dương vật mình, Hoàng Bá thích thú cười. Hắn cầm lấy dương vật căng cứng của mình vỗ vỗ lên chiếc lưỡi đỏ hồng ướt át của con bé… Rồi rùng mình khoan khoái nhìn tinh dịch ồ ạt phun trào tung tóe trong cái miệng đỏ hồng xinh xắn kia. Hoàng Bá hít hà sung sướng đẩy dương vật ướt át của mình vào miệng con bé, tay vuốt ve xoa nắn bầu vú vừa nhìn đôi môi đỏ mọng run rẩy kia mút sạch dương vật cho hắn.
– Ah… Ta chơi… Sướng hơn với chồng em chứ?
Nghe nhắc đến chồng mình con bé che kín mặt òa khóc nức nở. Không cần câu trả lời. Hoàng Bá nhếch mép cười nhạt.
– Bang chủ… Tổng bộ đã nhận được báo cáo về vị trí An nam linh mạch. Tổng bộ hết lời khen ngợi Bang chủ… trong vòng hai ngày phần thưởng sẽ đến… Kèm theo bằng khen Cửu tinh cao quý nhất do Thủ trưởng thứ Nhất đích thân đề bút ký… Chúc mừng Bang chủ.
– CHÚC MỪNG BANG CHỦ… – Đám thuộc hạ xung quanh dù đang cưỡi lên đàn bà cũng đồng thanh chúc mừng.
– Ha ha… Tốt… Tốt… Ba ngày tới Hoàng Bá ta cho anh em thoải mái… Muốn ăn chơi gì cũng được… Không cần tiết kiệm cho ta…
– Cảm ơn Bang chủ…
– Ha ha… Thưởng cho ngươi đấy… – Hoàng Bá cười lớn, tiện tay ném con bé toàn thân trần truồng sang cho tên thuộc hạ.
– Cảm ơn Bang chủ… Ha ha…
– Không… Đừng mà… Cứu tôi…
Hoàng Bá khoác lên cái áo choàng lên người, đặt một điếu cigar lên miệng mồi lửa. Hắn khoan khoái bước ra khỏi phòng khách bỏ phía sau tiếng rên rỉ thống khổ không ngừng của đám phụ nữ.
– Ha ha… Thật xin lỗi để hai vị đợi lâu…
– Không lâu… Không lâu… Rất nhanh mà…
Ông Lộc và con trai đứng lên tiếp đón còn cười giả lả. Nhưng ông cũng không nhận ra lời khách sáo của mình làm cho gương mặt Hoàng Bá đen lại. Cái gì mà rất nhanh chứ? Con mẹ nó gần mười lăm phút còn xem là rất nhanh sao? Cha con ngươi khinh thường ông?
– A… Hoàng Bang chủ sức khỏe sung mãn. Cha con tôi chờ đợi mà chỉ biết ngưỡng mộ mà thôi… – Ông Lộc bừng tỉnh vội vàng chữa cháy.
– Ha ha… Tôi hiểu ý ông mà. Không cần giải thích. Mời ngồi.
Ba người lần lượt ngồi xuống bộ bàn bằng gốm sứ Giang Nam màu men xanh biếc bóng lưỡng. Lập tức có người đem đến một bình trà mới thay cho cái cũ đã nguội lạnh.
– Tôi biết văn hóa hai nước chúng ta đều có điểm tương đồng. Thường sẽ nói chuyện lòng vòng một lúc mới vào chủ đề chính. Nhưng hai chúng ta đã hợp tác nhiều năm không cần khách sáo như vậy… Ông Lộc nói có đúng không?
Hữu Trí im lặng ánh mắt nhìn xuống tách trà mà không động tới. Hắn không uống không phải vì sợ trong tách trà đó có độc mà vì trà Hoa Hạ nhạt thếch chẳng có mùi vị gì. Cha con hắn đã đến đây rất nhiều lần bắt đầu từ bốn năm trước. Gia tộc họ Nguyễn mấy năm nay đều nhờ mối quan hệ với Hoàng Bá mà tồn tại. Phía Hoa Hạ có vài mỏ linh thạch khai thác tại Tây Tạng, Miến Điện, Campuchia có thể chia sẻ cho gia tộc họ để bán vào trong nước với giá cao. Tuy nhiên tình thế hôm nay đã khác… Vị trí mỏ linh thạch năm trăm năm trước đã bị Hoàng Bá tìm ra. Thị trường linh thạch nội địa sắp tới sẽ có biến động lớn…
Hai cha con họ biết điều này cũng không có gì ngạc nhiên. Vì trên đời có thứ gọi là thần thức. Sáng nay khi Hoàng Bá bên trong dinh thự nhà họ Lê rời đi trong người đã có đủ năm miếng ngọc bội truyền thừa. Hắn cũng không thèm che giấu. Trên đời kẻ có khả năng cướp chúng khỏi tay hắn không có mấy người.
