Kẻ thất lạc – Phần 3

Phần 3
Hai ngày trước…
Bên trong căn phòng hai bên vách tường phủ kín những hàng kệ gỗ đầy sách cao đến tận trần nhà. Hoài Nam im lặng không nói lời nào ngồi đối diện cha nuôi. Lưng hắn lại không tựa vào lưng ghế bộ dạng có chút khép nép mất tự nhiên. Dù đối với bên ngoài Chủ tịch Hoài Nam lịch lãm tự tin thế nào thì ở nhà đối diện với cha nuôi hắn vẫn cảm thấy mình thật nhỏ bé không là gì cả.
Nhìn cha nuôi lật từng trang sách mà Hoài Nam cảm thấy khó hiểu không biết ông muốn tìm mình vì chuyện gì. Dù trong đầu thắc mắc nhưng bên ngoài Hoài Nam vẫn không dám biểu hiện gì khác thường. Vẫn kiên nhẫn chờ đợi cha nuôi mở lời trước…
Ông Bắc tháo mắt kính đặt lên cuốn sách ngẩng đầu lên nhìn Hoài Nam. Thật sự dù không có mắt kính thì một tu chân giả như ông vẫn có thể nhìn thấy hạt bụi nhỏ gấp mười lần chữ in trong cuốn sách trước mặt. Nhưng ông vẫn thích đeo vì nó làm cho ông cảm thấy mình bình thường như mọi người. Ông Bắc nhìn vẻ khép nép mất tự nhiên của đứa con nuôi trước mặt mà lòng thầm thở dài. Sau bao nhiêu năm công sức giáo dục ông vẫn nhìn ra bên trong lớp vỏ bọc hào nhoáng của đứa con không cùng huyết thống này một sự hèn mọn khó che giấu. “Thật sự là rồng sinh rồng, chó sinh chó mà”.
Ông không có ý chê bai xuất xứ của nó. Nếu có suy nghĩ đó thì hơn hai mươi năm trước ông đã không mang nó về đây. Nhưng có nhiều thứ trên một con người không thể dùng tiền bạc hay kiến thức mà che lấp được. Dĩ nhiên, ông Bắc biết mình dùng ánh mắt của một người tu chân đánh giá Hoài Nam là không công bằng cho nó. Nhưng sự thật là mỗi con người từ khi sinh ra dù là bình thường hay tu chân giả đều phủ quanh người một khí tức của vận đạo. Hiểu theo ngôn ngữ thông thường thì đó còn gọi là số mệnh.
– Hoài Nam…
– Dạ…
– Dù ta chưa bao giờ chính thức nói với con nhưng con vẫn biết gia tộc họ Lê của ta có bí mật gì chứ?
– Vâng, con biết. Gia tộc của cha có truyền thừa tu chân…
Hoài Nam gật đầu nói. Điều này cha nuôi cũng không cố ý giấu diếm hắn. Thậm chí Hoài Nam tin rằng nếu mình có linh căn bẩm sinh thì đã sớm được cha nuôi truyền thụ công pháp tu luyện. Đáng tiếc, hắn không có.
– Ừ… Ta chỉ tiếc rằng con không thể tu luyện… Vậy con hiểu về các cảnh giới tu chân giả phân biệt thế nào không?
– Dạ… Có phải giống các truyện tu tiên Trung Quốc không cha?
Hoài Nam buột miệng hỏi chợt hối hận. Hắn lén nhìn cha nuôi lòng hơi thấp thỏm lo lắng. Hắn hiểu cha nuôi. Khi ông hỏi một câu như vậy nhưng thật sự ông không chờ câu trả lời của người đối diện. Kẻ đối diện nên nói là mình không biết, nhờ ông chỉ dạy. Nhưng hôm nay Hoài Nam lại hơi hấp tấp lời nói ra khỏi miệng không thể thu về.
– Ừm… Cũng không khác nhiều…
Thật may. Cha nuôi dường như đang có nhiều suy nghĩ trong đầu dễ tính hơn bình thường. Ông gật gù như lựa lời rồi nói:
– Thật ra ta nghĩ những kẻ ban đầu viết ra truyện tu tiên cũng ít nhiều có hiểu biết về thế giới tu chân hoặc thậm chí cũng là một tu chân giả. Nhưng có lẽ vì để thu hút độc giả họ đã hư cấu nhiều tình tiết… Có hơi thần thánh hóa khả năng của người tu chân.
