Phần 31: Huyết tẩy dinh thự nhà họ Lê
5h30 sáng hôm sau…
“Ầm…”
Trời mới tờ mờ sáng dinh thự to lớn nhà họ Lê còn chìm trong giấc ngủ mơ màng thì đột nhiên một âm thanh chấn động rất lớn làm cả mặt đất rung chuyển. Tiếng còi báo động cùng lúc hú lên inh ỏi. Đám bảo vệ quanh năm ăn ngon ngủ ấm còn nằm trên giường bật tung cả người hoảng hốt ngơ ngác. Tên bảo vệ tên Minh hôm nay đến ca trực cổng đang ngủ say sưa bất ngờ bị âm thanh như động đất làm té nhào từ trên ghế bố xuống. Hắn lồm cồm ngồi dậy, tay cuống cuồng cầm lấy dùi cui điện hùng hổ chạy ra… Nhưng khi thấy được thứ gì tạo ra âm thanh đó, miệng hắn há hốc quên luôn cả việc hô hoán tình huống khẩn cấp…
Cổng rào cao sáu mét bằng thép tấm nặng hàng tấn của dinh thự nhà họ Lê đã đổ sập bị ba chiếc xe bán tải gầm rú kéo lê ra thật xa. Từ bên ngoài vô số người đông nghịt phần lớn là đàn ông tay cầm cuốc xẻng, gậy gộc cả đao kiếm hùng hổ xông vào cổng rào toan hoang của dinh thự nhà họ Lê…
– GIẾT MA TU… GIẾT…
– QUÉT SẠCH MA TU RA KHỎI AN NAM…
Theo tiếng hô hào bắt nhịp âm thanh của cả ngàn người gào thét như một cơn sóng thần nhấn chìm cả nơi này. Đám người như phát điên đi đến đâu cũng đập phá. Từng chậu kiểng đắt tiền được chăm chút cẩn thận bị chặt chém không chút thương xót. Từng mảng đá xanh lót đường bị lật tung lên. Hòn non bộ, hồ cá sụp đổ tan nát không còn ra hình dạng gì.
Minh không dám ngăn cản, họ đi tới hắn liền lùi nhanh rồi nhớ đến trách nhiệm của mình liền quay đầu chạy vào trong vừa hô hoán.
– KHẨN CẤP… ĐỊCH TẬP KÍCH…
Nhưng hắn chỉ kịp gào lên được tiếng thứ nhất thì một vật gì đó lao vút tới giáng thẳng vào đầu hắn. Minh chỉ thấy đầu óc tối sầm ngã xuống nền đất. Sau đó là vô số gậy gộc, còn có cả cuốc xẻng giáng thẳng thân thể hắn không chút thương xót. Trong đám đông một số dân chúng chưa bao giờ giết người vẻ mặt sợ hãi chần chừ… Nhưng trước mắt họ luôn xuất hiện một số người làm gương, ra tay vô cùng tàn nhẫn làm cho họ cũng bị lây nhiễm mà ra tay. Minh chỉ qua vài giây đã bị giết hại một cách tàn nhẫn… Nhưng thi thể hắn vẫn bị người ta lấy ra không ngừng băm vằm đến nát nhừ máu chảy lênh láng. Đám dân chúng như bị màu đỏ của máu xâm nhiễm hai mắt đều đỏ ngầu lên hăng máu.
Trong đó vẫn có vài kẻ yếu bóng vía không chịu nổi cảnh máu tanh mà nôn mửa, lập tức bị đám đông dè bỉu xem thường. Một trong những kẻ nôn mửa đó gương mặt tái nhợt, bên mặt còn có một miếng băng gạc khá lớn… Hắn chính là Hoài Nam. Hoài Nam chen chúc trong đám dân chúng bị đám đàn ông thuộc hạ của Hoàng Bá kè kè bên cạnh. Hắn nhìn thi thể người bảo vệ quen mặt của nhà mình lại nhìn dòng người đang đẩy mình đi sâu vào trong mà lòng ngổn ngang không biết diễn tả thế nào.
– Hai ngươi mang hắn vào phòng sách lấy đồ… Xong lập tức châm lửa đốt…
– Vâng…
Hoàng Bá thân hình khôi vĩ lêu nghêu cầm một thanh đao bọc trong vải đen đi phía sau Hoài Nam, ánh mắt sắc lạnh không ngừng quét bốn phương tám hướng. Hắn nhìn theo tên thuộc hạ cặp lấy Hoài Nam nhanh chóng tách khỏi đám đông đập phá đến cửa lớn vào trong nhà. Nhìn quanh không ai chú ý, Hoài Nam mở khóa vân tay, đưa hai tên kia vào cùng, đóng sập cửa lại.
Hoàng Bá thấy hai tên thuộc hạ của mình thành công đột nhập vào trong mà đám đông không ai nhìn thấy, hắn nhếch mép cười. Cảm giác hòa mình trong một đám kiến hôi vẫn có một chút thú vị.
Vốn kế hoạch ban đầu của Hoàng Bá là mạnh mẽ xông vào huyết tẩy nhà họ Lê. Nhưng thời điểm hắn quay về đến thành phố mới hay tin đêm qua một đoạn video tố cáo thân phận ma tu của Khánh Phương đã lộ ra trên internet. Và một kẻ uy tín lâu năm trong Hiệp hội tu chân An Nam đã thừa cơ cả đêm kích động tụ họp dân chúng ở quảng trường trung tâm thành phố để chuẩn bị giáng cho ông Bắc một đòn chí mạng.
Thông điệp kêu gọi là… Người đến tham dự cuộc bài trừ ma tu khỏi đất An Nam là anh hùng của đất nước. Mỗi người được nhận một phần tiền bồi dưỡng và chu cấp thức ăn đồ uống đầy đủ chu đáo trong suốt một đêm tụ tập cho đủ số lượng. Hoàng Bá được đích thân kẻ đó gọi điện mời tham gia. Bọn chúng cũng không biết mục đích ban đầu của mình đã bị nhóm người Hoàng Bá lợi dụng.
Hoàng Bá cho người lén lút bỏ vào những ổ bánh mì thức ăn của mọi người một loại thuốc bột không mùi không vị vừa lộ ra trong không khí liền tan thành vô hình. Đó là một loại thuốc gây kích động thần kinh. Không thấy máu thì thôi. Chỉ cần thấy máu sẽ làm cho người ta ảnh hưởng dẫn đến chém giết điên cuồng. Hoàng Bá cũng không ngờ lần này vì trả thù cho con trai mà vô tình nhặt được một cơ hội ghi công to lớn như vậy. Từ lúc vào dinh thự nhà họ Lê, thuộc hạ của hắn luôn ra tay tàn nhẫn chém giết cho đám dân chúng ngu si kia hăng máu. Hiện giờ chỉ cần nhìn nơi đám người này đi qua không để lại một thi thể nguyên vẹn cũng biết loại thuốc kia phát huy cực kỳ hiệu quả.