– Vâng. Tôi biết giao dịch sáng nay của chúng ta đã xem như hoàn thành. – Ông Lộc nói.
– Tôi muốn phía mẫu quốc ủng hộ tôi nắm giữ vị trí Chủ tịch Hiệp hội Tu chân An Nam…
Ông Lộc nói thẳng ra mục đích của mình. Từ thời điểm lão Bắc bị tố che giấu bao che con dâu là ma tu thì uy tín trong Hiệp hội đã rơi xuống vạn trượng. Một ngày trước, ông Lộc thừa cơ mà lên được mọi người bầu chọn là Chủ tịch mới.
Ông Lộc tiếp tục âm thầm lập mưu gây kích động dân chúng để giáng thêm cho ông ta một đòn triệt để sụp đổ. Đêm qua ông gọi cho Hoàng Bá kêu gọi trợ giúp… Ai ngờ hai người không bàn mà hợp mưu. Thế là Hoàng Bá cùng mười tên thuộc hạ trộn lẫn vào đám dân chúng để đảm bảo không có kẻ phá rối.
Nhưng ông Lộc biết nếu không có chỗ dựa vững chắc thì khó có thể ngồi lâu trên cái ghế Chủ tịch nóng hổi này được. Quyền điều phối hạn ngạch linh dược, linh thạch cho cả ngàn gia tộc lớn nhỏ, quản lý gần hai triệu tu chân giả trên đất An Nam… là thứ mà ai cũng mong mỏi đỏ mắt.
– Điều này không khó. Bản thân tôi cũng có thể đưa ra lời hứa hẹn đó cho ông. Nhưng vấn đề là… ông cho mẫu quốc thứ gì? – Hoàng Bá uống một ngụm trà cười tủm tỉm hỏi.
– Tôi lấy… Bí pháp An nam Ngũ hành hợp kích dâng tặng mẫu quốc có được chăng? – Ông Lộc thản nhiên hỏi.
Toàn thân Hoàng Bá chấn động, hai mắt co rụt nhìn chằm chằm ông Lộc. Nhìn ông ta có vẻ không đùa giỡn. Dù cho ông ta mười lá gan cũng không dám đem chuyện này ra đùa giỡn.
– Ông có biết rằng… nói ra điều đó tại một nơi không phải của mình… trước mặt một Kim Đan giả sẽ nguy hiểm thế nào cho cha con ông sao? – Hoàng Bá rít một hơi cigar khoan khoái nhả khói.
– Ha… ha… Tại sao nguy hiểm chứ? Chúng ta không phải lần đầu tiên hợp tác. Huống chi dù ông có dùng bí pháp lục soát ký ức của tôi cũng không thể tìm thấy nó đâu.
Hoàng Bá nheo mắt nhìn ông Lộc không nói thêm lời nào. Nếu ông ta đã nói như vậy hẳn là có cách để hắn đạt được bí pháp kia. Nhưng đạt được bằng cách thế nào mới đáng giá một lời hứa như vậy?
– Tôi chỉ cần một lời hứa… Tôi có cách cho ông lấy được An nam Ngũ hành hợp kích vào tay. Dĩ nhiên là không tốn nhiều công sức và thời gian…
– Tốt. Tại đây tôi Lưu Hoàng Bá đại diện Hoa Hạ cam kết với ông… Nếu ông cung cấp thông tin giúp quốc mẫu đạt được An Nam Ngũ hành hợp kích bí pháp. Mẫu quốc sẽ toàn lực ủng hộ vị trí Chủ tịch Hiệp hội tu chân An Nam của ông. – Hoàng Bá quyết đoán tuyên bố.
– Tốt lắm. Thành giao. Ha ha…
Ông Lộc cười lớn. Ông không có lý do nghi ngờ một cường giả Kim đan như Hoàng Bá vì người tu chân ở cảnh giới càng cao càng xem trọng lời hứa của mình. Trừ phi họ có khả năng chống lại tâm ma của mình khi độ kiếp.
– Tôi được biết ông đã thu thập đủ năm miếng ngọc bội? Có thể lấy ra đây không? – Ông Lộc nói.
– Được thôi…
Hoàng Bá khoát tay gọi một tên thuộc hạ căn dặn đi lấy món đồ mình cất giấu ra. Không cần giấu diếm làm gì. Ban sáng khi rời khỏi dinh thự nhà họ Lê sau trận đồ sát, thần thức của ông Lộc đảo qua trên người mình ông đã biết.