– Ta biết con từ nhỏ bất mãn với bốn đứa cháu họ của ta… Cũng có thể vì chúng có khả năng tu luyện nên luôn huênh hoang với con.
Nghe nhắc đến bốn tên Hòa Phát Hậu Nhân, hai nắm tay Hoài Nam vô thức siết chặt. Đó là bốn kẻ hắn căm hận nhất trên đời. Đứa con ruột của cha nuôi đã mất tích hơn hai mươi năm hầu như không còn khả năng tìm về. Dòng họ Lê thế hệ nối tiếp của ông chỉ còn bốn đứa cháu họ này. Từ nhỏ khi được nhận về làm con nuôi Hoài Nam luôn bị chúng đánh mắng lăn nhục.
– Ha ha… Nếu con hiểu hơn về tu chân thì có lẽ đã không bị chúng hù dọa đến khiếp sợ như vậy… – Ông Bắc bật cười lắc đầu nói.
Tiếng cười sang sảng của cha nuôi làm Hoài Nam hơi nhíu mày. Sự thật là hắn căm thù bốn gã anh họ kia hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chuyện chúng có thể tu luyện, mà vì một lý do khác…
– Thật ra, từ luyện khí đến luyện khí viên mãn chỉ làm cho người ta mạnh mẽ hơn người bình thường một chút và sống ít bệnh tật hơn, có thể thọ đến trăm tuổi. Điều này cũng chẳng có gì thần kỳ cả… Một người bình thường như con nếu sống biết tiết chế ham muốn, ăn uống điều độ, tập luyện thể thao… hoàn toàn có thể làm được chuyện này.
– Vì thế nếu nói luyện khí kỳ chẳng qua là một môn dưỡng sinh thì cũng không xem là sai. Chỉ khi một người phá vỡ được hàng rào luyện khí đến Trúc cơ kỳ mới có thể xem như là một tu luyện giả thật thụ.
– Còn bốn đứa cháu ăn chơi trác táng của ta thì còn xa mới được xem là tu chân giả. Văn Hòa tu vi cao nhất trong bốn đứa thì chẳng qua là Luyện khí tầng sáu. Mà năm nay nó đã ba mươi bốn tuổi… còn lớn hơn con vài tuổi. Ta khi xưa đạt tu vi của hắn khi mới mười ba tuổi thôi. Haizz…
– Vậy… Trúc cơ thì sao cha? – Hoài Nam bắt đầu cảm thấy hứng thú với đề tài này.
– Trúc cơ… Một Trúc cơ giả có thể đấm vỡ đầu một con trâu mộng, nhấc vật nặng hơn một trăm ký, tuổi thọ kéo dài đến 150 năm.
– Nhưng điều khác biệt lớn nhất giữa Luyện khí và Trúc cơ không phải là sức mạnh hay tuổi thọ… Mà là thần thức. Khi một người vượt qua Luyện khí bước vào Trúc cơ mới bắt đầu sinh ra thần thức… Một trúc cơ giả không cần dùng mắt vẫn có thể quan sát mọi thứ xung quanh trong vòng bán kính vài chục đến hơn một trăm mét. Nhưng chỉ là quan sát mà thôi… Nếu muốn cách không nhiếp vật hay dùng thần thức tấn công thì tối thiểu phải là Trúc cơ Đại viên mãn…
Ông Bắc chợt nhìn ánh mắt Hoài Nam có vẻ thất vọng, khóe môi nhếch lên cười:
– Làm sao? Thất vọng lắm sao? Hay con cho rằng Trúc cơ giả phải cưỡi mây đạp gió bay lượn trên phi kiếm?
– Ha ha… Con… – Hoài Nam gãi gãi đầu cười xấu hổ.
– Không ít người nghĩ như con đâu… Ha ha… – Ông Bắc cười lớn lắc đầu. – Nhưng sự thật là muốn đạp phi kiếm bay lượn như phim ảnh thì tu vi tối thiểu phải đạt ngưỡng Kim đan… Thậm chí là Kim đan Trung kỳ trở lên… nếu không thì khả năng té lộn cổ mà chết rất lớn ah…
– Ha ha… – Hai cha con không nhịn được cùng cười lớn.
– Cha… vì sao ngoài đời thật… không ai thấy được có người cưỡi phi kiếm mà bay chứ? Rất ít người đạt ngưỡng Kim đan sao? – Hoài Nam hỏi.