Hoài Nam bị đưa vào phòng sách, hắn lập tức giở tung hàng sách trên kệ xuống chỉ vào một cái két nhỏ giấu âm bên trong. Hoài Nam tuy biết cha nuôi cất những thứ quan trọng ở đây nhưng hắn không có mã số. Hai gã Trúc cơ nhếch mép cười nhạt bước lại. Chúng cầm một con dao đen đúa như quanh năm thiêu đốt trong bếp lò. Dồn linh lực cho nó đỏ ửng lên liền có thể cắt xuyên qua hai bản lề két sắt. Hiển nhiên do ông Bắc chủ quan vì nơi này là nhà mình, an toàn như tường đồng vách sắt không cần dùng đến loại két kiên cố hơn…
– Tìm thấy rồi. Có tận bốn miếng… Hắc hắc… Lần này Bang chủ sẽ trọng thưởng ah…
– Wah… Rất nhiều ngân phiếu do ngân hàng Thụy Sĩ phát hành…
Hoài Nam nhìn hai tên kia vơ vét tài sản của cha nuôi mà lòng nhỏ máu. Những thứ đó lẽ ra đều thuộc về hắn. Nhưng không sao, chỉ cần hôm nay hắn được giữ lại mạng vậy thì ngày sau sẽ tìm lại được toàn bộ. Lúc này bên ngoài âm thanh đập phá của đám người đã dồn đến cửa chính được Hoài Nam khóa chặt. Đột nhiên tiếng la hét giận dữ không ngừng vang lên… Đám bảo vệ hơn mười người của dinh thự nhà họ Lê đã tổ chức tấn công hỗn chiến với đám người đông như kiến cỏ. Hoài Nam không khỏi thở dài. Nếu chúng biết trong đó người đông nghìn nghịt đó còn có không ít Trúc cơ giả và một Kim Đan, có lẽ chúng đã sớm leo rào mà chạy trốn.
– Cậu Hai… Họ là ai? Bên ngoài là chuyện gì?
Cửa phòng chợt vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của Hằng. Hoài Nam và hai tên đàn ông kia cùng quay lại nhìn gương mặt tái xanh của con bé. Sau lưng Hằng còn có Thảo và dì Ba khép nép bám chặt nhau nhìn Hoài Nam đầy chờ mong. Âm thanh gào thét kêu gọi chém giết xen lẫn với tiếng kêu gào đau đớn của những gã bảo vệ trước khi chết vang vọng vào tận đây làm nét mặt ba người Hằng Thảo và dì Ba càng tái xanh sợ hãi.
– Bang chủ không muốn thông tin ông lấy được bốn miếng ngọc bội lọt ra ngoài… Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?
– Tôi đã biết…
Hoài Nam gật đầu nét mặt âm trầm nhận lấy thanh đao nặng trĩu trừ tay gã đàn ông. Hắn bước lại trước ba người Hằng… Bất ngờ ra tay. Nhát chém đầu tiên rơi thẳng vào giữa trán dì Ba. Thân hình béo mập của bà mềm nhũn ngã gục xuống tại chỗ. Máu đỏ tràn ra đầy sàn gỗ… Hoài Nam quét ngang thanh đao bằng cả hai tay chém ngang cổ Thảo… Nhìn cái đầu con bé rơi xuống lăn lóc mà hai mắt vẫn mở to tràn ngập khó tin. Hai mắt Hoài Nam đỏ ửng lên như say máu. Không hiểu sao giây phút này căn bệnh sợ máu của hắn hoàn toàn biến mất. Hoài Nam không hề cảm thấy buồn nôn… Một chút cũng không.
– Cậu Hai… Cậu… cậu đừng giết con. Con là… là người của cậu mà… – Hằng khóc mếu máo quỳ xuống van xin.
– Câm miệng… – Hoài Nam gằn giọng tức giận.
– Hắc hắc… Thật không ngờ… Mày có vợ đẹp như vậy mà vẫn xơi cả con bé giúp việc trong nhà. Thật nể ah…
– Chết đi…
Tiếng trêu chọc của hai gã đàn ông làm Hoài Nam điên tiết. Hắn nhớ đến nổi tủi nhục của mình trong căn nhà này và đêm động phòng chưa bao giờ xảy ra của hắn. Hoài Nam vung đao lên chém thẳng xuống bờ vai của Hằng. Con bé hét thảm đổ gục xuống hắn vẫn không tha tiếp tục chém xuống không ngừng… Máu của Hằng lan ra trên sàn nhà gỗ dính vào hai bàn chân lem luốc nhiều ngày không rửa của Hoài Nam. Hai mắt con bé mở trừng nhìn lên gương mặt méo mó của hắn, thều thào:
– Cậu… sẽ rất nhanh đi cùng con… Rất nhanh… con chờ cậu…
Nhìn Hằng tuyệt khí hai mắt bất động mà toàn thân Hoài Nam lạnh toát như trúng phải một loại nguyền rủa. Hơi nóng của lửa làm hắn bừng tỉnh quay ngoắt lại… Hai tên kia hoàn toàn trốn mất dạng để lại Hoài Nam trong phòng sách đang cháy phừng phừng với ba cỗ thi thể. Hắn vội kéo cửa kính lùa lao ra ngoài.
“ẦM…”
Cùng lúc đó hai cánh cửa gỗ nặng nề đổ sụp ngay trước mặt Hoài Nam. Đám người đã giết đến đỏ mắt hùng hổ lao vào vừa thấy bên trong có gã đàn ông cầm đao gương mặt tái xanh hoảng hốt thì lao đến điên cuồng chém giết…
– AAAA… KHÔNG…
Hoài Nam chỉ kịp hét lên một tiếng đau đớn cả người đã bị vô số gậy gộc của đám người hoàn toàn nhấn chìm. Trời đất tối đen… Bên tai hắn chỉ văng vẳng giọng nói như đòi mạng của Hằng trước khi chết. Thật sự là đến rất nhanh ah.
Lúc này, Đan Trung cõng trên lưng ông Đức gương mặt trắng bệch vì mất máu chạy lên lối cầu thang dành cho người giúp việc lên lầu một. Đêm qua trở về đây chỉ kịp băng bó sơ cái chân đứt cho ông Đức, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã xảy ra biến cố này. Giây phút này lẽ ra hai người nên sớm leo rào phía sau mà trốn đi nhưng ông Đức cứ nhất quyết bắt Đan Trung đưa mình trở lại lầu một của gia chủ.
– Nơi này… có thứ phải tiêu hủy. Không thể để tin tức quan trọng của ông chủ lọt ra ngoài…
Đan Trung đặt ông Đức đứng xuống hành lang. Trước một cánh cửa phòng đóng chặt. Hắn lập tức thấy được bên ngoài bố trí một số linh thạch theo sơ đồ trận pháp. Đan Trung từ ngày được ông Đỗ Trường Vũ nhận làm con dù hắn không có công pháp hệ mộc thích hợp tu luyện nhưng lại được ông truyền thụ rất nhiều kiến thức về trận pháp. Chỉ cần liếc mắt là Đan Trung nhận ra nơi này bố trí hai loại trận pháp vây kín căn phòng trước mắt. Đó là Phong Hỏa trận và Trận pháp ngăn chặn thần thức… Bên trong đó chứa cái gì chứ?