Vài phút sau. Trước mặt ba người trên bàn trà đã đặt ngay ngắn năm miếng ngọc bội màu xanh biếc như ngọc xếp lại thành hình một bông hoa hoàn chỉnh. Mặt trên nổi rõ những đường ngoằn ngoèo tượng trưng cho sông núi chính là bản đồ chỉ tới vị trí linh mạch. Hai cha con ông Lộc chỉ nhìn qua cũng có thể đoán được nó mô phỏng dãy Hoàng Liên Sơn. Trong địa phận An Nam chỉ có Hoàng Liên Sơn mới có núi non trùng trùng điệp điệp như vậy. Nhưng đó cũng không phải là thứ họ có thể chờ mong… Gia tộc họ Nguyễn về tài lực lẫn nắm đấm đều xa xa không đủ nuốt miếng bánh ngọt này.
Ông Lộc vừa đưa tay ra, chợt nhìn lên người đối diện như hỏi ý. Hoành Bá cười nhạt thoải mái đưa tay mời tự nhiên. Hắn nhìn ông Lộc cẩn thận lật năm miếng ngọc bội úp lại vẫn giữ nguyên vị trí nó khép chặt vào nhau.
– Ở đây chúng ta có linh căn hệ Thổ là hai cha con tôi. Của ông nếu tôi nhớ không sai là hệ Kim… Tôi cần ông huy động ba người nữa cho đủ Ngũ hành.
– Được.
Hoàng Bá đánh mắt sang tên thuộc hạ. Tên kia vội vàng chạy vào trong nhà. Chỉ một phút sau hắn trở lại với hai người nữa.
– Long Bình hệ Hỏa, Long Hậu hệ Thủy… Còn tên này là Long Nhân hệ Mộc.
– Tốt. Tôi cần mỗi người ba giọt máu.
Không ai có ý kiến, lần lượt cắt ngón tay nhỏ máu vào một cái tách không có nước. Ông Lộc dùng ngón tay mình khuấy qua một vòng cho những giọt máu hòa lại với nhau. Sau đó ông cẩn thận rót nó lên năm miếng ngọc truyền thừa trên bàn. Gần như ngay lập tức máu đỏ như bị những đường lắp ghép kia hút vào. Cả năm miếng ngọc cùng lúc toát ra quang mang năm màu tượng trưng cho năm nguyên tố ngũ hành.
Hai mắt Hoàng Bá sáng rực mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một việc vốn chỉ lưu truyền trong bí sử. Đây hẳn là một loại bí pháp truyền thừa của Nguyên Anh giả. Năm lão tổ của năm gia tộc An Nam xa xưa đã lưu lại linh lực bên trong miếng ngọc của gia tộc mình và phong ấn hoàn toàn nội dung truyền thừa tối quan trọng nhất. Bản đồ dẫn đến linh mạch An Nam chỉ là bề nổi của tảng băng mà thôi. Thứ bên trong còn giá trị hơn nhiều. Linh mạch bị khai thác và sử dụng cũng có ngày cạn kiệt. Nhưng bí pháp vượt cấp chiến đấu là một thứ có thể truyền thừa từ đời này sang đời khác.
Khi máu hoàn toàn bị hút khô, quang mang cũng thu lại, năm miếng ngọc lộ ra một bề mặt sáng bóng với năm hình vẽ hình người ở tư thế xếp bằng. Bên trong mỗi hình người đều có những đường vẽ hình mũi tên đi qua các chấm đỏ tượng trưng cho các huyệt vị. Hoàng Bá mừng rỡ cầm lên xem. Càng xem hai mắt càng sáng rực mừng rỡ. Ông ta thu lại đứng lên bật cười ha hả bắt tay ông Lộc.
– Ha ha… Rất tốt. Ông có thể yên tâm. Vị trí Chủ tịch Hiệp hội Tu chân An nam ngoài ông và con trai ông sẽ không có ai chen chân vào được…
– Cảm ơn Hoàng Bang chủ. Ha ha…
– BANG CHỦ…
– Có việc gì? – Hoàng Bá tươi cười quay sang tên thuộc hạ đang hớt hải chạy tới.