– Không phải là rất ít… Mà là… Đã rất lâu rồi trong giới tu chân giả không ai có thể phá vỡ hàng rào Trúc cơ bước vào Kim đan. Ít nhất đối với thông tin ta có là như vậy… Vì từ Trúc cơ đến Kim đan lại là một lạch trời vô cùng khó vượt qua.
– Nếu thần thức Trúc cơ kỳ chỉ có thể dùng để quan sát thì thần thức Kim đan có thể cách không ngự vật. Sử dụng nguồn linh lực dồi dào hơn cả chục lần so với Trúc cơ, Kim đan giả có thể huy động linh lực phản lại lực hút trái đất, phóng xuất thần thức điều khiển phi kiếm để bay.
– Hơn nữa, tuổi thọ của họ có thể phá vỡ mọi kỷ lục Guinness của nhân loại kéo dài hơn 200 năm. Một đấm đánh chết voi. Nhấc bổng vật nặng hơn 300kg. Ngay cả đạn súng bình thường chỉ có thể làm rách da mà không thể xuyên vào nội tạng để cướp đi mạng sống của họ…
Lúc này Hoài Nam mới thật sự chấn động. Hai mắt hắn mở to nhìn lên cha nuôi.
– Cha… Còn phi kiếm thì sao? Nói vậy… Cha có phi kiếm chứ?
– Ha ha… Phi kiếm sao? Không phải từ nhỏ ta đã cho con cầm chơi rồi sao? – Cha nuôi mỉm cười.
– Là thanh kiếm ở trong phòng cha? Nó nó… Con nghĩ rằng… phi kiếm phải rất…
– Rất quý đúng không? – Ông cười tủm tỉm tiếp lời Hoài Nam.
– Thật ra phi kiếm chỉ quý giá với người biết sử dụng chúng mà thôi. Dù ngày nay phương pháp luyện chế phi kiếm hầu như đều đã thất truyền. Nhưng sự thật là phi kiếm vẫn rất nhiều so với người có khả năng sử dụng chúng… Ngày nay người ta mua phi kiếm về để treo lên trưng bày, để trừ tà, để tăng khí vận phong thủy… Đủ thứ công năng. Nhưng công năng chính của chúng lại không ai sử dụng được… Thật là khôi hài… Haizz…
– Con có nhớ ta từng dẫn con tham quan bảo tàng lịch sử không?
– Dạ con nhớ.
– Ừm… Những thanh kiếm cổ của các đời vua, các vị tướng trong khung kính đó… Chúng hầu hết là phi kiếm đấy.
Thấy vẻ mặt khó tin của Hoài Nam, ông Bắc bật cười lắc đầu nói:
– Trước đây từng có rất nhiều đề tài nghiên cứu về tuổi thọ thật sự của các đời vua Hùng… Nhiều tài liệu lịch sử ghi chép lại vua Hùng Chiêu Vương trị vì 200 năm, tuổi thọ đến 692 tuổi. Vua Hùng Diệp Vương trị vì 300 năm, sống đến 646 tuổi… Rất nhiều người cho rằng điều này là phi lý.
– Trong khi vài thập niên gần đây y học hiện đại đã làm cho tuổi thọ nhân loại kéo dài hơn gấp đôi. Vậy thì con nói xem thời kỳ đồ đồng xa xưa làm sao một con người có thể sống lâu như vậy?
– Vì họ đều là tu chân giả sao cha?
– Đúng vậy. Các đời vua Hùng khi xưa đều là tu chân giả. Nếu lịch sử ghi chép là đúng thì… tuổi thọ hơn 600 năm đồng nghĩa với cảnh giới của họ phải tối thiểu tương đương với Nguyên Anh…
Hoài Nam ngơ ngẩn khó tin nhìn lên cha nuôi. Ông chợt quay người lại, ngồi xuống đối diện với hắn. Nhìn vào mắt cha nuôi cả người Hoài Nam chợt chấn động run rẩy. Hắn thấy rõ ràng trong hai mắt ông là hai đốm lửa đang cháy không ngừng xao động bập bùng. Đây là lần đầu tiên Hoài Nam chứng kiến cha nuôi thi triển phép thuật tu chân. Ông như không thấy vẻ sợ hãi trong mắt hắn, chỉ thản nhiên nói tiếp:
– Khi xưa sau khi thời kỳ môn phái chấm dứt thì đứng đầu tu chân giới An Nam là năm gia tộc… họ Ninh, Huỳnh, Trần, Lê, Nguyễn tương ứng với năm thuộc tính ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ…
– Con cháu nhà họ Lê sinh ra đều mang linh căn thuộc tính Hỏa. Phối hợp với công pháp Cửu Dương Hoàn công nên hiệu quả công kích mạnh mẽ nhất. Vì thế mà nhà Lê luôn ở vị trí lãnh đạo trong năm gia tộc…
– Đáng tiếc qua nhiều thế hệ, nhân tài dòng họ Lê càng ngày càng xuống dốc. Nhưng khi sinh Hoài Trung ra ta đã đặt hết tất cả hy vọng khôi phục sự huy hoàng của gia tộc trên người nó. Vì Hoài Trung con trai ta là thuần dương chi thể, Thiên linh căn hệ Hỏa… có thể nói thiên tài trong ngàn vạn năm có một. – Hai mắt ông Bắc sáng lên đầy vẻ tự hào và hoài niệm.