– “CÓ AI KHÔNG… CỨU…”
– “CÓ AI KHÔNG? BỌN CON SẮP CHẾT NGẠT RỒI…”
Nghe được tiếng kêu cứu bên trong hai mắt Đan Trung co rụt lại. Hắn không ngờ thứ mà ông Đức muốn tiêu hủy lại là người sống. Ít nhất bốn năm đứa cả con trai con gái… Nghe giọng nói còn rất trẻ chỉ như học sinh cấp ba. Khói lửa từ dưới tầng trệt đang bốc cao. Có lẽ đã hun nóng đám trẻ bên trong kia đến chết dở sống dở… Nhưng lúc này ông Đức nét mặt vô cảm vẫn bắt quyết phóng ra một ngọn lửa nhỏ về phía trận pháp.
“Phùn…”
Phong Hỏa trận bùng cháy mãnh liệt. Ngọn lửa mang một màu xanh lá tuyệt đẹp nhưng sức nóng làm cho Đan Trung không khỏi lùi lại vài bước.
– Chú… Đám con nít trong kia đã làm ra việc gì? – Đan Trung không nhịn được hỏi.
– Chúng sao? Không làm gì cả. Thậm chí đã giúp ông chủ một việc lớn. Nhưng đành chịu thôi… Thông tin chúng biết không thể để ai khác biết…
– Cậu muốn biết thông tin đó chăng? – Ông Đức chợt nhìn sang Đan Trung hỏi.
– Ặc… Không. Con còn yêu đời lắm. Biết ít mới sống lâu mà… Phải không chú?
– Ha ha… Vậy mới là kẻ thông minh.
Ông Đức bật cười lớn. Đột nhiên ông cảm nhận dưới cổ mình mát lạnh. Sau đó là một cơn đau thấu trời từ giữa ngực truyền đến.
Ông Đức bị cổ mình vẫn không ngăn được máu nóng trào ra xối xả. Ánh mắt ông từ lưỡi dao cắm ngập trên ngực chuyển lên gương mặt Đan Trung đầy vẻ khó tin… Cuộc đời này ông Đức rất ít khi nhìn lầm người. Như mợ Hai Khánh Phương, ông luôn yêu quý tôn trọng vì vừa gặp ông đã khẳng định mợ là một người phụ nữ tốt. Dù lúc này người đời đều xem mợ hai là mục tiêu chém giết… Nhưng ông Đức biết, mợ Hai là hoàn toàn vô tội. Nếu không gả vào căn nhà này, có lẽ mợ Hai sẽ được sống cả một đời yên bình… Nhưng tên Đan Trung này, phải xem là kẻ thứ nhất ông nhìn nhầm. Chỉ sai lầm một lần là phải trả giá bằng cả mạng sống.
Đan Trung đạp thẳng vào ngực lão Đức làm cho cả người lão đâm sầm vào cánh cửa phòng, đè lên vành đai lửa của Phong hỏa trận. Mùi tóc và mùi thịt khét bốc lên làm Đan Trung phải che mũi mới chịu nổi. Hắn lấy hết sức tống mạnh vào cánh cửa to lớn.
“Rầm…” – Cánh cửa bật tung. Khói bên trong ùa ra. Bên trong có tiếng ho sặc sụa không ngừng.
– RA ĐÂY NGAY… Nhanh…
Hội dìu đỡ Thy Thy ngơ ngơ ngác ngác bước qua một thi thể bất động mà ra khỏi phòng. Đạt Bình Hào cũng vội vàng chạy ra theo. Năm đứa không ngừng hít thở rồi cúi gập người ho rũ rượi.
– Anh… Anh là… Thầy Trung? – Thy Thy ngạc nhiên lắp bắp hỏi.
– Em nhận ra tôi? Em là… – Đan Trung hơi ngờ ngợ nhíu mày.
– Em là Thy Thy… Học lớp 10A7 cô Khánh Phương làm chủ nhiệm.
– A đúng rồi…
Đan Trung thở phào nhẹ nhõm. May là mình đã cố gắng cứu chúng nó… Nếu không thì có lẽ hắn phải áy náy cả một đời.
– CÓ NGƯỜI TRÊN NÀY…
Đột nhiên có tiếng hét lớn ở đầu cầu thang phía bên kia làm cho Đan Trung biến sắc. Gần như ngay lập tức tiếng bước chân dồn dập của vô số kẻ điên cuồng chạy lên cầu thang.
– CHẠY…
Đan Trung dẫn đầu lao nhanh xuống cầu thang phía sau. Hội ngơ ngác kéo Thy Thy chạy theo. Ba đứa Đạt cũng không hiểu ra chuyện gì nhưng vẫn cắm đầu chạy theo.
– Thầy ơi… Đã xảy ra chuyện gì?
– Không muốn chết thì ngậm miệng mà chạy… Không có thời gian giải thích…
– ĐUỔI THEO CHÚNG…
Sáu người vừa xuống hết cầu thang phía trên đã có kẻ hô hoán. Từ lối đi giữa, lối đi hai bên có rất nhiều người túa ra mắt đỏ ngầu tay cầm đao kiếm lao đến… Thy Thy Hội Đạt Bình Hào sợ đến tái cả mặt cuống quýt chạy như ma đuổi theo thầy Trung. Chúng thấy mình như lọt vào một bộ phim xác sống kinh điển. Lúc này nếu để Đan Trung biết suy nghĩ của chúng hẳn phải chửi mắng ngập đầu. Nếu được chọn lựa hắn thà để mình bị zombie đuổi giết. Ít ra zoombies không biết suy nghĩ, chỉ hành động theo bản năng. Còn đám người bị kích động đến điên cuồng này còn nguy hiểm hơn những cái xác biết đi kia cả vạn lần.
– GIẾT…
Vượt qua hồ bơi đến dãy phòng xông hơi, Đan Trung vội vàng nhún người nhảy lên. Đứng trên mái nhà hắn đưa tay ra đón lấy cánh tay của Hội, kéo mạnh. Hội dựa thế, chân đạp mạnh lên vách tường nhảy tót lên mái buồng xông hơi. Hội quay lại cúi thấp đón lấy tay Thy Thy. Đạt Bình Hào được Đan Trung dùng sức mạnh của tu chân giả rất nhanh đã kéo lên được mái nhà. Nhưng Thy Thy níu chặt tay Hội, hai chân cố đạp vách tường vẫn không lên được.
– ĐỪNG ĐỂ CHÚNG CHẠY…
– GIẾT…
Đoàn người ùn ùn vượt qua hồ bơi lao đến. Vô số cuốc xẻng bất chấp phóng ào ào như mưa hòng ngăn chặn sáu người. Đan Trung biến sắc đứng trên mái nhà bắt được một cây gậy vừa đến liền lấy làm vũ khí đỡ gạt những thứ khác đang ào ào rơi xuống đầu mình và năm đứa nhỏ. Một thứ gì đó gõ vào đầu hắn chao đảo suýt ngã nhào xuống…
– NHANH…
Lúc này Thy Thy được Đạt nhảy xuống đỡ bên dưới đã lên được nóc nhà. Nàng được Hội vội vàng đỡ leo qua hàng rào của dinh thự. Vừa qua bên kia, nghe tiếng hét đau đớn của Đạt, Thy Thy quay ngoắt lại liền biến sắc.