– Bang chủ, flycam của chúng ta tại hiện trường bãi đáp trực thăng… phát hiện ra cô Hai đã đến… Cô Hai đang muốn giết Khánh Phương…
– Hừ… Đưa ta xem…
Hoàng Bá nhíu mày hừ lạnh, nhận lấy cái laptop đặt xuống bàn trà. Vừa nhìn vào cảnh tượng trên đó. Toàn thân hắn thả lỏng một chút. Điều hắn sợ nhất là Nhật Vy tự mình ra tay đối mặt với Khánh Phương. Cô ta không còn như ngày trước nữa. Kỹ năng Phong Huyết trảo của ma tu đã thức tỉnh… Lúc này thấy có sự xuất hiện của Long Đàm, tên cận vệ Trúc cơ hậu kỳ mà Hoàng Bá để lại bảo vệ con gái mình, hắn thoáng yên lòng. Nhất là tình huống này Khánh Phương đã bị Long Đàm chế trụ sẽ mất mạng trong tích tắc…
– Rất hay Cô Hai…
Ba bốn tên thuộc hạ cũng nhào đến đứng xem cùng Hoàng Bá, còn hô hào trợ hứng.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: https://truyensex.life
Hai phút trước trên bãi đáp trực thăng…
– ĐỨNG LÊN…
Khánh Phương bóp chặt cổ một gã đàn ông cả người ướt sũng co ro dưới đất, nhấc bổng cả người gã lên. Ánh mắt gã sợ hãi đến cùng cực nhìn nàng, miệng phát ra tiếng khèn khẹt van xin:
– Xin đừng giết tôi… Tôi… Tôi…
– Không giết ngươi… Vậy ai đền mạng cho cha mẹ ta?!
– “AI ĐỀN MẠNG CHO CHA MẸ TA…”
Tiếng hét giận dữ của Khánh Phương lanh lảnh vang vọng làm gã đàn ông kia sợ hãi đến ngất đi. Cả người hắn mềm nhũn trên cánh tay nàng, bên dưới còn chảy nước tong tong. Khánh Phương nghiến răng căm hận. Đây còn là những kẻ điên cuồng vừa rồi tàn nhẫn sát hại cha mẹ mình sao? Nàng chán ghét phải giết những kẻ hèn nhát yếu ớt như vậy. Khánh Phương vứt gã sang một bên như vứt đi một thứ rác rưởi kinh tởm.
Đột nhiên từ phía sau truyền đến một cảm giác lạnh lẽo âm u của một mũi kiếm sắc bén lao vút tới… Khánh Phương chỉ kịp tránh sang trái một chút. Sau lưng liền truyền đến một cơn đau thấu xương làm cho nàng thét vì đau đớn.
– AAAAA…
Một thanh kiếm cổ trong tay một tu chân giả Trúc cơ hoàn toàn khác với đám người không tu luyện sử dụng vũ khí thông thường. Nếu thời điểm khi Khánh Phương dùng thân mình che chở cho Trung mà để kẻ này ra tay thì nàng đã sớm chết hàng trăm lần.
Mũi kiếm xuyên qua dưới xương bả vai bị một tay Khánh Phương bắt lấy giữ chặt. Khác với loại vũ khí thông thường, nàng nhận ra thanh kiếm này mình hoàn toàn không có khả năng bẻ gãy. Linh tính báo cho nàng biết chỉ cần mình buông tay lưỡi kiếm này sẽ xoay ngang cắt lìa cánh tay của mình. Năm ngón tay sắc bén của Khánh Phương chém mạnh ra phía sau muốn đoạn cánh tay của kẻ cầm kiếm. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu gần như bằng không đã làm cho nàng phạm phải một sai lầm to lớn. Kẻ phía sau chỉ chờ như vậy, tóm chặt cổ tay của nàng. Hắn nhanh như cắt đá vào hai nhượng chân làm cho Khánh Phương khuỵu gối xuống tại chỗ. Linh lực cuồn cuộn của Trúc cơ hậu Kỳ truyền vào làm toàn thân Khánh Phương bị chế trụ không thể cử động. Gần như ngay lập tức một sợi roi nhuyễn như tơ lao đến quấn quanh chiếc cổ trắng ngần lem luốc vết máu của nàng.
– CHẾT ĐI…
Một tiếng hét lanh lảnh của phụ nữ vang lên từ phía sau. Khánh Phương nhận ra giọng nói đó là của Nhật Vy. Sợi roi trong tay cô ta thít chặt lại ăn sâu vào da thịt làm cổ Khánh Phương tứa máu ròng ròng.
Sợi roi đoạt mạng của Nhật Vy không vội vàng mà từ từ thít chặt lại. Nàng đang rất hưởng thụ khoảnh khắc nhìn cái đầu xinh đẹp của Khánh Phương rơi xuống đất… Vì cô ta mà một người phụ nữ xinh đẹp hoàn mỹ như mình lại chịu cảnh tật nguyền. Cái chân giả khô cứng không ngừng làm vết thương đau đớn làm nàng càng hận thấu xương. Cũng vì cô ta mà em trai mình mất mạng, ngay cả gương mặt đẹp trai của nó cũng bị hủy… Nhật Vy nghiến răng, tay kéo sợi roi căng cứng. “Em trai, chị hứa sẽ may cái đầu xinh đẹp này vào cổ cô ta thật ngay ngắn. Sau này dưới địa phủ em chỉ cần quấn quanh cổ Khánh Phương một cái khăn choàng bằng giấy là hoàn toàn che đi được ah…”
– AAAAA…
Khánh Phương gào thét hai mắt hằn lên tia máu. Tiếng hét của nàng không vì đau đớn mà ngập tràn một sự bất cam thống khổ. Nếu lúc này phải chết đi nàng thật không cam lòng… không cam lòng… Nàng cảm nhận được chỉ một giây nữa thôi đầu của mình sẽ lìa khỏi cổ. Đột nhiên không một tín hiệu báo trước đan điền Khánh Phương sinh ra một lực hút mãnh liệt. Toàn bộ linh lực do tên Trúc cơ Hậu kỳ truyền vào khống chế các huyệt đạo của nàng bị rút sạch trong tích tắc.