– Ta vốn nghĩ điều này vô cùng bí mật chỉ có ta và mẹ con biết. Nhưng đến lúc Hoài Trung bị bắt cóc ta chợt hiểu ra mình đã quá chủ quan rồi. Những kẻ mang mục đích xấu có rất nhiều cách tìm hiểu linh căn của một đứa trẻ… Nhất là một đứa hiếu động tinh nghịch như Hoài Trung thì càng dễ dàng hơn…
– Bọn chúng là ai?
– Một trong những kẻ đó con cũng biết… Đỗ Đức Lập… còn những kẻ giấu mặt phía sau hắn ta còn không điều tra ra được.
– Không phải ông ta là… Chủ tịch Ace Group kẻ luôn đối đầu với chúng ta bao nhiêu năm nay sao? – Hoài Nam sửng sốt đứng bật dậy.
– Phải. Đỗ Đức Lập là một cái tên giao tế bên ngoài mà thôi. Tên thật của hắn là Ninh Lập, con cháu đời thứ 18 của Ninh gia. Ninh gia đứng vị trí thứ hai trong năm gia tộc, nhiều năm nay luôn ngấp nghé vị trí lãnh đạo của năm gia tộc…
– Năm gia tộc? Cha… Mẹ Quý Liên là họ Trần… Vậy có phải?
– Đúng… Mẹ con xuất thân từ Trần gia, một trong năm gia tộc tu chân hiển hách khi xưa. Nhưng đến thế hệ sau này Trần gia không sinh được con nối dõi duy trì huyết mạch. Mẹ con có thể nói là người cuối cùng… cũng đã ra đi.
Nói đến đây ông Bắc im lặng trầm ngâm một chút. Những điều ông nói với Hoài Nam cũng không sai nhưng không đầy đủ. Bên trong cuộc tranh giành vị trí này còn có một bí mật to lớn khác mà ông không muốn nói ra. Hay nên nói là Hoài Nam không có tư cách để biết.
– Ninh Lập còn một thân phận khác mà con không biết… Phó Chủ tịch Hội tu chân An Nam.
– Hơn hai mươi năm trước ta và Ninh Lập, còn có Huỳnh Tấn Cang, cha của Khánh Phương là một bộ ba khá thân thiết. Những dịp liên hoan của gia đình hầu như đều có mặt hắn. Vì thế ta nghĩ nếu linh căn của Hoài Trung bị điều tra thì hắn là kẻ tình nghi đầu tiên…
Ông Bắc còn có dự cảm Ninh Lập chẳng qua là một con cờ trong âm mưu này. Vì một kẻ xuất hiện ngoài ánh sáng như hắn rất khó thực hiện kế hoạch thôn tính bí mật được năm gia tộc cùng nhau cất giấu qua nhiều thế kỷ như vậy. Nhưng điều này Hoài Nam cũng không cần phải biết.
Hoài Nam im lặng không biết nói gì. Đến giây phút này hắn vẫn chưa hiểu được tại sao cha nuôi muốn nói những chuyện này với mình. Dù sao mình vẫn là một người bình thường không thể tu luyện có muốn giúp đỡ ông cũng không đủ khả năng.
– Con muốn biết vì sao ta nói những chuyện này với con sao?
Câu hỏi của cha nuôi làm sống lưng Hoài Nam lạnh lẽo. Hắn ngồi thẳng người lên, vẻ mặt hơi lúng túng không biết phải nói gì.