– ĐẠT…
Đạt bị một thanh kiếm do kẻ nào đó phóng tới xuyên từ lưng ra đến trước ngực. Máu thấm ra rất nhanh như nhuộm chiếc áo trắng thành màu đỏ. Người nó gục xuống tay chống trên nền đất không đứng lên nổi. Đạt cố ngẩng đầu hét kên với đám bạn nhưng hơi thở của hắn chỉ toàn là bọt máu…
– Đi đi… Đi nhanh… Mặc kệ tao…
Một gã đàn ông dẫn đầu đám đông đã lao đến, hai mắt đỏ ngầu vung thanh đao bổ thẳng về phía đầu nó.
– CHẾT ĐI…
Một tiếng thét giận dữ vang trời. Hào từ mái nhà giơ cao cây cuốc trong tay từ mái nhà lao xuống… Thanh đao còn chưa kịp bổ xuống thì gã đàn ông đã chết đứng hai mắt trợn ngược như đang nhìn lưỡi cuốc đã ghim sâu trên đỉnh đầu của mình. Hào hai tay run rẩy đứng che phía trước của Đạt hai mắt đỏ hoe nhìn gã đàn ông còn cao hơn mình nửa cái đầu đang từ từ đổ gục xuống ngay trước chân nó. Đám người điên cuồng hơi dừng lại một chút, lại bị một tiếng hét kích động ồ ạt tấn công…
– GIẾT NÓ…
– HÀO… ĐÓN LẤY…
Hội từ trên mái nhà ném xuống mấy cây xẻng nhặt được cho Hào. Nó quay lại nhìn Thy Thy bên ngoài lớp rào, rồi nhún người nhảy xuống.
– HỘI… ĐỪNG… – Thy Thy nước mắt giàn dụa gào lên.
Nhưng hai chân Hội còn chưa kịp rời khỏi mái nhà đã bị một bàn tay túm chặt sau cổ áo, níu lại. Đan Trung hai mắt đỏ hoe tức giận túm cổ Hội đè chặt lên hàng rào. Hắn vươn người muốn bắt luôn thằng nhóc còn lại nhưng không kịp. Đám người bên dưới như một cơn lũ quét ào tới nhấn chìm cả ba đứa bên dưới.
– BUÔNG TÔI RA…
– NGU NGỐC… CHẾT CẢ LŨ THÌ ANH HÙNG LẮM SAO?
– MẶC KỆ TÔI…
“Chát…” – Một cái tát như trời giáng làm gương mặt Hội đỏ bừng, khóe miệng rỉ máu. Đan Trung đang rất tức giận ra tay không nương tình chút nào. Hấn vốn rất ghét kiểu tình nghĩa keo sơn cùng sống cùng chết của kiếm hiệp… Chợt quay sang thấy một gã đàn ông đang cố leo lên mái nhà, Đan Trung đang không có chỗ phát tiết vung chân đá một cước làm hắn rơi phịch xuống đất. Gã đàn ông đó không kịp đứng lên đã bị vô số bàn chân dẫm đạp đến không còn cử động.
– Em muốn chết chung với anh em đúng không? Được… Em nhảy xuống đi… Tôi hứa sẽ giúp em ném con bé kia vào đây. Cho cả năm đứa cùng chết mới trọn tình trọn nghĩa…
Đan Trung chỉ còn nước đe dọa thằng nhóc cứng đầu này. Hắn đã không còn khả năng cứu ba đứa bị vây chặt dưới kia. Chỉ đành phải cố gắng giữ mạng cho hai đứa còn lại.
– KHÔNGGGGG… AAAAA…
Thy Thy nắm chặt hàng rào gào khóc đến tan nát cõi lòng. Cả người nàng mềm nhũn, trời đất tối sầm, tuột xuống khỏi hàng rào ngã xuống đất. Hội nhìn xuống bên dưới, hai mắt lập tức đỏ hoe nhìn Đạt đổ gục trên một vũng máu, đầu rời khỏi cổ…
– AAAAA… TAO GIẾT CHÚNG MÀY…
Hào Bình mặt đầy máu như điên dại nắm chặt hai cây cuốc nặng trĩu vung chém loạn xạ. Người quá đông. Những kẻ trước mặt hai đứa muốn lùi lại né tránh cũng không được… Chỉ quét ngang một đường là đầu vỡ máu bắn tung tóe. Quét lại một đường là tay chân gãy đoạn. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả cảnh thảm liệt tàn nhẫn vào giây phút này. Mặt cỏ xanh tươi lúc này đã nhầy nhụa đầy máu đỏ. Tay chân đứt đoạn, thi thể người chết bị dẫm đạp đến không còn hình người… Hội hai mắt đỏ hoe siết chặt hai nắm tay đâm sâu vào da thịt cũng không cảm nhận được đau đớn.
– AAAA… HỘI… CHẠY ĐI… MANG THY THY CHẠY ĐI… – Hào mặt mũi đầy máu gào lên, vừa dùng một cánh tay có thể cử động cầm cây xẻng chém loạn xạ.
– AAAA… CHẠY ĐI…
Bình vừa gào lên đã bị một cây gậy giáng thẳng vào đầu. Nó đổ gục xuống thân thể lập tức bị vô số gậy gộc giáng xuống như muốn giã ra thành thịt nát… Hào muốn cứu bạn lại bị hai thanh kiếm đâm xuyên ngực, tay nó nắm chặt, miệng đầy máu nhìn lên Hội không nói được thành lời. Hội gạt nước mắt quay người leo qua hàng rào thật nhanh… Hắn muốn để lại trong mắt đứa bạn hình ảnh cuối cùng là mình đã rời đi. Nhưng cũng chính tại khoảnh khắc Hội quay lưng, thế giới trong tim hắn chỉ còn một màu u ám chết chóc.
Đan Trung nghiến răng thoăn thoắt leo qua rào. Vừa nhảy ra bên ngoài bờ rào hắn đã phóng người đuổi theo tên nhóc kia.
– AAAAA…
Hội vác Thy Thy bất tỉnh trên vai, vừa gào thét vừa chạy như điên dại. Hai mắt hắn nhòe đi nhưng hai chân vẫn không ngừng lại… Tiếng khóc uất nghẹn cứ dồn lên cuống họng cùng với hơi thở dồn dập tạo thành từng tiếng ồ ồ thống khổ đến cùng cực. Khoảnh khắc này Hội thật hận… Hận ông trời. Hận cả thiên hạ… Hắn muốn mình phải nhớ mãi cảnh tượng từng người bạn của mình ngã xuống để thiêu đốt ngọn lửa thù hận này đến đời đời kiếp kiếp.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: https://truyensex.life
6h30 sáng, tại phòng điều khiển trung tâm của Cục Cảnh sát…
Phía trước màn hình lớn là bốn dãy bàn điều khiển rất nhiều màn hình hiển thị thông tin thông số báo cáo về những hoạt động đang diễn ra trên khắp các địa bàn thành phố. Lúc này hơn hai mươi người cảnh sát nét mặt nghiêm trọng đứng phía sau dãy bàn điều khiển đã ngồi kín người. Tất cả ánh mắt đều nhìn lên màn hình lớn phía trước đang phát trực tiếp cảnh tượng vô cùng hỗn loạn đang diễn ra ngoài đường phố. Dòng người đông nghìn nghịt cầm gậy gộc các loại vũ khí thô sơ đi đến đâu đập phá đến đó… Nơi họ đi qua là những dãy cửa hàng toang hoang vỡ nát. Còn có không ít người muốn đứng ra can ngăn bị đánh đập tàn nhẫn đến thoi thóp.