– Không tốt…
Long Đàm, tên Trúc cơ Hậu kỳ giật mình biến sắc. Linh lực hắn tiếp tục ồ ạt đổ vào người Khánh Phương như sông vào biển lớn mất tăm mất tích một cách không thể giải thích nổi. Khi Long Đàm nhận ra sai lầm của mình thì trong cơ thể Khánh Phương chợt bộc phát ra một luồng linh lực khổng lồ dồn ngược vào kinh mạch của hắn.
– Hự…
Long Đàm lảo đảo, mũi miệng tràn máu, hai tay buông lỏng cánh tay Khánh Phương và thanh kiếm. Được buông lỏng nhanh như chớp hai chân Khánh Phương giẫm mạnh đẩy cả người bắn ngược ra phía sau như một mũi tên. Mười ngón tay sắc bén nhanh như chớp phân thành hai hướng đâm thẳng vào ngực hai kẻ sau lưng mình…
Bị lật ngược thế cờ quá nhanh… Long Đàm hai mắt mở trừng trừng gục xuống. Gương mặt chuyển từ đỏ sang trắng rồi thành một màu xám đen đầy chết chóc… Như một xác chết ba ngày bắt đầu phân hủy.
– Ngươi… Chuyện này… Không thể nào…
Cùng thời điểm đó Nhật Vy vẫn đứng chết trân tại chỗ. Cô ta thều thào gương mặt nhợt nhạt nhìn xuống năm lỗ thủng trên ngực mình. Năm lỗ thủng sâu hoắm lại không có một tia máu chảy ra… Từ vị trí đó xuất hiện một lớp băng mỏng màu xám đen vô cùng yêu dị. Lớp băng lan ra rất nhanh từ ngực Nhật Vy lên đến cổ rồi đóng băng cả đầu cô ta. Đến chết Nhật Vy vẫn mở lớn hai mắt vẻ khó tin hiện rõ trên mặt.
– NHẬT VYYYYY…
Hoàng Bá hét lên đau đớn, hai mắt trợn trừng nhìn cảnh tượng con gái mình biến thành một khối thịt đông lạnh băng. Hai cánh tay hắn run rẩy phải cố sức mới ngồi vững trên ghế hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình laptop trước mặt.
Nhận ra cơn bão sắp ập đến đám thuộc hạ Hoàng Bá đều lùi ra khỏi đình nghỉ mát. Cha con ông Lộc cũng cảm thấy bất an ngồi tránh sang một bên, miệng ngậm chặt không nói tiếng nào.
Tại hiện trường…
Khánh Phương ngẩn ngơ nhìn hai tay với những móng vuốt sắc bén của mình. Ánh mắt nàng lại từ gương mặt đóng băng của Nhật Vy chuyển sang gã đàn ông trên đất gương mặt đã tím đen làn da bủng ra bốc mùi hôi thối. Tại sao cùng là hai trảo của mình lại đem đến hai cái chết khác nhau? Cái chết như của Nhật Vy hoàn toàn giống những kẻ nàng đã giết. Nhưng tên đàn ông này vừa ngã xuống lại như đã chết cả tuần… Cái mùi thối này làm cho Khánh Phương kinh tởm không khỏi nhăn mũi.
Khánh Phương chợt nhìn lên bầu trời hướng về một cái Flycam đang hạ thấp quay hình ảnh của mình. Nàng còn sợ người ta thấy mình giết người sao? Dù nó chỉ là một thiết bị công nghệ hiện đại nhưng không hiểu sao nàng cảm nhận được bên trong nó tỏa ra một tia sát ý ngút trời. Ánh mắt Khánh Phương như nhìn xuyên qua cái ống kính nho nhỏ đó thấy được một cặp mắt đỏ hoe giận dữ chỉ muốn ăn thịt uống máu mình. Kẻ đó hẳn là tên đàn ông cao lớn bịt mặt đã ám toán làm Trung trọng thương vẫn chưa tỉnh lại.
Khánh Phương nghiến răng, vung tay đấm ra một quyền.