– Ta muốn nói cho con biết một mối uy hiếp to lớn đang đè ép lên chúng ta… Ông Đỗ Trường Vũ, Chủ tịch Hiệp hội Tu chân An Nam đã hơn một trăm bốn mươi tuổi. Ông ta muốn dành vài năm còn lại dành cho gia đình không muốn tham gia việc xã hội nữa… Tháng sau là Đại hội bầu chọn Chủ tịch mới. Mà tên Ninh Lập đó được xem là ứng cử viên sáng giá nhất…
– Nếu để hắn thành công leo lên vị trí Chủ tịch đừng nói là tung tích của Hoài Trung, ngay cả Tập đoàn Bắc Nam và tính mạng của tất cả mọi người trong gia tộc họ Lê đều bị uy hiếp.
– Vì để ngăn chặn việc này xảy ra ta không còn cách nào khác phải đứng ra giành lấy cái ghế Chủ tịch kia. Nhưng ta còn thiếu một điểm mạnh vượt trội hơn Ninh Lập… Cảnh giới của ta và hắn bằng nhau đều là Trúc cơ đại viên mãn. Nếu trong vòng một tháng ta có thể bứt phá lên Kim đan thì quá tốt rồi…
– Nhưng khả năng này rất nhỏ dù ta còn cách Kim đan chỉ một bước nhỏ… – Ông Bắc ngậm ngùi lắc đầu. – Nhưng có lẽ cả một đời này cũng không thể vượt qua…
– Cha… Linh thạch cha không thiếu. Tại sao lại khó như vậy? – Hoài Nam khó hiểu hỏi.
Ông Bắc gật đầu thở dài. Hoài Nam biết chuyện này ông cũng không ngạc nhiên. Nó là Chủ tịch Tập đoàn Bắc Nam. Tất cả những hoạt động dù không công khai của Tập đoàn đều không qua khỏi mắt nó. Hơn hai mươi năm nay từ ngày Hoài Trung bị bắt cóc, ông đã dùng danh nghĩa của Tập đoàn Bắc Nam đấu thầu khai thác khoáng sản khắp nơi trên toàn quốc. Lợi nhuận không quan trọng vì thứ ông quan tâm là linh thạch. Không những vậy… Hầu như tu chân giới tổ chức ra hội đấu giá linh thạch nào ông cũng phái người tham gia. Không tiếc bao nhiêu tiền bạc đổ ra để thu mua bằng được linh thạch để tu luyện. Linh thạch là một dạng đá được tạo ra khi linh khí thiên địa kết tinh thành thể rắn thường nằm sâu dưới lòng đất. Với tình hình linh khí càng ngày càng loãng như hiện nay thì linh thạch có thể xem như là nguồn tu luyện duy nhất có hiệu quả. Vì thế giá cả linh thạch ngày một cao ngất ngưởng. Có thể nói, nếu không vì linh thạch thì có lẽ bây giờ ông không nằm trong Top 10 người giàu nhất nước mà phải là thứ nhất độc tôn. Một kẻ thứ nhất có thể nuốt chửng chín kẻ xếp phía sau.
– Cảnh giới của ta lên Kim đan có thể nói là một bước nhỏ nhưng chính xác là một lạch trời khó qua… Linh thạch không bù đắp vào được. Thứ ta cần là một loại lực đẩy mạnh mẽ để bứt phá hàng rào cảnh giới mình… Chính vì vậy mà khác biệt giữa Kim Đan và Trúc cơ là vô cùng lớn… một Kim đan sơ kỳ có thể đơn giản hạ sát mười kẻ Trúc cơ viên mãn như ta…
– Thật sự không có cách nào khác sao ạ?
– Thật ra cũng có… Nhưng…
Thấy ánh mắt cha nuôi nhìn mình đầy vẻ khổ sở áy náy, Hoài Nam cả người mất tự nhiên. Hắn biết lần này cha nuôi đã chạm đến mục đích chính của buổi nói chuyện đêm nay.
– Cuộc đời này, ngay tên họ này của con đều là cha mẹ ban cho. Nếu con giúp được chỗ nào cha cứ nói đi ạ.
– Con có biết vì sao khi xưa ta chọn Khánh Phương làm vợ cho Hoài Trung không? – Ông Bắc thở dài nói.
– Dạ, không phải vì…
– Vì Khánh Phương là… thuần âm chi thể. Còn Hoài Trung là thuần dương chi thể. Hai đứa nó là một cặp trời sinh.