– Dòng người đã vượt qua con số 5000. Vẫn đang di chuyển theo hướng trung tâm thành phố.
Nghe báo cáo một người đàn ông lớn tuổi mặc quân phục cảnh sát quân hàm Trung Tá nét mặt âu lo. Ông ta nhìn sang Thiếu tá Cảnh ngồi khoanh hai tay bất động bên cạnh mình, hơi do dự một chút hỏi:
– Thiếu tá Cảnh. Ông không định đưa ra ý kiến của mình sao?
– Hừ… Xin lỗi Trung tá. Tôi đang chấp hành mệnh lệnh của cấp trên. Không được can thiệp vào bất cứ chuyện gì… – Thiếu tá Cảnh hậm hực hừ lạnh.
– Thôi mà… Cấp trên không cho Đội Điều tra Đặc biệt của anh tham gia. Nhưng đây là Cục Cảnh sát. An ninh của thành phố là nơi này phụ trách…
Những người cảnh sát trong phòng đều đưa ánh mắt về phía Thiếu tá Cảnh đầy chờ mong. Ai cũng biết Trung Tá Nghĩa tuy là quân hàm cao hơn, cũng là người phụ trách cao nhất ở thành phố liên quan đến trật tự trị an. Nhưng tính cách ông hiền lành, cũng có thể nói là hơi nhu nhược, rất khó đưa ra quyết định quyết đoán trong những trường hợp khẩn cấp thế này.
– Tôi sẽ hỗ trợ. Trừ phi anh Ủy quyền cho tôi hoàn toàn dẹp yên vụ này… – Thiếu tá Cảnh nói.
– Được… Làm giấy báo bệnh cho tôi kèm theo một Quyết định Ủy quyền…
Nghe cấp trên ra lệnh, người thư ký lập tức rời khỏi phòng họp. Trung tá Nghĩa vẫn ngồi tại vị trí cũ ánh mắt chờ mong nhìn ông Cảnh. Hiển nhiên làm giấy báo bệnh cũng chỉ là thủ tục để Ủy quyền. Giây phút căng thẳng này dù nhà ông có cháy ông cũng không yên tâm rời khỏi cơ quan.
– Được rồi. Ai đang phụ trách chuyển lệnh điều hành… Ai đang phụ trách tin tức… Ai đang phụ trách công tác phối hợp an ninh với quân đội. Vui lòng đứng lên… – Ông Cảnh ánh mắt sắc bén nhìn quanh phòng.
Lập tức hai người cảnh sát nam, một nữ từ dãy bàn điều khiển phía trước đứng thẳng lên khỏi ghế. Người mang quân hàm Đại Úy dõng dạc nói:
– Có mặt thưa Thiếu tá. Tôi là Đại Úy…
– Xin lỗi. Thời gian quá cấp bách không cần giới thiệu… Tôi cần tạm thời thay đổi vị trí của ba người bằng ba người khác…
Thiếu tá Cảnh vừa dứt lời thì phía sau ông đã có ba người bước đến. Ba người cảnh sát của Cục cảnh ánh mắt không khỏi liếc nhìn sang cấp trên của mình. Nhận được cái gật đầu của ông họ mới lùi nhại nhường chỗ…
– Thiếu tá. Cái này có cần thiết không? Ba người họ nắm giữ vị trí này nhiều năm rồi. – Trung tá Nghĩa ái ngại hỏi.
– Tôi cần chắc chắn mọi mệnh lệnh của tôi được thi hành lập tức, không chần chừ, không hỏi ý kiến bất kỳ ai khác… Như vừa rồi là một ví dụ.
Trung tá Nghĩa không nói lời nào nữa. Người nào khác trong lời ông Cảnh hẳn là chỉ ông. Ông cũng biết nhược điểm của mình là không đủ quyết đoán. Lâu dần cấp dưới của ông ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Lúc này người thư ký đã hộc tốc quay trở lại với tờ văn bản ủy quyền. Trung tá Cảnh vốn chưa định ký vội nhưng lại thấy Thiếu tá Cảnh vẫn đứng im như chờ đợi mình, ông thở dài đặt bút ký.
– Được rồi.
Thiếu tá Cảnh ký phần bên mình xong đưa cho người Thư ký. Ông bước ra trước dãy bàn điều khiển bắt đầu đưa ra hàng loạt mệnh lệnh nối tiếp nhau:
– Nâng tình trạng khẩn cấp của thành phố lên mức cao nhất.
– Rõ…
– Cảnh báo toàn bộ địa phương cảnh giác các trường hợp tụ tập hơn một trăm người ngoài nơi công cộng… Phòng ngừa những kẻ mang mục đích xấu giật dây lan rộng mức độ bạo động.
– Rõ…
– Lập tức điều các đội cảnh sát cơ động phòng vệ các quận ngoài trung tâm về hỗ trợ. Đưa lực lượng chống khủng bố lên tuyến đầu… phong tỏa các tuyến đường dòng người chuẩn bị đi qua. Giải tán người dân tạm thời rời khỏi nhà.
– Rõ…
– Báo cho quân phòng chuẩn bị bốn chiếc F – 35 sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào…
– Rõ…
Mỗi một mệnh lệnh của Thiếu tá Cảnh đưa ra là giọt mồ hôi trên trán Trung tá Nghĩ càng nặng trĩu hơn. Có cần làm lớn chuyện như vậy không? Kiểu này ông biết báo cáo thế nào với cấp trên ah.
– Thiếu tá, vợ chồng ông Huỳnh Tấn Cang và hơn năm mươi người bên đội an ninh của mình đã âm thầm khống chế tòa nhà The Sun View. Nơi dự kiến chuyến bay ông Bắc hạ cánh lúc 10h00. Ông ta còn công bố tất cả tổn thất liên quan đến tài sản và hoạt động của tòa nhà do bản thân ông ta chịu trách nhiệm trước pháp luật.
– Haizz… Đến lãnh đạo cấp cao cũng làm loạn là sao?
Nghe một giọng nói thở dài vang lên phía sau ông Cảnh quay lại nhìn. Người cảnh sát trẻ kia lập tức ngậm kín miệng không dám nói lời nào.
– Tôi biết rồi. Cảm ơn Trung Úy.
Ông Cảnh bóp bóp trán có chúy khổ não. Ông quên mất cha của Khánh Phương là một người như thế nào. Ông ta không những là một vị lãnh đạo cao hơn ông nhiều bậc mà còn là một người cha cứng rắn mạnh mẽ. Muốn động đến con gái ông ta, ông Tấn Cang sẽ liều mạng. Chỉ riêng việc làm trước mắt công nhiên khống chế một tòa nhà thuộc tài sản riêng của người khác cũng đã là một dấu chấm hết cho con đường chính trị của ông ta. Cũng đồng nghĩa với việc mất đi sự bảo hộ của chính phủ…
– Từ giây phút này trở đi. Tôi yêu cầu tất cả lực lượng áp dụng thiết quân luật với những kẻ nổi loạn… Đập phá tài sản chúng ta tạm thời không can thiệp. Nhưng động đến một người dân vô can. Lập tức nổ súng bắn hạ…
– Rõ…
– THIẾU TÁ… VIỆC NÀY KHÔNG ĐƯỢC…
Trung tá Nghĩa giật thót kêu lên. Ông sợ nhất là chọc giận những kẻ điên kia còn gây ra bất mãn trong dân sẽ làm cho cuộc nổi loạn bùng phát đến mức không thể kiểm soát.