“Bùm…”
Cái đầu xinh đẹp của Nhật Vy như một khối băng lớn vỡ nát tung tóe trước ánh mắt căm phẫn ngút trời của Hoàng Bá.
– AAAAA… TAO GIẾT MÀY…
Hoàng Bá đập nát cái laptop trong tay. Bàn trà bằng sứ bên dưới cũng vỡ nát. Hắn như một con thú điên rút kiếm của một tên thuộc hạ chặt chém bốn cây trụ của mái đình như điên loạn làm tất cả mọi người hoảng sợ tránh đi thật xa. Hoàng Bá hoàn toàn không dùng đến linh lực chỉ dùng sức lực của cơ thể mà chặt chém… Dường như chỉ có như vậy mới phát tiết được cơn uất hận ngút trời mà hắn đang chịu đựng.
“Ầm…” – Mái đình nặng nề đổ sập xuống.
Hoàng Bá thở hồng hộc, cả người nhếch nhác đầy mồ hôi. Hai mắt hắn đỏ hoe hằn lên tia máu nhìn sang đám thuộc hạ:
– Tìm thằng Minh Tạo về đây cho tao… Tao muốn lột da sống nó…
– Vâng, Bang chủ.
Đột nhiên tại thời điểm không khí căng như dây đàn phía trên đầu mọi người dội xuống âm thanh phành phạch như có một chiếc trực thăng hạ thấp xuống. Cả vườn cây xao động. Bụi cát bay mù mịt làm ai cũng phải che hai mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra…
“RA LÀ CHA CON NGƯƠI… TA NÊN SỚM BIẾT…”
Từ trên bầu trời một tiếng rống giận át cả âm thanh của máy bay ong ong vang dội vào màng nhĩ mọi người. Hai cha con ông Nguyễn Hữu Lộc nét mặt tái đi sợ hãi… Vì họ nhận ra tiếng nói đó thuộc về một kẻ ngàn vạn lần họ không muốn đối mặt.
– Hoàng Bang chủ…
– CHẾT ĐI…
Ông Lộc vừa kêu lên một tiếng cầu cứu thì từ trên trời đã xuất hiện một bóng người cao lớn từ trên máy bay nhảy xuống. Cả người còn cách mặt đất cả trăm mét ông ta đã vung kiếm chém. Một đường kiếm kinh thiên phóng to vô hạn đỏ rực lửa cắt đôi cả khu vườn rậm rạp bên dưới bổ thẳng về phía cha con ông Lộc.
– KHÔNG…
Hữu Trí bị cha vỗ ra một chưởng cả người bay ngang qua. Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng đã thấy đường kiếm kia xuyên qua người cha, còn bổ đôi một thân cây hơn hai người ôm phía sau lưng ông.
– CHA… CHA…
Nguyễn Hữu Trí vừa ngã xuống đã lồm cồm ngồi dậy nhào tới. Hắn thấy cha mình vẫn bất động hai mắt trừng trừng nhìn lên trời. Đột nhiên giữa trán ông xuất hiện một đường chỉ đỏ rực thẳng tắp cắt đôi gương mặt ông. Quần áo ông bốc cháy rừng rực. Thi thể ông chia làm hai đổ sụp xuống.
– AAAAA…
Hữu Trí gào thét như phát điên, nhào đến ôm chầm lấy thi thể cha mình. Hai mắt hắn đỏ hoe nhìn sang kẻ vừa xuất hiện toàn thân quý khí đứng bồng bềnh trên ngọn cây không xem ai ra gì. Người đó dĩ nhiên là Kim Đan giả duy nhất của Hiệp hội Tu chân An Nam. Người mà còn chưa kịp ngồi lên vị trí Chủ tịch đã bị cha hắn lợi dụng tình thế truất phế. Người mà cha con hắn lập mưu lôi kéo dân chúng kích động phá hủy cả cơ ngơi gầy dựng hàng trăm năm của gia tộc… Nhưng lúc này ánh mắt căm thù tức giận của Hữu Trí lại chuyển qua một người khác… Kẻ mà từ nãy giờ vẫn bất động không lên tiếng. Kẻ duy nhất ở nơi này có khả năng cứu mạng cha hắn lại không ra tay.
– ĐÂY LÀ LỜI HỨA CỦA ÔNG SAO?
Nghe lời chất vấn của tên thanh niên kia Hoàng Bá nét mặt âm trầm nhìn xuống hắn như nhìn một con kiến hôi. Ông ta nhếch mép cười nhạt.
– Cậu có thấy ta vi phạm lời hứa sao?