– Ah…
– Dĩ nhiên nếu là Hoài Trung thì hoàn hảo nhất nhưng dù là bất kỳ tu chân giả nào chỉ cần hấp thu nguyên âm của Khánh Phương đều có khả năng lớn bứt phá bình cảnh tiến vào cảnh giới kế tiếp…
– Nguyên âm là gì ạ? – Hoài Nam bắt đầu cảm thấy hơi chột dạ.
– Là lần đầu tiên của một người phụ nữ…
Hoài Nam nín lặng. Cuối cùng hắn đã hiểu mục đích của cuộc nói chuyện đêm nay của cha nuôi. Ông muốn thay thế hắn động phòng với Khánh Phương. Lòng Hoài Nam giây phút này không khỏi dâng lên cảm giác buồn bực day dứt. Hắn biết giữa mình và Khánh Phương chỉ gặp nhau một lần hai ngày trước không thể sinh ra tình cảm gì đáng nói. Nhưng chỉ cần nghĩ đến nhan sắc xinh đẹp của Khánh Phương lại bị cha nuôi hắn giày vò chà đạp, Hoài Nam đã thấy toàn thân gai gai khó chịu. Hắn thầm hận đứa nhân viên bán đồ cưới ba ngày trước đã phá đám gõ cửa phòng thay đồ. Nếu không phải vì con bé đó thì hắn đã ăn tươi Khánh Phương trước rồi.
Cứ như một miếng bánh thơm ngon đã dâng lên đến miệng lại bị người ta cắn mất một góc nham nhở. Hoài Nam thấy lòng mình nhỏ máu. Hắn vẫn nhớ những ngày tháng ngủ bên lề đường co ro lạnh lẽo. Hắn vẫn nhớ những ngày đói đến hoa cả mắt lục lọi trong đống rác mừng húm khi tìm thấy một mẩu bánh mì thừa của người ta bỏ đi… “Ha… Ha…” Hoài Nam cười vang trong lòng. Thì ra bao nhiêu năm nay mình vẫn không thoát khỏi cảnh ăn đồ thừa của người khác. Không sao, mình đã quen rồi. Đúng vậy, mình đã sớm quen rồi…
– Cha, con nghĩ hay là… để lần đầu tiên của Khánh Phương cho cha. – Hoài Nam nói mà thấy miệng mình đắng chát.
– Như vậy làm sao được? Nó là vợ con đấy. Còn là con dâu của ta… – Ông Bắc nhìn xuống mái đầu cúi thấp của Hoài Nam thầm cười nhạt vẫn nói một câu khách sáo.
– Không. Cha nghe con nói… Việc tăng tu vi của cha là vì an toàn của cả gia tộc. Khánh Phương cũng sắp trở thành người nhà họ Lê. Việc nàng hy sinh cho nhà họ Lê cũng là bảo đảm an toàn cho bản thân nàng thôi…
Dâng vợ mình cho người khác nhưng vẫn phải chứng tỏ mình cam tâm tình nguyện. Hoài Nam thầm nghiến răng căm hận. Nhưng hắn biết mình vẫn phải hoàn thành màn diễn ô nhục này.
– Haizz… Ta thật hận lão già Ninh Lập kia ah. Nếu không phải vì lão thì cha con ta đâu phải lâm vào cảnh khó xử này chứ…
– Thôi vậy. Con hiểu được nặng nhẹ. Ta rất mừng…
– Ngày hôm đó Hằng sẽ đem cho Khánh Phương một chén thuốc sắc. Nó chẳng qua là Kỳ tử, đương quy, thục địa, linh chi, sâm nhung… Chỉ thêm một vị Tử ma đề không ai có thể phân biệt được. Tử ma đề sau khi vào cơ thể năm phút sẽ làm cho Khánh Phương lâm vào ảo giác không thể phân biệt được…
– Vâng, con hiểu rồi.
– Được rồi. Con đi đi…
– Vâng…
Hoài Nam cúi đầu đi đến cửa chợt phía sau giọng nói của cha nuôi một lần nữa vang lên:
– Sau đêm đó Khánh Phương sẽ không nhớ được bất cứ chuyện gì xảy ra… Còn con muốn quên đi hay vẫn nhớ trong lòng là quyền lựa chọn của con thôi…
Hoài Nam cúi thấp đầu. Kéo cánh cửa gỗ nặng nề trượt sang một bên. Bước ra ngoài.

To top
Đóng QC