Nhìn nét âu lo trên mặt ông, ông Cảnh vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Tôi đã có ủy quyền. Mọi mệnh lệnh tôi đưa ra tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.
– Nhưng Thiếu tá… Họ cũng là người dân đang bị lợi dụng kích động thôi. Bắn họ có phải là…
– Tôi biết họ bị lợi dụng. Nhưng một khi hai tay họ vấy máu thì họ không còn vô tội nữa rồi. Đây là cách duy nhất mạnh mẽ ngăn chặn việc này phát sinh lan tràn… Nếu họ muốn diệt ma tu, tôi không can thiệp. Nhưng nếu họ còn động đến một người dân không liên can… Tôi quyết không bỏ qua dù phải dùng đến sức mạnh quân sự để đàn áp.
Cả gian phòng vài chục người lúc này đều im phăng phắc chỉ còn âm thanh gõ bàn phím ráo riết không ngừng truyền đi những mệnh lệnh.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: https://truyensex.life
7h30 sáng, tại đảo Vọng Phu…
Hơn hai trăm phụ nữ làng Vọng Phu mắt đỏ hoe không ngừng vẫy tay nhìn chiếc trực thăng gầm rú từ từ rời khỏi mặt đất. Phía sau họ là hai mươi ba ngôi mộ mới xếp thành hàng ngay ngắn như cùng đưa tiễn. Phía xa gần bờ biển tại vị trí làng Vọng Phu trước đây đã xuất hiện những mái nhà mái tôn mới tinh ngay ngắn san sát nhau… Đám đàn ông vẫn tất bật làm việc để hoàn tất toàn bộ trong ngày hôm nay…
Bên trong máy bay, Khánh Phương để Trung nằm gối lên chân mình, hai mắt đỏ hoe nhìn nhóm phụ nữ đã rất nhỏ bé vẫn vẫy tay với mình. Nàng không ngờ cha nuôi kiên quyết ngay sáng nay quay về thành phố. Để cho nàng yên lòng, ông cam kết công trình dở dang ở làng Vọng Phu sẽ hoàn tất ngay trong hôm nay. Sáng nay Trung vẫn chưa tỉnh lại nhưng vết thương sau lưng anh đã có dấu hiệu khép lại một chút. Khánh Phương biết để anh hoàn toàn khôi phục mình cần phải tiếp tục rút tử khí ra khỏi người anh.
– Hừ…
Nghe tiếng hừ lạnh của ông Bắc bốn tên cháu họ ngồi hàng ghế hành khách đối diện vội cúi đầu rời ánh mắt ra khỏi Khánh Phương. Ông Bắc không khỏi thở dài. Ông cũng không trách được bọn chúng. Vì bản thân ông sáng nay ít nhiều cũng thấy trái tim già cỗi của mình xốn xang khi nhìn thấy Khánh Phương. Có lẽ truyền thuyết dân gian về hồ ly tinh đã bắt đầu từ một ma tu. Loại công pháp tự động vận chuyển hấp thu dương khí đàn ông kia không những giúp tu vi Khánh Phương tăng cường nhanh chóng mà còn làm cho khí chất của nàng biến hóa từng ngày.
Khánh Phương vốn đã rất đẹp lại thêm vào một loại khí chất mị hoặc chỉ ma tu mới có càng làm cho đàn ông không thể rời ánh mắt ra khỏi nàng. Loại mị hoặc đó còn thay đổi theo tâm trạng của Khánh Phương. Đêm qua khi cồn cào ham muốn thì nó làm cho sự quyến rũ khêu gợi của thân thể, ánh mắt nàng tăng hơn cả trăm lần. Sáng nay khi Khánh Phương buồn bã, sự mị hoặc đó lại toát ra một vẻ mỏng manh yếu ớt đầy thương cảm làm cho bốn người đàn ông bên cạnh chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng mà an ủi dỗ dành.
Ông Bắc hít sâu một hơi hai mắt khép hờ vận chuyển linh lực toàn thân vài vòng chu thiên để đầu óc mình thanh tỉnh. Ông quyết định từ lúc này đến lúc máy bay đáp xuống tại điểm đến ông sẽ không nhìn sang Khánh Phương lần nào nữa. Nếu không chính ông cũng không đủ khả năng rời đi… Sáng nay khi báo tin cho ông Cảnh thời gian dự kiến máy bay đến thành phố ông đã nhận được một tin vô cùng không tốt. Chính phủ chỉ thị Đội điều tra đặc biệt không được tham gia vào vũng nước đục này. Lý do của chính phủ đưa ra cũng rất chính đáng… Khánh Phương hiện nay là ma tu nhưng cũng là tu chân giả. Vấn đề của tu chân giả họ không tiện can thiệp. Ông Cảnh còn đưa ra một cảnh cáo với ông… Trong trường hợp xảy ra tranh đấu chém giết, không được để lan đến dân chúng những người không tu luyện… Nếu xảy ra, ông buộc phải dùng sức mạnh quân sự trấn áp. Ông Bắc chỉ cười nhạt không đưa ra ý kiến gì… Vì chính ông cũng sẽ tránh đi không nhúng tay vào việc này.
Khánh Phương sáng nay chắc chắn phải trở thành tế phẩm. Vì vậy giữ Hoài Trung lại cũng không có giá trị gì… Thức hải của nó ông không có lá gan xông vào một lần nữa. Vậy thì xem như ông thành toàn cho hai đứa mãi mãi bên nhau…
9h45, cùng ngày…
– Đến rồi…
Trên sân thượng tòa nhà cao tầng đối diện với The Sunview, Lý Được dùng con mắt trái không ngừng nhấp nháy sắc đỏ thu hình ảnh của chiếc trực thăng còn ở khoảng cách cuối chân trời. Hắn lại chuyển tầm nhìn sàn bãi đáp trực thăng trên tầng 88 phía đối diện hình tròn đưa ra như một tên bồi bàn bưng khay phía trên đặt một cái bánh pizza nóng hổi. Trong tầm quan sát của Lý Được hắn thấy vài chục người đàn ông có vẻ khẩn trương chặn đứng cửa vừa bảo vệ hai vợ chồng ông Huỳnh Tấn Cang.
– Có Khánh Phương trên máy bay không? – Lý Được hỏi một người bên cạnh.
– Khẳng định là có…
Anh ta trả lời nét mặt nghiêm trọng nhìn vào màn hình trên tay mình. Trên đó có một chấm đỏ đang rất nhanh hướng về đây… Đó là tín hiệu định vị trên cổ tay Khánh Phương mà Giáo sư Châu lừa nàng đeo ngày nào.
– Tại sao lão già Hoài Bắc này còn đưa nàng về đây chứ? Chọn bừa một bãi đất nào mà đáp xuống không được sao?
Nghe Lý Được lẩm bẩm, giáo sư Châu bên cạnh nhếch mép cười nhạt.