Nguyễn Hữu Trí căm hận nghiến răng ken két. Hắn biết mình đuối lý. Hoàng Bá chỉ hứa ủng hộ vị trí Chủ tịch của cha hắn mà không phải là làm người bảo vệ tính mạng cho ông. Hai thứ đó không liên quan lại có một sự dẫn dắt liên đới.
– TRÊN NGƯỜI HOÀNG BÁ CÓ AN NAM NGŨ HÀNH HỢP…
Đột nhiên Hữu Trí hét vang giận dữ. Lời hắn vừa ra đã làm toàn thân ông Bắc chấn động. Còn Hoàng Bá không nói một lời, phất tay… Từ trong nhà lao vút ra một thứ gì đó màu đen xám tốc độ nhanh đến mức một Kim Đan giả như ông Bắc chỉ thấy được bóng mờ. Nó lướt ngang qua cổ Hữu Trí được Hoàng Bá bắt gọn trong tay.
Lời nói của Hữu Trí im bặt. Cơ thể hắn bất động, hai mắt trừng trừng nhìn Hoàng Bá. Đầu hắn chợt nghiêng sang một bên rời khỏi cổ lăn long lóc trên nền đất. Thi thể hắn đổ sụp lên cha mình. Máu nóng ồ ồ phun lên hai mảnh chia lìa còn lửa đỏ bập bùng của cha hắn phát ra tiếng xèo xèo bốc khói nghi ngút.
Lúc này ông Bắc nhìn người đàn ông thân hình cao lớn tay hờ hững nắm một thanh đao tỏa ra khí tức âm u mà toàn thân lạnh lẽo. Ông nhận ra cơn tức giận khó kìm nén đã làm cho mình hành động lỗ mãng. Lẽ ra ông phải suy đoán được Hoài Nam thình lình về nhà rồi mất mạng tại đó phải có liên quan đến đám người bịt mặt đã tấn công Hoài Trung. Đến lúc này ông mới nhận ra khí tức trên thanh đao kia thật quen thuộc… Nó chính là thứ tử khí không ngừng ăn mòn sinh cơ lưu lại trên vết thương Hoài Trung.
– Ngươi là Hoàng Bá?
Ông Bắc nhẹ nhàng từ ngọn cây nhảy xuống, kiếm hoành ngang trước ngực. Toàn thân ông trắng tinh, ngay cả hai mũi giày cũng không dính chút bụi đất nào. Hoàn toàn đối lập với kẻ đối diện trên người chỉ khoát duy nhất một cái áo choàng ngủ xộc xệch, vạt áo mở rộng lộ ra bộ ngực nở nang lông đen rậm rịt.
– Đúng vậy. Bây giờ ngươi… có thể chết được rồi.
Hoàng Bá hai mắt sắt lạnh rít lên một tiếng lập tức ra tay. Trong cơ thể hắn lúc này hừng hực như núi lửa sắp phun trào cần một mục tiêu trút hết ra ngoài. Và lão già này cho hắn cơ hội quý giá đó… Dù không có lý do đó thì chuyện An Nam Ngũ hành hợp kích trong tay hắn cũng không thể lọt ra ngoài. Hữu Trí, thằng oắt con thâm độc. Để trả thù cho cha hắn tung ra mồi nhử không ai có thể làm ngơ… Đẩy Hoành Bá và ông Bắc vào thế không chết không thôi.
– Hừ… Ai chết còn chưa biết đâu…
Ông Bắc hừ lạnh vận linh lực toàn thân lên hai cánh tay đón Hoàng Bá lao đến như một cơn lốc. Hắn chém ra một đao làm hai mắt ông co rụt lại sợ hãi. Tốc độ này quá nhanh. Ông Bắc vung kiếm bằng hai tay đón lấy cú chém như muốn bổ đôi cả một ngọn núi của Hoàng Bá.
– “KENG…”
Một tiếng ngân vang của kim loại kèm theo linh lực toàn thân của hai Kim Đan giả va chạm bùng nổ một cơn lốc nguyên tố quét ngang cả khu vườn. Cây cối bật gốc ngã rạp… Những ô cửa kính nổ tung thành nhiều mảnh. Ông Bắc loạng choạng lùi lại ba bước mới miễn cưỡng đứng vững, ngực ê ẩm, cổ họng ngòn ngọt muốn phun máu.
– Kim Đan giả duy nhất của Hiệp hội Tu chân An Nam sao? – Hoàng Bá vác đao lên vai nghênh ngang cười nhạt. – Ngươi quá yếu… Thực lực của ngươi còn không bằng một phần mười con trai của mình.
– À không… Nó họ Ninh làm gì phải con ngươi chứ?!
– Hừ… Xem ra ngươi biết không ít. CHẾT ĐI…
Ông Bắc nghiến răng rống giận. Linh lực toàn thân vận chuyển như bao phủ cả người trong một một ngọn lửa bốc cháy bừng bừng… Điều kỳ lạ là quần áo của ông vẫn hoàn hảo không một chút tổn hao nào. Hiển nhiên một người luôn chỉnh chu sạch sẽ như ông sẽ lưu ý không để mình lâm vào tình huống xấu hổ vì quần áo bị chính linh lực của mình đốt rụi.
– Hừ… Tơ nhện núi Himalaya dệt làm quần áo… Ngươi đúng là lắm tiền nhiều của ah…
– Không sai. Ta có không ít tiền… Vì thế mới tìm đến được nơi này… – Ông Bắc nhếch mép cười nhạt không giải thích.
Ông Bắc tìm đến được đây là đi theo dấu vết thần thức của mình mà đuổi tới. Có lẽ Hoàng Bá cũng không ngờ thần thức của ông Bắc không để trên món đồ quan trọng nhất là bốn miếng ngọc bội mà ẩn giấu trên sấp ngân phiếu Ngân hàng giá trị vài triệu đô. Ông đoán chắc kẻ muốn trộm ngọc bội sẽ rất khó từ chối một món tiền trước mặt như vậy. Và ông đã đoán đúng. Hai tên thuộc hạ của Hoàng Bá tiện tay dắt dê lấy đi mấy tấm ngân phiếu cho vào túi riêng, chỉ giao cho Bang chủ bốn miếng ngọc bội.
– Đi chết đi…
Hoàng Bá không vì ông Bắc hùng hổ lao đến mà tỏ ra nghiêm túc chút nào. Sau chiêu đầu tiên hắn đã nắm chắc chín phần có thể diệt sát lão già này tại đây. Không đợi kiếm của ông Bắc chém đến hai chân Hoàng Bá chợt động. Cả người hắn như một bóng ma biến mất tại chỗ xuất hiện lại đã kề sát bên trái ông, thanh đao chém ngang cổ ông. Nhưng thanh đao của hắn chỉ lướt qua khoảng không, ông Bắc đã xuất hiện trước mặt mũi kiếm nhắm ngay cổ hắn đâm tới…
– Hay…
Hoàng Bá khen một câu. Hắn cũng bắt đầu cẩn thận hơn. Dù linh lực lão già này không bằng hắn nhưng thân pháp cũng không kém. Cả người hắn như có lực kéo phía sau bay ngược ra rất nhanh tránh thoát một kích chí mạng. Hoàng Bá đảo cổ tay cầm ngược thanh Sát Phá đao hoành ngang trước ngực. Không đợi ông Bắc lao tới đã dùng thân pháp tiếp cận…
Lúc này mười hai tên Trúc cơ thuộc hạ của Hoàng Bá đều nghiêm nghị vũ khí sẵn sàng đứng chờ hiệu lệnh của Bang chủ. Ánh mắt của bọn chúng đều toát lên tia nóng bỏng nhìn không rời mắt hai người đối chiến với nhau trong vườn cây. Hai người như hai bóng u linh thoắt ẩn thoắt hiện cận sát đối đầu chiêu chiêu hiểm độc nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng kiếm đao va chạm.
Điều đó hiển nhiên là chủ đích của ông Bắc. Linh lực của ông không bằng đối phương chỉ có thể cận chiến dùng thân thủ tìm cơ hội cho mình. Nhưng ông cũng không ngờ tên to con này thân thủ cũng vô cùng linh hoạt nhanh không kém gì ông. Nếu ông Bắc mà biết ngay cả thân thủ của Hoàng Bá cũng bị Trung đánh cho tối tăm mặt mũi thì không biết phải nghĩ thế nào.
“Keng…”
Một đao nặng nề của Hoàng Bá được ông Bắc đỡ lấy. Hai cánh tay cầm kiếm của ông tê rần, thanh kiếm đè trên vai nặng như một ngọn núi làm một chân ông khuỵu xuống. Khóe miệng tràn ra máu.
– Chịu thua đi… Làm thuộc hạ của ta. Ta sẽ cho dòng họ của ông vinh hiển muôn đời…
Hoàng Bá nhận ra ông Bắc khá hơn mình nghĩ, lòng sinh ra ý muốn chiêu dụ. Hắn đã nương tay. Nếu không chiêu vừa rồi cũng có thể làm ông ta bị thương nặng.
– Vinh hiển muôn đời sao? Hay là ô nhục muôn đời?
Ông Bắc nghiến răng gằn từng chữ giọng cười cợt.
– Đừng nghĩ ta không biết ngươi là người mẫu quốc… Hừ… Lê Hoài Bắc ta dù cả đời tranh đấu vì tư lợi… cũng không làm chuyện bán nước cầu vinh… như lũ súc sinh kia…
– Hừ… Vậy thì chết đi…