– Ông ta là đang giao nộp Khánh Phương… Nếu để nàng chạy trốn thì cơn tức giận của công chúng sẽ đổ dồn lên đầu ông ta…
– Mẹ kiếp… Còn có loại đàn ông này sao? – Lý Được nghiến răng ken két.
– Lê Hoài Bắc từ trước đến giờ không làm việc không có lợi ích… Không làm việc thua thiệt cho bản thân mình. Đó là bản chất của ông ta… Người hiểu ông ta nhất không ngoài Huỳnh Tấn Cang. Vì thế mà hai vợ chồng họ mới đưa ra phương án không khác gì đi chịu chết này…
“Ầm…” – Một tiếng nổ vang động từ bên dưới tòa nhà đối diện vọng lên.
– Cửa chính tòa nhà The Sun View thất thủ rồi. – Một người khác đang dùng ống nhòm quan sát nói. – Có lẽ bên ông Cang đã cắt thang máy… Đám người điên kia đang chạy sang hướng thang bộ.
Lý Được tựa sát vào ban công nhìn xuống. Dòng người đen nghìn nghịt ào ào chạy qua khung cửa kính vỡ nát. Người té ngã người khác dẫm lên không chút thương xót. Cảnh tượng này không hề khác với một bộ phim xác sống là mấy… Điều gì đã làm cho bọn họ kích động đến như vậy. Ma tu sao? Ma tu chỉ là một cái tên xa xôi mà thậm chí đời ông của họ còn chưa từng thấy qua. “Bảo vệ an nguy xã hội, quét sạch ma tu ra khỏi đất An Nam…” Tất cả đều là rắm chó… Lý Được không tin những cái biểu ngữ chính nghĩa nhàm chán đó. Chợt con mắt laser của hắn không ngừng chuyển động thò thụt như tìm thấy mục tiêu.
– Ông chủ… ông xem thứ tôi vừa gửi sang. – Lý Được chợt giọng nghiêm trọng nói.
Ông Châu hơi nghi hoặc mở điện thoại lên. Trên màn hình điện thoại xuất hiện một hình ảnh chụp thân nhiệt một kẻ bên dưới từ khoảng cách xa nhưng cũng đủ nhìn ra được điều kỳ lạ.
– Nhiệt độ trong đầu của những kẻ này cao một cách bất thường… Thông thường nhiệt độ bên trong hộp sọ người luôn thấp hơn các vị trí khác vì mạch máu rất nhỏ… Nhưng đối với kẻ này thì ngược lại… trong đầu hắn đang nóng đến 38, 5 độ.
– Đây là ấm đầu đúng nghĩa đen ah. – Người trợ lý bên cạnh lẩm bẩm một mình. – Chỉ cần tăng thêm một độ C, bộ não của hắn sẽ bắt đầu quá trình chết cục bộ…
– Hầu hết những kẻ điên cuồng bên dưới đều có tình trạng này… Đây là một loại đầu độc tập thể ah…
– Thuốc gây kích động thần kinh sao? – Giáo sư Châu nhíu mày lầm bẩm.
– Cậu lập tức chụp thêm nhiều hình ảnh đều gửi cho tôi. Tôi lập tức báo cáo chính phủ… Khả năng rất cao là có kẻ lợi dụng cơ hội này âm thầm phá hoại an ninh quốc gia…
– Vâng…
9h58…
Lúc này bên trong máy bay, người phi công nói lớn vọng ra sau hỏi ý ông Bắc.
– Ông chủ, tôi không nhận được tín hiệu của bãi đáp… Chúng ta có nên di chuyển sang bãi đáp khác không?
– Không cần. Họ vừa gọi tôi. Tín hiệu đèn của họ đang bị lỗi. Không ảnh hưởng gì… – Ông Bắc thản nhiên nói.
– Vâng ạ…
Hòa Phát Hậu Nhân hơi nghi hoặc nhìn nhau. Từ nãy đến giờ chúng đều ngồi đối diện Bác Ba không thấy ông nghe điện thoại ah.
Chiếc máy bay từ từ hạ xuống. Khi Khánh Phương nhìn ra ngoài cửa sổ nàng hơi ngạc nhiên vì thấy được cha mẹ mình. Quanh họ còn có không ít vệ sĩ… Thật lạ. Cha nàng có đường lối chính trị ôn hòa, ông hầu như không có kẻ thù. Từ trước đến giờ cha mẹ ra đường hầu như không mang theo một người vệ sĩ nào.
Máy bay còn chưa đáp xuống, Khánh Phương đã có chút nôn nóng. Nàng cảm thấy như đã rất rất lâu rồi mình không được gặp lại cha mẹ. Càng máy bay vừa chạm lên bãi đáp… Ông Bắc cũng không đợi phi công đi xuống mà tự mở cửa máy bay. Nhưng ông không bước xuống mà nhìn sang Khánh Phương, ông nói:
– Con đưa Trung xuống gặp Cha mẹ trước đi… Ta nói chuyện nói với bốn đứa Văn Hòa một chút…
– Vâng…
– Để anh giúp…
Văn Hậu đứng lên định giúp đỡ chợt nhận thấy ánh mắt của Bác Ba liền ngậm miệng ngồi xuống trở lại. Khánh Phương cảm thấy hơi lạ nhưng nàng không quan tâm nhiều. Nàng đang rất muốn gặp cha mẹ. Kể cho mẹ nghe bao nhiêu chuyện mình đã trải qua mấy ngày nay. Còn khoe với cha, con gái ông mơ mơ hồ hồ chẳng làm gì đã trở thành tu chân giả… Khánh Phương đỡ Trung ngồi thẳng lên. Nàng khoác hai cánh tay dài thượt của anh lên vai mình, một tay giữ lại. Tay còn lại đỡ dưới đùi anh. Cứ thế nàng cõng anh bước xuống bậc thang máy bay.
Cảnh tượng này thật sự có chút hài hước… Dù trọng lượng khoảng 80 cân của Trung so với sức lực Trúc cơ giả của Khánh Phương thật không có gì đáng nói. Nhưng kích thước cơ thể anh so với nàng đúng là chênh lệch không nhỏ. Hai chân, hai cánh tay anh dài thượt lòng thòng chạm đất theo từng bước của Khánh Phương làm cho vợ chồng Tấn Cang và đám vệ sĩ cũng há hốc nhìn nhau.
Lúc này trên bầu trời đã xuất hiện vài chiếc trực thăng lẫn flycam của các kênh truyền thông truyền hình. Hình ảnh của Khánh Phương cõng một người đàn ông bất động hai chân dài thượt chạm đất làm vô số người không nhịn được cười.
– Cô Phương cõng ai vậy?
– Chắc là anh Nam, chồng cô thôi…
– Không phải… Người này đầu tóc bù xù như người rừng vậy…
– Mà… Mày có nghĩ cô Khánh Phương là ma tu thật không?
– Xem đoạn video kia thì rõ rồi còn gì nữa. Nhưng tao cứ thấy dường như lúc đó cô không biết gì cả…
– Không biết mà có thể hút khô tên kia sao?
– Biết đâu do hắn tự nguyện dốc hết… bơm vào người cô thì sao?
– Tầm phào… Bậy bạ…
Đám học sinh trong trường Lạc Hồng lúc này tụm ba tụm bảy nhìn màn hình điện thoại. Thầy cô ban đầu cũng ngăn cản nhưng ngăn không nổi sự tò mò của bọn chúng. Lần này là một sự kiện oanh động cả thành phố trong vòng vài chục năm. Lại có liên quan trực tiếp với một cô giáo trong trường Lạc Hồng. Hiện giờ trước cổng trường vẫn có không ít phóng viên bị ngăn bên ngoài muốn phỏng vấn các đồng nghiệp của ma tu. Các thầy cô không ngăn được học sinh cũng tụ tập về phòng giáo viên theo dõi diễn biến trên truyền hình trực tiếp. Ai cũng hồi hộp lo lắng cho Khánh Phương…
– CHA… MẸ… – Khánh Phương vui vẻ gọi lớn.
– Mau qua giúp nó…
Hai người vệ sĩ nghe lệnh của ông Cang nhìn nhau miễn cưỡng tiến lên phía trước. Về nguyên tắc bảo vệ yếu nhân họ không được phép làm như vậy.
– Phụ nữ ai đi cõng đàn ông như vậy chứ?! – Bà Khánh Vy dù lòng đang rất lo lắng nhưng nhìn con gái như vậy cũng không khỏi mắng một câu.
– Mà thằng đó là ai… Không giống Hoài Nam ah…
“ẦM…” Đột nhiên một tiếng nổ lớn làm cả tòa nhà chấn động. Hai vợ chồng ông Can và vài người vệ sĩ đều giật thót người sợ hãi. Cửa kính thông ra bãi đáp trực thăng nổ tung. Đám người ùn ùn ngư thác lũ gào thét dẫm đạp lên thi thể những người vệ sĩ mà lao ra ngoài.
– GIẾT MA TU… GIẾT…
– MAU ĐƯA ÔNG BÀ LÊN TRỰC THĂNG…
Một người vệ sĩ gào thét vừa dẫn đầu những người bên cạnh mình xông tới chặn đứng dòng người điên cuồng lao tới. Họ chỉ có hơn hai mươi người khóa cứng bậc thang dẫn lên bãi đáp trực thăng hòng tranh thủ ít thời gian cho mọi người tẩu thoát. Nhưng số lượng người quá đông… Họ là vệ sĩ, không phải cảnh sát không có súng. Hai mươi người vệ sĩ chiến đấu ngoan cường bằng dùi cui và roi điện nhưng không ngừng có người ngã xuống.
Khánh Phương hoảng hốt không biết chuyện gì đang xảy ra. Hai người vệ sĩ vừa đón lấy Trung, vội vàng xốc anh lên lưng, cùng kéo Khánh Phương chạy gấp.
– CHẠY MAU…
Ông Tấn Cang dìu vợ hối hả chạy vừa xua xua tay ra hiệu cho Khánh Phương chạy về hướng máy bay. Nhưng tại khoảnh khắc này phía sau Khánh Phương vang lên tiếng động cơ máy bay gầm rú. Chiếc trực thăng động cơ vốn chưa tắt lúc này đột nhiên cất bay lên. Rời khỏi tòa nhà.
“Phạch… phạch…”
Gió từ cánh quạt như một một cơn lốc thổi cả người nàng và Trung chao đảo lùi lại. Khánh Phương nhìn theo chiếc trực thăng lúc càng xa lòng chợt dâng lên một cảm giác thất lạc đau đớn. Nàng không ngu ngốc đến mức giây phút này vẫn không hiểu được việc gì đang xảy ra. Đám người này đến đây là vì nàng, vì giết ma tu. Dưới áp lực số lượng đông đảo của họ cha nuôi đã đưa ra lựa chọn… Ông đã chọn từ bỏ nàng và Hoài Trung, còn có tính mạng của cha mẹ nàng ông cũng không quan tâm.
– KHÁNH PHƯƠNG CHẠY ĐI CON…
Nghe được tiếng mẹ gào thét đến lạc giọng. Khánh Phương quay ngoắt lại… Trước ánh mắt kinh hãi của nàng vô số người lăm lăm gậy gốc đao kiếm tràn lên bậc thang như một cơn sóng thần cao vài chục mét đổ ập xuống cha mẹ.
– KHÔNGGGGG…
Khánh Phương hét lên kinh hoàng. Hai mắt nàng như nứt toác ra nhìn những lưỡi đao sắc bén điên cuồng chặt chém xuống người cha. Ông dùng thân thể mình phủ lên che chở cho mẹ. Máu của ông bắn lên tung tóe…
– BẢO VỆ CON GÁI TA…
Khánh Phương chỉ nghe được cha hét lên một tiếng cuối cùng với hai người vệ sĩ bên cạnh nàng. Một lưỡi đao sắc bén chém thẳng xuống. Đầu cha đứt lìa. Hai mắt ông không nhắm bị vô số bàn chân dẫm đạp biến mất trong biển người đông nghịt.
– TẤN CANG…
Tiếng hét đau đớn khôn cùng của mẹ vang vọng cả bầu trời. Những kẻ kích động điên loạn kia tìm được mục tiêu mới càng hừng hực chặt chém. Những lưỡi đao chém xuống thân thể mẹ như băm vằm trái tim Khánh Phương thành nhiều mảnh.
– CÔ PHƯƠNG… MAU CHẠY ĐI…
Khánh Phương không nghe được hai vệ sĩ nói gì, ngã quỵ xuống tại chỗ. Gương mặt nàng trắng bệch, hai mắt nhòe nhoẹt mờ ảo, đôi môi run rẩy không sao phát ra sự thống khổ tột độ này. Nàng vẫn thấy được gương mặt mẹ bê bết máu, ánh mắt bất động nhìn chằm chằm về phía nàng như muốn nói… “Chạy đi. Chạy nhanh đi…”
– GIẾT…
Đám người điên cuồng lao tới bị hai người bảo vệ chặn lại. Nhưng hai người họ chỉ như hai ngọn cỏ lau trước cơn lũ giận dữ. Máu nóng bắn tung tóe… Bắn lên gương mặt đờ đẫn vô thần của Khánh Phương làm cho nàng bừng tỉnh.
– AAAAA…
Một tiếng gào thét đau đớn đến tê tâm liệt phế vang vọng lên chín tầng mây. Bầu trời quang đãng lúc này cũng trở nên ảm đạm thất sắc… Từng cụm mây đen xám u ám từ từ hội tụ về đây. Khánh Phương ngửa mặt lên trời gào thét, mái tóc dài tung bay từ màu đen óng xuất hiện thêm những sợi bạc trắng như cước lấp lánh dưới những tia nắng cuối cùng toát lên một vẻ thê lương tang tóc. Hai mắt nàng mở ra nhìn đám người trước mắt… Tròng mắt nàng lúc này toàn là máu đỏ. Ngay cả nước mắt chảy xuống cũng chỉ có một màu đỏ của máu.
Khoảnh khắc chạm đến tột cùng của sự đau đớn vòng xoáy trong đan điền của Khánh Phương đã bắt đầu nổi loạn giận dữ như trở thành trung tâm của một cơn bão khổng lồ. Dòng linh lực đen tuyền ồ ạt như thác lũ đổ toàn thân truyền đến tứ chi…